Chương 86: Đoàn Diệt.
Tiểu Khả Liên
24/04/2021
Dạ Minh không vội theo sau bọn họ, thoắt ẩn thoắt hiện đạp vào trên
mái nhà, thân ảnh tựa như u linh. Trong tay y vẫn còn nắm lấy vài chiếc
đũa, cách mấy giây, lại giống như là tìm đúng thời cơ, không chút do dự
đem đũa tre ném ra.
Đũa tre bao phủ một tầng khí lãng âm u, đen kịt, cùng bóng đêm xung quanh hòa làm một thể, vô cùng khó phát hiện. Từng đợt ném nhìn như tùy ý, nhưng lại chuẩn xác không chút xê dịch đâm xuyên tim của đám hộ vệ kia.
Từng cỗ lại từng cỗ thi thể ngã vào trong vũng nước. Cuối cùng, trên đường lớn vắng tanh cũng chỉ còn lại Triệu Chính và Vân Úy là đang không ngừng tháo chạy.
'Đạp đạp đạp' Tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên, mặc cho cổng thành đã ở trước mắt, song, Triệu Chính cũng không cảm thấy được một chút hân hoan, vui sướng nào.
Bởi vì lúc này, từ trên đỉnh đầu, một đạo hắc ảnh đã lướt qua, trực tiếp rơi vào trước mặt bọn họ. Hắc bào ở trong không trung khẽ bay lượn, nước mưa một khắc rơi vào trên thân đối phương, đều trực tiếp bắn thẳng ra ngoài, không cách nào chạm vào thân.
"Canh ba sắp đến, các ngươi cũng tới giờ lên đường rồi." Lúc này, thanh âm của Dạ Minh khi rơi vào trong tai hai người Triệu Chính, lại chẳng khác gì câu hồn sứ đến đòi mạng.
Không thể không ngừng lại bước chân. Đứng nhìn Dạ Minh, Triệu Chính vẫn còn ôm chút hi vọng nhỏ nhoi mà nghiến răng, đem Vân Úy che chở ở sau lưng :"Các hạ thật sự muốn cùng Thục Trung kiếm phái là địch sao?"
"Suỵt, ngươi giống như là hiểu lầm hơi sâu rồi. Lão tử không hề muốn cùng Thục Trung kiếm phái là địch. Mà là..." Cười lạnh không ngừng, Dạ Minh cũng không nhiều lời, trực tiếp xuất thủ :"Muốn giết sạch môn phái chó má đó của các ngươi."
Đầu óc phanh mạnh một tiếng, Triệu Chính muốn ra tay phản kháng, nhưng chưa kịp làm gì. Hắn liền đã cảm thấy trên mặt nóng bỏng. Phảng phất có thứ gì đó vừa cùng với nước mưa, văng lên trên mặt bản thân.
Quá nhanh, không kịp suy nghĩ được gì...
Dạ Minh chậm rãi đem cánh tay vừa đâm xuyên qua lồng ngực của hắn rút ra, đem đồ vật đẫm máu vẫn còn chút độ ấm kia triệt để bóp nát.
Cả cánh tay y lúc này đã sớm bị máu tươi nhuộm hồng, trên đầu ngón tay cũng đang có tiên huyết nóng bỏng liên tục bị nước mưa rột rửa.
"Triệu thúc!" Nhìn thân ảnh của Triệu Chính ngã gục, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt, Vân Úy liền không nhịn được mà thét chói tai.
Chỉ là, chưa để Vân Úy từ trong kinh hoảng lấy lại tinh thần. Một bàn tay ướt đẫm, mang theo huyết khí tanh tưởi liền đã vỗ vỗ sườn mặt của gã. Bàn tay khẽ chuyển, liền đem vai gã nhấn xuống.
"Đừng thét, rất phiền..."
"Ngươi...ngươi...ngươi..." Đầu lưỡi như thắt lại cùng một chỗ, hai chân Vân Úy liền thoát lực, trực tiếp ngã quỵ xuống đất. Giữa hai chân, cũng có một cỗ nhiệt thuỷ không khống chế được mà chảy ra.
Nhìn kẻ này bị dọa đến tiểu tiện không kiềm chế, Dạ Minh liền có chút ghét bỏ dịch dịch mũi chân, dù cho giày của y vốn không hề bị nước mưa thấm vào.
"Ngày mười lăm tháng sau, tỷ tỷ của ngươi liền sẽ ở Tây Sơn Thành lập võ đài, luận võ kén rể có đúng không?"
Vốn cho rằng chính mình chết chắc, nhưng chợt nghe Dạ Minh hỏi một câu như vậy, hi vọng chợt hiện, Vân Úy liền giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội vã lắp bắp trả lời :"Đúng...đúng..."
"Tháng sau tỷ tỷ ta sẽ mở võ đài luận võ kén rể. Tỷ tỷ ta ngươi nhất định biết, là Vân Yến, nàng rất xinh đẹp, cha ta cũng vô cùng cưng chiều nàng, thậm chí còn yêu thương hơn cả nhi tử như ta. Chỉ cần ngươi thả ta một mạng, ta sẽ trở về, bảo cha ta gả tỷ tỷ cho ngươi."
"Không những vậy, tỷ muội con tiểu thiếp, ta vẫn còn có mấy cái nữa. Ta tất cả đều sẽ gả cho ngươi, van xin ngươi, làm ơn tha cho ta đi mà, ta dập đầu, ta dập đầu..."
Nhìn Vân Úy giống như con chó nhà có tang, không ngừng hoảng loạn đảo quanh, Dạ Minh lại đột ngột bật cười, nhấc chân đạp lên sau gáy của gã :"Ngươi thật đúng là giống một con chó..."
Thân thể thoáng cứng đờ, đầu bị đạp sát xuống mặt đường, bị nước mưa che đậy đến không thể mở ra hai mắt. Sắc mặt Vân Úy liền bởi vì đau đớn cùng khuất nhục mà điên cuồng vặn vẹo.
Chờ đó, cứ chờ đó, đợi gã rời khỏi rồi, gã nhất định sẽ tìm người đem tên khốn kiếp này rút gân lột da, lăn vào chảo dầu, đem mồ mả mười tám đời nhà hắn đều cuốc lên!
"Đúng vậy, ta là một con chó, cho nên, mong chủ nhân thiện tâm tha cho cái mạng chó này của ta..."
Có chút không ngờ tiểu tử này thế mà lại sợ như vậy, không còn chút kênh kiệu nào khi gây sự với mình. Dạ Minh liền có chút mất hứng mà xụ mặt, cũng không dây dưa nhiều nữa, giơ tay rút chuôi đao ở sau lưng.
"Rất tốt, ngươi rất thành khẩn. Chỉ là, vì tỷ tỷ tốt của ngươi, cái đầu này của ngươi, ta nhất định phải lấy rồi."
Đũa tre bao phủ một tầng khí lãng âm u, đen kịt, cùng bóng đêm xung quanh hòa làm một thể, vô cùng khó phát hiện. Từng đợt ném nhìn như tùy ý, nhưng lại chuẩn xác không chút xê dịch đâm xuyên tim của đám hộ vệ kia.
Từng cỗ lại từng cỗ thi thể ngã vào trong vũng nước. Cuối cùng, trên đường lớn vắng tanh cũng chỉ còn lại Triệu Chính và Vân Úy là đang không ngừng tháo chạy.
'Đạp đạp đạp' Tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng vang lên, mặc cho cổng thành đã ở trước mắt, song, Triệu Chính cũng không cảm thấy được một chút hân hoan, vui sướng nào.
Bởi vì lúc này, từ trên đỉnh đầu, một đạo hắc ảnh đã lướt qua, trực tiếp rơi vào trước mặt bọn họ. Hắc bào ở trong không trung khẽ bay lượn, nước mưa một khắc rơi vào trên thân đối phương, đều trực tiếp bắn thẳng ra ngoài, không cách nào chạm vào thân.
"Canh ba sắp đến, các ngươi cũng tới giờ lên đường rồi." Lúc này, thanh âm của Dạ Minh khi rơi vào trong tai hai người Triệu Chính, lại chẳng khác gì câu hồn sứ đến đòi mạng.
Không thể không ngừng lại bước chân. Đứng nhìn Dạ Minh, Triệu Chính vẫn còn ôm chút hi vọng nhỏ nhoi mà nghiến răng, đem Vân Úy che chở ở sau lưng :"Các hạ thật sự muốn cùng Thục Trung kiếm phái là địch sao?"
"Suỵt, ngươi giống như là hiểu lầm hơi sâu rồi. Lão tử không hề muốn cùng Thục Trung kiếm phái là địch. Mà là..." Cười lạnh không ngừng, Dạ Minh cũng không nhiều lời, trực tiếp xuất thủ :"Muốn giết sạch môn phái chó má đó của các ngươi."
Đầu óc phanh mạnh một tiếng, Triệu Chính muốn ra tay phản kháng, nhưng chưa kịp làm gì. Hắn liền đã cảm thấy trên mặt nóng bỏng. Phảng phất có thứ gì đó vừa cùng với nước mưa, văng lên trên mặt bản thân.
Quá nhanh, không kịp suy nghĩ được gì...
Dạ Minh chậm rãi đem cánh tay vừa đâm xuyên qua lồng ngực của hắn rút ra, đem đồ vật đẫm máu vẫn còn chút độ ấm kia triệt để bóp nát.
Cả cánh tay y lúc này đã sớm bị máu tươi nhuộm hồng, trên đầu ngón tay cũng đang có tiên huyết nóng bỏng liên tục bị nước mưa rột rửa.
"Triệu thúc!" Nhìn thân ảnh của Triệu Chính ngã gục, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt, Vân Úy liền không nhịn được mà thét chói tai.
Chỉ là, chưa để Vân Úy từ trong kinh hoảng lấy lại tinh thần. Một bàn tay ướt đẫm, mang theo huyết khí tanh tưởi liền đã vỗ vỗ sườn mặt của gã. Bàn tay khẽ chuyển, liền đem vai gã nhấn xuống.
"Đừng thét, rất phiền..."
"Ngươi...ngươi...ngươi..." Đầu lưỡi như thắt lại cùng một chỗ, hai chân Vân Úy liền thoát lực, trực tiếp ngã quỵ xuống đất. Giữa hai chân, cũng có một cỗ nhiệt thuỷ không khống chế được mà chảy ra.
Nhìn kẻ này bị dọa đến tiểu tiện không kiềm chế, Dạ Minh liền có chút ghét bỏ dịch dịch mũi chân, dù cho giày của y vốn không hề bị nước mưa thấm vào.
"Ngày mười lăm tháng sau, tỷ tỷ của ngươi liền sẽ ở Tây Sơn Thành lập võ đài, luận võ kén rể có đúng không?"
Vốn cho rằng chính mình chết chắc, nhưng chợt nghe Dạ Minh hỏi một câu như vậy, hi vọng chợt hiện, Vân Úy liền giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội vã lắp bắp trả lời :"Đúng...đúng..."
"Tháng sau tỷ tỷ ta sẽ mở võ đài luận võ kén rể. Tỷ tỷ ta ngươi nhất định biết, là Vân Yến, nàng rất xinh đẹp, cha ta cũng vô cùng cưng chiều nàng, thậm chí còn yêu thương hơn cả nhi tử như ta. Chỉ cần ngươi thả ta một mạng, ta sẽ trở về, bảo cha ta gả tỷ tỷ cho ngươi."
"Không những vậy, tỷ muội con tiểu thiếp, ta vẫn còn có mấy cái nữa. Ta tất cả đều sẽ gả cho ngươi, van xin ngươi, làm ơn tha cho ta đi mà, ta dập đầu, ta dập đầu..."
Nhìn Vân Úy giống như con chó nhà có tang, không ngừng hoảng loạn đảo quanh, Dạ Minh lại đột ngột bật cười, nhấc chân đạp lên sau gáy của gã :"Ngươi thật đúng là giống một con chó..."
Thân thể thoáng cứng đờ, đầu bị đạp sát xuống mặt đường, bị nước mưa che đậy đến không thể mở ra hai mắt. Sắc mặt Vân Úy liền bởi vì đau đớn cùng khuất nhục mà điên cuồng vặn vẹo.
Chờ đó, cứ chờ đó, đợi gã rời khỏi rồi, gã nhất định sẽ tìm người đem tên khốn kiếp này rút gân lột da, lăn vào chảo dầu, đem mồ mả mười tám đời nhà hắn đều cuốc lên!
"Đúng vậy, ta là một con chó, cho nên, mong chủ nhân thiện tâm tha cho cái mạng chó này của ta..."
Có chút không ngờ tiểu tử này thế mà lại sợ như vậy, không còn chút kênh kiệu nào khi gây sự với mình. Dạ Minh liền có chút mất hứng mà xụ mặt, cũng không dây dưa nhiều nữa, giơ tay rút chuôi đao ở sau lưng.
"Rất tốt, ngươi rất thành khẩn. Chỉ là, vì tỷ tỷ tốt của ngươi, cái đầu này của ngươi, ta nhất định phải lấy rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.