Chương 5: Gọi tên của người (tứ)
Thiên Lý Hành Ca
06/08/2013
Ban đêm, ngã tư đường
không người.
Chỉ còn thưa thớt vài tiếng bước chân, ánh trăng giấu giữa những tán cây.
“Về sau không được làm như vậy, rất nguy hiểm, nếu tướng quân thật sự tức giận…”
“Ai, Tử Hề sao ngươi dài dòng như vậy, còn hơn cả lão bà ta.” Lam San bưng theo một ít bánh Hoa Quế Cao mà ăn: “Không phải ta không có việc gì sao?”
Thiếu niên thở dài dưới đáy lòng.
Xa cách ba năm, khi thấy lại nàng lại không biết mở miệng thế nào. Nàng vẫn như trước kia, thảnh thơi nói chuyện, dường như hắn không phải rời đi ba năm, không phải ba tháng, không phải ba ngày, không phải ba giờ, mà chỉ là ba giây.
Sự tồn tại của hắn đối với nàng, thật sự là có cũng được mà không có cũng chẳng sao a.
Bên môi lộ ra một tia cười khổ.
“Được rồi, cho ta.” Ăn xong lại vỗ vỗ tay hắn dừng lại bước đi. Thiếu niên thấy nàng dừng lại thì khó hiểu nhìn.
“Mau cho ta.” Thanh âm kia quả thực là đang làm nũng.
Tử Hề tốt xấu gì cũng đã luyện qua, bất động thanh sắc nhìn nàng, không biết nàng lại chơi trò gì.
“Lễ vật a, lễ vật! Người ta muốn lễ vật thôi. Tử Hề, sư phụ cảnh cáo ngươi nga, đừng nói với ta người đến biên quan chơi ba năm mà không mua cái gì về cho ta!”
Thì ra nàng còn biết khái niệm ba năm này. Tử Hề cảm thấy có chút châm chọc, không biểu tình nói: “Không có lễ vật, lần này trở về quá gấp nên không suy nghĩ chu đáo.”
Thế nhưng lại có người như thế, xa cách một ngàn ngày đêm, mở miệng ra lại muốn lễ vật. Ngay cả câu hàn huyên cũng không có, đến tột cùng, nàng xem hắn là cái gì?
Nàng có nghĩ tới hắn chút nào không, một chút ít cũng tốt.
Nữ tử tức giận đến dậm chân: “Gạt người, khẳng định có!!”
“Không có.”
“Có!”
“Không có.”
“Có!”
“Không có.”
“Ta nói có là có, nhanh chút lấy ra đi!”
Hắn di chuyển ánh mắt đi nhanh về trước. Nàng đạp từng bước nhỏ đuổi theo, cuối cùng khẽ mở miệng mỉm cười: “Nếu đã mang đến, không cho ta sẽ mất đi ý nghĩa a?”
Quả thực tựa như cái tiểu nha đầu.
Hắn có chút hổn hển quay đầu, đôi mắt nàng trong suốt, cười đến vui vẻ, làm cho hắn trong phút chốc run sợ.
Cười đến quá đánh, người lại có chút giả.
Hắn thở dài, từ trong tay áo lấy ta một chiếc hộp khắc ngọc lưu ly, tinh xảo khéo léo.
“A nha, đây chính là thứ tốt khó gặp trong sáu mươi năm nha.” Lam San hoan hô tiếp nhận, mở hộp ra, bên trong có một bông tuyết, còn có một đóa tuyết lên Thiên Sơn bằng bàn tay. Dưới áng trăng, đóa hoa phát ra ánh sáng như ngọc trong suốt, mỗi cánh hoa lần lượt mở ra, mềm mại nhẹ nhàng.
Tử Hề yên lặng nhìn đóa tuyết liên. Tuyết liên là một loài rất quý hiếm, mười hai năm mới ra hoa một lần. Trong một đợt tránh tuyết lở hắn đã ngẫu nhiên phát hiện ra, trên vách núi băng tuyết sâu vạn trượng, xuất hiện ánh sáng rất đẹp, đập vào mắt hắn, giống như nụ cười của nàng vậy.
Hắn cẩn thận dùng chân khí bảo vệ nó, sau đó mang về.
“Uy, lại ngẩn người .”
“... Uh.”
“Tật xấu này vẫn không sửa a.”
Lam San thở dài, nắm ống tay áo của hắn, “Về nhà đi, Tử Hề.”
Hắn cúi đầu chăm chú nhìn bàn tay đang túm áo hắn kia, trắng muốt như tuyết, thật lâu không nói ra lời.
Về nhà đi, Tử Hề.
Đánh cho lòng hắn tan rã là một việc rất dễ dàng.
Ví dụ như ba năm trước đây, chẳng qua thị nữ chỉ làm mất đi ít đồ. Buổi tối, nàng liền kéo hắn đến đình viện liên miên cằn nhằn, nói rất nhiều lời. Hắn lẳng lặng nghe, sau đó phát hiện bên trong hồ nước đã không còn cá, hắn hỏi, nàng chỉ nhẹ nhàng trả lời bâng quơ.
Nàng ghé vào bàn đá ngủ, Tử Hề muốn ôm nàng trở về phòng. Nhẹ nhàng, vân vê sợi tóc đen của nàng, đắp chăn cẩn thận rồi nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của nàng. Thật giống như đã chết, ý nghĩ này khiến hắn hoảng sợ, kìm lòng không được lấy tay xoa lên mặt nàng, mềm mại ấm áp.
Thì ra tất cả đều không thay đổi, thay đổi chỉ có hắn mà thôi.
Tử Hề ở lại Trường An chừng bảy, tám ngày. Thường hay bị Hoàng thượng kêu vào hoàng cung. Hoàng thượng rất thích hắn, bên cạnh Hoàng thượng luôn có một cô gái đi theo, xinh đẹp động lòng người, cười đến kiêu ngạo sáng lạn. Ngày đầu tiên, nàng vênh vênh tự đắc tuyên chiến võ thuật với hắn, hắn cố gắng hạ thủ lưu tình, dù sao thân phận đối phương nhất định không tầm thường. Nhưng có một lần không thu lực được, đem nàng đánh xuống ngựa. Nàng duyên dáng kêu to một tiếng rồi ngã xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa trắng bệch vì sợ hãi, người bên cạnh thất kinh hô tứ công chúa.
Thì ra nàng là tứ công chúa Hoàng thượng sủng ái nhất.
Hắn nhanh chóng nắm lấy thắt lưng nàng, đem nàng ngồi lên ngựa của hắn khi nàng cách một đất chỉ còn một tấc. Bảo vệ nàng trong ngực, cho ngựa dừng rồi mang nàng xuống đất.
“Không sao chứ, công chúa điện hạ.”
Nàng nâng ánh mắt đẫm lệ, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, bình tĩnh nhưng ấm áp khiến người ta an tâm. Thấy cánh tay của hắn vẫn ôm nàng thì nàng đỏ mặt, nhưng lại luyến tiếc hắn buông tay.
Đường đường là tứ công chúa lại yêu thương hắn. Tình yêu say đắm lãng mạn không hẹn mà đến với nàng.
“Nghe nói tứ nha đầu kia theo đuổi ngươi rất nhiệt tình a, tam cung lục viện đều biết, ngươi thật có phúc.”
Lam San chống cằm, lấy cây cỏ đuôi chó trêu đùa hắn.L
“Nói không chừng người có thể trở thành phò mã nga!”
Hắn dùng tay đẩy cây cỏ đuôi chó trên người ra, thản nhiên xoay đầu, tiếp tục nhìn quyển sách trên tay.
Nàng vui vẻ như vậy làm gì?
“Uy, tốt xấu gì cũng nói đi chứ.”
“Sư phụ.” Hắn ngẩng đầu trầm giọng gọi nàng, đóng sách lại: “Những sách vở này Tử Hề có thể cầm đi không?”
“Ngô, có thể a, ngươi lấy làm cái gì?”
Lại quên rồi sao, buổi sáng mới nói. Chuyện của hắn không đáng khiến nàng để tâm sao?
Có chút bất đắc dĩ mở miệng: “Ngày mai Tử Hề khởi hành cùng tướng quân trở về biên quan.”
Cỏ đuôi chó ngừng đong đưa, Lam San trừng mắt nhìn hắn.
“Nha, đúng rồi, nhớ mang lễ vật trở về nga.”
Thanh âm không một chút thay đổi.
13
Cuộc sống tại biên quan khiến hắn nhớ tới rất nhiều chuyện.
Mười bốn tuổi, Lam San yêu cầu hắn tiêu diệt chưởng môn của một môn phái. Đối phương lại dùng độc với hắn.
Thất tinh hải đường, nghe nói độc này là kịch độc, không có phương pháp giải cứu.
Nhưng nàng vẫn cứu được hắn, dùng duy nhất một phương pháp.
Nàng dùng chân khí bức độc đến khóe mắt hắn sau đó dùng đầu lưỡi liếm đi, liếm sạch sẽ. Khi hắn khôi phục ý thức nhìn thấy thi thể của nàng, tóc đen rối tung.
Biết rõ bảy ngày sau nàng sẽ sống lại nhưng hắn vẫn phát ra âm thanh bi thương.
Nhập quân năm thứ tư, biên quan nguy kịch, một dị tộc hung mãnh giết đến đây, thuận lợi phong tỏa con đường tơ lụa đến mức khó tin. Mỗi khi đến thời điểm mấu chốt thì đều không điều động được tướng lĩnh, quân lương thiếu hụt, triều đình cứ cách một đoạn thời gian lại phát lệnh lui binh.
Rõ ràng, có ai ở giữa làm khó dễ, cùng quân địch nội ứng ngoại hợp.
“Quan trọng nhất là mục đích của tên kia là gì.”
Ánh mắt tướng quân đảo qua bản đồ.
Tử Hề ở một bên vuốt cằm nghe lệnh.
“Ngươi cảm thấy sẽ là ai?” Tướng quân giương mắt, nhìn Trung Lang tướng trước mặt. Diện mạo không còn là thiếu niên như bốn năm trước nhập quân, bây giờ hắn đã hình thành một khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng đầy khí thế.
Tử Hề thần sắc bình tĩnh, chỉ nói ba chữ.
“Trà Lăng vương.”
Thế cục hỗn loạn ở biên quan diễn ra trong một năm, đàm phán thất bại nên dùng võ lực trấn áp. Xác chết khắp nơi, tường thành đổ, trường kiếm mát lạnh trong tay nhiễm quá nhiều máu mà ngày càng trở nên bén nhọn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, càng ngày càng có nhiều người biết đến hắn. Tướng quân nhiều lần đề bạt hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng nói cảm ơn rồi cho qua.
“Nam tử hán đại trượng phu chiến chinh sa trường, không vì công danh đền đáp quốc gia thì vì cái gì?” Tướng quân khi uống rượu cùng với nhóm tướng lĩnh thì hỏi hắn. Nhóm tướng cấp dưới cùng nhau làm ồn lên, không ít người khâm phục và kính trọng hắn.
“Tử Hề như vậy đã thỏa mãn.”
Lúc ấy hắn uống liền ba chén để cảm tạ, nói ra một ít trung quy, đại đa số mọi người đều tiếc hận.
“Thật đúng là một người vô cầu.”
“Nói quá lời, đa tạ khích lệ.” Hắn mỉm cười.
Nhập quân năm thứ năm, tướng quân bị một đạo thánh chỉ triệu hồi kinh.
Tử Hề cảm thấy có chút không đúng.
“Trà Lăng vương đã bắt đầu hành động, thỉnh đại nhân cẩn thận một chút.” Hắn luôn không nói nhiều lời, lần này lại chủ động nói một câu: “Nếu muốn hoàn thành kế hoạch của hắn, điều cần trừ bỏ đầu tiên chính là tướng quân ngài.”
“Cũng tốt.” Nam nhân chỉ cười cười, “Ta cũng muốn đến gặp A Khương.”
Tử Hề giật mình, “Đại nhân cùng phu nhân thật là thâm tình, Tử Hề bội phục sâu sắc.”
“Lời khách sáo không cần nói nhiều.” Tướng quân vung tay lên, “Trong thánh chỉ Hoàng thượng có nhắc tới ngươi, chắc là tứ công chúa ầm ỹ muốn gặp ngươi. Ngụ ý của ngươi ta đều hiểu, ngươi cũng theo ta về kinh đi.”
Hắn vừa định từ chối, nam nhân lại chậm rãi bổ sung nói: “Có một số việc là thân bất do kỷ, muốn trốn cũng trốn không thoát, không phải của ngươi, có đuổi theo cũng không đoạt được.”
Tử Hề sáng tỏ lời hắn nói, trở về doanh trại thu dọn hành lý.
Có một số việc không thể nói liền hiểu được.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ trở về, nếu không phải tướng quân nhắc tới, có khả năng hắn sẽ ngây ngốc ở biên quan này mười tám nắm. Mỗi đem dưới ánh trăng thổi tiêu, không phải hắn không nhớ ai đó, mà là không nghĩ trở về, thậm chí đã đến trước Kính Hoa các ở Trường An, hắn vẫn do dự có nên gặp nàng hay không.
Nhưng ca khúc của nàng từ trong truyền ra, từ từ phiêu đãng, hắn không chút do dự bước vào…
Khẩn cấp muốn gặp nàng.
Cả đời như một đêm.
Không gian lênh đênh.
Tiếng mưa rơi thanh tịch,
Đi vào giấc mộng mênh mông.
Nàng đã bao lâu không sáng tác ca khúc?
Đúng vậy, đã hai năm không gặp rồi.
Hắn thu bước chân, không để ý đến các cô nương đang chú ý, xoay người rời đi. Bóng đem đậm dần, lạnh như nước, bất tri bất giác hắn vào rừng.
Trên sườn núi lại gặp tướng quân mặc thường phục.
Hắn giật mình rồi cười, “Ngươi đã đến rồi.”
Tử Hề thấy bia một phía sau nam nhân, hành lễ thấp giọng nói: “Vâng, quấy rầy tướng quân cùng phu nhân, Tử Hề liền rời đi.”
“Đừng nóng vội.” Nam nhân cười cười, gọi hắn, “Vì A Khương thổi một khúc đi. Khi còn sống nàng rất thích nghe khúc, nhất là “Hoàn hồn kí”.”
Chẳng trách, hắn lại nhớ rõ xuất xứ của “kinh mộng” như thế.
“Ta không hiểu lắm tâm tư của nữ tử, uổng công làm một cái tướng quân.”
Nam tử nhìn một của thê tử dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư, đây là ánh mắt mềm mại mà Tử Hề chưa bao giờ gặp qua.
“Nữ tử, vì yêu mà sống, vì yêu mà chết, gắt gao sinh tồn, cũng chỉ vì một giấc mộng mà thôi.”
Hắn hít một tiếng, khoanh tay đứng một bên. Tử Hề lẳng lặng tiến tới, lấy tiêu ra.
“Hãy thổi khúc “giang thành tử” đi.”
Tử Hề ngạc nhiên nhưng vẫn cúi đầu đáp ứng.
Khúc nhạc hoàn tất, bên khu rừng càng thêm âm u tĩnh lặng. Trong đêm tối có hàn khí, thấm vào lòng người.
“Ngươi thổi càng ngày càng hay.”
“Đại nhân quá khen.”
“Ngươi làm gì cũng đều có khả năng thiên phú.” Hắn vỗ vai Tử Hề, “Khó trách tứ công chúa thích ngươi như vậy. Ta thay mặt A Khương cảm tạ ngươi.”
“... Vâng.”
Hắn về tới chỗ ở.
Nàng hẳn còn ở trong Kính Hoa các cười đùa đi. Hắn theo trí nhớ trước kia đến đình viện, đi vào phòng mình, thị nữ vẫn thường xuyên quét tước nơi này.
Chi nha.
Cửa vừa mở ra, có một thân ảnh nhỏ nhắn liền lảo đảo ngác vào lòng hắn. Hắn theo bản năng đỡ lấy, cách lớp vải mỏng manh, cảm giác được da thịt đối phương rất nóng.
“... Lam San?”
Hắn đáng lẽ nên gọi sư phụ, nhưng tiếng kêu ra miệng lại thành như vậy.
Chỉ còn thưa thớt vài tiếng bước chân, ánh trăng giấu giữa những tán cây.
“Về sau không được làm như vậy, rất nguy hiểm, nếu tướng quân thật sự tức giận…”
“Ai, Tử Hề sao ngươi dài dòng như vậy, còn hơn cả lão bà ta.” Lam San bưng theo một ít bánh Hoa Quế Cao mà ăn: “Không phải ta không có việc gì sao?”
Thiếu niên thở dài dưới đáy lòng.
Xa cách ba năm, khi thấy lại nàng lại không biết mở miệng thế nào. Nàng vẫn như trước kia, thảnh thơi nói chuyện, dường như hắn không phải rời đi ba năm, không phải ba tháng, không phải ba ngày, không phải ba giờ, mà chỉ là ba giây.
Sự tồn tại của hắn đối với nàng, thật sự là có cũng được mà không có cũng chẳng sao a.
Bên môi lộ ra một tia cười khổ.
“Được rồi, cho ta.” Ăn xong lại vỗ vỗ tay hắn dừng lại bước đi. Thiếu niên thấy nàng dừng lại thì khó hiểu nhìn.
“Mau cho ta.” Thanh âm kia quả thực là đang làm nũng.
Tử Hề tốt xấu gì cũng đã luyện qua, bất động thanh sắc nhìn nàng, không biết nàng lại chơi trò gì.
“Lễ vật a, lễ vật! Người ta muốn lễ vật thôi. Tử Hề, sư phụ cảnh cáo ngươi nga, đừng nói với ta người đến biên quan chơi ba năm mà không mua cái gì về cho ta!”
Thì ra nàng còn biết khái niệm ba năm này. Tử Hề cảm thấy có chút châm chọc, không biểu tình nói: “Không có lễ vật, lần này trở về quá gấp nên không suy nghĩ chu đáo.”
Thế nhưng lại có người như thế, xa cách một ngàn ngày đêm, mở miệng ra lại muốn lễ vật. Ngay cả câu hàn huyên cũng không có, đến tột cùng, nàng xem hắn là cái gì?
Nàng có nghĩ tới hắn chút nào không, một chút ít cũng tốt.
Nữ tử tức giận đến dậm chân: “Gạt người, khẳng định có!!”
“Không có.”
“Có!”
“Không có.”
“Có!”
“Không có.”
“Ta nói có là có, nhanh chút lấy ra đi!”
Hắn di chuyển ánh mắt đi nhanh về trước. Nàng đạp từng bước nhỏ đuổi theo, cuối cùng khẽ mở miệng mỉm cười: “Nếu đã mang đến, không cho ta sẽ mất đi ý nghĩa a?”
Quả thực tựa như cái tiểu nha đầu.
Hắn có chút hổn hển quay đầu, đôi mắt nàng trong suốt, cười đến vui vẻ, làm cho hắn trong phút chốc run sợ.
Cười đến quá đánh, người lại có chút giả.
Hắn thở dài, từ trong tay áo lấy ta một chiếc hộp khắc ngọc lưu ly, tinh xảo khéo léo.
“A nha, đây chính là thứ tốt khó gặp trong sáu mươi năm nha.” Lam San hoan hô tiếp nhận, mở hộp ra, bên trong có một bông tuyết, còn có một đóa tuyết lên Thiên Sơn bằng bàn tay. Dưới áng trăng, đóa hoa phát ra ánh sáng như ngọc trong suốt, mỗi cánh hoa lần lượt mở ra, mềm mại nhẹ nhàng.
Tử Hề yên lặng nhìn đóa tuyết liên. Tuyết liên là một loài rất quý hiếm, mười hai năm mới ra hoa một lần. Trong một đợt tránh tuyết lở hắn đã ngẫu nhiên phát hiện ra, trên vách núi băng tuyết sâu vạn trượng, xuất hiện ánh sáng rất đẹp, đập vào mắt hắn, giống như nụ cười của nàng vậy.
Hắn cẩn thận dùng chân khí bảo vệ nó, sau đó mang về.
“Uy, lại ngẩn người .”
“... Uh.”
“Tật xấu này vẫn không sửa a.”
Lam San thở dài, nắm ống tay áo của hắn, “Về nhà đi, Tử Hề.”
Hắn cúi đầu chăm chú nhìn bàn tay đang túm áo hắn kia, trắng muốt như tuyết, thật lâu không nói ra lời.
Về nhà đi, Tử Hề.
Đánh cho lòng hắn tan rã là một việc rất dễ dàng.
Ví dụ như ba năm trước đây, chẳng qua thị nữ chỉ làm mất đi ít đồ. Buổi tối, nàng liền kéo hắn đến đình viện liên miên cằn nhằn, nói rất nhiều lời. Hắn lẳng lặng nghe, sau đó phát hiện bên trong hồ nước đã không còn cá, hắn hỏi, nàng chỉ nhẹ nhàng trả lời bâng quơ.
Nàng ghé vào bàn đá ngủ, Tử Hề muốn ôm nàng trở về phòng. Nhẹ nhàng, vân vê sợi tóc đen của nàng, đắp chăn cẩn thận rồi nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của nàng. Thật giống như đã chết, ý nghĩ này khiến hắn hoảng sợ, kìm lòng không được lấy tay xoa lên mặt nàng, mềm mại ấm áp.
Thì ra tất cả đều không thay đổi, thay đổi chỉ có hắn mà thôi.
Tử Hề ở lại Trường An chừng bảy, tám ngày. Thường hay bị Hoàng thượng kêu vào hoàng cung. Hoàng thượng rất thích hắn, bên cạnh Hoàng thượng luôn có một cô gái đi theo, xinh đẹp động lòng người, cười đến kiêu ngạo sáng lạn. Ngày đầu tiên, nàng vênh vênh tự đắc tuyên chiến võ thuật với hắn, hắn cố gắng hạ thủ lưu tình, dù sao thân phận đối phương nhất định không tầm thường. Nhưng có một lần không thu lực được, đem nàng đánh xuống ngựa. Nàng duyên dáng kêu to một tiếng rồi ngã xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa trắng bệch vì sợ hãi, người bên cạnh thất kinh hô tứ công chúa.
Thì ra nàng là tứ công chúa Hoàng thượng sủng ái nhất.
Hắn nhanh chóng nắm lấy thắt lưng nàng, đem nàng ngồi lên ngựa của hắn khi nàng cách một đất chỉ còn một tấc. Bảo vệ nàng trong ngực, cho ngựa dừng rồi mang nàng xuống đất.
“Không sao chứ, công chúa điện hạ.”
Nàng nâng ánh mắt đẫm lệ, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, bình tĩnh nhưng ấm áp khiến người ta an tâm. Thấy cánh tay của hắn vẫn ôm nàng thì nàng đỏ mặt, nhưng lại luyến tiếc hắn buông tay.
Đường đường là tứ công chúa lại yêu thương hắn. Tình yêu say đắm lãng mạn không hẹn mà đến với nàng.
“Nghe nói tứ nha đầu kia theo đuổi ngươi rất nhiệt tình a, tam cung lục viện đều biết, ngươi thật có phúc.”
Lam San chống cằm, lấy cây cỏ đuôi chó trêu đùa hắn.L
“Nói không chừng người có thể trở thành phò mã nga!”
Hắn dùng tay đẩy cây cỏ đuôi chó trên người ra, thản nhiên xoay đầu, tiếp tục nhìn quyển sách trên tay.
Nàng vui vẻ như vậy làm gì?
“Uy, tốt xấu gì cũng nói đi chứ.”
“Sư phụ.” Hắn ngẩng đầu trầm giọng gọi nàng, đóng sách lại: “Những sách vở này Tử Hề có thể cầm đi không?”
“Ngô, có thể a, ngươi lấy làm cái gì?”
Lại quên rồi sao, buổi sáng mới nói. Chuyện của hắn không đáng khiến nàng để tâm sao?
Có chút bất đắc dĩ mở miệng: “Ngày mai Tử Hề khởi hành cùng tướng quân trở về biên quan.”
Cỏ đuôi chó ngừng đong đưa, Lam San trừng mắt nhìn hắn.
“Nha, đúng rồi, nhớ mang lễ vật trở về nga.”
Thanh âm không một chút thay đổi.
13
Cuộc sống tại biên quan khiến hắn nhớ tới rất nhiều chuyện.
Mười bốn tuổi, Lam San yêu cầu hắn tiêu diệt chưởng môn của một môn phái. Đối phương lại dùng độc với hắn.
Thất tinh hải đường, nghe nói độc này là kịch độc, không có phương pháp giải cứu.
Nhưng nàng vẫn cứu được hắn, dùng duy nhất một phương pháp.
Nàng dùng chân khí bức độc đến khóe mắt hắn sau đó dùng đầu lưỡi liếm đi, liếm sạch sẽ. Khi hắn khôi phục ý thức nhìn thấy thi thể của nàng, tóc đen rối tung.
Biết rõ bảy ngày sau nàng sẽ sống lại nhưng hắn vẫn phát ra âm thanh bi thương.
Nhập quân năm thứ tư, biên quan nguy kịch, một dị tộc hung mãnh giết đến đây, thuận lợi phong tỏa con đường tơ lụa đến mức khó tin. Mỗi khi đến thời điểm mấu chốt thì đều không điều động được tướng lĩnh, quân lương thiếu hụt, triều đình cứ cách một đoạn thời gian lại phát lệnh lui binh.
Rõ ràng, có ai ở giữa làm khó dễ, cùng quân địch nội ứng ngoại hợp.
“Quan trọng nhất là mục đích của tên kia là gì.”
Ánh mắt tướng quân đảo qua bản đồ.
Tử Hề ở một bên vuốt cằm nghe lệnh.
“Ngươi cảm thấy sẽ là ai?” Tướng quân giương mắt, nhìn Trung Lang tướng trước mặt. Diện mạo không còn là thiếu niên như bốn năm trước nhập quân, bây giờ hắn đã hình thành một khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng đầy khí thế.
Tử Hề thần sắc bình tĩnh, chỉ nói ba chữ.
“Trà Lăng vương.”
Thế cục hỗn loạn ở biên quan diễn ra trong một năm, đàm phán thất bại nên dùng võ lực trấn áp. Xác chết khắp nơi, tường thành đổ, trường kiếm mát lạnh trong tay nhiễm quá nhiều máu mà ngày càng trở nên bén nhọn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, càng ngày càng có nhiều người biết đến hắn. Tướng quân nhiều lần đề bạt hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng nói cảm ơn rồi cho qua.
“Nam tử hán đại trượng phu chiến chinh sa trường, không vì công danh đền đáp quốc gia thì vì cái gì?” Tướng quân khi uống rượu cùng với nhóm tướng lĩnh thì hỏi hắn. Nhóm tướng cấp dưới cùng nhau làm ồn lên, không ít người khâm phục và kính trọng hắn.
“Tử Hề như vậy đã thỏa mãn.”
Lúc ấy hắn uống liền ba chén để cảm tạ, nói ra một ít trung quy, đại đa số mọi người đều tiếc hận.
“Thật đúng là một người vô cầu.”
“Nói quá lời, đa tạ khích lệ.” Hắn mỉm cười.
Nhập quân năm thứ năm, tướng quân bị một đạo thánh chỉ triệu hồi kinh.
Tử Hề cảm thấy có chút không đúng.
“Trà Lăng vương đã bắt đầu hành động, thỉnh đại nhân cẩn thận một chút.” Hắn luôn không nói nhiều lời, lần này lại chủ động nói một câu: “Nếu muốn hoàn thành kế hoạch của hắn, điều cần trừ bỏ đầu tiên chính là tướng quân ngài.”
“Cũng tốt.” Nam nhân chỉ cười cười, “Ta cũng muốn đến gặp A Khương.”
Tử Hề giật mình, “Đại nhân cùng phu nhân thật là thâm tình, Tử Hề bội phục sâu sắc.”
“Lời khách sáo không cần nói nhiều.” Tướng quân vung tay lên, “Trong thánh chỉ Hoàng thượng có nhắc tới ngươi, chắc là tứ công chúa ầm ỹ muốn gặp ngươi. Ngụ ý của ngươi ta đều hiểu, ngươi cũng theo ta về kinh đi.”
Hắn vừa định từ chối, nam nhân lại chậm rãi bổ sung nói: “Có một số việc là thân bất do kỷ, muốn trốn cũng trốn không thoát, không phải của ngươi, có đuổi theo cũng không đoạt được.”
Tử Hề sáng tỏ lời hắn nói, trở về doanh trại thu dọn hành lý.
Có một số việc không thể nói liền hiểu được.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ trở về, nếu không phải tướng quân nhắc tới, có khả năng hắn sẽ ngây ngốc ở biên quan này mười tám nắm. Mỗi đem dưới ánh trăng thổi tiêu, không phải hắn không nhớ ai đó, mà là không nghĩ trở về, thậm chí đã đến trước Kính Hoa các ở Trường An, hắn vẫn do dự có nên gặp nàng hay không.
Nhưng ca khúc của nàng từ trong truyền ra, từ từ phiêu đãng, hắn không chút do dự bước vào…
Khẩn cấp muốn gặp nàng.
Cả đời như một đêm.
Không gian lênh đênh.
Tiếng mưa rơi thanh tịch,
Đi vào giấc mộng mênh mông.
Nàng đã bao lâu không sáng tác ca khúc?
Đúng vậy, đã hai năm không gặp rồi.
Hắn thu bước chân, không để ý đến các cô nương đang chú ý, xoay người rời đi. Bóng đem đậm dần, lạnh như nước, bất tri bất giác hắn vào rừng.
Trên sườn núi lại gặp tướng quân mặc thường phục.
Hắn giật mình rồi cười, “Ngươi đã đến rồi.”
Tử Hề thấy bia một phía sau nam nhân, hành lễ thấp giọng nói: “Vâng, quấy rầy tướng quân cùng phu nhân, Tử Hề liền rời đi.”
“Đừng nóng vội.” Nam nhân cười cười, gọi hắn, “Vì A Khương thổi một khúc đi. Khi còn sống nàng rất thích nghe khúc, nhất là “Hoàn hồn kí”.”
Chẳng trách, hắn lại nhớ rõ xuất xứ của “kinh mộng” như thế.
“Ta không hiểu lắm tâm tư của nữ tử, uổng công làm một cái tướng quân.”
Nam tử nhìn một của thê tử dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư, đây là ánh mắt mềm mại mà Tử Hề chưa bao giờ gặp qua.
“Nữ tử, vì yêu mà sống, vì yêu mà chết, gắt gao sinh tồn, cũng chỉ vì một giấc mộng mà thôi.”
Hắn hít một tiếng, khoanh tay đứng một bên. Tử Hề lẳng lặng tiến tới, lấy tiêu ra.
“Hãy thổi khúc “giang thành tử” đi.”
Tử Hề ngạc nhiên nhưng vẫn cúi đầu đáp ứng.
Khúc nhạc hoàn tất, bên khu rừng càng thêm âm u tĩnh lặng. Trong đêm tối có hàn khí, thấm vào lòng người.
“Ngươi thổi càng ngày càng hay.”
“Đại nhân quá khen.”
“Ngươi làm gì cũng đều có khả năng thiên phú.” Hắn vỗ vai Tử Hề, “Khó trách tứ công chúa thích ngươi như vậy. Ta thay mặt A Khương cảm tạ ngươi.”
“... Vâng.”
Hắn về tới chỗ ở.
Nàng hẳn còn ở trong Kính Hoa các cười đùa đi. Hắn theo trí nhớ trước kia đến đình viện, đi vào phòng mình, thị nữ vẫn thường xuyên quét tước nơi này.
Chi nha.
Cửa vừa mở ra, có một thân ảnh nhỏ nhắn liền lảo đảo ngác vào lòng hắn. Hắn theo bản năng đỡ lấy, cách lớp vải mỏng manh, cảm giác được da thịt đối phương rất nóng.
“... Lam San?”
Hắn đáng lẽ nên gọi sư phụ, nhưng tiếng kêu ra miệng lại thành như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.