Chương 15: “Không tranh luận với kẻ ngốc”
Cảnh Lý
09/07/2021
Chương 15. “Không tranh luận với kẻ ngốc”
Mọi người đến rồi đi trong trung tâm thương mại, có một đứa bé tầm 3-5 tuổi vừa ý một món đồ chơi mà nằm trêи mặt đất la lối khóc lóc ầm ĩ; bóng đèn sợi đốt phía trêи cửa kính sát đất chiếu xuống trang phục mùa mới nhất manocanh đang mặc, nhân viên cửa hàng cá nướng niềm nở ra bên ngoài đưa thực đơn.
Hàng super fake AJ.
Phó Ý vô thức cúi đầu nhìn xuống đôi giày phiên bản giới hạn của mình.
Sau khi bị chất vấn vì mặc đồ vi phạm bản quyền giờ anh lại bị chất vấn mua đồ super fake.
Anh hít một hơi nhìn về phía Khương Như Vũ.
Cô gái trước mặt ném bím tóc ra sau lưng, ôm túi đựng sách trước ngực, dùng ánh mắt gần như thù địch đối diện với anh.
“Đây là em xấu hổ thay anh.” Đại khái là thẹn quá hóa giận, cũng có thể là giấu đầu hở đuôi, cô nén giận nhấn mạnh lại lần nữa.
Bỏ đi.
Phó Ý cười thầm trong lòng.
Super fake thì super fake, tốt
xấu gì cũng thăng một bậc so với lần trước.
“Xin lỗi.” Anh bắt đầu xin lỗi một cách không có thành ý gì: “Thầy Phó quá nghèo, lại không muốn bị bạn bè cười nhạo, chỉ có thể mua đồ super fake, không nghĩ tới lại bị em nhìn ra.”
Biểu tình vừa hung dữ lại đáng yêu trêи mặt Khương Như Vũ cứng lại.
“Em nói rất đúng.” Thậm chí anh còn thở dài, làm ra vẻ tự giễu nói: “Nói không chừng bọn họ đã sớm nhìn ra tôi dùng đồ super fake, luôn cười nhạo sau lưng tôi.”
“...” Vẻ mặt Khương Như Vũ hoàn toàn sụp đổ, từng chút áy náy hiện ra: “Thật xin lỗi… em không có ý cười nhạo anh, là lúc nãy anh quá kiêu ngạo…”
Từ góc độ của cô nhìn sang, Phó Ý thật sự có vài phần suy sụp, dáng vẻ giống như bị cô đâm trúng nỗi đau.
Đều tại bản thân nhanh mồm nhanh miệng nói ra.
Cô không biết phải an ủi Phó Ý thế nào, suy nghĩ rất lâu mới chần chừ mở miệng: “Thật ra là em ghen tị với anh, em luôn rất muốn mua đồ super fake, nhưng mà vẫn không dám đi mua…”
“Nếu không thì anh dẫn em đi mua một đôi, thực hiện nguyện vọng bấy lâu nay của em…” Cô ngập ngừng đề nghị.
Tâm trạng không vui của cô gái nhỏ nói hết liền hết, trêи khuôn mặt xinh xắn tinh xảo tràn đầy hoang mang cùng áy náy, cẩn thận bảo vệ lòng tự ái của anh, vẻ ửng đỏ trêи mặt vẫn chưa hoàn toàn tan hết bao bọc làn da trắng nõn, giống như quả táo chín đỏ khiến người khác không nhịn được muốn cắn một cái, nếm thử xem hương vị có ngọt ngào như trong tưởng tượng không.
Phó Ý không giả bộ được nữa, cúi đầu bật cười.
Tiếng cười của anh trầm thấp hơn lúc nói chuyện, bả vai rung rung thể hiện tâm tình vui sướиɠ của anh lúc này.
Nhưng mà anh không thể kìm nén tiếng cười, đánh vào nỗi lòng tràn ngập ăn năn của Khương Như Vũ một đòn cảnh tỉnh khiến cô tỉnh ngộ trong nháy mắt.
Sao người này có thể đùa giỡn cô???
“Anh……” Cô phẫn nộ: “Anh cười còn chưa đủ!?”
Nhìn cô gái nhỏ đã thực sự bị chọc giận, Phó Ý nhanh chóng thu lại biểu tình.
“Xin lỗi.” Trong lời nói của anh vẫn cố kìm nén ý cười như cũ: “Không phải là anh trai nhìn em thấy quá đáng yêu nên mới không nhịn được muốn trêu chọc một chút sao.”
“Em đã 17 tuổi rồi.” Khương Như Vũ cách xa bàn tay mưu đồ muốn xoa đầu cô lần nữa của anh, rầu rĩ không vui nói: “Anh không được nói em đáng yêu.”
“Thật sao?” Phó Ý cảm thấy buồn cười: “Vậy tôi phải dùng từ gì nói về em nhỉ? Gợi cảm?”
“... Bỏ đi.” Khương Như Vũ buồn rầu liếc anh một cái, lẩm bẩm một mình: “Không tranh luận với kẻ ngốc.”
Còn vừa nói vừa bước nhanh hơn.
Phó Ý: “...”
Đi qua sảnh giữa trung tâm thương mại, Phó Ý cùng Khương Như Vũ bước ra đến cổng chính.
Khương Như Vũ không có
ý định chờ anh, anh cũng không cố tình đuổi theo bước chân cô, cứ vui vẻ thoải mái như vậy theo sau cô.
Bóng dáng mặc đồ denim* dừng ở cổng chính vài giây rồi đột nhiên vòng trở lại đi về phía anh.
*Denim là loại vải thô, bền, được dệt đan chéo một cách chắc chắn bằng 100% vải cotton, được sử dụng để làm quần jeans, túi xách, áo sơ mi, váy, áo jacket… (Nguồn: Google)
Thấy Khương Như Vũ cách anh càng lúc càng gần, Phó Ý tưởng là cô đã hết giận nên quay lại tìm anh, dứt khoát dừng chân nở nụ cười lười biếng chờ cô.
Một bước, hai bước, ba bước… mắt cô nhìn thẳng vòng qua anh.
Nụ cười trêи mặt Phó Ý cứng lại, theo bản năng nhìn theo bước chân cô.
Bóng dáng Khương Như Vũ biến mất trong một cửa hàng đồ ăn vặt.
Hơn 10 phút sau, trong tay Khương Như Vũ cầm theo một túi bánh quế trứng đi ra.
Thấy Phó Ý vẫn còn đứng tại chỗ chờ cô, bước chân Khương Như Vũ hơi dừng lại, rốt cuộc vẫn nói thật.
“Em hơi đói.” Cô do dự một chút, giơ túi bánh trong tay đến trước mặt anh: “Là vị trà xanh, anh ăn không?”
Phó Ý chưa từng thử những món ăn vặt mà nữ sinh như cô hay thích ăn bao giờ, nhíu mày, nhận lấy túi bánh xé một miếng nhai trong trong miệng.
Có vị đắng quen thuộc của trà xanh có cả vị ngọt của trứng gà quyện vào nhau tan ra trong khoang miệng.
Từ trước đến nay anh không thích ăn đồ ngọt, lúc này chỉ cảm thấy vị ngọt phát ngấy trong miệng.
“Ngon không ạ?”
Đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô gái nhỏ, Phó Ý ngừng nhai cong môi hỏi: “Nếu như tôi nói ngon thì túi bánh này đều cho tôi hả?”
“Không phải.” Khương Như Vũ không chút do dự phản bác, vừa dứt lời lại nghĩ đến điều gì đó, mím môi suy nghĩ chốc lát, nhịn đau từ bỏ món bánh quế trứng chưa kịp ăn mà bản thân yêu thích đáp lại: “... Nếu như anh thật sự thích thì cho anh đấy.”
“Được rồi.” Vẻ mặt Phó Ý thản nhiên nói: “Vậy thì cảm ơn Tiểu Vũ, tôi còn phải đến tiệm cà phê làm part time, đi trước nhé?”
“... Ngày mai gặp lại, thầy Phó.” Vẻ mặt Khương Như Vũ rầu rĩ chào tạm biệt anh, khi lấy điện thoại ra xem thời gian tự nghĩ xem bản thân có nên quay lại mua một túi bánh khác.
Kết quả cô chưa kịp ra quyết định, âm thanh quen thuộc lại vang lên bên tai: “Em gái nhỏ.”
Khương Như Vũ ngẩng đầu “A” một tiếng, ngay sau đó có thứ gì thuận lợi tiến vào miệng cô, trong vị đắng mang theo chút hương vị ngọt nhẹ.
Phó Ý trả bánh quế trứng về trong ngực cô, cúi người kéo nhẹ bím tóc trước ngực cô, cất tiếng cười nói: “Mấy món con gái các em thích ăn tôi còn lâu mới thích.”
---
Cuộc sống trôi qua mỗi ngày.
Sinh hoạt máy móc ba nơi ký túc xá, sân thể ɖu͙ƈ và lớp học khiến Khương Như Vũ không có tâm trạng nghĩ đến cái khác, mỗi ngày đều làm bài thi không ngừng, mỗi tuần mỗi tháng đều có những bài thi với độ khó khác nhau.
Trải qua việc học bù kỳ nghỉ đông và đắm mình trong biển đề dịp năm mới, học kỳ cuối cùng của học sinh cấp 3 bắt đầu không lâu lại nghênh đón lễ tuyên thệ trăm ngày* mỗi năm một lần.
*Nghi lễ dành cho học sinh lớp 12 được tổ chức nhằm mục đích khích lệ tinh thần thí sinh chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới.
Buổi tối trước hôm làm lễ một ngày, Khương Như Vũ do dự
mãi cuối cùng vẫn gửi tin nhắn Wechat cho Phó Ý.
Chỉ có điều đến tận sáng hôm sau vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Phó Ý.
Trước khi đến sân thể ɖu͙ƈ, Khương Như Vũ lại kiểm tra Wechat một lần nữa.
Nhìn vào khung trò chuyện vẫn trống rỗng như cũ, cô cảm thấy hơi mất mát giấu điện thoại trở lại hộp cơm, sau đó mới mặc áo khoác đồng phục ra ngoài.
Đại hội tuyên thệ trăm ngày của Lâm Giang Nhất Trung được tổ chức vô cùng hoành tráng, ngoại trừ người nhà và bạn bè của học sinh còn có một số phương tiện truyền thông tới tham gia.
Khương Như Vũ cầm hai quả bóng trêи tay đứng trong hàng ngũ, từ từ đi theo các bạn cùng lớp đến sân thể ɖu͙ƈ.
“Bây giờ diễu hành trước khán đài là tập thể lớp 12.6. Các em học sinh tuổi trẻ xinh đẹp và đầy đam mê! Họ không chỉ là niềm tự hào của khối Khoa học xã hội Lâm Giang Nhất Trung, họ sẽ trở thành niềm tự hào của thành phố Lâm Giang!…”
Những lời không biết xấu hổ như vậy vừa nghe đã biết là do lão yêu bà viết ra.
Khương Như Vũ mặt không đổi sắc oán thầm, khi đi tới giữa khán đài, theo chỉ thị thả bóng bay trong tay lên trời, hô khẩu hiệu cuối cùng trở lại sân cỏ xếp hàng chờ.
Trình tự của lễ tuyên thệ trăm ngày chẳng qua chỉ là đại diện lần lượt ban lãnh đạo, chủ nhiệm lớp, hội phụ huynh lên phát biểu rồi đến đại diện học sinh phát biểu để toàn thể học sinh hô to khẩu hiệu theo.
Nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng trêи thực tế cả quá trình hết mất một buổi chiều.
Sau khi đại học tuyên thệ trăm ngày kết thúc, Khương Như Vũ định chụp ảnh chung với bố mẹ.
Lần này Lâm Xảo Nghiên làm đại diện hội phụ huynh lên phát biểu, sau khi kết thúc bị giáo viên chủ nhiệm cản lại nói chuyện.
Khương Như Vũ đứng đợi ở bên cạnh vô cùng nhàm chán, dứt khoát lên tiếng chào tạm biệt Lâm Xảo Nghiên nói rằng về ký túc xá trước chuẩn bị một số tài liệu cần dùng cho tiết tự học buổi tối.
Trở lại ký túc xá, theo thói quen cô lấy di động từ trong hộp cơm kiểm tra xem có tin nhắn nào chưa đọc không.
Đèn tín hiệu trêи màn hình di động chợt lóe, sau khi mở khóa, trong mục tin nhắn Wechat chưa đọc người gửi tin nhắn mới nhất.
Là Phó Ý.
Mọi người đến rồi đi trong trung tâm thương mại, có một đứa bé tầm 3-5 tuổi vừa ý một món đồ chơi mà nằm trêи mặt đất la lối khóc lóc ầm ĩ; bóng đèn sợi đốt phía trêи cửa kính sát đất chiếu xuống trang phục mùa mới nhất manocanh đang mặc, nhân viên cửa hàng cá nướng niềm nở ra bên ngoài đưa thực đơn.
Hàng super fake AJ.
Phó Ý vô thức cúi đầu nhìn xuống đôi giày phiên bản giới hạn của mình.
Sau khi bị chất vấn vì mặc đồ vi phạm bản quyền giờ anh lại bị chất vấn mua đồ super fake.
Anh hít một hơi nhìn về phía Khương Như Vũ.
Cô gái trước mặt ném bím tóc ra sau lưng, ôm túi đựng sách trước ngực, dùng ánh mắt gần như thù địch đối diện với anh.
“Đây là em xấu hổ thay anh.” Đại khái là thẹn quá hóa giận, cũng có thể là giấu đầu hở đuôi, cô nén giận nhấn mạnh lại lần nữa.
Bỏ đi.
Phó Ý cười thầm trong lòng.
Super fake thì super fake, tốt
xấu gì cũng thăng một bậc so với lần trước.
“Xin lỗi.” Anh bắt đầu xin lỗi một cách không có thành ý gì: “Thầy Phó quá nghèo, lại không muốn bị bạn bè cười nhạo, chỉ có thể mua đồ super fake, không nghĩ tới lại bị em nhìn ra.”
Biểu tình vừa hung dữ lại đáng yêu trêи mặt Khương Như Vũ cứng lại.
“Em nói rất đúng.” Thậm chí anh còn thở dài, làm ra vẻ tự giễu nói: “Nói không chừng bọn họ đã sớm nhìn ra tôi dùng đồ super fake, luôn cười nhạo sau lưng tôi.”
“...” Vẻ mặt Khương Như Vũ hoàn toàn sụp đổ, từng chút áy náy hiện ra: “Thật xin lỗi… em không có ý cười nhạo anh, là lúc nãy anh quá kiêu ngạo…”
Từ góc độ của cô nhìn sang, Phó Ý thật sự có vài phần suy sụp, dáng vẻ giống như bị cô đâm trúng nỗi đau.
Đều tại bản thân nhanh mồm nhanh miệng nói ra.
Cô không biết phải an ủi Phó Ý thế nào, suy nghĩ rất lâu mới chần chừ mở miệng: “Thật ra là em ghen tị với anh, em luôn rất muốn mua đồ super fake, nhưng mà vẫn không dám đi mua…”
“Nếu không thì anh dẫn em đi mua một đôi, thực hiện nguyện vọng bấy lâu nay của em…” Cô ngập ngừng đề nghị.
Tâm trạng không vui của cô gái nhỏ nói hết liền hết, trêи khuôn mặt xinh xắn tinh xảo tràn đầy hoang mang cùng áy náy, cẩn thận bảo vệ lòng tự ái của anh, vẻ ửng đỏ trêи mặt vẫn chưa hoàn toàn tan hết bao bọc làn da trắng nõn, giống như quả táo chín đỏ khiến người khác không nhịn được muốn cắn một cái, nếm thử xem hương vị có ngọt ngào như trong tưởng tượng không.
Phó Ý không giả bộ được nữa, cúi đầu bật cười.
Tiếng cười của anh trầm thấp hơn lúc nói chuyện, bả vai rung rung thể hiện tâm tình vui sướиɠ của anh lúc này.
Nhưng mà anh không thể kìm nén tiếng cười, đánh vào nỗi lòng tràn ngập ăn năn của Khương Như Vũ một đòn cảnh tỉnh khiến cô tỉnh ngộ trong nháy mắt.
Sao người này có thể đùa giỡn cô???
“Anh……” Cô phẫn nộ: “Anh cười còn chưa đủ!?”
Nhìn cô gái nhỏ đã thực sự bị chọc giận, Phó Ý nhanh chóng thu lại biểu tình.
“Xin lỗi.” Trong lời nói của anh vẫn cố kìm nén ý cười như cũ: “Không phải là anh trai nhìn em thấy quá đáng yêu nên mới không nhịn được muốn trêu chọc một chút sao.”
“Em đã 17 tuổi rồi.” Khương Như Vũ cách xa bàn tay mưu đồ muốn xoa đầu cô lần nữa của anh, rầu rĩ không vui nói: “Anh không được nói em đáng yêu.”
“Thật sao?” Phó Ý cảm thấy buồn cười: “Vậy tôi phải dùng từ gì nói về em nhỉ? Gợi cảm?”
“... Bỏ đi.” Khương Như Vũ buồn rầu liếc anh một cái, lẩm bẩm một mình: “Không tranh luận với kẻ ngốc.”
Còn vừa nói vừa bước nhanh hơn.
Phó Ý: “...”
Đi qua sảnh giữa trung tâm thương mại, Phó Ý cùng Khương Như Vũ bước ra đến cổng chính.
Khương Như Vũ không có
ý định chờ anh, anh cũng không cố tình đuổi theo bước chân cô, cứ vui vẻ thoải mái như vậy theo sau cô.
Bóng dáng mặc đồ denim* dừng ở cổng chính vài giây rồi đột nhiên vòng trở lại đi về phía anh.
*Denim là loại vải thô, bền, được dệt đan chéo một cách chắc chắn bằng 100% vải cotton, được sử dụng để làm quần jeans, túi xách, áo sơ mi, váy, áo jacket… (Nguồn: Google)
Thấy Khương Như Vũ cách anh càng lúc càng gần, Phó Ý tưởng là cô đã hết giận nên quay lại tìm anh, dứt khoát dừng chân nở nụ cười lười biếng chờ cô.
Một bước, hai bước, ba bước… mắt cô nhìn thẳng vòng qua anh.
Nụ cười trêи mặt Phó Ý cứng lại, theo bản năng nhìn theo bước chân cô.
Bóng dáng Khương Như Vũ biến mất trong một cửa hàng đồ ăn vặt.
Hơn 10 phút sau, trong tay Khương Như Vũ cầm theo một túi bánh quế trứng đi ra.
Thấy Phó Ý vẫn còn đứng tại chỗ chờ cô, bước chân Khương Như Vũ hơi dừng lại, rốt cuộc vẫn nói thật.
“Em hơi đói.” Cô do dự một chút, giơ túi bánh trong tay đến trước mặt anh: “Là vị trà xanh, anh ăn không?”
Phó Ý chưa từng thử những món ăn vặt mà nữ sinh như cô hay thích ăn bao giờ, nhíu mày, nhận lấy túi bánh xé một miếng nhai trong trong miệng.
Có vị đắng quen thuộc của trà xanh có cả vị ngọt của trứng gà quyện vào nhau tan ra trong khoang miệng.
Từ trước đến nay anh không thích ăn đồ ngọt, lúc này chỉ cảm thấy vị ngọt phát ngấy trong miệng.
“Ngon không ạ?”
Đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô gái nhỏ, Phó Ý ngừng nhai cong môi hỏi: “Nếu như tôi nói ngon thì túi bánh này đều cho tôi hả?”
“Không phải.” Khương Như Vũ không chút do dự phản bác, vừa dứt lời lại nghĩ đến điều gì đó, mím môi suy nghĩ chốc lát, nhịn đau từ bỏ món bánh quế trứng chưa kịp ăn mà bản thân yêu thích đáp lại: “... Nếu như anh thật sự thích thì cho anh đấy.”
“Được rồi.” Vẻ mặt Phó Ý thản nhiên nói: “Vậy thì cảm ơn Tiểu Vũ, tôi còn phải đến tiệm cà phê làm part time, đi trước nhé?”
“... Ngày mai gặp lại, thầy Phó.” Vẻ mặt Khương Như Vũ rầu rĩ chào tạm biệt anh, khi lấy điện thoại ra xem thời gian tự nghĩ xem bản thân có nên quay lại mua một túi bánh khác.
Kết quả cô chưa kịp ra quyết định, âm thanh quen thuộc lại vang lên bên tai: “Em gái nhỏ.”
Khương Như Vũ ngẩng đầu “A” một tiếng, ngay sau đó có thứ gì thuận lợi tiến vào miệng cô, trong vị đắng mang theo chút hương vị ngọt nhẹ.
Phó Ý trả bánh quế trứng về trong ngực cô, cúi người kéo nhẹ bím tóc trước ngực cô, cất tiếng cười nói: “Mấy món con gái các em thích ăn tôi còn lâu mới thích.”
---
Cuộc sống trôi qua mỗi ngày.
Sinh hoạt máy móc ba nơi ký túc xá, sân thể ɖu͙ƈ và lớp học khiến Khương Như Vũ không có tâm trạng nghĩ đến cái khác, mỗi ngày đều làm bài thi không ngừng, mỗi tuần mỗi tháng đều có những bài thi với độ khó khác nhau.
Trải qua việc học bù kỳ nghỉ đông và đắm mình trong biển đề dịp năm mới, học kỳ cuối cùng của học sinh cấp 3 bắt đầu không lâu lại nghênh đón lễ tuyên thệ trăm ngày* mỗi năm một lần.
*Nghi lễ dành cho học sinh lớp 12 được tổ chức nhằm mục đích khích lệ tinh thần thí sinh chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới.
Buổi tối trước hôm làm lễ một ngày, Khương Như Vũ do dự
mãi cuối cùng vẫn gửi tin nhắn Wechat cho Phó Ý.
Chỉ có điều đến tận sáng hôm sau vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Phó Ý.
Trước khi đến sân thể ɖu͙ƈ, Khương Như Vũ lại kiểm tra Wechat một lần nữa.
Nhìn vào khung trò chuyện vẫn trống rỗng như cũ, cô cảm thấy hơi mất mát giấu điện thoại trở lại hộp cơm, sau đó mới mặc áo khoác đồng phục ra ngoài.
Đại hội tuyên thệ trăm ngày của Lâm Giang Nhất Trung được tổ chức vô cùng hoành tráng, ngoại trừ người nhà và bạn bè của học sinh còn có một số phương tiện truyền thông tới tham gia.
Khương Như Vũ cầm hai quả bóng trêи tay đứng trong hàng ngũ, từ từ đi theo các bạn cùng lớp đến sân thể ɖu͙ƈ.
“Bây giờ diễu hành trước khán đài là tập thể lớp 12.6. Các em học sinh tuổi trẻ xinh đẹp và đầy đam mê! Họ không chỉ là niềm tự hào của khối Khoa học xã hội Lâm Giang Nhất Trung, họ sẽ trở thành niềm tự hào của thành phố Lâm Giang!…”
Những lời không biết xấu hổ như vậy vừa nghe đã biết là do lão yêu bà viết ra.
Khương Như Vũ mặt không đổi sắc oán thầm, khi đi tới giữa khán đài, theo chỉ thị thả bóng bay trong tay lên trời, hô khẩu hiệu cuối cùng trở lại sân cỏ xếp hàng chờ.
Trình tự của lễ tuyên thệ trăm ngày chẳng qua chỉ là đại diện lần lượt ban lãnh đạo, chủ nhiệm lớp, hội phụ huynh lên phát biểu rồi đến đại diện học sinh phát biểu để toàn thể học sinh hô to khẩu hiệu theo.
Nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng trêи thực tế cả quá trình hết mất một buổi chiều.
Sau khi đại học tuyên thệ trăm ngày kết thúc, Khương Như Vũ định chụp ảnh chung với bố mẹ.
Lần này Lâm Xảo Nghiên làm đại diện hội phụ huynh lên phát biểu, sau khi kết thúc bị giáo viên chủ nhiệm cản lại nói chuyện.
Khương Như Vũ đứng đợi ở bên cạnh vô cùng nhàm chán, dứt khoát lên tiếng chào tạm biệt Lâm Xảo Nghiên nói rằng về ký túc xá trước chuẩn bị một số tài liệu cần dùng cho tiết tự học buổi tối.
Trở lại ký túc xá, theo thói quen cô lấy di động từ trong hộp cơm kiểm tra xem có tin nhắn nào chưa đọc không.
Đèn tín hiệu trêи màn hình di động chợt lóe, sau khi mở khóa, trong mục tin nhắn Wechat chưa đọc người gửi tin nhắn mới nhất.
Là Phó Ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.