Chương 62: Ngoại truyện 6. “Ngủ cùng anh một lát, chuyện hôm qua anh sẽ không tính toán với em.”
Cảnh Lý
09/07/2021
Ngoại truyện 6. “Ngủ cùng anh một lát, chuyện hôm qua anh sẽ không tính toán với em.”
Môi trường tiểu khu Lương Hi ở cực kỳ kém, sáng sớm có những âm thanh đập đồ vật đùng đùng kèm theo tiếng song sắt rỉ sét cũ kỹ truyền tới, không bao lâu sau, dưới lầu là tiếng huyên náo của dì bán thịt heo và khách hàng, đủ kiểu chửi mắng thậm tệ lẫn cùng lời mắng chửi thâm độc nhất đánh thức Khương Như Vũ đang nằm trêи giường.
Tỉnh dậy dưới tình huống này trong lòng đương nhiên là sự bực bội trước nay chưa từng có, Khương Như Vũ kéo chăn che đầu, cố sức bịt lỗ tai… nhưng kể cả khi dùng tới bàn tay thêm cả chăn áp vào, đủ mọi âm thanh ầm ĩ vẫn truyền vào trong tai không dứt.
“Bác gái kia làm sao thế?” Cô giương cái đầu ổ gà ngồi dậy, híp mắt đẩy đẩy người nên tỉnh mà chưa tỉnh mới mở được nửa mắt là Lương Hi: “Giống như xem náo nhiệt cả buổi sáng mới ngây ngốc phát hiện lửa cháy ở chính sân sau nhà mình vậy.”
“Dì đó là người khá tốt, chỉ là không thích người khác cò kè mặc cả với mình.” Lương Hi ngáp một cái, trùm đầu lẩm bẩm một câu “Chắc là có người mặc cả với dì ấy rồi.” Sau đó lại tiếp tục ngủ mê man, dáng vẻ như đã quen từ lâu.
Trong tiểu khu càng lúc càng ầm ĩ, Khương Như Vũ không có tâm tư lại chẳng có tâm tình đi ngủ nướng, dứt khoát rút điện thoại vẫn đang sạc pin muốn chơi trò chơi một lát, sau đó thu dọn một chút rồi về nhà.
Kết quả vừa mở điện thoại ra nhìn, hơn chục tin nhắn Wechat và cuộc gọi chưa nhận, toàn bộ đều đến từ một người.
Phó Ý.
[Em đang làm gì? Đã về nhà chưa?]
[Còn đang chơi với Lương Hi sao?]
[Về nhà thì gửi tin nhắn Wechat cho anh.]
[Bạn gái?]
…
[Sao không nhận điện thoại?]
[Em đi đâu rồi?]
[Khương Như Vũ, nếu trong vòng nửa tiếng em không liên lạc với anh, anh sẽ báo cảnh sát.]
…
Càng nhìn xuống, Khương Như Vũ càng cảm thấy da đầu tê dại.
Cô vượt qua Lương Hi đang ngủ như chết, ấn mở màn hình di động của cô ấy, quả đúng như dự đoán, cũng có cuộc gọi chưa nhận và tin nhắn Wechat từ Phó Ý.
Lúc này Khương Như Vũ mới nhớ tới, tối qua hai người vùi đầu ăn bữa khuya xem phim, vì không muốn người khác làm phiền cho nên đã tắt toàn bộ ứng dụng trò chuyện, ngay cả điện thoại cũng chuyển sang chế độ im lặng.
Sống lưng chợt cứng ngắc, gần như cô có thể dự đoán được sau khi biết sự thật Phó Ý sẽ tức giận thế nào.
Khuôn mặt từ trước đến nay luôn mang ý cười có thể lại tràn đầy băng giá, ngay cả mấy ngày nữa cũng sẽ không cho cô sắc mặt tốt.
Sẽ nghiêm mặt dạy dỗ cô, cũng có thể sẽ trực tiếp chiến tranh lạnh.
Anh luôn quan tâm cô như vậy, mỗi ngày nhất định phải liên lạc với cô.
Nhìn Lương Hi, người phía sau đã mệt mỏi bắt đầu nhỏ giọng thở đều.
Khương Như Vũ mím môi, động tác xuống giường nhẹ nhàng đi rửa mặt mặc quần áo, gửi một tin nhắn Wechat cho Lương Hi xong nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi căn phòng nhỏ của cô ấy.
Thẳng đến khi ra khỏi tiểu khu, đi trêи đường đến trạm tàu điện ngầm, cô mới run sợ trong lòng bấm điện thoại gọi cho Phó Ý.
Sau một tiếng chuông lập tức được nối máy, trong ống nghe truyền đến giọng người đàn ông trầm thấp, mang theo vẻ mệt mỏi khó che giấu được.
Vừa nghe thấy âm thanh này, áy náy trong lòng Khương Như Vũ lại càng không biết giấu ở đâu, nhỏ giọng mềm mại gọi một câu: “Bạn trai…”
“Bây giờ em đang ở đâu?” Không đợi cô nói hết câu, Phó Ý thẳng thừng cắt ngang lời cô.
“...” Khương Như Vũ ngước mắt tìm địa chỉ dễ thấy nhất: “Trước cửa KFC đường Nguyên Thành.”
“Đứng đó đừng đi đâu, anh qua đón em ngay bây giờ.”
Giây kế tiếp, điện thoại bị ngắt.
Tốc độ của Phó Ý rất nhanh, cũng không lâu lắm, Khương Như Vũ đã nhìn thấy chiếc Maybach màu xám quen thuộc dừng lại trước mắt mình.
Cô hơi do dự, cố gắng không chế nét mặt mình thành điềm nhiên như không, sau đó mở cửa xe ghế phụ rồi ngồi lên, thắt dây an toàn.
Nhưng mà sau khi cô làm một loạt chuyện này xong, Phó Ý lại tắt động cơ xe, tầm nhìn tập trung ở chỗ bán bánh chiên và hoa quả bên cạnh đèn giao thông ngoài cửa sổ xe, ngón trỏ gõ từng nhịp lên tay lái.
Không bị cản trở bởi bên ngoài, trong xe cực kỳ yên tĩnh, im lặng đến quỷ dị.
Có tiếng gõ theo nhịp điệu vang lên, giống như nện từng cái vào lòng cô, giống như đang thúc giục cô giải thích thành thật, càng giống như đang cho cô cơ hội thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Điều này càng làm da đầu cô tê dại hơn việc sáng sớm nay tỉnh lại nhìn thấy thông báo tin nhắn tràn đầy màn hình, khiến phóng tuyến tâm lý cô đã chuẩn bị hơn 10 phút đồng hồ mà cô tự cho rằng không chê vào đâu được bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ.
“Bạn trai…” Cô nhỏ giọng gọi anh một câu: “Hôm qua bọn em ở nhà Lương Hi xem phim ý mà… cho nên không thấy được tin nhắn Wechat anh gửi… cũng không thể nhận được điện thoại…”
“Cho nên.” Anh rất kiên nhẫn đợi cô nói xong mới tiếp tục hỏi: “Anh gọi điện thoại cho em cả một tối, em đều không nghe thấy đúng không?”
Dừng một chút, giọng điệu anh giễu cợt: “Một mình em không nghe thấy, thêm cả Lương Hi cũng không nghe thấy?”
“Em và Lương Hi đều để chế độ im lặng, bởi vì nhóm trong Wechat rung không ngừng, rất làm phiền bọn em xem phim…”
“Được.” Trầm mặc một hồi, anh mới cong môi: “Là anh đã làm phiền các em xem phim.”
Giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt, anh cong môi nhưng không có chút độ ấm nào, nghe vậy lòng bàn tay Khương Như Vũ đều toát mồ hôi lạnh.
Quả thực Phó Ý rất ít khi nói chuyện với cô như thế này, anh thật sự đã rất tức giận rồi.
Sau khi Phó Ý nói xong câu đó lại mở động cơ xe, chuyên tâm lái xe, trêи đường đi không nói với cô câu nào.
Khương Như Vũ bị anh làm cho sợ hãi trong lòng, thỉnh thoảng lén liếc nhìn anh, về sau bị anh không mặn không nhạt liếc mắt nhìn lại nên không dám khinh suất nữa, chỉ dám cẩn thận xuyên qua kính chiếu hậu bên trong xe quan sát ánh mắt của anh.
Tóc của anh khô ráo hỗn loạn, khóe môi nhếch lên vẻ giận dữ, nhìn qua giống như đang kìm nén tâm trạng không quá tốt sắp bùng nổ tức giận nào đó; mặc dù khuôn mặt căng thẳng nhưng không cách nào che đậy vẻ mệt mỏi trêи gương mặt anh.
“Tối qua anh ngủ không ngon sao?” Cô vô thức bật thốt ra khỏi miệng.
Vốn cho là Phó Ý sẽ vô tâm không để ý đến cô, không ngờ tuy là anh còn chưa thèm nhìn cô lấy một cái nhưng vẫn nặng nề ‘Ừm’ một tiếng.
Chỉ có điều trái tim đang treo lơ lửng của Khương Như Vũ không bởi vì anh sẵn lòng trả lời mà hạ xuống một chút, ngược lại càng buồn hơn.
Đây không phải đã nói rõ, vì lo lắng cho mình nên Phó Ý mới không thể nghỉ ngơi thật tốt sao.
Cô lại còn mải chơi cùng Lương Hi, muốn high bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hoàn toàn giống một cô gái xấu xa.
Ngay lập tức trong đầu cô hiện lên hình ảnh Phó Ý thảm thương ngồi trêи giường nơi công tác, nhíu chặt mi tâm nhìn chằm chằm màn hình di động, lo sợ bỏ qua bất kỳ động thái nhỏ nào của cô, thậm chí ngay cả cơm tối cũng không thèm ăn.
Trong đầu lại nhảy ra đủ mọi ý nghĩ ‘Có phải bây giờ bạn gái tôi vô cùng bất lực không ai giúp đỡ, nhưng mà tôi lại không thể đi cứu cô ấy’, ‘Chẳng lẽ bảo bối bé nhỏ tri kỷ của tôi gặp bất trắc rồi, vậy đều tại tôi không thể về nhà’.
Chỉ có điều cảnh tượng kỳ quái đó vừa xuất hiện đã bị Khương Như Vũ run rẩy bác bỏ, còn lâu cô mới cho rằng Phó Ý sẽ là kiểu đàn ông buồn rầu như thế.
Ngay khi cô đang đè ép suy nghĩ lung tung hỗn loạn, xe chợt phanh gấp, Khương Như Vũ suýt nữa bị đụng đầu.
Ngay sau đó Phó Ý thản nhiên nói: “Xuống xe, đến rồi.”
Cô ủ rũ xuống xe, ngoan ngoãn đứng chờ Phó Ý xuống xe tại nơi cô thường đợi.
Chưa quá vài giây, cửa điều khiển của chiếc Maybach màu xám bạc mở ra từ bên trong, quần tây ôm lấy đôi chân dài bước qua cửa xe đi xuống.
Không nắm tay cô như ngày thường, Phó Ý lướt qua cô đi vào trong thang máy trước.
“...” Khương Như Vũ cũng không dám thở mạnh, hậm hực theo sau Phó Ý vào thang máy.
Bầu không khí giữa hai người bất hòa ở trong một không gian kín nhỏ hẹp không thể nghi ngờ khiến người khác hít thở không thông.
Khương Như Vũ chưa từng cảm thấy khoảnh khắc ở chung với Phó Ý lại gian nan tới vậy.
Trong lúc Phó Ý nhận điện thoại, chỉ nói câu “Đã tìm được người, có thể thu đội rồi” xong lại dứt khoát im lặng.
Khoảng chừng nữa phút, thang máy đã tới tầng 18- chỗ ở của bọn họ.
Phó Ý quét vân tay, lúc vào cửa bước chân hơi dừng lại, sau đó không nói một lời quay về phòng ngủ.
Cô không đi vào ngay lập tức, đứng ở cửa một lúc, gửi lại tin nhắn cho Lương Hi bảo cô ấy đừng trả lời điện thoại và tin nhắn Wechat của Phó Ý xong mới bước vào.
Giây tiếp theo, cô trực tiếp bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Bức tường phía trêи sofa đối diện phòng khách treo bong bóng đủ loại màu sắc, hợp thành dòng chữ “Happy birthday to Yuna”.
Ngọn nến trêи bàn đã tắt, cơm Tây tinh xảo đã sớm nguội lạnh từ lâu, champagne đã hết bọt, bị ai đó tức giận cầm chai uống vài ngụm.
Trêи sàn nhà từ huyền quan là hình trái tim dùng cánh hoa hồng tạo thành, bị đạp lên mấy cái lộ rõ vẻ tiêu điều.
Trong góc phòng có cây thông Noel khổng lồ treo đèn màu vẫn chưa tắt, dưới tán cây là hàng rào trắng vây quanh cùng những hộp quà đủ mọi màu sắc hình dạng, có thể thấy trong đó mấy món trước mắt cô có dùng màu vẽ đánh số.
Bước chân cô không chịu khống chế hướng về phía gốc cây thông Noel được trang hoàng tỉ mỉ, ngồi xổm xuống, ngón tay run run hướng về phía hộp quà dưới tán cây, lật xem từng món một.
Có cái được đánh số 0, còn có 1, 2, 3, 4, 5,... đến tận số 23.
Trái tim hoàn toàn nguội lạnh, cô đưa tay cầm lấy món quà số 15, muốn mở ra xem, bóc một lúc băng dính sững người không thể mở tiếp.
Sau đó mới phát hiện tình trạng bản thân lúc này căn bản không phải là mở quà.
Chẳng lẽ… Phó Ý, tối qua đã về đến Lâm Giang rồi?
Chính là vì chạy về gấp để trải qua sinh nhật với cô, còn sớm bố trí cho cô một kinh hỉ?
Nghe lời anh mới nói trong điện thoại, có lẽ là đã báo cảnh sát rồi, bảo họ cho người đi tìm cô?
Vậy cô đúng thật là… tội nghiệt nặng nề.
Mềm người ngồi bệt xuống đất một lúc lâu, Khương Như Vũ mới giống như cuối cùng cũng tìm lại được tri giác của bản thân, từ dưới đất bò dậy, bước chân chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không có người, cửa phòng tắm đang đóng, có tiếng nước chảy ào ào truyền tới.
Khương Như Vũ nhớ tới hôm nay là ngày nghỉ của toàn đoàn vũ đạo, dứt khoát thay một bộ đồ ngủ trong lúc đợi Phó Ý.
Mười phút sau, tiếng vòi hoa sen ngừng lại, chỉ trong chốc lát, Phó Ý đi ra từ phòng tắm.
Người đàn ông chỉ mặc áo ngủ, hơi để lộ lồng ngực và cơ ngực săn chắc, vạt áo không thể che khuất cơ bắp rắn chắc ở bắp chân, vài sợi tóc rủ xuống vẫn còn nước nhỏ giọt.
Lúc này Khương Như Vũ hoàn toàn không có tâm trạng tán thưởng sắc đẹp của anh, không lên tiếng, ngoan ngoãn lấy máy sấy tóc muốn giúp anh sấy khô nhưng bị Phó Ý cản lại.
Nghe tiếng ồn từ máy sấy tóc liên tục đứt quãng, trong lòng cô càng khó chịu và ấm ức.
Cuối cùng lòng như lửa đốt đợi Phó Ý sấy xong tóc, Khương Như Vũ mới hỏi anh một câu nhạt nhẽo vô vị: “Tối qua anh chưa tắm sao…”
Anh khẽ ừ một tiếng, lướt qua người cô đi tới trước bàn đọc sách, mở máy tính ra.
“Không phải anh ngủ không ngon sao… nếu không thì đi ngủ bù một giấc đi.” Khương Như Vũ từ từ đi đến trước bàn, cách một cái bàn mở to hai mắt mang theo tia cầu xin nhìn anh.
Đại khái cô đã hiểu rõ, không có tin tức cô đã an toàn, hẳn là Phó Ý không dám đi ngủ; mà người trưởng thành mất tích ít nhất 24 giờ mới có thể báo cảnh sát lập hồ sơ, tuy rằng cuối cùng đã sớm xuất đội đi tìm kiếm, nhưng cô cũng không biết Phó Ý rốt cuộc là dùng phương pháp gì mới có thể khiến cảnh sát xuất đội.
“Không cần.” Giọng nói của Phó Ý gần như lạnh nhạt: “Bây giờ không buồn ngủ.”
“... Có phải anh giận em đúng không.” Cô do dự rất lâu, vẫn lựa chọn cách trực tiếp nhất.
Khương Như Vũ cũng không phải kiểu người có thể nghĩ ra cách dò xét uyển chuyển gì đó, mà mỗi lần cô muốn che đậy điều gì, cũng luôn bị Phó Ý liếc mắt cái là nhìn thấu.
Đầu ngón tay thon dài của Phó Ý đánh chữ thật nhanh trêи bàn phím, bộ dáng như mới lần đầu nghe thấy câu đó, mãi đến khi sự kiên nhẫn của Khương Như Vũ sắp tiêu hao hết, lúc sắp khóc đến nơi rồi, rốt cuộc anh cũng ngừng lại, cười giễu một tiếng: “Anh có tư cách gì để tức giận chứ?”
“Anh có, nhất định có, chắc chắn có.” Không dễ dàng gì Phó Ý mới bằng lòng bắt đầu nói về đề tài này, Khương Như Vũ vội vã gật đầu không ngừng, giống như yếu đuối không não phụ họa theo ba lần liên tiếp.
Ánh mắt anh sắc bén nhìn cô chằm chằm, không vội vàng mở miệng ngay lập tức.
Hai năm nay sự thay đổi của Phó Ý rất lớn chứ không phải siêu nhỏ, mặc dù so sánh lúc sống chung cùng cô với lúc học đại học không khác nhau là mấy, nhưng không cách nào che giấu được hơi thở mạnh mẽ khắp toàn thân của người đứng ở vị trí cao.
Chỉ một ánh mắt này, suýt chút nữa không thể dọa chết Khương Như Vũ, cô cảm giác mình như tội phạm mang tội nặng thời cổ xưa, bị người ta nghiêm hình tra tấn cùng tra khảo trêи giá gỗ, có cái gì mà nhân vật có tiếng lợi hại đứng một bên nhìn lạnh lùng, không dễ dàng buông tha cho mỗi một biểu cảm mỗi một lời nói của cô, cẩn thận đắn đo tìm ra đầu mối, sau đó phán quyết cô tử hình.
Cô bị ánh mắt của Phó Ý dọa sợ tại chỗ, không dám di chuyển đi đâu, mãi một lúc sau, rốt cuộc tầm mắt của Phó Ý cũng dịch chuyển, cô khó khăn lắm mới thở phào một hơi.
Ham muốn sống sót của Khương Như Vũ rất mạnh, mặc dù biết dù thế nào Phó Ý thật sự sẽ không gây khó dễ cho cô, nhưng về tình về lý cô vẫn phải nhanh chóng tiên hạ thủ vi cường* nhận sai.
*Một vế ở câu “Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương” trong Binh pháp Tôn Tử, nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.
Cho nên đang lúc Phó Ý vừa nói một câu cố định “Em có biết…”, Khương Như Vũ lập tức cướp lời anh, đặt cằm lên mặt bàn, giọng điệu vô cùng tủi thân mà lo lắng.
“Em biết em khiến anh lo lắng cả một buổi tối, là em sai rồi, em không nên đặt điện thoại ở chế độ im lặng, không về nhà phải báo với anh một tiếng trước, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân nha, lần này đừng giận em có được không.” Cô mềm giọng làm nũng, suýt chút nữa giơ hai tay lên thề với trời.
Khương Như Vũ chẳng còn khí phách di chuyển đến bên cạnh anh, dè dặt cẩn thận kéo một góc áo ngủ của anh, vô cùng tủi thân nhìn anh: “Bạn trai, em thật sự biết sai rồi mà ~”
Thấy được nét mặt có chút buông lỏng của Phó Ý, cô lại tiếp tục kiên trì: “Em thật sự không cố ý đâu… là vì anh không cùng ăn sinh nhật với em được nên có hơi buồn, từ lúc yêu nhau tới nay anh đều trải qua sinh nhật với em… em không muốn một mình khổ sở đợi trong căn phòng trống vắng, cho nên mới đến ở nhà Lương Hi…”
Phó Ý bị giọng nói mềm mỏng của cô làm nũng, vốn trái tim cũng sắp hóa thành nước, nghe đến câu cuối thì trực tiếp tức đến bật cười: “Ý của em là, về bản chất, chuyện này phải trách anh?”
Lúc này Khương Như Vũ nào dám làm càn, vội vã lắc đầu loạn xạ: “Không có không có, em không hề có ý đó!!!”
Lúc này Phó Ý mới miễn cưỡng gật đầu.
Thấy bạn trai nhà mình cuối cùng cũng có chút nguôi giận, cô nuốt một ngụm nước miếng, đánh bạo ngồi lên đùi anh, hai tay vuốt ve cổ áo ngủ của anh: “Cả đêm anh không ngủ phải không?”
Nhìn thấy hàm dưới của anh có một ít râu mới mọc, cô không nhịn được vươn tay sờ sờ bộ râu khiến người khác cảm thấy ngứa ngứa của anh.
Phó Ý khẽ ừ một tiếng, kéo tay cô không cho cô chạm vào mình nữa: “Buổi sáng đừng động tay động chân.”
“Em chỉ sờ râu của anh mà thôi…” Cô không vui lắm lầm bầm, lại tiến tới khẽ hôn một cái: “Em mới nhìn thấy rồi, hộp quà dưới gốc cây thông Noel, thật sự xin lỗi anh.”
“Ừm.” Bị giọng nói dịu dàng dỗ dành giọng điệu của người đàn ông cuối cùng cũng thả lỏng, bàn tay tự nhiên vòng qua eo cô: “Lần sau đừng như vậy.”
“Không có lần sau.” Đầu cô cọ cọ vào người anh, Khương Như Vũ chợt nghĩ tới gì đó, hỏi: “Tối hôm qua anh đã về rồi?”
Đợi người đàn ông khẳng định xong, cô lại rơi vào trầm mặc lần nữa.
Thật sự là cả đêm qua theo khoảng cách thì từ phía Nam An Huy gấp gáp về Lâm Giang mất 4 giờ đồng hồ.
Còn tranh thủ thời gian trang trí trong nhà, làm xong bữa tối cùng ánh nến, gói xong quà chỉ vì muốn cho cô một kinh hỉ.
Nhưng kết quả lại là ở nhà một mình lo lắng cho cô suốt đêm, còn được nói cho rằng cô với bạn high vui vẻ cả một đêm.
Khương Như Vũ, mày thật giỏi.
Kiểu người như Khương Như Vũ tâm tình không tốt thì không khí quanh người giảm xuống rất rõ ràng.
Ở chung nhiều năm như vậy, Phó Ý gần như cảm nhận được bất thường ngay lập tức.
Khẽ thở dài, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô: “Được rồi, đừng không vui nữa, người không sao là tốt rồi, anh không tức giận.”
“Em không hề không vui.” Cô vùi đầu vào cổ anh: “Chỉ là rất khó chịu, anh đối tốt với em như vậy, sao em có thể khiến anh chờ lâu đến thế.”
Cô nức nở thành tiếng, giọng nói rất nhỏ giống như là con thú nhỏ bị thương muốn được an ủi: “Giống như em là loại con gái đê tiện rút X vô tình*…”
*Cụm từ thường để chỉ con trai quan hệ xong kéo khóa quần rồi chuồn mất.
“...” Khóe mắt Phó Ý giật giật: “Em gái nhỏ, từ này không thể dùng như vậy.”
“Tùy tiện đi.” Cô nghẹn ngào nói: “Bây giờ em cảm thấy từ này thích hợp nhất để hình dung em.”
Để cô nháo như vậy, trái tim Phó Ý vốn sắp mềm nhũn hóa thành nước cũng bình thường trở lại, buồn cười nhéo nhéo gương mặt cô, giọng nói trước sau như một nhuộm vẻ ngả ngớn: “Vậy cũng không thể dùng lung tung, rút X vô tình là dùng để hình dung
kiểu người chung giới tính với anh.”
“Hả…?” Cô khóc đến vui vẻ, lúc này vừa nghe xong liền bối rối, hai mắt ngấn lệ ʍôиɠ lung ngẩng đầu: “Anh là đàn ông cặn bã rút X vô tình?”
Không đợi anh trả lời, cô gái nhỏ lại tự nhiên đáp: “Cảm nhận riêng của em thì anh tốt lắm, không khốn nạn nhiều đến thế…”
Phó Ý: “...”
“Trước tiên anh đi ngủ một lát được không?” Khương Như Vũ lo lắng nâng mặt anh lên xoa xoa: “Cả một tối anh không ngủ, bây giờ không buồn ngủ sao?”
Ngay giây tiếp theo, cô chợt bay lên, sợ đến mức hai chân vừa dài vừa thẳng trong nháy mắt vòng qua cái eo không chút mỡ thừa của anh, bị Phó Ý ôm trong tư thế xấu hổ mặt đối mặt với anh đến giường.
Đôi môi lành lạnh của anh tiến lên lấp kín, dùng lực mạnh mẽ nghiền nát môi cô, cạy mở hàm răng, xông vào lãnh địa của cô công thành đoạt đất, lưu lại hơi thở của mình ở mọi nơi trong khoang miệng cô.
Nụ hôn kết thúc, Khương Như Vũ suýt nữa ngạt thở, vùi trong ngực anh thở gấp, nghe anh vừa cắn vành tai cô vừa hung ác nói: “Nếu lần sau còn mất liên lạc với anh nữa, anh sẽ cân nhắc xem có nên để em ‘ăn cơm trước kẻng không’.”
Cô ngơ ngác ‘a’ một tiếng.
Sau đó nghe Phó Ý không có ý tốt bổ sung: “Một đêm bảy lần, hằng đêm hát ca, tránh cho việc không dẫn em đi mơ mang thế giới mới thì em cho rằng anh không dám xuống tay tàn nhẫn với em.”
“... Phó Ý anh là đồ xấu xa, anh không phải người!” Giọng nói cô run rẩy chỉ trích anh: “Anh không có lương tâm hu hu hu!!!”
“Anh như thế còn không có lương tâm?” Anh khẽ cười một tiếng, trở mình hạ người nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực, đặt cằm trêи đỉnh đầu cô, mệt mỏi lên tiếng: “Ngủ cùng anh một lát, chuyện hôm qua anh sẽ không tính toán với em.”
Bàn tay quy củ đặt bên hông cô, tay còn lại như vỗ về trẻ con lên lưng cô, giọng anh khó khăn chống đỡ cơn buồn ngủ càng lúc càng nhỏ: “Anh thật sự không chịu nổi nữa, thật sự rất buồn ngủ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Em gái Vũ: Tôi nghĩ thầm người đàn ông này không dễ dỗ chút nào đâu.
Phó xấu xa: Đó là vì không phải không báo thù mà là thời cơ chưa tới : -D
Môi trường tiểu khu Lương Hi ở cực kỳ kém, sáng sớm có những âm thanh đập đồ vật đùng đùng kèm theo tiếng song sắt rỉ sét cũ kỹ truyền tới, không bao lâu sau, dưới lầu là tiếng huyên náo của dì bán thịt heo và khách hàng, đủ kiểu chửi mắng thậm tệ lẫn cùng lời mắng chửi thâm độc nhất đánh thức Khương Như Vũ đang nằm trêи giường.
Tỉnh dậy dưới tình huống này trong lòng đương nhiên là sự bực bội trước nay chưa từng có, Khương Như Vũ kéo chăn che đầu, cố sức bịt lỗ tai… nhưng kể cả khi dùng tới bàn tay thêm cả chăn áp vào, đủ mọi âm thanh ầm ĩ vẫn truyền vào trong tai không dứt.
“Bác gái kia làm sao thế?” Cô giương cái đầu ổ gà ngồi dậy, híp mắt đẩy đẩy người nên tỉnh mà chưa tỉnh mới mở được nửa mắt là Lương Hi: “Giống như xem náo nhiệt cả buổi sáng mới ngây ngốc phát hiện lửa cháy ở chính sân sau nhà mình vậy.”
“Dì đó là người khá tốt, chỉ là không thích người khác cò kè mặc cả với mình.” Lương Hi ngáp một cái, trùm đầu lẩm bẩm một câu “Chắc là có người mặc cả với dì ấy rồi.” Sau đó lại tiếp tục ngủ mê man, dáng vẻ như đã quen từ lâu.
Trong tiểu khu càng lúc càng ầm ĩ, Khương Như Vũ không có tâm tư lại chẳng có tâm tình đi ngủ nướng, dứt khoát rút điện thoại vẫn đang sạc pin muốn chơi trò chơi một lát, sau đó thu dọn một chút rồi về nhà.
Kết quả vừa mở điện thoại ra nhìn, hơn chục tin nhắn Wechat và cuộc gọi chưa nhận, toàn bộ đều đến từ một người.
Phó Ý.
[Em đang làm gì? Đã về nhà chưa?]
[Còn đang chơi với Lương Hi sao?]
[Về nhà thì gửi tin nhắn Wechat cho anh.]
[Bạn gái?]
…
[Sao không nhận điện thoại?]
[Em đi đâu rồi?]
[Khương Như Vũ, nếu trong vòng nửa tiếng em không liên lạc với anh, anh sẽ báo cảnh sát.]
…
Càng nhìn xuống, Khương Như Vũ càng cảm thấy da đầu tê dại.
Cô vượt qua Lương Hi đang ngủ như chết, ấn mở màn hình di động của cô ấy, quả đúng như dự đoán, cũng có cuộc gọi chưa nhận và tin nhắn Wechat từ Phó Ý.
Lúc này Khương Như Vũ mới nhớ tới, tối qua hai người vùi đầu ăn bữa khuya xem phim, vì không muốn người khác làm phiền cho nên đã tắt toàn bộ ứng dụng trò chuyện, ngay cả điện thoại cũng chuyển sang chế độ im lặng.
Sống lưng chợt cứng ngắc, gần như cô có thể dự đoán được sau khi biết sự thật Phó Ý sẽ tức giận thế nào.
Khuôn mặt từ trước đến nay luôn mang ý cười có thể lại tràn đầy băng giá, ngay cả mấy ngày nữa cũng sẽ không cho cô sắc mặt tốt.
Sẽ nghiêm mặt dạy dỗ cô, cũng có thể sẽ trực tiếp chiến tranh lạnh.
Anh luôn quan tâm cô như vậy, mỗi ngày nhất định phải liên lạc với cô.
Nhìn Lương Hi, người phía sau đã mệt mỏi bắt đầu nhỏ giọng thở đều.
Khương Như Vũ mím môi, động tác xuống giường nhẹ nhàng đi rửa mặt mặc quần áo, gửi một tin nhắn Wechat cho Lương Hi xong nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi căn phòng nhỏ của cô ấy.
Thẳng đến khi ra khỏi tiểu khu, đi trêи đường đến trạm tàu điện ngầm, cô mới run sợ trong lòng bấm điện thoại gọi cho Phó Ý.
Sau một tiếng chuông lập tức được nối máy, trong ống nghe truyền đến giọng người đàn ông trầm thấp, mang theo vẻ mệt mỏi khó che giấu được.
Vừa nghe thấy âm thanh này, áy náy trong lòng Khương Như Vũ lại càng không biết giấu ở đâu, nhỏ giọng mềm mại gọi một câu: “Bạn trai…”
“Bây giờ em đang ở đâu?” Không đợi cô nói hết câu, Phó Ý thẳng thừng cắt ngang lời cô.
“...” Khương Như Vũ ngước mắt tìm địa chỉ dễ thấy nhất: “Trước cửa KFC đường Nguyên Thành.”
“Đứng đó đừng đi đâu, anh qua đón em ngay bây giờ.”
Giây kế tiếp, điện thoại bị ngắt.
Tốc độ của Phó Ý rất nhanh, cũng không lâu lắm, Khương Như Vũ đã nhìn thấy chiếc Maybach màu xám quen thuộc dừng lại trước mắt mình.
Cô hơi do dự, cố gắng không chế nét mặt mình thành điềm nhiên như không, sau đó mở cửa xe ghế phụ rồi ngồi lên, thắt dây an toàn.
Nhưng mà sau khi cô làm một loạt chuyện này xong, Phó Ý lại tắt động cơ xe, tầm nhìn tập trung ở chỗ bán bánh chiên và hoa quả bên cạnh đèn giao thông ngoài cửa sổ xe, ngón trỏ gõ từng nhịp lên tay lái.
Không bị cản trở bởi bên ngoài, trong xe cực kỳ yên tĩnh, im lặng đến quỷ dị.
Có tiếng gõ theo nhịp điệu vang lên, giống như nện từng cái vào lòng cô, giống như đang thúc giục cô giải thích thành thật, càng giống như đang cho cô cơ hội thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Điều này càng làm da đầu cô tê dại hơn việc sáng sớm nay tỉnh lại nhìn thấy thông báo tin nhắn tràn đầy màn hình, khiến phóng tuyến tâm lý cô đã chuẩn bị hơn 10 phút đồng hồ mà cô tự cho rằng không chê vào đâu được bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ.
“Bạn trai…” Cô nhỏ giọng gọi anh một câu: “Hôm qua bọn em ở nhà Lương Hi xem phim ý mà… cho nên không thấy được tin nhắn Wechat anh gửi… cũng không thể nhận được điện thoại…”
“Cho nên.” Anh rất kiên nhẫn đợi cô nói xong mới tiếp tục hỏi: “Anh gọi điện thoại cho em cả một tối, em đều không nghe thấy đúng không?”
Dừng một chút, giọng điệu anh giễu cợt: “Một mình em không nghe thấy, thêm cả Lương Hi cũng không nghe thấy?”
“Em và Lương Hi đều để chế độ im lặng, bởi vì nhóm trong Wechat rung không ngừng, rất làm phiền bọn em xem phim…”
“Được.” Trầm mặc một hồi, anh mới cong môi: “Là anh đã làm phiền các em xem phim.”
Giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt, anh cong môi nhưng không có chút độ ấm nào, nghe vậy lòng bàn tay Khương Như Vũ đều toát mồ hôi lạnh.
Quả thực Phó Ý rất ít khi nói chuyện với cô như thế này, anh thật sự đã rất tức giận rồi.
Sau khi Phó Ý nói xong câu đó lại mở động cơ xe, chuyên tâm lái xe, trêи đường đi không nói với cô câu nào.
Khương Như Vũ bị anh làm cho sợ hãi trong lòng, thỉnh thoảng lén liếc nhìn anh, về sau bị anh không mặn không nhạt liếc mắt nhìn lại nên không dám khinh suất nữa, chỉ dám cẩn thận xuyên qua kính chiếu hậu bên trong xe quan sát ánh mắt của anh.
Tóc của anh khô ráo hỗn loạn, khóe môi nhếch lên vẻ giận dữ, nhìn qua giống như đang kìm nén tâm trạng không quá tốt sắp bùng nổ tức giận nào đó; mặc dù khuôn mặt căng thẳng nhưng không cách nào che đậy vẻ mệt mỏi trêи gương mặt anh.
“Tối qua anh ngủ không ngon sao?” Cô vô thức bật thốt ra khỏi miệng.
Vốn cho là Phó Ý sẽ vô tâm không để ý đến cô, không ngờ tuy là anh còn chưa thèm nhìn cô lấy một cái nhưng vẫn nặng nề ‘Ừm’ một tiếng.
Chỉ có điều trái tim đang treo lơ lửng của Khương Như Vũ không bởi vì anh sẵn lòng trả lời mà hạ xuống một chút, ngược lại càng buồn hơn.
Đây không phải đã nói rõ, vì lo lắng cho mình nên Phó Ý mới không thể nghỉ ngơi thật tốt sao.
Cô lại còn mải chơi cùng Lương Hi, muốn high bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hoàn toàn giống một cô gái xấu xa.
Ngay lập tức trong đầu cô hiện lên hình ảnh Phó Ý thảm thương ngồi trêи giường nơi công tác, nhíu chặt mi tâm nhìn chằm chằm màn hình di động, lo sợ bỏ qua bất kỳ động thái nhỏ nào của cô, thậm chí ngay cả cơm tối cũng không thèm ăn.
Trong đầu lại nhảy ra đủ mọi ý nghĩ ‘Có phải bây giờ bạn gái tôi vô cùng bất lực không ai giúp đỡ, nhưng mà tôi lại không thể đi cứu cô ấy’, ‘Chẳng lẽ bảo bối bé nhỏ tri kỷ của tôi gặp bất trắc rồi, vậy đều tại tôi không thể về nhà’.
Chỉ có điều cảnh tượng kỳ quái đó vừa xuất hiện đã bị Khương Như Vũ run rẩy bác bỏ, còn lâu cô mới cho rằng Phó Ý sẽ là kiểu đàn ông buồn rầu như thế.
Ngay khi cô đang đè ép suy nghĩ lung tung hỗn loạn, xe chợt phanh gấp, Khương Như Vũ suýt nữa bị đụng đầu.
Ngay sau đó Phó Ý thản nhiên nói: “Xuống xe, đến rồi.”
Cô ủ rũ xuống xe, ngoan ngoãn đứng chờ Phó Ý xuống xe tại nơi cô thường đợi.
Chưa quá vài giây, cửa điều khiển của chiếc Maybach màu xám bạc mở ra từ bên trong, quần tây ôm lấy đôi chân dài bước qua cửa xe đi xuống.
Không nắm tay cô như ngày thường, Phó Ý lướt qua cô đi vào trong thang máy trước.
“...” Khương Như Vũ cũng không dám thở mạnh, hậm hực theo sau Phó Ý vào thang máy.
Bầu không khí giữa hai người bất hòa ở trong một không gian kín nhỏ hẹp không thể nghi ngờ khiến người khác hít thở không thông.
Khương Như Vũ chưa từng cảm thấy khoảnh khắc ở chung với Phó Ý lại gian nan tới vậy.
Trong lúc Phó Ý nhận điện thoại, chỉ nói câu “Đã tìm được người, có thể thu đội rồi” xong lại dứt khoát im lặng.
Khoảng chừng nữa phút, thang máy đã tới tầng 18- chỗ ở của bọn họ.
Phó Ý quét vân tay, lúc vào cửa bước chân hơi dừng lại, sau đó không nói một lời quay về phòng ngủ.
Cô không đi vào ngay lập tức, đứng ở cửa một lúc, gửi lại tin nhắn cho Lương Hi bảo cô ấy đừng trả lời điện thoại và tin nhắn Wechat của Phó Ý xong mới bước vào.
Giây tiếp theo, cô trực tiếp bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Bức tường phía trêи sofa đối diện phòng khách treo bong bóng đủ loại màu sắc, hợp thành dòng chữ “Happy birthday to Yuna”.
Ngọn nến trêи bàn đã tắt, cơm Tây tinh xảo đã sớm nguội lạnh từ lâu, champagne đã hết bọt, bị ai đó tức giận cầm chai uống vài ngụm.
Trêи sàn nhà từ huyền quan là hình trái tim dùng cánh hoa hồng tạo thành, bị đạp lên mấy cái lộ rõ vẻ tiêu điều.
Trong góc phòng có cây thông Noel khổng lồ treo đèn màu vẫn chưa tắt, dưới tán cây là hàng rào trắng vây quanh cùng những hộp quà đủ mọi màu sắc hình dạng, có thể thấy trong đó mấy món trước mắt cô có dùng màu vẽ đánh số.
Bước chân cô không chịu khống chế hướng về phía gốc cây thông Noel được trang hoàng tỉ mỉ, ngồi xổm xuống, ngón tay run run hướng về phía hộp quà dưới tán cây, lật xem từng món một.
Có cái được đánh số 0, còn có 1, 2, 3, 4, 5,... đến tận số 23.
Trái tim hoàn toàn nguội lạnh, cô đưa tay cầm lấy món quà số 15, muốn mở ra xem, bóc một lúc băng dính sững người không thể mở tiếp.
Sau đó mới phát hiện tình trạng bản thân lúc này căn bản không phải là mở quà.
Chẳng lẽ… Phó Ý, tối qua đã về đến Lâm Giang rồi?
Chính là vì chạy về gấp để trải qua sinh nhật với cô, còn sớm bố trí cho cô một kinh hỉ?
Nghe lời anh mới nói trong điện thoại, có lẽ là đã báo cảnh sát rồi, bảo họ cho người đi tìm cô?
Vậy cô đúng thật là… tội nghiệt nặng nề.
Mềm người ngồi bệt xuống đất một lúc lâu, Khương Như Vũ mới giống như cuối cùng cũng tìm lại được tri giác của bản thân, từ dưới đất bò dậy, bước chân chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không có người, cửa phòng tắm đang đóng, có tiếng nước chảy ào ào truyền tới.
Khương Như Vũ nhớ tới hôm nay là ngày nghỉ của toàn đoàn vũ đạo, dứt khoát thay một bộ đồ ngủ trong lúc đợi Phó Ý.
Mười phút sau, tiếng vòi hoa sen ngừng lại, chỉ trong chốc lát, Phó Ý đi ra từ phòng tắm.
Người đàn ông chỉ mặc áo ngủ, hơi để lộ lồng ngực và cơ ngực săn chắc, vạt áo không thể che khuất cơ bắp rắn chắc ở bắp chân, vài sợi tóc rủ xuống vẫn còn nước nhỏ giọt.
Lúc này Khương Như Vũ hoàn toàn không có tâm trạng tán thưởng sắc đẹp của anh, không lên tiếng, ngoan ngoãn lấy máy sấy tóc muốn giúp anh sấy khô nhưng bị Phó Ý cản lại.
Nghe tiếng ồn từ máy sấy tóc liên tục đứt quãng, trong lòng cô càng khó chịu và ấm ức.
Cuối cùng lòng như lửa đốt đợi Phó Ý sấy xong tóc, Khương Như Vũ mới hỏi anh một câu nhạt nhẽo vô vị: “Tối qua anh chưa tắm sao…”
Anh khẽ ừ một tiếng, lướt qua người cô đi tới trước bàn đọc sách, mở máy tính ra.
“Không phải anh ngủ không ngon sao… nếu không thì đi ngủ bù một giấc đi.” Khương Như Vũ từ từ đi đến trước bàn, cách một cái bàn mở to hai mắt mang theo tia cầu xin nhìn anh.
Đại khái cô đã hiểu rõ, không có tin tức cô đã an toàn, hẳn là Phó Ý không dám đi ngủ; mà người trưởng thành mất tích ít nhất 24 giờ mới có thể báo cảnh sát lập hồ sơ, tuy rằng cuối cùng đã sớm xuất đội đi tìm kiếm, nhưng cô cũng không biết Phó Ý rốt cuộc là dùng phương pháp gì mới có thể khiến cảnh sát xuất đội.
“Không cần.” Giọng nói của Phó Ý gần như lạnh nhạt: “Bây giờ không buồn ngủ.”
“... Có phải anh giận em đúng không.” Cô do dự rất lâu, vẫn lựa chọn cách trực tiếp nhất.
Khương Như Vũ cũng không phải kiểu người có thể nghĩ ra cách dò xét uyển chuyển gì đó, mà mỗi lần cô muốn che đậy điều gì, cũng luôn bị Phó Ý liếc mắt cái là nhìn thấu.
Đầu ngón tay thon dài của Phó Ý đánh chữ thật nhanh trêи bàn phím, bộ dáng như mới lần đầu nghe thấy câu đó, mãi đến khi sự kiên nhẫn của Khương Như Vũ sắp tiêu hao hết, lúc sắp khóc đến nơi rồi, rốt cuộc anh cũng ngừng lại, cười giễu một tiếng: “Anh có tư cách gì để tức giận chứ?”
“Anh có, nhất định có, chắc chắn có.” Không dễ dàng gì Phó Ý mới bằng lòng bắt đầu nói về đề tài này, Khương Như Vũ vội vã gật đầu không ngừng, giống như yếu đuối không não phụ họa theo ba lần liên tiếp.
Ánh mắt anh sắc bén nhìn cô chằm chằm, không vội vàng mở miệng ngay lập tức.
Hai năm nay sự thay đổi của Phó Ý rất lớn chứ không phải siêu nhỏ, mặc dù so sánh lúc sống chung cùng cô với lúc học đại học không khác nhau là mấy, nhưng không cách nào che giấu được hơi thở mạnh mẽ khắp toàn thân của người đứng ở vị trí cao.
Chỉ một ánh mắt này, suýt chút nữa không thể dọa chết Khương Như Vũ, cô cảm giác mình như tội phạm mang tội nặng thời cổ xưa, bị người ta nghiêm hình tra tấn cùng tra khảo trêи giá gỗ, có cái gì mà nhân vật có tiếng lợi hại đứng một bên nhìn lạnh lùng, không dễ dàng buông tha cho mỗi một biểu cảm mỗi một lời nói của cô, cẩn thận đắn đo tìm ra đầu mối, sau đó phán quyết cô tử hình.
Cô bị ánh mắt của Phó Ý dọa sợ tại chỗ, không dám di chuyển đi đâu, mãi một lúc sau, rốt cuộc tầm mắt của Phó Ý cũng dịch chuyển, cô khó khăn lắm mới thở phào một hơi.
Ham muốn sống sót của Khương Như Vũ rất mạnh, mặc dù biết dù thế nào Phó Ý thật sự sẽ không gây khó dễ cho cô, nhưng về tình về lý cô vẫn phải nhanh chóng tiên hạ thủ vi cường* nhận sai.
*Một vế ở câu “Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương” trong Binh pháp Tôn Tử, nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.
Cho nên đang lúc Phó Ý vừa nói một câu cố định “Em có biết…”, Khương Như Vũ lập tức cướp lời anh, đặt cằm lên mặt bàn, giọng điệu vô cùng tủi thân mà lo lắng.
“Em biết em khiến anh lo lắng cả một buổi tối, là em sai rồi, em không nên đặt điện thoại ở chế độ im lặng, không về nhà phải báo với anh một tiếng trước, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân nha, lần này đừng giận em có được không.” Cô mềm giọng làm nũng, suýt chút nữa giơ hai tay lên thề với trời.
Khương Như Vũ chẳng còn khí phách di chuyển đến bên cạnh anh, dè dặt cẩn thận kéo một góc áo ngủ của anh, vô cùng tủi thân nhìn anh: “Bạn trai, em thật sự biết sai rồi mà ~”
Thấy được nét mặt có chút buông lỏng của Phó Ý, cô lại tiếp tục kiên trì: “Em thật sự không cố ý đâu… là vì anh không cùng ăn sinh nhật với em được nên có hơi buồn, từ lúc yêu nhau tới nay anh đều trải qua sinh nhật với em… em không muốn một mình khổ sở đợi trong căn phòng trống vắng, cho nên mới đến ở nhà Lương Hi…”
Phó Ý bị giọng nói mềm mỏng của cô làm nũng, vốn trái tim cũng sắp hóa thành nước, nghe đến câu cuối thì trực tiếp tức đến bật cười: “Ý của em là, về bản chất, chuyện này phải trách anh?”
Lúc này Khương Như Vũ nào dám làm càn, vội vã lắc đầu loạn xạ: “Không có không có, em không hề có ý đó!!!”
Lúc này Phó Ý mới miễn cưỡng gật đầu.
Thấy bạn trai nhà mình cuối cùng cũng có chút nguôi giận, cô nuốt một ngụm nước miếng, đánh bạo ngồi lên đùi anh, hai tay vuốt ve cổ áo ngủ của anh: “Cả đêm anh không ngủ phải không?”
Nhìn thấy hàm dưới của anh có một ít râu mới mọc, cô không nhịn được vươn tay sờ sờ bộ râu khiến người khác cảm thấy ngứa ngứa của anh.
Phó Ý khẽ ừ một tiếng, kéo tay cô không cho cô chạm vào mình nữa: “Buổi sáng đừng động tay động chân.”
“Em chỉ sờ râu của anh mà thôi…” Cô không vui lắm lầm bầm, lại tiến tới khẽ hôn một cái: “Em mới nhìn thấy rồi, hộp quà dưới gốc cây thông Noel, thật sự xin lỗi anh.”
“Ừm.” Bị giọng nói dịu dàng dỗ dành giọng điệu của người đàn ông cuối cùng cũng thả lỏng, bàn tay tự nhiên vòng qua eo cô: “Lần sau đừng như vậy.”
“Không có lần sau.” Đầu cô cọ cọ vào người anh, Khương Như Vũ chợt nghĩ tới gì đó, hỏi: “Tối hôm qua anh đã về rồi?”
Đợi người đàn ông khẳng định xong, cô lại rơi vào trầm mặc lần nữa.
Thật sự là cả đêm qua theo khoảng cách thì từ phía Nam An Huy gấp gáp về Lâm Giang mất 4 giờ đồng hồ.
Còn tranh thủ thời gian trang trí trong nhà, làm xong bữa tối cùng ánh nến, gói xong quà chỉ vì muốn cho cô một kinh hỉ.
Nhưng kết quả lại là ở nhà một mình lo lắng cho cô suốt đêm, còn được nói cho rằng cô với bạn high vui vẻ cả một đêm.
Khương Như Vũ, mày thật giỏi.
Kiểu người như Khương Như Vũ tâm tình không tốt thì không khí quanh người giảm xuống rất rõ ràng.
Ở chung nhiều năm như vậy, Phó Ý gần như cảm nhận được bất thường ngay lập tức.
Khẽ thở dài, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô: “Được rồi, đừng không vui nữa, người không sao là tốt rồi, anh không tức giận.”
“Em không hề không vui.” Cô vùi đầu vào cổ anh: “Chỉ là rất khó chịu, anh đối tốt với em như vậy, sao em có thể khiến anh chờ lâu đến thế.”
Cô nức nở thành tiếng, giọng nói rất nhỏ giống như là con thú nhỏ bị thương muốn được an ủi: “Giống như em là loại con gái đê tiện rút X vô tình*…”
*Cụm từ thường để chỉ con trai quan hệ xong kéo khóa quần rồi chuồn mất.
“...” Khóe mắt Phó Ý giật giật: “Em gái nhỏ, từ này không thể dùng như vậy.”
“Tùy tiện đi.” Cô nghẹn ngào nói: “Bây giờ em cảm thấy từ này thích hợp nhất để hình dung em.”
Để cô nháo như vậy, trái tim Phó Ý vốn sắp mềm nhũn hóa thành nước cũng bình thường trở lại, buồn cười nhéo nhéo gương mặt cô, giọng nói trước sau như một nhuộm vẻ ngả ngớn: “Vậy cũng không thể dùng lung tung, rút X vô tình là dùng để hình dung
kiểu người chung giới tính với anh.”
“Hả…?” Cô khóc đến vui vẻ, lúc này vừa nghe xong liền bối rối, hai mắt ngấn lệ ʍôиɠ lung ngẩng đầu: “Anh là đàn ông cặn bã rút X vô tình?”
Không đợi anh trả lời, cô gái nhỏ lại tự nhiên đáp: “Cảm nhận riêng của em thì anh tốt lắm, không khốn nạn nhiều đến thế…”
Phó Ý: “...”
“Trước tiên anh đi ngủ một lát được không?” Khương Như Vũ lo lắng nâng mặt anh lên xoa xoa: “Cả một tối anh không ngủ, bây giờ không buồn ngủ sao?”
Ngay giây tiếp theo, cô chợt bay lên, sợ đến mức hai chân vừa dài vừa thẳng trong nháy mắt vòng qua cái eo không chút mỡ thừa của anh, bị Phó Ý ôm trong tư thế xấu hổ mặt đối mặt với anh đến giường.
Đôi môi lành lạnh của anh tiến lên lấp kín, dùng lực mạnh mẽ nghiền nát môi cô, cạy mở hàm răng, xông vào lãnh địa của cô công thành đoạt đất, lưu lại hơi thở của mình ở mọi nơi trong khoang miệng cô.
Nụ hôn kết thúc, Khương Như Vũ suýt nữa ngạt thở, vùi trong ngực anh thở gấp, nghe anh vừa cắn vành tai cô vừa hung ác nói: “Nếu lần sau còn mất liên lạc với anh nữa, anh sẽ cân nhắc xem có nên để em ‘ăn cơm trước kẻng không’.”
Cô ngơ ngác ‘a’ một tiếng.
Sau đó nghe Phó Ý không có ý tốt bổ sung: “Một đêm bảy lần, hằng đêm hát ca, tránh cho việc không dẫn em đi mơ mang thế giới mới thì em cho rằng anh không dám xuống tay tàn nhẫn với em.”
“... Phó Ý anh là đồ xấu xa, anh không phải người!” Giọng nói cô run rẩy chỉ trích anh: “Anh không có lương tâm hu hu hu!!!”
“Anh như thế còn không có lương tâm?” Anh khẽ cười một tiếng, trở mình hạ người nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực, đặt cằm trêи đỉnh đầu cô, mệt mỏi lên tiếng: “Ngủ cùng anh một lát, chuyện hôm qua anh sẽ không tính toán với em.”
Bàn tay quy củ đặt bên hông cô, tay còn lại như vỗ về trẻ con lên lưng cô, giọng anh khó khăn chống đỡ cơn buồn ngủ càng lúc càng nhỏ: “Anh thật sự không chịu nổi nữa, thật sự rất buồn ngủ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Em gái Vũ: Tôi nghĩ thầm người đàn ông này không dễ dỗ chút nào đâu.
Phó xấu xa: Đó là vì không phải không báo thù mà là thời cơ chưa tới : -D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.