Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi
Chương 75: Có ta thì không có nó
Vị Sầm
22/03/2024
Edit: Lune
Thi Lâu không ngồi trong xe, ngay khi thấy thiếu niên xuất hiện, hắn đã đi thẳng về phía bên này.
Cổ tay Nha Thấu bị Thẩm Thính Bạch kéo lại, trước câu hỏi của hắn, cậu không biết phải trả lời thế nào.
Ra ngoài rồi đến tìm hắn? Đùa hả!
Có thể là lúc vào phó bản họ không nhìn thấy lệnh truy nã, nhưng sau khi ra ngoài thì sao?
Huống chi cậu còn giấu Thẩm Thính Bạch bao nhiêu chuyện, chẳng hạn như thân phận thực sự, lại chẳng hạn như thông tin mấu chốt. Ra ngoài rồi đến tìm hắn chẳng phải là tự tìm đường chết à?
May mà lúc này có người đi đến, người kia chẳng khác nào cọng rơm cứu mạng trong mắt Nha Thấu. Lúc thấy đôi tai sói trên đầu người kia, cậu gọi một tiếng với giọng không chắc lắm: “Thi Lâu?”
“Ừm.”
Lần đầu tiên Nha Thấu gặp Thi Lâu, hắn đang trong hình dạng là một con sói khổng lồ màu bạc, khi ấy Nha Thấu rất tò mò không biết hình dạng người sói của Thi Lâu sẽ như thế nào.
Giờ cuối cùng cũng thấy, nhưng cậu có hơi ngạc nhiên.
Vì Thi Lâu không giống những người sói khác, đặc điểm thú nhân của hắn thể hiện ở tai với đuôi, giống hệt với hình dạng lúc Nha Thấu sử dụng thẻ biến hình.
Đều là tai và đuôi, chỉ là kích thước không giống nhau mà thôi.
Hai cái tai sói dựng thẳng trên đỉnh đầu với mái tóc màu bạc, đuôi rũ xuống bên ngoài quần, dù là tai hay đuôi thì cũng to hơn Nha Thấu một vòng.
Đôi mắt với cặp đồng tử dọc màu hổ phách híp lại đầy nguy hiểm. Hắn cục cằn hất tay Thẩm Thính Bạch ra, ôm Nha Thấu vào trong ngực như tuyên thệ chủ quyền: “Đây là cộng sự của tôi.”
Thẩm Thính Bạch ngước mắt nhìn hắn, cũng không tức giận, giọng điệu rất bình thản, nghe không rõ cảm xúc: “Lần sau thì chưa chắc.”
Còn muốn có lần sau?
Thi Lâu ôm chặt thiếu niên đang cựa người, ấn mặt cậu vùi vào vai mình, không cho Thẩm Thính Bạch nhìn.
Hắn vốn quen với việc quan sát những người xung quanh nên đương nhiên có thể nhìn ra Thẩm Thính Bạch muốn làm gì.
Thẩm Thính Bạch đang ngấp nghé cộng sự của hắn, nhận thức này khiến hắn cực kỳ khó chịu.
“Anh có thể thử xem.” Thi Lâu cảm thấy mình lúc này nên thể hiện phong phạm của chính cung, bèn mỉa lại: “Anh làm tôi bất ngờ đấy.”
Có rất nhiều phó bản cao cấp, thời gian mở cửa phó bản S và S+ không cố định, vật phẩm và kỹ năng thiên phú rơi ra cũng khác nhau, đôi khi vì muốn lấy được cùng một vật phẩm nào đó mà sẽ xảy ra tình huống có nhiều người chơi đỉnh cấp vào cùng một phó bản, ví dụ như Lâu đài Ánh Trăng lần này.
Rốt cuộc đối phương muốn lấy thứ gì?
Là kỹ năng thiên phú? Hay là thứ gì khác?
“Cậu cũng khiến tôi rất bất ngờ.” Thẩm Thính Bạch lại đeo kính lên, che khuất cảm xúc lạnh lẽo trong mắt. “Một người sợ phiền phức như cậu lại chủ động đến tìm cộng sự, quả là rất khó tin.”
“Lúc đầu hẳn là cậu thấy em ấy phiền lắm...”
Thi Lâu cảm giác được động tác nhỏ của thiếu niên trong ngực mình, thầm kêu không ổn, vội vàng chặn những lời Thẩm Thính Bạch muốn nói tiếp: “Nếu anh muốn đánh nhau ở đây thì cứ nói tiếp đi.”
Tầm mắt Thẩm Thính Bạch rơi vào người thiếu niên, rồi lại lạnh lùng nhìn Thi Lâu, hai người nhìn nhau, sóng ngầm cuộn trào.
“Đi thôi.”
...
Ba người cùng lên xe.
Ghế phụ không an toàn, Thi Lâu là người lái xe.
Hắn không dám để thiếu niên ngồi ở vị trí nguy hiểm đó, suy nghĩ một hồi, hắn để cậu ngồi ở ghế sau cùng phía ghế lái, sau khi thắt dây an toàn cho thiếu niên xong còn kéo Thẩm Thính Bạch vào ghế phụ: “Còn anh ngồi đây.”
Hắn còn lâu mới để Thẩm Thính Bạch ngồi cùng nhỏ cộng sự của mình ở ghế sau, chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ.
Vị trí nguy hiểm đương nhiên nên do người có năng lực mạnh ngồi.
Thẩm Thính Bạch thắt dây an toàn vào, giọng lành lạnh: “Cậu đúng là nhọc lòng thật đấy.”
Thi Lâu không thèm để ý đến hắn, lúc chuẩn bị xuất phát lại quay ra sau nhìn Nha Thấu.
Nha Thấu không hiểu tại sao hắn lại quay xuống nhìn mình, cậu không biết nói gì nên đành im lặng, chỉ lúng túng mỉm cười với hắn.
Cậu thấy biểu cảm của Thi Lâu thoáng chốc trống rỗng, ngay giây tiếp theo:
【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của Người chơi Thi Lâu tăng 5, tổng điểm thiện cảm: 95.】
Cậu chỉ cười thôi mà sao điểm thiện cảm lại tăng vậy? Nụ cười trên môi Nha Thấu cứng đờ.
“Thi Lâu bị sao vậy?” Nha Thấu chọc chọc Hệ thống Tình Yêu, cậu tỏ ra bất lực, muốn nói chuyện với nó để tìm ra đáp án.
Hệ thống Tình Yêu: 【... Chắc là sau khi gặp được người yêu qua mạng nên hơi phấn khích.】
Trong khoảng thời gian này, dù Thiếu chủ có làm gì thì trong mắt Thi Lâu cũng sẽ được thêm một lớp màng lọc thôi, cho nên làm gì cũng giống nhau, đừng đoán tâm tư đàn ông làm gì.
Thi Lâu không thể hiện ra mặt, sau khi nhận ra mình vừa sững sờ, hắn lập tức quay người lại, không nói gì, nổ máy rời đi.
...
Lúc đi qua chiến trường, Nha Thấu nhìn ra ngoài cửa sổ, máu xanh lam lẫn với máu đỏ nhưng không thể hòa vào nhau, cùng với những chi tay cụt, răng nanh và cánh của ma cà rồng.
Nơi nào có thể nhìn thấy cũng đều khiến người ta kinh hãi.
Thẩm Thính Bạch chú ý đến hành động của thiếu niên, bèn nhắc nhở: “Nha Nha, đừng nhìn ra ngoài.”
Nha Thấu gượng cười, đành ngồi lại.
Lúc bọn họ đi được nửa đường, bỗng cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu co lại, chớp mắt một cái, cả ba người cùng chiếc xe được Lục Lâm An dịch chuyển đến nội thành.
Quy tắc không gian, từ một khía cạnh nào đó mà nói thì thực sự rất khó giải thích.
Thẩm Thính Bạch nhìn tin nhắn trên máy truyền tin: “Ly Vân muốn cậu đến khu S, đi theo tôi.”
Nha Thấu gật đầu: “Được.”
Nhưng đến khi bọn họ đi được một đoạn rồi, Thẩm Thính Bạch mới đột nhiên dừng lại, nhìn Thi Lâu từ sau khi xuống xe đã đi theo thiếu niên, hắn không nhịn được nữa mà nói: “Giờ cậu là thủ lĩnh người sói đấy, cậu không đến tiền tuyến à?”
“Lúc nữa sẽ đi.” Thi Lâu mỉm cười, giơ máy truyền tin trong tay lên: “Có gì họ sẽ thông báo cho tôi.”
Hắn tuyệt đối sẽ không để Thẩm Thính Bạch ở riêng với nhỏ cộng sự của mình.
Nhưng trọng tâm của Nha Thấu lại lệch đi.
Thủ lĩnh Người sói! Không ngờ cộng sự của cậu lại trở thành thủ lĩnh người sói, cảm giác khó tin thế cơ chứ!
“Vui lắm à?” Thi Lâu nhướng mày.
“Ừm ừm.” Nha Thấu gật đầu: “Anh siêu ghê.”
Theo suy nghĩ của Nha Thấu thì Thi Lâu là người cùng thuyền với mình, việc khen ngợi cộng sự đúng lúc có thể khiến tâm trạng của đối phương luôn tốt đẹp. Hồi đi học cậu nghiêm túc nghe giảng cái này lắm đó.
Thi Lâu là người chơi có địa vị cao, thường xuyên nghe người khác khen mình, nhưng đa phần là a dua nịnh hót, hòng muốn hắn dẫn bọn họ vượt ải.
Còn Nha Thấu chỉ nói đúng một câu, phối hợp với giọng điệu của cậu thì chẳng khác nào đuôi mèo cứ quét qua quét lại trong lòng hắn.
Lời khen ngợi mà lúc trò chuyện lần đầu không nói giờ đã được bù đắp, nhưng hơi tiếc, nếu gọi thêm tiếng “anh trai” thì còn tốt nữa.
【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của Người chơi Thi Lâu tăng 5, tổng điểm thiện cảm: 100.】
100... Nha Thấu ngẩn ra.
Lời khen của thiếu niên không phải giả, Thi Lâu chỉ thấy trái tim mình như bị vỗ nhẹ một cái, hắn còn cố tình đợi thêm một lúc, nhưng lại không nghe thấy câu khen thứ hai của nhỏ cộng sự.
Ai khen lại khen mỗi một lần như thế?
Thi Lâu thở dài, tỏ ra bất đắc dĩ.
Giống như những gì trong bão bình luận, nhỏ cộng sự của hắn là bé xinh đẹp, lúc bế không thấy nặng gì, cả người mềm ơi là mềm, ôm vào trong ngực giống như đang ôm một khối ngọc ấm vậy.
Chỉ cần cậu yên lặng đứng đó là Thi Lâu đã muốn trao hết mọi thứ cho cậu rồi.
Điểm tích lũy cũng được, đạo cụ cũng được, nhiều thứ khác nữa cũng được.
Dẫn cậu vào phó bản, kiếm điểm cho cậu để bù đắp vào những thiếu hụt trong dữ liệu của cậu.
Thi Lâu nghĩ mà miệng đắng lưỡi khô, hoàn toàn không nhớ lúc đầu mình còn chẳng muốn gặp nhỏ cộng sự, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành phó bản để ra ngoài.
Giọng điệu của Thẩm Thính Bạch còn lạnh hơn trước nhiều, hắn không quay đầu lại, dẫn đầu: “Vậy thì đi thôi.”
Nha Thấu đi theo sau: “Hình như Thẩm Thính Bạch đang giận hay sao ấy nhỉ.”
“Thế à?” Thi Lâu không quan tâm: “Kệ hắn.”
...
Trong nội thành chỉ có một số ít đội ở lại hỗ trợ canh gác, những đội còn lại đều ra tiền tuyến, đường phố vắng tanh, khi đi qua còn có thể nhìn thấy mấy ngôi nhà bị Thi Lâu hung bạo đâm sập vào hôm qua.
Lúc đi qua con đường và ngôi nhà mà tối qua cậu bị Thi Lâu đè xuống, Nha Thấu cảm thấy ánh mắt Thi Lâu nhìn mình trở nên vô cùng nóng rực.
Chẳng biết sao mà suốt dọc đường đi, Thẩm Thính Bạch không nói lấy một lời, hắn lại trở về như lúc ban đầu, đeo gọng kính vàng xa cách mọi người.
Khu S quả nhiên là nơi an toàn nhất, chỉ riêng việc vào xác minh danh tính đã mất rất nhiều thời gian, sau khi Thẩm Thính Bạch nhập thông tin của Nha Thấu vào, hắn dẫn cả hai lên tầng ba.
Căn hộ rất rộng, sau khi Thẩm Thính Bạch dẫn Nha Thấu vào thì nhận được tin nhắn gọi đến khu B của Tôn Cảnh.
Trước khi đi, hắn còn bình tĩnh dặn dò thiếu niên: “Cứ ở yên trong nhà là được, bảo vệ mình cho tốt, đừng để ai sàm sỡ.”
Nha Thấu ngẩn ra, gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Thính Bạch đi rồi, Thi Lâu vẫy tay với Nha Thấu, sau đó hắn ngồi xuống ghế sô pha rồi vỗ vào đùi mình.
Nha Thấu hiểu ý hắn, nhưng giờ cậu có chuyện quan trọng hơn. Cậu vội vàng lấy hai bản vẽ trận pháp trong hậu trường ra đưa cho Thi Lâu, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thi Lâu nhướng mày: “Tìm anh giúp hả?”
Nha Thấu gật đầu, rầu rĩ nói: “Tôi nghĩ không ra.”
Cậu cũng thử nghĩ rồi, nhưng ngoài những suy đoán không hay kia ra, cậu thực sự không tìm được cách giải quyết khác.
Nói đến chuyện chính, nét mặt Thi Lâu bớt hẳn vẻ cợt nhả, hắn ngồi thẳng người lên, cầm lấy bản vẽ “Triệu hồi” xem.
Lối logic của người chơi đỉnh cấp rất chặt chẽ, cách tiếp cận vấn đề cũng khác biệt, sau khi nghe Nha Thấu nói về những manh mối cậu có được, hắn cau mày suy nghĩ một lúc, đã có phỏng đoán sơ bộ.
Nha Thấu hơi bất an nhìn hắn, chờ hắn trả lời.
Cuối cùng, Thi Lâu lên tiếng: “Em muốn biết chuyện gì?”
Nha Thấu mím môi, những điều cậu không biết thì có nhiều lắm, mỗi điểm cậu đều nghĩ một chút nhưng lại không nghĩ sâu hơn được, chúng trộn lẫn với nhau như đống sợi len, chỉ cần không biết sợi này là sợi nào thì sẽ rối tung lên, lộn xộn mất trật tự.
Câu hỏi câu đầu tiên: “Thứ trong gương là 'Nó' à?”
Thi Lâu để bản vẽ trận pháp “Triệu hồi” lên bàn trà: “Đúng vậy.”
Thực ra Nha Thấu đã biết rồi, nhưng khi nghe Thi Lâu trả lời khẳng định như vậy, tim cậu vẫn hẫng mất nửa nhịp.
“Thông tin mấu chốt nói rằng 'Nó' rất sợ Lucifer, không thể xuất hiện cùng lúc trong cùng một khu vực với hắn, điều này trái ngược với tình huống mà em nói. Vậy Nha Nha có nghĩ rằng gương chỉ là môi giới giúp nó xuất hiện thôi không? Còn chân thân của nó vốn không hề xuất hiện.”
Thi Lâu chỉ ra thông tin quan trọng: “ 'Nó' hẳn là chưa thực sự xuất hiện, có lẽ còn đang ẩn nấp ở một nơi nào đó.”
Tim Nha Thấu chùng xuống.
Thi Lâu lấy giấy bút ra, vẽ lên bản vẽ để giúp thiếu niên hiểu, từng bước dẫn dắt thiếu niên đến với sự thật.
“Trước đây anh từng nói với em rồi, việc tấn công ma cà rồng và tìm kiếm 'Nó' thoạt nhìn có vẻ không liên quan gì đến nhau, nhưng hệ thống đã sắp xếp như vậy thì đương nhiên là có lý do của nó.” Thi Lâu khoanh tròn hình vẽ Lucifer và “Nó” trên giấy: “Giữa họ có một mối liên hệ, giấu trong bóng tối.”
“Không xuất hiện cùng lúc trong cùng một khu vực, nói cách khác là có ta thì không có nó, có nó thì không có ta. Liên hệ đến việc thứ đó sợ Lucifer và cả vật phẩm phong ấn đột nhiên xuất hiện, em nghĩ sẽ là gì?”
Thi Lâu nói rất dài, lúc thảo luận về cốt truyện, giọng hắn sẽ bất giác trầm xuống, rất nghiêm túc và cũng rất chân thành.
Cậu được Thi Lâu đưa vào trung tâm của vấn đề, sau khi bóc tách từng lớp của vấn đề ra, câu trả lời còn lại đã rất rõ ràng rồi.
“... Nên nhất định phải phong ấn Lucifer thì 'Nó' không còn thứ gì để sợ nữa, 'Nó' mới có thể ra ngoài, chúng ta mới có thể tìm thấy 'Nó'.”
Có ta thì không có nó, có nó thì không có ta.
Chỉ cần Lucifer còn ở đây, “Nó” sẽ không xuất hiện.
Mà điều kiện để vượt ải lại là tìm thấy “Nó”, cũng có nghĩa là nhất định phải phong ấn Lucifer.
Nhiệm vụ chính tuyến và điều kiện vượt ải cũng dựa vào mối liên hệ này mà có liên quan với nhau.
Thi Lâu: “Có thể nói như vậy.”
“Phó bản này tuy đã mở ra được 5 lần nhưng không phải lần nào cũng có người chơi vượt ải thành công.” Thi Lâu dừng bút, lại vẽ một vòng tròn chỗ Lucifer: “Vì hắn không muốn.”
“Phó bản này thuộc loại giải đố, mức độ nguy hiểm không cao như phó bản sinh tồn, nên về cơ bản sẽ có gần một phần tư người chơi trụ lại đến cuối. Nhưng nhóm người chơi cuối cùng này vẫn sẽ bị diệt sạch ở bước phong ấn Lucifer, số người chơi vượt ải thành công chưa đến mười người.”
Thông tin mà Thi Lâu cung cấp quá đầy đủ, Nha Thấu nhỏ giọng hỏi: “Anh từng vào phó bản này rồi à? Sao anh biết rõ vậy?”
“Phó bản cao cấp không cho phép vào lại.” Thi Lâu để bút xuống: “Một người bạn của anh từng vào phó bản này, tên đó họ Dung.”
Cái họ này khiến Nha Thấu nghĩ ngay đến Dung Xích, nhưng nghĩ lại thì họ Dung cũng khá phổ biển, đâu phải chỉ có Dung Xích có họ Dung đâu.
“Lúc trước cậu ta đến phó bản, Lucifer vừa mới trưởng thành.” Thi Lâu nói: “Em biết điều này nghĩa là sao không?”
Nha Thấu mờ mịt lắc đầu.
Lúc này Thi Lâu mới giải thích: “Nghĩa là tốc độ dòng chảy thời gian của phó bản này khác với những phó bản khác.”
“...”
“Bạn anh cũng từng nói một câu, Lucifer không muốn bị phong ấn là vì hắn vẫn đang tìm một người.” Thi Lâu nói: “Còn về Triệu hồi thì anh cũng không có manh mối gì, xin lỗi em.”
“... Không sao.” Lúc này Nha Thấu không biết nên bày ra vẻ mặt gì nữa, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói như thể bị kim đâm vào.
Thi Lâu nhìn thiếu niên, sau đó nhìn tin nhắn mà người sói gửi cho mình trên máy truyền tin, hắn xoa đầu cậu: “Nha Nha giỏi lắm, đã tìm được nhiều manh mối như vậy, chúng ta sắp hoàn thành phó bản rồi.”
“Thực sự chỉ có một cách này để hoàn thành phó bản thôi à?” Móng tay Nha Thấu bấm vào da thịt, một cảm xúc rất đỗi khó chịu lan khắp trái tim: “Không có điều kiện vượt ải ẩn à?”
“Có, nhưng rất khó tìm.” Thi Lâu đang xoa đầu cậu thì dừng lại, hắn ngồi xổm xuống trước mặt cậu: “Nhưng vẫn tìm được, anh sẽ tìm giúp em, em đừng khóc.”
Hắn nói chưa dứt lời, nói xong thì Nha Thấu đã không kìm được nước mắt.
Nước mắt vừa trào ra đã bị cậu dùng tay che lại, không muốn để Thi Lâu nhìn thấy.
Thi Lâu nhìn cậu chằm chằm một lúc, sau đó đưa lại tờ giấy cho cậu. Hắn hiểu thiếu niên không muốn bàn thêm về chủ đề này nữa, bèn chuyển hướng sang vấn đề khác: “Nhiệm vụ thứ ba của em là gì?”
Nha Thấu che mắt, rầu rĩ nói: “Ám sát Thánh tử Điện thờ.”
“Cái này thì có thể đợi đến lúc phó bản sắp kết thúc, đâm cho hắn vài nhát rồi đi luôn.” Thi Lâu lạnh lùng nói.
Nha Thấu cảm thấy mình còn chưa kịp nghẹn ngào thì nước mắt đã bị Thi Lâu dọa cho chảy ngược về rồi.
Đầu bên kia của máy truyền tin vẫn đang rung, Thi Lâu biết mình không còn thời gian nữa nên đưa thẻ thân phận của mình cho Nha Thấu.
“Lúc hoàn thành nhiệm vụ thứ ba, hệ thống có nhắc anh đến điện thờ, Nha Nha đến đó thử xem.”
“Anh đi trước đây.”
...
Sau khi Thi Lâu vội vã đi rồi, Nha Thấu mới thả tay xuống, cầm lấy thẻ thân phận của Thi Lâu.
Thực ra để người chơi có thể tiến triển thuận lợi, mỗi người đều có một thẻ thân phận, chỉ mình cậu ở bên ma cà rồng là không có.
Vậy giờ cậu phải đến điện thờ hả?
Thi Lâu giúp cậu làm rõ những điểm mấu chốt là một chuyện rất đáng vui mừng, nhưng Nha Thấu lại không sao vui nổi. Cậu vốn định gọi cho Anvile để lấy số của Lucifer nhưng lại quên mất số của cô.
Chiếc áo choàng đen cực kỳ nổi bật giữa đống áo choàng trắng, suy nghĩ xong, cậu quyết định không mặc áo choàng nữa, cứ vậy đi đến điện thờ.
Khu S nằm gần điện thờ, Nha Thấu đi một lúc đã thấy.
Quả là điện thờ, diện tích rộng đến mức vô lý, màu vàng màu trắng xen nhau, dưới ánh nắng trông rực rỡ vô cùng.
Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao đám thợ săn này lại mặc áo choàng trắng rồi, có lẽ là trông khá xứng.
Nha Thấu ngửa cổ nhìn một vòng mới tìm thấy cổng chính.
Cậu hít một hơi thật sâu, dằn sự căng thẳng trong lòng xuống, bình tĩnh đưa thẻ thân phận của Thi Lâu ra.
Thẻ thân phận của Thi Lâu đã được đổi thành kiểu dáng của thủ lĩnh người sói, đám lính canh nhìn trái nhìn phải một lúc, rồi lại hỏi thêm vài câu để xác nhận không có vấn đề gì mới cho Nha Thấu đi đến quầy tiếp tân đăng ký.
Ở đó có một chị thợ săn đang ngồi, cô ấy đưa cho cậu một tấm thẻ ra vào: “Vì không nhận được lệnh của Thánh tử nên ngài chỉ có một tiếng vào điện thờ thôi, xin thứ lỗi.”
Khuôn mặt của Nha Thấu quả thực rất có sức lừa gạt, giọng điệu của chị thợ săn cũng dịu dàng hẳn đi, nhẹ nhàng dặn dò: “Nếu ngài ở trong điện thờ quá một tiếng sẽ xuất hiện cảnh báo, nhớ chú ý thời gian nhé.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
“Không có gì.”
Nha Thấu cầm chặt thẻ ra vào, cảm thán điện thờ quả thực rất nghiêm ngặt. Thời gian không có nhiều, cậu phải tăng tốc, nhanh chóng tìm được manh mối bên trong.
Lúc cậu đi sâu vào trong bỗng cảm thấy có thứ gì đó quấn lên cánh tay mình.
Rất lạnh, rất buốt.
Cậu cứng đờ cúi đầu xuống, nhưng không thấy gì trên cánh tay mình cả.
Thứ kia đang kéo cậu đi về phía trước, cậu thử giằng ra nhưng không được, cuối cùng chỉ có thể buộc phải đi theo thứ kia vào sâu trong điện thờ.
Nha Thấu nhìn ánh sáng ngày càng tối, tim bắt đầu đập dồn dập.
Cuối cùng, cậu dừng lại trước một căn phòng.
Cửa không khóa, Nha Thấu cẩn thận đẩy cửa ra. Bên trong không có đèn, tối om om.
Cậu hơi sợ, lặng lẽ lùi lại về sau, nhưng không ngờ ngay giây tiếp theo, cậu lại cảm thấy có người từ phía sau đẩy mạnh lưng mình một cái, lúc mở mắt ra lần nữa thì cảnh tượng trước mặt đã thay đổi hoàn toàn.
Đây là một căn phòng cực kỳ cũ kỹ, trên tường treo một chiếc đồng hồ rất to. Rất đẹp, hệt như dải ngân hà tuôn ra, lấp lánh ánh sáng.
Mà kim giờ của nó đang chỉ vào “2“.
Bốn góc phòng đều đặt nến, ở giữa có một trận pháp màu đỏ.
Còn ở trung tâm trận pháp rõ ràng là con mèo ly hoa đã biến mất từ hôm qua đến giờ.
Cùng lúc đó, con mèo ly hoa vốn đang nhắm nghiền mắt bỗng mở choàng mắt ra, đôi đồng tử dọc màu vàng kim lẳng lặng nhìn chằm chằm vào thiếu niên từ bên ngoài đột nhập vào đây.
...
Tác giả nhắn lại:
Nói đơn giản là có Lucifer thì không có “Nó”, có “Nó” thì không có Lucifer, cho nên phải phong ấn.
Thi Lâu không ngồi trong xe, ngay khi thấy thiếu niên xuất hiện, hắn đã đi thẳng về phía bên này.
Cổ tay Nha Thấu bị Thẩm Thính Bạch kéo lại, trước câu hỏi của hắn, cậu không biết phải trả lời thế nào.
Ra ngoài rồi đến tìm hắn? Đùa hả!
Có thể là lúc vào phó bản họ không nhìn thấy lệnh truy nã, nhưng sau khi ra ngoài thì sao?
Huống chi cậu còn giấu Thẩm Thính Bạch bao nhiêu chuyện, chẳng hạn như thân phận thực sự, lại chẳng hạn như thông tin mấu chốt. Ra ngoài rồi đến tìm hắn chẳng phải là tự tìm đường chết à?
May mà lúc này có người đi đến, người kia chẳng khác nào cọng rơm cứu mạng trong mắt Nha Thấu. Lúc thấy đôi tai sói trên đầu người kia, cậu gọi một tiếng với giọng không chắc lắm: “Thi Lâu?”
“Ừm.”
Lần đầu tiên Nha Thấu gặp Thi Lâu, hắn đang trong hình dạng là một con sói khổng lồ màu bạc, khi ấy Nha Thấu rất tò mò không biết hình dạng người sói của Thi Lâu sẽ như thế nào.
Giờ cuối cùng cũng thấy, nhưng cậu có hơi ngạc nhiên.
Vì Thi Lâu không giống những người sói khác, đặc điểm thú nhân của hắn thể hiện ở tai với đuôi, giống hệt với hình dạng lúc Nha Thấu sử dụng thẻ biến hình.
Đều là tai và đuôi, chỉ là kích thước không giống nhau mà thôi.
Hai cái tai sói dựng thẳng trên đỉnh đầu với mái tóc màu bạc, đuôi rũ xuống bên ngoài quần, dù là tai hay đuôi thì cũng to hơn Nha Thấu một vòng.
Đôi mắt với cặp đồng tử dọc màu hổ phách híp lại đầy nguy hiểm. Hắn cục cằn hất tay Thẩm Thính Bạch ra, ôm Nha Thấu vào trong ngực như tuyên thệ chủ quyền: “Đây là cộng sự của tôi.”
Thẩm Thính Bạch ngước mắt nhìn hắn, cũng không tức giận, giọng điệu rất bình thản, nghe không rõ cảm xúc: “Lần sau thì chưa chắc.”
Còn muốn có lần sau?
Thi Lâu ôm chặt thiếu niên đang cựa người, ấn mặt cậu vùi vào vai mình, không cho Thẩm Thính Bạch nhìn.
Hắn vốn quen với việc quan sát những người xung quanh nên đương nhiên có thể nhìn ra Thẩm Thính Bạch muốn làm gì.
Thẩm Thính Bạch đang ngấp nghé cộng sự của hắn, nhận thức này khiến hắn cực kỳ khó chịu.
“Anh có thể thử xem.” Thi Lâu cảm thấy mình lúc này nên thể hiện phong phạm của chính cung, bèn mỉa lại: “Anh làm tôi bất ngờ đấy.”
Có rất nhiều phó bản cao cấp, thời gian mở cửa phó bản S và S+ không cố định, vật phẩm và kỹ năng thiên phú rơi ra cũng khác nhau, đôi khi vì muốn lấy được cùng một vật phẩm nào đó mà sẽ xảy ra tình huống có nhiều người chơi đỉnh cấp vào cùng một phó bản, ví dụ như Lâu đài Ánh Trăng lần này.
Rốt cuộc đối phương muốn lấy thứ gì?
Là kỹ năng thiên phú? Hay là thứ gì khác?
“Cậu cũng khiến tôi rất bất ngờ.” Thẩm Thính Bạch lại đeo kính lên, che khuất cảm xúc lạnh lẽo trong mắt. “Một người sợ phiền phức như cậu lại chủ động đến tìm cộng sự, quả là rất khó tin.”
“Lúc đầu hẳn là cậu thấy em ấy phiền lắm...”
Thi Lâu cảm giác được động tác nhỏ của thiếu niên trong ngực mình, thầm kêu không ổn, vội vàng chặn những lời Thẩm Thính Bạch muốn nói tiếp: “Nếu anh muốn đánh nhau ở đây thì cứ nói tiếp đi.”
Tầm mắt Thẩm Thính Bạch rơi vào người thiếu niên, rồi lại lạnh lùng nhìn Thi Lâu, hai người nhìn nhau, sóng ngầm cuộn trào.
“Đi thôi.”
...
Ba người cùng lên xe.
Ghế phụ không an toàn, Thi Lâu là người lái xe.
Hắn không dám để thiếu niên ngồi ở vị trí nguy hiểm đó, suy nghĩ một hồi, hắn để cậu ngồi ở ghế sau cùng phía ghế lái, sau khi thắt dây an toàn cho thiếu niên xong còn kéo Thẩm Thính Bạch vào ghế phụ: “Còn anh ngồi đây.”
Hắn còn lâu mới để Thẩm Thính Bạch ngồi cùng nhỏ cộng sự của mình ở ghế sau, chuyện này nghĩ cũng đừng nghĩ.
Vị trí nguy hiểm đương nhiên nên do người có năng lực mạnh ngồi.
Thẩm Thính Bạch thắt dây an toàn vào, giọng lành lạnh: “Cậu đúng là nhọc lòng thật đấy.”
Thi Lâu không thèm để ý đến hắn, lúc chuẩn bị xuất phát lại quay ra sau nhìn Nha Thấu.
Nha Thấu không hiểu tại sao hắn lại quay xuống nhìn mình, cậu không biết nói gì nên đành im lặng, chỉ lúng túng mỉm cười với hắn.
Cậu thấy biểu cảm của Thi Lâu thoáng chốc trống rỗng, ngay giây tiếp theo:
【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của Người chơi Thi Lâu tăng 5, tổng điểm thiện cảm: 95.】
Cậu chỉ cười thôi mà sao điểm thiện cảm lại tăng vậy? Nụ cười trên môi Nha Thấu cứng đờ.
“Thi Lâu bị sao vậy?” Nha Thấu chọc chọc Hệ thống Tình Yêu, cậu tỏ ra bất lực, muốn nói chuyện với nó để tìm ra đáp án.
Hệ thống Tình Yêu: 【... Chắc là sau khi gặp được người yêu qua mạng nên hơi phấn khích.】
Trong khoảng thời gian này, dù Thiếu chủ có làm gì thì trong mắt Thi Lâu cũng sẽ được thêm một lớp màng lọc thôi, cho nên làm gì cũng giống nhau, đừng đoán tâm tư đàn ông làm gì.
Thi Lâu không thể hiện ra mặt, sau khi nhận ra mình vừa sững sờ, hắn lập tức quay người lại, không nói gì, nổ máy rời đi.
...
Lúc đi qua chiến trường, Nha Thấu nhìn ra ngoài cửa sổ, máu xanh lam lẫn với máu đỏ nhưng không thể hòa vào nhau, cùng với những chi tay cụt, răng nanh và cánh của ma cà rồng.
Nơi nào có thể nhìn thấy cũng đều khiến người ta kinh hãi.
Thẩm Thính Bạch chú ý đến hành động của thiếu niên, bèn nhắc nhở: “Nha Nha, đừng nhìn ra ngoài.”
Nha Thấu gượng cười, đành ngồi lại.
Lúc bọn họ đi được nửa đường, bỗng cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu co lại, chớp mắt một cái, cả ba người cùng chiếc xe được Lục Lâm An dịch chuyển đến nội thành.
Quy tắc không gian, từ một khía cạnh nào đó mà nói thì thực sự rất khó giải thích.
Thẩm Thính Bạch nhìn tin nhắn trên máy truyền tin: “Ly Vân muốn cậu đến khu S, đi theo tôi.”
Nha Thấu gật đầu: “Được.”
Nhưng đến khi bọn họ đi được một đoạn rồi, Thẩm Thính Bạch mới đột nhiên dừng lại, nhìn Thi Lâu từ sau khi xuống xe đã đi theo thiếu niên, hắn không nhịn được nữa mà nói: “Giờ cậu là thủ lĩnh người sói đấy, cậu không đến tiền tuyến à?”
“Lúc nữa sẽ đi.” Thi Lâu mỉm cười, giơ máy truyền tin trong tay lên: “Có gì họ sẽ thông báo cho tôi.”
Hắn tuyệt đối sẽ không để Thẩm Thính Bạch ở riêng với nhỏ cộng sự của mình.
Nhưng trọng tâm của Nha Thấu lại lệch đi.
Thủ lĩnh Người sói! Không ngờ cộng sự của cậu lại trở thành thủ lĩnh người sói, cảm giác khó tin thế cơ chứ!
“Vui lắm à?” Thi Lâu nhướng mày.
“Ừm ừm.” Nha Thấu gật đầu: “Anh siêu ghê.”
Theo suy nghĩ của Nha Thấu thì Thi Lâu là người cùng thuyền với mình, việc khen ngợi cộng sự đúng lúc có thể khiến tâm trạng của đối phương luôn tốt đẹp. Hồi đi học cậu nghiêm túc nghe giảng cái này lắm đó.
Thi Lâu là người chơi có địa vị cao, thường xuyên nghe người khác khen mình, nhưng đa phần là a dua nịnh hót, hòng muốn hắn dẫn bọn họ vượt ải.
Còn Nha Thấu chỉ nói đúng một câu, phối hợp với giọng điệu của cậu thì chẳng khác nào đuôi mèo cứ quét qua quét lại trong lòng hắn.
Lời khen ngợi mà lúc trò chuyện lần đầu không nói giờ đã được bù đắp, nhưng hơi tiếc, nếu gọi thêm tiếng “anh trai” thì còn tốt nữa.
【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của Người chơi Thi Lâu tăng 5, tổng điểm thiện cảm: 100.】
100... Nha Thấu ngẩn ra.
Lời khen của thiếu niên không phải giả, Thi Lâu chỉ thấy trái tim mình như bị vỗ nhẹ một cái, hắn còn cố tình đợi thêm một lúc, nhưng lại không nghe thấy câu khen thứ hai của nhỏ cộng sự.
Ai khen lại khen mỗi một lần như thế?
Thi Lâu thở dài, tỏ ra bất đắc dĩ.
Giống như những gì trong bão bình luận, nhỏ cộng sự của hắn là bé xinh đẹp, lúc bế không thấy nặng gì, cả người mềm ơi là mềm, ôm vào trong ngực giống như đang ôm một khối ngọc ấm vậy.
Chỉ cần cậu yên lặng đứng đó là Thi Lâu đã muốn trao hết mọi thứ cho cậu rồi.
Điểm tích lũy cũng được, đạo cụ cũng được, nhiều thứ khác nữa cũng được.
Dẫn cậu vào phó bản, kiếm điểm cho cậu để bù đắp vào những thiếu hụt trong dữ liệu của cậu.
Thi Lâu nghĩ mà miệng đắng lưỡi khô, hoàn toàn không nhớ lúc đầu mình còn chẳng muốn gặp nhỏ cộng sự, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành phó bản để ra ngoài.
Giọng điệu của Thẩm Thính Bạch còn lạnh hơn trước nhiều, hắn không quay đầu lại, dẫn đầu: “Vậy thì đi thôi.”
Nha Thấu đi theo sau: “Hình như Thẩm Thính Bạch đang giận hay sao ấy nhỉ.”
“Thế à?” Thi Lâu không quan tâm: “Kệ hắn.”
...
Trong nội thành chỉ có một số ít đội ở lại hỗ trợ canh gác, những đội còn lại đều ra tiền tuyến, đường phố vắng tanh, khi đi qua còn có thể nhìn thấy mấy ngôi nhà bị Thi Lâu hung bạo đâm sập vào hôm qua.
Lúc đi qua con đường và ngôi nhà mà tối qua cậu bị Thi Lâu đè xuống, Nha Thấu cảm thấy ánh mắt Thi Lâu nhìn mình trở nên vô cùng nóng rực.
Chẳng biết sao mà suốt dọc đường đi, Thẩm Thính Bạch không nói lấy một lời, hắn lại trở về như lúc ban đầu, đeo gọng kính vàng xa cách mọi người.
Khu S quả nhiên là nơi an toàn nhất, chỉ riêng việc vào xác minh danh tính đã mất rất nhiều thời gian, sau khi Thẩm Thính Bạch nhập thông tin của Nha Thấu vào, hắn dẫn cả hai lên tầng ba.
Căn hộ rất rộng, sau khi Thẩm Thính Bạch dẫn Nha Thấu vào thì nhận được tin nhắn gọi đến khu B của Tôn Cảnh.
Trước khi đi, hắn còn bình tĩnh dặn dò thiếu niên: “Cứ ở yên trong nhà là được, bảo vệ mình cho tốt, đừng để ai sàm sỡ.”
Nha Thấu ngẩn ra, gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Thính Bạch đi rồi, Thi Lâu vẫy tay với Nha Thấu, sau đó hắn ngồi xuống ghế sô pha rồi vỗ vào đùi mình.
Nha Thấu hiểu ý hắn, nhưng giờ cậu có chuyện quan trọng hơn. Cậu vội vàng lấy hai bản vẽ trận pháp trong hậu trường ra đưa cho Thi Lâu, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thi Lâu nhướng mày: “Tìm anh giúp hả?”
Nha Thấu gật đầu, rầu rĩ nói: “Tôi nghĩ không ra.”
Cậu cũng thử nghĩ rồi, nhưng ngoài những suy đoán không hay kia ra, cậu thực sự không tìm được cách giải quyết khác.
Nói đến chuyện chính, nét mặt Thi Lâu bớt hẳn vẻ cợt nhả, hắn ngồi thẳng người lên, cầm lấy bản vẽ “Triệu hồi” xem.
Lối logic của người chơi đỉnh cấp rất chặt chẽ, cách tiếp cận vấn đề cũng khác biệt, sau khi nghe Nha Thấu nói về những manh mối cậu có được, hắn cau mày suy nghĩ một lúc, đã có phỏng đoán sơ bộ.
Nha Thấu hơi bất an nhìn hắn, chờ hắn trả lời.
Cuối cùng, Thi Lâu lên tiếng: “Em muốn biết chuyện gì?”
Nha Thấu mím môi, những điều cậu không biết thì có nhiều lắm, mỗi điểm cậu đều nghĩ một chút nhưng lại không nghĩ sâu hơn được, chúng trộn lẫn với nhau như đống sợi len, chỉ cần không biết sợi này là sợi nào thì sẽ rối tung lên, lộn xộn mất trật tự.
Câu hỏi câu đầu tiên: “Thứ trong gương là 'Nó' à?”
Thi Lâu để bản vẽ trận pháp “Triệu hồi” lên bàn trà: “Đúng vậy.”
Thực ra Nha Thấu đã biết rồi, nhưng khi nghe Thi Lâu trả lời khẳng định như vậy, tim cậu vẫn hẫng mất nửa nhịp.
“Thông tin mấu chốt nói rằng 'Nó' rất sợ Lucifer, không thể xuất hiện cùng lúc trong cùng một khu vực với hắn, điều này trái ngược với tình huống mà em nói. Vậy Nha Nha có nghĩ rằng gương chỉ là môi giới giúp nó xuất hiện thôi không? Còn chân thân của nó vốn không hề xuất hiện.”
Thi Lâu chỉ ra thông tin quan trọng: “ 'Nó' hẳn là chưa thực sự xuất hiện, có lẽ còn đang ẩn nấp ở một nơi nào đó.”
Tim Nha Thấu chùng xuống.
Thi Lâu lấy giấy bút ra, vẽ lên bản vẽ để giúp thiếu niên hiểu, từng bước dẫn dắt thiếu niên đến với sự thật.
“Trước đây anh từng nói với em rồi, việc tấn công ma cà rồng và tìm kiếm 'Nó' thoạt nhìn có vẻ không liên quan gì đến nhau, nhưng hệ thống đã sắp xếp như vậy thì đương nhiên là có lý do của nó.” Thi Lâu khoanh tròn hình vẽ Lucifer và “Nó” trên giấy: “Giữa họ có một mối liên hệ, giấu trong bóng tối.”
“Không xuất hiện cùng lúc trong cùng một khu vực, nói cách khác là có ta thì không có nó, có nó thì không có ta. Liên hệ đến việc thứ đó sợ Lucifer và cả vật phẩm phong ấn đột nhiên xuất hiện, em nghĩ sẽ là gì?”
Thi Lâu nói rất dài, lúc thảo luận về cốt truyện, giọng hắn sẽ bất giác trầm xuống, rất nghiêm túc và cũng rất chân thành.
Cậu được Thi Lâu đưa vào trung tâm của vấn đề, sau khi bóc tách từng lớp của vấn đề ra, câu trả lời còn lại đã rất rõ ràng rồi.
“... Nên nhất định phải phong ấn Lucifer thì 'Nó' không còn thứ gì để sợ nữa, 'Nó' mới có thể ra ngoài, chúng ta mới có thể tìm thấy 'Nó'.”
Có ta thì không có nó, có nó thì không có ta.
Chỉ cần Lucifer còn ở đây, “Nó” sẽ không xuất hiện.
Mà điều kiện để vượt ải lại là tìm thấy “Nó”, cũng có nghĩa là nhất định phải phong ấn Lucifer.
Nhiệm vụ chính tuyến và điều kiện vượt ải cũng dựa vào mối liên hệ này mà có liên quan với nhau.
Thi Lâu: “Có thể nói như vậy.”
“Phó bản này tuy đã mở ra được 5 lần nhưng không phải lần nào cũng có người chơi vượt ải thành công.” Thi Lâu dừng bút, lại vẽ một vòng tròn chỗ Lucifer: “Vì hắn không muốn.”
“Phó bản này thuộc loại giải đố, mức độ nguy hiểm không cao như phó bản sinh tồn, nên về cơ bản sẽ có gần một phần tư người chơi trụ lại đến cuối. Nhưng nhóm người chơi cuối cùng này vẫn sẽ bị diệt sạch ở bước phong ấn Lucifer, số người chơi vượt ải thành công chưa đến mười người.”
Thông tin mà Thi Lâu cung cấp quá đầy đủ, Nha Thấu nhỏ giọng hỏi: “Anh từng vào phó bản này rồi à? Sao anh biết rõ vậy?”
“Phó bản cao cấp không cho phép vào lại.” Thi Lâu để bút xuống: “Một người bạn của anh từng vào phó bản này, tên đó họ Dung.”
Cái họ này khiến Nha Thấu nghĩ ngay đến Dung Xích, nhưng nghĩ lại thì họ Dung cũng khá phổ biển, đâu phải chỉ có Dung Xích có họ Dung đâu.
“Lúc trước cậu ta đến phó bản, Lucifer vừa mới trưởng thành.” Thi Lâu nói: “Em biết điều này nghĩa là sao không?”
Nha Thấu mờ mịt lắc đầu.
Lúc này Thi Lâu mới giải thích: “Nghĩa là tốc độ dòng chảy thời gian của phó bản này khác với những phó bản khác.”
“...”
“Bạn anh cũng từng nói một câu, Lucifer không muốn bị phong ấn là vì hắn vẫn đang tìm một người.” Thi Lâu nói: “Còn về Triệu hồi thì anh cũng không có manh mối gì, xin lỗi em.”
“... Không sao.” Lúc này Nha Thấu không biết nên bày ra vẻ mặt gì nữa, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói như thể bị kim đâm vào.
Thi Lâu nhìn thiếu niên, sau đó nhìn tin nhắn mà người sói gửi cho mình trên máy truyền tin, hắn xoa đầu cậu: “Nha Nha giỏi lắm, đã tìm được nhiều manh mối như vậy, chúng ta sắp hoàn thành phó bản rồi.”
“Thực sự chỉ có một cách này để hoàn thành phó bản thôi à?” Móng tay Nha Thấu bấm vào da thịt, một cảm xúc rất đỗi khó chịu lan khắp trái tim: “Không có điều kiện vượt ải ẩn à?”
“Có, nhưng rất khó tìm.” Thi Lâu đang xoa đầu cậu thì dừng lại, hắn ngồi xổm xuống trước mặt cậu: “Nhưng vẫn tìm được, anh sẽ tìm giúp em, em đừng khóc.”
Hắn nói chưa dứt lời, nói xong thì Nha Thấu đã không kìm được nước mắt.
Nước mắt vừa trào ra đã bị cậu dùng tay che lại, không muốn để Thi Lâu nhìn thấy.
Thi Lâu nhìn cậu chằm chằm một lúc, sau đó đưa lại tờ giấy cho cậu. Hắn hiểu thiếu niên không muốn bàn thêm về chủ đề này nữa, bèn chuyển hướng sang vấn đề khác: “Nhiệm vụ thứ ba của em là gì?”
Nha Thấu che mắt, rầu rĩ nói: “Ám sát Thánh tử Điện thờ.”
“Cái này thì có thể đợi đến lúc phó bản sắp kết thúc, đâm cho hắn vài nhát rồi đi luôn.” Thi Lâu lạnh lùng nói.
Nha Thấu cảm thấy mình còn chưa kịp nghẹn ngào thì nước mắt đã bị Thi Lâu dọa cho chảy ngược về rồi.
Đầu bên kia của máy truyền tin vẫn đang rung, Thi Lâu biết mình không còn thời gian nữa nên đưa thẻ thân phận của mình cho Nha Thấu.
“Lúc hoàn thành nhiệm vụ thứ ba, hệ thống có nhắc anh đến điện thờ, Nha Nha đến đó thử xem.”
“Anh đi trước đây.”
...
Sau khi Thi Lâu vội vã đi rồi, Nha Thấu mới thả tay xuống, cầm lấy thẻ thân phận của Thi Lâu.
Thực ra để người chơi có thể tiến triển thuận lợi, mỗi người đều có một thẻ thân phận, chỉ mình cậu ở bên ma cà rồng là không có.
Vậy giờ cậu phải đến điện thờ hả?
Thi Lâu giúp cậu làm rõ những điểm mấu chốt là một chuyện rất đáng vui mừng, nhưng Nha Thấu lại không sao vui nổi. Cậu vốn định gọi cho Anvile để lấy số của Lucifer nhưng lại quên mất số của cô.
Chiếc áo choàng đen cực kỳ nổi bật giữa đống áo choàng trắng, suy nghĩ xong, cậu quyết định không mặc áo choàng nữa, cứ vậy đi đến điện thờ.
Khu S nằm gần điện thờ, Nha Thấu đi một lúc đã thấy.
Quả là điện thờ, diện tích rộng đến mức vô lý, màu vàng màu trắng xen nhau, dưới ánh nắng trông rực rỡ vô cùng.
Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao đám thợ săn này lại mặc áo choàng trắng rồi, có lẽ là trông khá xứng.
Nha Thấu ngửa cổ nhìn một vòng mới tìm thấy cổng chính.
Cậu hít một hơi thật sâu, dằn sự căng thẳng trong lòng xuống, bình tĩnh đưa thẻ thân phận của Thi Lâu ra.
Thẻ thân phận của Thi Lâu đã được đổi thành kiểu dáng của thủ lĩnh người sói, đám lính canh nhìn trái nhìn phải một lúc, rồi lại hỏi thêm vài câu để xác nhận không có vấn đề gì mới cho Nha Thấu đi đến quầy tiếp tân đăng ký.
Ở đó có một chị thợ săn đang ngồi, cô ấy đưa cho cậu một tấm thẻ ra vào: “Vì không nhận được lệnh của Thánh tử nên ngài chỉ có một tiếng vào điện thờ thôi, xin thứ lỗi.”
Khuôn mặt của Nha Thấu quả thực rất có sức lừa gạt, giọng điệu của chị thợ săn cũng dịu dàng hẳn đi, nhẹ nhàng dặn dò: “Nếu ngài ở trong điện thờ quá một tiếng sẽ xuất hiện cảnh báo, nhớ chú ý thời gian nhé.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
“Không có gì.”
Nha Thấu cầm chặt thẻ ra vào, cảm thán điện thờ quả thực rất nghiêm ngặt. Thời gian không có nhiều, cậu phải tăng tốc, nhanh chóng tìm được manh mối bên trong.
Lúc cậu đi sâu vào trong bỗng cảm thấy có thứ gì đó quấn lên cánh tay mình.
Rất lạnh, rất buốt.
Cậu cứng đờ cúi đầu xuống, nhưng không thấy gì trên cánh tay mình cả.
Thứ kia đang kéo cậu đi về phía trước, cậu thử giằng ra nhưng không được, cuối cùng chỉ có thể buộc phải đi theo thứ kia vào sâu trong điện thờ.
Nha Thấu nhìn ánh sáng ngày càng tối, tim bắt đầu đập dồn dập.
Cuối cùng, cậu dừng lại trước một căn phòng.
Cửa không khóa, Nha Thấu cẩn thận đẩy cửa ra. Bên trong không có đèn, tối om om.
Cậu hơi sợ, lặng lẽ lùi lại về sau, nhưng không ngờ ngay giây tiếp theo, cậu lại cảm thấy có người từ phía sau đẩy mạnh lưng mình một cái, lúc mở mắt ra lần nữa thì cảnh tượng trước mặt đã thay đổi hoàn toàn.
Đây là một căn phòng cực kỳ cũ kỹ, trên tường treo một chiếc đồng hồ rất to. Rất đẹp, hệt như dải ngân hà tuôn ra, lấp lánh ánh sáng.
Mà kim giờ của nó đang chỉ vào “2“.
Bốn góc phòng đều đặt nến, ở giữa có một trận pháp màu đỏ.
Còn ở trung tâm trận pháp rõ ràng là con mèo ly hoa đã biến mất từ hôm qua đến giờ.
Cùng lúc đó, con mèo ly hoa vốn đang nhắm nghiền mắt bỗng mở choàng mắt ra, đôi đồng tử dọc màu vàng kim lẳng lặng nhìn chằm chằm vào thiếu niên từ bên ngoài đột nhập vào đây.
...
Tác giả nhắn lại:
Nói đơn giản là có Lucifer thì không có “Nó”, có “Nó” thì không có Lucifer, cho nên phải phong ấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.