Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi
Chương 63: Sao anh lại ở đây?
Vị Sầm
26/01/2024
Ngay sau khi âm thanh thông báo nhiệm vụ vang lên, Nha Thấu cảm giác như ngừng thở, tay cầm dụng cụ cũng bắt đầu run rấy, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Hai con mèo đang đánh nhau khiến căn phòng trở nên hỗn loạn, lúc này chú ý thấy sự khác thường của Nha Thấu thì cào con kia một cái, sau đó nhanh chóng chạy đến, quấn quanh chân Nha Thấu.
Chân Nha Thấu như nhũn ra, run lẩy bẩy đỡ tường mới miễn cưỡng đứng được.
【... Trách Thi Lâu thôi.】001 im lặng che mặt:【Độ khó nhiệm vụ bên Thi Lâu kéo độ khó nhiệm vụ của cậu lên, nhưng không ngờ nhiệm vụ lần này của cậu lại khó đến vậy.】
Trong phó bản này, thật ra các đội đều có mối liên hệ rất chặt chẽ: Cùng một phe, nhiệm vụ cùng mức độ khó, hầu hết những người chơi được phân đều có cùng trình độ, chẳng hạn như Thẩm Thính Bạch và Lục Lâm An, hay như đội Lý Đức và Minh Thụy đã gặp trong ngõ nhỏ, chẳng qua lúc trước Nha Thấu luôn ở trong trang viên ma cà rồng nên không cảm nhận được thôi.
Ngoài đội của cậu với Thi Lâu.
Từ sự kết hợp giữa cậu với Thi Lâu đã rất kỳ lạ rồi, hoàn toàn không có điểm nào đề cập ở trên, Thi Lâu rất mạnh, còn cậu thì như góp vào cho đủ số vậy.
Đúng là trước đó Thi Lâu có nói nhiệm vụ thứ ba của cậu có thể sẽ rất khó, nhưng Nha Thấu lại không ngờ nó khó như vậy.
Ám sát Thánh tử có nghĩa là cậu cần phải lẻn vào điện thờ, một nơi mà ngay cả Tôn Cảnh cũng không vào được, rồi còn phải chờ người đàn ông biết rõ là khó đối phó kia thả lỏng cảnh giác rồi đâm hắn một nhát.
Nha Thấu nhéo bắp tay mình, mềm nhũn, chẳng có tí cơ bắp nào.
Nha Thấu lo lắng không thôi, thầm nghĩ, nếu giờ mình bắt đầu rèn luyện, cộng thêm cả đạo cụ nữa thì biết đâu lại nhổ đứt được một sợi tóc của thánh tử?
Một người phải đi giết chết thủ lĩnh người sói, một người phải đi ám sát thánh tử, xét mỗi điểm này thôi thì bọn họ đúng là cộng sự của nhau rồi. Sắc mặt Nha Thấu nhợt hẳn đi, cậu chậm rãi đứng thẳng lên.
Quan trọng nhất là tại sao phía sau nhiệm vụ lại hiện (0/ 2)? Có hai thánh tử à? Nhưng lúc trước Tôn Cảnh đâu nói với cậu là có hai thánh tử đâu nhỉ?
【Có thể là... bảo cậu ám sát hai lần.】001 suy đoán.
Đầu Nha Thấu xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, không chắc lắm mà hỏi lại: "Có thể ám sát hai lần luôn hả?"
【Ừ, bảo ám sát chứ có bảo cậu giết chết hắn đâu.】001 sửa lại lỗ hổng trong lời nói:【Bỏ thuốc, đặt bẫy, có lẽ đều tính là ám sát.】
"Vậy cũng được à?"
001 cũng không chắc:【Chắc là được?】
Hai bọn họ nói chuyện không lâu, tiếng gõ cửa bên ngoài ngừng trong chốc lát rồi lại tiếp tục.
Nha Thấu đặt dụng cụ trên tay xuống, cậu nhìn qua mắt mèo chỉ thấy có một người mặc áo choàng trắng đứng bên ngoài, khuôn mặt bị tay che mất nên không rõ. Truyện Trinh Thám
Nhìn trang phục thì có vẻ giống người của điện thờ sống trong tòa nhà này, còn hơi giống với người hàng xóm mà cậu thấy ban nãy.
Sắp tối rồi, Nha Thấu cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì không?"
Người kia nói: "Một mình cậu có gia cố được cửa sổ không? Tôi có thể giúp."
"Không cần đâu, cảm ơn anh." Nha Thấu từ chối thẳng: "Tôi tự làm được."
"Ừ, nếu có chuyện gì cần giúp thì có thể qua tìm tôi." Người kia cũng không nài, quay người đi về phòng bên cạnh.
Xem ra là hàng xóm của cậu thật.
Nha Thấu dùng dụng cụ bịt kín tất cả các cửa sổ lại, bịt kín xong thì kéo rèm cửa vào, sau đó mới đi đến cửa chính, cố định nó lại từ bên trong.
Quá trình cố định rất mệt, Nha Thấu làm xong thì nằm liệt xuống ghế sô pha, bấy giờ mới hiểu tại sao hàng xóm lại sang hỏi cậu có cần giúp không, vì việc này quá mất sức.
Tay chân mỏi nhừ, tay còn không nhấc lên được, Nha Thấu cảm giác giờ mà nhắm mắt vào là cậu có thể ngủ luôn được.
Nhiệt độ ban ngày và ban đêm ở đây không chênh lệch nhiều như ở trang viên ma cà rồng, cậu làm xong thì đến 7 giờ, kéo rèm cửa ra thì phát hiện trời bên ngoài đã tối.
Mặt trăng vừa to vừa tròn, ngay cả ánh trăng cũng sáng tỏ hơn trước nhiều, giống như một cái đĩa treo giũa bầu trời.
Lần đầu tiên Nha Thấu tới nội thành, cậu không biết những đêm trước ở đây thế nào, nhưng cậu nhớ mặt trăng ở trang viên ma cà rồng vẫn luôn không thay đổi, dù vào ban ngày nhưng mặt trăng kia cũng không bị ánh nắng che khuất, trái lại còn rõ nét hơn nhiều.
Cứ như thể mặt trăng hai bên không phải là một ấy.
Đêm trăng tròn đến đại biểu cho "Sói đến".
Nha Thấu vội vàng kéo rèm cửa lại, tắt hết đèn trong phòng, trong đêm tối chỉ còn lại tiếng thở căng thẳng và tiếng trống ngực của cậu.
Con mèo Anh lông ngắn dường như muốn an ủi cậu nhưng lại không biết làm sao nên chỉ có thể dụi quanh chân cậu.
Còn mèo ly hoa thì ngồi yên tại chỗ, yên lặng nhìn Nha Thấu chăm chú.
Đôi mắt của hai con mèo trong bóng tối giống như bốn chiếc đèn lồng nhỏ đang di chuyển xung quanh vậy.
Nha Thấu hít một hơi thật sâu, cảm thấy trái tim mình không đập nhanh như vừa rồi nữa.
Cậu vừa định mò mẫm đi tắm thì bỗng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nghe hơi giống tiếng món vuốt cào trên cửa.
Âm thanh đó khiến nhịp tim vừa bình tĩnh trở lại của Nha Thấu lại đập nhanh lần nữa. Cậu nhớ đến lời ông lão gác cửa nói chiều nay, rằng có vài người sói cũng đang ở trong tòa nhà này, sự hoảng loạn bắt đầu lan rộng.
Mặc dù cậu khá xui nhưng không đến nỗi xui đến vậy chứ?
Hơn nữa giờ mới hơn 7 giờ, trời vừa mới tối, chẳng lẽ người sói đến nhanh thế à?
【Số của vợ đúng kiểu không ai dám khen luôn á, có khi nào giờ cứ vào phó bản là chuyện tốt không đến lượt vợ luôn không?】
【Cũng gần thế rồi còn gì, vừa vào phó bản thì bị thứ trong gương dọa, sau đó thì bị thợ sắt bắt đi, vừa ra khỏi trang viên ma cà rồng thì lại bị ma cà rồng khác bắt, quay thưởng thì ra đạo cụ rác... Vừa nhìn đã thấy vợ đúng là xui từ đầu đến chân.】
【Giờ không phải là lúc bàn luận chuyện ai xui xẻo đâu trời! Quan trọng là thứ ngoài kia có phải người sói hay không? Vợ đang đeo đạo cụ nên không thấy được biểu cảm thật của em ấy, nhưng nhìn hai chân đang run rẩy thì chắc chắn vợ đang sợ lắm! Mau để tôi vào, tôi muốn vệ vợ!】
Tiếng động ngày càng lớn, cách âm ở đây lại không tốt lắm nên cậu có thể nghe rõ tiếng gầm gừ của dã thú.
Tiếng gầm gừ đập tan hi vọng cuối cùng của Nha Thấu, giờ cậu cực kỳ chắc chắn rằng ngoài cửa phòng mình là một người sói đã biến hình.
Không, nói đúng ra phải là một con sói mới đúng.
Mình tắt hết đèn rồi, ngoài số đen ra thì tại sao con sói kia lại nhắm vào mình?
【Xem quy tắc an toàn.】Giọng 001 ngập ngừng:【Cậu có sức hấp dẫn trí mạng với người sói.】
— "Người sói là thiên địch của ma cà rồng, khi họ vào trạng thái điên cuồng sẽ chọn những ma cà rồng yếu để ra tay."
Sắc mặt Nha Thấu trắng bệch, vô thức cắn môi dưới, bất an nhìn chằm chằm về phía cửa.
Cậu cảm thấy năng lực nhìn ban đêm hiện giờ của mình tốt hơn nhiều so với lúc ở trong lâu đài cổ. Giờ Nha Thấu có thể thấy rõ cánh cửa kia đang bị đập rung điên cuồng, nếu không phải lúc nãy mình cố định nó rồi thì khả năng đã bị vỡ nát trong tay người sói.
Hai con mèo bên cạnh cậu lúc này lại trở nên im lặng một cách kỳ lạ, con mèo ly hoa kia còn đột nhiên đứng dậy, bước từng bước về phía cửa.
Nha Thấu nhanh tay túm nó lại, mỗi tay bế một con rồi chạy vào phòng ngủ, đóng cửa lại, sau đó dựa vào cửa thở hổn hẻn.
Sống lưng run lên, cậu đứng yên tại chỗ, cả người cứng đờ.
Thật ra chạy vào trong cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, cửa chính là kiên cố nhất rồi, nếu cái cửa kia mà bị người sói phá tan xông vào thì cánh cửa phòng ngủ này cũng chỉ là tờ giấy mỏng manh trong mắt người sói thôi.
Giờ Nha Thấu chỉ hi vọng rằng người sói trong trạng thái điên cuồng ngoài cửa không mạnh lắm và cánh cửa có thể chịu thêm lúc nữa.
Tệ hơn nữa là do cảm xúc liên tục thay đổi nên cậu cảm nhận được trạng thái đói sắp đến.
Nha Thấu vội vàng lấy máu từ hậu trường ra uống vào.
Nhưng vừa uống được nửa bình thì thấy có tiếng nổ vang bên ngoài.
— Cửa bị phá vỡ.
Các giác quan được tăng cường khiến tiếng gầm gừ của người sói kia như vang ngay bên tai.
Con mèo Anh lông ngắn xù lông lên, còn con mèo ly hoa trong tay phải cậu bắt đầu giãy giụa như muốn ra ngoài đánh nhau với con sói kia. Ngay cả khi bị Nha Thấu nắm gáy, nó vẫn không chịu dừng lại mà liên tục vùng vẫy đòi xuống.
Nha Thấu nín thở, cậu biết điều này vô dụng nhưng cậu hết cách rồi. Trán cậu toát đầy mồ hôi, lòng bàn tay bị đau cũng không quan tâm.
Bên ngoài lúc này toàn là người sói, đạo cụ dịch chuyển của cậu không biết sẽ đưa cậu đi đâu nên không dùng bừa được.
001 bắt đầu hoảng, cảm nhận được đám sói kia đang dần tiến lại căn phòng của ký chủ, khi móng vuốt của con sói giơ lên, chỉ còn một giây nữa là sẽ phá tan cửa phòng ngủ thì quyền hạn nâng cấp cuối cùng cũng được phê duyệt!
Nó vừa định đưa ký chủ đi thì thấy có một bàn tay tóm lấy gáy con sói kia.
Con sói cao gần hai mét trong tay người kia giống như mèo con, bàn tay bấm vào trong thịt, người đàn ông nọ khẽ vung lên làm con sói bị quẳng ra xa.
001 ngẩn ra, vừa thấy khuôn mặt người kia thì kho dữ liệu lập tức hỗn loạn, một câu cũng không thốt ra được.
Con sói vừa bị ném đi không kịp kêu thảm một tiếng đã hôn mê bất tỉnh.
Người đàn ông nọ gõ cửa, nói khẽ: "Không làm em sợ chứ?"
Nha Thấu vẫn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi khi con sói sắp phá cửa, cậu mới uống được nửa ống máu, chưa bổ sung đủ năng lượng, tuy không mất lý trí nhưng đầu óc vẫn chưa thể tỉnh táo lại ngay được.
Không thấy trả lời, người đàn ông nọ cau mày nói: "Xin phép, ta vào đây."
Tôn Cảnh không đưa chìa khóa phòng ngủ cho cậu nên cửa chỉ đóng lại thôi chứ không khóa, người đàn ông kia vừa đi vào thì thấy thiếu niên đang cầm ống chất lỏng màu lam, tay phải còn xách một con mèo ly hoa.
Nha Thấu ngơ ngác nhìn người vừa đi vào, cảm giác máu toàn thân như đông cứng lại.
Người đàn ông mặc áo ngủ màu trắng, cổ tay phải quấn băng trắng, mái tóc bạch kim buông xõa sau gáy, môi mỏng mím chặt, còn đôi mắt màu vàng kim kia đang nhìn cậu chằm chằm.
Khuôn mặt của hắn đẹp vô cùng, chỉ cần nhìn một lần là không thể quên được. Vì vậy dù đầu óc của Nha Thấu đang đơ nhưng cậu vẫn lập tức nhận ra ngay người đàn ông trước mặt là người mình đã hút máu khi mới vào phó bản.
Còn gì xui xẻo hơn chuyện này nữa trời??
Ít ra điều duy nhất khiến Nha Thấu cảm thấy may mắn là cậu bận rộn lắp cửa từ lúc về nên không có thời gian tháo đạo cụ ngụy trang xuống, nên giờ cậu có lẽ là một người lạ trước mặt người đàn ông kia.
Nếu không hắn vừa thấy thì có khi đã bóp cổ cậu rồi chất vấn tại sao một ma cà rồng như cậu lại lẻn vào đây được, rồi còn hối hận vì đã cứu cậu nữa.
Vì kinh ngạc nên thiếu niên hơi hé miệng, người đàn nọ nhìn thấy đầu lưỡi đỏ ẩm ướt trong đôi môi mềm của cậu.
Hắn rời mắt, sau đó dừng lại ở nửa ống chất lỏng màu lam trên tay Nha Thấu: "Uống gì vậy?"
Nha Thấu vừa định nói là máu thì não bắt đầu hoạt động, lập tức nuốt ngược lời sắp phun ra: "... Nước việt quất."
Người đàn ông kia cong môi, đưa thứ trong tay mình cho Nha Thấu: "Vậy em có uống nước dâu tây không?"
Chất lỏng trong ống có màu đỏ, Nha Thấu hơi nghi ngờ: "Nước dâu tây?"
Người đàn ông "Ừ" một tiếng, đang định nói gì nữa thì thấy Thẩm Thính Bạch xuất hiện ở cửa.
Hai người nhìn nhau, Thẩm Thính Bạch sững lại.
"Sao anh lại ở đây?"
Mà Nha Thấu trông thấy Thẩm Thính Bạch đột nhiên xuất hiện, trong lòng bỗng nảy sinh cảm xúc muốn bỏ trốn.
Hai con mèo đang đánh nhau khiến căn phòng trở nên hỗn loạn, lúc này chú ý thấy sự khác thường của Nha Thấu thì cào con kia một cái, sau đó nhanh chóng chạy đến, quấn quanh chân Nha Thấu.
Chân Nha Thấu như nhũn ra, run lẩy bẩy đỡ tường mới miễn cưỡng đứng được.
【... Trách Thi Lâu thôi.】001 im lặng che mặt:【Độ khó nhiệm vụ bên Thi Lâu kéo độ khó nhiệm vụ của cậu lên, nhưng không ngờ nhiệm vụ lần này của cậu lại khó đến vậy.】
Trong phó bản này, thật ra các đội đều có mối liên hệ rất chặt chẽ: Cùng một phe, nhiệm vụ cùng mức độ khó, hầu hết những người chơi được phân đều có cùng trình độ, chẳng hạn như Thẩm Thính Bạch và Lục Lâm An, hay như đội Lý Đức và Minh Thụy đã gặp trong ngõ nhỏ, chẳng qua lúc trước Nha Thấu luôn ở trong trang viên ma cà rồng nên không cảm nhận được thôi.
Ngoài đội của cậu với Thi Lâu.
Từ sự kết hợp giữa cậu với Thi Lâu đã rất kỳ lạ rồi, hoàn toàn không có điểm nào đề cập ở trên, Thi Lâu rất mạnh, còn cậu thì như góp vào cho đủ số vậy.
Đúng là trước đó Thi Lâu có nói nhiệm vụ thứ ba của cậu có thể sẽ rất khó, nhưng Nha Thấu lại không ngờ nó khó như vậy.
Ám sát Thánh tử có nghĩa là cậu cần phải lẻn vào điện thờ, một nơi mà ngay cả Tôn Cảnh cũng không vào được, rồi còn phải chờ người đàn ông biết rõ là khó đối phó kia thả lỏng cảnh giác rồi đâm hắn một nhát.
Nha Thấu nhéo bắp tay mình, mềm nhũn, chẳng có tí cơ bắp nào.
Nha Thấu lo lắng không thôi, thầm nghĩ, nếu giờ mình bắt đầu rèn luyện, cộng thêm cả đạo cụ nữa thì biết đâu lại nhổ đứt được một sợi tóc của thánh tử?
Một người phải đi giết chết thủ lĩnh người sói, một người phải đi ám sát thánh tử, xét mỗi điểm này thôi thì bọn họ đúng là cộng sự của nhau rồi. Sắc mặt Nha Thấu nhợt hẳn đi, cậu chậm rãi đứng thẳng lên.
Quan trọng nhất là tại sao phía sau nhiệm vụ lại hiện (0/ 2)? Có hai thánh tử à? Nhưng lúc trước Tôn Cảnh đâu nói với cậu là có hai thánh tử đâu nhỉ?
【Có thể là... bảo cậu ám sát hai lần.】001 suy đoán.
Đầu Nha Thấu xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, không chắc lắm mà hỏi lại: "Có thể ám sát hai lần luôn hả?"
【Ừ, bảo ám sát chứ có bảo cậu giết chết hắn đâu.】001 sửa lại lỗ hổng trong lời nói:【Bỏ thuốc, đặt bẫy, có lẽ đều tính là ám sát.】
"Vậy cũng được à?"
001 cũng không chắc:【Chắc là được?】
Hai bọn họ nói chuyện không lâu, tiếng gõ cửa bên ngoài ngừng trong chốc lát rồi lại tiếp tục.
Nha Thấu đặt dụng cụ trên tay xuống, cậu nhìn qua mắt mèo chỉ thấy có một người mặc áo choàng trắng đứng bên ngoài, khuôn mặt bị tay che mất nên không rõ. Truyện Trinh Thám
Nhìn trang phục thì có vẻ giống người của điện thờ sống trong tòa nhà này, còn hơi giống với người hàng xóm mà cậu thấy ban nãy.
Sắp tối rồi, Nha Thấu cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì không?"
Người kia nói: "Một mình cậu có gia cố được cửa sổ không? Tôi có thể giúp."
"Không cần đâu, cảm ơn anh." Nha Thấu từ chối thẳng: "Tôi tự làm được."
"Ừ, nếu có chuyện gì cần giúp thì có thể qua tìm tôi." Người kia cũng không nài, quay người đi về phòng bên cạnh.
Xem ra là hàng xóm của cậu thật.
Nha Thấu dùng dụng cụ bịt kín tất cả các cửa sổ lại, bịt kín xong thì kéo rèm cửa vào, sau đó mới đi đến cửa chính, cố định nó lại từ bên trong.
Quá trình cố định rất mệt, Nha Thấu làm xong thì nằm liệt xuống ghế sô pha, bấy giờ mới hiểu tại sao hàng xóm lại sang hỏi cậu có cần giúp không, vì việc này quá mất sức.
Tay chân mỏi nhừ, tay còn không nhấc lên được, Nha Thấu cảm giác giờ mà nhắm mắt vào là cậu có thể ngủ luôn được.
Nhiệt độ ban ngày và ban đêm ở đây không chênh lệch nhiều như ở trang viên ma cà rồng, cậu làm xong thì đến 7 giờ, kéo rèm cửa ra thì phát hiện trời bên ngoài đã tối.
Mặt trăng vừa to vừa tròn, ngay cả ánh trăng cũng sáng tỏ hơn trước nhiều, giống như một cái đĩa treo giũa bầu trời.
Lần đầu tiên Nha Thấu tới nội thành, cậu không biết những đêm trước ở đây thế nào, nhưng cậu nhớ mặt trăng ở trang viên ma cà rồng vẫn luôn không thay đổi, dù vào ban ngày nhưng mặt trăng kia cũng không bị ánh nắng che khuất, trái lại còn rõ nét hơn nhiều.
Cứ như thể mặt trăng hai bên không phải là một ấy.
Đêm trăng tròn đến đại biểu cho "Sói đến".
Nha Thấu vội vàng kéo rèm cửa lại, tắt hết đèn trong phòng, trong đêm tối chỉ còn lại tiếng thở căng thẳng và tiếng trống ngực của cậu.
Con mèo Anh lông ngắn dường như muốn an ủi cậu nhưng lại không biết làm sao nên chỉ có thể dụi quanh chân cậu.
Còn mèo ly hoa thì ngồi yên tại chỗ, yên lặng nhìn Nha Thấu chăm chú.
Đôi mắt của hai con mèo trong bóng tối giống như bốn chiếc đèn lồng nhỏ đang di chuyển xung quanh vậy.
Nha Thấu hít một hơi thật sâu, cảm thấy trái tim mình không đập nhanh như vừa rồi nữa.
Cậu vừa định mò mẫm đi tắm thì bỗng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nghe hơi giống tiếng món vuốt cào trên cửa.
Âm thanh đó khiến nhịp tim vừa bình tĩnh trở lại của Nha Thấu lại đập nhanh lần nữa. Cậu nhớ đến lời ông lão gác cửa nói chiều nay, rằng có vài người sói cũng đang ở trong tòa nhà này, sự hoảng loạn bắt đầu lan rộng.
Mặc dù cậu khá xui nhưng không đến nỗi xui đến vậy chứ?
Hơn nữa giờ mới hơn 7 giờ, trời vừa mới tối, chẳng lẽ người sói đến nhanh thế à?
【Số của vợ đúng kiểu không ai dám khen luôn á, có khi nào giờ cứ vào phó bản là chuyện tốt không đến lượt vợ luôn không?】
【Cũng gần thế rồi còn gì, vừa vào phó bản thì bị thứ trong gương dọa, sau đó thì bị thợ sắt bắt đi, vừa ra khỏi trang viên ma cà rồng thì lại bị ma cà rồng khác bắt, quay thưởng thì ra đạo cụ rác... Vừa nhìn đã thấy vợ đúng là xui từ đầu đến chân.】
【Giờ không phải là lúc bàn luận chuyện ai xui xẻo đâu trời! Quan trọng là thứ ngoài kia có phải người sói hay không? Vợ đang đeo đạo cụ nên không thấy được biểu cảm thật của em ấy, nhưng nhìn hai chân đang run rẩy thì chắc chắn vợ đang sợ lắm! Mau để tôi vào, tôi muốn vệ vợ!】
Tiếng động ngày càng lớn, cách âm ở đây lại không tốt lắm nên cậu có thể nghe rõ tiếng gầm gừ của dã thú.
Tiếng gầm gừ đập tan hi vọng cuối cùng của Nha Thấu, giờ cậu cực kỳ chắc chắn rằng ngoài cửa phòng mình là một người sói đã biến hình.
Không, nói đúng ra phải là một con sói mới đúng.
Mình tắt hết đèn rồi, ngoài số đen ra thì tại sao con sói kia lại nhắm vào mình?
【Xem quy tắc an toàn.】Giọng 001 ngập ngừng:【Cậu có sức hấp dẫn trí mạng với người sói.】
— "Người sói là thiên địch của ma cà rồng, khi họ vào trạng thái điên cuồng sẽ chọn những ma cà rồng yếu để ra tay."
Sắc mặt Nha Thấu trắng bệch, vô thức cắn môi dưới, bất an nhìn chằm chằm về phía cửa.
Cậu cảm thấy năng lực nhìn ban đêm hiện giờ của mình tốt hơn nhiều so với lúc ở trong lâu đài cổ. Giờ Nha Thấu có thể thấy rõ cánh cửa kia đang bị đập rung điên cuồng, nếu không phải lúc nãy mình cố định nó rồi thì khả năng đã bị vỡ nát trong tay người sói.
Hai con mèo bên cạnh cậu lúc này lại trở nên im lặng một cách kỳ lạ, con mèo ly hoa kia còn đột nhiên đứng dậy, bước từng bước về phía cửa.
Nha Thấu nhanh tay túm nó lại, mỗi tay bế một con rồi chạy vào phòng ngủ, đóng cửa lại, sau đó dựa vào cửa thở hổn hẻn.
Sống lưng run lên, cậu đứng yên tại chỗ, cả người cứng đờ.
Thật ra chạy vào trong cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, cửa chính là kiên cố nhất rồi, nếu cái cửa kia mà bị người sói phá tan xông vào thì cánh cửa phòng ngủ này cũng chỉ là tờ giấy mỏng manh trong mắt người sói thôi.
Giờ Nha Thấu chỉ hi vọng rằng người sói trong trạng thái điên cuồng ngoài cửa không mạnh lắm và cánh cửa có thể chịu thêm lúc nữa.
Tệ hơn nữa là do cảm xúc liên tục thay đổi nên cậu cảm nhận được trạng thái đói sắp đến.
Nha Thấu vội vàng lấy máu từ hậu trường ra uống vào.
Nhưng vừa uống được nửa bình thì thấy có tiếng nổ vang bên ngoài.
— Cửa bị phá vỡ.
Các giác quan được tăng cường khiến tiếng gầm gừ của người sói kia như vang ngay bên tai.
Con mèo Anh lông ngắn xù lông lên, còn con mèo ly hoa trong tay phải cậu bắt đầu giãy giụa như muốn ra ngoài đánh nhau với con sói kia. Ngay cả khi bị Nha Thấu nắm gáy, nó vẫn không chịu dừng lại mà liên tục vùng vẫy đòi xuống.
Nha Thấu nín thở, cậu biết điều này vô dụng nhưng cậu hết cách rồi. Trán cậu toát đầy mồ hôi, lòng bàn tay bị đau cũng không quan tâm.
Bên ngoài lúc này toàn là người sói, đạo cụ dịch chuyển của cậu không biết sẽ đưa cậu đi đâu nên không dùng bừa được.
001 bắt đầu hoảng, cảm nhận được đám sói kia đang dần tiến lại căn phòng của ký chủ, khi móng vuốt của con sói giơ lên, chỉ còn một giây nữa là sẽ phá tan cửa phòng ngủ thì quyền hạn nâng cấp cuối cùng cũng được phê duyệt!
Nó vừa định đưa ký chủ đi thì thấy có một bàn tay tóm lấy gáy con sói kia.
Con sói cao gần hai mét trong tay người kia giống như mèo con, bàn tay bấm vào trong thịt, người đàn ông nọ khẽ vung lên làm con sói bị quẳng ra xa.
001 ngẩn ra, vừa thấy khuôn mặt người kia thì kho dữ liệu lập tức hỗn loạn, một câu cũng không thốt ra được.
Con sói vừa bị ném đi không kịp kêu thảm một tiếng đã hôn mê bất tỉnh.
Người đàn ông nọ gõ cửa, nói khẽ: "Không làm em sợ chứ?"
Nha Thấu vẫn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi khi con sói sắp phá cửa, cậu mới uống được nửa ống máu, chưa bổ sung đủ năng lượng, tuy không mất lý trí nhưng đầu óc vẫn chưa thể tỉnh táo lại ngay được.
Không thấy trả lời, người đàn ông nọ cau mày nói: "Xin phép, ta vào đây."
Tôn Cảnh không đưa chìa khóa phòng ngủ cho cậu nên cửa chỉ đóng lại thôi chứ không khóa, người đàn ông kia vừa đi vào thì thấy thiếu niên đang cầm ống chất lỏng màu lam, tay phải còn xách một con mèo ly hoa.
Nha Thấu ngơ ngác nhìn người vừa đi vào, cảm giác máu toàn thân như đông cứng lại.
Người đàn ông mặc áo ngủ màu trắng, cổ tay phải quấn băng trắng, mái tóc bạch kim buông xõa sau gáy, môi mỏng mím chặt, còn đôi mắt màu vàng kim kia đang nhìn cậu chằm chằm.
Khuôn mặt của hắn đẹp vô cùng, chỉ cần nhìn một lần là không thể quên được. Vì vậy dù đầu óc của Nha Thấu đang đơ nhưng cậu vẫn lập tức nhận ra ngay người đàn ông trước mặt là người mình đã hút máu khi mới vào phó bản.
Còn gì xui xẻo hơn chuyện này nữa trời??
Ít ra điều duy nhất khiến Nha Thấu cảm thấy may mắn là cậu bận rộn lắp cửa từ lúc về nên không có thời gian tháo đạo cụ ngụy trang xuống, nên giờ cậu có lẽ là một người lạ trước mặt người đàn ông kia.
Nếu không hắn vừa thấy thì có khi đã bóp cổ cậu rồi chất vấn tại sao một ma cà rồng như cậu lại lẻn vào đây được, rồi còn hối hận vì đã cứu cậu nữa.
Vì kinh ngạc nên thiếu niên hơi hé miệng, người đàn nọ nhìn thấy đầu lưỡi đỏ ẩm ướt trong đôi môi mềm của cậu.
Hắn rời mắt, sau đó dừng lại ở nửa ống chất lỏng màu lam trên tay Nha Thấu: "Uống gì vậy?"
Nha Thấu vừa định nói là máu thì não bắt đầu hoạt động, lập tức nuốt ngược lời sắp phun ra: "... Nước việt quất."
Người đàn ông kia cong môi, đưa thứ trong tay mình cho Nha Thấu: "Vậy em có uống nước dâu tây không?"
Chất lỏng trong ống có màu đỏ, Nha Thấu hơi nghi ngờ: "Nước dâu tây?"
Người đàn ông "Ừ" một tiếng, đang định nói gì nữa thì thấy Thẩm Thính Bạch xuất hiện ở cửa.
Hai người nhìn nhau, Thẩm Thính Bạch sững lại.
"Sao anh lại ở đây?"
Mà Nha Thấu trông thấy Thẩm Thính Bạch đột nhiên xuất hiện, trong lòng bỗng nảy sinh cảm xúc muốn bỏ trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.