Vị Rượu Trên Môi

Chương 37

Niên Thâm Bất Kiến

02/07/2021

Gần tới cuối năm, phòng làm việc liên tiếp nhận được lời mời của các buổi lễ long trọng, thông báo hoạt động không ngừng. Đường Gia gửi tin cho Thích Vãn bảo cô nhất định phải theo kịp tuyên truyền trên Weibo.

Tối nay Dụ Kiêu diễn xong sớm, trở lại khách sạn, Thích Vãn đi tắm rửa trước. Cô đổi một bộ váy voan dài thoải mái, tóc chưa kịp khô đã ôm laptop làm ổ trên sô pha chỉnh ảnh.

Nói thật, từ khi bảo bối H6D của cô bị hỏng, cái máy ảnh mới tiện mua này cô không dùng thuận tay nên cũng lười chụp hơn, ảnh thường ngày của Dụ Kiêu cũng ít đi.

May mà hàng tồn lúc đầu còn rất nhiều, cô chọn vài tấm đặc biệt, chỉnh chỉnh một hồi rồi căn thời gian đăng lên weibo, xong tiện thông báo hoạt động mấy ngày sắp tới.

Cô ngồi ở một góc, còn Dụ Kiêu ngồi ở góc khác trên ghế, hai chân vắt chéo đặt kịch bản lên đùi, cúi mặt bấm di động.

Anh mở phần mềm, nhập vào ô tìm kiếm dòng chữ: “dỗ bạn gái như thế nào?”

Đáp án hiện ra một mớ, đề xuất có tính lý luận có, có tính thực tế cũng có. Ngón tay anh lướt màn hình, dùng tinh thần nghiên cứu kịch bản cúi đầu nghiên cứu nghiêm túc, nhìn thấy quan điểm nào có chút tán đồng lập tức lấy bút ghi lại từng cái.

Thích Vãn chỉnh ảnh xong, dùng máy tính đăng nhập weibo Dụ Kiêu. Cô biên tập vài lời dẫn đơn giản rồi đăng cùng ảnh chụp.

Hoàn thành một ngày làm việc, cô duỗi cái lưng mệt mỏi, ngước mắt thoáng qua người đàn ông ngồi đối diện, có lẽ là ôm tâm thái ” cả đời không cưới hiến thân vì nghệ thuật “, người đàn ông này vẫn bình tĩnh đọc kịch bản.

Thích Vãn yên lặng liếc mắt một cái, trong lòng lại mắng tên đàn ông cặn bã này một vạn lần.

Cô tiện tay mở wechat, newfeed khá nhiều, Sở Hàm chia sẻ một trắc nghiệm nhỏ “Đẳng cấp mê người của bạn là bao nhiêu?”. Cô nàng tự làm bài đánh giá kết quả chỉ có 1 sao, đẳng cấp mê người gần như bằng không, bị đám chị em cười nhạo chế giễu.

Từ Nguyện: 【 Ha ha ha ha ha, mê người? 】

Từ Nguyện: 【 Bổ não một chút hình tượng cậu ghẹo trai á, thật xin lỗi, tớ liên tưởng đến hình ảnh người đàn ông thô tục trêu ghẹo hoàng hoa khuê nữ. 】

Ngôn Mông: 【 Hình ảnh.jpg 】

【 Không có ý gì, tớ tùy tiện bấm điểm còn cao hơn cậu 】

Sở Hàm: 【 Hừ! Cái trắc nghiệm rắm chó này vốn là có BUG mà, cái thứ lừa đảo không đáng tin. 】

Trong nhóm chat có lưu lịch sử, Thích Vãn nhàm chán bấm vào xem. Cái gọi là trắc nghiệm thật ra không có gì, chỉ đơn giản lựa chọn đáp án cảm thấy phù hợp trong quá trình kết giao bạn bè, chả có nửa xu quan hệ với quyến rũ đàn ông.

Kết quả trắc nghiệm nhất định phải chia sẻ vòng bạn bè mới có thể nhìn thấy, Thích Vãn một mặt diss Sở Hàm kiếm cái đồ bỏ đi này ở đâu mà hiện ra lắm trang web quảng cáo liên quan thế, mặt khác tiện tay chia sẻ lên tường: 【 Không biết có đúng không. 】

Sau đó, kết quả hiện ra khá vừa ý cô.

“Thích Vãn – đẳng cấp mê người 5*. Bạn có một loại mị lực phi phàm, làm người khác không khỏi bị bạn hấp dẫn. Dịu dàng là vũ khí trí mạng nhất của bạn, khiến người vì bạn mà cam tâm tình nguyện đắm chìm. 】

Lời đáp tâng bốc lên mây, trong câu chữ đều ca ngợi mị lực của cô.

Thích Vãn “hừ” một tiếng, ngoài mặt có vẻ không để bụng nhưng trong lòng vẫn là đắc ý.

Cô trực tiếp khoe kết quả vào trong nhóm, Sở Hàm trả lại một icon “ôm quyền” 【cáo từ. 】, sau đó bình luận dưới vòng bạn bè của cô bạn: 【 Không đúng! Không đúng! Không đúng! 】

Mấy cô nàng lại châm chọc lẫn nhau một hồi rồi bàn tới chuyện liên hoan, đối chiếu thời gian thì “mấy năm nữa mới có thời gian rảnh”.

Thật câm nín!

Thích Vãn đang chuẩn bị đóng máy tính để ngủ sớm dưỡng da, Đường Gia lại nhắc cô online weibo tuyên truyền với bên hợp tác. Bên bài viết mà cô vừa đăng hồi nãy có fan hâm mộ bình luận rằng vô cùng thích phong cách chụp này của Dụ Kiêu, cực kì tán dương người chụp ảnh có kĩ thuật.

Dụ Kiêu trả lời: “Ừ, tôi cũng rất thích, kỹ thuật chụp ảnh rất tốt.”

Thích Vãn bỗng run lên. Đúng là gặp quỷ mà, cô đâu có rảnh mèo khen mèo dài đuôi thế này?

Đường Gia chắc chắn không onl weibo này, bằng không cũng sẽ không bảo cô online tuyên truyền. Trong đầu Thích Vãn hiện lên một người, hay là….

Cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện, trùng hợp Dụ Kiêu cũng tắt màn hình buông di động xuống, anh ngẩng đầu, hai người đối mắt.



Thích Vãn: “…” Lỗ tai cô đỏ lên, tránh đi ánh mắt như điện giật.

Cái đồ đàn ông thối mấy trăm năm không lướt weibo này, thật vất vả mới online một lần chẳng lẽ là vì khen cô?

Hừ! Nhất định là bị quỷ nhập rồi!

Cô giả bộ như không biết nhịp tim đập nhanh, nhanh nhanh chóng chóng tìm weibo bên hợp tác, like rồi bình luận, sau đó tắt máy tính về phòng ngủ như không có việc gì.

Đang muốn đóng cửa phòng, Dụ Kiêu vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng gọi cô: “Tiểu Vãn.”

Thích Vãn quay đầu thấy anh đứng lên, hai tay bỏ vào túi quần, nở nụ cười nhẹ: “Ngủ ngon.”

“…”

“Ngủ ngon.”

Giọng cô rất nhẹ, không biết anh có nghe thấy hay không.

Thích Vãn quay người khép cửa phòng, tựa lưng vào cửa đè xuống trái tim đang đập thình thịch, không khỏi nghĩ người đàn ông này hôm nay không uống lộn thuốc chứ? Chủ động nói ngủ ngon với cô? Trước nay chưa từng có nha.

Thích Vãn hít sâu hai cái, vỗ vỗ gương mặt nóng bừng lên.

Không được không được! Không được chịu thua! Mới cho một viên đường đã đổ đúng là không có tiền đồ, tỉnh lại đi!!!

Cô nằm trên giường mềm, cơn buồn ngủ ập tới rất nhanh, đang đi vào giấc mộng thì điện thoại vang lên không thức thời. Cô quên tắt âm, tiếng chuông thông báo chấn động bên tai.

Đinh Toản: 【 Lần sau khoe ân ái vui lòng tránh anh nhé, cảm ơn! 】

Thích Vãn cảm thấy khó hiểu, cô khoe ân ái lúc nào chứ? Chó độc thân lấy cái gì khoe ân ái?

Cô rời khỏi khung chat, ‘phát hiện’ góc dưới bên trái có mấy thông báo chưa đọc.

Bài trắc nghiệm cô tiện tay chia sẻ kia nhận được mấy chục lời khen, tâng bốc lên mây luôn.

Trong lúc kéo một loạt bình luận, cô bắt được Dụ Kiêu trả lời: “Ừ, rất chuẩn.”

Ý anh là, anh thừa nhận cô rất mê người???

“…”

“? ??”

“!!!”

Thích Vãn ngẩn ra, trượt tay làm điện thoại trực tiếp rơi bộp vào mặt.

—-

Ngày hôm sau, Thích Vãn lại dậy muộn.

Bởi vì hành động khó hiểu tối qua của Dụ Kiêu, cô bị Đinh Toản truy hỏi hai người phát triển tới mức độ nào rồi, cô dùng biện pháp gì, bla. Thích Vãn không chịu nổi phiền, trực tiếp tắt âm. Kết quả buổi sáng chuông báo thức không kêu, lúc cô mở mắt ra đã cách thời gian ra cửa chỉ còn 5 phút.

Thích Vãn từ trên giường nhảy dựng lên, tùy ý chọn một bộ quần áo thay vào. Cô mở cửa, Dụ Kiêu dù bận vẫn ung dung ngồi trên ghế sô pha xem tin tức.

Không đợi anh nhắc nhở, Thích Vãn đâm thẳng vào phòng tắm: “Tôi biết, chỉ còn 5 phút! Anh chờ một lát, tôi xong ngay đây!”

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón ánh mắt không kiên nhẫn của anh rồi, nhưng Dụ Kiêu chỉ đứng lên, nói giọng trầm thấp mà dịu dàng: “Không vội, tôi có thể chờ em.”

Giống như người mấy ngày trước đứng lạnh lùng nhìn đồng hồ, nói cho cô chỉ còn 5 phút không phải là anh vậy.

“…”



Thích Vãn cho là mình sinh ảo giác, mẹ nó không tin được mà!!!

Dụ Kiêu lấy hai cốc sữa bò từ lò vi sóng: “Tôi mới hâm lại sữa, em uống xong rồi đi. Đừng vì gấp quá mà trang điểm trên xe, chẳng may đâm vào mắt lại không an toàn.”

“Tôi có thể bảo lái xe chờ một lát, tạo hình của tôi hôm nay không phức tạp, trang điểm bên kia còn chưa tới, có lẽ vẫn tới kịp.”

Thích Vãn “a” một tiếng, cắm đầu chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Đây quả thật là Dụ Kiêu sao?

Thái độ đột nhiên thay đổi 180 độ này là sao?

Nháy mắt từ thẳng nam biến thành người đàn ông biết điều là sao?

Cô vỗ nước lạnh vào mặt, gương mặt nóng bừng cuối cùng cũng hạ nhiệt.

Lúc đầu Thích Vãn muốn nhìn xem người đàn ông này có giục cô hay không, không nghĩ tới anh thật sự chờ ở phòng khách, không hề bộc lộ chút xíu mất kiên nhẫn. Thấy cô ra, anh tự mình bưng sữa bò đến trước mặt cô: “Vẫn còn nóng.”

Thích Vãn bưng cốc lên uống một ngụm, rất kì lạ, rõ ràng là sữa bò nguyên chất lại rất ngọt ngào.

Đến giờ không thể không ra ngoài, xe chuyên dụng đã đợi dưới lầu rất lâu, hai người vừa lên xe, tài xế lập tức nói: “Sao hôm nay xuống muộn vậy?”

Ánh mắt của anh ta nhìn về phía Thích Vãn, biểu lộ “đúng rồi, nhất đinh là con gái các cô trang điểm quá lâu”.

Thích Vãn giả bộ như không thấy gì, rụt cổ chôn mặt vào trong khăn quàng.

Dụ Kiêu đóng cửa xe, bình thản nói: “Thật có lỗi, là buổi sáng hôm nay tôi dậy muộn.”

?

Lái xe cười cười, ánh mắt đột nhiên biến thành thông cảm đồng thời thể hiện sự quan tâm: “Nhất định là cậu quay phim quá mệt mỏi, mỗi ngày quay tới muộn như vậy là phải nghỉ ngơi thật tốt. Không sao, tôi chờ thêm một chút cũng được, dù sao trong xe cũng có điều hòa.”

Thích Vãn: “….”

Ở đây có một người tiêu chuẩn kép siêu to khổng lồ nè các má ơi!!! >”<

Cô không nhịn được nghiêng mắt nhìn người đàn ông ngồi cạnh, rõ ràng vẫn là gương mặt thối lạnh lùng cấm dục cách người ngàn dặm kia mà, sao đột nhiên hôm nay như bị thay não vậy?

Nếu như không phải ở cạnh anh suốt 24h giờ, cô thật sự muốn nghi ngờ có phải anh bị tổ chức nào bắt cóc tẩy não rồi không!

Dù vậy!!!

Trái tim yếu đuối của bản tiên nữ còn bị tổn thương, đừng hòng dùng mấy câu lừa gạt được bản tiên nữ! Người ta cũng có tôn nghiêm đấy!

Thích Vãn quay sang một bên, nhớ tới lúc mình bị anh vắng vẻ mấy ngày nay, tủi thân lại ập đến.

Bởi vì ra ngoài quá muộn, lái xe đạp chân ga mạnh hơn, xe thương vụ lao vun vút trên đường lớn. Thích Vãn lạnh lùng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng khi thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu luôn nhìn thấy ánh mắt của Dụ Kiêu rơi ở trên người cô.

Ánh mắt kia, đặc biệt…dịu dàng?!

Thích Vãn bỗng nổi da gà, cô ngồi lại ngay ngắn, cuối cùng vẫn hỏi: “Anh cứ nhìn tôi làm gì?”

Dụ Kiêu: “Hôm nay em ăn mặc rất đẹp.”

Thích Vãn: “…”

Điên hả? Bình thường cô ăn mặc tỉ mỉ không nghe anh khen được nửa câu, hôm nay vì thời gian gấp gáp nên chỉ mặc tùy tiện, anh lại cảm thấy đẹp???

Sợ là thẩm mỹ người này có vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Rượu Trên Môi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook