Vì Sao Khăng Khăng Muốn Chọn Em
Chương 9
Hạ Kiều Ân
11/02/2016
Sự thật chứng minh, quả nhiên trốn tránh không thể giải quyết vấn đề.
Cho dù cô trốn tránh khắp nơi, nhưng đồng nghiệp nam này càng ngăn cản lại càng dũng cảm, vừa tiến vào quán lẩu, chẳng những cố ý ngồi xuống bên cạnh cô, trong lúc ăn còn không ngừng gắp đồ ăn rót nước cho cô, thậm chí ân cần hỏi đồ ăn có vừa miệng không, cho dù cô mấy lần từ chối khéo, vẫn là không thể ngăn cản anh ta xum xoe.
Đồng nghiệp nam tấn công mãnh liệt, đúng lúc tạo cơ hội cho đồng nghiệp khác truê chọc.
Ngay từ đầu, đoàn người chỉ là ăn cơm vui đùa, nhưng về sau, cũng không biết là ai đề nghị uống bia trợ hứng, uống mấy ly xuống bụng, vài tên đồng nghiệp chơi điên dĩ nhiên coi bọn họ là một đôi, thậm chí nửa ép buộc muốn bọn họ cùng nhau uống ly rượu giao bôi.
Trong túi, điện thoại của cô lại vang lên, nhưng mà cô như cũ không rảnh nghe điện thoại, bởi vì cô bảo vệ ly của mình, không để người khác cướp đi rót rượu.
Đêm nay cũng không biết là xảy ra chuyện gì, điện thoại của cô nhiều lần liên tục vang lên, điện thoại gọi đến tất cả đều là cùng một nhóm dãy số xa lạ, cô vẫn muốn tìm cơ hội gọi lại, nhưng bất đắc dĩ luôn luôn có người đến làm gián đoạn.
"Uống, khó được tổ nhỏ của chúng ta xuất hiện đôi tình nhân, nhất định phải chúc mừng!" Trước mặt, nữ đồng nghiệp có lý lịch sâu nhất, kiên trì nhất định phải hoàn thành màn nghi thức giao bôi này.
" Đúng vậy, trai tài gái sắc, duyên trời định!" Một nữ đồng nghiệp khác cũng cười hì hì phụ họa.
"Cụng ly! Cụng ly!"
"Kết hôn! Kết hôn!"
Mọi người càn rỡ đùa bỡn, thích uống rượu sớm đã xử lý vài ly rồi, còn lại là không uống rượu vui vẻ đứng ngoài cuộc, Vưu Vịnh Kỳ bị nhìn chằm chằm, xấu hổ thiếu chút nữa muốn chạy trốn, nhưng cô cũng không thể làm cho đồng nghiệp nam mất mặt, cũng không thể không để ý đến bầu không khí, vì thế cô đành phải tươi cười chống lại, thử giải thích.
"Chị Trương chị hiểu lầm, em không có với --"
"Tiểu Kỳ, mọi người chỉ là nói đùa, đã là thịnh tình thì không thể chối từ, chúng ta vẫn là uống đi. " Đồng nghiệp nam cố ý ngắt lời.
"Nhưng mà ̣tôi không biết uống rượu." Cô khó xử từ chối khéo.
"Chỉ là một ly bia, sẽ không say." Lương Tĩnh Mỹ cười mời rượu, phát giác Vưu Vịnh Kỳ giữ khư khư ly rượu, thẳng thắn đưa ly rượu của mình nhét vào tay cô. "Uống nhanh đi, đừng làm cho tôi mất mặt." Cô vỗ tay, cố gắng tạo không khí.
Những người khác thấy thế, cũng vỗ vỗ tay theo, không khí hiện trường càng thêm sôi động.
Đồng nghiệp nam ngậm cười, tự giác vòng tay đan tay cô, nhanh chóng uống một nửa ly, cả người cô cứng ngắc như đá, chỉ có thể nhìn qua ly bia bên cạnh, ngẩn người nhìn Lương Tĩnh Mỹ.
Tuy rằng hết thảy đều nằm trong dự đoán của Quyền Thiên Sóc, chị Lương cũng không có nói chuyện đó ra, nhưng mấy ngày nay, thái độ chị Lương với cô luôn là lạ, hơn nữa cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, đêm nay chị Lương nhìn cô với anh mắt, dù sao vẫn làm cô có chút không rét mà run, cho dù, chị ấy từ đầu đến cuối cười đến đặc biệt thân thiện.
" Uống, như thế nào không uống? Chẳng lẽ sợ tôi hạ độc trong rượu sao?" Lương Tĩnh Mỹ nói giỡn cười hớ hớ.
" Làm ơn, bạn cho là bạn là Hoàng hậu mẹ ghẻ à?" Một đồng nghiệp nam uống đến mờ mịt cười ha ha. "Chỉ có điều tiểu Kỳ ngược lại rất giống công chúa Bạch Tuyết, vừa đẹp vừa xinh!"
" Đúng vậy, đáng tiếc tiểu Kỳ là hoa thơm đã có chủ, đang chuẩn bị uống ly rượu giao bôi đây!"
" Ha ha, chúng ta tới đó náo động phòng! "
Lời nói vừa mới ra, đoàn người lại bắt đầu ồn ào.
Lần này bọn họ cũng mặc kệ Vưu Vịnh Kỳ muốn nói cái gì, đơn giản trực tiếp lôi kéo tay cô, đưa ly rượu đến môi cô, bắt buộc cô uống hết ly bí đó.
Đây là lần đầu tiên cô bia, mùi vị kia, quả thực đắng không thể tả nỗi.
Lông mày mảnh khảnh nhăn lại gắt gao, cũng bởi vì mùi vị kia, mà mọi người bắt buộc, đồng nghiệp nam quấy rầy, và Lương Tĩnh Mỹ nhưu hình với bóng, làm cho ánh mắt cô không yên.
Cho đến ly bia chỉ còn lại có một giọt bia cùng với bọt, cô mới rốt cục lấy lại tự do.
Cầm ly bia, Vưu Vịnh Kỳ cảm thấy tâm tình càng kém, cô muốn chạy trốn, nhưng hết lần này tới lần khác đồng nghiệp nam bên cạnh lại tiếp cận, nói bô li ba la một tràng về chuyện nhà mình, như ông anh ta ở đâu, ba mẹ anh hai làm ngành nghề gì, thân thích hàng xóm ở chung rất tốt....
Ngay từ đầu, cô còn có thể gắng gượng phụ họa một, hai câu, nhưng mười phút sau, đầu của cô lại bắt đầu lờ mờ.
Không xong, nhất định là cồn bắt đầu phát huy tác dụng.
Lần trước cô cũng chỉ vừa mới uống mấy chén canh gà dầu mè, liền say đến bất tỉnh nhân sự, lần này, cô xác định vững chắc lại giẫm lên vết xe đổ, nếu cô thật sự say, chắc chắn sẽ mang đến phiền phức cho mọi người, chỉ là cô có chút hoài nghi, cô sẽ ngủ trước khi cô say đến ngất thì vì bên tai khúc hát ru lải nhải không ngừng.
Ôi, ông trời, con xin người phái người xuống để chặn lại nhiều lời của người đàn ông này, bất kể là ai tới, cô đều sẽ cảm kích người đó cả đời.
"Tiểu Kỳ, sau ăn cơm cong, chúng ta đi ca hát đi?" Đồng nghiệp nam nắm chắc cơ hội, lời lẽ nhàm chán cũ rích nhai đi nhai lại.
"Cái gì?" Vưu Vịnh Kỳ chớp chớp mắt, cảm giác mí mắt đặc biệt nặng.
"Ca hát." Đồng nghiệp nam bỗng nhiên nghiêng người, đưa miệng dán sát bên tai cô. "Chỉ anh và em." Đồng nghiệp nam nháy mắt, cố ý thổi khí bên tai cô.
"Á!" Không ngờ tới đồng nghiệp nam sẽ có loại hành động này, Vưu Vịnh Kỳ sợ tới mức bỏ lại cái ly, nhanh chóng lấy tay che lỗ tai. Cô không dám tin trừng mắt nhìn anh ta, cảm giác toàn thân trên dưới đều nổi da gà trong nháy mắt.
Thành thật mà nói, đây cũng không phải là đùa giỡn, cái này vốn là quấy rối tình dục!
Một cổ xấu hổ và giận dữ từ trong lồng ngực thoát ra, ngay lúc cô tính mở miệng cảnh cáo thì phía sau đồng nghiệp nam đó lại đột nhiên có thêm một bóng dáng cao lớn.
Một cánh tay to cường tráng đặt xuống, trong nháy mắt tiếp theo, đồng nghiệp nam tựa như cây củ cải nhỏ, bị người ta cứng rắn kéo ra từ ghế.
Tất cả mọi người đều dời lực chú ý tới do màn "Nhổ cây củ cải".
Bao gồm mấy bàn khách bên cạnh cũng đều quay đầu nhìn xem, dưới ánh đèn, chỉ thấy sắc mặt Quyền Thiên Sóc xanh mét trừng mắt nhìn "Củ cải trắng " trước mặt, u ám mở miệng --
"Vĩnh viễn, cũng không nên thử đến gần phụ nữ của tôi, nếu anh dám đụng một cọng lông tơ của cô ấy, tôi liền bẻ gãy tay anh." Âm thanh rất lạnh của anh, ánh mắt lạnh hơn, làm cho người ta không rét mà run, tất cả mọi người đều nghe ra là anh nói thật.
Sắc mặt đồng nghiệp nam đó tái nhợt, nhìn vẻ mặt hung dữ của Quyền Thiên Sóc, ngay cả một câu cũng không nói được.
"Quyền kịch tác? !" Một bên, một tên nhân viên không uống rượu lúc này như mới tỉnh ở trong mộng, vội vàng từ ghế đứng dậy.
Trời ơi! Quyền kịch tác không phải đi Nhật Bản sao? Làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Còn có, vừa nãy Quyền kịch tác nói phụ nữ có phải là tiểu Kỳ hay không?
Chẳng lẽ Quyền kịch tác và tiểu Kỳ thật sự có "Quan hệ bí mật" nào sao?
Xong rồi, cái việc đùa nhỏ này thật sự thành đùa lớn rồi!
Lúc này, những nhân viên còn lại cũng đều nhanh chóng đứng dậy, đoàn người khẩn trương nhìn Quyền Thiên Sóc như vậy, một câu cũng không dám nói, trong đó Lương Tĩnh Mỹ lại thụt lùi ba bước, vẻ mặt hoảng sợ giống như muốn chạy trốn, chỉ có Vưu Vịnh Kỳ như cũ ngồi ở trên ghế, chỉ ngây ngốc nhìn anh.
"Thiên Sóc?" Cô nhẹ giọng gọi, nghi ngờ đàn ông ở trước mắt chỉ là ảo ảnh.
Quyền Thiên Sóc lập tức ném củ cải trên tay ra ngoài.
"Bắt đầu từ bây giờ, em tốt nhất bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để giải thích cho tôi, vì sao em ở đây? Vì sao suốt sáu ngày cũng không nhận điện thoại của tôi."
Trước mặt nhiều người, anh lấy áo khoác lông được cô vắt trên ghế dựa lưng, giống như mẹ già bắt đầu thay cô mặc áo khoác, sau đó còn khom lưng bế ngang cô lên.
Cho dù vẻ mặt hung dữ giống như muốn giết người của anh, giọng nói tồi tệ giống như nuốt phải thuốc nổ, nhưng động tác của anh lại dịu dàng không làm cô đau, thậm chí anh còn nhớ rõ, mang túi xách của cô đeo lên trên vai.
Nếu là ảo ảnh, cũng không tránh khỏi quá chân thật? Cô còn nghe được nhịp tim của anh!
"Thiên Sóc, là anh thật sao?"
"Trừ bỏ tôi, còn có thể là ai?" Quyền Thiên Sóc nghiến răng nghiến lợi nói, nhạy cảm trên người nàng ngửi được mùi bia. "Chết tiệt! Vậy mà em lại uống rượu?" Giọng nói anh giương cao giọng
"Tôi chỉ uống một ly, nhưng tôi không thích." Co không có phản kháng dán lên ngực anh, bỗng nhiên cảm thấy rất an tâm, xấu hổ và giận dữ bị người khác trêu chọc, cũng vì sự xuất hiện của anh mà cảm thấy an ủi. " Thiên Sóc, tôi buồn ngủ quá." Tiếng ngáp nho nhỏ từ đôi môi phấn hồng chui ra, rốt cuộc cô không chống đỡ được mí mắt nặng trĩu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Một ly?
Quyền Thiên Sóc nheo mắt lại, cảm giác lửa giận cháy sạch tràn đầy càng mãnh liệt.
Tốt lắm, cô gái nhỏ này lại một lần nữa thành công chọc giận anh, cho dù ngay lúc này, anh rất muốn lật cô lại đánh đòn, nhưng nhìn cô an tâm ngủ say dựa vào chính mình, anh chỉ có thể kiềm chế tức giận tràn đầy, ôm ngang cô ra khỏi quán lẩu.
Đợi cô tỉnh rượu, món nợ này xem anh tính như thế nào với cô!
Khi anh tắm rửa xong, báo cáo tin tức về nước cho ba mẹ xong cũng xử lý xong công việc lưu trữ mấy ngày nay, cô gái nhỏ kia vẫn còn đang ngủ.
Ngay từ đầu, anh cho rằng cô chỉ thuần say rượu, mới có thể ngủ say không hề phòng bị như vậy, nhưng mà khi anh lần thứ ba tiến vào trong phòng, thử lay tỉnh cố, cô ngay cả phản ứng cơ bản đều không có thì anh bắt đầu cảnh giác sự việc không thích hợp.
Cô ngủ rất sâu.
Lần trước say rượu, cô rõ ràng không ngủ sâu như vậy, nếu như giờ phút này có người muốn muốn làm gì cô thì làm, chỉ sợ cô đều không có cảm giác gì.
Con mắt đen sắc bén bỗng chốc chớp mắt, Quyền Thiên Sóc chợt nhớ tới lúc ở quán lẩu thì mọi người chỉ vì sự xuất hiện của anh mà kin ngạc thì cũng chỉ có một người có phản ứng đặc biệt lớn, người kia không phải ai khác, vừa vặn chính là Lương Tĩnh Mỹ bị anh đe doạ qua.
Khi đó anh cho rằng, cô chỉ là đối với anh mà ôm cảnh giác, nhưng rất hiển nhiên, sự việc tựa hồ là có ẩn tình khác --
Nháy mắt, một âm mưu bỉ ổi nhất trên thế giới, giống con rắn độc đi ngang qua tim, làm Quyền Thiên Sóc không rét mà run rùng mình một cái.
Quỷ tha ma bắt, người đàn bà kia dám kê đơn cô?
Cô ta thông đồng với ai? Khối củ cải kia sao?
Nhìn cô gái nhỏ nằm ở trên giường lớn kia, giống như thiên thần thuần khiết không tỳ vết, anh không khỏi nhanh chóng cúi người, gắt gao ôm cô vào trong lòng.
Đáng chết!
Tất cả đều đáng chết cực kỳ!
Anh nhớ cô, nhớ đến nhanh phát điên, lại chính mắt thấy cô ngồi ở quán lẩu với đồng nghiệp nam trò chuyện vui vẻ.
Anh yêu cô, yêu đến độ muốn nổ tung, ngược lại cô trốn tránh anh, không muốn đáp lại anh một chút.
Suốt sáu ngày, anh thiếu ngủ trầm trọng, cả người chất đầy nỗi nhớ và mệt mỏi, chỉ vì muốn trước thời gian gặp mặt cô, cô lại cho anh một kinh hách như vậy!
Anh thật không dám tưởng tượng, nếu anh không về sớm, nếu anh không có ra lệnh trợ lý trong thời gian ngắn nhất tra ra hành tung của đoàn người bọn họ, nếu anh không đúng lúc lái xe chạy tới, tối hôm nay, cô đến tột cùng sẽ gặp phải chuyện khủng bố cỡ nào?
Bây giờ, anh rất tức giận không thể nào phát tiết, còn phải lo lắng tình trạng của cô, thậm chí anh còn phải mau chóng nghĩ ra biện pháp, làm cho ba mẹ cô đồng ý cho cô qua đêm bên ngoài, hơn nữa sẽ không nghi ngờ cô gặp gỡ phiền toái hay không --
Lúc này cô gái nhỏ này mà về nhà thì thật sự là chọc phải phiền toái lớn!
Cô nhất định phải bị dạy dỗ, nếu không cô vĩnh viễn không hiểu làm như thế nào bảo vệ mình.
Con mắt đen lóe ra, Quyền Thiên Sóc như quyết tâm hạ quyết định, nhẹ nhàng buông cô ra và đứng dậy.
Vì cô đắp lại chăn xong, anh nhanh chóng trở lại phòng sách gọi điện thoại.
Lúc rèm cửa lộ ra khe hở, ánh sáng chói mắt chiếu vào thì trong ổ chăn cũng truyền ra một tiếng ngâm khẽ lười biếng.
Thật thoải mái, ấm áp quá, đã lâu cô không có ngủ ngon như vậy.
Cho dù ý thức đã có chút tỉnh, Vưu Vịnh kỳ vẫn không nỡ mở mắt ra, cô ôm lấy môi hồng, thói quen muốn vươn vai, lại phát hiện hai tay mình hình như bị cái gì đó bao vây, không những như thế, hai chân của cô hình như cũng bị cái gì đó quấn lấy.
Là cái gì?
Chăn sao?
Cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn trơn bóng không khỏi lầm bầm vài câu, cô xoay nhẹ ngọ ngoạy, muốn thử đá văng chăn ra, lại phát hiện chăn kia rất nặng, chẳng những đá không ra, còn cuốn lấy chặt hơn, bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là dằn lòng, không tình nguyện nâng mí mắt lên, nhìn xem đến tột cùng là cái chăn gì mà ngoan cố như vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, con mắt ngập sương chớp mắt vài cái, sau khi thích ứng ánh sáng trong phòng, mới miễn cưỡng nhìn về phía trước.
Hả, sao lại thế này? Vật nóng nóng này hình như không phải chăn? Nó chẳng những to tiếng thở phù, còn đặc biệt cứng rắn --Ừm? Đợi chút, nó -- nó -- nó biết động đậy.
Con mắt đen bỗng nhiên trừng mắt nhìn, Vưu Vịnh Kỳ từ ngưng mắt nhìn đổi thành nhìn chằm chằm, lúc này mới phát hiện "Đồ vật" to tiếng thở phù vốn không phải là chăn, mà là trong ngực!
Hơn nữa là bằng phẳng, trần trụi, lòng ngực rắn chắn của đàn ông!
Trước nay chưa có sợ hãi tập kích trái tim như vậy, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú áp vào chiếc gối màu xanh dương đậm, ngủ rất sâu.
" Thiên, Thiên Thiên Thiên Thiên Sóc?!" Một tiếng kêu hoảng sợ lập tức từ môi hồng đi ra.
Cô giống như là con tôm còn sống bị ném vào trong chảo nóng, bản năng bắt đầu giãy dụa, chỉ là cô vừa hoạt động, Quyền Thiên Sóc bỗng nhiên lại quấn ôm cô càng chặt hơn, thậm chí ôm cô xoay người nằm ngửa, một trận trời đất ngả nghiêng, cô như trước bị nhốt ở trong ngực của anh, chỉ có thay đổi vị trí.
Đáng ghét, anh đang ngủ say sao? Cô cũng không phải chăn!
Ngượng ngùng nhìu hơn, làm cho cô lại bắt đầu giãy dụa, cô dùng hết lực toàn thân chống lại dây dưa của anh, có lẽ là trời không phụ người khổ tâm, đa phần là do chuông báo thức, cuối cùng cô cũng được tự do, nhưng cũng rất mệt không còn sức lực, chỉ có thể tạm thời "Mượn " người của anh để ngồi, thở từng ngụm từng ngụm.
"Em đang làm cái gì?" Tiếng nói trầm thấp bỗng dưng vang lên, Quyền Thiên Sóc cuối cùng cũng tỉnh. " Tại sao em lại ngồi ở trên người của tôi?" Anh tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm cô, con mắt đen cũng là dị thường tối tăm.
Ầm!
Vưu Vịnh Kỳ cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nhất định bốc cháy!
"Tôi, tôi không cố ý, là anh --"
"Em dọa đến tôi."
Người bị dọa rõ ràng là cô mà!
Hai gò má của Vưu Vịnh Kỳ đỏ lên, vừa tức vừa thẹn, đang muốn giải thích, bỗng nhiên anh lại nhúc nhích.
Anh khẽ động, cô cũng bị liên quan nên cũng lung lay một chút theo, nháy mắt, cô rõ ràng cảm giác được, cái mông của mình hình như cọ xát đến vật cứng nào đó thật lớn, cô nghi hoặc tìm tòi đi xuống, lúc này mới hoảng hốt phát hiện, vậy mà anh chưa mặc quần lót! Mà cô vừa vặn ngồi ở chỗ anh -- anh --anh --
"Á á á á --"
Cái miệng nhỏ nhắn lại kinh hô, lần này cô cũng không chỉ là khuôn mặt bị đốt cháy, mà còn "Mông bị thiêu" nữa!
Cô cũng quản dáng vẻ thục nữ gì nữa, dùng cả tay chân lăn xuống giường, nhưng mà hoảng hốt, nên cô không khống chế sức lực tốt, cả người lại thành khối cầu, lăn thùng thùng thùngxuống dưới giường, nếu không phải Quyền Thiên Sóc nhanh tay lẹ mắt, kịp thời vớt cô quay về lòng ngực, cô dám chắc sẽ té mặt mũi bầm dập.
" Xin lỗi, tôi không cố ý." Nhếch môi, Quyền Thiên Sóc ôm cô gái nhỏ mềm mại không xương, ung dung vì mình "Kích động " mà xin lỗi. "Nhưng mà, em thật sự để cho tôi có chút xúc động." Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, vỗ về hoảng sợ thay cô ,thiếu chút nữa ngã ngã xuống giường.
"Cái gì? !" Vưu Vịnh Kỳ hút ngụm khí, thật là không thể tin được mình nghe được cái gì.
"Tôi nói em để cho tôi --"
Hút thêm ngụm không khí lớn.
" Đừng, đừng nói!" Cô lúng túng xấu hổ hô to. "Xin anh, xin anh mau thả tôi ra." Trời! Tuy rằng dịu dàng của anh làm cho người ta cảm động, tuy rằng cô mạo hiểm tránh được vận mệnh ngã xuống từ giường, tuy rằng vừa mới thấy cái kia, cô xác định quần áo bản thân đầy đủ, nhưng, nhưng nhưng nhưng bọn cô lại dính cùng một chỗ!
Toàn thân trên dưới của cô, toàn bộ gần như áp vào thân thể trần trụi to lớn tỏa nhiệt của anh, hơn nữa cũng không hiểu được có phải cô quá mức mẫn cảm hay không, cô dù sao vẫn thấy có cái vật cứng vẫn chống eo của cô --
Toàn thân cô cứng nhắc, không có dũng khí xem xét xuống.
"Muốn tôi buông em ra cũng không phải không thể, nhưng em xác định sao? Vừa mới em đạp chăn xuống giường." Anh cười nói có hàm ý.
"Hả?"
" Đó là chăn duy nhất trên giường, mà quần áo của tôi, tất cả đều trong tủ." Anh một bên giải thích, một bên lướt nhẹ qua gò má non mềm thiêu nóng của cô, qua vành tai, thấy cô nhạy cảm run run nhè nhẹ, anh không nhịn được cười đến mức càng sâu. "Tôi cũng không muốn dọa em chạy." Anh cúi đầu xuống nỉ non bên tai của cô.
"Đừng!" Cắn môi dưới, Vưu Vịnh Kỳ thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng.
Á! Cho dù cô có chậm chạp như thế nào, trong nháy mắt đã hiểu rõ ý tứ của anh.
Nói cách khác, nếu cô không muốn giẫm lên vết xe đổ, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm tổ ở trong ngực của anh, tạm thời thay thế chăn bông, thay anh che lấp trần trụi, bởi vì vật cứng chóng ở eo của cô, thật sự là --
Ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đã nóng, Vưu Vịnh Kỳ xấu hổ đến đều nhanh hôn mê, nếu hiện tại có cái lỗ, cô nhất định sẽ không suy nghĩ chút nào mà lập tức nhảy xuống!
Trời, làm sao mọi chuyện có thể biến thành như vậy?Cô rõ ràng nhớ, cô đang cùng một đám đồng nghiệp ăn lẩu, cô còn bị chuốc một ly bia, sau đó đồng nghiệp nam đối với cô quấy rối tình dục, sau đó -- sau đó -- sau đó anh xuất hiện ngay lúc đó!
Lúc ấy vẻ mặt anh tái mét, trên người tản ra lửa giận suýt nữa có thể thiêu hủy cả quán lẩu, lúc ấy cô nhất định là say đến choáng, mới không ôm đầu chạy trốn.
Nhưng mà. . . . . Sau đó đâu?
Sau lại đến tột cùng xảy ra chuyện gì, vì sao khi cô tỉnh, vậy mà lại một khối với anh trần như nhộng nằm ở trên giường? Sẽ không phải là cô say rượu loạn tính, đối với anh --
Thùng thùng thùng thùng!
Bên ngoài, bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, Vưu Vịnh Kỳ còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy cửa phòng bị người khác dùng sức đẩy ra, tiếp theo tiếng nói quen thuộc nhanh chóng vang lên.
"A Sóc, con không sao chứ? Bác sĩ Dương buổi sáng gọi điện thoại nói, tối hôm qua anh ta tới đây, nói là --"Lời nói khẩn trương, bỗng dưng ngưng hẳn ở trong không khí ấm áp.
Cả đời Mã Hạ Lan tài hùng biện không gặp trở ngại, rất ít khi nói không ra lời, nhưng giờ khắc này, bà lại ngây người lợi hại.
Mấy ngày nay, bà còn đang nhắc đi nhắc lại kế hoạch "Mỹ nhân say"chậm chạp không có tiến triển, không khỏi ân hận tại sao lúc đó không quyết tâm hạ xuân dược ở trong canh, kết quả không nghĩ tới mới sáng tinh mơ, thế nhưng con trai của bà toàn thân trần trụi ôm tiểu Kỳ? !
Bà thật không dám tin, bà thật sự bắt gian tại giường!
Gạo nấu thành cơm, bà thành công rồi!
"Á!" Vưu Vịnh Kỳ sợ tới mức lập tức xoay người chôn vào trong lòng của Quyền Thiên Sóc.
"Mẹ, con không sao." Vẻ mặt Quyền Thiên Sóc bình tĩnh ôm cô, không một chút nào để ý rất nhiều da thịt ở trước mặt ba mẹ bị lộ.
"Nhưng mà bộ dáng của con không giống như không có việc gì." Mã Hạ Lan toàn thân hưng phấn đều đang run run.
"Hơn nữa con không có mặc quần áo. "Quyền Phương Trí như nghĩ tới cái gì nói ra trọng điểm.
Theo góc độ của bọn họ mà nhìn, thân thể tiểu Kỳ vừa vặn che đậy tốt nhất, giường được đặt ở trung tâm phòng, nếu không phải hai người họ đang ôm nhau, vị trí quan trọng của con trai vẫn là rất dễ nhìn thấy.
"Đây là có nguyên nhân." Quyền Thiên Sóc nở nụ cười, trong mắt đen sâu sắc, khó có thể phát hiện gian xảo trong đó.
"Nguyên nhân gì?" Mã Hạ Lan ham học hỏi, cố gắng kiềm chế ham muốn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh làm bằng chứng.
"Cái này phải hỏi cô ấy." Quyền Thiên Sóc có hàm ý cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước ngực.
Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng so với Vưu Vịnh Kỳ quần áo đều đầy đủ, còn Quyền Thiên Sóc một thân trần trụi, thấy thấy thế nào người thiệt cũng là bên kia.
Hai vợ chồng nhanh chóng nhìn về phía ở trước
" Tiểu Kỳ, đây là có chuyện gì?" Hai vợ chồng vội vã muốn hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Vưu Vịnh Kỳ sợ tới mức toàn thân chấn động, bản năng muốn lui đến sau lưng Quyền Thiên Sóc, nhưng mà nháy mắt tiếp theo, cô lại nhớ tới toàn thân anh trần trụi, chỉ có thể dựa vào cô "Người bị tình nghi " này che giấu, sự việc đã bại lộ, nếu cô thật sự né tránh, đây chẳng phải là "Không đánh đã khai ", tự động dâng lên " Chứng cứ quan trọng" ?
Ánh sáng chiếu xuống, mặt cô đỏ như lửa, trốn cũng không phải, không trốn cũng không phải, cái miệng nhỏ nhắn hít thở sâu nhiều lần, cuối cùng mới dám quay đầu chậm rãi.
"Dì Quyền, chú Quyền, con, con con con có thể giải thích.... ......"
Cho dù cô trốn tránh khắp nơi, nhưng đồng nghiệp nam này càng ngăn cản lại càng dũng cảm, vừa tiến vào quán lẩu, chẳng những cố ý ngồi xuống bên cạnh cô, trong lúc ăn còn không ngừng gắp đồ ăn rót nước cho cô, thậm chí ân cần hỏi đồ ăn có vừa miệng không, cho dù cô mấy lần từ chối khéo, vẫn là không thể ngăn cản anh ta xum xoe.
Đồng nghiệp nam tấn công mãnh liệt, đúng lúc tạo cơ hội cho đồng nghiệp khác truê chọc.
Ngay từ đầu, đoàn người chỉ là ăn cơm vui đùa, nhưng về sau, cũng không biết là ai đề nghị uống bia trợ hứng, uống mấy ly xuống bụng, vài tên đồng nghiệp chơi điên dĩ nhiên coi bọn họ là một đôi, thậm chí nửa ép buộc muốn bọn họ cùng nhau uống ly rượu giao bôi.
Trong túi, điện thoại của cô lại vang lên, nhưng mà cô như cũ không rảnh nghe điện thoại, bởi vì cô bảo vệ ly của mình, không để người khác cướp đi rót rượu.
Đêm nay cũng không biết là xảy ra chuyện gì, điện thoại của cô nhiều lần liên tục vang lên, điện thoại gọi đến tất cả đều là cùng một nhóm dãy số xa lạ, cô vẫn muốn tìm cơ hội gọi lại, nhưng bất đắc dĩ luôn luôn có người đến làm gián đoạn.
"Uống, khó được tổ nhỏ của chúng ta xuất hiện đôi tình nhân, nhất định phải chúc mừng!" Trước mặt, nữ đồng nghiệp có lý lịch sâu nhất, kiên trì nhất định phải hoàn thành màn nghi thức giao bôi này.
" Đúng vậy, trai tài gái sắc, duyên trời định!" Một nữ đồng nghiệp khác cũng cười hì hì phụ họa.
"Cụng ly! Cụng ly!"
"Kết hôn! Kết hôn!"
Mọi người càn rỡ đùa bỡn, thích uống rượu sớm đã xử lý vài ly rồi, còn lại là không uống rượu vui vẻ đứng ngoài cuộc, Vưu Vịnh Kỳ bị nhìn chằm chằm, xấu hổ thiếu chút nữa muốn chạy trốn, nhưng cô cũng không thể làm cho đồng nghiệp nam mất mặt, cũng không thể không để ý đến bầu không khí, vì thế cô đành phải tươi cười chống lại, thử giải thích.
"Chị Trương chị hiểu lầm, em không có với --"
"Tiểu Kỳ, mọi người chỉ là nói đùa, đã là thịnh tình thì không thể chối từ, chúng ta vẫn là uống đi. " Đồng nghiệp nam cố ý ngắt lời.
"Nhưng mà ̣tôi không biết uống rượu." Cô khó xử từ chối khéo.
"Chỉ là một ly bia, sẽ không say." Lương Tĩnh Mỹ cười mời rượu, phát giác Vưu Vịnh Kỳ giữ khư khư ly rượu, thẳng thắn đưa ly rượu của mình nhét vào tay cô. "Uống nhanh đi, đừng làm cho tôi mất mặt." Cô vỗ tay, cố gắng tạo không khí.
Những người khác thấy thế, cũng vỗ vỗ tay theo, không khí hiện trường càng thêm sôi động.
Đồng nghiệp nam ngậm cười, tự giác vòng tay đan tay cô, nhanh chóng uống một nửa ly, cả người cô cứng ngắc như đá, chỉ có thể nhìn qua ly bia bên cạnh, ngẩn người nhìn Lương Tĩnh Mỹ.
Tuy rằng hết thảy đều nằm trong dự đoán của Quyền Thiên Sóc, chị Lương cũng không có nói chuyện đó ra, nhưng mấy ngày nay, thái độ chị Lương với cô luôn là lạ, hơn nữa cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, đêm nay chị Lương nhìn cô với anh mắt, dù sao vẫn làm cô có chút không rét mà run, cho dù, chị ấy từ đầu đến cuối cười đến đặc biệt thân thiện.
" Uống, như thế nào không uống? Chẳng lẽ sợ tôi hạ độc trong rượu sao?" Lương Tĩnh Mỹ nói giỡn cười hớ hớ.
" Làm ơn, bạn cho là bạn là Hoàng hậu mẹ ghẻ à?" Một đồng nghiệp nam uống đến mờ mịt cười ha ha. "Chỉ có điều tiểu Kỳ ngược lại rất giống công chúa Bạch Tuyết, vừa đẹp vừa xinh!"
" Đúng vậy, đáng tiếc tiểu Kỳ là hoa thơm đã có chủ, đang chuẩn bị uống ly rượu giao bôi đây!"
" Ha ha, chúng ta tới đó náo động phòng! "
Lời nói vừa mới ra, đoàn người lại bắt đầu ồn ào.
Lần này bọn họ cũng mặc kệ Vưu Vịnh Kỳ muốn nói cái gì, đơn giản trực tiếp lôi kéo tay cô, đưa ly rượu đến môi cô, bắt buộc cô uống hết ly bí đó.
Đây là lần đầu tiên cô bia, mùi vị kia, quả thực đắng không thể tả nỗi.
Lông mày mảnh khảnh nhăn lại gắt gao, cũng bởi vì mùi vị kia, mà mọi người bắt buộc, đồng nghiệp nam quấy rầy, và Lương Tĩnh Mỹ nhưu hình với bóng, làm cho ánh mắt cô không yên.
Cho đến ly bia chỉ còn lại có một giọt bia cùng với bọt, cô mới rốt cục lấy lại tự do.
Cầm ly bia, Vưu Vịnh Kỳ cảm thấy tâm tình càng kém, cô muốn chạy trốn, nhưng hết lần này tới lần khác đồng nghiệp nam bên cạnh lại tiếp cận, nói bô li ba la một tràng về chuyện nhà mình, như ông anh ta ở đâu, ba mẹ anh hai làm ngành nghề gì, thân thích hàng xóm ở chung rất tốt....
Ngay từ đầu, cô còn có thể gắng gượng phụ họa một, hai câu, nhưng mười phút sau, đầu của cô lại bắt đầu lờ mờ.
Không xong, nhất định là cồn bắt đầu phát huy tác dụng.
Lần trước cô cũng chỉ vừa mới uống mấy chén canh gà dầu mè, liền say đến bất tỉnh nhân sự, lần này, cô xác định vững chắc lại giẫm lên vết xe đổ, nếu cô thật sự say, chắc chắn sẽ mang đến phiền phức cho mọi người, chỉ là cô có chút hoài nghi, cô sẽ ngủ trước khi cô say đến ngất thì vì bên tai khúc hát ru lải nhải không ngừng.
Ôi, ông trời, con xin người phái người xuống để chặn lại nhiều lời của người đàn ông này, bất kể là ai tới, cô đều sẽ cảm kích người đó cả đời.
"Tiểu Kỳ, sau ăn cơm cong, chúng ta đi ca hát đi?" Đồng nghiệp nam nắm chắc cơ hội, lời lẽ nhàm chán cũ rích nhai đi nhai lại.
"Cái gì?" Vưu Vịnh Kỳ chớp chớp mắt, cảm giác mí mắt đặc biệt nặng.
"Ca hát." Đồng nghiệp nam bỗng nhiên nghiêng người, đưa miệng dán sát bên tai cô. "Chỉ anh và em." Đồng nghiệp nam nháy mắt, cố ý thổi khí bên tai cô.
"Á!" Không ngờ tới đồng nghiệp nam sẽ có loại hành động này, Vưu Vịnh Kỳ sợ tới mức bỏ lại cái ly, nhanh chóng lấy tay che lỗ tai. Cô không dám tin trừng mắt nhìn anh ta, cảm giác toàn thân trên dưới đều nổi da gà trong nháy mắt.
Thành thật mà nói, đây cũng không phải là đùa giỡn, cái này vốn là quấy rối tình dục!
Một cổ xấu hổ và giận dữ từ trong lồng ngực thoát ra, ngay lúc cô tính mở miệng cảnh cáo thì phía sau đồng nghiệp nam đó lại đột nhiên có thêm một bóng dáng cao lớn.
Một cánh tay to cường tráng đặt xuống, trong nháy mắt tiếp theo, đồng nghiệp nam tựa như cây củ cải nhỏ, bị người ta cứng rắn kéo ra từ ghế.
Tất cả mọi người đều dời lực chú ý tới do màn "Nhổ cây củ cải".
Bao gồm mấy bàn khách bên cạnh cũng đều quay đầu nhìn xem, dưới ánh đèn, chỉ thấy sắc mặt Quyền Thiên Sóc xanh mét trừng mắt nhìn "Củ cải trắng " trước mặt, u ám mở miệng --
"Vĩnh viễn, cũng không nên thử đến gần phụ nữ của tôi, nếu anh dám đụng một cọng lông tơ của cô ấy, tôi liền bẻ gãy tay anh." Âm thanh rất lạnh của anh, ánh mắt lạnh hơn, làm cho người ta không rét mà run, tất cả mọi người đều nghe ra là anh nói thật.
Sắc mặt đồng nghiệp nam đó tái nhợt, nhìn vẻ mặt hung dữ của Quyền Thiên Sóc, ngay cả một câu cũng không nói được.
"Quyền kịch tác? !" Một bên, một tên nhân viên không uống rượu lúc này như mới tỉnh ở trong mộng, vội vàng từ ghế đứng dậy.
Trời ơi! Quyền kịch tác không phải đi Nhật Bản sao? Làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Còn có, vừa nãy Quyền kịch tác nói phụ nữ có phải là tiểu Kỳ hay không?
Chẳng lẽ Quyền kịch tác và tiểu Kỳ thật sự có "Quan hệ bí mật" nào sao?
Xong rồi, cái việc đùa nhỏ này thật sự thành đùa lớn rồi!
Lúc này, những nhân viên còn lại cũng đều nhanh chóng đứng dậy, đoàn người khẩn trương nhìn Quyền Thiên Sóc như vậy, một câu cũng không dám nói, trong đó Lương Tĩnh Mỹ lại thụt lùi ba bước, vẻ mặt hoảng sợ giống như muốn chạy trốn, chỉ có Vưu Vịnh Kỳ như cũ ngồi ở trên ghế, chỉ ngây ngốc nhìn anh.
"Thiên Sóc?" Cô nhẹ giọng gọi, nghi ngờ đàn ông ở trước mắt chỉ là ảo ảnh.
Quyền Thiên Sóc lập tức ném củ cải trên tay ra ngoài.
"Bắt đầu từ bây giờ, em tốt nhất bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để giải thích cho tôi, vì sao em ở đây? Vì sao suốt sáu ngày cũng không nhận điện thoại của tôi."
Trước mặt nhiều người, anh lấy áo khoác lông được cô vắt trên ghế dựa lưng, giống như mẹ già bắt đầu thay cô mặc áo khoác, sau đó còn khom lưng bế ngang cô lên.
Cho dù vẻ mặt hung dữ giống như muốn giết người của anh, giọng nói tồi tệ giống như nuốt phải thuốc nổ, nhưng động tác của anh lại dịu dàng không làm cô đau, thậm chí anh còn nhớ rõ, mang túi xách của cô đeo lên trên vai.
Nếu là ảo ảnh, cũng không tránh khỏi quá chân thật? Cô còn nghe được nhịp tim của anh!
"Thiên Sóc, là anh thật sao?"
"Trừ bỏ tôi, còn có thể là ai?" Quyền Thiên Sóc nghiến răng nghiến lợi nói, nhạy cảm trên người nàng ngửi được mùi bia. "Chết tiệt! Vậy mà em lại uống rượu?" Giọng nói anh giương cao giọng
"Tôi chỉ uống một ly, nhưng tôi không thích." Co không có phản kháng dán lên ngực anh, bỗng nhiên cảm thấy rất an tâm, xấu hổ và giận dữ bị người khác trêu chọc, cũng vì sự xuất hiện của anh mà cảm thấy an ủi. " Thiên Sóc, tôi buồn ngủ quá." Tiếng ngáp nho nhỏ từ đôi môi phấn hồng chui ra, rốt cuộc cô không chống đỡ được mí mắt nặng trĩu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Một ly?
Quyền Thiên Sóc nheo mắt lại, cảm giác lửa giận cháy sạch tràn đầy càng mãnh liệt.
Tốt lắm, cô gái nhỏ này lại một lần nữa thành công chọc giận anh, cho dù ngay lúc này, anh rất muốn lật cô lại đánh đòn, nhưng nhìn cô an tâm ngủ say dựa vào chính mình, anh chỉ có thể kiềm chế tức giận tràn đầy, ôm ngang cô ra khỏi quán lẩu.
Đợi cô tỉnh rượu, món nợ này xem anh tính như thế nào với cô!
Khi anh tắm rửa xong, báo cáo tin tức về nước cho ba mẹ xong cũng xử lý xong công việc lưu trữ mấy ngày nay, cô gái nhỏ kia vẫn còn đang ngủ.
Ngay từ đầu, anh cho rằng cô chỉ thuần say rượu, mới có thể ngủ say không hề phòng bị như vậy, nhưng mà khi anh lần thứ ba tiến vào trong phòng, thử lay tỉnh cố, cô ngay cả phản ứng cơ bản đều không có thì anh bắt đầu cảnh giác sự việc không thích hợp.
Cô ngủ rất sâu.
Lần trước say rượu, cô rõ ràng không ngủ sâu như vậy, nếu như giờ phút này có người muốn muốn làm gì cô thì làm, chỉ sợ cô đều không có cảm giác gì.
Con mắt đen sắc bén bỗng chốc chớp mắt, Quyền Thiên Sóc chợt nhớ tới lúc ở quán lẩu thì mọi người chỉ vì sự xuất hiện của anh mà kin ngạc thì cũng chỉ có một người có phản ứng đặc biệt lớn, người kia không phải ai khác, vừa vặn chính là Lương Tĩnh Mỹ bị anh đe doạ qua.
Khi đó anh cho rằng, cô chỉ là đối với anh mà ôm cảnh giác, nhưng rất hiển nhiên, sự việc tựa hồ là có ẩn tình khác --
Nháy mắt, một âm mưu bỉ ổi nhất trên thế giới, giống con rắn độc đi ngang qua tim, làm Quyền Thiên Sóc không rét mà run rùng mình một cái.
Quỷ tha ma bắt, người đàn bà kia dám kê đơn cô?
Cô ta thông đồng với ai? Khối củ cải kia sao?
Nhìn cô gái nhỏ nằm ở trên giường lớn kia, giống như thiên thần thuần khiết không tỳ vết, anh không khỏi nhanh chóng cúi người, gắt gao ôm cô vào trong lòng.
Đáng chết!
Tất cả đều đáng chết cực kỳ!
Anh nhớ cô, nhớ đến nhanh phát điên, lại chính mắt thấy cô ngồi ở quán lẩu với đồng nghiệp nam trò chuyện vui vẻ.
Anh yêu cô, yêu đến độ muốn nổ tung, ngược lại cô trốn tránh anh, không muốn đáp lại anh một chút.
Suốt sáu ngày, anh thiếu ngủ trầm trọng, cả người chất đầy nỗi nhớ và mệt mỏi, chỉ vì muốn trước thời gian gặp mặt cô, cô lại cho anh một kinh hách như vậy!
Anh thật không dám tưởng tượng, nếu anh không về sớm, nếu anh không có ra lệnh trợ lý trong thời gian ngắn nhất tra ra hành tung của đoàn người bọn họ, nếu anh không đúng lúc lái xe chạy tới, tối hôm nay, cô đến tột cùng sẽ gặp phải chuyện khủng bố cỡ nào?
Bây giờ, anh rất tức giận không thể nào phát tiết, còn phải lo lắng tình trạng của cô, thậm chí anh còn phải mau chóng nghĩ ra biện pháp, làm cho ba mẹ cô đồng ý cho cô qua đêm bên ngoài, hơn nữa sẽ không nghi ngờ cô gặp gỡ phiền toái hay không --
Lúc này cô gái nhỏ này mà về nhà thì thật sự là chọc phải phiền toái lớn!
Cô nhất định phải bị dạy dỗ, nếu không cô vĩnh viễn không hiểu làm như thế nào bảo vệ mình.
Con mắt đen lóe ra, Quyền Thiên Sóc như quyết tâm hạ quyết định, nhẹ nhàng buông cô ra và đứng dậy.
Vì cô đắp lại chăn xong, anh nhanh chóng trở lại phòng sách gọi điện thoại.
Lúc rèm cửa lộ ra khe hở, ánh sáng chói mắt chiếu vào thì trong ổ chăn cũng truyền ra một tiếng ngâm khẽ lười biếng.
Thật thoải mái, ấm áp quá, đã lâu cô không có ngủ ngon như vậy.
Cho dù ý thức đã có chút tỉnh, Vưu Vịnh kỳ vẫn không nỡ mở mắt ra, cô ôm lấy môi hồng, thói quen muốn vươn vai, lại phát hiện hai tay mình hình như bị cái gì đó bao vây, không những như thế, hai chân của cô hình như cũng bị cái gì đó quấn lấy.
Là cái gì?
Chăn sao?
Cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn trơn bóng không khỏi lầm bầm vài câu, cô xoay nhẹ ngọ ngoạy, muốn thử đá văng chăn ra, lại phát hiện chăn kia rất nặng, chẳng những đá không ra, còn cuốn lấy chặt hơn, bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là dằn lòng, không tình nguyện nâng mí mắt lên, nhìn xem đến tột cùng là cái chăn gì mà ngoan cố như vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, con mắt ngập sương chớp mắt vài cái, sau khi thích ứng ánh sáng trong phòng, mới miễn cưỡng nhìn về phía trước.
Hả, sao lại thế này? Vật nóng nóng này hình như không phải chăn? Nó chẳng những to tiếng thở phù, còn đặc biệt cứng rắn --Ừm? Đợi chút, nó -- nó -- nó biết động đậy.
Con mắt đen bỗng nhiên trừng mắt nhìn, Vưu Vịnh Kỳ từ ngưng mắt nhìn đổi thành nhìn chằm chằm, lúc này mới phát hiện "Đồ vật" to tiếng thở phù vốn không phải là chăn, mà là trong ngực!
Hơn nữa là bằng phẳng, trần trụi, lòng ngực rắn chắn của đàn ông!
Trước nay chưa có sợ hãi tập kích trái tim như vậy, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú áp vào chiếc gối màu xanh dương đậm, ngủ rất sâu.
" Thiên, Thiên Thiên Thiên Thiên Sóc?!" Một tiếng kêu hoảng sợ lập tức từ môi hồng đi ra.
Cô giống như là con tôm còn sống bị ném vào trong chảo nóng, bản năng bắt đầu giãy dụa, chỉ là cô vừa hoạt động, Quyền Thiên Sóc bỗng nhiên lại quấn ôm cô càng chặt hơn, thậm chí ôm cô xoay người nằm ngửa, một trận trời đất ngả nghiêng, cô như trước bị nhốt ở trong ngực của anh, chỉ có thay đổi vị trí.
Đáng ghét, anh đang ngủ say sao? Cô cũng không phải chăn!
Ngượng ngùng nhìu hơn, làm cho cô lại bắt đầu giãy dụa, cô dùng hết lực toàn thân chống lại dây dưa của anh, có lẽ là trời không phụ người khổ tâm, đa phần là do chuông báo thức, cuối cùng cô cũng được tự do, nhưng cũng rất mệt không còn sức lực, chỉ có thể tạm thời "Mượn " người của anh để ngồi, thở từng ngụm từng ngụm.
"Em đang làm cái gì?" Tiếng nói trầm thấp bỗng dưng vang lên, Quyền Thiên Sóc cuối cùng cũng tỉnh. " Tại sao em lại ngồi ở trên người của tôi?" Anh tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm cô, con mắt đen cũng là dị thường tối tăm.
Ầm!
Vưu Vịnh Kỳ cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nhất định bốc cháy!
"Tôi, tôi không cố ý, là anh --"
"Em dọa đến tôi."
Người bị dọa rõ ràng là cô mà!
Hai gò má của Vưu Vịnh Kỳ đỏ lên, vừa tức vừa thẹn, đang muốn giải thích, bỗng nhiên anh lại nhúc nhích.
Anh khẽ động, cô cũng bị liên quan nên cũng lung lay một chút theo, nháy mắt, cô rõ ràng cảm giác được, cái mông của mình hình như cọ xát đến vật cứng nào đó thật lớn, cô nghi hoặc tìm tòi đi xuống, lúc này mới hoảng hốt phát hiện, vậy mà anh chưa mặc quần lót! Mà cô vừa vặn ngồi ở chỗ anh -- anh --anh --
"Á á á á --"
Cái miệng nhỏ nhắn lại kinh hô, lần này cô cũng không chỉ là khuôn mặt bị đốt cháy, mà còn "Mông bị thiêu" nữa!
Cô cũng quản dáng vẻ thục nữ gì nữa, dùng cả tay chân lăn xuống giường, nhưng mà hoảng hốt, nên cô không khống chế sức lực tốt, cả người lại thành khối cầu, lăn thùng thùng thùngxuống dưới giường, nếu không phải Quyền Thiên Sóc nhanh tay lẹ mắt, kịp thời vớt cô quay về lòng ngực, cô dám chắc sẽ té mặt mũi bầm dập.
" Xin lỗi, tôi không cố ý." Nhếch môi, Quyền Thiên Sóc ôm cô gái nhỏ mềm mại không xương, ung dung vì mình "Kích động " mà xin lỗi. "Nhưng mà, em thật sự để cho tôi có chút xúc động." Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, vỗ về hoảng sợ thay cô ,thiếu chút nữa ngã ngã xuống giường.
"Cái gì? !" Vưu Vịnh Kỳ hút ngụm khí, thật là không thể tin được mình nghe được cái gì.
"Tôi nói em để cho tôi --"
Hút thêm ngụm không khí lớn.
" Đừng, đừng nói!" Cô lúng túng xấu hổ hô to. "Xin anh, xin anh mau thả tôi ra." Trời! Tuy rằng dịu dàng của anh làm cho người ta cảm động, tuy rằng cô mạo hiểm tránh được vận mệnh ngã xuống từ giường, tuy rằng vừa mới thấy cái kia, cô xác định quần áo bản thân đầy đủ, nhưng, nhưng nhưng nhưng bọn cô lại dính cùng một chỗ!
Toàn thân trên dưới của cô, toàn bộ gần như áp vào thân thể trần trụi to lớn tỏa nhiệt của anh, hơn nữa cũng không hiểu được có phải cô quá mức mẫn cảm hay không, cô dù sao vẫn thấy có cái vật cứng vẫn chống eo của cô --
Toàn thân cô cứng nhắc, không có dũng khí xem xét xuống.
"Muốn tôi buông em ra cũng không phải không thể, nhưng em xác định sao? Vừa mới em đạp chăn xuống giường." Anh cười nói có hàm ý.
"Hả?"
" Đó là chăn duy nhất trên giường, mà quần áo của tôi, tất cả đều trong tủ." Anh một bên giải thích, một bên lướt nhẹ qua gò má non mềm thiêu nóng của cô, qua vành tai, thấy cô nhạy cảm run run nhè nhẹ, anh không nhịn được cười đến mức càng sâu. "Tôi cũng không muốn dọa em chạy." Anh cúi đầu xuống nỉ non bên tai của cô.
"Đừng!" Cắn môi dưới, Vưu Vịnh Kỳ thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng.
Á! Cho dù cô có chậm chạp như thế nào, trong nháy mắt đã hiểu rõ ý tứ của anh.
Nói cách khác, nếu cô không muốn giẫm lên vết xe đổ, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm tổ ở trong ngực của anh, tạm thời thay thế chăn bông, thay anh che lấp trần trụi, bởi vì vật cứng chóng ở eo của cô, thật sự là --
Ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đã nóng, Vưu Vịnh Kỳ xấu hổ đến đều nhanh hôn mê, nếu hiện tại có cái lỗ, cô nhất định sẽ không suy nghĩ chút nào mà lập tức nhảy xuống!
Trời, làm sao mọi chuyện có thể biến thành như vậy?Cô rõ ràng nhớ, cô đang cùng một đám đồng nghiệp ăn lẩu, cô còn bị chuốc một ly bia, sau đó đồng nghiệp nam đối với cô quấy rối tình dục, sau đó -- sau đó -- sau đó anh xuất hiện ngay lúc đó!
Lúc ấy vẻ mặt anh tái mét, trên người tản ra lửa giận suýt nữa có thể thiêu hủy cả quán lẩu, lúc ấy cô nhất định là say đến choáng, mới không ôm đầu chạy trốn.
Nhưng mà. . . . . Sau đó đâu?
Sau lại đến tột cùng xảy ra chuyện gì, vì sao khi cô tỉnh, vậy mà lại một khối với anh trần như nhộng nằm ở trên giường? Sẽ không phải là cô say rượu loạn tính, đối với anh --
Thùng thùng thùng thùng!
Bên ngoài, bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, Vưu Vịnh Kỳ còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy cửa phòng bị người khác dùng sức đẩy ra, tiếp theo tiếng nói quen thuộc nhanh chóng vang lên.
"A Sóc, con không sao chứ? Bác sĩ Dương buổi sáng gọi điện thoại nói, tối hôm qua anh ta tới đây, nói là --"Lời nói khẩn trương, bỗng dưng ngưng hẳn ở trong không khí ấm áp.
Cả đời Mã Hạ Lan tài hùng biện không gặp trở ngại, rất ít khi nói không ra lời, nhưng giờ khắc này, bà lại ngây người lợi hại.
Mấy ngày nay, bà còn đang nhắc đi nhắc lại kế hoạch "Mỹ nhân say"chậm chạp không có tiến triển, không khỏi ân hận tại sao lúc đó không quyết tâm hạ xuân dược ở trong canh, kết quả không nghĩ tới mới sáng tinh mơ, thế nhưng con trai của bà toàn thân trần trụi ôm tiểu Kỳ? !
Bà thật không dám tin, bà thật sự bắt gian tại giường!
Gạo nấu thành cơm, bà thành công rồi!
"Á!" Vưu Vịnh Kỳ sợ tới mức lập tức xoay người chôn vào trong lòng của Quyền Thiên Sóc.
"Mẹ, con không sao." Vẻ mặt Quyền Thiên Sóc bình tĩnh ôm cô, không một chút nào để ý rất nhiều da thịt ở trước mặt ba mẹ bị lộ.
"Nhưng mà bộ dáng của con không giống như không có việc gì." Mã Hạ Lan toàn thân hưng phấn đều đang run run.
"Hơn nữa con không có mặc quần áo. "Quyền Phương Trí như nghĩ tới cái gì nói ra trọng điểm.
Theo góc độ của bọn họ mà nhìn, thân thể tiểu Kỳ vừa vặn che đậy tốt nhất, giường được đặt ở trung tâm phòng, nếu không phải hai người họ đang ôm nhau, vị trí quan trọng của con trai vẫn là rất dễ nhìn thấy.
"Đây là có nguyên nhân." Quyền Thiên Sóc nở nụ cười, trong mắt đen sâu sắc, khó có thể phát hiện gian xảo trong đó.
"Nguyên nhân gì?" Mã Hạ Lan ham học hỏi, cố gắng kiềm chế ham muốn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh làm bằng chứng.
"Cái này phải hỏi cô ấy." Quyền Thiên Sóc có hàm ý cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước ngực.
Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng so với Vưu Vịnh Kỳ quần áo đều đầy đủ, còn Quyền Thiên Sóc một thân trần trụi, thấy thấy thế nào người thiệt cũng là bên kia.
Hai vợ chồng nhanh chóng nhìn về phía ở trước
" Tiểu Kỳ, đây là có chuyện gì?" Hai vợ chồng vội vã muốn hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Vưu Vịnh Kỳ sợ tới mức toàn thân chấn động, bản năng muốn lui đến sau lưng Quyền Thiên Sóc, nhưng mà nháy mắt tiếp theo, cô lại nhớ tới toàn thân anh trần trụi, chỉ có thể dựa vào cô "Người bị tình nghi " này che giấu, sự việc đã bại lộ, nếu cô thật sự né tránh, đây chẳng phải là "Không đánh đã khai ", tự động dâng lên " Chứng cứ quan trọng" ?
Ánh sáng chiếu xuống, mặt cô đỏ như lửa, trốn cũng không phải, không trốn cũng không phải, cái miệng nhỏ nhắn hít thở sâu nhiều lần, cuối cùng mới dám quay đầu chậm rãi.
"Dì Quyền, chú Quyền, con, con con con có thể giải thích.... ......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.