Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 37

Đồ Nam Kình

07/05/2023

"Như Vân... Như Vân cậu đồng ý với tôi đi." Khuôn mặt Bạch Đường đỏ bừng, cậu đứng trong phòng vệ sinh nắm chặt lấy chốt cửa.

Trịnh Như Vân nóng nảy đứng bên ngoài, cậu ta "Chậc" một tiếng, "Cậu nói với tôi trước đã, cậu dùng mấy liều thuốc ức chế rồi!"

"Ưm..." Bạch Đường vô lực tựa đầu lên đầu gối, ngập ngừng trả lời, "Bốn, bốn liều."

"Ba ngày mà dùng bốn liều." Trịnh Như Vân tức giận chửi ầm lên, "Con mẹ nó cậu muốn chết đó hả?!"

Tối qua Bạch Đường cũng chưa thật sự bước vào kỳ phát tình, lúc sáng cậu thức dậy, alpha còn ngủ mê mang. Nhưng không biết phải nói là xui xẻo hay may mắn, khi kỳ phát tình ập đến, cậu đang ở trong nhà vệ sinh khó chịu tiêm thuốc ức chế thì bị Trịnh Như Vân phát hiện.

"Tôi nhịn không được..." Ý thức Bạch Đường mơ hồ, cậu nhìn chằm chằm ống tiêm thuốc ức chế trong thùng rác, tầm mắt không tiêu cự, "Nó hỏng rồi..."

Trịnh Như Vân không nghe rõ lắm, cậu ta dùng sức gõ cửa, "Bạch Đường, cậu mở cửa ra trước đi!"

Tiếng gọi này kéo tinh thần Bạch Đường trở về, cậu cảm giác trong cơ thể mình đang bừng lửa, không suy nghĩ được cái gì, trước mắt chỉ có màu đỏ tươi của máu, cậu yếu ớt nói: "Hức cậu đồng ý với tôi đi...! Đừng kêu, đừng kêu Tưởng Vân Tô tới... Sẽ đau lắm."

"Tôi không kêu, tôi đồng ý với cậu, tôi không kêu hắn tới đâu." Vị ngọt càng lúc càng dày đặc, Trịnh Như Vân cũng dứt khoát tiêm cho mình một liều để đề phòng trường hợp bị ảnh hưởng dẫn đến cả hai đều phát tình, "Cậu mở cửa ra để tôi xem tình huống của cậu đã!"

Cánh tay Bạch Đường nhũn ra, không nhấc nổi nữa, ngón tay từng chút sờ soạng khóa cửa, mồ hôi tí tách rơi xuống, cuối cùng cũng đẩy được chốt ra.

Chuông vào tiết đã qua mười mấy phút, thầy Phương lần theo hương vị mà tìm được toilet, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trịnh Như Vân nóng nảy nói: "Mẹ nó, Bạch Đường phát tình rồi."

"Để thầy Vương đưa em ấy đến bệnh viện đi." Thầy Vương là một beta, thầy Phương nhanh chóng quyết định, "Nếu không kỳ phát tình sẽ ảnh hưởng tới các omega trong trường mất."

Hiện giờ Bạch Đường không hề có cảm giác an toàn, co người lại rúc vào trong góc, quần áo xộc xệch, cổ áo thì mở rộng, cậu hé mắt thở ra hơi nóng, làn da lộ ra ngoài liên tục dán lên vách tường lạnh lẽo, "Nóng, nóng quá... Khó chịu..."

"Sao thuốc ức chế lại không có tác dụng vậy chứ!" Trịnh Như Vân đau lòng muốn chết, cậu ta nắm lấy cánh tay nóng hổi của Bạch Đường, "Không sao hết, chúng ta đi bệnh viện nhé, sẽ tới nhanh thôi."

Trước mắt là hơi nóng đến mơ hồ, cậu mơ màng thấy được gương mặt của Trịnh Như Vân, vừa nghẹn ngào vừa ngắc ngứ cầu xin: "Trói lại, hức... Trói, trói tôi lại nhanh lên..."

Thầy Vương dùng túi cách ly bọc Bạch Đường lại ôm vào trong xe, "Như Vân lên xe đi."



"Bác sĩ Quách!" Một y tá chạy tới khoa tuyến thể vắng tanh, "Có omega phát tình, bác sĩ đi xem tình trạng của tuyến thể đi!"

Bác sĩ Lâm rảnh rỗi ngồi bên cạnh, hắn nghe thế thì đứng lên, "Tôi cũng đi nhìn thử xem."

"Bác sĩ Lâm đừng lộn xộn!" Y tá nói, "Anh là alpha mà!"

"A a..." Lâm Bạch Trú duỗi người phát ra tiếng "Răng rắc", "Tôi có vào đâu, nguyên ngày cứ ngồi mốc meo ở đây, đi coi một chút thôi mà."

Trong bệnh viện người đến người đi, khoa tuyến thể tầng 5 với các tầng khác quả thật là hai thế giới, Trịnh Như Vân sốt ruột đứng bên ngoài phòng cách ly, bác sĩ Quách kiểm tra xong đi ra tháo khẩu trang, nói với thầy Vương, "Tình huống của cậu ấy không thể tiêm thuốc ức chế liều mạnh được, phương pháp an toàn nhất là để alpha của cậu ấy đánh dấu."

"Không được," Trịnh Như Vân cắn răng nói, "Tên súc vật kia làm gì tốt như vậy? Bạch Đường cũng đã nói ngàn vạn lần đừng để hắn tới!"

Lâm Bạch Trú dừng bước: "Bạch Đường?"

Bác sĩ Quách cầm kết quả báo cáo, nói: "Trong máu quả thật có thuốc ức chế, vậy thì cứ cách ly rồi quan sát trước 15 phút đi, bây giờ mọi người nên để alpha cậu ấy đến đây nhanh để đợi."

Giống với giai đoạn trước khi phát tình của omega, chỉ cần hai liều ức chế là đã có thể áp chế pheromone đang rối loạn xuống, nhưng vốn dĩ tuyến thể của Bạch Đường phát dục không bình thường, pheromone bị mất cân bằng và sự rối loạn trong cơ thể dẫn tới kỳ phát tình xảy ra muộn, mà kỳ phát tình lần này lại giống như pheromone đã tích lũy trong bốn tháng bùng nổ.

Lâm Bạch Trú ngó qua xác nhận tên Bạch Đường.

"Bác sĩ Lâm, cậu sao vậy?" Bác sĩ Quách khó hiểu.

Lâm Bạch Trú cau mày, "Tôi kiến nghị đừng chờ thêm nữa, sợ là dù thuốc ức chế có thể áp chế thành công kỳ phát tình thì tuyến thể của cậu ấy cũng sẽ càng phát dục không bình thường."

Bác sĩ Quách thở dài một hơi, "Tôi biết chứ, nhưng mà trên tuyến thể của omega này đều là vết thương, nếu kêu alpha cậu ấy tới thì tình huống có thể sẽ tệ hơn."

15 phút sau, sắc mặt bác sĩ Quách nghiêm trọng, giọng nói nghiêm túc, "Alpha cậu ấy đâu?! Ai là người nhà hay bạn bè của cậu ấy thì nhanh chóng liên lạc với alpha cậu ấy đi! Chuyện này không đùa đâu!"

Trịnh Như Vân siết chặt nắm tay, gương mặt trắng bệnh, "Nhất định phải gọi alpha cậu ấy đến sao?"

"Cậu nghe không hiểu tiếng người hả?" Lâm Bạch Trú vẫn luôn đứng đợi bỗng nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm Trịnh Như Vân, "Nếu không có alpha mà qua hơn 10 phút nữa, bệnh nhân sẽ lên cơn sốc, nghiêm trọng hơn thì sẽ mất mạng, giờ nghe hiểu không?"

Không có alpha.

Mấy chữ này tàn nhẫn đâm trúng Trịnh Như Vân, đồng tử cậu ta chợt co lại, phẫn nộ đến nỗi gương mặt vặn vẹo, "Con mẹ anh... Anh là alpha phải không? Anh thì biết cái gì?! Omega trong kỳ phát tình gần như không có lý trí! Lúc này alpha muốn tổn thương cậu ấy thế nào cũng được! Tên súc sinh kia sẽ chơi chết Bạch Đường! Bạch Đường sẽ chết ở trong đó đấy!"



Lâm Bạch Trú cũng mím chặt môi, vẻ mặt vô cảm bước về trước, gần như đứng trước mặt Trịnh Như Vân, cảm giác vô cùng áp bách, "Tôi chẳng quản sao cậu lại quanh co lòng vòng như vậy, điều mà bác sĩ chúng tôi cần làm là khiến cậu ấy sống sót, quan trọng nhất là tính mạng của bệnh nhân, nếu bây giờ alpha cậu ấy không đến thì chỉ còn đường chết mà thôi!"

Máu nóng của Trịnh Như Vân dồn lên não, cậu ta cũng bước về phía trước, không hề yếu thế mà trừng mắt, trong ánh mắt bừng lửa, mặt hai người như muốn chạm vào nhau, "Anh..."

"Như Vân," Thầy Vương dùng sức đặt tay lên vao Trịnh Như Vân, "Bình tĩnh một chút, bác sĩ nói đúng, bây giờ tôi sẽ gọi cho phòng Giáo vụ tìm cách liên lạc với alpha của Bạch Đường."

Lâm Bạch Trú lùi về sau một bước, cười lạnh, "Đợi cái hiệu suất cà tàng của mấy người thì bệnh nhân quy tiên luôn rồi."

"Đệt... Anh nói gì hả?" Trịnh Như Vân túm lấy cổ áo của hắn.

...

Mi mắt Tưởng Vân Thư nỗ lực run run, một lúc lâu sau mới hé mắt được, ánh sáng theo đó len vào, đầu óc mơ màng không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì, anh nhắm mắt lại, nằm chừng 15 phút nữa thì ý thức mới dần quay về.

Anh chống người dậy, nhớ lại xem tối qua mình ngã xuống như thế nào, rồi sao nằm lên được, anh đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, 11:47, ước chừng đã ngủ khoảng 13 tiếng đồng hồ.

Tên nhóc Bạch Đường đó...

Đêm qua Tưởng Vân Thư không hề đề phòng mà uống hết ly nước pha thuốc, sau đó hai người lại chính thức trò chuyện với nhau, thấy Bạch Đường thề thốt phủ nhận, anh cũng không thể làm gì, đành thả người đi tắm rửa.

Một lúc sau, cơn buồn ngủ dâng lên, những con chữ trên trang sách xuất hiện bóng chồng, lúc ấy anh còn tưởng đây là hiện tượng sinh lý bình thường, dù sao hôm nay cũng vô cùng mệt mỏi, trong công ty xảy ra vấn đề nên anh phải đến giải quyết, cứ đi đi về về mấy bận.

Gắng gượng thêm 10 phút, mãi đến khi anh phát hiện mình không thể khống chế cơn buồn ngủ thì đã muộn rồi, anh nhắm mắt lại gục xuống sô pha.

Tưởng Vân Thư xốc chăn lên ngồi dậy, trầm mặc hai giây rồi tức đến bật cười, lẽ nào anh còn phải cảm ơn Bạch Đường đã đắp chăn cho mình hay sao.

Còn vì sao tối qua Bạch Đường lại hạ thuốc với anh, vì sao lại mạo hiểm làm cho anh ngủ say, Tưởng Vân Thư đoán nhất định là đã xảy ra tình huống đặc biệt nào đó, lại thêm vị ngọt như ẩn như hiện suốt dọc đường.

Anh có thể khẳng định, Bạch Đường đã tới kỳ phát tình rồi.

Nhưng trong nhà không có mùi pheromone, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Bạch Đường, vẻ mặt Tưởng Vân Thư dần trầm xuống, lúc vừa tìm được số điện thoại của nhà trường thì Lâm Bạch Trú lại gọi đến.

Anh cau mày nhanh chóng bắt máy, chỉ nghe được đầu bên kia truyền đến tiếng ồn ào, giọng Lâm Bạch Trú chứa đầy lửa giận: "Alo? Tưởng Vân Thư! Tầng 6 bệnh viện Đế Đô, Bạch Đường đang trong kỳ phát tình sắp lên cơn sốc rồi, ngay bây giờ! Lẹ lên! Tới nhanh lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook