Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
Chương 40
Đồ Nam Kình
02/06/2023
Kỳ mẫn cảm của anh đến rồi.
Cũng nên đến rồi mới phải, có lẽ là do đã hơn bốn tháng liên tục không có pheromone của omega an ủi nên kỳ mẫn cảm của anh cũng chậm chạp đến muộn, mà mấy ngày trước lại đi vào không gian kín tràn ngập pheromone của omega.
Kỳ phát tình của omega và kỳ mẫn cảm của alpha vốn là cộng sinh lẫn nhau, cùng ảnh hưởng nhau để tồn tại.
Tưởng Vân Thư ấn mạnh lên trán, gắng gượng nâng cơ thể nặng nề dậy, đầu đau đến nỗi làm anh không đứng thẳng người được mà khẽ loạng choạng, tay phải vịnh lên bàn để giữ thăng bằng, "Bộp" một tiếng.
Đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, sau lưng toát mồ hôi lạnh, anh lần mò sờ soạng khiến mấy tờ đề thi đều rơi xuống hết, trải đầy đất, không biết qua bao lâu mới tìm được điện thoại, ấn xuống số điện thoại của Chu Triêu Vũ.
Tưởng Vân Thư lắc lắc đầu, mồ hôi rơi xuống thảm, anh cố gắng giữ vững giọng mình: "Giáo sư Chu, tôi đến kỳ mẫn cảm rồi, bây giờ tôi và Bạch Đường đều đang ở nhà, cậu có thể đến đưa Bạch Đường đi không... Nhờ cậu chăm sóc Bạch Đường, bây giờ, được."
Đầu anh đau như muốn nứt ra, hít sâu một hơi, "Sau khi xong xuôi thì bao nhiêu tiền cũng được, nhờ cậu."
Giọng nói lạnh nhạt của Chu Triêu Vũ từ điện thoại truyền đến: "Tôi gọi điện cho Bạch Đường, anh tự lo cho mình đi."
Cúp điện thoại, Tưởng Vân Thư cứng rắn bình tĩnh hồi lâu rốt cuộc cũng sụp đổ, cả người ngã xuống giường, đánh rơi cả hộp thiết trên tủ đầu giường xuống, ngón tay anh run rẩy nhặt miếng dán ức chế dưới đất lên rồi thô lỗ dán vài miếng lên gáy, sau đó tự tiêm thuốc ức chế cho bản thân.
Alpha trong kỳ mẫn cảm nhạy bén với pheromone của omega gấp mười lần so với bình thường, vị sữa đặc ngòn ngọt quẩn quanh chóp mũi chẳng xua đi được, anh mạnh bạo gõ lên huyệt thái dương mình mấy cái như muốn làm bản thân tỉnh táo lại một chút.
Thế nhưng, Bạch Đường đang trong kỳ phát tình.
Một omega đang trong kỳ phát tình.
Ý nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu Tưởng Vân Thư, suýt chút nữa đã khiến anh phát điên, là một người hiện đại, từ trước đến nay anh không ngờ kỳ mẫn cảm lại khó chịu đựng đến như thế, hệt như cơn đau đớn khi bị xuất huyết não lặp đi lặp lại, lá gan bên trong như muốn bốc cháy thiêu rụi từ trong ra ngoài, dục vọng nguyên thủy từng đợt mãnh liệt đánh vào sâu trong não, lý trí của anh đã lung lay sắp sụp đổ.
"Hừ..." Trong cổ họng phát ra mấy âm tiết khàn khàn, con ngươi Tưởng Vân Thư giăng đầy tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa, ánh mắt sắc bén lộ ra tính xâm lược và thú tính điên cuồng hệt như một con sói đực đã đói khát mấy tháng trời.
Mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang gào thét: Omega, Omega... Xé nát nó đi.
Tưởng Vân Thư chợt nhớ ra trong quyển sách giáo dục giới tính có viết, alpha trong kỳ mẫn cảm có tâm lý phản xã hội, rất dễ nổi giận, khuynh hướng bạo lực tăng lên, tỉ lệ phạm tội rất cao, là sự tồn tại vô cùng nguy hiểm.
Anh vươn tay gọi điện cho Bạch Đường, giọng nói pha lẫn đau đớn khó phát hiện: "Bạch Đường, hình như tôi tới kỳ mẫn cảm rồi."
Bây giờ omega đang làm gì? Có phải đang mặc đồ bộ rộng thùng thình, mềm mại nằm cuộn người lộ ra mắt cá chân trắng như ngọc?
Tưởng Vân Thư xoa nhẹ ngón tay, khàn giọng nói: "Cậu ở yên trong phòng, khóa cửa lại, đừng ra đây."
Anh đã từng sờ qua khóe mắt đỏ ửng, chiếc đùi trắng nõn và cần cổ mảnh khảnh của omega.
Cổ họng anh khô khốc, "Giáo sư Chu có gọi cho cậu chưa, cậu ta nói... thế nào?"
Anh đã từng uống máu tươi ngon ngọt của omega.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói mềm mại của Bạch Đường, "À thì... Lát nữa đàn anh sẽ tới đón em."
Không nghe thì còn ổn, vừa nghe xong thì những ý nghĩ bẩn thiểu trong lòng rốt cuộc cũng thoát phong ấn, Tưởng Vân Thư vô thức đi về phía cửa, áp mũi lên khe cửa như muốn ngửi nhiều pheromone hơn, tay trái nắm chặt lấy chốt cửa.
Một omega đang trong kỳ phát tình ở ngay bên cạnh phòng mình, cậu ấy sẽ không thể chống cự, sẽ khóc rất dễ nghe... Đi mười bước là tới rồi, chỉ mười bước thôi.
Mở cửa ra... Mở cửa ra đi, đi qua bên đó, đè cậu ấy dưới thân, xé rách quần áo cậu ấy, cắn vào yết hầu, máu tươi sẽ phun ra...
Trong đầu đột nhiên dấy lên cơn đau đớn kịch liệt hơn lúc nãy, cơ hàm Tưởng Vân Thư đột nhiên căng chặt, dùng sức ném điện thoại ra xa, phát ra một tiếng động lớn rồi lẻ loi nằm trên sàn nhà, màn hình nứt toác.
Hình như omega đã bị dọa sợ: "Sao, sao thế ạ?"
Tưởng Vân Thư khổ sở thở dốc, "Cúp điện thoại."
"Sao..."
"Cúp điện thoại!" Tưởng Vân Thư hét lên.
Cuộc gọi bị cắt đứt, màn hình di động tối xuống.
Bên cạnh giường đặt một cái túi lớn, trong đó là mấy bộ quần áo và vài cuốn sách.
Bạch Đường thoát lực rúc trong chăn, cho dù đã che kín mít nhưng pheromone của alpha vẫn ngang ngược ùa vào, hung hăng ấn cậu xuống giường, len lỏi vào từ cổ áo rồi mơn trớn từng tấc da thịt, thô bạo đâm vào miếng dán ức chế trên tuyến thể, hết thảy đều đang thông báo: Mày là omega của tao.
"Hức..." Bạch Đường bị ép đến hốc mắt đỏ bừng, cắn chặt chăn kìm lại thanh âm buột miệng muốn thốt ra.
Cậu nhớ lại vào một lần alpha trong kỳ mẫn cảm, cánh tay cậu vô lực lệch ngang dưới mặt đất, cong thành góc độ không bình thường, trán cậu đã bị alpha túm tóc đập rách, nửa bên mặt toàn là máu, gáy bị cắn rách vào chỗ, dưới thân đã bị chơi đến chết lặng, mất tri mất giác, máu và nước mắt cũng đã chảy khô.
Trong thế giới của alpha trong kỳ mẫn cảm chỉ có bạo lực và dục vọng, nhưng thông thường thì đây lại là lúc họ dễ bị tổn thương và dễ bộc lộ bản chất thật nhất.
Bạch Đường bỗng nhiên ý thức được đây là cơ hội tốt nhất để thử Tưởng Vân Tô, nếu bỏ lỡ rồi thì sẽ không còn nữa.
Mũi chân vừa ló ra ngoài chăn đã rút vội trở về, lỡ như Tưởng Vân Tô vẫn là Tưởng Vân Tô thì cậu phải chịu thêm một lần cực hình nữa hay sao?
Nhưng nếu đó là Tưởng Vân Tô thì làm sao lại nói Chu Triêu Vũ đến đón cậu đi, sao lại kêu cậu khóa cửa lại, chỉ sợ là hắn đã nhịn không được mà nhào tới rồi? Dù sao Tưởng Vân Tô cũng không phải là kẻ có ý chí kiên định gì mà có thể chống lại bản năng, huống hồ chi ở trong mắt hắn, chỉ chơi chết một omega cũng không phải là chuyện to tát.
Bạch Đường lau nước mắt, hạ quyết tâm xốc chăn lên, lảo đảo bước xuống giường, làn da lộ ra ngoài tiếp xúc với pheromone dày đặc lập tức trở nên tê rần.
Cậu đánh liều dùng chính bản thân mình để đi tìm đáp án.
Vừa mở cửa ra, nồng độ pheromone mạnh gấp mười mấy lần không còn chướng ngại mà lập tức ập vào bóp lấy cổ họng Bạch Đường, cậu ngã khuỵu xuống đất ôm ngực nôn khan.
Đường Đen cũng bị pheromone làm cho nóng nảy, nó ở phòng khách chạy loạn đánh rơi hai cái ly, Bạch Đường nhịn xuống cơn buồn nôn và khó chịu để đưa Đường Đen ra ngoài vườn hoa trước.
Cậu vịn cầu thang, từng bước đi lên, rất nhiều lần hai chân mềm nhũn suýt khuỵu xuống, đợi đến khi đứng trước cửa phòng alpha, cậu còn cảm nhận được có gì đó lành lạnh chảy từ trên đùi xuống.
Ngón tay cậu run rẩy cầm lấy chốt cửa, mắt nhắm lại, trong lòng quyết tâm.
Dù sao cũng không có gì có thể tệ hơn so với hoàn cảnh trước đây của cậu, cùng lắm thì chết thôi.
"... Đi ra ngoài." Tưởng Vân Thư giấu mình trong bóng tối, nhìn gương mặt ngược sáng của Bạch Đường, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Anh nghĩ Bạch Đường điên rồi, cậu không biết tình huống hiện tại là như thế nào sao?! Đã nói là khóa cửa đừng bước ra, không những không nghe lời mà còn tới phòng anh làm gì?!
Tưởng Vân Thư mới vừa tắm nước lạnh lần thứ ba, cơ thể lạnh lẽo dọa người, thế nhưng vẫn không thể kìm nén ngọn lửa nóng bừng trong cơ thể, mái tóc ướt đẫm được vuốt lên đang nhỏ nước, khuôn mặt góc cạnh và vầng trán rộng lộ ra, xương hàm càng thêm sắc bén.
Bạch Đường vô cùng căng thẳng, cánh tay giấu dưới tay áo run rẩy, pheromone trong phòng khiến cậu không dám động đậy, cậu nhìn cơ bắp dưới quần áo của alpha, sức lực đó có thể nháy mắt bóp nát động mạch trong cổ họng cậu.
Tưởng Vân Thư nhấn nhấn huyệt thái dương đang co giật, gằn giọng cảnh cáo thêm lần nữa: "Đi ra ngoài."
Rất nguy hiểm, alpha lúc này còn nguy hiểm hơn so với những kỳ mẫn cảm trước đó, từng tế bào trong người Bạch Đường đều đang phát ra báo động, bên tai vang lên âm thanh chói tai, nếu cậu là một con mèo thì có lẽ lông cả người đã dựng đứng hết lên.
Thế nhưng dưới ánh mắt hung ác của Tưởng Vân Thư, cậu lại run rẩy đi về phía trước một bước, tìm đường chết mà phóng ra một chút pheromone.
Một giây đó, cậu nhìn thấy con ngươi alpha co lại, ngay sau đó là trời đất quay cuồng, lưng cậu đập lên sàn nhà, cổ đau nhói.
Alpha trực tiếp cắn xuyên hai xuyên qua hai lớp ức chế.
"A..." Bạch Đường bất lực ngưỡng cổ, nước mắt lập tức rơi xuống.
Cậu hối hận.
Cả người Bạch Đường phát run, trong mắt phản chiếu hình ảnh alpha đang mất đi lý trí, cậu vô cùng sợ hãi, tay trái lại bắt đầu đau nhức, trong não như chiếu lại thước phim alpha từng bạo hành cậu, cậu không thể khống chế mà khóc nấc lên: "Tưởng, Tưởng Vân Tô..."
Alpha đưa tay sờ lên yết hầu cậu rồi siết chặt.
"Ách! Khụ khụ!" Bạch Đường hoảng sợ, hô hấp càng thêm khó khăn, "A... Tưởng khụ, Tưởng Vân Tô..."
Trên môi truyền đến cảm giác ướt át, tay alpha chui vào quần áo rồi dùng sức xoa nắn eo cậu.
"Đừng... Khụ khụ... Tưởng, Tưởng Vân Tô!"
Trước mắt Bạch Đường biến thành màu đen, giây phút ngạt thở gần như hôn mê đó, sức lực trên cổ cậu chợt buông lỏng, không khí lập tức tràn vào khí quản, cậu kịch liệt ho khan, hai chân run rẩy vùng vẫy hệt như một con cá mắc cạn sắp chết.
"... Đi ra ngoài," Giọng Tưởng Vân Thư vừa trầm lại vừa khàn, "Đừng để tôi nói lần thứ tư."
Nước mắt Bạch Đường ướt đẫm cả gương mặt, cậu sặc sụa ngẩng đầu lên, ngây người nhìn thấy một mảng màu đỏ.
Trên mu bàn tay alpha toàn là máu.
Con ngươi Tưởng Vân Thư như sắp nổ tung, lý trí mới vừa tỉnh táo trong phút chốc nhờ đau đớn lại sắp biến mất... Anh cắn răng rồi lại vung tay vào góc bàn.
Âm thanh xương cốt và máu thịt va chạm vang lên.
Bạch Đường nằm dưới thân alpha, cậu vô thức ngừng thở, hai mắt trợn to không chớp, trên mặt đều là vẻ ngạc nhiên, cậu kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, chỉ biết sự lo sợ bất an và nghi ngờ vốn giấu sâu trong lòng đang lung lay chực đổ, cuối cùng vỡ tan nát.
Pheromone của omega và alpha vương vấn quấn quít nhau, hòa làm một.
"Anh.. Anh không phải là hắn..." Hô hấp Bạch Đường mang theo run rẩy, từng giọt nước mắt rơi xuống đất, khóc đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh. "Anh không phải hắn, hắn không đời nào làm vậy..."
—
Tác giả có chuyện muốn nói: Do có bạn không hiểu nên mị giải thích một chút: Omega trong kỳ phát tình thì bất luận có có bị pheromone ảnh hưởng hay không thì đều sẽ đánh mất lý trí, dựa hết vào bản năng.
Cũng nên đến rồi mới phải, có lẽ là do đã hơn bốn tháng liên tục không có pheromone của omega an ủi nên kỳ mẫn cảm của anh cũng chậm chạp đến muộn, mà mấy ngày trước lại đi vào không gian kín tràn ngập pheromone của omega.
Kỳ phát tình của omega và kỳ mẫn cảm của alpha vốn là cộng sinh lẫn nhau, cùng ảnh hưởng nhau để tồn tại.
Tưởng Vân Thư ấn mạnh lên trán, gắng gượng nâng cơ thể nặng nề dậy, đầu đau đến nỗi làm anh không đứng thẳng người được mà khẽ loạng choạng, tay phải vịnh lên bàn để giữ thăng bằng, "Bộp" một tiếng.
Đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, sau lưng toát mồ hôi lạnh, anh lần mò sờ soạng khiến mấy tờ đề thi đều rơi xuống hết, trải đầy đất, không biết qua bao lâu mới tìm được điện thoại, ấn xuống số điện thoại của Chu Triêu Vũ.
Tưởng Vân Thư lắc lắc đầu, mồ hôi rơi xuống thảm, anh cố gắng giữ vững giọng mình: "Giáo sư Chu, tôi đến kỳ mẫn cảm rồi, bây giờ tôi và Bạch Đường đều đang ở nhà, cậu có thể đến đưa Bạch Đường đi không... Nhờ cậu chăm sóc Bạch Đường, bây giờ, được."
Đầu anh đau như muốn nứt ra, hít sâu một hơi, "Sau khi xong xuôi thì bao nhiêu tiền cũng được, nhờ cậu."
Giọng nói lạnh nhạt của Chu Triêu Vũ từ điện thoại truyền đến: "Tôi gọi điện cho Bạch Đường, anh tự lo cho mình đi."
Cúp điện thoại, Tưởng Vân Thư cứng rắn bình tĩnh hồi lâu rốt cuộc cũng sụp đổ, cả người ngã xuống giường, đánh rơi cả hộp thiết trên tủ đầu giường xuống, ngón tay anh run rẩy nhặt miếng dán ức chế dưới đất lên rồi thô lỗ dán vài miếng lên gáy, sau đó tự tiêm thuốc ức chế cho bản thân.
Alpha trong kỳ mẫn cảm nhạy bén với pheromone của omega gấp mười lần so với bình thường, vị sữa đặc ngòn ngọt quẩn quanh chóp mũi chẳng xua đi được, anh mạnh bạo gõ lên huyệt thái dương mình mấy cái như muốn làm bản thân tỉnh táo lại một chút.
Thế nhưng, Bạch Đường đang trong kỳ phát tình.
Một omega đang trong kỳ phát tình.
Ý nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu Tưởng Vân Thư, suýt chút nữa đã khiến anh phát điên, là một người hiện đại, từ trước đến nay anh không ngờ kỳ mẫn cảm lại khó chịu đựng đến như thế, hệt như cơn đau đớn khi bị xuất huyết não lặp đi lặp lại, lá gan bên trong như muốn bốc cháy thiêu rụi từ trong ra ngoài, dục vọng nguyên thủy từng đợt mãnh liệt đánh vào sâu trong não, lý trí của anh đã lung lay sắp sụp đổ.
"Hừ..." Trong cổ họng phát ra mấy âm tiết khàn khàn, con ngươi Tưởng Vân Thư giăng đầy tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa, ánh mắt sắc bén lộ ra tính xâm lược và thú tính điên cuồng hệt như một con sói đực đã đói khát mấy tháng trời.
Mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang gào thét: Omega, Omega... Xé nát nó đi.
Tưởng Vân Thư chợt nhớ ra trong quyển sách giáo dục giới tính có viết, alpha trong kỳ mẫn cảm có tâm lý phản xã hội, rất dễ nổi giận, khuynh hướng bạo lực tăng lên, tỉ lệ phạm tội rất cao, là sự tồn tại vô cùng nguy hiểm.
Anh vươn tay gọi điện cho Bạch Đường, giọng nói pha lẫn đau đớn khó phát hiện: "Bạch Đường, hình như tôi tới kỳ mẫn cảm rồi."
Bây giờ omega đang làm gì? Có phải đang mặc đồ bộ rộng thùng thình, mềm mại nằm cuộn người lộ ra mắt cá chân trắng như ngọc?
Tưởng Vân Thư xoa nhẹ ngón tay, khàn giọng nói: "Cậu ở yên trong phòng, khóa cửa lại, đừng ra đây."
Anh đã từng sờ qua khóe mắt đỏ ửng, chiếc đùi trắng nõn và cần cổ mảnh khảnh của omega.
Cổ họng anh khô khốc, "Giáo sư Chu có gọi cho cậu chưa, cậu ta nói... thế nào?"
Anh đã từng uống máu tươi ngon ngọt của omega.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói mềm mại của Bạch Đường, "À thì... Lát nữa đàn anh sẽ tới đón em."
Không nghe thì còn ổn, vừa nghe xong thì những ý nghĩ bẩn thiểu trong lòng rốt cuộc cũng thoát phong ấn, Tưởng Vân Thư vô thức đi về phía cửa, áp mũi lên khe cửa như muốn ngửi nhiều pheromone hơn, tay trái nắm chặt lấy chốt cửa.
Một omega đang trong kỳ phát tình ở ngay bên cạnh phòng mình, cậu ấy sẽ không thể chống cự, sẽ khóc rất dễ nghe... Đi mười bước là tới rồi, chỉ mười bước thôi.
Mở cửa ra... Mở cửa ra đi, đi qua bên đó, đè cậu ấy dưới thân, xé rách quần áo cậu ấy, cắn vào yết hầu, máu tươi sẽ phun ra...
Trong đầu đột nhiên dấy lên cơn đau đớn kịch liệt hơn lúc nãy, cơ hàm Tưởng Vân Thư đột nhiên căng chặt, dùng sức ném điện thoại ra xa, phát ra một tiếng động lớn rồi lẻ loi nằm trên sàn nhà, màn hình nứt toác.
Hình như omega đã bị dọa sợ: "Sao, sao thế ạ?"
Tưởng Vân Thư khổ sở thở dốc, "Cúp điện thoại."
"Sao..."
"Cúp điện thoại!" Tưởng Vân Thư hét lên.
Cuộc gọi bị cắt đứt, màn hình di động tối xuống.
Bên cạnh giường đặt một cái túi lớn, trong đó là mấy bộ quần áo và vài cuốn sách.
Bạch Đường thoát lực rúc trong chăn, cho dù đã che kín mít nhưng pheromone của alpha vẫn ngang ngược ùa vào, hung hăng ấn cậu xuống giường, len lỏi vào từ cổ áo rồi mơn trớn từng tấc da thịt, thô bạo đâm vào miếng dán ức chế trên tuyến thể, hết thảy đều đang thông báo: Mày là omega của tao.
"Hức..." Bạch Đường bị ép đến hốc mắt đỏ bừng, cắn chặt chăn kìm lại thanh âm buột miệng muốn thốt ra.
Cậu nhớ lại vào một lần alpha trong kỳ mẫn cảm, cánh tay cậu vô lực lệch ngang dưới mặt đất, cong thành góc độ không bình thường, trán cậu đã bị alpha túm tóc đập rách, nửa bên mặt toàn là máu, gáy bị cắn rách vào chỗ, dưới thân đã bị chơi đến chết lặng, mất tri mất giác, máu và nước mắt cũng đã chảy khô.
Trong thế giới của alpha trong kỳ mẫn cảm chỉ có bạo lực và dục vọng, nhưng thông thường thì đây lại là lúc họ dễ bị tổn thương và dễ bộc lộ bản chất thật nhất.
Bạch Đường bỗng nhiên ý thức được đây là cơ hội tốt nhất để thử Tưởng Vân Tô, nếu bỏ lỡ rồi thì sẽ không còn nữa.
Mũi chân vừa ló ra ngoài chăn đã rút vội trở về, lỡ như Tưởng Vân Tô vẫn là Tưởng Vân Tô thì cậu phải chịu thêm một lần cực hình nữa hay sao?
Nhưng nếu đó là Tưởng Vân Tô thì làm sao lại nói Chu Triêu Vũ đến đón cậu đi, sao lại kêu cậu khóa cửa lại, chỉ sợ là hắn đã nhịn không được mà nhào tới rồi? Dù sao Tưởng Vân Tô cũng không phải là kẻ có ý chí kiên định gì mà có thể chống lại bản năng, huống hồ chi ở trong mắt hắn, chỉ chơi chết một omega cũng không phải là chuyện to tát.
Bạch Đường lau nước mắt, hạ quyết tâm xốc chăn lên, lảo đảo bước xuống giường, làn da lộ ra ngoài tiếp xúc với pheromone dày đặc lập tức trở nên tê rần.
Cậu đánh liều dùng chính bản thân mình để đi tìm đáp án.
Vừa mở cửa ra, nồng độ pheromone mạnh gấp mười mấy lần không còn chướng ngại mà lập tức ập vào bóp lấy cổ họng Bạch Đường, cậu ngã khuỵu xuống đất ôm ngực nôn khan.
Đường Đen cũng bị pheromone làm cho nóng nảy, nó ở phòng khách chạy loạn đánh rơi hai cái ly, Bạch Đường nhịn xuống cơn buồn nôn và khó chịu để đưa Đường Đen ra ngoài vườn hoa trước.
Cậu vịn cầu thang, từng bước đi lên, rất nhiều lần hai chân mềm nhũn suýt khuỵu xuống, đợi đến khi đứng trước cửa phòng alpha, cậu còn cảm nhận được có gì đó lành lạnh chảy từ trên đùi xuống.
Ngón tay cậu run rẩy cầm lấy chốt cửa, mắt nhắm lại, trong lòng quyết tâm.
Dù sao cũng không có gì có thể tệ hơn so với hoàn cảnh trước đây của cậu, cùng lắm thì chết thôi.
"... Đi ra ngoài." Tưởng Vân Thư giấu mình trong bóng tối, nhìn gương mặt ngược sáng của Bạch Đường, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Anh nghĩ Bạch Đường điên rồi, cậu không biết tình huống hiện tại là như thế nào sao?! Đã nói là khóa cửa đừng bước ra, không những không nghe lời mà còn tới phòng anh làm gì?!
Tưởng Vân Thư mới vừa tắm nước lạnh lần thứ ba, cơ thể lạnh lẽo dọa người, thế nhưng vẫn không thể kìm nén ngọn lửa nóng bừng trong cơ thể, mái tóc ướt đẫm được vuốt lên đang nhỏ nước, khuôn mặt góc cạnh và vầng trán rộng lộ ra, xương hàm càng thêm sắc bén.
Bạch Đường vô cùng căng thẳng, cánh tay giấu dưới tay áo run rẩy, pheromone trong phòng khiến cậu không dám động đậy, cậu nhìn cơ bắp dưới quần áo của alpha, sức lực đó có thể nháy mắt bóp nát động mạch trong cổ họng cậu.
Tưởng Vân Thư nhấn nhấn huyệt thái dương đang co giật, gằn giọng cảnh cáo thêm lần nữa: "Đi ra ngoài."
Rất nguy hiểm, alpha lúc này còn nguy hiểm hơn so với những kỳ mẫn cảm trước đó, từng tế bào trong người Bạch Đường đều đang phát ra báo động, bên tai vang lên âm thanh chói tai, nếu cậu là một con mèo thì có lẽ lông cả người đã dựng đứng hết lên.
Thế nhưng dưới ánh mắt hung ác của Tưởng Vân Thư, cậu lại run rẩy đi về phía trước một bước, tìm đường chết mà phóng ra một chút pheromone.
Một giây đó, cậu nhìn thấy con ngươi alpha co lại, ngay sau đó là trời đất quay cuồng, lưng cậu đập lên sàn nhà, cổ đau nhói.
Alpha trực tiếp cắn xuyên hai xuyên qua hai lớp ức chế.
"A..." Bạch Đường bất lực ngưỡng cổ, nước mắt lập tức rơi xuống.
Cậu hối hận.
Cả người Bạch Đường phát run, trong mắt phản chiếu hình ảnh alpha đang mất đi lý trí, cậu vô cùng sợ hãi, tay trái lại bắt đầu đau nhức, trong não như chiếu lại thước phim alpha từng bạo hành cậu, cậu không thể khống chế mà khóc nấc lên: "Tưởng, Tưởng Vân Tô..."
Alpha đưa tay sờ lên yết hầu cậu rồi siết chặt.
"Ách! Khụ khụ!" Bạch Đường hoảng sợ, hô hấp càng thêm khó khăn, "A... Tưởng khụ, Tưởng Vân Tô..."
Trên môi truyền đến cảm giác ướt át, tay alpha chui vào quần áo rồi dùng sức xoa nắn eo cậu.
"Đừng... Khụ khụ... Tưởng, Tưởng Vân Tô!"
Trước mắt Bạch Đường biến thành màu đen, giây phút ngạt thở gần như hôn mê đó, sức lực trên cổ cậu chợt buông lỏng, không khí lập tức tràn vào khí quản, cậu kịch liệt ho khan, hai chân run rẩy vùng vẫy hệt như một con cá mắc cạn sắp chết.
"... Đi ra ngoài," Giọng Tưởng Vân Thư vừa trầm lại vừa khàn, "Đừng để tôi nói lần thứ tư."
Nước mắt Bạch Đường ướt đẫm cả gương mặt, cậu sặc sụa ngẩng đầu lên, ngây người nhìn thấy một mảng màu đỏ.
Trên mu bàn tay alpha toàn là máu.
Con ngươi Tưởng Vân Thư như sắp nổ tung, lý trí mới vừa tỉnh táo trong phút chốc nhờ đau đớn lại sắp biến mất... Anh cắn răng rồi lại vung tay vào góc bàn.
Âm thanh xương cốt và máu thịt va chạm vang lên.
Bạch Đường nằm dưới thân alpha, cậu vô thức ngừng thở, hai mắt trợn to không chớp, trên mặt đều là vẻ ngạc nhiên, cậu kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, chỉ biết sự lo sợ bất an và nghi ngờ vốn giấu sâu trong lòng đang lung lay chực đổ, cuối cùng vỡ tan nát.
Pheromone của omega và alpha vương vấn quấn quít nhau, hòa làm một.
"Anh.. Anh không phải là hắn..." Hô hấp Bạch Đường mang theo run rẩy, từng giọt nước mắt rơi xuống đất, khóc đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh. "Anh không phải hắn, hắn không đời nào làm vậy..."
—
Tác giả có chuyện muốn nói: Do có bạn không hiểu nên mị giải thích một chút: Omega trong kỳ phát tình thì bất luận có có bị pheromone ảnh hưởng hay không thì đều sẽ đánh mất lý trí, dựa hết vào bản năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.