Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
Chương 59
Đồ Nam Kình
27/09/2023
Quãng thời gian vất vả nhất của kỳ phát tình cũng đã vượt qua, omega sẽ
không còn bị bản năng chi phối đến mất lý trí như hai ngày trước nữa.
Nhưng có lẽ là do hành động cường thế của Tưởng Vân Thư vào ngày đầu đã để lại bóng ma cho omega đang mẫn cảm, thế nên mấy ngày còn lại Bạch Đường rất kháng cự không cho alpha chạm vào mình.
Hôm qua dì giúp việc mới được thông báo nên sáng hôm nay đã tới nhà, vừa vào cửa dì đã bị mấy tấm chăn mền đang tung bay trong vườn hoa thu hút ánh mắt.
Dì vừa đặt nguyên liệu nấu ăn xuống thì thấy alpha của nhà này đang lau tóc bước xuống lầu, hình như vừa mới tắm xong.
"Cậu Tưởng." Dì gọi, "Sao không để chăn mền ở ngoài đó tôi làm cho!"
Tưởng Vân Thư vắt khăn lên cổ, nói: "Không có gì đâu ạ, à phiền dì làm nhiều món một chút, Bạch Đường lại gầy đi rồi."
Dì bỗng nhiên nhìn thấy dấu răng đỏ thẫm trên cổ alpha, nửa ẩn nửa hiện dưới cổ áo, rồi chợt liên tưởng tới mớ chăn mền chiếm gần nửa vườn hoa ngoài kia, dì nở nụ cười mờ ám như đã hiểu: "Sức khỏe không tốt nên dễ ốm là đúng rồi, yên tâm đi tôi sẽ làm nhiều thêm chút! Cậu Tưởng cứ lên với cậu ấy đi."
Ánh mắt vốn nhìn thẳng của dì giúp việc thoáng dao động, Tưởng Vân Thư khựng một chút rồi vờ bình thản nói, "Ừm."
Tục ngữ nói, thứ người lớn từng thấy qua còn nhiều hơn đường đám nhóc đã đi, dì che miệng cười, lại hiểu ra, tuy trên mặt alpha lạnh lùng này không hiện cái gì nhưng thật ra là đang ngượng ngùng lắm.
Bước lên lầu, Tưởng Vân Thư lại nghĩ đến cái gì đó nên xoay người lại, "Dì nấu thêm trà giảm nhiệt cho con đi."
"Hả? Cậu bị sao hả?"
Alpha không còn trẻ lắm dùng đầu lưỡi liếm qua nướu răng, vô cảm phun ra ba chữ: "Nóng trong người."
Trong căn phòng tối tăm, omega trần trụi nằm trên giường, tay ôm gối ngủ say, chăn phủ lện eo lộ ra tấm lưng trắng nõn, xương vai rõ ràng, sống lưng kéo dài đến cuối xương sống, sâu như chứa được nước, vô cùng xinh đẹp, có thể xem là đối tượng có tỉ lệ lưng hoàn mỹ trong mắt sinh viên mỹ thuật, chỉ cần nhìn qua một cái là sẽ được mời đi làm người mẫu.
Nếu không phải quá gầy, nếu không phải có ba vết sẹo nhợt nhạt chướng mắt đó.
Đôi mắt Bạch Đường sưng đỏ, mũi cũng bị nghẹt do khóc, chỉ có thể hé miệng mà hô hấp, thế nên hơi thở có chút nặng nề.
Tưởng Vân Thư ngồi bên mép giường, anh dùng tăm bông thấm nước chấm lên miệng omega, bàn tay vuốt ve tấm lưng Bạch Đường, vết sẹo rõ ràng là do loại dây dài mềm dẻo để lại, ví dụ như roi.
Nếu không phải anh cưỡng ép bắt omega muốn chạy trốn lại, ấn xuống giường kiểm tra hết một lượt thì anh còn chẳng biết hóa ra trên người Bạch Đường lại có nhiều vết thương đến thế.
Bạch Đường bị tiếng kêu của Đường Đen bên ngoài đánh thức, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt hơi tối tăm của alpha.
Tưởng Vân Thư không nói gì, chỉ nhìn người đang nằm trên giường như thế.
Omega không xác nhận anh có là Tưởng Vân Thư hay không giống như trước giờ mà là yên lặng quay đầu, giận dỗi đưa lưng về phía alpha.
Tưởng Vân Thư hỏi: "Giận tôi à?"
Bạch Đường dùng cái gáy để gặp người, không trả lời.
Tưởng Vân Thư khom người, nệm lò xo phát ra tiếng vang, anh hơi kéo cổ áo xuống, "Đã cho cậu cắn rồi, còn giận nữa sao?"
"Em không giận." Bạch Đường rầu rĩ nói.
Tưởng Vân Thư: "Vậy quay đầu qua đây."
Bạch Đường rất nghe lời, nửa khuôn mắt giấu sau gối đầu, chỉ lộ ra đôi mắt sưng to, cậu khàn giọng nói: "Em cắn mạnh lắm sao ạ? Anh có đau không?" Cậu nhớ lúc đó cậu không phản kháng được, khóc lóc cầu xin alpha đừng nhìn nhưng anh vẫn vô tình nâng chân cậu lên, nhìn từ mắt cá chân đến bắp đùi, cậu dưới cơn giận dữ mà cắn anh.
Nhưng thật ra cho dù Tưởng Vân Thư có làm gì với cậu thì cậu sẽ không bao giờ tức giận, nếu không có Tưởng Vân Thư thì giờ này cậu vẫn đang phải ở trong địa ngục.
Chỉ là cậu rất đau khổ, một mặt xấu xí nhất cậu cố gắng che giấu lại bày ra cho Tưởng Vân Thư xem như thế.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì thật ra cũng không sao, dù sao bản thân cậu cũng đã rất dơ bẩn rồi, có thế nào thì bác sĩ Tưởng cũng sẽ không thích cậu đâu.
Nhờ có phúc của Chu An mà cậu mới được cứu ra từ địa ngục u ám, cậu còn hy vọng xa vời cái gì nữa?
Một đạo lý rất đơn giản.
Chỉ là lúc ấy đang trong kỳ phát tình, chỉ cần cậu tưởng tượng đến thôi thì như có cảm giác trời đất sắp sập xuống vậy.
Bây giờ tỉnh táo suy nghĩ lại, vậy là tốt rồi, thật sự.
"Sao lại khóc." Tưởng Vân Thư dùng ngón tay lau đi nước mắt Bạch Đường.
Bạch Đường cắn áo gối lắc lắc đầu, nước mắt đều quẹt hết lên gối.
Tưởng Vân Thư trầm giọng nói: "Bạch Đường, cậu nghĩ gì thì phải nói ra tôi mới biết được."
Bạch Đường vẫn lắc đầu như cũ, dùng giọng mũi nghèn nghẹn run giọng trả lời: "Không, không có." Làm sao cậu dám, sao cậu dám nói ra chứ, đối với Tưởng Vân Thư mà nói thì cậu chỉ là một bệnh nhân có dáng vẻ giống Chu An mà thôi, thậm chí còn không phải Chu An, sau khi Tưởng Vân Thư nghe được thì sẽ nghĩ như thế nào chứ.
Yên lặng.
Sau một lúc lâu, Tưởng Vân Thư nói: "Nhưng mà, tôi tức giận."
Bạch Đường đang vùi mặt trong gối đầu bỗng nhiên yên tĩnh, cậu vô thức ngừng thở.
"Lúc phát tình," Tưởng Vân Thư nhìn chằm chằm vào tai Bạch Đường, "sao lại muốn đi tắm nước lạnh."
Sắc mặt anh không vui, giọng lạnh lùng: "Không thể cứng thì không biết nói với tôi sao, cậu muốn để tới khi không thể điều trị thì tôi mới phát hiện rồi nhìn dáng vẻ hối hận của tôi đúng không?"
"Không phải!" Bạch Đường đột nhiên bật dậy, dùng tốc độ cực nhanh mà xin lỗi, "Em không có, thật sự không có! Em xin lỗi, em xin lỗi mà."
Tưởng Vân Thư yên lặng không nói gì.
Bạch Đường nhận ra alpha thật sự tức giận, trên mặt cậu vô cùng hoảng loạn, trên mi còn đọng lại nước mắt, cậu buộc miệng, "Em không, không có! Là thật ạ, em chỉ cảm thấy mình dơ bẩn quá nên không dám"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Tưởng Vân Thư nhanh chóng nắm lấy cằm omega, không cho cậu trốn tránh mà nhìn thẳng mình: "Sao lại cảm thấy bản thân dơ bẩn?"
Bạch Đường vô cùng ghét tật xấu hở cái là khóc này của mình.
Cậu nghẹn ngào muốn kìm nén nhưng lại không thể, hàng mày nhíu lại, nhắm chặt mắt không dám nhìn alpha, lông mi run rẩy, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Tưởng Vân Thư lại không mềm lòng, nếu không giải quyết vấn đề này thì mai sau sẽ trở thành nỗi lo, anh lắc lắc cằm omega, "Nói chuyện."
Nước mắt rơi xuống, Bạch Đường run giọng nói: "Tại em"
Mới nói được hai chữ đầu thì cậu lại nức nở nói không nên lời.
Tưởng Vân Thư buông tay ra rồi ôm omega ngồi lên đùi mình khẽ vỗ về, kiên nhẫn chờ đợi.
Đánh một cái lại cho một viên kẹo.
Alpha mới vừa tắm xong, Bạch Đường ngửi được mùi sữa tắm thoang thoảng, cậu níu chặt lấy quần áo của anh rồi vùi mặt vào lòng anh, rấm rứt khóc: "Tại em, em bẩn lắm, chỗ nào cũng có vết thương, xấu nữa, sức khỏe lại, lại yếu, còn có rất nhiều, rất nhiều khuyết điểm."
Có một câu mà mất tận mấy phút mới nói xong, cứ ngắt quãng mãi.
Tưởng Vân Thư cảm giác được trên ngực mình ướt nhẹp, anh nghe xong thì sắc mặt càng tệ hơn, vừa giận Bạch Đường lại vừa giận chính mình, một suy nghĩ chợt lướt ngang: Ai cho phép em ấy nghĩ bản thân mình như thế?
Anh tức giận đến bật cười: "Nếu vậy dựa theo lời cậu nói thì tôi cũng dơ bẩn."
Bạch Đường bỗng ngẩng đầu lên, muốn phản bác nhưng lại bị alpha che kín miệng không cho nói, Tưởng Vân Thư nói tiếp: "Trước đây cơ thể này ăn vừa ngọt lại vừa mặn, nói không chừng đều là tật xấu, tại bây giờ chưa phát hiện ra thôi, hơn nữa nếu nói dơ bẩn thì cậu bẩn bằng tôi sao? Cơ thể này đã làm tình với nhiều người như vậy, dơ bẩn vô cùng."
Bạch Đường mở to hai mắt, dù đang bị che miệng, cổ họng đau nhưng vẫn muốn nói: "Không có! Anh là anh, hắn là hắn!"
"Nhưng bây giờ tôi đang trong cơ thể này."
Bạch Đường nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không giống, cái này không giống!"
"Sao lại không giống?" Tưởng Vân Thư hỏi, "Không phải cậu cũng vì cơ thể của mình nên mới nói như vậy sao?"
Bạch Đường nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Anh nâng cằm Bạch Đường lên, nhìn thẳng vào đôi mắt người nọ, nói rõ ràng từng chữ một, "Cậu không hề dơ bẩn, một chút cũng không, có nghe chưa? Cậu là nạn nhân, tất cả đều là do lỗi của Tưởng Vân Tô, có hiểu không?"
Đôi mắt Bạch Đường trở nên chua xót, khuôn mặt của alpha lại bị nước mắt làm cho nhòe đi, cậu cố gắng nhịn xuống, gian nan đáp: "Dạ."
Lần này cậu khóc không phải vì đau khổ, mà là vì ———
Tưởng Vân Thư tốt như vậy.
Cùng lúc đó, từ sâu tận đáy lòng cậu bùng lên một chút hy vọng và may mắn ——— Tưởng Vân Thư không cảm thấy cậu dơ bẩn.
"Nếu cậu ghê tởm chính mình thì cũng là ghê tởm tôi." Tưởng Vân Thư nói, "Nhưng tôi lại không hề cảm thấy mình dơ bẩn, Bạch Đường."
Bạch Đường dùng giọng mũi khẽ đáp, "Em xin lỗi."
"Ngày mai tôi hẹn đăng ký khám khoa tiết niệu." Tưởng Vân Thư hít sâu một hơi, đè nén lửa trong lòng xuống, cố gắng ôn hòa nói, "Bây giờ nhân lúc tôi còn dễ nói chuyện thì cậu nên chủ động nói hết với tôi, từ đầu tới chân, từ cơ thể tới tâm lý, Tưởng Vân Tô đã làm gì với cậu, tôi không muốn lần sau tôi lại tự phát hiện ra, có được không?"
Bạch Đường ngoan ngoãn rúc trong lòng alpha, uất ức rơi nước mắt, hít hít mũi, lắp bắp nói ra từng chuyện Tưởng Vân Tô đã làm với mình, hệt như đứa nhỏ đã tìm được vòng tay của người lớn.
Thật vất vả mới áp chế lửa xuống, Tưởng Vân Thư chỉ mới nghe được hai phút mà lửa trong lòng lại càng ngày càng bùng cháy, càng nghe thì sắc mặt anh càng nặng nề.
"Thật ra lần đầu tiên đánh em thì hắn cũng không trở nên như vậy, hắn còn xin lỗi em, nói sau này sẽ không như thế nữa, lần nào cũng chắc chắn hết, nhưng mà lần sau lại còn đánh mạnh hơn." Bạch Đường nói, "Sau này mới, mới không kiêng dè gì, cho nên lúc trước em còn chưa biết đã đổi người, nghe anh nói lần sẽ không như vậy nữa thì rất, rất sợ hãi..."
Tưởng Vân Thư cảm thấy tối nay trong miệng mình sẽ nổi thêm ba mụn nước nữa cho coi.
Nước mắt Bạch Đường liên tục rơi, càng nói giọng càng nhỏ dần: "Còn nữa, lúc trước trong khoang sinh sản của em bị bỏ đồ vào, em không biết có bị sao không nữa."
Không, là 4 cái.
Giờ phút này, Tưởng Vân Thư chỉ muốn uống trà lạnh dì giúp việc đã nấu.
Nhưng có lẽ là do hành động cường thế của Tưởng Vân Thư vào ngày đầu đã để lại bóng ma cho omega đang mẫn cảm, thế nên mấy ngày còn lại Bạch Đường rất kháng cự không cho alpha chạm vào mình.
Hôm qua dì giúp việc mới được thông báo nên sáng hôm nay đã tới nhà, vừa vào cửa dì đã bị mấy tấm chăn mền đang tung bay trong vườn hoa thu hút ánh mắt.
Dì vừa đặt nguyên liệu nấu ăn xuống thì thấy alpha của nhà này đang lau tóc bước xuống lầu, hình như vừa mới tắm xong.
"Cậu Tưởng." Dì gọi, "Sao không để chăn mền ở ngoài đó tôi làm cho!"
Tưởng Vân Thư vắt khăn lên cổ, nói: "Không có gì đâu ạ, à phiền dì làm nhiều món một chút, Bạch Đường lại gầy đi rồi."
Dì bỗng nhiên nhìn thấy dấu răng đỏ thẫm trên cổ alpha, nửa ẩn nửa hiện dưới cổ áo, rồi chợt liên tưởng tới mớ chăn mền chiếm gần nửa vườn hoa ngoài kia, dì nở nụ cười mờ ám như đã hiểu: "Sức khỏe không tốt nên dễ ốm là đúng rồi, yên tâm đi tôi sẽ làm nhiều thêm chút! Cậu Tưởng cứ lên với cậu ấy đi."
Ánh mắt vốn nhìn thẳng của dì giúp việc thoáng dao động, Tưởng Vân Thư khựng một chút rồi vờ bình thản nói, "Ừm."
Tục ngữ nói, thứ người lớn từng thấy qua còn nhiều hơn đường đám nhóc đã đi, dì che miệng cười, lại hiểu ra, tuy trên mặt alpha lạnh lùng này không hiện cái gì nhưng thật ra là đang ngượng ngùng lắm.
Bước lên lầu, Tưởng Vân Thư lại nghĩ đến cái gì đó nên xoay người lại, "Dì nấu thêm trà giảm nhiệt cho con đi."
"Hả? Cậu bị sao hả?"
Alpha không còn trẻ lắm dùng đầu lưỡi liếm qua nướu răng, vô cảm phun ra ba chữ: "Nóng trong người."
Trong căn phòng tối tăm, omega trần trụi nằm trên giường, tay ôm gối ngủ say, chăn phủ lện eo lộ ra tấm lưng trắng nõn, xương vai rõ ràng, sống lưng kéo dài đến cuối xương sống, sâu như chứa được nước, vô cùng xinh đẹp, có thể xem là đối tượng có tỉ lệ lưng hoàn mỹ trong mắt sinh viên mỹ thuật, chỉ cần nhìn qua một cái là sẽ được mời đi làm người mẫu.
Nếu không phải quá gầy, nếu không phải có ba vết sẹo nhợt nhạt chướng mắt đó.
Đôi mắt Bạch Đường sưng đỏ, mũi cũng bị nghẹt do khóc, chỉ có thể hé miệng mà hô hấp, thế nên hơi thở có chút nặng nề.
Tưởng Vân Thư ngồi bên mép giường, anh dùng tăm bông thấm nước chấm lên miệng omega, bàn tay vuốt ve tấm lưng Bạch Đường, vết sẹo rõ ràng là do loại dây dài mềm dẻo để lại, ví dụ như roi.
Nếu không phải anh cưỡng ép bắt omega muốn chạy trốn lại, ấn xuống giường kiểm tra hết một lượt thì anh còn chẳng biết hóa ra trên người Bạch Đường lại có nhiều vết thương đến thế.
Bạch Đường bị tiếng kêu của Đường Đen bên ngoài đánh thức, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt hơi tối tăm của alpha.
Tưởng Vân Thư không nói gì, chỉ nhìn người đang nằm trên giường như thế.
Omega không xác nhận anh có là Tưởng Vân Thư hay không giống như trước giờ mà là yên lặng quay đầu, giận dỗi đưa lưng về phía alpha.
Tưởng Vân Thư hỏi: "Giận tôi à?"
Bạch Đường dùng cái gáy để gặp người, không trả lời.
Tưởng Vân Thư khom người, nệm lò xo phát ra tiếng vang, anh hơi kéo cổ áo xuống, "Đã cho cậu cắn rồi, còn giận nữa sao?"
"Em không giận." Bạch Đường rầu rĩ nói.
Tưởng Vân Thư: "Vậy quay đầu qua đây."
Bạch Đường rất nghe lời, nửa khuôn mắt giấu sau gối đầu, chỉ lộ ra đôi mắt sưng to, cậu khàn giọng nói: "Em cắn mạnh lắm sao ạ? Anh có đau không?" Cậu nhớ lúc đó cậu không phản kháng được, khóc lóc cầu xin alpha đừng nhìn nhưng anh vẫn vô tình nâng chân cậu lên, nhìn từ mắt cá chân đến bắp đùi, cậu dưới cơn giận dữ mà cắn anh.
Nhưng thật ra cho dù Tưởng Vân Thư có làm gì với cậu thì cậu sẽ không bao giờ tức giận, nếu không có Tưởng Vân Thư thì giờ này cậu vẫn đang phải ở trong địa ngục.
Chỉ là cậu rất đau khổ, một mặt xấu xí nhất cậu cố gắng che giấu lại bày ra cho Tưởng Vân Thư xem như thế.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì thật ra cũng không sao, dù sao bản thân cậu cũng đã rất dơ bẩn rồi, có thế nào thì bác sĩ Tưởng cũng sẽ không thích cậu đâu.
Nhờ có phúc của Chu An mà cậu mới được cứu ra từ địa ngục u ám, cậu còn hy vọng xa vời cái gì nữa?
Một đạo lý rất đơn giản.
Chỉ là lúc ấy đang trong kỳ phát tình, chỉ cần cậu tưởng tượng đến thôi thì như có cảm giác trời đất sắp sập xuống vậy.
Bây giờ tỉnh táo suy nghĩ lại, vậy là tốt rồi, thật sự.
"Sao lại khóc." Tưởng Vân Thư dùng ngón tay lau đi nước mắt Bạch Đường.
Bạch Đường cắn áo gối lắc lắc đầu, nước mắt đều quẹt hết lên gối.
Tưởng Vân Thư trầm giọng nói: "Bạch Đường, cậu nghĩ gì thì phải nói ra tôi mới biết được."
Bạch Đường vẫn lắc đầu như cũ, dùng giọng mũi nghèn nghẹn run giọng trả lời: "Không, không có." Làm sao cậu dám, sao cậu dám nói ra chứ, đối với Tưởng Vân Thư mà nói thì cậu chỉ là một bệnh nhân có dáng vẻ giống Chu An mà thôi, thậm chí còn không phải Chu An, sau khi Tưởng Vân Thư nghe được thì sẽ nghĩ như thế nào chứ.
Yên lặng.
Sau một lúc lâu, Tưởng Vân Thư nói: "Nhưng mà, tôi tức giận."
Bạch Đường đang vùi mặt trong gối đầu bỗng nhiên yên tĩnh, cậu vô thức ngừng thở.
"Lúc phát tình," Tưởng Vân Thư nhìn chằm chằm vào tai Bạch Đường, "sao lại muốn đi tắm nước lạnh."
Sắc mặt anh không vui, giọng lạnh lùng: "Không thể cứng thì không biết nói với tôi sao, cậu muốn để tới khi không thể điều trị thì tôi mới phát hiện rồi nhìn dáng vẻ hối hận của tôi đúng không?"
"Không phải!" Bạch Đường đột nhiên bật dậy, dùng tốc độ cực nhanh mà xin lỗi, "Em không có, thật sự không có! Em xin lỗi, em xin lỗi mà."
Tưởng Vân Thư yên lặng không nói gì.
Bạch Đường nhận ra alpha thật sự tức giận, trên mặt cậu vô cùng hoảng loạn, trên mi còn đọng lại nước mắt, cậu buộc miệng, "Em không, không có! Là thật ạ, em chỉ cảm thấy mình dơ bẩn quá nên không dám"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Tưởng Vân Thư nhanh chóng nắm lấy cằm omega, không cho cậu trốn tránh mà nhìn thẳng mình: "Sao lại cảm thấy bản thân dơ bẩn?"
Bạch Đường vô cùng ghét tật xấu hở cái là khóc này của mình.
Cậu nghẹn ngào muốn kìm nén nhưng lại không thể, hàng mày nhíu lại, nhắm chặt mắt không dám nhìn alpha, lông mi run rẩy, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Tưởng Vân Thư lại không mềm lòng, nếu không giải quyết vấn đề này thì mai sau sẽ trở thành nỗi lo, anh lắc lắc cằm omega, "Nói chuyện."
Nước mắt rơi xuống, Bạch Đường run giọng nói: "Tại em"
Mới nói được hai chữ đầu thì cậu lại nức nở nói không nên lời.
Tưởng Vân Thư buông tay ra rồi ôm omega ngồi lên đùi mình khẽ vỗ về, kiên nhẫn chờ đợi.
Đánh một cái lại cho một viên kẹo.
Alpha mới vừa tắm xong, Bạch Đường ngửi được mùi sữa tắm thoang thoảng, cậu níu chặt lấy quần áo của anh rồi vùi mặt vào lòng anh, rấm rứt khóc: "Tại em, em bẩn lắm, chỗ nào cũng có vết thương, xấu nữa, sức khỏe lại, lại yếu, còn có rất nhiều, rất nhiều khuyết điểm."
Có một câu mà mất tận mấy phút mới nói xong, cứ ngắt quãng mãi.
Tưởng Vân Thư cảm giác được trên ngực mình ướt nhẹp, anh nghe xong thì sắc mặt càng tệ hơn, vừa giận Bạch Đường lại vừa giận chính mình, một suy nghĩ chợt lướt ngang: Ai cho phép em ấy nghĩ bản thân mình như thế?
Anh tức giận đến bật cười: "Nếu vậy dựa theo lời cậu nói thì tôi cũng dơ bẩn."
Bạch Đường bỗng ngẩng đầu lên, muốn phản bác nhưng lại bị alpha che kín miệng không cho nói, Tưởng Vân Thư nói tiếp: "Trước đây cơ thể này ăn vừa ngọt lại vừa mặn, nói không chừng đều là tật xấu, tại bây giờ chưa phát hiện ra thôi, hơn nữa nếu nói dơ bẩn thì cậu bẩn bằng tôi sao? Cơ thể này đã làm tình với nhiều người như vậy, dơ bẩn vô cùng."
Bạch Đường mở to hai mắt, dù đang bị che miệng, cổ họng đau nhưng vẫn muốn nói: "Không có! Anh là anh, hắn là hắn!"
"Nhưng bây giờ tôi đang trong cơ thể này."
Bạch Đường nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không giống, cái này không giống!"
"Sao lại không giống?" Tưởng Vân Thư hỏi, "Không phải cậu cũng vì cơ thể của mình nên mới nói như vậy sao?"
Bạch Đường nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Anh nâng cằm Bạch Đường lên, nhìn thẳng vào đôi mắt người nọ, nói rõ ràng từng chữ một, "Cậu không hề dơ bẩn, một chút cũng không, có nghe chưa? Cậu là nạn nhân, tất cả đều là do lỗi của Tưởng Vân Tô, có hiểu không?"
Đôi mắt Bạch Đường trở nên chua xót, khuôn mặt của alpha lại bị nước mắt làm cho nhòe đi, cậu cố gắng nhịn xuống, gian nan đáp: "Dạ."
Lần này cậu khóc không phải vì đau khổ, mà là vì ———
Tưởng Vân Thư tốt như vậy.
Cùng lúc đó, từ sâu tận đáy lòng cậu bùng lên một chút hy vọng và may mắn ——— Tưởng Vân Thư không cảm thấy cậu dơ bẩn.
"Nếu cậu ghê tởm chính mình thì cũng là ghê tởm tôi." Tưởng Vân Thư nói, "Nhưng tôi lại không hề cảm thấy mình dơ bẩn, Bạch Đường."
Bạch Đường dùng giọng mũi khẽ đáp, "Em xin lỗi."
"Ngày mai tôi hẹn đăng ký khám khoa tiết niệu." Tưởng Vân Thư hít sâu một hơi, đè nén lửa trong lòng xuống, cố gắng ôn hòa nói, "Bây giờ nhân lúc tôi còn dễ nói chuyện thì cậu nên chủ động nói hết với tôi, từ đầu tới chân, từ cơ thể tới tâm lý, Tưởng Vân Tô đã làm gì với cậu, tôi không muốn lần sau tôi lại tự phát hiện ra, có được không?"
Bạch Đường ngoan ngoãn rúc trong lòng alpha, uất ức rơi nước mắt, hít hít mũi, lắp bắp nói ra từng chuyện Tưởng Vân Tô đã làm với mình, hệt như đứa nhỏ đã tìm được vòng tay của người lớn.
Thật vất vả mới áp chế lửa xuống, Tưởng Vân Thư chỉ mới nghe được hai phút mà lửa trong lòng lại càng ngày càng bùng cháy, càng nghe thì sắc mặt anh càng nặng nề.
"Thật ra lần đầu tiên đánh em thì hắn cũng không trở nên như vậy, hắn còn xin lỗi em, nói sau này sẽ không như thế nữa, lần nào cũng chắc chắn hết, nhưng mà lần sau lại còn đánh mạnh hơn." Bạch Đường nói, "Sau này mới, mới không kiêng dè gì, cho nên lúc trước em còn chưa biết đã đổi người, nghe anh nói lần sẽ không như vậy nữa thì rất, rất sợ hãi..."
Tưởng Vân Thư cảm thấy tối nay trong miệng mình sẽ nổi thêm ba mụn nước nữa cho coi.
Nước mắt Bạch Đường liên tục rơi, càng nói giọng càng nhỏ dần: "Còn nữa, lúc trước trong khoang sinh sản của em bị bỏ đồ vào, em không biết có bị sao không nữa."
Không, là 4 cái.
Giờ phút này, Tưởng Vân Thư chỉ muốn uống trà lạnh dì giúp việc đã nấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.