Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
Chương 76
Đồ Nam Kình
09/01/2024
Lúc Tưởng Vân Thư thức dậy, tay anh đang vòng qua eo omega, mặt vùi vào
ngực omega, còn Bạch Đường thì đang ôm lấy đầu anh như bảo vệ, tay trái
quấn băng gạc đặt lên bên mặt anh, nhẹ nhàng hít thở.
Hai chân quấn lấy nhau.
Tưởng Vân Thư nhắm mắt lại, cách một lớp áo ngủ khẽ khàng đặt nụ hôn lên lồng ngực Bạch Đường rồi cứ giữ nguyên như thế. Lần đầu tiên anh muốn ngủ nướng thêm một chút nữa, chẳng muốn làm gì hết, chỉ yên bình tựa vào nhau như thế này thôi.
Nhưng đã quen với đồng hồ sinh học, anh không còn buồn ngủ nữa nên đành phải nhẹ nhàng rời khỏi cánh tay Bạch Đường, nhưng mà chỉ mới cử động một chút thì omega đã giật mình, mắt còn chưa mở mà tay đã chầm chậm vỗ về lưng alpha, mơ màng dỗ anh: "Ưm Thư ngoan, không sao hết."
Hơi thở nóng rực trên đỉnh đầu, Tưởng Vân Thư yên lặng chăm chú nhìn dáng vẻ khi ngủ của Bạch Đường như muốn khắc sâu vào trong mắt. Đợi sau khi cậu lại ngủ say thì anh mới ngồi dậy, đặt tay trái Bạch Đường cho thoải mái hơn rồi mới nhẹ chân đi ra ngoài.
Cơn gió phương nam cuối tháng giêng rét lạnh thổi rát làn da Tưởng Vân Thư, anh đứng ngoài ban công tầng 18, chỉ khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài đồ ngủ. Dáng người anh cao ráo, đang rũ mắt nhìn dòng xe đi lại như mắc cửi, ngón tay thon dài hữu lực đang cầm điện thoại di động để bên tai.
Sau khi điện thoại được kết nối, lời nói ra còn lạnh lẽo hơn cả thời tiết hiện tại: "Tôi muốn tống ông ta vào viện tâm thần."
Bạch Đường còn mê ngủ bị đánh thức, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì cằm đã bị bắt lấy, đầu lưỡi nóng bỏng đã chui vào khoang miệng.
Omega bị giữ chặt, các cơ quan cơ thể còn chưa kịp thức dậy nên hô hấp có chút khó khăn, chỉ có thể hé miệng hít thở mặc alpha hôn mình.
Kể từ khi bị thương, apha không còn kìm nén như trước nữa, mặc dù không giống với các cặp đôi lúc nào cũng bám dính lấy nhau nhưng ít nhất cũng đã ra dáng một alpha, "chủ động" hơn rất nhiều, còn có thêm nhiều hành động nhỏ như: vô thức xoa nắn cổ tay omega, khi hôn nhau thì tay luồn vào áo vuốt ve eo omega, omega càng rên rỉ thì càng vuốt ve mạnh hơn, trên làn da trắng nõn ửng đỏ một mảng lớn, còn có thói quen hôn một cái khi thức dậy và trước khi ra ngoài.
Nhưng cũng chỉ giới hạn bao nhiêu đây.
Bạch Đường mặc áo khoác màu xanh xám, trên cổ áo là lớp lông nhung trắng, một cơn gió lạnh thổi qua, cậu rụt cổ khiến lông cọ vào mặt ngưa ngứa.
Tưởng Vân Thư nắm lấy tay Bạch Đường nhét vào túi áo khoác, cậu ngoắc lấy ngón tay alpha rồi ngáp một cái.
Hai người tạm biệt ở cổng trường, bỗng nhiên Bạch Đường hơi kiễng chân hôn alpha một cái rồi hệt như con mèo trộm được cá mà chạy vào trường, cậu ôm cánh tay rồi ngồi xe buýt về ký túc xá.
Các bạn cùng phòng vẫn chưa dậy, cậu nhẹ chân đi ra ngoài ban công, ngồi trên ghế lật sách chuyên ngành ra đọc trong gió lạnh.
Sau khi thi đậu đại học Đế Đô, suốt kỳ nghỉ hè alpha tỉ mỉ phân tích ưu và nhược điểm của việc thi lên thạc sĩ, nói từng cái một, Bạch Đường cắn nắp viết ngơ ngác lắng nghe.
Tóm lại: Muốn thi thì tốt nhất là nên nộp hồ sơ xét tuyển thẳng.
Thế nên cậu cần phải có thành tích học tập cao và phải giữ top 5 trong chuyên ngành.
À còn nữa, sau khi bị thương, alpha còn quản cậu sát sao hơn.
Tưởng Vân Thư không cho cậu đi ra ngoài một mình cho dù có hay không có tiết, đi xa hay đi gần. Vậy nên Bạch Đường chỉ có thể theo thời gian của alpha, 7 giờ rưỡi sáng đến trường, chiều không nhận được điện thoại của alpha thì không được ra cổng.
Lúc nghỉ trưa, Tưởng Vân Thư thay đổi lịch trình thường ngày, mỗi ngày đều phải gọi cho Bạch Đường trò chuyện mấy câu.
Thậm chí có một lần omega chỉ tan học muộn mấy phút là Tưởng Vân Thư đã gọi đến.
Ngay cả bạn cùng phòng cũng không nhịn được mà nói: "Bạn trai cậu quản nghiêm thiệt đó."
Bạch Đường cười cười, "Không phải vậy đâu."
Một tuần trôi qua, cánh tay đã được đổi thuốc hai lần.
Ngoại trừ lần alpha kích động vào hôm xảy ra sự việc và một vài "di chứng" kèm theo thì ngày hôm sau cảm xúc của alpha đã trở về như cũ, lại biến thành dáng vẻ trầm ổn kia, lại bận rộn như trước.
Nhưng omega vô cùng nhạy cảm, không biết có phải do ảo giác của Bạch Đường hay không mà cậu cảm thấy hình như alpha càng bận hơn, với lại hình như đang giấu mình làm gì đó.
Lúc ở nhà, số cuộc gọi đến càng nhiều hơn, có khi đang ăn cơm thì phải ra ban công nghe, một lần nghe là khoảng nửa tiếng, Bạch Đường ăn xong mới trở vào.
Còn có rất nhiều lần anh gọi đến nói mình đang có công chuyện nên bảo cậu ăn tối trong căn tin rồi đợi anh, khoảng hơn 8 giờ mới đến đón cậu.
Buổi tối thì càng lúc càng ngủ muộn, khuyên như thế nào cũng không được, nói phải làm xong lịch trình thì mới đi ngủ, còn bận hơn so với trước kỳ mẫn cảm nữa.
Gông xiềng chỉ bị phá tan vào lần hôm đó.
Thậm chí có một tối nọ, Bạch Đường mơ màng tỉnh lại, ánh đèn vàng ấm áp chui vào mắt, tiếng gõ phím "Lách cách" dần rõ ràng, cậu nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 3:17 sáng.
"Bác sĩ Tưởng ơi?" Cậu muốn ngồi dậy nhưng do mới thức giấc nên còn chưa nhớ ra tay trái đang bị thương, cơn đau lập tức bùng nổ, cậu ngã mạnh xuống giường.
Cơn buồn ngủ của Tưởng Vân Thư bị cậu dọa bay mất, anh vội vàng đi qua kiểm tra xem, cũng may là không bị gì.
"Bác sĩ Tưởng ơi," Bạch Đường co người dụi lên đầu gối alpha đang đứng bên giường, muốn làm nũng để alpha hồi tâm chuyển ý, "Sao anh còn chưa ngủ nữa, anh đi ngủ với em nha? Trễ quá rồi."
Tưởng Vân Thư đắp chăn lại cho cậu, "Em ngủ trước đi."
Bạch Đường bực bội, cậu ngồi dậy chọc vào quầng thâm dưới mắt alpha, "Anh còn chưa chịu ngủ nữa? Không chịu ngủ! Sáng mai thì 6:30 đã dậy!"
Cậu lại chầm chậm nói: "Hay anh đi ngủ trước được không? Hay là ngày mai 7 giờ rồi hẵng dậy... Ngủ thêm nửa tiếng nữa cũng được mà... Sao lại phải dậy sớm như vậy chứ."
Thế nhưng Tưởng Vân Thư chỉ ấn cậu xuống, đưa tay che mắt cậu lại, "Anh sắp xong rồi, không sao đâu."
Bạch Đường cũng từng hỏi alpha đang làm gì nhưng người nọ chỉ nói: "Chỉ là một vài việc phiền phức thôi, sắp giải quyết xong rồi, em đừng lo lắng."
Có điều Tưởng Vân Thư không biết, dạo này trên người anh tỏa ra lệ khí âm u khiến omega cũng có chút sợ hãi.
Chỉ những khi chỉ có hai người, khi trong mắt alpha chỉ có Bạch Đường thì cả người mới thả lỏng được một ít.
Một tuần này đều là Tưởng Vân Thư gội đầu cho omega.
Tưởng Vân Thư cuộn ống quần dài lên ngồi trong nhà tắm, hai cái ghế mềm nhỏ đặt cạnh nhau bên chân anh, Bạch Đường quen đường quen nẻo nằm xuống, gác đầu lên chân anh, nằm xuống rồi còn ngẩng đầu híp mắt cười với anh.
Alpha nhéo nhéo cằm cậu, "Nằm yên nào."
Nước ấm xối ướt mái tóc đen, khuôn mặt xinh đẹp của omega hoàn toàn lộ ra, dường như sợ nước dính vào mắt nên Bạch Đường nhắm chặt mắt lại, hàng mi run run, chân mày thanh tú khẽ cau lại.
Tưởng Vân Thư đưa tay vuốt ve chân mày cậu, có vài sợi hơi dài, anh hỏi: "Em hay tỉa lông mày à?"
"Dạ." Bạch Đường đáp, "Nhưng mà không phải tỉa thành hình mà là tỉa cho gọn bớt, nào dài quá thì tỉa."
Ngón cái dính chút bọt của Tưởng Vân Thư xoa xoa chân mày omega, "Anh tưởng cơ địa em ít lông."
Bạch Đường ậm ừ "À" một tiếng, "Thật ra em không ít lông đâu, anh nhìn tóc em là biết."
Sắc mặt Tưởng Vân Thư có hơi mệt mỏi, anh chợt nghĩ đến gì đó, khẽ cau mày mất tự nhiên ho khan một cái, "Vậy phía dưới của em thì sao?"
Bạch Đường chợt mở mắt ra, sau khi đối diện với ánh mắt của alpha thì dứt khoát nhắm lại, cậu ấp a ấp úng, hai tai nóng bừng: "Lúc trước em có đi triệt vĩnh viễn nên, nên không mọc dài nữa."
Omega ho khan một cái, cứng ngắc lảng sang chuyện khác: "Em, hồi hổm em cũng thấy anh tỉa chân mày trong nhà tắm á"!
"À, tỉa cho gọn bớt thôi." Tưởng Vân Thư nói.
"Nhưng mà..." Do Bạch Đường nhắm mắt lại nên đã bỏ lỡ khoảnh khắc hiếm khi alpha nhướng mày, "Anh tỉa lông mày hay cạo râu thì đều làm trước khi tắm mà, sao em lại thấy được?"
Omega đột nhiên ngậm miệng, môi mím lại, khuôn mặt đỏ bừng, đúng là tự vác đá đập chân mình, cậu chợt xuýt xoa một tiếng, lại đánh trống lảng: "Bác sĩ Tưởng nhẹ nhẹ một chút!"
Tưởng Vân Thư khẽ bật cười, không muốn buông tha, "Em nhìn lén anh tắm."
Bạch Đường: "!"
Bạch Đường: "Em không có!" Omega chống chế, nói không lại thì giơ tay muốn che miệng alpha.
Ngón tay thon dài quơ trước mắt, Tưởng Vân Thư hơi nghiêng đầu cắn ngón trỏ omega.
Bạch Đường lập tức rụt tay về, ngứa ngáy cọ cọ lên quần áo. Trong lòng cậu thầm than, trước kia cậu nghĩ Tưởng Vân Thư khô khan không biết chủ động, vậy mà bây giờ lại hệt như say rượu mà dính lấy cậu không buông.
Cũng may alpha vẫn còn lương tâm, thấy omega nằm trên chân mình đỏ bừng hai tai thì không chọc nữa, tập trung gội đầu cho cậu, sau khi gội xong thì lấy khăn đến lau khô tóc.
Bạch Đường thoải mái tựa vào lồng ngực vững chắc ở phía sau, mơ mơ màng màng buồn ngủ, bất chợt cậu nghe alpha nhẹ giọng cảm thán: "Nhóc con háo sắc."
Bạch Đường tỉnh táo lại, nếu không phải đầu đang bị alpha giữ lại thì chắc chắn cậu sẽ trốn mất. Omega đỏ mặt nhấn mạnh từng chữ: "Em! Không! Có!"
5:30 chiều hôm sau, Bạch Đường đang tự học trong thư viện.
Tưởng Vân Thư lại gọi đến, anh nói: "Bạch Đường, tối nay anh có chút việc nên em đợi anh nhắn tin rồi hãy ra, được không?"
Bạch Đường cụp mắt trả lời.
Bên kia.
Tần Chung Nam lắng nghe Tưởng Vân Thư trình bày, sau đó xem video Tưởng Kính Sinh đánh Giang Nguyễn Gia và tấn công Bạch Đường ở cổng trường, anh ta nói: "Nếu theo góc nhìn của chuyên gia tâm lý thì tôi đoán Tưởng Kính Sinh có vấn đề tâm thần, ông ta có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, với lại, nên nói thế nào nhỉ, có vẻ như còn có chút rối loạn bùng phát gián đoạn(1)."
(1)Rối loạn bùng phát gián đoạn (Intermittent Explosive Disorder) là một chứng bệnh tâm thần ít được biết đến, bao gồm các giai đoạn lặp đi lặp lại, đột ngột của hành vi bốc đồng, hung hăng, bạo lực hoặc bộc phát bằng lời nói tức giận; trong đó phản ứng hoàn toàn không phù hợp với tình huống.
Anh ta xem lại video của Bạch Đường thêm mấy lần rồi hỏi: "Anh đã trình báo với công an là tinh thần ông ta có vấn đề gây nguy hiểm cho xã hội rồi phải không?"
Tưởng Vân Thư xoa xoa huyệt thái dương "Ừ" một tiếng.
Tần Chung Nam nhìn anh vài giây rồi nói: "Các bệnh viện tâm thần sẽ cưỡng chế điều trị cho một số đối tượng gây nguy hiểm cho cộng đồng và gây bất hòa trong gia đình theo yêu cầu của xã hội, hai cái video này, giám định thương tích của Giang Nguyễn Gia và hồ sơ vụ án cố ý gây thương tích cho sinh viên có tác dụng rất lớn, nhưng nếu anh muốn yên tâm hơn thì có thể bắt đầu từ hàng xóm và con trai cả của ông ta."
Tưởng Vân Thư cau mày gật đầu, sau đó viết vào ghi chú.
Tần Chung Nam nói: "Không biết tôi có nên nói hay không nhưng mà trạng thái hiện giờ của anh hình như cũng không được ổn lắm, có muốn thả lỏng tinh thần một chút không?"
Tưởng Vân Thư sửng sốt, một lúc sau mới cười cười: "Không cần đâu, Bạch Đường còn đang đợi tôi."
Lúc nhận được tin nhắn của Tưởng Vân Thư, Bạch Đường còn đang ở thư viện, cậu trả lời: Dạ! Em dọn đồ xong rồi ra liền!
Đại học Đế Đô rất rộng, đợi cậu dọn đồ xong rồi đi xe buýt đến cổng trường thì đã 15 phút trôi qua.
Từ xa xa Bạch Đường đã nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở trước cổng, cậu vô thức mỉm cười, cầm máy tính bảng trong tay rồi nhanh chân chạy ra.
Cậu kìm nén niềm phấn khởi khi sắp được gặp Tưởng Vân Thư, vừa định gõ cửa sổ xe thì chợt khựng lại.
Cậu nhìn thấy người trong xe hình như đã ngủ rồi, alpha cao lớn cong người co chân, trán tựa vào vô lăng, hàng mày cau lại, có vẻ như rất khó chịu.
Cách một lớp chống nắng của cửa xe, cậu có thể nhìn thấy hết vẻ mỏi mệt không thể giấu trên gương mặt Tưởng Vân Thư.
Đau lòng đứng nhìn một hồi lâu, Bạch Đường mới chầm chậm bỏ tay xuống, xoay người dựa vào xe một lát rồi ngồi xuống bậc thang ven đường, sau đó mở máy tính bảng lên xem lại thực đơn món ăn khuya để tối về bồi bổ cho alpha.
Hai chân quấn lấy nhau.
Tưởng Vân Thư nhắm mắt lại, cách một lớp áo ngủ khẽ khàng đặt nụ hôn lên lồng ngực Bạch Đường rồi cứ giữ nguyên như thế. Lần đầu tiên anh muốn ngủ nướng thêm một chút nữa, chẳng muốn làm gì hết, chỉ yên bình tựa vào nhau như thế này thôi.
Nhưng đã quen với đồng hồ sinh học, anh không còn buồn ngủ nữa nên đành phải nhẹ nhàng rời khỏi cánh tay Bạch Đường, nhưng mà chỉ mới cử động một chút thì omega đã giật mình, mắt còn chưa mở mà tay đã chầm chậm vỗ về lưng alpha, mơ màng dỗ anh: "Ưm Thư ngoan, không sao hết."
Hơi thở nóng rực trên đỉnh đầu, Tưởng Vân Thư yên lặng chăm chú nhìn dáng vẻ khi ngủ của Bạch Đường như muốn khắc sâu vào trong mắt. Đợi sau khi cậu lại ngủ say thì anh mới ngồi dậy, đặt tay trái Bạch Đường cho thoải mái hơn rồi mới nhẹ chân đi ra ngoài.
Cơn gió phương nam cuối tháng giêng rét lạnh thổi rát làn da Tưởng Vân Thư, anh đứng ngoài ban công tầng 18, chỉ khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài đồ ngủ. Dáng người anh cao ráo, đang rũ mắt nhìn dòng xe đi lại như mắc cửi, ngón tay thon dài hữu lực đang cầm điện thoại di động để bên tai.
Sau khi điện thoại được kết nối, lời nói ra còn lạnh lẽo hơn cả thời tiết hiện tại: "Tôi muốn tống ông ta vào viện tâm thần."
Bạch Đường còn mê ngủ bị đánh thức, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì cằm đã bị bắt lấy, đầu lưỡi nóng bỏng đã chui vào khoang miệng.
Omega bị giữ chặt, các cơ quan cơ thể còn chưa kịp thức dậy nên hô hấp có chút khó khăn, chỉ có thể hé miệng hít thở mặc alpha hôn mình.
Kể từ khi bị thương, apha không còn kìm nén như trước nữa, mặc dù không giống với các cặp đôi lúc nào cũng bám dính lấy nhau nhưng ít nhất cũng đã ra dáng một alpha, "chủ động" hơn rất nhiều, còn có thêm nhiều hành động nhỏ như: vô thức xoa nắn cổ tay omega, khi hôn nhau thì tay luồn vào áo vuốt ve eo omega, omega càng rên rỉ thì càng vuốt ve mạnh hơn, trên làn da trắng nõn ửng đỏ một mảng lớn, còn có thói quen hôn một cái khi thức dậy và trước khi ra ngoài.
Nhưng cũng chỉ giới hạn bao nhiêu đây.
Bạch Đường mặc áo khoác màu xanh xám, trên cổ áo là lớp lông nhung trắng, một cơn gió lạnh thổi qua, cậu rụt cổ khiến lông cọ vào mặt ngưa ngứa.
Tưởng Vân Thư nắm lấy tay Bạch Đường nhét vào túi áo khoác, cậu ngoắc lấy ngón tay alpha rồi ngáp một cái.
Hai người tạm biệt ở cổng trường, bỗng nhiên Bạch Đường hơi kiễng chân hôn alpha một cái rồi hệt như con mèo trộm được cá mà chạy vào trường, cậu ôm cánh tay rồi ngồi xe buýt về ký túc xá.
Các bạn cùng phòng vẫn chưa dậy, cậu nhẹ chân đi ra ngoài ban công, ngồi trên ghế lật sách chuyên ngành ra đọc trong gió lạnh.
Sau khi thi đậu đại học Đế Đô, suốt kỳ nghỉ hè alpha tỉ mỉ phân tích ưu và nhược điểm của việc thi lên thạc sĩ, nói từng cái một, Bạch Đường cắn nắp viết ngơ ngác lắng nghe.
Tóm lại: Muốn thi thì tốt nhất là nên nộp hồ sơ xét tuyển thẳng.
Thế nên cậu cần phải có thành tích học tập cao và phải giữ top 5 trong chuyên ngành.
À còn nữa, sau khi bị thương, alpha còn quản cậu sát sao hơn.
Tưởng Vân Thư không cho cậu đi ra ngoài một mình cho dù có hay không có tiết, đi xa hay đi gần. Vậy nên Bạch Đường chỉ có thể theo thời gian của alpha, 7 giờ rưỡi sáng đến trường, chiều không nhận được điện thoại của alpha thì không được ra cổng.
Lúc nghỉ trưa, Tưởng Vân Thư thay đổi lịch trình thường ngày, mỗi ngày đều phải gọi cho Bạch Đường trò chuyện mấy câu.
Thậm chí có một lần omega chỉ tan học muộn mấy phút là Tưởng Vân Thư đã gọi đến.
Ngay cả bạn cùng phòng cũng không nhịn được mà nói: "Bạn trai cậu quản nghiêm thiệt đó."
Bạch Đường cười cười, "Không phải vậy đâu."
Một tuần trôi qua, cánh tay đã được đổi thuốc hai lần.
Ngoại trừ lần alpha kích động vào hôm xảy ra sự việc và một vài "di chứng" kèm theo thì ngày hôm sau cảm xúc của alpha đã trở về như cũ, lại biến thành dáng vẻ trầm ổn kia, lại bận rộn như trước.
Nhưng omega vô cùng nhạy cảm, không biết có phải do ảo giác của Bạch Đường hay không mà cậu cảm thấy hình như alpha càng bận hơn, với lại hình như đang giấu mình làm gì đó.
Lúc ở nhà, số cuộc gọi đến càng nhiều hơn, có khi đang ăn cơm thì phải ra ban công nghe, một lần nghe là khoảng nửa tiếng, Bạch Đường ăn xong mới trở vào.
Còn có rất nhiều lần anh gọi đến nói mình đang có công chuyện nên bảo cậu ăn tối trong căn tin rồi đợi anh, khoảng hơn 8 giờ mới đến đón cậu.
Buổi tối thì càng lúc càng ngủ muộn, khuyên như thế nào cũng không được, nói phải làm xong lịch trình thì mới đi ngủ, còn bận hơn so với trước kỳ mẫn cảm nữa.
Gông xiềng chỉ bị phá tan vào lần hôm đó.
Thậm chí có một tối nọ, Bạch Đường mơ màng tỉnh lại, ánh đèn vàng ấm áp chui vào mắt, tiếng gõ phím "Lách cách" dần rõ ràng, cậu nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 3:17 sáng.
"Bác sĩ Tưởng ơi?" Cậu muốn ngồi dậy nhưng do mới thức giấc nên còn chưa nhớ ra tay trái đang bị thương, cơn đau lập tức bùng nổ, cậu ngã mạnh xuống giường.
Cơn buồn ngủ của Tưởng Vân Thư bị cậu dọa bay mất, anh vội vàng đi qua kiểm tra xem, cũng may là không bị gì.
"Bác sĩ Tưởng ơi," Bạch Đường co người dụi lên đầu gối alpha đang đứng bên giường, muốn làm nũng để alpha hồi tâm chuyển ý, "Sao anh còn chưa ngủ nữa, anh đi ngủ với em nha? Trễ quá rồi."
Tưởng Vân Thư đắp chăn lại cho cậu, "Em ngủ trước đi."
Bạch Đường bực bội, cậu ngồi dậy chọc vào quầng thâm dưới mắt alpha, "Anh còn chưa chịu ngủ nữa? Không chịu ngủ! Sáng mai thì 6:30 đã dậy!"
Cậu lại chầm chậm nói: "Hay anh đi ngủ trước được không? Hay là ngày mai 7 giờ rồi hẵng dậy... Ngủ thêm nửa tiếng nữa cũng được mà... Sao lại phải dậy sớm như vậy chứ."
Thế nhưng Tưởng Vân Thư chỉ ấn cậu xuống, đưa tay che mắt cậu lại, "Anh sắp xong rồi, không sao đâu."
Bạch Đường cũng từng hỏi alpha đang làm gì nhưng người nọ chỉ nói: "Chỉ là một vài việc phiền phức thôi, sắp giải quyết xong rồi, em đừng lo lắng."
Có điều Tưởng Vân Thư không biết, dạo này trên người anh tỏa ra lệ khí âm u khiến omega cũng có chút sợ hãi.
Chỉ những khi chỉ có hai người, khi trong mắt alpha chỉ có Bạch Đường thì cả người mới thả lỏng được một ít.
Một tuần này đều là Tưởng Vân Thư gội đầu cho omega.
Tưởng Vân Thư cuộn ống quần dài lên ngồi trong nhà tắm, hai cái ghế mềm nhỏ đặt cạnh nhau bên chân anh, Bạch Đường quen đường quen nẻo nằm xuống, gác đầu lên chân anh, nằm xuống rồi còn ngẩng đầu híp mắt cười với anh.
Alpha nhéo nhéo cằm cậu, "Nằm yên nào."
Nước ấm xối ướt mái tóc đen, khuôn mặt xinh đẹp của omega hoàn toàn lộ ra, dường như sợ nước dính vào mắt nên Bạch Đường nhắm chặt mắt lại, hàng mi run run, chân mày thanh tú khẽ cau lại.
Tưởng Vân Thư đưa tay vuốt ve chân mày cậu, có vài sợi hơi dài, anh hỏi: "Em hay tỉa lông mày à?"
"Dạ." Bạch Đường đáp, "Nhưng mà không phải tỉa thành hình mà là tỉa cho gọn bớt, nào dài quá thì tỉa."
Ngón cái dính chút bọt của Tưởng Vân Thư xoa xoa chân mày omega, "Anh tưởng cơ địa em ít lông."
Bạch Đường ậm ừ "À" một tiếng, "Thật ra em không ít lông đâu, anh nhìn tóc em là biết."
Sắc mặt Tưởng Vân Thư có hơi mệt mỏi, anh chợt nghĩ đến gì đó, khẽ cau mày mất tự nhiên ho khan một cái, "Vậy phía dưới của em thì sao?"
Bạch Đường chợt mở mắt ra, sau khi đối diện với ánh mắt của alpha thì dứt khoát nhắm lại, cậu ấp a ấp úng, hai tai nóng bừng: "Lúc trước em có đi triệt vĩnh viễn nên, nên không mọc dài nữa."
Omega ho khan một cái, cứng ngắc lảng sang chuyện khác: "Em, hồi hổm em cũng thấy anh tỉa chân mày trong nhà tắm á"!
"À, tỉa cho gọn bớt thôi." Tưởng Vân Thư nói.
"Nhưng mà..." Do Bạch Đường nhắm mắt lại nên đã bỏ lỡ khoảnh khắc hiếm khi alpha nhướng mày, "Anh tỉa lông mày hay cạo râu thì đều làm trước khi tắm mà, sao em lại thấy được?"
Omega đột nhiên ngậm miệng, môi mím lại, khuôn mặt đỏ bừng, đúng là tự vác đá đập chân mình, cậu chợt xuýt xoa một tiếng, lại đánh trống lảng: "Bác sĩ Tưởng nhẹ nhẹ một chút!"
Tưởng Vân Thư khẽ bật cười, không muốn buông tha, "Em nhìn lén anh tắm."
Bạch Đường: "!"
Bạch Đường: "Em không có!" Omega chống chế, nói không lại thì giơ tay muốn che miệng alpha.
Ngón tay thon dài quơ trước mắt, Tưởng Vân Thư hơi nghiêng đầu cắn ngón trỏ omega.
Bạch Đường lập tức rụt tay về, ngứa ngáy cọ cọ lên quần áo. Trong lòng cậu thầm than, trước kia cậu nghĩ Tưởng Vân Thư khô khan không biết chủ động, vậy mà bây giờ lại hệt như say rượu mà dính lấy cậu không buông.
Cũng may alpha vẫn còn lương tâm, thấy omega nằm trên chân mình đỏ bừng hai tai thì không chọc nữa, tập trung gội đầu cho cậu, sau khi gội xong thì lấy khăn đến lau khô tóc.
Bạch Đường thoải mái tựa vào lồng ngực vững chắc ở phía sau, mơ mơ màng màng buồn ngủ, bất chợt cậu nghe alpha nhẹ giọng cảm thán: "Nhóc con háo sắc."
Bạch Đường tỉnh táo lại, nếu không phải đầu đang bị alpha giữ lại thì chắc chắn cậu sẽ trốn mất. Omega đỏ mặt nhấn mạnh từng chữ: "Em! Không! Có!"
5:30 chiều hôm sau, Bạch Đường đang tự học trong thư viện.
Tưởng Vân Thư lại gọi đến, anh nói: "Bạch Đường, tối nay anh có chút việc nên em đợi anh nhắn tin rồi hãy ra, được không?"
Bạch Đường cụp mắt trả lời.
Bên kia.
Tần Chung Nam lắng nghe Tưởng Vân Thư trình bày, sau đó xem video Tưởng Kính Sinh đánh Giang Nguyễn Gia và tấn công Bạch Đường ở cổng trường, anh ta nói: "Nếu theo góc nhìn của chuyên gia tâm lý thì tôi đoán Tưởng Kính Sinh có vấn đề tâm thần, ông ta có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, với lại, nên nói thế nào nhỉ, có vẻ như còn có chút rối loạn bùng phát gián đoạn(1)."
(1)Rối loạn bùng phát gián đoạn (Intermittent Explosive Disorder) là một chứng bệnh tâm thần ít được biết đến, bao gồm các giai đoạn lặp đi lặp lại, đột ngột của hành vi bốc đồng, hung hăng, bạo lực hoặc bộc phát bằng lời nói tức giận; trong đó phản ứng hoàn toàn không phù hợp với tình huống.
Anh ta xem lại video của Bạch Đường thêm mấy lần rồi hỏi: "Anh đã trình báo với công an là tinh thần ông ta có vấn đề gây nguy hiểm cho xã hội rồi phải không?"
Tưởng Vân Thư xoa xoa huyệt thái dương "Ừ" một tiếng.
Tần Chung Nam nhìn anh vài giây rồi nói: "Các bệnh viện tâm thần sẽ cưỡng chế điều trị cho một số đối tượng gây nguy hiểm cho cộng đồng và gây bất hòa trong gia đình theo yêu cầu của xã hội, hai cái video này, giám định thương tích của Giang Nguyễn Gia và hồ sơ vụ án cố ý gây thương tích cho sinh viên có tác dụng rất lớn, nhưng nếu anh muốn yên tâm hơn thì có thể bắt đầu từ hàng xóm và con trai cả của ông ta."
Tưởng Vân Thư cau mày gật đầu, sau đó viết vào ghi chú.
Tần Chung Nam nói: "Không biết tôi có nên nói hay không nhưng mà trạng thái hiện giờ của anh hình như cũng không được ổn lắm, có muốn thả lỏng tinh thần một chút không?"
Tưởng Vân Thư sửng sốt, một lúc sau mới cười cười: "Không cần đâu, Bạch Đường còn đang đợi tôi."
Lúc nhận được tin nhắn của Tưởng Vân Thư, Bạch Đường còn đang ở thư viện, cậu trả lời: Dạ! Em dọn đồ xong rồi ra liền!
Đại học Đế Đô rất rộng, đợi cậu dọn đồ xong rồi đi xe buýt đến cổng trường thì đã 15 phút trôi qua.
Từ xa xa Bạch Đường đã nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở trước cổng, cậu vô thức mỉm cười, cầm máy tính bảng trong tay rồi nhanh chân chạy ra.
Cậu kìm nén niềm phấn khởi khi sắp được gặp Tưởng Vân Thư, vừa định gõ cửa sổ xe thì chợt khựng lại.
Cậu nhìn thấy người trong xe hình như đã ngủ rồi, alpha cao lớn cong người co chân, trán tựa vào vô lăng, hàng mày cau lại, có vẻ như rất khó chịu.
Cách một lớp chống nắng của cửa xe, cậu có thể nhìn thấy hết vẻ mỏi mệt không thể giấu trên gương mặt Tưởng Vân Thư.
Đau lòng đứng nhìn một hồi lâu, Bạch Đường mới chầm chậm bỏ tay xuống, xoay người dựa vào xe một lát rồi ngồi xuống bậc thang ven đường, sau đó mở máy tính bảng lên xem lại thực đơn món ăn khuya để tối về bồi bổ cho alpha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.