Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
Chương 99
Đồ Nam Kình
12/03/2024
Sáng sớm, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.
Hai người đang yên giấc dựa vào nhau cùng giật mình dậy, Tưởng Vân Thư còn buồn ngủ mà vươn tay lấy điện thoại rồi bấm lung tung lên màn hình, sau đó lại vùi đầu vào lòng omega.
Nói ra thì có thể khiến mọi người sốc rớt cằm, Tưởng Vân Thư, người đã từng không thể nào ngủ nướng được, chỉ cần báo thức vừa vang lên một tiếng thôi thì đã bật người dậy, thế mà một tuần trước, sau khi tắt báo thức xong thì lại dính sát vào Bạch Đường rồi ngủ tiếp, kết quả là cả hai đều trễ làm, lương nay đã thấp lại còn bị trừ thêm.
Vậy nên kể từ ngày hôm đó, Bạch Đường đành phải cứng rắn lên.
Tuy vẫn còn đang nhắm mắt nhưng cậu lại thò tay khẽ kéo kéo tóc alpha, “Bác sĩ Tưởng ơi, dậy đi.”
Tưởng Vân Thư ngáp một cái rồi gắng gượng rời khỏi vòng tay của omega mà ngồi dậy, sau đó khom lưng hôn lên khuôn mặt Bạch Đường: “Anh đi rửa mặt.”
Bạch Đường hít một hơi như tự tiếp thêm sức mạnh cho bản thân rồi ngồi dậy, do chưa tỉnh hẳn nên cả người vô lực, nghiêng ngả một chút rồi mới ngồi vững được. Bây giờ cậu cũng được alpha tạo cho thói quen uống một ly nước khi mới thức dậy, cậu mang dép đi xuống nhà bếp xem xem cháo đã nấu xong chưa.
Sau khi mặc đồ chỉnh chu xong, Tưởng Vân Thư bước xuống nhà bếp thì thấy cảnh: Omega vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa nhắm mắt khuấy cháo.
Anh khó hiểu hỏi: “Sao em xuống đây chi vậy Bạch Đường?”
Bạch Đường ngơ ngác đáp, “Dạ?”
“Hôm nay là thứ bảy mà.” Tưởng Vân Thư nói, “Em đâu có tiết đâu.”
“Ừ nhỉ...” Bạch Đường chợt tỉnh táo lại một chút rồi lại ngáp một cái, cố nén cơn buồn ngủ, “Em quên mất tiu... Thôi, để em coi anh ăn sáng xong rồi đi ngủ tiếp cũng được.”
Vừa ra đến cửa, omega nhón chân hôn lên môi alpha, “Trưa nay em sẽ đem cơm cho anh!”
“Ừm.” Tưởng Vân Thư đè gáy Bạch Đường xuống để tiện càn quét một vòng trong miệng người sau hơn, “Trước khi đi nhớ nói anh.”
“Dạ.”
Nhưng sau khi alpha đi rồi, Bạch Đường nằm trên giường lại không còn cảm giác buồn ngủ nữa, cậu vùi mặt vào gối của Tưởng Vân Thư rồi hít một hơi thật sâu, mùi hương của alpha tràn ngập quanh chóp mũi cậu, cơ thể dần nóng lên, bắt đầu không nhịn được mà cọ tới cọ lui khiến cả người đều dính đầy pheromone của alpha, sau đó còn lớn gan cắn lên lớp vải của gối đầu một cái, sau khi phản ứng lại thì cậu đỏ bừng mặt nằm ngay đơ như xịt keo.
Y chang biến thái luôn í.
Thế nên Bạch Đường vừa phỉ nhổ mình vừa không nhịn được mà ngửi, vài phút sau, chuyện cậu lo sợ cuối cùng cũng xảy ra, cậu chậm chạp nhận ra hình như mình cứng rồi.
Bạch Đường vô cùng kinh ngạc mở to mắt, qua cả nửa ngày cũng không dám nhúc nhích như thể không có gì xảy ra, nhịn thêm một lúc nữa thì cậu ngượng ngùng cắn lên gối một cái rồi chấp nhận đưa tay vào trong quần.
Giữa trưa, cậu nhận được điện thoại của thầy Vương, ông hỏi cậu chiều nay có thể đến không để ông dạy cậu một ít kinh nghiệm giảng dạy cũng như phụ ông sắp xếp lại phòng tài liệu, Bạch Đường vui mừng lập tức nhận lời ngay.
Cậu xếp đồ ăn vào hộp cơm bốn tầng, sau đó dán một lá thư nhỏ lên hộp cơm xong thì mới đi ra ngoài.
Tưởng Vân Thư nhận được cơm trưa của mình ở phòng trực của y tá, ánh mắt đã bị tờ giấy ghi chú hấp dẫn đầu tiên, anh nhẹ nhàng tháo miếng keo trong suốt ra.
Trong lá thư có một tấm giấy nhỏ, anh mở ra thì thấy một hàng chữ ngay ngắn: Bác sĩ Tưởng ăn ngon nha! Cũng phải ăn hết canh đó! Yêu anh moa!
Tưởng Vân Thư khẽ mỉm cười.
“Ồ?” Lâm Bạch Trú đột ngột xuất hiện, cậu ta ló đầu lên nhìn, “Coi cái gì mà cười tươi vậy, làm tôi cũng...”
Tưởng Vân Thư lập tức gấp lại, vô cảm nhét tờ giấy vào lại trong phong thư rồi bỏ vào trong túi áo blouse của mình.
“Chậc.” Lâm Bạch Trú cười nhạo, “Làm bộ làm tịch, cậu tưởng cậu xụ khóe môi xuống thì tôi không biết cậu cười hả? Hai mắt cong lại rồi kia kìa.”
Tưởng Vân Thư nghe vậy thì thả lỏng mắt, vờ như không biết gì.
“Được rồi.” Lâm Bạch Trú nói, “Trưa nay tôi không ăn cơm với cậu được, mẹ tôi tới rồi nên tôi phải đi gặp bà ấy.”
Tưởng Vân Thư gật đầu, “Ừ.”
Nhờ Bạch Đường nên nguyên một buổi chiều anh như được lên dây cót, viết bệnh án cũng hết sức năng suất.
Khi tan làm, Tưởng Vân Thư nhận được tin nhắn của omega, cậu nói tối nay có lẽ hơn 8 giờ mới về nhà được nên nói anh ăn tối trước đi.
Tưởng Vân Thư trả lời: Ừm, vậy chừng nào em sắp xong thì nói anh để anh đi rước em.
Vừa gửi xong thì gót giày bị dẫm một cái.
Anh quay đầu lại thì thấy là Lâm Bạch Trú nên thuận tiện mời: “Bác sĩ Lâm? Đi ăn tối không?”
“Xin lỗi nha, tôi lại bận nữa rồi.” Lâm Bạch Trú nhìn có vẻ hơi lơ mơ mất tập trung, “... Tôi phải đi mua nước ngọt đào đã.”
Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ bật cười: “Cậu thích uống dữ vậy, 10 lần rủ cậu đi ăn thì hết 8 lần cậu đi mua nước ngọt đào rồi.”
Lâm Bạch Trú cũng cười: “Dù sao cũng uống từ nhỏ tới lớn nên chắc nghiện rồi.”
Hắn lái xe đến tiệm tạp hóa nhỏ, sau đó quen đường quen nẻo mà đi tới kệ hàng lấy một lon, “Ông chủ tôi lấy cái này nha!”
Có một lần hắn mua hết nước ngọt vị đào rồi sẵn tiện trả trước tiền cho một năm để chủ quán yên tâm nhập hàng tiếp.
Lúc Lâm Bạch Trú sắp bước ra khỏi cửa tiệm thì chợt dừng bước, do dự một lúc rồi hỏi: “Ông chủ ơi, dạo này có... Có người thanh niên nào tới mua không?”
Lão bản phất phất tay, “Không có! Chắc cậu ta không tới nữa đâu, khách khứa nào cũng y chang vậy hết!”
Lâm Bạch Trú im lặng, đầu ngón tay hơi nhúc nhích, hắn đứng đó một lúc rồi lại đi trở vào lấy thêm một lon nữa rồi đi vào xe, tựa đầu lên cửa sổ ngẩn người một hồi rồi hạ quyết tâm đạp chân ga.
Nhà cửa dọc đường dần cũ kỹ thấp bé, đường xá cũng hẹp hơn, trên mặt đường là vũng nước và rác thải lung tung, tiếng hô hào dần rõ ràng hơn, hai bên đường là các xe bán rau dưa thịt cá.
Lâm Bạch Trú gác tay lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn lon nước vị đào kia.
Trưa nay hắn mới đi ăn trưa với mẹ, bà mới trở về Tinh 2, ai ngờ hai người chỉ mới nói chuyện được một chút là đã bắt đầu cãi nhau, lôi hết chuyện xấu của nhau ra nói.
Sau khi đại chiến 800 hiệp, mẹ của hắn thoải mái gác chân lên ăn giò heo, đột nhiên bà ồ một tiếng, thuận miệng nói một câu nhưng lại khiến hắn ngẩn người một lúc lâu, “Thật ra thì con cũng tùy tiện kém gì! Nhớ hồi cấp ba không, con cứu đứa nhỏ nào đó ở bệnh viện ba con ấy?”
“Này này, cậu nhóc!”
Lâm Bạch Trú chợt hoàn hồn, hắn ngẩng đầu hạ cửa sổ xe xuống, một ông cụ nói: “Xe của cậu chắn đường rồi! Lát nữa tôi phải chuyển đồ từ đây ra!”
“Cháu xin lỗi!” Lâm Bạch Trú thấy quả thật sau lưng ông cụ là một chiếc xe tải lớn, hắn vội vàng lùi xe ra để nhường đường.
Đúng lúc này, Lâm Bạch Trú chợt nhìn thấy một bóng người đã lâu không gặp đang đứng ở dưới một tòa chung cư cũ kỹ.
Lần cuối cùng gặp nhau chính là lần được Trịnh Như Vân hẹn khi đó.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Bạch Trú là vội vàng khom người xuống, qua hai ba giây sau mới vờ như không có gì mà ngồi dậy, hắn quên mất cửa xe mình là kính một chiều.
Hắn nhìn thấy Trịnh Như Vân ôm ba thùng đồ, sau khi để lên xe đẩy xong thì đi lên lầu, sau đó lại ôm xuống thêm ba thùng nữa, cứ lặp đi lặp lại.
Lâm Bạch Trú đếm đếm, 2, 4, 6... Tổng cộng có 18 thùng, đồ gì mà nhiều thế.
Sau đó, ông cụ mở một cái thùng ra như đang kiểm tra xem có thiếu đủ gì hay không.
Lâm Bạch Trú lập tức nhìn ra, là 18 thùng đựng lon nước ngọt đào rỗng màu hồng trắng được xếp ngay ngắn.
Trịnh Như Vân nhìn ông cụ đưa cho mình 17.4 tệ (khoảng 60.000 VND), một lúc lâu sau vẫn chưa đưa tay nhận lấy.
8 năm, 18 thùng, 532 lon, thế nhưng chỉ đáng giá 17.4 tệ, cậu ta buồn cười nhếch môi.
Quên đi, đã là quá khứ rồi, không phải đã ổn rồi sao, thật sự nên buông bỏ thôi.
... Quên đi.
Cậu ta vươn tay ———
“Sao cậu lại muốn bán hết?” Phía sau chợt vang lên tiếng nói.
Trịnh Như Vân đột nhiên quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Bạch Trú thì cậu ta vô thức che lại mấy cái thùng, không muốn cho người kia thấy.
Đối phương lặp lại: “Sao lại muốn bán đi?”
Không đợi Trịnh Như Vân chậm chạp tìm đại một cái cớ thì người kia lại hỏi tiếp: “Sao cậu không đi mua nước ngọt đào nữa?”
...
Bạch Đường đi nhanh ra cổng trường rồi leo lên xe, cậu phấn khích nói: “Bác sĩ Tưởng! Hôm nay thầy Vương dạy cho em nhiều thứ lắm á!”
“Vậy sao?” Tưởng Vân Thư bật cười, “Em thắt dây an toàn vào đi.”
“Dạ!” Bạch Đường vừa định kể chuyện của hôm nay thì alpha đã nói trước.
Tưởng Vân Thư đưa cho cậu một thứ, “Em cầm nó giúp anh đi, anh lái xe.”
Bạch Đường theo phản xạ mà nhận lấy, trong lòng bàn tay là một nhánh cỏ được nhổ luôn rễ, bên trên còn dính bùn đất, cậu nhìn kỹ rồi đếm đếm số lá.
Là cỏ bốn lá! Đây là lần đầu tiên cậu thấy cỏ bốn lá đó!
Tưởng Vân Thư nói: “Hồi nãy đứng chờ em ở cổng thì vô tình nhìn thấy, may mắn thật.”
Bạch Đường ngạc nhiên nhìn anh.
Ánh đèn ngoài cửa sổ lấp lóe trên gương mặt alpha, Tưởng Vân Thư mỉm cười nói tiếp: “Giờ thì anh sẽ tặng lại may mắn này cho omega của anh.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim Bạch Đường chợt run lên như bị thứ gì đó chạm phải, cậu không chớp mắt mà nhìn alpha, chóp mũi chua xót, “... Dạ.”
“Em sao thế?” Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ bật cười, “Sao lại muốn khóc rồi?”
“Không có...” Bạch Đường vui đến muốn khóc, “Em nhịn xuống liền nè... Cảm ơn bác sĩ Tưởng, em vui lắm, thật đó.”
Tưởng Vân Thư nhìn về phía trước nhưng lại đưa tay lau đi nước mắt trên mặt omega.
Trên đường về, tay Bạch Đường luôn khép lại như đang nâng niu món bảo bối, vừa về tới nhà thì lại bị Đường Đen chồm lên khiến cậu lảo đảo rồi va vào lòng alpha, suýt chút nữa đã té nhưng mà vẫn không quên bảo vệ cho nhánh cỏ bốn lá yếu ớt trong tay.
Sau đó Đường Đen bị Tưởng Vân Thư nắm lấy hai chân trước để dạy bảo, nói là bây giờ chủ đã không chịu nổi cân nặng của nhóc nữa, cho nên không được nhào tới như vậy, còn nói may là anh đang đứng ở phía sau, chứ nếu không thì cậu đã ngã rồi.
Đường Đen hệt như Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm chú, cái đuôi thôi vẫy, lỗ tai cũng cụp xuống, mặt mày ủ rũ, muốn tránh cũng không tránh được, hết sức quạu quọ ngồi bên cạnh chủ nhân đang quay video cười đến nghiêng ngả.
Alpha tắm rửa xong thì vào thư phòng chuẩn bị luận văn tiến sĩ và làm đề thi, Bạch Đường không đi quấy rầy anh mà lặng lẽ cầm một cái xẻng nhỏ ra vườn hoa.
Một lúc sau, Tưởng Vân Thư đi ra uống nước thì nghe thấy trong nhà tắm vang lên tiếng nước chảy, sau đi vào nhà bếp, đập vào mắt anh chính là trên bệ cửa sổ có thêm hai chậu hoa mới ———
Trong chậu bên trái là một cây cỏ bốn lá, bên cạnh còn có hai viên đá nhỏ để chống đỡ thân cây.
Còn chậu bên phải vốn dĩ trồng hoa thủy tiên nhỏ, nhưng mà bây giờ đã bị thay thế thành cỏ ba lá, trên lá còn đọng nước.
Tưởng Vân Thư thoáng thấy dưới chậu có một tờ giấy, dường như anh nhận ra gì đó, nhịp tim chợt đập nhanh hơn, theo nhịp mà va vào lồng ngực.
Anh cẩn thận rút ra rồi mở ra xem, bên trên là nét chữ quen thuộc: Dành tặng hết mọi điều hạnh phúc cho alpha của em.
Hốc mắt Tưởng Vân Thư nóng lên, suýt chút nữa đã rơi lệ, trong lòng ấm áp không thôi.
Anh hít sâu vài hơi để kìm nén lại tuyến lệ đã phát triển rất nhiều kể từ sau khi gặp được Bạch Đường, ngón tay liên tục vuốt ve hàng chữ kia.
Còn gì hạnh phúc hơn việc “Mình chỉ vô tình làm nhưng lại được người kia không những đặt ở trong lòng mà còn hồi đáp lại cho mình nhiều hơn” đâu chứ?
Hai người đang yên giấc dựa vào nhau cùng giật mình dậy, Tưởng Vân Thư còn buồn ngủ mà vươn tay lấy điện thoại rồi bấm lung tung lên màn hình, sau đó lại vùi đầu vào lòng omega.
Nói ra thì có thể khiến mọi người sốc rớt cằm, Tưởng Vân Thư, người đã từng không thể nào ngủ nướng được, chỉ cần báo thức vừa vang lên một tiếng thôi thì đã bật người dậy, thế mà một tuần trước, sau khi tắt báo thức xong thì lại dính sát vào Bạch Đường rồi ngủ tiếp, kết quả là cả hai đều trễ làm, lương nay đã thấp lại còn bị trừ thêm.
Vậy nên kể từ ngày hôm đó, Bạch Đường đành phải cứng rắn lên.
Tuy vẫn còn đang nhắm mắt nhưng cậu lại thò tay khẽ kéo kéo tóc alpha, “Bác sĩ Tưởng ơi, dậy đi.”
Tưởng Vân Thư ngáp một cái rồi gắng gượng rời khỏi vòng tay của omega mà ngồi dậy, sau đó khom lưng hôn lên khuôn mặt Bạch Đường: “Anh đi rửa mặt.”
Bạch Đường hít một hơi như tự tiếp thêm sức mạnh cho bản thân rồi ngồi dậy, do chưa tỉnh hẳn nên cả người vô lực, nghiêng ngả một chút rồi mới ngồi vững được. Bây giờ cậu cũng được alpha tạo cho thói quen uống một ly nước khi mới thức dậy, cậu mang dép đi xuống nhà bếp xem xem cháo đã nấu xong chưa.
Sau khi mặc đồ chỉnh chu xong, Tưởng Vân Thư bước xuống nhà bếp thì thấy cảnh: Omega vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa nhắm mắt khuấy cháo.
Anh khó hiểu hỏi: “Sao em xuống đây chi vậy Bạch Đường?”
Bạch Đường ngơ ngác đáp, “Dạ?”
“Hôm nay là thứ bảy mà.” Tưởng Vân Thư nói, “Em đâu có tiết đâu.”
“Ừ nhỉ...” Bạch Đường chợt tỉnh táo lại một chút rồi lại ngáp một cái, cố nén cơn buồn ngủ, “Em quên mất tiu... Thôi, để em coi anh ăn sáng xong rồi đi ngủ tiếp cũng được.”
Vừa ra đến cửa, omega nhón chân hôn lên môi alpha, “Trưa nay em sẽ đem cơm cho anh!”
“Ừm.” Tưởng Vân Thư đè gáy Bạch Đường xuống để tiện càn quét một vòng trong miệng người sau hơn, “Trước khi đi nhớ nói anh.”
“Dạ.”
Nhưng sau khi alpha đi rồi, Bạch Đường nằm trên giường lại không còn cảm giác buồn ngủ nữa, cậu vùi mặt vào gối của Tưởng Vân Thư rồi hít một hơi thật sâu, mùi hương của alpha tràn ngập quanh chóp mũi cậu, cơ thể dần nóng lên, bắt đầu không nhịn được mà cọ tới cọ lui khiến cả người đều dính đầy pheromone của alpha, sau đó còn lớn gan cắn lên lớp vải của gối đầu một cái, sau khi phản ứng lại thì cậu đỏ bừng mặt nằm ngay đơ như xịt keo.
Y chang biến thái luôn í.
Thế nên Bạch Đường vừa phỉ nhổ mình vừa không nhịn được mà ngửi, vài phút sau, chuyện cậu lo sợ cuối cùng cũng xảy ra, cậu chậm chạp nhận ra hình như mình cứng rồi.
Bạch Đường vô cùng kinh ngạc mở to mắt, qua cả nửa ngày cũng không dám nhúc nhích như thể không có gì xảy ra, nhịn thêm một lúc nữa thì cậu ngượng ngùng cắn lên gối một cái rồi chấp nhận đưa tay vào trong quần.
Giữa trưa, cậu nhận được điện thoại của thầy Vương, ông hỏi cậu chiều nay có thể đến không để ông dạy cậu một ít kinh nghiệm giảng dạy cũng như phụ ông sắp xếp lại phòng tài liệu, Bạch Đường vui mừng lập tức nhận lời ngay.
Cậu xếp đồ ăn vào hộp cơm bốn tầng, sau đó dán một lá thư nhỏ lên hộp cơm xong thì mới đi ra ngoài.
Tưởng Vân Thư nhận được cơm trưa của mình ở phòng trực của y tá, ánh mắt đã bị tờ giấy ghi chú hấp dẫn đầu tiên, anh nhẹ nhàng tháo miếng keo trong suốt ra.
Trong lá thư có một tấm giấy nhỏ, anh mở ra thì thấy một hàng chữ ngay ngắn: Bác sĩ Tưởng ăn ngon nha! Cũng phải ăn hết canh đó! Yêu anh moa!
Tưởng Vân Thư khẽ mỉm cười.
“Ồ?” Lâm Bạch Trú đột ngột xuất hiện, cậu ta ló đầu lên nhìn, “Coi cái gì mà cười tươi vậy, làm tôi cũng...”
Tưởng Vân Thư lập tức gấp lại, vô cảm nhét tờ giấy vào lại trong phong thư rồi bỏ vào trong túi áo blouse của mình.
“Chậc.” Lâm Bạch Trú cười nhạo, “Làm bộ làm tịch, cậu tưởng cậu xụ khóe môi xuống thì tôi không biết cậu cười hả? Hai mắt cong lại rồi kia kìa.”
Tưởng Vân Thư nghe vậy thì thả lỏng mắt, vờ như không biết gì.
“Được rồi.” Lâm Bạch Trú nói, “Trưa nay tôi không ăn cơm với cậu được, mẹ tôi tới rồi nên tôi phải đi gặp bà ấy.”
Tưởng Vân Thư gật đầu, “Ừ.”
Nhờ Bạch Đường nên nguyên một buổi chiều anh như được lên dây cót, viết bệnh án cũng hết sức năng suất.
Khi tan làm, Tưởng Vân Thư nhận được tin nhắn của omega, cậu nói tối nay có lẽ hơn 8 giờ mới về nhà được nên nói anh ăn tối trước đi.
Tưởng Vân Thư trả lời: Ừm, vậy chừng nào em sắp xong thì nói anh để anh đi rước em.
Vừa gửi xong thì gót giày bị dẫm một cái.
Anh quay đầu lại thì thấy là Lâm Bạch Trú nên thuận tiện mời: “Bác sĩ Lâm? Đi ăn tối không?”
“Xin lỗi nha, tôi lại bận nữa rồi.” Lâm Bạch Trú nhìn có vẻ hơi lơ mơ mất tập trung, “... Tôi phải đi mua nước ngọt đào đã.”
Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ bật cười: “Cậu thích uống dữ vậy, 10 lần rủ cậu đi ăn thì hết 8 lần cậu đi mua nước ngọt đào rồi.”
Lâm Bạch Trú cũng cười: “Dù sao cũng uống từ nhỏ tới lớn nên chắc nghiện rồi.”
Hắn lái xe đến tiệm tạp hóa nhỏ, sau đó quen đường quen nẻo mà đi tới kệ hàng lấy một lon, “Ông chủ tôi lấy cái này nha!”
Có một lần hắn mua hết nước ngọt vị đào rồi sẵn tiện trả trước tiền cho một năm để chủ quán yên tâm nhập hàng tiếp.
Lúc Lâm Bạch Trú sắp bước ra khỏi cửa tiệm thì chợt dừng bước, do dự một lúc rồi hỏi: “Ông chủ ơi, dạo này có... Có người thanh niên nào tới mua không?”
Lão bản phất phất tay, “Không có! Chắc cậu ta không tới nữa đâu, khách khứa nào cũng y chang vậy hết!”
Lâm Bạch Trú im lặng, đầu ngón tay hơi nhúc nhích, hắn đứng đó một lúc rồi lại đi trở vào lấy thêm một lon nữa rồi đi vào xe, tựa đầu lên cửa sổ ngẩn người một hồi rồi hạ quyết tâm đạp chân ga.
Nhà cửa dọc đường dần cũ kỹ thấp bé, đường xá cũng hẹp hơn, trên mặt đường là vũng nước và rác thải lung tung, tiếng hô hào dần rõ ràng hơn, hai bên đường là các xe bán rau dưa thịt cá.
Lâm Bạch Trú gác tay lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn lon nước vị đào kia.
Trưa nay hắn mới đi ăn trưa với mẹ, bà mới trở về Tinh 2, ai ngờ hai người chỉ mới nói chuyện được một chút là đã bắt đầu cãi nhau, lôi hết chuyện xấu của nhau ra nói.
Sau khi đại chiến 800 hiệp, mẹ của hắn thoải mái gác chân lên ăn giò heo, đột nhiên bà ồ một tiếng, thuận miệng nói một câu nhưng lại khiến hắn ngẩn người một lúc lâu, “Thật ra thì con cũng tùy tiện kém gì! Nhớ hồi cấp ba không, con cứu đứa nhỏ nào đó ở bệnh viện ba con ấy?”
“Này này, cậu nhóc!”
Lâm Bạch Trú chợt hoàn hồn, hắn ngẩng đầu hạ cửa sổ xe xuống, một ông cụ nói: “Xe của cậu chắn đường rồi! Lát nữa tôi phải chuyển đồ từ đây ra!”
“Cháu xin lỗi!” Lâm Bạch Trú thấy quả thật sau lưng ông cụ là một chiếc xe tải lớn, hắn vội vàng lùi xe ra để nhường đường.
Đúng lúc này, Lâm Bạch Trú chợt nhìn thấy một bóng người đã lâu không gặp đang đứng ở dưới một tòa chung cư cũ kỹ.
Lần cuối cùng gặp nhau chính là lần được Trịnh Như Vân hẹn khi đó.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Bạch Trú là vội vàng khom người xuống, qua hai ba giây sau mới vờ như không có gì mà ngồi dậy, hắn quên mất cửa xe mình là kính một chiều.
Hắn nhìn thấy Trịnh Như Vân ôm ba thùng đồ, sau khi để lên xe đẩy xong thì đi lên lầu, sau đó lại ôm xuống thêm ba thùng nữa, cứ lặp đi lặp lại.
Lâm Bạch Trú đếm đếm, 2, 4, 6... Tổng cộng có 18 thùng, đồ gì mà nhiều thế.
Sau đó, ông cụ mở một cái thùng ra như đang kiểm tra xem có thiếu đủ gì hay không.
Lâm Bạch Trú lập tức nhìn ra, là 18 thùng đựng lon nước ngọt đào rỗng màu hồng trắng được xếp ngay ngắn.
Trịnh Như Vân nhìn ông cụ đưa cho mình 17.4 tệ (khoảng 60.000 VND), một lúc lâu sau vẫn chưa đưa tay nhận lấy.
8 năm, 18 thùng, 532 lon, thế nhưng chỉ đáng giá 17.4 tệ, cậu ta buồn cười nhếch môi.
Quên đi, đã là quá khứ rồi, không phải đã ổn rồi sao, thật sự nên buông bỏ thôi.
... Quên đi.
Cậu ta vươn tay ———
“Sao cậu lại muốn bán hết?” Phía sau chợt vang lên tiếng nói.
Trịnh Như Vân đột nhiên quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Bạch Trú thì cậu ta vô thức che lại mấy cái thùng, không muốn cho người kia thấy.
Đối phương lặp lại: “Sao lại muốn bán đi?”
Không đợi Trịnh Như Vân chậm chạp tìm đại một cái cớ thì người kia lại hỏi tiếp: “Sao cậu không đi mua nước ngọt đào nữa?”
...
Bạch Đường đi nhanh ra cổng trường rồi leo lên xe, cậu phấn khích nói: “Bác sĩ Tưởng! Hôm nay thầy Vương dạy cho em nhiều thứ lắm á!”
“Vậy sao?” Tưởng Vân Thư bật cười, “Em thắt dây an toàn vào đi.”
“Dạ!” Bạch Đường vừa định kể chuyện của hôm nay thì alpha đã nói trước.
Tưởng Vân Thư đưa cho cậu một thứ, “Em cầm nó giúp anh đi, anh lái xe.”
Bạch Đường theo phản xạ mà nhận lấy, trong lòng bàn tay là một nhánh cỏ được nhổ luôn rễ, bên trên còn dính bùn đất, cậu nhìn kỹ rồi đếm đếm số lá.
Là cỏ bốn lá! Đây là lần đầu tiên cậu thấy cỏ bốn lá đó!
Tưởng Vân Thư nói: “Hồi nãy đứng chờ em ở cổng thì vô tình nhìn thấy, may mắn thật.”
Bạch Đường ngạc nhiên nhìn anh.
Ánh đèn ngoài cửa sổ lấp lóe trên gương mặt alpha, Tưởng Vân Thư mỉm cười nói tiếp: “Giờ thì anh sẽ tặng lại may mắn này cho omega của anh.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim Bạch Đường chợt run lên như bị thứ gì đó chạm phải, cậu không chớp mắt mà nhìn alpha, chóp mũi chua xót, “... Dạ.”
“Em sao thế?” Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ bật cười, “Sao lại muốn khóc rồi?”
“Không có...” Bạch Đường vui đến muốn khóc, “Em nhịn xuống liền nè... Cảm ơn bác sĩ Tưởng, em vui lắm, thật đó.”
Tưởng Vân Thư nhìn về phía trước nhưng lại đưa tay lau đi nước mắt trên mặt omega.
Trên đường về, tay Bạch Đường luôn khép lại như đang nâng niu món bảo bối, vừa về tới nhà thì lại bị Đường Đen chồm lên khiến cậu lảo đảo rồi va vào lòng alpha, suýt chút nữa đã té nhưng mà vẫn không quên bảo vệ cho nhánh cỏ bốn lá yếu ớt trong tay.
Sau đó Đường Đen bị Tưởng Vân Thư nắm lấy hai chân trước để dạy bảo, nói là bây giờ chủ đã không chịu nổi cân nặng của nhóc nữa, cho nên không được nhào tới như vậy, còn nói may là anh đang đứng ở phía sau, chứ nếu không thì cậu đã ngã rồi.
Đường Đen hệt như Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng niệm chú, cái đuôi thôi vẫy, lỗ tai cũng cụp xuống, mặt mày ủ rũ, muốn tránh cũng không tránh được, hết sức quạu quọ ngồi bên cạnh chủ nhân đang quay video cười đến nghiêng ngả.
Alpha tắm rửa xong thì vào thư phòng chuẩn bị luận văn tiến sĩ và làm đề thi, Bạch Đường không đi quấy rầy anh mà lặng lẽ cầm một cái xẻng nhỏ ra vườn hoa.
Một lúc sau, Tưởng Vân Thư đi ra uống nước thì nghe thấy trong nhà tắm vang lên tiếng nước chảy, sau đi vào nhà bếp, đập vào mắt anh chính là trên bệ cửa sổ có thêm hai chậu hoa mới ———
Trong chậu bên trái là một cây cỏ bốn lá, bên cạnh còn có hai viên đá nhỏ để chống đỡ thân cây.
Còn chậu bên phải vốn dĩ trồng hoa thủy tiên nhỏ, nhưng mà bây giờ đã bị thay thế thành cỏ ba lá, trên lá còn đọng nước.
Tưởng Vân Thư thoáng thấy dưới chậu có một tờ giấy, dường như anh nhận ra gì đó, nhịp tim chợt đập nhanh hơn, theo nhịp mà va vào lồng ngực.
Anh cẩn thận rút ra rồi mở ra xem, bên trên là nét chữ quen thuộc: Dành tặng hết mọi điều hạnh phúc cho alpha của em.
Hốc mắt Tưởng Vân Thư nóng lên, suýt chút nữa đã rơi lệ, trong lòng ấm áp không thôi.
Anh hít sâu vài hơi để kìm nén lại tuyến lệ đã phát triển rất nhiều kể từ sau khi gặp được Bạch Đường, ngón tay liên tục vuốt ve hàng chữ kia.
Còn gì hạnh phúc hơn việc “Mình chỉ vô tình làm nhưng lại được người kia không những đặt ở trong lòng mà còn hồi đáp lại cho mình nhiều hơn” đâu chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.