Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Chương 19: "Kết cục đã định."

Đồ Nam Kình

10/01/2023

Sau khi rời đi, Tưởng Vân Thư đến bệnh viện để kiểm tra, cũng thêm tiền để có kết quả gấp, buổi tối ở bệnh viện vẫn vô cùng đông đúc, anh ngồi trên ghế đợi, tay nắm thành quyền gác lên trán, tâm tình rối bời ngồi đợi hơn nửa tiếng.

Sau khi nhận được kết quả kiểm tra, anh không dám mở ra ngay mà chỉ nhìn mãi vào hàng "Họ tên: Tưởng Vân Tô" mà thôi.

Nếu dựa theo quá trình bình thường, lần đầu xét nghiệm mà ra kháng thể HIV dương tính, kết quả trên giấy sẽ là "Đợi kiểm tra lại", máu sẽ được đưa đến Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh rồi dùng phương pháp khác để xét nghiệm lại, nếu vẫn dương tính như cũ thì sẽ in ra báo cáo xác nhận bệnh AIDS cho bệnh nhân.

Trong lòng Tưởng Vân Thư cũng chẳng có cảm giác u buồn gì, chỉ nghĩ, nếu dự đoán của anh là đúng thì Bạch Đường... Anh thầm mắng một tiếng, lập tức mở kết quả ra xem, con ngươi vì căng thẳng mà mở to, ngón tay cầm giấy trắng bệch do dùng sức.

Kháng thể HIV âm tính.

Tưởng Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, như bị rút đi sức lực mà ngồi tựa vào ghế, trước mắt là khoảng không tìm được đường sống trong chỗ chết.

Mặt của cún con như muốn vùi vào tô cơm, vừa vẫy đuôi vừa ăn ngấu nghiến, phát ra tiếng ư ử.

Bạch Đường vui vẻ vuốt ve lông của Đường Đen, đôi mắt xinh đẹp cong lên như vầng trăng khuyết, "Đường Đen, Đường Đen à... Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu."

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến ánh sáng, Bạch Đường vội vàng đứng lên, chỉnh lại cổ áo, vuốt thẳng ống quần rồi đứng chờ ở cửa.

Đường Đen ngơ ngác ngẩng cái mặt đen thui từ tô cơm lên, nghiêng đầu nhìn chủ nhân của mình.

Bạch Đường dựng thẳng ngón trỏ lên, nhỏ giọng nói với Đường Đen: "Ngài ấy về rồi, chúng ta phải ngoan một chút." Qua cửa sổ, cậu thấy Alpha mang vẻ mặt vô cảm bước qua cổng sắt của hoa viên, bước chân rất lớn, còn mang theo cả gió.

Bạch Đường có hơi rụt người lại, là một omega, cậu có thể cảm giác được tâm trạng của Alpha được không tốt cho lắm.

Mười mấy giây sau, cửa mở ra, một hỗn hợp nhiều hương pheromone trộn lẫn vào nhau lập tức ập vào. Bạch Đường chợt cảm thấy khó thở, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, ký ức cơ bắp được hình thành nhiều năm khiến cậu vô thức cúi đầu xuống, ngừng hô hấp, ngoan ngoãn để lộ cái gáy gầy guộc, bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì.

Đường Đen đang ăn cơm hình như cũng ngửi được mùi gì đó, nó gầm gừ kêu lên.

Bạch Đường giật mình, tiếng kêu này như gõ tỉnh cậu, câu chợt nhận ra bây giờ mình không còn cô đơn nữa, cậu có Đường Đen, cậu phải bảo vệ Đường Đen.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

2. Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi



3. Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

4. Biển Cấm

=====================================

Bạch Đường nhúc nhích đôi chân đang nhũn ra, lảo đảo ôm Đường Đen lên chạy hối hả, sau khi cậu trốn vào nhà bếp, cả người toát ra vẻ đề phòng, run giọng hỏi: "... Ngài nhớ lại rồi ạ?"

"Không có," Tưởng Vân Thư thấy Bạch Đường chạy trốn thì sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì nhấc tay mình lên ngửi thử, "Trên người tôi có mùi gì sao?"

Tưởng Vân Thư thầm mắng nguyên chủ và đám bạn heo chó của hắn, sau đó anh dứt khoát cởi áo măng tô và áo len ném ra ngoài cửa, trên người chỉ còn một cái sơ mi trắng đơn bạc.

Bạch Đường càng lùi về sau, gần như dựa hẳn lên tủ bếp, dáng vẻ vừa cảnh giác vừa hoảng sợ. Bất luận là phản ứng tâm lý hay cơ thể thì tất cả đều đang kêu gào sợ hãi, nhưng vì cún con nên cậu liều mạng kìm nén bản năng, dựng gai nhọn trên người lên.

Không hiểu sao trong đầu Tưởng Vân Thư hiện lên một câu, là mẹ thì phải mạnh mẽ, anh giơ tay lên, nói: "Cậu đừng sợ, tôi không có nhớ lại gì hết, sẽ không tổn thương cậu và Đường Đen, cũng không đi ăn chơi nữa..."

Nói đến đây, anh dừng lại một chút, sửa lại cách nói, giảm lực xuống, "Tối nay tôi không có đi chơi bời... Tôi chỉ đứng đây thôi, cậu nghe tôi nói nhé."

"Từ khi mất trí nhớ đến giờ, chiều nay là lần đầu tiên tôi nhận được cuộc gọi của đám anh em tốt gì đó," Tưởng Vân Thư gói gọn năm ba câu để giải thích, "Bọn họ muốn rủ tôi đi tụ họp tối nay, vậy nên tôi đi thử, ai ngờ phát hiện đó là một đám... Không đứng đắn."

"Nhưng mà tôi không có tham gia! Thật đó." Tưởng Vân Thư nỗ lực chứng minh bản thân, anh kéo cổ áo ra, trên đó quả thật sạch sẽ chẳng có dấu vết gì, "8 giờ tôi đến chỗ hẹn, 8 giờ 40 tôi đã có mặt ở bệnh viện rồi."

Thật ra Bạch Đường chẳng để tâm alpha có đi ăn chơi gì không, cậu lẳng lặng đứng một chỗ, thấy alpha lấy giấy kiểm tra ra đưa cho cậu xem.

Tưởng Vân Thư gian nan nói: "Nhưng tôi nghe đám người đó nói, Tưởng... Tôi, trước đây tôi đã ngoại tình, rất nhiều lần... Cậu có biết không?" Sở dĩ anh thẳng thắn như vậy là vì Bạch Đường có quyền được biết.

Bạch Đường rũ mi, sao lại không biết được, cậu là omega, không phải beta, cậu có thể ngửi được mùi vị khiến người ta buồn nôn trên người alpha sau khi hắn về nhà, nhưng thật sự cậu chẳng quan tâm, một chút cũng không, dù sao cậu đã không còn thích Tưởng Vân Tô nữa rồi.

Hiện giờ Bạch Đường chỉ cần xác nhận alpha sẽ không tổn thương Đường Đen, chỉ vậy là đủ.

Bạch Đường quen biết Tưởng Vân Tô khi cậu 16 tuổi, cậu nhớ rất rõ, đó là một buổi hoàng hôn chiều hè, máy bay lướt ngang trên bầu trời mang theo tiếng ầm ầm, cậu phụ bà bán tiệm tạp hóa, vì thế vừa đúng lúc gặp Tưởng Vân Tô đến mua nước.

Vừa gặp đã động lòng, Tưởng Vân Tô bị Bạch Đường ngây thơ xinh xắn hấp dẫn, chỉ liếc mắt một cái là đã không thể dứt ra được, Bạch Đường cũng đỏ mặt trước Tưởng Vân Tô anh tuấn cao to, lúc thanh toán, alpha mặt dày muốn xin cách liên lạc với omega.

Bọn họ hiển nhiên trở thành bạn bè, Tưởng Vân Tô mãnh liệt theo đuổi Bạch Đường.



Sinh nhật 17 tuổi của Bạch Đường vừa qua không bao lâu, bà ngoại người yêu thương cậu nhất qua đời, cậu không còn người thân nữa.

Tưởng Vân Tô hết lòng chăm sóc omega đang đau khổ suy sụp, trong những tháng ngày tăm tối chẳng thấy ánh mặt trời này, mỗi đêm Bạch Đường khóc đến ngủ, vừa mở mắt tỉnh dậy thì nhất định sẽ thấy ánh mắt quan tâm của alpha.

Bạch Đường không có tiền đóng học phí, khi cậu định làm đơn xin hỗ trợ chi phí học tập thì Tưởng Vân Tô đã đứng ra đóng học phí lớp 11 và lớp 12 cho cậu.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Bạch Đường, Tưởng Vân Tô đã cầu hôn cậu, mà cậu cũng đã sớm thích alpha, ngượng ngùng đồng ý hắn, Tưởng Vân Tô ôm hôn cậu, nhanh chóng đi nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi tổ chức hôn lễ.

Ngày đám cưới, Bạch Đường chẳng có người thân nào đến dự, cậu có chút thất thần đi bên cạnh alpha, nhìn từng gương mặt xa lạ, mặc dù trong hôn lễ phù rể làm một chút chuyện khó chịu với cậu nhưng thái độ của Tưởng Vân Tô cũng không rõ ràng, tuy vậy cậu vẫn rất vui vẻ, nở nụ cười rạng rỡ.

Hai năm, Bạch Đường cho rằng nhiêu đó cũng đủ để nhìn thấu lòng dạ một người.

Hai người trải qua những ngày cuối tuần ngọt ngào ngắn ngủi, sau đó cậu muốn đi học đại học trở lại, thế nhưng Tưởng Vân Tô không đồng ý, bọn họ cãi nhau một trận.

Sau đó Tưởng Vân Tô nhường nhịn mà ôm cậu, nói cậu quá xinh đẹp nên hắn chỉ muốn giấu ở nhà, không muốn mọi người nhìn thấy, thái độ vừa dỗ dành vừa ép buộc, kiên quyết không nhượng bộ, đương nhiên Bạch Đường cũng không đồng ý, vì thế Tưởng Vân Tô bắt đầu bạo lực lạnh.

Hai tuần sau, Bạch Đường thỏa hiệp, nhưng kể từ khi đó, alpha thay đổi, dường như có chút chán ghét cậu.

Omega vô cùng nhạy cảm, cậu muốn níu giữ, cũng muốn giải quyết vấn đề, nhưng mà alpha lại không chịu phối hợp, thái độ cũng dần mất kiên nhẫn.

Bạch Đường sụp đổ, mỗi đêm ôm chăn lén lút khóc, cậu gần như trao hết tình cảm của mình cho alpha, thậm chỉ còn nghĩ có phải vấn đề xuất phát từ cậu hay không.

Một tháng sau, mối tình đầu và hôn nhân của cậu hoàn toàn tan vỡ, bởi vì lần đầu tiên Tưởng Vân Tô đánh cậu.

Lần này Bạch Đường không hề do dự, hạ quyết tâm ly hôn, bây giờ không rời đi thì sẽ muộn mất. Chỉ khi thỏa mãn đủ hai điều kiện là bị alpha vứt bỏ và bị đánh dấu cả đời thì omega mới bị bắt tới Viện sinh dục tập trung.

Đêm đó, Tưởng Vân Tô cưỡng chế đánh dấu cả đời Bạch Đường.

Đến đây, kết cục đã định.

Rốt cuộc lúc này Bạch Đường mới hiểu, hóa ra không phải người tốt trở nên xấu đi, mà là kẻ xấu quá giỏi ngụy trang, nhưng để hiểu được đạo lý này thì phải đánh đổi quá lớn, muốn cả đời của cậu.



Tác giả có chuyện nói: Ban đầu Tưởng Vân Tô có tình cảm với Bạch Đường, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, gần như là dựa vào nhan sắc, sau đó rốt cuộc hắn cũng đã cưới được người có dáng vẻ như thiên sứ về nhà, cảm thấy như thiên sứ từ trên trời rơi xuống, sau khi ở chung rồi thì phát hiện, hóa ra cũng chỉ có vậy mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook