Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
Chương 109: Ngoại truyện 9 (Hết)
Đồ Nam Kình
08/05/2024
Đầu năm ngoái, hai người đã bàn bạc với nhau chuyện chuyển nhà.
Khoảng thời gian này hai người vẫn luôn ở trong căn nhà thuê gần bệnh viện Đế Đô và đại học Đế Đô, mặc dù nói thuận tiện cho alpha đi làm nhưng lại ngược đường với trường Phượng Tê.
Omega luôn nói không sao bởi vì cậu đã vô cùng vất vả thi đậu bằng lái xe để có thể tự đi làm.
Thế nhưng Tưởng Vân Thư đã quyết định nên Bạch Đường chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
Hai người bận rộn nguyên một năm rồi tranh thủ đi mua một vài món đồ nội thất cho kịp đón năm mới, cuối cùng gần cuối tháng hai, bọn họ đã trang trí xong rồi.
Bác sĩ Tưởng dùng kỳ nghỉ phép năm của mình để quyết định nghỉ ngơi thật tốt... À không phải, là dọn nhà cho xong.
Omega mệt mỏi ngồi thẳng xuống cỏ, thở hổn hển nói, “Mệt tới mức không thở ra hơi luôn á... Bác sĩ Tưởng hôn em cái đi.”
Tưởng Vân Thư buồn cười nhìn cậu, “Hôn xong là em thở lại được à?”
Bạch Đường nhảy phóc lên người alpha, “Anh độ khí cho em đi mà.”
Khoảng sân của nhà mới chỉ được làm tạm thời, bùn đất và đồ đạc còn lung tung ở đó. Hai người mệt mỏi đứng nhìn, không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ có một mình Đường Đen là vui vẻ lăn lộn trong đó.
Bên ngoài sân là hàng rào rất rộng, Bạch Đường chỉ cần nghiêng người là cũng có thể lách qua được, nếu không phải an ninh ở khu này rất an toàn chặt chẽ thì Tưởng Vân Thư đã dỡ hàng rào ra xây thành một bức tường rồi.
Đường Đen từ một con cún lông đen thành con cún lông xám, bốn chân dính đầy bùn đất còn muốn chạy vô sàn nhà gạch men trắng sạch sẽ, cũng may Bạch Đường nhanh tay lẹ mắt ôm nó lại, cậu gần như trèo lên người nó mới có thể cản lại được một con chó to gần 30kg, sau đó hai người cùng nhau tắm cho Đường Đen, nước văng tung tóe khắp nơi làm cậu phải lau lại lần nữa.
Cuộc sống nghỉ phép của Tưởng Vân Thư vẫn giống như bao ngày bình thường khác.
Sáng ngủ đến tự tỉnh, sau đó mang dép vào đi nấu cơm, tối đến thì ầm ĩ đến nửa đêm.
“Ưm... A.” Mặt bị áp xuống, omega cảm thấy đầu gối mình sắp bầm đến nơi rồi, cậu cố sức vươn tay đẩy hông Tưởng Vân Thư ra, “Chậm... Ưm! Chậm một chút.”
Bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng đồ rơi xuống.
“Khoan đã!” Bạch Đường cong eo lên, “Ở ngoài có cái gì...”
Alpha vẫn không dừng lại.
Bạch Đường đành khàn giọng tung ra chiêu kết liễu: “Thiên sứ... Thiên sứ Tưởng!”
Cuối cùng Tưởng Vân Thư cũng chịu dừng lại, anh thở hắt ra một hơi, cúi đầu nhìn xuống, nói: “Vẫn chưa mềm.”
Omega hoảng sợ, khả năng tiếp nhận của bác sĩ Tưởng lại cao hơn rồi!
Nhưng để phòng ngừa, Tưởng Vân Thư vẫn vươn tay lấy một cái cà vạt rồi dứt khoát vòng qua miệng Bạch Đường, thắt nút ở sau gáy.
Omega: “Ưm! Ưm ưm!”
Không có gì ngạc nhiên, ngày hôm sau hai người ngủ thẳng đến 12 giờ trưa mới dậy, sau khi thức dậy, Bạch Đường khó chịu day day thái dương, sau đó luồn tay vào áo alpha xoa xoa rồi bất động ở trước ngực.
Cậu lại ngủ tiếp.
Lần này thức dậy đã sắp 2 giờ chiều, Bạch Đường vất vả mở đôi mắt sưng đỏ lên, bên cạnh đã không còn người.
Cậu mặc đại cái áo đang để trên giường vào rồi đi xuống lầu, nhìn thấy alpha lại đang tắm cho cún, “Sao, khụ, sao nữa vậy?”
Tưởng Vân Thư ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của omega, nói: “Hồi tối Đường Đen lại ra ngoài sân quậy nên người ngợm toàn bùn đất không.”
Bác sĩ Tưởng sắp đi làm lại rồi.
Chủ nhật, Bạch Đường mặc đồ của alpha ngồi một mình trong thư phòng chuẩn bị bài, Đường Đen thì ngoan ngoãn nằm ngủ dưới đất.
Đột nhiên, hai lỗ tai Đường Đen dựng thẳng lên, hệt như ra-đa mà nhúc nhích, sau đó nó chạy vọt ra bên ngoài.
Bạch Đường vẫn không để ý lắm, đến khi dưới lầu vang lên tiếng sủa hưng phấn của Đường Đen thì cậu mới nghi ngờ đi xuống lầu, nhìn ra sân, ngoại trừ một con cún đen đang chui ra hàng rào thì còn có thêm một con cún khác!
Nhìn thì có vẻ nó là một con chó hoang có bộ lông màu vàng, cơ thể gầy gò đang vui vẻ chào hỏi với Đường Đen.
Tình mẹ của Bạch Đường lập tức dâng trào, cậu nhanh chóng múc mấy muỗng thức ăn chó để lên bậc thang, “Cún ơi, cún ơi tới đây ăn nè.”
Cún vàng còn chưa tới mà cún đen đã xung phong tới trước, omega đẩy nó ra: “Xích ra, phải chia sẻ với bạn chứ, con quên ba Tưởng dạy thế nào rồi phải không?”
Từ hôm đó, ngày nào chú cún vàng cũng đến tìm Đường Đen chơi.
Bạch Đường đã kể chuyện này cho Tưởng Vân Thư nghe, nói giống như mình đang nuôi thêm một con chó vậy, cho ăn cho uống còn làm ổ cho nó, thậm chí nó còn đi bậy trong sân nữa.
Tưởng Vân Thư vẫn chưa thấy con chó này, “Thật à? Để anh ra coi thử nay nó có tới không.”
“Nó mà tới thì cũng không tới lượt anh ra nhìn trước đâu, là Đường Đen đó!” Bạch Đường hô to, “Ôi trời Trời ơi có nguyên đống phân chó kìa, anh đừng đạp!”
Bước chân Tưởng Vân Thư lảo đảo.
Mãi đến tận ngày Valentine 14.3, omega mới bắt được cún vàng bẩn thỉu này đem đi tắm. Cậu chợt phát hiện bụng của nó có hơi to tròn.
Bạch Đường giật mình nhìn xuống mông của nó, không có hai trứng, là con gái! Cậu hoảng sợ quay đầu kêu alpha đang trồng cây: “Bác sĩ Tưởng ơi! Hình như Đường Đen làm Đại Hoàng lớn bụng rồi!”
Tưởng Vân Thư buông cái xẻng xuống, đi đến ngồi xuống sờ lên bụng Đại Hoàng.
“Bác sĩ Tưởng còn biết xem có thai hay không nữa ạ...?” Bạch Đường hỏi.
Tưởng Vân Thư nói: “Hồi đó anh có học từ bác sĩ khoa sản.”
“Anh giỏi thật đó!” Hai mắt Bạch Đường lập tức tỏa sáng, ngưỡng mộ thật, mỗi ngày cậu đều có thể tìm ra được một ưu điểm của bác sĩ Tưởng!
Tưởng Vân Thư nghiêm túc lần mò một hồi.
Omega hỏi: “Sao rồi ạ?”
Sau một khoảng im lặng, Tưởng Vân Thư nghiêm túc nói: “Anh nhìn không ra.”
Bạch Đường sững sờ, trông còn gấp gáp hơn cả alpha, chỉ sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, “Không sao không sao, chắc nó mới vừa mang thai mà! Có lẽ bác sĩ thú y cũng phải siêu âm mới biết được á. Với lại anh cũng không phải là bác sĩ chuyên khoa sản mà, có phải không? Mỗi người một sở trường, mỗi nghề một chuyên môn mà.”
Thất bại trước mặt omega, Tưởng Vân Thư thầm cảm thấy xấu hổ, thế nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói, “Ừm.”
Hai người dẫn Đại Hoàng đến bệnh viện thú y, bác sĩ nói quả thực là đã mang thai, còn là một thai tám con nữa chứ!
Lúc về, Bạch Đường phấn khởi ôm lấy khuôn mặt của Đường Đen, “Tám con lận đó! Xem ra Đường Đen nhà ta giỏi quá đi chứ ha ha ha.”
“Được rồi.” Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ nói.
Một lát sau, anh cũng không nhịn được mà mỉm cười, khẽ nói: “Tiểu sắc quỷ.”
Đêm đó, Bạch Đường liền cho Tưởng Vân Thư biết thế nào mới là tiểu sắc quỷ thật sự.
Ngày hôm sau, alpha hiếm khi cảm thấy đau lưng, cảm giác nguy hiểm ập đến, dù sao anh cũng là gã đàn ông sắp bước qua 40 rồi! Vậy mà vợ anh vẫn xinh đẹp như hoa thế kia!
Tối đó bác sĩ Tưởng ăn cả đống hàu và ba ba, từ đó cũng đã cảnh cáo omega sau này không được cưỡi trên người mình nữa.
Nói về vợ, Đại Hoàng đã chính thức nhập tên vào hộ khẩu, sửa tên thành “Đường Nâu“.
Trong suốt thời gian mang thai, Đường Nâu toàn được ăn những thứ tốt nhất, thịt cá, sữa dê giàu protein, chán thì chơi đùa với Đường Đen, mệt rồi thì thoải mái nằm trong sân tắm nắng, con cún vàng gầy gò hôm nào giờ đã mập lên được một vòng.
Gần đến ngày dự sinh, hai người Thư Đường không tăng ca nữa mà ngày nào cũng tranh thủ về sớm.
Đường Nâu cũng rất cố gắng, mọi chuyện đều thuận lợi.
Có điều khi nhìn thấy đàn cún con này, hai người đều không biết nói gì.
Ba vàng năm trắng, không có một con đen.
Một cơn gió thoảng qua, cả hai đều bất động.
Một lúc lâu sau, Bạch Đường mới mở miệng, giọng điệu cứng ngắc: “À thì... Bác sĩ Tưởng này, chẳng lẽ là gen lặn sao ạ?”
Tưởng Vân Thư trầm tư: “Cũng có thể.” Nhưng mà không lẽ không có một con nào màu đen sao?
Đường Đen vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nó phấn khích vẫy đuôi liên tục, thè lưỡi chạy quanh phòng sinh.
Vốn dĩ cả hai định nhắm mắt cho qua chuyện, nhưng mà một tuần sau, Bạch Đường đang phơi đồ trong sân thì thấy một con chó trắng đi loanh quanh ngoài hàng rào.
Còn Đường Nâu thì dựng tai lên nghe một hồi rồi quen nẻo chui ra khỏi hàng rào, hai con cún thân thiết ngửi qua ngửi lại.
Bạch Đường chứng kiến mọi việc: “...”
Vừa quay đầu thì thấy Đường Đen vẫn đang chăm con: “...”
Đến khi những con cún con biết đi, rốt cuộc Đường Đen cũng nhận ra tụi nó không giống mình.
Đường Đen sững người ngẩng đầu lên nhìn chủ mình.
Bạch Đường không biết nói gì, chỉ thông cảm xoa xoa đầu cún.
Khi Tưởng Vân Thư về nhà, anh thấy cún đen không chạy ra đón mình như thường ngày thì khó hiểu hỏi: “Đường Đen sao vậy?”
Bạch Đường hất cằm về phía con cún đang tự kỷ sau tấm màn, “Hình như nó biết rồi.”
Tưởng Vân Thư “Ừm” một tiếng rồi đi đến hôn lên môi omega.
Bạch Đường thở dài: “Cứ tưởng là Đường Đen sẽ làm cha chứ.”
Tưởng Vân Thư cũng quay đầu nhìn chú chó đang ủ rũ.
Omega chợt cảm thấy trong ánh mắt ấy chứa đầy sự thương hại, cậu còn tưởng là do mình nghĩ nhiều, lúc định đi qua an ủi cún thì lại nghe alpha nói ——
“Tội nghiệp thật, vẫn không có vợ.”
Chẳng giống anh, anh còn được chung sống với vợ mình cả một đời đây này.
—
Hết ngoại truyện 9
Kết thúc
Tác giả có lời muốn nói: Vậy là bộ truyện này đến đây là kết thúc rồi! Cảm ơn mọi người đã cùng đồng hành với mình!
Khoảng thời gian này hai người vẫn luôn ở trong căn nhà thuê gần bệnh viện Đế Đô và đại học Đế Đô, mặc dù nói thuận tiện cho alpha đi làm nhưng lại ngược đường với trường Phượng Tê.
Omega luôn nói không sao bởi vì cậu đã vô cùng vất vả thi đậu bằng lái xe để có thể tự đi làm.
Thế nhưng Tưởng Vân Thư đã quyết định nên Bạch Đường chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
Hai người bận rộn nguyên một năm rồi tranh thủ đi mua một vài món đồ nội thất cho kịp đón năm mới, cuối cùng gần cuối tháng hai, bọn họ đã trang trí xong rồi.
Bác sĩ Tưởng dùng kỳ nghỉ phép năm của mình để quyết định nghỉ ngơi thật tốt... À không phải, là dọn nhà cho xong.
Omega mệt mỏi ngồi thẳng xuống cỏ, thở hổn hển nói, “Mệt tới mức không thở ra hơi luôn á... Bác sĩ Tưởng hôn em cái đi.”
Tưởng Vân Thư buồn cười nhìn cậu, “Hôn xong là em thở lại được à?”
Bạch Đường nhảy phóc lên người alpha, “Anh độ khí cho em đi mà.”
Khoảng sân của nhà mới chỉ được làm tạm thời, bùn đất và đồ đạc còn lung tung ở đó. Hai người mệt mỏi đứng nhìn, không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ có một mình Đường Đen là vui vẻ lăn lộn trong đó.
Bên ngoài sân là hàng rào rất rộng, Bạch Đường chỉ cần nghiêng người là cũng có thể lách qua được, nếu không phải an ninh ở khu này rất an toàn chặt chẽ thì Tưởng Vân Thư đã dỡ hàng rào ra xây thành một bức tường rồi.
Đường Đen từ một con cún lông đen thành con cún lông xám, bốn chân dính đầy bùn đất còn muốn chạy vô sàn nhà gạch men trắng sạch sẽ, cũng may Bạch Đường nhanh tay lẹ mắt ôm nó lại, cậu gần như trèo lên người nó mới có thể cản lại được một con chó to gần 30kg, sau đó hai người cùng nhau tắm cho Đường Đen, nước văng tung tóe khắp nơi làm cậu phải lau lại lần nữa.
Cuộc sống nghỉ phép của Tưởng Vân Thư vẫn giống như bao ngày bình thường khác.
Sáng ngủ đến tự tỉnh, sau đó mang dép vào đi nấu cơm, tối đến thì ầm ĩ đến nửa đêm.
“Ưm... A.” Mặt bị áp xuống, omega cảm thấy đầu gối mình sắp bầm đến nơi rồi, cậu cố sức vươn tay đẩy hông Tưởng Vân Thư ra, “Chậm... Ưm! Chậm một chút.”
Bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng đồ rơi xuống.
“Khoan đã!” Bạch Đường cong eo lên, “Ở ngoài có cái gì...”
Alpha vẫn không dừng lại.
Bạch Đường đành khàn giọng tung ra chiêu kết liễu: “Thiên sứ... Thiên sứ Tưởng!”
Cuối cùng Tưởng Vân Thư cũng chịu dừng lại, anh thở hắt ra một hơi, cúi đầu nhìn xuống, nói: “Vẫn chưa mềm.”
Omega hoảng sợ, khả năng tiếp nhận của bác sĩ Tưởng lại cao hơn rồi!
Nhưng để phòng ngừa, Tưởng Vân Thư vẫn vươn tay lấy một cái cà vạt rồi dứt khoát vòng qua miệng Bạch Đường, thắt nút ở sau gáy.
Omega: “Ưm! Ưm ưm!”
Không có gì ngạc nhiên, ngày hôm sau hai người ngủ thẳng đến 12 giờ trưa mới dậy, sau khi thức dậy, Bạch Đường khó chịu day day thái dương, sau đó luồn tay vào áo alpha xoa xoa rồi bất động ở trước ngực.
Cậu lại ngủ tiếp.
Lần này thức dậy đã sắp 2 giờ chiều, Bạch Đường vất vả mở đôi mắt sưng đỏ lên, bên cạnh đã không còn người.
Cậu mặc đại cái áo đang để trên giường vào rồi đi xuống lầu, nhìn thấy alpha lại đang tắm cho cún, “Sao, khụ, sao nữa vậy?”
Tưởng Vân Thư ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của omega, nói: “Hồi tối Đường Đen lại ra ngoài sân quậy nên người ngợm toàn bùn đất không.”
Bác sĩ Tưởng sắp đi làm lại rồi.
Chủ nhật, Bạch Đường mặc đồ của alpha ngồi một mình trong thư phòng chuẩn bị bài, Đường Đen thì ngoan ngoãn nằm ngủ dưới đất.
Đột nhiên, hai lỗ tai Đường Đen dựng thẳng lên, hệt như ra-đa mà nhúc nhích, sau đó nó chạy vọt ra bên ngoài.
Bạch Đường vẫn không để ý lắm, đến khi dưới lầu vang lên tiếng sủa hưng phấn của Đường Đen thì cậu mới nghi ngờ đi xuống lầu, nhìn ra sân, ngoại trừ một con cún đen đang chui ra hàng rào thì còn có thêm một con cún khác!
Nhìn thì có vẻ nó là một con chó hoang có bộ lông màu vàng, cơ thể gầy gò đang vui vẻ chào hỏi với Đường Đen.
Tình mẹ của Bạch Đường lập tức dâng trào, cậu nhanh chóng múc mấy muỗng thức ăn chó để lên bậc thang, “Cún ơi, cún ơi tới đây ăn nè.”
Cún vàng còn chưa tới mà cún đen đã xung phong tới trước, omega đẩy nó ra: “Xích ra, phải chia sẻ với bạn chứ, con quên ba Tưởng dạy thế nào rồi phải không?”
Từ hôm đó, ngày nào chú cún vàng cũng đến tìm Đường Đen chơi.
Bạch Đường đã kể chuyện này cho Tưởng Vân Thư nghe, nói giống như mình đang nuôi thêm một con chó vậy, cho ăn cho uống còn làm ổ cho nó, thậm chí nó còn đi bậy trong sân nữa.
Tưởng Vân Thư vẫn chưa thấy con chó này, “Thật à? Để anh ra coi thử nay nó có tới không.”
“Nó mà tới thì cũng không tới lượt anh ra nhìn trước đâu, là Đường Đen đó!” Bạch Đường hô to, “Ôi trời Trời ơi có nguyên đống phân chó kìa, anh đừng đạp!”
Bước chân Tưởng Vân Thư lảo đảo.
Mãi đến tận ngày Valentine 14.3, omega mới bắt được cún vàng bẩn thỉu này đem đi tắm. Cậu chợt phát hiện bụng của nó có hơi to tròn.
Bạch Đường giật mình nhìn xuống mông của nó, không có hai trứng, là con gái! Cậu hoảng sợ quay đầu kêu alpha đang trồng cây: “Bác sĩ Tưởng ơi! Hình như Đường Đen làm Đại Hoàng lớn bụng rồi!”
Tưởng Vân Thư buông cái xẻng xuống, đi đến ngồi xuống sờ lên bụng Đại Hoàng.
“Bác sĩ Tưởng còn biết xem có thai hay không nữa ạ...?” Bạch Đường hỏi.
Tưởng Vân Thư nói: “Hồi đó anh có học từ bác sĩ khoa sản.”
“Anh giỏi thật đó!” Hai mắt Bạch Đường lập tức tỏa sáng, ngưỡng mộ thật, mỗi ngày cậu đều có thể tìm ra được một ưu điểm của bác sĩ Tưởng!
Tưởng Vân Thư nghiêm túc lần mò một hồi.
Omega hỏi: “Sao rồi ạ?”
Sau một khoảng im lặng, Tưởng Vân Thư nghiêm túc nói: “Anh nhìn không ra.”
Bạch Đường sững sờ, trông còn gấp gáp hơn cả alpha, chỉ sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, “Không sao không sao, chắc nó mới vừa mang thai mà! Có lẽ bác sĩ thú y cũng phải siêu âm mới biết được á. Với lại anh cũng không phải là bác sĩ chuyên khoa sản mà, có phải không? Mỗi người một sở trường, mỗi nghề một chuyên môn mà.”
Thất bại trước mặt omega, Tưởng Vân Thư thầm cảm thấy xấu hổ, thế nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói, “Ừm.”
Hai người dẫn Đại Hoàng đến bệnh viện thú y, bác sĩ nói quả thực là đã mang thai, còn là một thai tám con nữa chứ!
Lúc về, Bạch Đường phấn khởi ôm lấy khuôn mặt của Đường Đen, “Tám con lận đó! Xem ra Đường Đen nhà ta giỏi quá đi chứ ha ha ha.”
“Được rồi.” Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ nói.
Một lát sau, anh cũng không nhịn được mà mỉm cười, khẽ nói: “Tiểu sắc quỷ.”
Đêm đó, Bạch Đường liền cho Tưởng Vân Thư biết thế nào mới là tiểu sắc quỷ thật sự.
Ngày hôm sau, alpha hiếm khi cảm thấy đau lưng, cảm giác nguy hiểm ập đến, dù sao anh cũng là gã đàn ông sắp bước qua 40 rồi! Vậy mà vợ anh vẫn xinh đẹp như hoa thế kia!
Tối đó bác sĩ Tưởng ăn cả đống hàu và ba ba, từ đó cũng đã cảnh cáo omega sau này không được cưỡi trên người mình nữa.
Nói về vợ, Đại Hoàng đã chính thức nhập tên vào hộ khẩu, sửa tên thành “Đường Nâu“.
Trong suốt thời gian mang thai, Đường Nâu toàn được ăn những thứ tốt nhất, thịt cá, sữa dê giàu protein, chán thì chơi đùa với Đường Đen, mệt rồi thì thoải mái nằm trong sân tắm nắng, con cún vàng gầy gò hôm nào giờ đã mập lên được một vòng.
Gần đến ngày dự sinh, hai người Thư Đường không tăng ca nữa mà ngày nào cũng tranh thủ về sớm.
Đường Nâu cũng rất cố gắng, mọi chuyện đều thuận lợi.
Có điều khi nhìn thấy đàn cún con này, hai người đều không biết nói gì.
Ba vàng năm trắng, không có một con đen.
Một cơn gió thoảng qua, cả hai đều bất động.
Một lúc lâu sau, Bạch Đường mới mở miệng, giọng điệu cứng ngắc: “À thì... Bác sĩ Tưởng này, chẳng lẽ là gen lặn sao ạ?”
Tưởng Vân Thư trầm tư: “Cũng có thể.” Nhưng mà không lẽ không có một con nào màu đen sao?
Đường Đen vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nó phấn khích vẫy đuôi liên tục, thè lưỡi chạy quanh phòng sinh.
Vốn dĩ cả hai định nhắm mắt cho qua chuyện, nhưng mà một tuần sau, Bạch Đường đang phơi đồ trong sân thì thấy một con chó trắng đi loanh quanh ngoài hàng rào.
Còn Đường Nâu thì dựng tai lên nghe một hồi rồi quen nẻo chui ra khỏi hàng rào, hai con cún thân thiết ngửi qua ngửi lại.
Bạch Đường chứng kiến mọi việc: “...”
Vừa quay đầu thì thấy Đường Đen vẫn đang chăm con: “...”
Đến khi những con cún con biết đi, rốt cuộc Đường Đen cũng nhận ra tụi nó không giống mình.
Đường Đen sững người ngẩng đầu lên nhìn chủ mình.
Bạch Đường không biết nói gì, chỉ thông cảm xoa xoa đầu cún.
Khi Tưởng Vân Thư về nhà, anh thấy cún đen không chạy ra đón mình như thường ngày thì khó hiểu hỏi: “Đường Đen sao vậy?”
Bạch Đường hất cằm về phía con cún đang tự kỷ sau tấm màn, “Hình như nó biết rồi.”
Tưởng Vân Thư “Ừm” một tiếng rồi đi đến hôn lên môi omega.
Bạch Đường thở dài: “Cứ tưởng là Đường Đen sẽ làm cha chứ.”
Tưởng Vân Thư cũng quay đầu nhìn chú chó đang ủ rũ.
Omega chợt cảm thấy trong ánh mắt ấy chứa đầy sự thương hại, cậu còn tưởng là do mình nghĩ nhiều, lúc định đi qua an ủi cún thì lại nghe alpha nói ——
“Tội nghiệp thật, vẫn không có vợ.”
Chẳng giống anh, anh còn được chung sống với vợ mình cả một đời đây này.
—
Hết ngoại truyện 9
Kết thúc
Tác giả có lời muốn nói: Vậy là bộ truyện này đến đây là kết thúc rồi! Cảm ơn mọi người đã cùng đồng hành với mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.