Chương 13
Cố Tây Tước
19/12/2013
“Mấy người muốn biểu diễn tình thương mến thương, xin mời đi chỗ khác.” – Dựa trên cửa phòng tắm mờ sương, nâng tay nhẹ day cái trán còn đau, không định bước tới.
Bốn mắt giao nhau, ánh mắt Tịch Si Thần chợt lóe lên, sau đó lại thâm trầm tối lại.
“Xuống nhà ăn sáng.” – Lời nói lạnh nhạt ngắn ngủn lạ thường.
Tôi không ngờ anh ta sẽ nói như vậy, ngây người một giây rồi lại cự tuyệt theo thói quen – “Không.”
Tịch Si Thần hơi cau mày – “Dùng cách này để thể hiện sự bất mãn, cũng không khôn ngoan cho lắm.”
“………..” – Tôi biết anh ta ám chỉ điều gì. Nhưng rõ ràng, anh ta sai lầm rồi. Tôi không phải cái loại tham chiến là mất tinh thần.
Tịch Si Thần buông Giản Ngọc Lân ra, động tác nhẹ nhàng mà không mất đi sự tao nhã – “Đi đánh răng rửa mặt ngoan đi, rồi ăn sáng.” – Nghe giọng dịu dàng lạ thường. Anh ta dường như chỉ có lúc nói chuyện với Giản Ngọc Lân mới có vẻ có nhân tính. Ngẩng đầu nhìn tôi – “Cô cũng cùng ăn đi.”
Tôi nghĩ những lời này anh ta đúng là đang nói với tôi, nhưng mà, sao lại có thể dịu dàng như thế?
Có lẽ là, anh ta nhất thời quên mất…Tôi là Giản An Kiệt chứ không phải Giản Ngọc Lân. (Juu: đúng là anh ý quên, nhưng là quên phải giả vờ cold ý =.=”, khổ)
Tuy thế, dĩ nhiên tôi vẫn sẽ không đi ăn cùng họ. Một là tôi không có thói quen ăn sáng, hai là dù có muốn ăn cơm tôi cũng sẽ không ngồi cùng bàn với một đống người muốn tránh còn chẳng hết.
Cho nên tính xoay người đi đến phòng thay đồ, thay quần áo đi thẳng khỏi đây thôi, tránh cho ngẩng đầu cúi đầu phải nhìn thấy đôi cái người mình không muốn thấy.
Lúc này, mắt tự dưng nhìn đến tiểu thiếu gia của Giản gia đang từng bước từng bước tới gần tôi.
Tôi nheo mắt, theo bản năng đứng thẳng người lên, không để ý lắm đến hành vi xấu xa của mình.
“Chị ơi…” – Nghe thật đáng thương, hốc mắt cũng hồng hồng, mười phần lấy được thương cảm của người ta.
Nhưng mà, ở Giản An Kiệt thiếu nhất chính là sự thương cảm.
Cho nên khi cái thân hình bé nhỏ kia lấy hết can đảm đến gần tôi, còn đưa tay lên định ôm lấy tôi, thì tôi chán ghét nghiêng người tránh đi.
“Chị ơi…” – Đôi mắt ươn ướt nhìn tôi, trông giống con hươu sao nhỏ đến mấy phần.
“Cô hẳn cũng nhận ra, Ngọc Lân rất thích cô.” – Tịch Si Thần nhướng mày, mặt một vẻ lạnh nhạt.
Lời nói của anh ta khiến tôi thoáng rùng mình, ánh mắt cùng theo đó mà tối sầm – “Ôi, thích, tôi đây có cần phải cúi lạy cám ơn cái ân đức rẻ mạt ấy của mấy người không?” – Đã muốn buông tha hết thảy này nọ, nhắc đến làm gì chỉ khiến người ta thêm ghét bỏ.
Tịch Si Thần nhìn lại tôi, từ đáy mắt tối tăm hiện lên một loại cảm xúc sâu sắc.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên đánh vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng.
Là số của Phác Tranh, nhận điện liền đi một mạch ra ngoài ban công, vô tình quên mất trong phòng còn có hai người nữa.
“Sao vậy?” – Phác Tranh chủ động gọi điện cho tôi nhất định là có chuyện, chỉ mong sự việc không đến tầm cỡ mẹ tôi, xử lý chuyện đó tính ra có phần phiền toái hơn.
“……….Là anh.”
Sửng sốt, thực sự kinh ngạc biết bao nhiêu.
“Anh biết em sẽ không nghe điện thoại của anh, cho nên…” – Giọng nói có chút chua xót, buồn bã.
“Có việc gì?”
Bên kia ngừng mấy giây, gầm lên – “Đừng có lần nào cũng chỉ nói với tôi những lời này!” – Giọng rất là bất mãn.
Tôi cười nói, từ tận đáy lòng – “Vậy tôi phải nói với anh cái gì?’
“Em…” – Giọng nói rõ ràng có phần kinh ngạc cùng…kích động – “Anh muốn gặp em, ngay vây giờ, đừng từ chối!”
“Chín giờ…..quán Cafe Tortoni.” – Anh vẫn luôn thiếu kiên nhẫn, đáng ngạc nhiên là, nghĩ ngợi một lại rồi cũng lại chấp nhận.
Quan trọng nhất là, cũng mong gặp lại anh một lần, trước khi rời đi.
“Anh nói là bây giờ!” – Vội vã, anh lại dùng cái giọng ra lệnh.
Hít vào một hơi, tôi nói – “Diệp Lận, anh nên biết, tôi có thể không đi.”
Bên kia ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý – “…..Được, chín giờ, anh chờ em.”
Ấn tắt điện thoại, nhìn xuống dưới ban công.
Phong cảnh bên ngoài đã quá quen thuộc, cây cối, đường xá, nhà cửa.
……………..
Nhớ rằng trước kia cũng chẳng thích ra khỏi phòng tý nào, tiếp xúc đối với bên ngoài cũng chỉ là từ ban công này mà trông ra xa, bởi xem ra khoảng xách xa xôi ấy, thực là an toàn.
Đây là cái tính khép kín bẩm sinh, chứ cũng không có lý do gì đặc biêt, dù là rất nhỏ.
……………..
Sau này cái tính khép tinh này vì đâu mà khỏi? Hình như là không chữa trị mà tự nhiên hết.
Đi tới chốn xa lạ kia, bị buộc phải đón nhận, bị buộc phải đối mặt. Sau đó cứ lần nữa lại lần nữa đau khổ và thất bại đã tạo nên động lực để xé toạc lớp vỏ bọc mỏng manh bên ngoài, như thể bị ma quỷ làm đổi thay, trở nên ích kỷ, kiêu ngạo, độc ác, tàn nhẫn…
………………
Chậm rãi nhìn xuống cánh tay phải.
Đã không thể quay về như ngày xưa, bây giờ cho dù có muốn trở lại làm Giản An Kiệt khép kín âm trầm cũng không thể nào.
Bốn mắt giao nhau, ánh mắt Tịch Si Thần chợt lóe lên, sau đó lại thâm trầm tối lại.
“Xuống nhà ăn sáng.” – Lời nói lạnh nhạt ngắn ngủn lạ thường.
Tôi không ngờ anh ta sẽ nói như vậy, ngây người một giây rồi lại cự tuyệt theo thói quen – “Không.”
Tịch Si Thần hơi cau mày – “Dùng cách này để thể hiện sự bất mãn, cũng không khôn ngoan cho lắm.”
“………..” – Tôi biết anh ta ám chỉ điều gì. Nhưng rõ ràng, anh ta sai lầm rồi. Tôi không phải cái loại tham chiến là mất tinh thần.
Tịch Si Thần buông Giản Ngọc Lân ra, động tác nhẹ nhàng mà không mất đi sự tao nhã – “Đi đánh răng rửa mặt ngoan đi, rồi ăn sáng.” – Nghe giọng dịu dàng lạ thường. Anh ta dường như chỉ có lúc nói chuyện với Giản Ngọc Lân mới có vẻ có nhân tính. Ngẩng đầu nhìn tôi – “Cô cũng cùng ăn đi.”
Tôi nghĩ những lời này anh ta đúng là đang nói với tôi, nhưng mà, sao lại có thể dịu dàng như thế?
Có lẽ là, anh ta nhất thời quên mất…Tôi là Giản An Kiệt chứ không phải Giản Ngọc Lân. (Juu: đúng là anh ý quên, nhưng là quên phải giả vờ cold ý =.=”, khổ)
Tuy thế, dĩ nhiên tôi vẫn sẽ không đi ăn cùng họ. Một là tôi không có thói quen ăn sáng, hai là dù có muốn ăn cơm tôi cũng sẽ không ngồi cùng bàn với một đống người muốn tránh còn chẳng hết.
Cho nên tính xoay người đi đến phòng thay đồ, thay quần áo đi thẳng khỏi đây thôi, tránh cho ngẩng đầu cúi đầu phải nhìn thấy đôi cái người mình không muốn thấy.
Lúc này, mắt tự dưng nhìn đến tiểu thiếu gia của Giản gia đang từng bước từng bước tới gần tôi.
Tôi nheo mắt, theo bản năng đứng thẳng người lên, không để ý lắm đến hành vi xấu xa của mình.
“Chị ơi…” – Nghe thật đáng thương, hốc mắt cũng hồng hồng, mười phần lấy được thương cảm của người ta.
Nhưng mà, ở Giản An Kiệt thiếu nhất chính là sự thương cảm.
Cho nên khi cái thân hình bé nhỏ kia lấy hết can đảm đến gần tôi, còn đưa tay lên định ôm lấy tôi, thì tôi chán ghét nghiêng người tránh đi.
“Chị ơi…” – Đôi mắt ươn ướt nhìn tôi, trông giống con hươu sao nhỏ đến mấy phần.
“Cô hẳn cũng nhận ra, Ngọc Lân rất thích cô.” – Tịch Si Thần nhướng mày, mặt một vẻ lạnh nhạt.
Lời nói của anh ta khiến tôi thoáng rùng mình, ánh mắt cùng theo đó mà tối sầm – “Ôi, thích, tôi đây có cần phải cúi lạy cám ơn cái ân đức rẻ mạt ấy của mấy người không?” – Đã muốn buông tha hết thảy này nọ, nhắc đến làm gì chỉ khiến người ta thêm ghét bỏ.
Tịch Si Thần nhìn lại tôi, từ đáy mắt tối tăm hiện lên một loại cảm xúc sâu sắc.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên đánh vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng.
Là số của Phác Tranh, nhận điện liền đi một mạch ra ngoài ban công, vô tình quên mất trong phòng còn có hai người nữa.
“Sao vậy?” – Phác Tranh chủ động gọi điện cho tôi nhất định là có chuyện, chỉ mong sự việc không đến tầm cỡ mẹ tôi, xử lý chuyện đó tính ra có phần phiền toái hơn.
“……….Là anh.”
Sửng sốt, thực sự kinh ngạc biết bao nhiêu.
“Anh biết em sẽ không nghe điện thoại của anh, cho nên…” – Giọng nói có chút chua xót, buồn bã.
“Có việc gì?”
Bên kia ngừng mấy giây, gầm lên – “Đừng có lần nào cũng chỉ nói với tôi những lời này!” – Giọng rất là bất mãn.
Tôi cười nói, từ tận đáy lòng – “Vậy tôi phải nói với anh cái gì?’
“Em…” – Giọng nói rõ ràng có phần kinh ngạc cùng…kích động – “Anh muốn gặp em, ngay vây giờ, đừng từ chối!”
“Chín giờ…..quán Cafe Tortoni.” – Anh vẫn luôn thiếu kiên nhẫn, đáng ngạc nhiên là, nghĩ ngợi một lại rồi cũng lại chấp nhận.
Quan trọng nhất là, cũng mong gặp lại anh một lần, trước khi rời đi.
“Anh nói là bây giờ!” – Vội vã, anh lại dùng cái giọng ra lệnh.
Hít vào một hơi, tôi nói – “Diệp Lận, anh nên biết, tôi có thể không đi.”
Bên kia ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý – “…..Được, chín giờ, anh chờ em.”
Ấn tắt điện thoại, nhìn xuống dưới ban công.
Phong cảnh bên ngoài đã quá quen thuộc, cây cối, đường xá, nhà cửa.
……………..
Nhớ rằng trước kia cũng chẳng thích ra khỏi phòng tý nào, tiếp xúc đối với bên ngoài cũng chỉ là từ ban công này mà trông ra xa, bởi xem ra khoảng xách xa xôi ấy, thực là an toàn.
Đây là cái tính khép kín bẩm sinh, chứ cũng không có lý do gì đặc biêt, dù là rất nhỏ.
……………..
Sau này cái tính khép tinh này vì đâu mà khỏi? Hình như là không chữa trị mà tự nhiên hết.
Đi tới chốn xa lạ kia, bị buộc phải đón nhận, bị buộc phải đối mặt. Sau đó cứ lần nữa lại lần nữa đau khổ và thất bại đã tạo nên động lực để xé toạc lớp vỏ bọc mỏng manh bên ngoài, như thể bị ma quỷ làm đổi thay, trở nên ích kỷ, kiêu ngạo, độc ác, tàn nhẫn…
………………
Chậm rãi nhìn xuống cánh tay phải.
Đã không thể quay về như ngày xưa, bây giờ cho dù có muốn trở lại làm Giản An Kiệt khép kín âm trầm cũng không thể nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.