Chương 23
Cố Tây Tước
19/12/2013
Tháng tư, thời tiết Paris ôn hòa và dễ chịu.
Trở về hai tháng rồi, tâm tình cũng đã lắng đọng lại.
Sáng thứ bảy, đường phố sạch sẽ lát gạch đỏ, người qua lại rất ít, mang theo giá vẽ đi ra một hồ nước ở ngoại ô, ở đó có một nhà thờ theo phong cách Gothic thời kỳ đầu, sáng thứ bảy sẽ có rất nhiều người tới cầu nguyện.
Gần nhà thờ có một ngôi trường tiểu học cũ kỹ mà xinh đẹp, những đứa trẻ ở đó đều là dân của thị trấn, chất phác và trong sáng. Đôi khi tôi cũng được nhà trường nhờ dạy cho các em một số kỹ thuật vẽ tranh cơ bản, thường là chiều thứ năm, bởi thời gian đó tương đối rảnh rỗi. Đi đến ven hồ, dựng giá vẽ cẩn thận, lấy từ balo ra những vật liệu cần thiết, xong xuôi liền chậm rãi bắt đầu khắc họa lại khung cảnh đẹp đẽ dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ này.
Trên đường có mấy đứa trẻ con chạy chơi đùa nghịch, nhưng sẽ không tới gần quấy rầy tôi.
Mấy cặp tình nhân nằm trên bãi cỏ tận hưởng ngày nắng đẹp hiếm có này.
Hai giờ sau, tay phải cầm bảng pha màu đã hết chịu nổi, cho nên không thể không tạm dừng bức tranh mới chỉ được một nửa, hy vọng lần sau có cơ hội có thể hoàn thành bức tranh này. Nghĩ đến năm hôm nữa sẽ đi Phần Lan, thế mà lại có phần lưu luyến với cái nơi mình vốn không hề thích này.
Tuần trước, lấy văn bằng ngành luật của Pháp từ trường đại học René Descartes chuyển sang học thạc sĩ ngành luật quốc tế tại trường đại học Helsinki(尔辛基) của Phần Lan. Mặc dù mình vẫn còn nửa năm học môn Tâm lý học thạc sĩ, nhưng bởi quan hệ máu mủ, cũng phải nghe lời cô mà sớm sớm sang Phần Lan.
Buổi chiều trở về ký túc xá. Từ xa đã nhìn thấy bà Marouges(马丹), mái tóc lưa thưa bay trong gió, khuôn mặt sáng ngời dưới ánh nắng mặt trời nhạt nhòa.
Bà Marouges chạy tới thân thiết hôn hai má tôi, giọng nói hơi xúc động – “Ôi, Ann, cháu cuối cùng cùng về rồi, có một chàng trai trẻ châu Á rất ưa nhìn tới tìm cháu đấy, thằng bé chờ cháu suốt cả buổi sáng.”
Có chút ngạc nhiên, ở nơi này tôi có thân quen người châu Á nào đâu, cho dù có cũng chỉ là quen biết sơ sơ, hầu như không thân tới mức có thể tìm tới được.
“Cám ơn bác Marouges.” – Chậm rãi rảo bước đi tới, trong lòng thầm đoán rốt cuộc là ai vậy.
Có lẽ cũng đã đoán ra được là anh rồi, chàng trai châu Á ưa nhìn, cho nên khi nhìn thấy anh trong nháy mắt cũng không quá ngạc nhiên và bối rối.
Diệp Lận đứng dưới tán cây trước cửa ký túc xá, một thân áo trắng sạch sẽ, mái tóc hơi dài đã được cắt ngắn bớt, thoạt nhìn rất sáng sủa và tinh anh.
“Tới Pháp bao giờ vậy?” – Đến gần anh rồi lên tiếng trước, tôi không ngờ mình còn có thể bình tĩnh như thế, có lẽ bởi chuyện gì cũng có thể buông xuôi được rồi.
Diệp Lận nhìn tôi một hồi lâu rồi mới thản nhiên nói – “Hôm qua.” – Ánh mắt có phần phức tạp, cũng có phần áp lực – “Có rảnh không? Cùng ăn một bữa.”
“Được. Nhưng chờ em vào cất mấy thứ này đã.” – Chỉ chỉ giá vẽ phía sau.
“Anh chờ em.”
“Ừm.”
Trở về phòng ngủ, chỉ có cô bạn người Singapore mới đến đang viết ca từ, những người khác đều không ở, tôi trèo lên gác xép cất giá vẽ.
“Ann. Buổi sáng có người tìm cậu, anh ta chờ cậu cả buổi.”
“Ừ.” – Đi vào phòng tắm rửa sạch màu vương trên tay.
Cô bạn cùng phòng có vẻ rất hứng thú với chuyện này – “Cậu gặp anh ta rồi à?”
“Ừ.”
“Tớ tưởng anh ta đi rồi cơ. Nói thật, anh ta cũng thật đẹp trai, người nhà à?”
“Không phải.” – Rửa tay xong rồi nhưng lại phát hiện ra trên ống tay áo cũng bị dính màu, hơi ngán, đi đến tủ quần áo lấy bừa ra một cái áo khoác len rồi đi vào phòng tắm.
“Bạn trai?”
“Không phải.” – Đối với mấy câu hỏi tò mò này tôi vốn không thích, thường không trả lời, nhưng mà thế này cũng chẳng thể coi là trả lời.
“Ha! Ann, cho tớ số điện thoại của anh ta đi!” – Thay xong quần áo bước ra từ phòng tắm, cô bạn cùng phòng tay cầm cây bút chì cùng mảnh giấy viết đầy ca từ chảy đến trước mặt tôi – “Nếu không phải bạn trai của cậu, vậy tớ theo đuổi cũng không sao nhỉ.”
Tôi không khỏi buồn cười, nhưng cũng rất chân thành nhắc nhở cô nàng – “Anh ta có lẽ sẽ về Trung Quốc ngay thôi.”
“Khoảng cách không phải vấn đề.” – Cô bạn cùng phòng khoát tay, làm bộ không hề quan tâm.
Tôi không ngờ cô ấy sẽ nói như vậy, trông cũng không có vẻ đang đùa, nhưng mà – “Tớ không biết số điện thoại của anh ta.”
Cô bạn cùng phòng liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó nhíu mày kêu lên – “Phải rồi. Lần trước Audrey coi trộm điện thoại của cậu cũng chỉ thấy lưu mỗi hai số của cô với anh cậu.” – Cô nàng có vẻ mất hứng, thì thào lẩm bẩm – “Khó lắm mới có một người coi được.”
“Tớ ra ngoài đây.” – Không có nói gì thêm, vậy sẽ tốt hơn với…cái người đang chờ dưới lầu kia, dù sao, không cần phải can thiệp vào chuyện của người khác.
“…..hoàng tử mặc âu phục đen…” – Khi khép lại cửa phòng nghe được một câu của cô bạn cùng phòng.
Âu phục màu đen? Tôi nhíu mày, nhưng cũng không để ý. (Juu: nhưng mà ta để ý :”> anh ý lại vừa xẹt qua)
Ăn tối cùng Diệp Lận, tôi dẫn anh tới một nhà hàng Ý cách trường không xa, nói tới cũng thật buồn cười, ở Pháp sáu năm rồi nhưng mới chỉ nếm qua đồ ăn Pháp có một hai lần, chẳng qua cũng chỉ bởi không hợp khẩu vị.
“Nhà hàng này đồ ăn rất ngon.” – Tôi nói.
“Thường đến?”
“Hồi trước từng làm thêm ở đây.” – Uống một ngụm nước lọc – “Anh ở đây đến khi kết thúc tuần lễ thời trang Pháp à?”
“Không, anh còn ở thêm hai ngày nữa.” – Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt vẻ thần bí khó lường.
“Mấy hôm nay em có việc, khá bận rộn, nếu không em sẽ đưa anh đi dạo chơi Paris một chút.” – Tôi nói thật lòng.
Tiếp theo chẳng ai nói gì thêm, một khoảng thời gian tĩnh lặng trải ra.
Rất lâu sau Diệp Lận mới mở miệng nói – “Anh phải kết hôn.”
“……..Ừm.” – Tôi đảo đảo đĩa spaghetti trên bàn – “Chúc mừng anh.”
“Giản An Kiệt, anh không muốn nghe nhất chính là câu chúc mừng này của em.” – Diệp Lận ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt ẩn chứa sự cố chấp.
“Nhưng mà, Diệp Lận, em cũng chỉ có thể nói một câu chúc mừng này.” – Bình tĩnh nói thẳng.
“Đáng lẽ ra anh không nên đánh mất tất cả cơ hội, sáu năm trước, sáu năm qua…” – Khi Diệp Lận nói lời này đã hoàn toàn mất hết hy vọng.
Có lẽ, nhưng đã chẳng còn gì để nói nữa rồi…em sẽ coi anh như một bóng hình đã xen vào cuộc đời em suốt sáu năm, quét đi tất cả những mảng màu xám xịt, với anh, chỉ giữ lại đơn thuần sáu năm kia, để say này ngày nào đó nhớ lại, sẽ mỉm cười, như vậy cũng đủ rồi.
Ngày hôm sau, bắt đầu lục tục thu dọn một ít hành lý, cô nói sẽ đích thân tới đón, nhưng tôi nghĩ sáu năm ở đây cũng có đến cả trăm cả ngàn thứ lỉnh kỉnh, thực sự một chiếc xe không chở hết được, cho nên nhân lúc còn thời gian rảnh rỗi đem soạn lại, thứ vô dụng thì thẳng tay vứt luôn, nếu còn có ích thì đi quyên góp cho giáo hội.
Dụng cụ vẽ có lẽ sau này không cần nữa, bởi tự mình cũng cảm thấy gần đây vẽ càng lúc càng khó khăn; một đống đĩa hình của Christine, quyên góp thôi, giáo hội chắc cũng gần thiên đường; gấu bông, à, quà sinh nhật Phác Tranh tặng, lớn quá, không biết vứt đi có bị mắng không nữa; găng tay màu phấn hồng cô tặng, dường như hơi trẻ con, tặng cho đứa bé nào ở giáo hội luôn cho rồi…Sửa soạn qua lại được chừng hai mươi phút, mà thực ra nhoáng một cái đã tới đáy tủ quần áo để lộ ra một chiếc áo, nhíu mày cầm lên…Thật xa lạ, một chiếc áo vest màu đen tuyền, không có hoa văn hay họa tiết gì đặc biệt, thương hiệu lớn nên chắc là đắt tiền lắm…
…Ký ức mơ mồ, một cơn mưa xối xả, ngã tư đường bụi bặm, không sao nhớ được đường về, đứng dưới mưa hai tiếng liền rốt cuộc thể lực cũng không chịu nổi mã ngã xuống, khi ấy mơ hồ nhớ rằng có ai đó ôm lấy mình, rồi đưa tới bệnh viện… (Juu: là anh ý rồi :”>)
Chiếc áo này hẳn là của người ấy để lại, đắp lên người tôi mà quên lấy về…nghĩ ngợi một hồi quyết định để lại vào trong tủ quần áo, lại vô tình nhận ra trong túi áo bên phải hình như có cái gì đó, dừng lại một chút vẫn không kìm được tò mò lôi ra, là mấy tờ Euro và hai cái thẻ tín dụng…người ấy có phải bất cẩn quá không, còn có một tờ giấy được gấp rất gọn gàng, nghĩ một chút rồi cũng mở ra…quảng trường Châtelet (Juu: =.=” đa tạ ss Charon), buổi chiều mùa hè, đài phun nước, chim bồ câu, người đi đường, quán cà phê ngoài trời…
Trở về hai tháng rồi, tâm tình cũng đã lắng đọng lại.
Sáng thứ bảy, đường phố sạch sẽ lát gạch đỏ, người qua lại rất ít, mang theo giá vẽ đi ra một hồ nước ở ngoại ô, ở đó có một nhà thờ theo phong cách Gothic thời kỳ đầu, sáng thứ bảy sẽ có rất nhiều người tới cầu nguyện.
Gần nhà thờ có một ngôi trường tiểu học cũ kỹ mà xinh đẹp, những đứa trẻ ở đó đều là dân của thị trấn, chất phác và trong sáng. Đôi khi tôi cũng được nhà trường nhờ dạy cho các em một số kỹ thuật vẽ tranh cơ bản, thường là chiều thứ năm, bởi thời gian đó tương đối rảnh rỗi. Đi đến ven hồ, dựng giá vẽ cẩn thận, lấy từ balo ra những vật liệu cần thiết, xong xuôi liền chậm rãi bắt đầu khắc họa lại khung cảnh đẹp đẽ dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ này.
Trên đường có mấy đứa trẻ con chạy chơi đùa nghịch, nhưng sẽ không tới gần quấy rầy tôi.
Mấy cặp tình nhân nằm trên bãi cỏ tận hưởng ngày nắng đẹp hiếm có này.
Hai giờ sau, tay phải cầm bảng pha màu đã hết chịu nổi, cho nên không thể không tạm dừng bức tranh mới chỉ được một nửa, hy vọng lần sau có cơ hội có thể hoàn thành bức tranh này. Nghĩ đến năm hôm nữa sẽ đi Phần Lan, thế mà lại có phần lưu luyến với cái nơi mình vốn không hề thích này.
Tuần trước, lấy văn bằng ngành luật của Pháp từ trường đại học René Descartes chuyển sang học thạc sĩ ngành luật quốc tế tại trường đại học Helsinki(尔辛基) của Phần Lan. Mặc dù mình vẫn còn nửa năm học môn Tâm lý học thạc sĩ, nhưng bởi quan hệ máu mủ, cũng phải nghe lời cô mà sớm sớm sang Phần Lan.
Buổi chiều trở về ký túc xá. Từ xa đã nhìn thấy bà Marouges(马丹), mái tóc lưa thưa bay trong gió, khuôn mặt sáng ngời dưới ánh nắng mặt trời nhạt nhòa.
Bà Marouges chạy tới thân thiết hôn hai má tôi, giọng nói hơi xúc động – “Ôi, Ann, cháu cuối cùng cùng về rồi, có một chàng trai trẻ châu Á rất ưa nhìn tới tìm cháu đấy, thằng bé chờ cháu suốt cả buổi sáng.”
Có chút ngạc nhiên, ở nơi này tôi có thân quen người châu Á nào đâu, cho dù có cũng chỉ là quen biết sơ sơ, hầu như không thân tới mức có thể tìm tới được.
“Cám ơn bác Marouges.” – Chậm rãi rảo bước đi tới, trong lòng thầm đoán rốt cuộc là ai vậy.
Có lẽ cũng đã đoán ra được là anh rồi, chàng trai châu Á ưa nhìn, cho nên khi nhìn thấy anh trong nháy mắt cũng không quá ngạc nhiên và bối rối.
Diệp Lận đứng dưới tán cây trước cửa ký túc xá, một thân áo trắng sạch sẽ, mái tóc hơi dài đã được cắt ngắn bớt, thoạt nhìn rất sáng sủa và tinh anh.
“Tới Pháp bao giờ vậy?” – Đến gần anh rồi lên tiếng trước, tôi không ngờ mình còn có thể bình tĩnh như thế, có lẽ bởi chuyện gì cũng có thể buông xuôi được rồi.
Diệp Lận nhìn tôi một hồi lâu rồi mới thản nhiên nói – “Hôm qua.” – Ánh mắt có phần phức tạp, cũng có phần áp lực – “Có rảnh không? Cùng ăn một bữa.”
“Được. Nhưng chờ em vào cất mấy thứ này đã.” – Chỉ chỉ giá vẽ phía sau.
“Anh chờ em.”
“Ừm.”
Trở về phòng ngủ, chỉ có cô bạn người Singapore mới đến đang viết ca từ, những người khác đều không ở, tôi trèo lên gác xép cất giá vẽ.
“Ann. Buổi sáng có người tìm cậu, anh ta chờ cậu cả buổi.”
“Ừ.” – Đi vào phòng tắm rửa sạch màu vương trên tay.
Cô bạn cùng phòng có vẻ rất hứng thú với chuyện này – “Cậu gặp anh ta rồi à?”
“Ừ.”
“Tớ tưởng anh ta đi rồi cơ. Nói thật, anh ta cũng thật đẹp trai, người nhà à?”
“Không phải.” – Rửa tay xong rồi nhưng lại phát hiện ra trên ống tay áo cũng bị dính màu, hơi ngán, đi đến tủ quần áo lấy bừa ra một cái áo khoác len rồi đi vào phòng tắm.
“Bạn trai?”
“Không phải.” – Đối với mấy câu hỏi tò mò này tôi vốn không thích, thường không trả lời, nhưng mà thế này cũng chẳng thể coi là trả lời.
“Ha! Ann, cho tớ số điện thoại của anh ta đi!” – Thay xong quần áo bước ra từ phòng tắm, cô bạn cùng phòng tay cầm cây bút chì cùng mảnh giấy viết đầy ca từ chảy đến trước mặt tôi – “Nếu không phải bạn trai của cậu, vậy tớ theo đuổi cũng không sao nhỉ.”
Tôi không khỏi buồn cười, nhưng cũng rất chân thành nhắc nhở cô nàng – “Anh ta có lẽ sẽ về Trung Quốc ngay thôi.”
“Khoảng cách không phải vấn đề.” – Cô bạn cùng phòng khoát tay, làm bộ không hề quan tâm.
Tôi không ngờ cô ấy sẽ nói như vậy, trông cũng không có vẻ đang đùa, nhưng mà – “Tớ không biết số điện thoại của anh ta.”
Cô bạn cùng phòng liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó nhíu mày kêu lên – “Phải rồi. Lần trước Audrey coi trộm điện thoại của cậu cũng chỉ thấy lưu mỗi hai số của cô với anh cậu.” – Cô nàng có vẻ mất hứng, thì thào lẩm bẩm – “Khó lắm mới có một người coi được.”
“Tớ ra ngoài đây.” – Không có nói gì thêm, vậy sẽ tốt hơn với…cái người đang chờ dưới lầu kia, dù sao, không cần phải can thiệp vào chuyện của người khác.
“…..hoàng tử mặc âu phục đen…” – Khi khép lại cửa phòng nghe được một câu của cô bạn cùng phòng.
Âu phục màu đen? Tôi nhíu mày, nhưng cũng không để ý. (Juu: nhưng mà ta để ý :”> anh ý lại vừa xẹt qua)
Ăn tối cùng Diệp Lận, tôi dẫn anh tới một nhà hàng Ý cách trường không xa, nói tới cũng thật buồn cười, ở Pháp sáu năm rồi nhưng mới chỉ nếm qua đồ ăn Pháp có một hai lần, chẳng qua cũng chỉ bởi không hợp khẩu vị.
“Nhà hàng này đồ ăn rất ngon.” – Tôi nói.
“Thường đến?”
“Hồi trước từng làm thêm ở đây.” – Uống một ngụm nước lọc – “Anh ở đây đến khi kết thúc tuần lễ thời trang Pháp à?”
“Không, anh còn ở thêm hai ngày nữa.” – Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt vẻ thần bí khó lường.
“Mấy hôm nay em có việc, khá bận rộn, nếu không em sẽ đưa anh đi dạo chơi Paris một chút.” – Tôi nói thật lòng.
Tiếp theo chẳng ai nói gì thêm, một khoảng thời gian tĩnh lặng trải ra.
Rất lâu sau Diệp Lận mới mở miệng nói – “Anh phải kết hôn.”
“……..Ừm.” – Tôi đảo đảo đĩa spaghetti trên bàn – “Chúc mừng anh.”
“Giản An Kiệt, anh không muốn nghe nhất chính là câu chúc mừng này của em.” – Diệp Lận ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt ẩn chứa sự cố chấp.
“Nhưng mà, Diệp Lận, em cũng chỉ có thể nói một câu chúc mừng này.” – Bình tĩnh nói thẳng.
“Đáng lẽ ra anh không nên đánh mất tất cả cơ hội, sáu năm trước, sáu năm qua…” – Khi Diệp Lận nói lời này đã hoàn toàn mất hết hy vọng.
Có lẽ, nhưng đã chẳng còn gì để nói nữa rồi…em sẽ coi anh như một bóng hình đã xen vào cuộc đời em suốt sáu năm, quét đi tất cả những mảng màu xám xịt, với anh, chỉ giữ lại đơn thuần sáu năm kia, để say này ngày nào đó nhớ lại, sẽ mỉm cười, như vậy cũng đủ rồi.
Ngày hôm sau, bắt đầu lục tục thu dọn một ít hành lý, cô nói sẽ đích thân tới đón, nhưng tôi nghĩ sáu năm ở đây cũng có đến cả trăm cả ngàn thứ lỉnh kỉnh, thực sự một chiếc xe không chở hết được, cho nên nhân lúc còn thời gian rảnh rỗi đem soạn lại, thứ vô dụng thì thẳng tay vứt luôn, nếu còn có ích thì đi quyên góp cho giáo hội.
Dụng cụ vẽ có lẽ sau này không cần nữa, bởi tự mình cũng cảm thấy gần đây vẽ càng lúc càng khó khăn; một đống đĩa hình của Christine, quyên góp thôi, giáo hội chắc cũng gần thiên đường; gấu bông, à, quà sinh nhật Phác Tranh tặng, lớn quá, không biết vứt đi có bị mắng không nữa; găng tay màu phấn hồng cô tặng, dường như hơi trẻ con, tặng cho đứa bé nào ở giáo hội luôn cho rồi…Sửa soạn qua lại được chừng hai mươi phút, mà thực ra nhoáng một cái đã tới đáy tủ quần áo để lộ ra một chiếc áo, nhíu mày cầm lên…Thật xa lạ, một chiếc áo vest màu đen tuyền, không có hoa văn hay họa tiết gì đặc biệt, thương hiệu lớn nên chắc là đắt tiền lắm…
…Ký ức mơ mồ, một cơn mưa xối xả, ngã tư đường bụi bặm, không sao nhớ được đường về, đứng dưới mưa hai tiếng liền rốt cuộc thể lực cũng không chịu nổi mã ngã xuống, khi ấy mơ hồ nhớ rằng có ai đó ôm lấy mình, rồi đưa tới bệnh viện… (Juu: là anh ý rồi :”>)
Chiếc áo này hẳn là của người ấy để lại, đắp lên người tôi mà quên lấy về…nghĩ ngợi một hồi quyết định để lại vào trong tủ quần áo, lại vô tình nhận ra trong túi áo bên phải hình như có cái gì đó, dừng lại một chút vẫn không kìm được tò mò lôi ra, là mấy tờ Euro và hai cái thẻ tín dụng…người ấy có phải bất cẩn quá không, còn có một tờ giấy được gấp rất gọn gàng, nghĩ một chút rồi cũng mở ra…quảng trường Châtelet (Juu: =.=” đa tạ ss Charon), buổi chiều mùa hè, đài phun nước, chim bồ câu, người đi đường, quán cà phê ngoài trời…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.