Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 9

Cố Tây Tước

19/12/2013

Thân hình cao cao gầy gầy kéo theo một dải bóng dáng mơ hồ, khuôn mặt mang vẻ đẹp cao quý hiển hiện trong thứ ánh sáng mờ mờ, có vẻ thâm trầm khó đoán…

Cứ đứng trong bóng tối như thế, ánh mắt anh ta đúng là dọa người.

“Giản tiểu thư.” – Giọng nói một mực trầm lạnh.

Tự kiềm chế mình khỏi xúc động mà chùn bước, tôi không biết anh ta đã đứng đó bao lâu, cũng không biết anh ta có nghe được nhiều ít gì không, nhìn anh ta, cũng không nói gì.

Chỉ là, hôm nay, thế là quá đủ rồi, nếu mà lại phải đối phó với nhân vật khó nhằn này nữa, chỉ e lòng người mỏi mệt, tâm tình quá đỗi mệt mỏi chỉ muốn người trước mắt này kết thúc sớm sớm một chút, nhưng tất nhiên…đây chỉ là mong muốn xa vời của tôi.

“Nếu có thể, hy vọng cô dành thời gian về Giản trang.” – Tiếng nói trầm thấp tạm dừng một giây, lại nói tiếp – “Bây giờ.”

Bây giờ? Tôi nhíu mày, nén lại tất cả cảm xúc một khắc trước, mở miệng thể hiện vẻ lạnh lùng nên có – “Tịch tiên sinh, anh hình như quên rồi, chúng ta đã hẹn là ngày mai.”

Đáy mắt Tịch Si Thần hiện lên một tia cẩn trọng, nhìn thẳng vào tôi – “Bây giờ, tôi nghĩ là cô rảnh.”

“Tịch Si Thần, tôi không thể không nói, anh thật sự quá tự tiện.”

Anh ta làm như không nghe thấy, liền nói – “Mời đi.”

Tôi có phần bực mình, ai ở trong hoàn cảnh này cũng sẽ bực mình thôi, tôi không biết anh ta vì sao mà lại muốn trêu chọc tôi, căn bản là chẳng có gì quan trọng cả!

“Ngày mai tôi sẽ về.” – Không dừng lại lâu, xoay người bước về phái cửa lớn của chung cư. Phác Tranh hẳn đã đi thang máy từ bãi đỗ xe lên thẳng lầu rồi, mà tôi cứ bị giữ chân bởi mấy chuyện ồn ào không cần thiết này, thật khiến người ta đau đầu.

“Cha cô ngày mai đi Singapore.”

Đột ngột dừng bước, cứng nhắc đứng lại, không quay đầu.

Anh ta…có ý tứ gì, nói cho tôi hay Giản An Kiệt đã bị Giản gia đuổi đi không có tư cách trở về bất kỳ lúc nào, hay là muốn nói cho tôi hay, cho dù muốn gặp cha đẻ của mình, cũng phải xem người cha đó có cho phép hay không…

Cho đến giờ, đối với Tịch Si Thần, tôi không thể không thừa nhận, sợ anh ta còn có… hận anh ta! Đúng vậy, hận! Sáu năm trước, khi anh ta đánh tôi, cái sự bỏng rát đau đớn ấy, cùng với sự xúc phạm thậm tệ, thời điểm đó, một khắc bất ngờ đó, khiến tôi trong nháy mắt mất đi tất cả tự tôn và kiêu ngạo, vậy là, Giản An Kiệt cao ngạo thế mà lại phải vỗ về khóe miệng ngồi dưới sàn nhà lặng thầm rơi lệ!



Tôi quay lại nhìn anh ta, khuôn mặt rất tĩnh lặng, sáu năm kinh nghiệm làm tôi luyện được bản lãnh và ngụy trang. Thậm chí có khi ngay cả chính mình cũng bị vẻ ngụy trang của bản thân lừa gạt.

“Nếu như vậy, phiền anh chuyển lời tới cha tôi, tối nay cũng không cần phải lãng phí thời gian của tôi, về phần ngày mai, a, vừa hay tôi cũng định rời khỏi đây.” – Yên lặng chút, tôi cười nói – “Tôi nghĩ Tịch tiên sinh anh chắc hẳn phải vui lòng giúp tôi chuyển lời này lắm.”

Lại một lần nữa chuẩn bị cất bước rời đi, Tịch Si Thần lại bước mấy bước đến trước mặt tôi, tôi tất nhiên không nghĩ đến tốc độ của nam giới lại nhanh đến thế, liền lập tức đứng ngây ra không kịp phản ứng gì, mà đợi cho đến khi tôi ý thức được phải lo lắng mà lùi lại phía sau, cánh tay đã bị tóm chặt lấy.

“Anh…có ý tứ gì?” – Con người vốn dĩ trầm tĩnh nháy mắt trở nên thật khó nắm bắt.

Nếu nói sự tiếp cận của Diệp Lận khiến lòng tôi xấu hổ và bối rối, thì sự tiếp cận của Tịch Si Thần là hoảng hốt và sợ hãi!

Tôi cố gắng dùng tay đẩy anh ta ra, nhưng vô ích. Quả nhiên, trước mặt đàn ông, phụ nữ yếu đến đáng thương!

“Nom de Dieu! Đáng chết!” – Theo bản năng khẽ thốt ra một câu tiếng Pháp – “Buông tay, Tịch Si Thần!”

“Buông tay? Chẳng lẽ anh ta ôm cô thì được?”….

“Buông tay? Chẳng lẽ anh ta ôm cô thì được?” – Trong ánh mắt Tịch Si Thần có ẩn chứa tức giận, nếu không phải nhìn ở khoảng cách quá gần như thế chắc cũng khó phát hiện. Tuy nhiên, tôi cũng không biết cơn tức giân của anh ta là do đâu, thậm chí còn cảm thấy có phần cực kỳ khó hiểu, dù sao trong tình huống này người nên tức giận phải là tôi mới đúng!

Tôi cười lạnh – “Tôi nghĩ anh không có tư cách nói tôi!”

Tịch Si Thần rõ ràng có bàng hoàng, nhưng ngay sau đó đem tất cả những cảm xúc biểu hiện ra ngoài giấu tiệt đi, lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt u ám tối tăm bức người.

Khoảng cách như thế ánh mắt như thế khiến tôi muốn trốn tránh, nhưng thật đáng ghét chính là giờ phút này tôi lại không thể suy chuyển được một bước.

Trầm mặc, Tịch Si Thần đã phục hồi được vẻ bình tĩnh vốn có, lại một lần nữa mở miệng – “Nếu tôi đoán không nhầm, ý tứ của Giản tiểu thư là…ngày mai cô sẽ trở lại Pháp?”

“Đại loại thế.” – Chiều mai đi Thượng Hải thăm mẹ, sớm ngày kia về Pháp, có điều, tôi nghĩ mình không cần phải giải thích với anh ta nhiều như vậy.

“Đại loại thế?” – Tịch Si Thần nhắc lại lời tôi bằng một giọng cao ngạo – “Vậy thì Giản tiểu thư, đêm nay cô nhất định phải về Giản trang.”



“Nực cười! Anh lấy thân phận gì mà nói với tôi cái kiểu ‘nhất định’ đó.”

“Về mặt pháp lý, tôi là anh họ của cô.” – Khi Tịch Si Thần nói lời này giọng có phần lạnh lẽo.

Cái này mới đây! Tôi nín nhịn khỏi phải phá lên cười – “Đừng có lấy cái loại quan hệ vớ vẩn đó ra dọa tôi! Nghe chỉ khiến người ta ghê tởm!”

“Được thôi! Tôi cũng….” – Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên cắt ngang điều anh ta định nói, Tịch Si Thần lấy điện thoại trong túi quần ra, xem một chút, nhíu mày nhận điện – “….Dạ….Được…”

Giây tiếp theo, anh ta đưa di động ra – “Là cha cô.”

Tôi nhìn anh ta, lại nhìn cái di động đen tuyền một màu trước mắt, thật lâu thật lâu sau mới nhận lấy.

“Tiểu Kiệt…..”

“…………….”

“Ta nhờ Si Thần đi đón con, hy vọng con không để ý.” – Cách nói chuyện nhàn nhạt khách sáo chẳng giống như người thân.

“Bây giờ có thể qua đây không?” – Giọng nói già nua thành khẩn.

Thật ra, nếu không có cuộc điện thoại này, lúc trước tôi định nhất quyết không trở về, cho dù trước khi về nước cũng muốn tới đó giải quyết một số việc, nhưng không sao cả, cái lúc tôi lần nữa kéo lành lý rời khỏi Giản gia, khi tôi biết mình còn có thêm một đứa em trai nữa thì tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Tắt máy, trả di động lại cho Tịch Si Thần. Xoay người đến ven đường đưa tay vẫy xe.

Tịch Si Thần đuổi theo đứng chắn trước mặt tôi – “Cô nhất định phải như vậy sao?”

Ngừng một chút – “Anh không phải đã nói tôi sợ anh sao?” – Tôi cười nói – “Tôi thừa nhận…tôi sợ anh.”

Tịch Si Thần nhướng mày, nhìn tôi ánh mắt ngay lập tức trở nên cực kỳ sâu sắc, muốn nói gì đó, nhưng lại đè nén xuống.

Một chiếc xe dừng lại trước mặt tôi, không chút do dự, tôi ngồi vào đó luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook