Vì Si Mê Người [Cưới Trước Yêu Sau]
Chương 29:
Lục Kim Nghi
26/11/2023
Di động “Rung” lên một tiếng, là tin nhắn từ Trương Ngật gửi đến.
Ninh Chi ngẩng đầu, nhìn thấy Hề Lan Dự ở ngay gần đó, trong lòng đầu tiên là cả kinh, không biết anh ta có nghe thấy hay không.
Nhưng Hề Lan Dự thần sắc vẫn bình thản, đèn từ trên trần chiếu xuống khiến làn da anh có chút tái nhợt khác với thường ngày.
Không buồn chào hỏi Ninh Chi, một tay anh lười nhác kéo vali hành lý, một tay xách túi, đi dọc theo đường rào chắn hướng ra bên ngoài.
Ninh Chi đi theo sau:
“Hề tiên sinh, phiền anh lát nữa phối hợp với tôi một chút.”
Hề Lan Dự dừng chân, nghiêng đầu nhìn cô.
Ninh Chi lúc này mới phát hiện, anh đã thay một cặp kính gọng vàng đồng, khi anh cụp mắt xuống, đôi mắt anh sâu thẳm như biển đêm khiến cô không thể nhận ra.
Cô căng da đầu mà mở miệng:
“Bà ngoại tôi đang chờ ở phía đối diện.”
Hề Lan Dự nhìn theo hướng mắt cô, cách đó không xa là một bà cụ nhỏ bé đang kiên nhẫn ngồi đợi trên chiếc ghế dựa. Tuy đang lướt di động trên tay, nhưng ánh mắt bà vẫn không ngừng liếc về phía này.
Hề Lan Dự đã hiểu rõ:
“Làm như thế nào đây?”
Ánh mắt Ninh Chi mang chút khẩn cầu:
“Anh có thể choàng tay qua ôm vai tôi được không? Ôm hờ thôi là được.”
Hề Lan Dự nghe vậy, liếc mắt nhìn cô một cái.
Ninh Chi thực sự rất xấu hổ, cô cũng không muốn phải làm đến như vậy, nhưng cụ bà là người có mắt nhìn tinh tường, đâu có dễ bị lừa gạt.
Cô cắn môi, đang chuẩn bị mở miệng, trên vai bỗng nhiên rơi xuống một lực ôm không nặng không nhẹ.
Ninh Chi cơ hồ trốn tránh theo bản năng.
Lời nói thờ ơ của Hề Lan Dự từ phía trên truyền tới, mang theo một chút thiếu kiên nhẫn:
“Nếu không muốn bị lộ thì đừng lộn xộn.”
Có lẽ anh mới vừa tắm xong trước khi lên máy bay. Khi anh tiến lại gần, có một cảm giác khô mát như vừa tắm gội qua. Ninh Chi ngửi thấy một mùi hương như gỗ khô khốc được vùi trong sương.
Hôm nay Hề Lan Dự mặc một chiếc áo khoác màu đen, vạt áo tùy ý rộng mở, lớp vải thô ráp vô tình chạm vào bắp chân Ninh Chi.
Cả người cô cứng đờ, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, bị Hề Lan Dự đưa tới hướng bà ngoại đang ngồi đợi.
Khi chỉ còn cách bà ngoại có năm mét, Hề Lan Dự bỗng nhiên dừng lại. Anh hơi nghiêng người, đem chiếc áo khoác bao phủ gần như một nửa cơ thể cô ở bên trong. Mùi hương xa lạ mạnh mẽ lan tràn từ mọi phía, Ninh Chi nắm chặt góc áo của chính mình, có chút không khống chế được sự căng thẳng.
Ninh Chi ngẩng đầu, nhìn thấy Hề Lan Dự ở ngay gần đó, trong lòng đầu tiên là cả kinh, không biết anh ta có nghe thấy hay không.
Nhưng Hề Lan Dự thần sắc vẫn bình thản, đèn từ trên trần chiếu xuống khiến làn da anh có chút tái nhợt khác với thường ngày.
Không buồn chào hỏi Ninh Chi, một tay anh lười nhác kéo vali hành lý, một tay xách túi, đi dọc theo đường rào chắn hướng ra bên ngoài.
Ninh Chi đi theo sau:
“Hề tiên sinh, phiền anh lát nữa phối hợp với tôi một chút.”
Hề Lan Dự dừng chân, nghiêng đầu nhìn cô.
Ninh Chi lúc này mới phát hiện, anh đã thay một cặp kính gọng vàng đồng, khi anh cụp mắt xuống, đôi mắt anh sâu thẳm như biển đêm khiến cô không thể nhận ra.
Cô căng da đầu mà mở miệng:
“Bà ngoại tôi đang chờ ở phía đối diện.”
Hề Lan Dự nhìn theo hướng mắt cô, cách đó không xa là một bà cụ nhỏ bé đang kiên nhẫn ngồi đợi trên chiếc ghế dựa. Tuy đang lướt di động trên tay, nhưng ánh mắt bà vẫn không ngừng liếc về phía này.
Hề Lan Dự đã hiểu rõ:
“Làm như thế nào đây?”
Ánh mắt Ninh Chi mang chút khẩn cầu:
“Anh có thể choàng tay qua ôm vai tôi được không? Ôm hờ thôi là được.”
Hề Lan Dự nghe vậy, liếc mắt nhìn cô một cái.
Ninh Chi thực sự rất xấu hổ, cô cũng không muốn phải làm đến như vậy, nhưng cụ bà là người có mắt nhìn tinh tường, đâu có dễ bị lừa gạt.
Cô cắn môi, đang chuẩn bị mở miệng, trên vai bỗng nhiên rơi xuống một lực ôm không nặng không nhẹ.
Ninh Chi cơ hồ trốn tránh theo bản năng.
Lời nói thờ ơ của Hề Lan Dự từ phía trên truyền tới, mang theo một chút thiếu kiên nhẫn:
“Nếu không muốn bị lộ thì đừng lộn xộn.”
Có lẽ anh mới vừa tắm xong trước khi lên máy bay. Khi anh tiến lại gần, có một cảm giác khô mát như vừa tắm gội qua. Ninh Chi ngửi thấy một mùi hương như gỗ khô khốc được vùi trong sương.
Hôm nay Hề Lan Dự mặc một chiếc áo khoác màu đen, vạt áo tùy ý rộng mở, lớp vải thô ráp vô tình chạm vào bắp chân Ninh Chi.
Cả người cô cứng đờ, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, bị Hề Lan Dự đưa tới hướng bà ngoại đang ngồi đợi.
Khi chỉ còn cách bà ngoại có năm mét, Hề Lan Dự bỗng nhiên dừng lại. Anh hơi nghiêng người, đem chiếc áo khoác bao phủ gần như một nửa cơ thể cô ở bên trong. Mùi hương xa lạ mạnh mẽ lan tràn từ mọi phía, Ninh Chi nắm chặt góc áo của chính mình, có chút không khống chế được sự căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.