Vì Si Mê Người [Cưới Trước Yêu Sau]
Chương 47:
Lục Kim Nghi
31/12/2023
Sau một tuần huấn luyện chuyên sâu, Ninh Chi vào phòng giải phẫu cùng Chu Cấu.
Ngày hôm đó lịch trình phẫu thuật dày đặc, từ sáng đến tối, Ninh Chi hầu như không uống được ngụm nước nào, chỉ có thể chịu đựng nhờ vào mấy viên kẹo nhét tạm trong túi.
Chu Cấu đem tất cả những công việc không cần đến kỹ thuật mà hoàn toàn dựa vào thể lực, giao hết cho Ninh Chi.
Nếu chỉ có một hai cuộc phẫu thuật, Ninh Chi hoàn toàn có thể xử lý được.
Nhưng khối lượng công việc cả ngày quá nhiều, khiến cô gần như loạng choạng khi bước ra khỏi phòng mổ.
Bởi vì Chu Cấu có ý định làm khó dễ cô, nên đám học trò dưới trướng hắn được giao cho những công việc đặc biệt nhẹ nhàng, tốp năm tốp ba đi ra nói nói cười cười.
Ninh Chi dựa vào ven tường, lấy ra viên kẹo đường cuối cùng bỏ vào trong miệng, không cần nhìn, cô cũng biết hiện tại sắc mặt của chính mình rất kém.
Mỗi một bước đều giống như đang đi trên mây.
Cô thừa nhận, cô có vài phần tức giận.
Từ khi theo học khoa ngoại, cô đã nghe thấy rất nhiều lời nhận xét tiêu cực trong suốt chặng đường của mình, họ nói rằng con gái không thích hợp với việc này, con gái không thích hợp với việc kia, con gái nên tìm một công việc nhẹ nhàng lương thấp hơn để có thể lo cho cuộc sống gia đình.
Nghe qua quá nhiều lần, cô cho rằng bản thân sẽ không còn để ý nữa.
Nhưng mà lần đó đứng bên ngoài cửa khoa chỉnh hình, trong lòng cô bốc lên một cảm giác bướng bỉnh không thể giải thích được.
Cô muốn dùng năng lực của chính mình để vả mặt những người đó.
Không chỉ là khoa chỉnh hình hay khoa ngoại, phụ nữ có thể tỏa sáng ở bất cứ lĩnh vực nào!
Ninh Chi cởi bỏ quần áo phẫu thuật, đứng dậy đi về. Trạng thái của cô rất tệ, hai chân sưng tấy đau nhức như bị rót chì, gần như không thể nhấc lên nổi.
Đi qua chỗ ngoặt cầu thang, chân Ninh Chi bước hụt, theo bản năng, cô tóm lấy người đang đi qua bên cạnh.
Một mùi hương tuyết tùng quen thuộc xộc vào mũi. Hề Lan Dự đứng không nhúc nhích, để cô tùy ý dựa vào một chút.
Ninh Chi lùi lại, xa cách nói:
“Thật xin lỗi, tôi không thấy đường.”
Mùi thuốc khử trùng trên người cô rất nồng. Hề Lan Dự khẽ cau mày, thoạt nhìn không thể nhận ra.
Anh rót vốn đầu tư khá nhiều bệnh viện tư nhân, hiểu được đại khái công việc của bác sĩ, càng hiểu được chế độ cấp bậc trên dưới bên trong bệnh viện nghiêm ngặt đến thế nào.
Nhìn Ninh Chi đứng đấy, sắc mặt trắng bệch, trong lòng anh đã đoán ra bảy tám phần.
Ngày hôm đó lịch trình phẫu thuật dày đặc, từ sáng đến tối, Ninh Chi hầu như không uống được ngụm nước nào, chỉ có thể chịu đựng nhờ vào mấy viên kẹo nhét tạm trong túi.
Chu Cấu đem tất cả những công việc không cần đến kỹ thuật mà hoàn toàn dựa vào thể lực, giao hết cho Ninh Chi.
Nếu chỉ có một hai cuộc phẫu thuật, Ninh Chi hoàn toàn có thể xử lý được.
Nhưng khối lượng công việc cả ngày quá nhiều, khiến cô gần như loạng choạng khi bước ra khỏi phòng mổ.
Bởi vì Chu Cấu có ý định làm khó dễ cô, nên đám học trò dưới trướng hắn được giao cho những công việc đặc biệt nhẹ nhàng, tốp năm tốp ba đi ra nói nói cười cười.
Ninh Chi dựa vào ven tường, lấy ra viên kẹo đường cuối cùng bỏ vào trong miệng, không cần nhìn, cô cũng biết hiện tại sắc mặt của chính mình rất kém.
Mỗi một bước đều giống như đang đi trên mây.
Cô thừa nhận, cô có vài phần tức giận.
Từ khi theo học khoa ngoại, cô đã nghe thấy rất nhiều lời nhận xét tiêu cực trong suốt chặng đường của mình, họ nói rằng con gái không thích hợp với việc này, con gái không thích hợp với việc kia, con gái nên tìm một công việc nhẹ nhàng lương thấp hơn để có thể lo cho cuộc sống gia đình.
Nghe qua quá nhiều lần, cô cho rằng bản thân sẽ không còn để ý nữa.
Nhưng mà lần đó đứng bên ngoài cửa khoa chỉnh hình, trong lòng cô bốc lên một cảm giác bướng bỉnh không thể giải thích được.
Cô muốn dùng năng lực của chính mình để vả mặt những người đó.
Không chỉ là khoa chỉnh hình hay khoa ngoại, phụ nữ có thể tỏa sáng ở bất cứ lĩnh vực nào!
Ninh Chi cởi bỏ quần áo phẫu thuật, đứng dậy đi về. Trạng thái của cô rất tệ, hai chân sưng tấy đau nhức như bị rót chì, gần như không thể nhấc lên nổi.
Đi qua chỗ ngoặt cầu thang, chân Ninh Chi bước hụt, theo bản năng, cô tóm lấy người đang đi qua bên cạnh.
Một mùi hương tuyết tùng quen thuộc xộc vào mũi. Hề Lan Dự đứng không nhúc nhích, để cô tùy ý dựa vào một chút.
Ninh Chi lùi lại, xa cách nói:
“Thật xin lỗi, tôi không thấy đường.”
Mùi thuốc khử trùng trên người cô rất nồng. Hề Lan Dự khẽ cau mày, thoạt nhìn không thể nhận ra.
Anh rót vốn đầu tư khá nhiều bệnh viện tư nhân, hiểu được đại khái công việc của bác sĩ, càng hiểu được chế độ cấp bậc trên dưới bên trong bệnh viện nghiêm ngặt đến thế nào.
Nhìn Ninh Chi đứng đấy, sắc mặt trắng bệch, trong lòng anh đã đoán ra bảy tám phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.