Vì Sơ Ý, Tôi Lỡ Cướp Mất Kịch Bản Vai Nữ Phụ
Chương 14: Là người một nhà, mọi người đừng khách sáo.
Bình Tử
05/11/2022
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Rabbit
Phó Nhiên cất thức ăn vào trong tủ lạnh, anh hỏi cô tối nay ăn gì.
Vân Thư nói ra một vài món ăn, tối này còn có cả đồ ngọt nữa.
Khuôn mặt Phó Nhiên dần đỏ ửng lên, anh hỏi: “Chỉ có hai chúng ta mà thôi, em không cần phải làm nhiều món như vậy?”
—— Quá trang trọng!
Vân Thư nói: “Ngoài hai người chúng ta ra, còn có cả Đại Vĩ và Kim Viện.”
Phó Nhiên: “…”
Phó Nhiên ngay lập tức thay đổi nét mặt, hỏi: “Kim Viện là ai vậy?”
—— Trương Đại Vĩ cũng định hỏi, tối này Kim Viện đến đây ăn tối à?
Vân Thư dừng công việc trong tay lại, giọng điệu Phó Nhiên có gì đó rất kỳ lạ. Có vẻ như anh ấy không thích Kim Viện, rõ ràng cả hai còn chưa từng nhìn nhau, với lại ——
Vân Thư nhìn Phó Nhiên bằng ánh mắt ẩn ý, trong truyện Kim Viện chính là tình nhân của anh.
Cô lên tiếng: “Ngày hôm nay em mới làm quen một cô gái, có thể về sau cô ấy chính là sư muội của em.”
Phó Nhiên hoàn toàn không biết Vân Thư đang nghĩ, cũng may là anh không biết gì cả, anh hỏi: “Em muốn Trương Đại Vĩ mang theo cô ấy?”
“Vâng.”
Phó Nhiên cảm thấy Vân Thư có hơi nhiều chuyện, nhưng anh ủng hộ quyết định của cô. Nếu Trương Đại Vĩ dẫn theo người mới, anh ta chắc chắn rất bận và không đến quấy rầy… Phó Nhiên nói: “Anh thấy khá ổn.”
Vân Thư nở nụ cười rạng rỡ: “Thật à?”
“…Ừ.” Trong đôi mắt của Phó Nhiên chỉ có nụ cười của cô.
…
Khoảng tầm 5 rưỡi, Kim Viện mới tan làm, siêu thị cách nhà Vân Thư khá gần, nên Vân Thư quyết định chuyển giờ cơm tối lên 6h.
Ăn tối vào giờ đó có vẻ hơi sớm, nhưng bởi vì Vân Thư và Kim Viện là diễn viên, bình thường họ nhịn ăn tối để duy trì vóc dáng, chỉ khi có chuyện quan trọng, nhưng họ không dám ăn quá nhiều. Ăn xong còn phải đi tập luyện thể theo, vì ăn quá nhiều buổi tối rất dễ tăng cân.
Gần 6h tối, Trương Đại Vĩ và Kim Viện vừa bước nhà, Vân Thư vừa mới làm xong món ăn cuối cùng.
“Vừa kịp lúc, mọi người cùng nhau ra ăn cơm~”
Vân Thư để đồ ăn lên bàn, Phó Nhiên đứng phía sau giúp cô cởi tạp dề ra.
Trải qua gần một ngày bị đút cơm chó, Trương Đại Vĩ cũng đã dần quen hơn. Vẫn giữ được nét mặt bình thản.
Trái ngược hoàn toàn với Trương Đại Vĩ, Kim Viện khi nhìn thấy Phó Nhiên cô ấy có vẻ hơi sợ, vẻ mặt lạnh lùng cùng khí chất mạnh mẽ của anh, chỉ khi quay sang nhìn Vân Thư, ánh mắt của anh mới trở nên dịu dàng. Cho nên trong suốt bữa ăn, Kim Viện cứ cúi gằm mặt xuống ——
Thực sự khiến cho người khác phải ngưỡng mộ!
“Đã lâu rồi không xuống bếp, không biết hương vị có ổn không.” Vân Thư ngẩng đầu lên, nhìn mọi người hỏi.
Phó Nhiên lập tức lên tiếng: “Ăn rất ngon, món nào cũng ngon hết.”
Thi thoảng lại quay sang nhìn hai người kia.
Trương Đại Vĩ: “…”
Kim Viện: “…”
—— Tuy mấy món ăn này khá là ngon, nhưng không đến mức như vậy…
Mặc kệ như thế nào, khi Phó Nhiên đã nói như vậy, thì hai người bọn họ đâu còn cách nào khác? Họ ngay lập tức ca ngợi các món ăn hết lợi. Dù gì thì Kim Viện da mặt mỏng, làm sao có thể mặt dày như Đại Vĩ được. Nên cô ấy chỉ biết diễn tả lại bằng hành động.
Một lúc sau, Văn Thư trợn tròn mắt lên nhìn, mặc dù Kim Viện nhìn gầy hơn cả cô, sức ăn nhiều gấp đôi cô.
Vân Thư: “!!!”
—— Cô biết hiện giờ cô ấy làm thêm tại siêu thị, nhưng dù gì đó cũng không phải là công việc chính thức, với lại cô ấy đang làm diễn viên. Cô ấy nên học cách kiểm soát lượng thức ăn á á á!
Vân Thư nghĩ đợi sau khi ăn xong, cô lén nhắc nhở Trương Đại Vĩ. Nhưng cô nhất quyết không chịu thừa nhận, là mình ghen tị với cô ấy. Tại sao cô ấy nhiều như vậy mà vẫn không béo!
Sau khi mọi người ăn xong, Phó Nhiên theo thường lệ lại lấy lý do cô đã vất vả nấu ăn rồi, cứ để bát cho anh rửa. Sau đó anh quay sang nhìn Trương Đại Vĩ.
Còn Kim Viện ——
Hôm nay cô đến đây chơi, nên không phải đi rửa bát.
Beta: Rabbit
Phó Nhiên cất thức ăn vào trong tủ lạnh, anh hỏi cô tối nay ăn gì.
Vân Thư nói ra một vài món ăn, tối này còn có cả đồ ngọt nữa.
Khuôn mặt Phó Nhiên dần đỏ ửng lên, anh hỏi: “Chỉ có hai chúng ta mà thôi, em không cần phải làm nhiều món như vậy?”
—— Quá trang trọng!
Vân Thư nói: “Ngoài hai người chúng ta ra, còn có cả Đại Vĩ và Kim Viện.”
Phó Nhiên: “…”
Phó Nhiên ngay lập tức thay đổi nét mặt, hỏi: “Kim Viện là ai vậy?”
—— Trương Đại Vĩ cũng định hỏi, tối này Kim Viện đến đây ăn tối à?
Vân Thư dừng công việc trong tay lại, giọng điệu Phó Nhiên có gì đó rất kỳ lạ. Có vẻ như anh ấy không thích Kim Viện, rõ ràng cả hai còn chưa từng nhìn nhau, với lại ——
Vân Thư nhìn Phó Nhiên bằng ánh mắt ẩn ý, trong truyện Kim Viện chính là tình nhân của anh.
Cô lên tiếng: “Ngày hôm nay em mới làm quen một cô gái, có thể về sau cô ấy chính là sư muội của em.”
Phó Nhiên hoàn toàn không biết Vân Thư đang nghĩ, cũng may là anh không biết gì cả, anh hỏi: “Em muốn Trương Đại Vĩ mang theo cô ấy?”
“Vâng.”
Phó Nhiên cảm thấy Vân Thư có hơi nhiều chuyện, nhưng anh ủng hộ quyết định của cô. Nếu Trương Đại Vĩ dẫn theo người mới, anh ta chắc chắn rất bận và không đến quấy rầy… Phó Nhiên nói: “Anh thấy khá ổn.”
Vân Thư nở nụ cười rạng rỡ: “Thật à?”
“…Ừ.” Trong đôi mắt của Phó Nhiên chỉ có nụ cười của cô.
…
Khoảng tầm 5 rưỡi, Kim Viện mới tan làm, siêu thị cách nhà Vân Thư khá gần, nên Vân Thư quyết định chuyển giờ cơm tối lên 6h.
Ăn tối vào giờ đó có vẻ hơi sớm, nhưng bởi vì Vân Thư và Kim Viện là diễn viên, bình thường họ nhịn ăn tối để duy trì vóc dáng, chỉ khi có chuyện quan trọng, nhưng họ không dám ăn quá nhiều. Ăn xong còn phải đi tập luyện thể theo, vì ăn quá nhiều buổi tối rất dễ tăng cân.
Gần 6h tối, Trương Đại Vĩ và Kim Viện vừa bước nhà, Vân Thư vừa mới làm xong món ăn cuối cùng.
“Vừa kịp lúc, mọi người cùng nhau ra ăn cơm~”
Vân Thư để đồ ăn lên bàn, Phó Nhiên đứng phía sau giúp cô cởi tạp dề ra.
Trải qua gần một ngày bị đút cơm chó, Trương Đại Vĩ cũng đã dần quen hơn. Vẫn giữ được nét mặt bình thản.
Trái ngược hoàn toàn với Trương Đại Vĩ, Kim Viện khi nhìn thấy Phó Nhiên cô ấy có vẻ hơi sợ, vẻ mặt lạnh lùng cùng khí chất mạnh mẽ của anh, chỉ khi quay sang nhìn Vân Thư, ánh mắt của anh mới trở nên dịu dàng. Cho nên trong suốt bữa ăn, Kim Viện cứ cúi gằm mặt xuống ——
Thực sự khiến cho người khác phải ngưỡng mộ!
“Đã lâu rồi không xuống bếp, không biết hương vị có ổn không.” Vân Thư ngẩng đầu lên, nhìn mọi người hỏi.
Phó Nhiên lập tức lên tiếng: “Ăn rất ngon, món nào cũng ngon hết.”
Thi thoảng lại quay sang nhìn hai người kia.
Trương Đại Vĩ: “…”
Kim Viện: “…”
—— Tuy mấy món ăn này khá là ngon, nhưng không đến mức như vậy…
Mặc kệ như thế nào, khi Phó Nhiên đã nói như vậy, thì hai người bọn họ đâu còn cách nào khác? Họ ngay lập tức ca ngợi các món ăn hết lợi. Dù gì thì Kim Viện da mặt mỏng, làm sao có thể mặt dày như Đại Vĩ được. Nên cô ấy chỉ biết diễn tả lại bằng hành động.
Một lúc sau, Văn Thư trợn tròn mắt lên nhìn, mặc dù Kim Viện nhìn gầy hơn cả cô, sức ăn nhiều gấp đôi cô.
Vân Thư: “!!!”
—— Cô biết hiện giờ cô ấy làm thêm tại siêu thị, nhưng dù gì đó cũng không phải là công việc chính thức, với lại cô ấy đang làm diễn viên. Cô ấy nên học cách kiểm soát lượng thức ăn á á á!
Vân Thư nghĩ đợi sau khi ăn xong, cô lén nhắc nhở Trương Đại Vĩ. Nhưng cô nhất quyết không chịu thừa nhận, là mình ghen tị với cô ấy. Tại sao cô ấy nhiều như vậy mà vẫn không béo!
Sau khi mọi người ăn xong, Phó Nhiên theo thường lệ lại lấy lý do cô đã vất vả nấu ăn rồi, cứ để bát cho anh rửa. Sau đó anh quay sang nhìn Trương Đại Vĩ.
Còn Kim Viện ——
Hôm nay cô đến đây chơi, nên không phải đi rửa bát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.