Vì Sơ Ý, Tôi Lỡ Cướp Mất Kịch Bản Vai Nữ Phụ
Chương 20: Meo meo meo
Bình Tử
20/11/2022
Phó Nhiên chạm lên khuôn mặt của Vân Thư, bàn tay của anh chạm lên sống
mũi cô dừng lại ở cằm, anh nhấc cằm cô lên hôn lên khóe môi của cô.
Lần này, anh còn vươn đầu lưỡi ra, càng khiến nụ hôn trở nên nóng bỏng.
Bởi vì cả hai đều không có kinh nghiệm, trải nghiệm lần đầu không được tốt lắm, sau khi hôn xong không phải là răng chạm nhau thì cũng là cắn vào lưỡi đối phương. Nhưng bây giờ cả hai đang rất phấn khích, nên họ không để tâm đến mấy điều này.
Sau khi nụ hôn kết thúc, khuôn mặt của cả hai đều đỏ bừng, kèm theo tiếng thở dốc.
Vân Thư cảm nhận có thứ gì đó chạm lên người cô, cô không còn là cô bé ngây thơ, nên khuôn mặt cô ngày càng đỏ, giống như con tôm bị luộc chín.
Cô có chút lo lắng, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ ửng cùng nhan sắc trời ban của Phó Nhiên, trái tim cô đập ngày càng nhanh.
“Phó, Phó Nhiên…” Vân Thư giơ tay lên che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, cô không muốn Phó Nhiên nhìn thấy vẻ mặt thèm khát của cô, “Anh chạm… chạm phải em rồi.”
Nói xong, cô còn định di chuyển cái mông nhỏ của mình
Phó Nhiên hít thở một hơi thật sâu, anh ôm chặt lấy người trong lòng, cố gắng kìm chế ngọn lửa trong lòng: “Thư Thư, ngoan, em đừng di chuyển.”
Vân Thư rất muốn phản bác, nhưng cô ngại không dám nói ra, nên đành phải ngồi im.
Đầu của anh chạm gáy của cô, hơi thở nóng rực như muốn đốt cháy phần da phía sau cổ, cơ thể mềm nhũn, trái tim của cô ngày càng mất kiểm soát.
Nhưng chờ mãi không thấy người đàn ông kia hành động, anh vẫn ôm lấy Vân Thư, tay của anh chỉ chạm vào chỗ mà anh đang ôm, anh không hề có ý định tiến lên phía trên.
Vân Thư khó hiểu, rõ ràng cô cảm nhận được anh muốn…
Vân Thư thì thầm vào tai anh, anh càng ôm cô chặt hơn.
“Thư Thư, ngoan nào.” Phó Nhiên hôn lên vành vai của Vân Thư, giọng nói anh khàn khàn, anh cố trấn an cô, “Xin lỗi vì đã làm cho em sợ. Em cố chờ một chút, em cố chờ anh một chút.”
Vân Thư nhấp nháy khóe môi, nói: “Không, em không hề sợ.”
Vân Thư nghĩ thầm, cô đã nói rõ như vậy rồi, chắc là anh cũng hiểu được ý của cô.
Và đúng như vậy, Phó Nhiên hiểu được ý của Vân Thư, anh đặt cô xuống giường, kéo chăn lên, ôm cô vào lòng, dỗ dành: “Đã muộn rồi, em mau đi ngủ đi.”
Vân Thư:… Meo meo meo???
—— Đúng vậy, Phó Nhiên tự làm theo ý của anh, chứ không phải làm theo ý của Vân Thư.
Vân Thư phồng má lên, cô rất tức giận.
Chỉ còn một chút nữa thôi!“Đại Vĩ, anh sắp xếp công việc cho em?”
Trương Đại Vĩ đã giải quyết xong chuyện hợp đồng của Kim Viện. và anh ấy đã hiểu hơn về hoàn cảnh của cô gái này. Anh ngay lập tức đưa tiền cho cô ấy, nói cầm tiền về chữa bệnh cho mẹ và trả nợ cho gia đình.
Thực ra, số tiền này là do Vân Thư nhờ anh ấy đưa cho Kim Viện, sau khi anh ấy biết chuyện, cũng cho cô ấy thêm ít tiền.
Số tiền đó là cho Kim Viện vay, còn ghi cả giấy nợ, cùng lãi suất. Cho vay trong bao lâu và hạn trả như thế nào.
Thoạt nhìn qua có vẻ như hai người bọn anh là kẻ máu lạnh không có tình người. Nhưng điều này khiến cho Kim Viện yên tâm hơn, cô ấy vui vẻ nhận số tiền đó.
Tý nữa, phải giúp cô ấy đi tìm công việc, nếu không cô ấy lấy đâu ra tiền để trả nợ?
Cho nên lúc Vân Thư gọi điện đến, Trương Đại Vĩ đang dẫn Kim Viện đi thử vai diễn.
Trương Đại Vĩ nghi ngờ nói: “Không phải em muốn nghỉ ngơi một thời gian sao?”
Vân Thư chu môi lên, nói: “Xin anh đừng có nhiều chuyện như vậy?”
Trương Đại Vĩ suy nghĩ một lúc, liền đoán ra được: “Có phải Phó tổng lại từ chối em đúng không?”
“Trương Đại Vĩ, anh lắm lời vừa thôi.” Vân Thư lạnh lùng nói, “Trong vòng một ngày anh phải đi tìm cho em một công việc, nếu không anh chết chắc!”
Trương Đại Vĩ có thể khẳng định, Vân Thư bởi vì bị Phó Nhiên từ chối, nên bây giờ đang rất tức giận.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, có phải mọi người rất muốn ăn thịt đúng không?
Maple Leaves: Nhưng rất tiếc, chuyện tình cảm hai người này diễn ra theo từng giai đoạn một. Nên mọi người cố chờ.
Lần này, anh còn vươn đầu lưỡi ra, càng khiến nụ hôn trở nên nóng bỏng.
Bởi vì cả hai đều không có kinh nghiệm, trải nghiệm lần đầu không được tốt lắm, sau khi hôn xong không phải là răng chạm nhau thì cũng là cắn vào lưỡi đối phương. Nhưng bây giờ cả hai đang rất phấn khích, nên họ không để tâm đến mấy điều này.
Sau khi nụ hôn kết thúc, khuôn mặt của cả hai đều đỏ bừng, kèm theo tiếng thở dốc.
Vân Thư cảm nhận có thứ gì đó chạm lên người cô, cô không còn là cô bé ngây thơ, nên khuôn mặt cô ngày càng đỏ, giống như con tôm bị luộc chín.
Cô có chút lo lắng, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ ửng cùng nhan sắc trời ban của Phó Nhiên, trái tim cô đập ngày càng nhanh.
“Phó, Phó Nhiên…” Vân Thư giơ tay lên che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, cô không muốn Phó Nhiên nhìn thấy vẻ mặt thèm khát của cô, “Anh chạm… chạm phải em rồi.”
Nói xong, cô còn định di chuyển cái mông nhỏ của mình
Phó Nhiên hít thở một hơi thật sâu, anh ôm chặt lấy người trong lòng, cố gắng kìm chế ngọn lửa trong lòng: “Thư Thư, ngoan, em đừng di chuyển.”
Vân Thư rất muốn phản bác, nhưng cô ngại không dám nói ra, nên đành phải ngồi im.
Đầu của anh chạm gáy của cô, hơi thở nóng rực như muốn đốt cháy phần da phía sau cổ, cơ thể mềm nhũn, trái tim của cô ngày càng mất kiểm soát.
Nhưng chờ mãi không thấy người đàn ông kia hành động, anh vẫn ôm lấy Vân Thư, tay của anh chỉ chạm vào chỗ mà anh đang ôm, anh không hề có ý định tiến lên phía trên.
Vân Thư khó hiểu, rõ ràng cô cảm nhận được anh muốn…
Vân Thư thì thầm vào tai anh, anh càng ôm cô chặt hơn.
“Thư Thư, ngoan nào.” Phó Nhiên hôn lên vành vai của Vân Thư, giọng nói anh khàn khàn, anh cố trấn an cô, “Xin lỗi vì đã làm cho em sợ. Em cố chờ một chút, em cố chờ anh một chút.”
Vân Thư nhấp nháy khóe môi, nói: “Không, em không hề sợ.”
Vân Thư nghĩ thầm, cô đã nói rõ như vậy rồi, chắc là anh cũng hiểu được ý của cô.
Và đúng như vậy, Phó Nhiên hiểu được ý của Vân Thư, anh đặt cô xuống giường, kéo chăn lên, ôm cô vào lòng, dỗ dành: “Đã muộn rồi, em mau đi ngủ đi.”
Vân Thư:… Meo meo meo???
—— Đúng vậy, Phó Nhiên tự làm theo ý của anh, chứ không phải làm theo ý của Vân Thư.
Vân Thư phồng má lên, cô rất tức giận.
Chỉ còn một chút nữa thôi!“Đại Vĩ, anh sắp xếp công việc cho em?”
Trương Đại Vĩ đã giải quyết xong chuyện hợp đồng của Kim Viện. và anh ấy đã hiểu hơn về hoàn cảnh của cô gái này. Anh ngay lập tức đưa tiền cho cô ấy, nói cầm tiền về chữa bệnh cho mẹ và trả nợ cho gia đình.
Thực ra, số tiền này là do Vân Thư nhờ anh ấy đưa cho Kim Viện, sau khi anh ấy biết chuyện, cũng cho cô ấy thêm ít tiền.
Số tiền đó là cho Kim Viện vay, còn ghi cả giấy nợ, cùng lãi suất. Cho vay trong bao lâu và hạn trả như thế nào.
Thoạt nhìn qua có vẻ như hai người bọn anh là kẻ máu lạnh không có tình người. Nhưng điều này khiến cho Kim Viện yên tâm hơn, cô ấy vui vẻ nhận số tiền đó.
Tý nữa, phải giúp cô ấy đi tìm công việc, nếu không cô ấy lấy đâu ra tiền để trả nợ?
Cho nên lúc Vân Thư gọi điện đến, Trương Đại Vĩ đang dẫn Kim Viện đi thử vai diễn.
Trương Đại Vĩ nghi ngờ nói: “Không phải em muốn nghỉ ngơi một thời gian sao?”
Vân Thư chu môi lên, nói: “Xin anh đừng có nhiều chuyện như vậy?”
Trương Đại Vĩ suy nghĩ một lúc, liền đoán ra được: “Có phải Phó tổng lại từ chối em đúng không?”
“Trương Đại Vĩ, anh lắm lời vừa thôi.” Vân Thư lạnh lùng nói, “Trong vòng một ngày anh phải đi tìm cho em một công việc, nếu không anh chết chắc!”
Trương Đại Vĩ có thể khẳng định, Vân Thư bởi vì bị Phó Nhiên từ chối, nên bây giờ đang rất tức giận.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, có phải mọi người rất muốn ăn thịt đúng không?
Maple Leaves: Nhưng rất tiếc, chuyện tình cảm hai người này diễn ra theo từng giai đoạn một. Nên mọi người cố chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.