Chương 21: Chương 21
Phong Lộng
18/10/2016
Trương Quý thật sự cảm lạnh, có chút phát sốt, nhưng tình hình cậu so với Nhạc Trừng vẫn tốt hơn nhiều. Nhạc Trừng từ khi trở về biệt thự vẫn luôn nằm trong phòng, ngay cả ánh mắt cũng chỉ đăm đăm nhìn một chỗ.
An Lăng vài tối nay vẫn trông coi hắn, mà hắn ngay cả ánh mắt cũng chẳng động lấy một cái.
An Lăng mỗi ngày đều mở cửa, nhìn hắn thật lâu, cái gì cũng đều chưa nói, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi.
Ngày hôm sau, bởi Trương Quý vẫn còn sốt nên Mạc Dực không cho cậu đi học.
Trương Quý cũng không hề nói bất cứ điều gì, như thường ngày tới tới lui lui trong phòng, nghe theo lời Mạc Dực nghỉ lại biệt thự một ngày.
Nhạc Trừng không dùng bữa sáng, ngay cả cơm trưa đều không xuống nhà ăn. Trong nhà ăn, hai chiếc ghế trống không, không khí vừa buồn vừa u lãnh thấu tận tâm phế, làm cho con người ta không thể chịu nổi.
An Lăng cắn răng nửa ngày, bỗng nhiên nhấn chuông kêu quản gia lại, nổi giận đùng đùng rống lớn “Ông không biết là có bao nhiêu người ăn cơm hay sao? Bày ra nhiều ghế trống như vậy làm cái gì? Không sợ chật chội à? Dọn hết đi!”
Quản gia bị hắn mắng, gương mặt tái nhợt, vội vàng tự mình khiêng ghế đi.
Mạc Dực lãnh đạm mở miệng “Đừng di chuyển, cứ đặt ở đó.”
Quản gia bị biến thành không biết nghe theo lời ai, mang đi cũng không ổn, để lại cũng không xong, trái phải không ngừng xem xét mấy ngòi thuốc nổ đang tùy thời bạo phát ngồi cứng nhắc trước bàn ăn.
Mộ Dung Duy ngữ khí trầm thấp nói “An Lăng, người vừa mới đi, không cần phải quên nhanh như vậy chứ?”
An Lăng sửng sốt, rồi giống như bị tạt gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, mặt hết đỏ rồi biến xanh, khó coi cực kỳ, trợn trừng mắt như tôm hùm bị lửa thiêu, nửa ngày mới phun ra một hơi, lạnh lùng nói “Tôi mang đồ ăn lên cho Nhạc Trừng, miễn cho lại cãi nhau một trận.”
Rồi bưng phần của Nhạc Trừng lên lầu.
Trương Quý vẫn như cũ không hé một lời, đĩa ăn cũng chỉ vơi phân nửa. Mộ Dung Duy cứ nói Trương Quý, thế nhưng chính hắn cũng ăn không được bao nhiêu. Sau khi ăn xong, Trương Quý đứng lên, Mạc Dực liền giữ chặt cậu, thấp giọng nói “Đến phòng khách cùng nhau uống trà đi.”
Ngữ khí hiếm khi được ôn hòa đến thế, bất quá giống như mệnh lệnh vậy, không để cho Trương Quý cự tuyệt.
Trà hoa nhài được bưng lên, trong tách còn nổi bập bềnh vài đóa hoa nhỏ. Ba người mỗi người một ly, cái gì cũng chưa hề nói, chỉ nhìn bông nhài được ngâm cứ từ từ từng chút từng chút một bung ra.
Tiếng bước chân từ trên cầu thang truyền đến, Mạc Dực quay đầu nhìn thoáng qua.
An Lăng cầm đĩa và đôi đũa bước xuống dưới.
Mạc Dực hỏi “Cậu ấy không ăn sao?”
“Thiếu chút nữa phải quỳ xuống lạy, hắn mới như chim sẻ mà mổ vài miếng.” An Lăng hừ một tiếng “Muốn chết hay sao mà cứ khiến người khác phải lo lắng vậy chứ. Nếu không phải do tôi mềm lòng thì cũng chẳng rảnh quản hắn có chết đói hay không đâu.”
Đem cái đĩa quăng thật mạnh lên bàn cơm một cái, đi qua, ngã mình vào ghế sô pha, nhăn nhăn mũi, giống như ngửi được trong không khí có mùi gì đó “Trà hoa nhài à?”
“Ừ, cậu có muốn uống không?”
An Lăng đột nhiên bật thẳng dậy, trừng mắt nhìn Mạc Dực, lại giống như phát hỏa.
Vẻ mặt Mạc Dực thực bình tĩnh “Muốn uống thì uống đi, tranh thủ còn đang nóng.”
Không biết vì cái gì, cơn tức của An Lăng bỗng nhiên không thể bùng phát được. Không khí nặng nề, tựa hồ như mồi thuốc nổ bị dụi ép tới tắt ngúm. Hắn hung tợn nhìn Mạc Dực nửa ngày, rồi lại thu hồi ánh mắt, cẩn thận bưng tách trà trước mặt lên.
Trà thật nóng, An Lăng chậm rãi uống.
Một bên uống, một bên lẳng lặng đánh giá ba người trước mặt.
Phòng khách tĩnh lặng như chìm dưới đáy hồ.
Qua thật lâu, An Lăng dời tầm mắt nhìn đến Trương Quý đang cầm chén trà ngồi không nhúc nhích kia.
“A Quý.” An Lăng bỗng nhiên cổ quái cười rộ lên “Bé Hai nhà cậu lớn lên có xinh đẹp giống cậu không?”
Trương Quý vốn đang vô biểu tình ngồi chung với Mạc Dực và Mộ Dung Duy, lúc này rốt cuộc có chút động tĩnh, chậm rãi nâng mắt lên, tìm được khuôn mặt An Lăng.
An Lăng vẫn còn cười, thậm chí còn có chút đắc ý.
Trương Quý mím môi, bỗng nhiên cũng giương khóe miệng lên.
Thật là một nụ cười khiến kẻ khác kinh ngạc không thôi. Ngay cả An Lăng cũng không đoán được cậu lại cười như thế, ngây người một hồi.
Trong nháy mắt, Trương Quý từ ghế sô pha mãnh liệt bật dậy, cách bàn trà nhỏ hất chén trà về phía An Lăng. Không ai tưởng tượng được Trương Quý lại hành động lớn gan như thế, quả thực là sét đánh không kịp bưng tai. Cậu thậm chí còn không đi tới cạnh bàn, cứ như vậy đạp lên mặt bàn, bước tới trước mặt An Lăng.
So với Trương Quý cao lớn hơn chính là An Lăng đột nhiên bị đẩy vào ghế sô pha, hắn còn chưa lấy lại bình tĩnh, Trương Quý đã giơ tay lên, ‘ba ba ba ba’, hai bàn tay dễ dàng hạ xuống, tát hắn bốn tát đầy chát chúa.
Ai ngờ được Trương Quý xuống tay nhanh như thế, chuẩn như thế kia chứ?
An Lăng bị cậu đánh cho hoa mắt, choáng váng.
Trương Quý còn muốn tiếp tục tát thêm vài tát, Mạc Dực từ phía sau bắt lấy tay cậu, giật cậu về phía sau “A Quý, đủ rồi!”
An Lăng rốt cuộc tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi ngồi toan đứng lên, lại bị Mộ Dung Duy quàng tay lên vai, ấn hắn về lại ghế.
Mộ Dung Duy nói “An Lăng, tâm tình tất cả mọi người đều không tốt, cậu đừng nhỏ thêm vào nữa.”
“Mấy người tâm tình không tốt? Tâm tình của tôi thì tốt à?” Hai má An Lăng sưng đỏ, thần tình giận dữ vô cùng.
Nhưng Mạc Dực đã cứng rắn ôm Trương Quý lên lầu rồi, Mộ Dung Duy đứng phía trước hắn, đối hắn thở dài “An Lăng, nếu cậu thực sự muốn đánh trả, vậy hãy đánh tôi đi. Đánh đi này!”
An Lăng không thèm đếm xỉa tới hắn, đứng lên.
Mộ Dung Duy tiến lên, chặn hắn lại.
“Tránh ra!” An Lăng lớn tiếng nói “Tôi phải ra ngoài hóng gió!”
“Đi đâu hóng gió?”
“Hỏi làm gì?”
An Lăng đẩy Mộ Dung Duy ra, không quay đầu lại một đường bước thẳng ra cửa.
Cả buổi chiều, Mạc Dực để cho Trương Quý ở trong thư phòng.
Mộ Dung Duy hỏi “Cậu ta ở bên trong làm cái gì?”
Mạc Dực nói “Giống như chúng ta, cái gì cũng không làm.”
“A Dực, cậu hôm nay có giờ học bắt buộc phải không?”
Mạc Dực trầm mặc một hồi “Vài ngày nữa rồi tính sau, cùng lắm thì học lại thôi.”
Hai người đứng trước cửa thư phòng nói chuyện, không hề đẩy cửa đi vào.
Hành lang vắng vẻ tĩnh lặng, một chút sinh khí đều không có.
Ngày xưa khi Lâm Thiếu còn ở đây, cả ngày đều chạy nơi này, lượn nơi kia, không kiêng nể gì mà tiến vào phòng của bốn người bọn họ, ngay cả cửa cũng không thèm gõ, giống như y mới là chủ nhân đích thực của căn phòng vậy, tự nhiên mà vặn cửa đi vào, ngông nghênh nằm uỵch lên giường, không chút đứng đắn mà hỏi “Nè, đêm nay ai cùng tôi làm thế?”
Giờ nhìn nơi đây trống vắng nhường vậy, Mộ Dung Duy tựa hồ có chút không chịu được, thấp giọng nói “Tôi đi xem Nhạc Trừng.”
Mạc Dực ngăn hắn lại “Xem cái gì? Có xem cũng vẫn là bộ dáng kia thôi. Cậu nghỉ ngơi một chút đi, ngủ một giấc đến chiều sẽ cảm thấy tốt hơn.”
Tâm ai nấy đều như bị mỡ từ từ rán đến khô.
Sáu giờ tối, Mạc Dực cùng Mộ Dung Duy kêu Trương Quý còn đang chút sốt xuống ăn cơm, An Lăng vẫn không trở về.
Mộ Dung Duy gọi điện cho An Lăng “Tắt điện thoại rồi.”
Mạc Dực vẻ mặt tuy bình tĩnh, nhưng khẽ cắn chặt răng.
Trong lòng đã bị đè nén rất nhiều, giờ lại như bỏ thêm một khối đá xuống.
May mắn thay, ngay khi đồ ăn được bưng lên bàn, bên ngoài âm thanh động cơ xe thể thao truyền đến.
Mộ Dung Duy và Mạc Dực đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
An Lăng lảo đảo tiến vào, trên người mùi rượu nồng nặc, mặt cũng đỏ hồng, nhưng có chút thũng. Tới trước bàn cơm, không chút che giấu bực dọc khi nhìn thấy họ, không một lời, đem hai đôi đũa ngậm trong miệng, mỗi tay một phần đồ ăn bưng lên lầu.
Mạc Dực biết là hắn đi ăn cùng Nhạc Trừng, cũng không nói gì cả, vẫn như cũ chậm rãi ăn phần ăn của mình.
“Mẹ cậu có khỏe không?” Mạc Dực đang ăn cơm, đột nhiên hỏi.
Mộ Dung Duy cách một hồi, mới nói “Vẫn chưa đến mức nguy kịch.”
“Có muốn tôi đi thăm bác ấy một chút không?”
“Mẹ không cho đâu.”
“Sao thế?”
“Ai mà biết.” Mộ Dung Duy cười khổ.
Trương Quý ăn xong rồi, buông đũa.
Mạc Dực ngoảnh lại nhìn cậu, nghĩ nghĩ, nói với cậu “A Quý, cậu đến thư phòng đi. Đừng ngồi khuya quá, tắm rửa sớm một chút. Mà đã uống thuốc chưa?”
“Uống rồi.” Mộ Dung Duy lên tiếng.
Trương Quý vô thanh vô tức đi lên lầu.
Nhà ăn chỉ còn lại hai người không hẹn mà buông đũa, cùng nhau trầm mặc.
Nửa ngày, Mạc Dực hé răng “Cậu nói chúng ta rốt cuộc là làm cái gì đây?”
Mộ Dung Duy nhún vai mà nói “Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là làm chuyện xấu rồi.”
“Họ Mộ Dung, cậu nói, Lâm Thiếu vì sao mà tự sát?”
Mộ Dung Duy chua xót bật cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Dực, nói đầy hàm ý “A Dực, cậu còn không biết, tôi sao lại biết được?”
Hàng mi đen của Mạc Dực khẽ động một chút, ngả lưng dựa vào ghế, cũng cười khổ đứng lên, trầm giọng thì thào “Nhạc Trừng nhất định hận chết tôi.”
“Nói không chừng…”
“A Quý cũng hận tôi.”
“Hẳn là vậy rồi.”
“Còn An Lăng nữa, cậu nói An Lăng có hận tôi không?”
Mộ Dung Duy thở dài một hơi “Tự đoán làm gì, sao cậu không tự đi hỏi An Lăng ấy.”
“Còn cậu thì sao?” Mạc Dực hỏi “Họ Mộ Dung, cậu có hận tôi không?”
“Có.”
Mạc Dực quay đầu, tầm mắt dừng trên khuôn mặt Mộ Dung Duy “Cậu cũng hận tôi.” Hắn nhẹ nhàng thở dài, rồi cười khổ một chút “Không thể tưởng tượng được, Lâm Thiếu chết, thật giống như trời sụp vậy. Rốt cuộc sao lại thế này?”
Mộ Dung Duy cái gì cũng chưa nói.
Một hồi lâu, hắn mới đứng lên “Tôi đi nhìn A Quý.”
“Tôi cũng thế.”
Hai người cùng đi lên lầu, một trước một sau đến trước cửa thư phòng, Mộ Dung Duy vừa mở cửa ra, đột nhiên sững lại, cảnh tượng bất thình lình đập vào trong mắt khiến cho hốc mắt hắn gần như nứt ra.
“An Lăng cậu điên rồi!” rồi Mộ Dung Duy hét lớn, ào tới đá văng An Lăng đang đè trên người Trương Quý ra, quỳ xuống ôm người Trương Quý, sốt sắng kêu “A Quý? A Quý? Cậu có sao không?”
Mạc Dực bước vào, túm lấy cổ áo người đang lăn lộn trên mặt đất đứng lên.
Khóe miệng An Lăng dật máu tươi, chẳng chút sợ hãi, còn cười lạnh với Mạc Dực “Yên tâm, tôi không có thượng cậu ta đâu. Thượng cậu ta, tôi thấy thực ghê tởm! A Dực, cậu xem, biết rõ cậu ở phía sau, đau đến thành như vậy nhưng vẫn không chịu mở miệng gọi cậu cứu mình. A Dực, ha hả, cậu xem xem, cậu ta hận cậu biết bao nhiêu.”
Trương Quý suy yếu nằm trong lòng Mộ Dung Duy, sắc mặt tái nhợt.
Mộ Dung Duy vén áo cậu lên, ngực và bụng dưới, đập vào mắt, xanh tím một mảng, tất cả đều là do An Lăng ngắt nhéo không thương tiếc mà thành. Mộ Dung Duy buông Trương Quý, nhảy dựng lên hướng An Lăng đấm một quyền. An Lăng bị Mạc Dực túm lại, không né được, này một quyền ngay giữa má phải, quán tính xung lực quá lớn, ngay cả Mạc Dực cũng không giữ được An Lăng nữa, tay bị giật ra.
An Lăng ầm một cái té trên mặt đất.
Ánh mắt Mộ Dung Duy đỏ ngầu, tiến đến, còn đang muốn nhấc chân đá hắn, Mạc Dực liền ôm thắt lưng hắn, sống chết giữ chặt hắn.
Mộ Dung Duy rống lên “A Dực, cậu đừng có cản tôi! Cậu còn ngăn tôi, tôi đánh cả cậu thì đừng có trách!!”
Mạc Dực không chịu buông, quát hắn một tiếng “Mộ Dung Duy! Đã chết một Lâm Thiếu, giờ còn muốn một An Lăng nữa mới chịu đúng không?!”
Nghe xong câu này, cơn thịnh nộ của Mộ Dung Duy như quả bóng bị xì hơi, móp méo hoàn toàn. Hắn buông tay, mịt mờ quay đầu, không hề để ý tới An Lăng, một lần nữa quỳ xuống, ôm Trương Quý, nhẹ giọng nói “A Quý, có đau lắm không? Tôi bế cậu về phòng bôi thuốc cho cậu.”
An Lăng không đứng lên, nằm trên mặt đất, tứ chi dang lớn, mắt mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà, trên mặt đều là máu, chật vật vô cùng.
Mạc Dực ngồi xổm xuống, thấp giọng nói “An Lăng, cậu buồn thì khóc đi.”
“Tôi không khóc.” An Lăng lạnh lùng nhả một câu, cắn răng cười “Nhạc Trừng còn chưa khóc, tôi khóc cái gì?”
Mạc Dực không nhắc lại, đứng lên rồi đi ra ngoài, lúc đi ra, thuận tay nhẹ nhàng đóng cánh cửa gỗ lại.
Vài ngày kế tiếp, mọi người lại càng không nói chuyện.
Biệt thự to như thế thật sự biến thành mộ phần.
Nhạc Trừng vẫn giam mình trong phòng, An Lăng thi thoảng lấy chút đồ ăn mang vào, hắn mới miễn cưỡng ăn vài miếng. Mộ Dung Duy đến xem hắn, dường như hắn cũng nể tình mà đưa mắt nhìn một cái. Duy chỉ có Mạc Dực là hắn hoàn toàn xem nhẹ, một chữ cũng không nói với Mạc Dực.
Trương Quý bị An Lăng ngắt đến cả người tím đen, Mạc Dực lấy này làm cớ, tiếp tục không cho cậu đến học viện, mỗi ngày đều để cậu ở thư phòng, vì cậu mà đặt mua rất nhiều họa tập sang quý cho cậu tiêu khiển.
Mối quan hệ trở nên phức tạp vi diệu, lại thực xấu hổ.
Trương Quý ai cũng đều lờ đi.
Mộ Dung Duy vẫn còn rất bất mãn với An Lăng. Mỗi lần hai người chạm mặt ở cầu thang hay trên hành lang, sắc mặt Mộ Dung Duy đều không tốt, giống như có thể bộc phát đánh nhau bất cứ lúc nào.
Nhạc Trừng vẫn tự nhốt mình, hơn nữa không hề chú ý đến Mạc Dực.
Mạc Dực và Mộ Dung Duy thay phiên trông Trương Quý, đề phòng nghiêm ngặt không cho An Lăng đến gần cậu.
An Lăng thì có vẻ chẳng thèm để mắt đến Trương Quý nữa, ngược lại hễ rảnh rỗi lại vào phòng Nhạc Trừng ngồi, trên gò má sưng thũng còn chưa tan, lười biếng mà khuyên Nhạc Trừng ăn chút gì đó, thỉnh thoảng còn nói một vài chuyện hài đen tối, Nhạc Trừng không cười, hắn vẫn tự cười, đắc ý vô cùng.
Quản gia và nhóm người hầu của biệt thự rất nhanh đều bị mấy vị công tử quỷ dị này bức điên mất.
Ngày làm lễ truy điệu cho Lâm Thiếu, vài người đều thức dậy từ rất sớm, lần đầu tiên thật sự nghiêm túc mà cạo râu, chọn tây trang đen mặc vào.
Không một ai lên tiếng, đều đứng đờ trên hành lang.
Chỉ có Trương Quý không mặc âu phục, vẫn mặc quần áo thường ngày, nhưng vô cùng sạch sẽ gọn gàng, cùng bọn Mạc Dực đứng một chỗ, chính là không nói một lời.
Khiến những kẻ khác không tưởng tượng được đó là, người duy nhất không xuất hiện, dĩ nhiên là Nhạc Trừng.
An Lăng đi vào gọi hắn hai lần, đi ra hướng bọn Mạc Dực lắc đầu.
Mộ Dung Duy toan bước vô, Mạc Dực đã chặn hắn lại “Tôi đi.”
Hắn vào trong phòng Nhạc Trừng, túm Nhạc Trừng từ trên giường đứng lên, lạnh như băng nói “Nhạc Trừng, có giả chết cũng đừng có chọn hôm nay. Hôm nay chúng ta đều phải tiễn Lâm Thiếu đi đến đoạn đường cuối cùng.”
“Tiễn Lâm Thiếu?” Rất nhiều ngày rồi, Nhạc Trừng mới lần đầu tiên nói chuyện với Mạc Dực, châm chọc mà nhìn hắn “Chúng ta còn có mặt mũi mà đưa tiễn à? Không sợ Lâm Thiếu nhìn thấy sẽ ghê tởm? Khiến cho hắn đi cũng không được thoải mái sao?!”
“Không tồi, cậu cuối cùng cũng nói chuyện. Tôi còn nghĩ cậu thực sự câm rồi.” Mạc Dực nói “Tôi biết cậu đem chuyện này đổ lên đầu tôi, tôi bây giờ đang đứng đây, nếu cậu không vừa mắt, đánh tôi đi.”
“Đánh cậu? A Dực, cậu nghĩ thật hay làm sao. Tôi đánh cậu, Lâm Thiếu sẽ thấy đau. Tôi không đánh cậu, một đầu ngón tay cũng không chạm vào cậu!”
Mạc Dực giận dữ cười lớn, chỉa thẳng ngón cái mà khen hắn “Được, cậu lợi hại lắm! Vậy cậu cứ việc ở trong này mà đần đến chết đi. Cậu không tiễn Lâm Thiếu, tôi tiễn!”
Hắn xoay người dợm bước ra cửa, bỗng nhiên Nhạc Trừng ở phía sau, thanh âm xót xa nói “A Quý kia, một phần tôi cũng không bán.”
Mạc Dực mãnh liệt quay lại “Cậu nói cái gì?”
“Một phần quyền sở hữu A Quý, tôi không bán! Đừng tưởng rằng cậu ta đã thuộc về cậu và Mộ Dung Duy, vẫn còn của tôi một phần, ai cũng đừng hòng mong nuốt lấy.”
Sắc mặt Mạc Dực âm trầm xuống, đi đến trước mặt Nhạc Trừng, thật sâu nhìn chòng chọc vào mắt hắn “Cậu nói lại lần nữa xem.”
Nhạc Trừng lạnh lùng mà cười “Cứ đánh một tiếng trước với cậu, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng quyền lợi của tôi với A Quý, để xem ngày nào có tâm tình đã. Có lẽ là ngày mai, có lẽ là mười năm sau, ai biết được? Cậu cùng với họ Mộ Dung kia cứ chậm rãi mà chờ đi.”
Mạc Dực cũng lạnh lùng cười lại “Cậu nghĩ rằng tôi và Mộ Dung Duy sẽ để cho cậu thượng A Quý?”
“Không cần uy hiếp tôi, A Dực. Mọi người kẻ tám lạng người nửa cân. Cậu có tiền tôi cũng có, cậu có thể tìm người giúp cậu làm việc, tôi cũng có thể tìm được người của tôi. Nếu không, mọi người cứ chiếu theo quy ước mà tới, không cần ngoại nhân nhúng tay vào. Theo thỏa thuận từ trước, tôi muốn khi đến lượt, liền đem A Quý đến một tối cho tôi.”
Mạc Dực hạ giọng “Cậu nằm mơ!”
Nhạc Trừng chẳng thèm đếm xỉa, đối với ánh mắt lạnh lẽo khiến kẻ khác phải khiếp đảm không thôi của Mạc Dực, khinh thường cười “A Dực, cậu không thể độc tài như thế được. Ước định của chúng ta ban đầu, không có gì có thể thay đổi đâu!”
Mạc Dực minh bạch, Nhạc Trừng là làm thực sự.
Hắn suy nghĩ một chút, thay đổi loại khẩu khí ân cần hơn “Nhạc Trừng, người cậu hận chính là tôi, cậu đối phó với mình tôi là đủ rồi, tội gì mà kéo A Quý vào chuyện này? A Quý là người vô tội. Nhạc Trừng, đây không phải là chuyện cậu nên làm, Lâm Thiếu sẽ không thích đâu, Nhạc Trừng.”
Nhạc Trừng lại giống như bị xúc động, biểu tình lãnh liệt rốt cuộc cũng dịu đi.
Hắn thở dài một tiếng, thần sắc mang theo vài phần cô đơn, nhẹ nhàng nói “A Dực, tôi chính là muốn đối phó cậu. Tôi biết, cậu là thật lòng với A Quý, chính vì vậy, tôi càng muốn giữ lại quyền lợi tùy thời có thể thượng A Quý. Tôi phải khắc một đinh vào lòng cậu vĩnh viễn, cho cậu mãi mãi không quên được Lâm Thiếu.”
Mọi người đều đứng đợi ở hành lang, đợi thật lâu, mới thấy Mạc Dực vẻ mặt bình tĩnh từ trong phòng Nhạc Trừng đi ra.
An Lăng hỏi “Nhạc Trừng đâu?”
“Hắn không đi.” Mạc Dực khi lướt qua bọn họ ném lại ba chữ.
“A Dực, cậu đi đâu?” Mộ Dung Duy ở phía sau lớn tiếng hỏi “Lễ truy điệu Lâm Thiếu sắp đến rồi, cậu không đi sao?”
“Không đi! Các cậu ai còn mặt mũi thì đi đi.”
An Lăng nhìn Mạc Dực hung hăng đá cửa bước vào phòng, sửng sốt một hồi, thì thào cười khổ “Tỉ mỉ ngẫm lại, tôi cũng chẳng có mặt mũi mà đi. Được, tất cả mọi người đừng đi nữa, trở về phòng ngủ thôi.”
“Tôi đi.” Trương Quý bỗng nhiên mở miệng, nói hai chữ.
Mộ Dung Duy kinh ngạc quan sát Trương Quý, chỉ chốc lát, dứt khoát mà nói “Bọn tôi không đi, cậu cũng không được đi, cùng tôi ở trong phòng, ít cho tôi phải lo lắng lung tung nữa.”
Kết quả, đoạn đường đi cuối cùng của Lâm Thiếu, bọn họ năm người không một ai đi tiễn.
Có lẽ bởi vì không tiễn, cho nên Lâm Thiếu vẫn còn không đi. Bóng dáng hắn dường như vẫn tồn tại, tiếng cười làm càn của hắn cũng phảng phất quanh đây.
Ngay cả bên trong phòng ăn cũng vẫn đặt ghế dựa cho hắn, rồi giống như hắn sẽ tùy thời vui vẻ chạy vào, tặng cho mỗi người một cái hôn thật nhiệt tình.
Một số người, cư nhiên phải đợi đến khi mất đi, mới biết không thể nào quên được.
An Lăng vài tối nay vẫn trông coi hắn, mà hắn ngay cả ánh mắt cũng chẳng động lấy một cái.
An Lăng mỗi ngày đều mở cửa, nhìn hắn thật lâu, cái gì cũng đều chưa nói, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi.
Ngày hôm sau, bởi Trương Quý vẫn còn sốt nên Mạc Dực không cho cậu đi học.
Trương Quý cũng không hề nói bất cứ điều gì, như thường ngày tới tới lui lui trong phòng, nghe theo lời Mạc Dực nghỉ lại biệt thự một ngày.
Nhạc Trừng không dùng bữa sáng, ngay cả cơm trưa đều không xuống nhà ăn. Trong nhà ăn, hai chiếc ghế trống không, không khí vừa buồn vừa u lãnh thấu tận tâm phế, làm cho con người ta không thể chịu nổi.
An Lăng cắn răng nửa ngày, bỗng nhiên nhấn chuông kêu quản gia lại, nổi giận đùng đùng rống lớn “Ông không biết là có bao nhiêu người ăn cơm hay sao? Bày ra nhiều ghế trống như vậy làm cái gì? Không sợ chật chội à? Dọn hết đi!”
Quản gia bị hắn mắng, gương mặt tái nhợt, vội vàng tự mình khiêng ghế đi.
Mạc Dực lãnh đạm mở miệng “Đừng di chuyển, cứ đặt ở đó.”
Quản gia bị biến thành không biết nghe theo lời ai, mang đi cũng không ổn, để lại cũng không xong, trái phải không ngừng xem xét mấy ngòi thuốc nổ đang tùy thời bạo phát ngồi cứng nhắc trước bàn ăn.
Mộ Dung Duy ngữ khí trầm thấp nói “An Lăng, người vừa mới đi, không cần phải quên nhanh như vậy chứ?”
An Lăng sửng sốt, rồi giống như bị tạt gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, mặt hết đỏ rồi biến xanh, khó coi cực kỳ, trợn trừng mắt như tôm hùm bị lửa thiêu, nửa ngày mới phun ra một hơi, lạnh lùng nói “Tôi mang đồ ăn lên cho Nhạc Trừng, miễn cho lại cãi nhau một trận.”
Rồi bưng phần của Nhạc Trừng lên lầu.
Trương Quý vẫn như cũ không hé một lời, đĩa ăn cũng chỉ vơi phân nửa. Mộ Dung Duy cứ nói Trương Quý, thế nhưng chính hắn cũng ăn không được bao nhiêu. Sau khi ăn xong, Trương Quý đứng lên, Mạc Dực liền giữ chặt cậu, thấp giọng nói “Đến phòng khách cùng nhau uống trà đi.”
Ngữ khí hiếm khi được ôn hòa đến thế, bất quá giống như mệnh lệnh vậy, không để cho Trương Quý cự tuyệt.
Trà hoa nhài được bưng lên, trong tách còn nổi bập bềnh vài đóa hoa nhỏ. Ba người mỗi người một ly, cái gì cũng chưa hề nói, chỉ nhìn bông nhài được ngâm cứ từ từ từng chút từng chút một bung ra.
Tiếng bước chân từ trên cầu thang truyền đến, Mạc Dực quay đầu nhìn thoáng qua.
An Lăng cầm đĩa và đôi đũa bước xuống dưới.
Mạc Dực hỏi “Cậu ấy không ăn sao?”
“Thiếu chút nữa phải quỳ xuống lạy, hắn mới như chim sẻ mà mổ vài miếng.” An Lăng hừ một tiếng “Muốn chết hay sao mà cứ khiến người khác phải lo lắng vậy chứ. Nếu không phải do tôi mềm lòng thì cũng chẳng rảnh quản hắn có chết đói hay không đâu.”
Đem cái đĩa quăng thật mạnh lên bàn cơm một cái, đi qua, ngã mình vào ghế sô pha, nhăn nhăn mũi, giống như ngửi được trong không khí có mùi gì đó “Trà hoa nhài à?”
“Ừ, cậu có muốn uống không?”
An Lăng đột nhiên bật thẳng dậy, trừng mắt nhìn Mạc Dực, lại giống như phát hỏa.
Vẻ mặt Mạc Dực thực bình tĩnh “Muốn uống thì uống đi, tranh thủ còn đang nóng.”
Không biết vì cái gì, cơn tức của An Lăng bỗng nhiên không thể bùng phát được. Không khí nặng nề, tựa hồ như mồi thuốc nổ bị dụi ép tới tắt ngúm. Hắn hung tợn nhìn Mạc Dực nửa ngày, rồi lại thu hồi ánh mắt, cẩn thận bưng tách trà trước mặt lên.
Trà thật nóng, An Lăng chậm rãi uống.
Một bên uống, một bên lẳng lặng đánh giá ba người trước mặt.
Phòng khách tĩnh lặng như chìm dưới đáy hồ.
Qua thật lâu, An Lăng dời tầm mắt nhìn đến Trương Quý đang cầm chén trà ngồi không nhúc nhích kia.
“A Quý.” An Lăng bỗng nhiên cổ quái cười rộ lên “Bé Hai nhà cậu lớn lên có xinh đẹp giống cậu không?”
Trương Quý vốn đang vô biểu tình ngồi chung với Mạc Dực và Mộ Dung Duy, lúc này rốt cuộc có chút động tĩnh, chậm rãi nâng mắt lên, tìm được khuôn mặt An Lăng.
An Lăng vẫn còn cười, thậm chí còn có chút đắc ý.
Trương Quý mím môi, bỗng nhiên cũng giương khóe miệng lên.
Thật là một nụ cười khiến kẻ khác kinh ngạc không thôi. Ngay cả An Lăng cũng không đoán được cậu lại cười như thế, ngây người một hồi.
Trong nháy mắt, Trương Quý từ ghế sô pha mãnh liệt bật dậy, cách bàn trà nhỏ hất chén trà về phía An Lăng. Không ai tưởng tượng được Trương Quý lại hành động lớn gan như thế, quả thực là sét đánh không kịp bưng tai. Cậu thậm chí còn không đi tới cạnh bàn, cứ như vậy đạp lên mặt bàn, bước tới trước mặt An Lăng.
So với Trương Quý cao lớn hơn chính là An Lăng đột nhiên bị đẩy vào ghế sô pha, hắn còn chưa lấy lại bình tĩnh, Trương Quý đã giơ tay lên, ‘ba ba ba ba’, hai bàn tay dễ dàng hạ xuống, tát hắn bốn tát đầy chát chúa.
Ai ngờ được Trương Quý xuống tay nhanh như thế, chuẩn như thế kia chứ?
An Lăng bị cậu đánh cho hoa mắt, choáng váng.
Trương Quý còn muốn tiếp tục tát thêm vài tát, Mạc Dực từ phía sau bắt lấy tay cậu, giật cậu về phía sau “A Quý, đủ rồi!”
An Lăng rốt cuộc tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi ngồi toan đứng lên, lại bị Mộ Dung Duy quàng tay lên vai, ấn hắn về lại ghế.
Mộ Dung Duy nói “An Lăng, tâm tình tất cả mọi người đều không tốt, cậu đừng nhỏ thêm vào nữa.”
“Mấy người tâm tình không tốt? Tâm tình của tôi thì tốt à?” Hai má An Lăng sưng đỏ, thần tình giận dữ vô cùng.
Nhưng Mạc Dực đã cứng rắn ôm Trương Quý lên lầu rồi, Mộ Dung Duy đứng phía trước hắn, đối hắn thở dài “An Lăng, nếu cậu thực sự muốn đánh trả, vậy hãy đánh tôi đi. Đánh đi này!”
An Lăng không thèm đếm xỉa tới hắn, đứng lên.
Mộ Dung Duy tiến lên, chặn hắn lại.
“Tránh ra!” An Lăng lớn tiếng nói “Tôi phải ra ngoài hóng gió!”
“Đi đâu hóng gió?”
“Hỏi làm gì?”
An Lăng đẩy Mộ Dung Duy ra, không quay đầu lại một đường bước thẳng ra cửa.
Cả buổi chiều, Mạc Dực để cho Trương Quý ở trong thư phòng.
Mộ Dung Duy hỏi “Cậu ta ở bên trong làm cái gì?”
Mạc Dực nói “Giống như chúng ta, cái gì cũng không làm.”
“A Dực, cậu hôm nay có giờ học bắt buộc phải không?”
Mạc Dực trầm mặc một hồi “Vài ngày nữa rồi tính sau, cùng lắm thì học lại thôi.”
Hai người đứng trước cửa thư phòng nói chuyện, không hề đẩy cửa đi vào.
Hành lang vắng vẻ tĩnh lặng, một chút sinh khí đều không có.
Ngày xưa khi Lâm Thiếu còn ở đây, cả ngày đều chạy nơi này, lượn nơi kia, không kiêng nể gì mà tiến vào phòng của bốn người bọn họ, ngay cả cửa cũng không thèm gõ, giống như y mới là chủ nhân đích thực của căn phòng vậy, tự nhiên mà vặn cửa đi vào, ngông nghênh nằm uỵch lên giường, không chút đứng đắn mà hỏi “Nè, đêm nay ai cùng tôi làm thế?”
Giờ nhìn nơi đây trống vắng nhường vậy, Mộ Dung Duy tựa hồ có chút không chịu được, thấp giọng nói “Tôi đi xem Nhạc Trừng.”
Mạc Dực ngăn hắn lại “Xem cái gì? Có xem cũng vẫn là bộ dáng kia thôi. Cậu nghỉ ngơi một chút đi, ngủ một giấc đến chiều sẽ cảm thấy tốt hơn.”
Tâm ai nấy đều như bị mỡ từ từ rán đến khô.
Sáu giờ tối, Mạc Dực cùng Mộ Dung Duy kêu Trương Quý còn đang chút sốt xuống ăn cơm, An Lăng vẫn không trở về.
Mộ Dung Duy gọi điện cho An Lăng “Tắt điện thoại rồi.”
Mạc Dực vẻ mặt tuy bình tĩnh, nhưng khẽ cắn chặt răng.
Trong lòng đã bị đè nén rất nhiều, giờ lại như bỏ thêm một khối đá xuống.
May mắn thay, ngay khi đồ ăn được bưng lên bàn, bên ngoài âm thanh động cơ xe thể thao truyền đến.
Mộ Dung Duy và Mạc Dực đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
An Lăng lảo đảo tiến vào, trên người mùi rượu nồng nặc, mặt cũng đỏ hồng, nhưng có chút thũng. Tới trước bàn cơm, không chút che giấu bực dọc khi nhìn thấy họ, không một lời, đem hai đôi đũa ngậm trong miệng, mỗi tay một phần đồ ăn bưng lên lầu.
Mạc Dực biết là hắn đi ăn cùng Nhạc Trừng, cũng không nói gì cả, vẫn như cũ chậm rãi ăn phần ăn của mình.
“Mẹ cậu có khỏe không?” Mạc Dực đang ăn cơm, đột nhiên hỏi.
Mộ Dung Duy cách một hồi, mới nói “Vẫn chưa đến mức nguy kịch.”
“Có muốn tôi đi thăm bác ấy một chút không?”
“Mẹ không cho đâu.”
“Sao thế?”
“Ai mà biết.” Mộ Dung Duy cười khổ.
Trương Quý ăn xong rồi, buông đũa.
Mạc Dực ngoảnh lại nhìn cậu, nghĩ nghĩ, nói với cậu “A Quý, cậu đến thư phòng đi. Đừng ngồi khuya quá, tắm rửa sớm một chút. Mà đã uống thuốc chưa?”
“Uống rồi.” Mộ Dung Duy lên tiếng.
Trương Quý vô thanh vô tức đi lên lầu.
Nhà ăn chỉ còn lại hai người không hẹn mà buông đũa, cùng nhau trầm mặc.
Nửa ngày, Mạc Dực hé răng “Cậu nói chúng ta rốt cuộc là làm cái gì đây?”
Mộ Dung Duy nhún vai mà nói “Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là làm chuyện xấu rồi.”
“Họ Mộ Dung, cậu nói, Lâm Thiếu vì sao mà tự sát?”
Mộ Dung Duy chua xót bật cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Dực, nói đầy hàm ý “A Dực, cậu còn không biết, tôi sao lại biết được?”
Hàng mi đen của Mạc Dực khẽ động một chút, ngả lưng dựa vào ghế, cũng cười khổ đứng lên, trầm giọng thì thào “Nhạc Trừng nhất định hận chết tôi.”
“Nói không chừng…”
“A Quý cũng hận tôi.”
“Hẳn là vậy rồi.”
“Còn An Lăng nữa, cậu nói An Lăng có hận tôi không?”
Mộ Dung Duy thở dài một hơi “Tự đoán làm gì, sao cậu không tự đi hỏi An Lăng ấy.”
“Còn cậu thì sao?” Mạc Dực hỏi “Họ Mộ Dung, cậu có hận tôi không?”
“Có.”
Mạc Dực quay đầu, tầm mắt dừng trên khuôn mặt Mộ Dung Duy “Cậu cũng hận tôi.” Hắn nhẹ nhàng thở dài, rồi cười khổ một chút “Không thể tưởng tượng được, Lâm Thiếu chết, thật giống như trời sụp vậy. Rốt cuộc sao lại thế này?”
Mộ Dung Duy cái gì cũng chưa nói.
Một hồi lâu, hắn mới đứng lên “Tôi đi nhìn A Quý.”
“Tôi cũng thế.”
Hai người cùng đi lên lầu, một trước một sau đến trước cửa thư phòng, Mộ Dung Duy vừa mở cửa ra, đột nhiên sững lại, cảnh tượng bất thình lình đập vào trong mắt khiến cho hốc mắt hắn gần như nứt ra.
“An Lăng cậu điên rồi!” rồi Mộ Dung Duy hét lớn, ào tới đá văng An Lăng đang đè trên người Trương Quý ra, quỳ xuống ôm người Trương Quý, sốt sắng kêu “A Quý? A Quý? Cậu có sao không?”
Mạc Dực bước vào, túm lấy cổ áo người đang lăn lộn trên mặt đất đứng lên.
Khóe miệng An Lăng dật máu tươi, chẳng chút sợ hãi, còn cười lạnh với Mạc Dực “Yên tâm, tôi không có thượng cậu ta đâu. Thượng cậu ta, tôi thấy thực ghê tởm! A Dực, cậu xem, biết rõ cậu ở phía sau, đau đến thành như vậy nhưng vẫn không chịu mở miệng gọi cậu cứu mình. A Dực, ha hả, cậu xem xem, cậu ta hận cậu biết bao nhiêu.”
Trương Quý suy yếu nằm trong lòng Mộ Dung Duy, sắc mặt tái nhợt.
Mộ Dung Duy vén áo cậu lên, ngực và bụng dưới, đập vào mắt, xanh tím một mảng, tất cả đều là do An Lăng ngắt nhéo không thương tiếc mà thành. Mộ Dung Duy buông Trương Quý, nhảy dựng lên hướng An Lăng đấm một quyền. An Lăng bị Mạc Dực túm lại, không né được, này một quyền ngay giữa má phải, quán tính xung lực quá lớn, ngay cả Mạc Dực cũng không giữ được An Lăng nữa, tay bị giật ra.
An Lăng ầm một cái té trên mặt đất.
Ánh mắt Mộ Dung Duy đỏ ngầu, tiến đến, còn đang muốn nhấc chân đá hắn, Mạc Dực liền ôm thắt lưng hắn, sống chết giữ chặt hắn.
Mộ Dung Duy rống lên “A Dực, cậu đừng có cản tôi! Cậu còn ngăn tôi, tôi đánh cả cậu thì đừng có trách!!”
Mạc Dực không chịu buông, quát hắn một tiếng “Mộ Dung Duy! Đã chết một Lâm Thiếu, giờ còn muốn một An Lăng nữa mới chịu đúng không?!”
Nghe xong câu này, cơn thịnh nộ của Mộ Dung Duy như quả bóng bị xì hơi, móp méo hoàn toàn. Hắn buông tay, mịt mờ quay đầu, không hề để ý tới An Lăng, một lần nữa quỳ xuống, ôm Trương Quý, nhẹ giọng nói “A Quý, có đau lắm không? Tôi bế cậu về phòng bôi thuốc cho cậu.”
An Lăng không đứng lên, nằm trên mặt đất, tứ chi dang lớn, mắt mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà, trên mặt đều là máu, chật vật vô cùng.
Mạc Dực ngồi xổm xuống, thấp giọng nói “An Lăng, cậu buồn thì khóc đi.”
“Tôi không khóc.” An Lăng lạnh lùng nhả một câu, cắn răng cười “Nhạc Trừng còn chưa khóc, tôi khóc cái gì?”
Mạc Dực không nhắc lại, đứng lên rồi đi ra ngoài, lúc đi ra, thuận tay nhẹ nhàng đóng cánh cửa gỗ lại.
Vài ngày kế tiếp, mọi người lại càng không nói chuyện.
Biệt thự to như thế thật sự biến thành mộ phần.
Nhạc Trừng vẫn giam mình trong phòng, An Lăng thi thoảng lấy chút đồ ăn mang vào, hắn mới miễn cưỡng ăn vài miếng. Mộ Dung Duy đến xem hắn, dường như hắn cũng nể tình mà đưa mắt nhìn một cái. Duy chỉ có Mạc Dực là hắn hoàn toàn xem nhẹ, một chữ cũng không nói với Mạc Dực.
Trương Quý bị An Lăng ngắt đến cả người tím đen, Mạc Dực lấy này làm cớ, tiếp tục không cho cậu đến học viện, mỗi ngày đều để cậu ở thư phòng, vì cậu mà đặt mua rất nhiều họa tập sang quý cho cậu tiêu khiển.
Mối quan hệ trở nên phức tạp vi diệu, lại thực xấu hổ.
Trương Quý ai cũng đều lờ đi.
Mộ Dung Duy vẫn còn rất bất mãn với An Lăng. Mỗi lần hai người chạm mặt ở cầu thang hay trên hành lang, sắc mặt Mộ Dung Duy đều không tốt, giống như có thể bộc phát đánh nhau bất cứ lúc nào.
Nhạc Trừng vẫn tự nhốt mình, hơn nữa không hề chú ý đến Mạc Dực.
Mạc Dực và Mộ Dung Duy thay phiên trông Trương Quý, đề phòng nghiêm ngặt không cho An Lăng đến gần cậu.
An Lăng thì có vẻ chẳng thèm để mắt đến Trương Quý nữa, ngược lại hễ rảnh rỗi lại vào phòng Nhạc Trừng ngồi, trên gò má sưng thũng còn chưa tan, lười biếng mà khuyên Nhạc Trừng ăn chút gì đó, thỉnh thoảng còn nói một vài chuyện hài đen tối, Nhạc Trừng không cười, hắn vẫn tự cười, đắc ý vô cùng.
Quản gia và nhóm người hầu của biệt thự rất nhanh đều bị mấy vị công tử quỷ dị này bức điên mất.
Ngày làm lễ truy điệu cho Lâm Thiếu, vài người đều thức dậy từ rất sớm, lần đầu tiên thật sự nghiêm túc mà cạo râu, chọn tây trang đen mặc vào.
Không một ai lên tiếng, đều đứng đờ trên hành lang.
Chỉ có Trương Quý không mặc âu phục, vẫn mặc quần áo thường ngày, nhưng vô cùng sạch sẽ gọn gàng, cùng bọn Mạc Dực đứng một chỗ, chính là không nói một lời.
Khiến những kẻ khác không tưởng tượng được đó là, người duy nhất không xuất hiện, dĩ nhiên là Nhạc Trừng.
An Lăng đi vào gọi hắn hai lần, đi ra hướng bọn Mạc Dực lắc đầu.
Mộ Dung Duy toan bước vô, Mạc Dực đã chặn hắn lại “Tôi đi.”
Hắn vào trong phòng Nhạc Trừng, túm Nhạc Trừng từ trên giường đứng lên, lạnh như băng nói “Nhạc Trừng, có giả chết cũng đừng có chọn hôm nay. Hôm nay chúng ta đều phải tiễn Lâm Thiếu đi đến đoạn đường cuối cùng.”
“Tiễn Lâm Thiếu?” Rất nhiều ngày rồi, Nhạc Trừng mới lần đầu tiên nói chuyện với Mạc Dực, châm chọc mà nhìn hắn “Chúng ta còn có mặt mũi mà đưa tiễn à? Không sợ Lâm Thiếu nhìn thấy sẽ ghê tởm? Khiến cho hắn đi cũng không được thoải mái sao?!”
“Không tồi, cậu cuối cùng cũng nói chuyện. Tôi còn nghĩ cậu thực sự câm rồi.” Mạc Dực nói “Tôi biết cậu đem chuyện này đổ lên đầu tôi, tôi bây giờ đang đứng đây, nếu cậu không vừa mắt, đánh tôi đi.”
“Đánh cậu? A Dực, cậu nghĩ thật hay làm sao. Tôi đánh cậu, Lâm Thiếu sẽ thấy đau. Tôi không đánh cậu, một đầu ngón tay cũng không chạm vào cậu!”
Mạc Dực giận dữ cười lớn, chỉa thẳng ngón cái mà khen hắn “Được, cậu lợi hại lắm! Vậy cậu cứ việc ở trong này mà đần đến chết đi. Cậu không tiễn Lâm Thiếu, tôi tiễn!”
Hắn xoay người dợm bước ra cửa, bỗng nhiên Nhạc Trừng ở phía sau, thanh âm xót xa nói “A Quý kia, một phần tôi cũng không bán.”
Mạc Dực mãnh liệt quay lại “Cậu nói cái gì?”
“Một phần quyền sở hữu A Quý, tôi không bán! Đừng tưởng rằng cậu ta đã thuộc về cậu và Mộ Dung Duy, vẫn còn của tôi một phần, ai cũng đừng hòng mong nuốt lấy.”
Sắc mặt Mạc Dực âm trầm xuống, đi đến trước mặt Nhạc Trừng, thật sâu nhìn chòng chọc vào mắt hắn “Cậu nói lại lần nữa xem.”
Nhạc Trừng lạnh lùng mà cười “Cứ đánh một tiếng trước với cậu, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng quyền lợi của tôi với A Quý, để xem ngày nào có tâm tình đã. Có lẽ là ngày mai, có lẽ là mười năm sau, ai biết được? Cậu cùng với họ Mộ Dung kia cứ chậm rãi mà chờ đi.”
Mạc Dực cũng lạnh lùng cười lại “Cậu nghĩ rằng tôi và Mộ Dung Duy sẽ để cho cậu thượng A Quý?”
“Không cần uy hiếp tôi, A Dực. Mọi người kẻ tám lạng người nửa cân. Cậu có tiền tôi cũng có, cậu có thể tìm người giúp cậu làm việc, tôi cũng có thể tìm được người của tôi. Nếu không, mọi người cứ chiếu theo quy ước mà tới, không cần ngoại nhân nhúng tay vào. Theo thỏa thuận từ trước, tôi muốn khi đến lượt, liền đem A Quý đến một tối cho tôi.”
Mạc Dực hạ giọng “Cậu nằm mơ!”
Nhạc Trừng chẳng thèm đếm xỉa, đối với ánh mắt lạnh lẽo khiến kẻ khác phải khiếp đảm không thôi của Mạc Dực, khinh thường cười “A Dực, cậu không thể độc tài như thế được. Ước định của chúng ta ban đầu, không có gì có thể thay đổi đâu!”
Mạc Dực minh bạch, Nhạc Trừng là làm thực sự.
Hắn suy nghĩ một chút, thay đổi loại khẩu khí ân cần hơn “Nhạc Trừng, người cậu hận chính là tôi, cậu đối phó với mình tôi là đủ rồi, tội gì mà kéo A Quý vào chuyện này? A Quý là người vô tội. Nhạc Trừng, đây không phải là chuyện cậu nên làm, Lâm Thiếu sẽ không thích đâu, Nhạc Trừng.”
Nhạc Trừng lại giống như bị xúc động, biểu tình lãnh liệt rốt cuộc cũng dịu đi.
Hắn thở dài một tiếng, thần sắc mang theo vài phần cô đơn, nhẹ nhàng nói “A Dực, tôi chính là muốn đối phó cậu. Tôi biết, cậu là thật lòng với A Quý, chính vì vậy, tôi càng muốn giữ lại quyền lợi tùy thời có thể thượng A Quý. Tôi phải khắc một đinh vào lòng cậu vĩnh viễn, cho cậu mãi mãi không quên được Lâm Thiếu.”
Mọi người đều đứng đợi ở hành lang, đợi thật lâu, mới thấy Mạc Dực vẻ mặt bình tĩnh từ trong phòng Nhạc Trừng đi ra.
An Lăng hỏi “Nhạc Trừng đâu?”
“Hắn không đi.” Mạc Dực khi lướt qua bọn họ ném lại ba chữ.
“A Dực, cậu đi đâu?” Mộ Dung Duy ở phía sau lớn tiếng hỏi “Lễ truy điệu Lâm Thiếu sắp đến rồi, cậu không đi sao?”
“Không đi! Các cậu ai còn mặt mũi thì đi đi.”
An Lăng nhìn Mạc Dực hung hăng đá cửa bước vào phòng, sửng sốt một hồi, thì thào cười khổ “Tỉ mỉ ngẫm lại, tôi cũng chẳng có mặt mũi mà đi. Được, tất cả mọi người đừng đi nữa, trở về phòng ngủ thôi.”
“Tôi đi.” Trương Quý bỗng nhiên mở miệng, nói hai chữ.
Mộ Dung Duy kinh ngạc quan sát Trương Quý, chỉ chốc lát, dứt khoát mà nói “Bọn tôi không đi, cậu cũng không được đi, cùng tôi ở trong phòng, ít cho tôi phải lo lắng lung tung nữa.”
Kết quả, đoạn đường đi cuối cùng của Lâm Thiếu, bọn họ năm người không một ai đi tiễn.
Có lẽ bởi vì không tiễn, cho nên Lâm Thiếu vẫn còn không đi. Bóng dáng hắn dường như vẫn tồn tại, tiếng cười làm càn của hắn cũng phảng phất quanh đây.
Ngay cả bên trong phòng ăn cũng vẫn đặt ghế dựa cho hắn, rồi giống như hắn sẽ tùy thời vui vẻ chạy vào, tặng cho mỗi người một cái hôn thật nhiệt tình.
Một số người, cư nhiên phải đợi đến khi mất đi, mới biết không thể nào quên được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.