Vị Thần Minh Này Từ Trước Tới Giờ Không Hiện Thân
Chương 2: Cao Nhân Chỉ Đi Ngang Qua (2)
Mưu Sinh Nhâm Chuyển Bồng
07/10/2021
Ừm?
Từ Dạ cầm thứ kia ra, nhìn chăm chú.
“Bản đồ cổ?”
“ĐM!”
Đây chính là tấm bản đồ cổ hắn đã tìm được trong lúc thu dọn đồ đạc ở phòng cũ trước khi xuyên việt.
Cũng chính vì tấm bản đồ cổ này kích phát lực lượng thần bí, hút Từ Dạ tới trên người “Từ Dạ”.
Không nghĩ tới thứ này cũng xuyên việt tới đây.
Cái đồ chơi này rất tà môn.
Từ Dạ hơi kinh ngạc.
Xem xét một lát, hắn phát hiện đường vân phía trên vô cùng tinh xảo, đường cong ưu mỹ như một bức tranh sơn thủy vậy.
Trong sơn thủy còn có dính không ít bụi.
Có lẽ là vì nắm lực lượng của nguyên chủ trong tay, khi Từ Dạ tập trung tinh thần, tấm bản đồ cổ kia lại có thể ánh lên tia huỳnh quang.
Vèo!
Bản đồ cổ lơ lửng giữa trời, như được trải ra trước mặt hắn, lẳng lặng nằm đó tùy ý Từ Dạ thưởng thức.
Toàn bộ đường vân trên bản đồ cổ phát sáng lên, hệt như Thanh Minh Thượng Hà Đồ hắn từng thấy ở Viện Bảo Tàng Trung Quốc kiếp trước.
Trong lúc nhất thời, Từ Dạ sửng sốt.
Quan sát trong chốc lát, đột nhiên Từ Dạ cảm thấy quen thuộc.
“Đây là… Bản đồ Thanh Hà quận?”
Sơn thủy hiện ra trên bản đồ cổ chính là bản đồ Thanh Hà quận, có đường lớn dài mấy chục dặm cùng với Nguyên Thanh sơn mạch kéo dài hơn mười dặm, còn có ngàn mẫu ruộng cạn không một ngọn cỏ.
Sông núi, đồng ruộng, Thanh Hà thành đều xuất hiện trên bản đồ.
Thật lạ, vì sao thứ hắn thấy lần trước không phải bản đồ này?
“Lẽ nào nó có thể thay đổi dựa theo vị trí của mình sao?”
Từ Dạ hiếu kỳ, tới gần bản đồ, tỉ mỉ quan sát.
Hắn cảm thấy bản đồ cổ phát ra tia huỳnh quang này càng giống với bản đồ sa bàn nhỏ nhắn tinh xảo, tràn đầy cảm giác lập thể.
Khuyết điểm duy nhất của nó là nó quá nhỏ, rất khó nhìn rõ chi tiết cụ thể.
Từ Dạ lại nhích lại gần hơn. Tinh thần tập trung cao độ.
Cũng không biết vì sao, khi hắn bừng tỉnh đã cảm thấy tinh thần của mình như đã thành lập liên hệ nào đó với bản đồ cổ, phảng phất như hắn có thể cảm ứng được một loại lực lượng thần bí khó lường.
“Tình huống này là thế nào?”
Từ Dạ vươn tay ra, muốn chạm vào bản đồ kia.
Phù!
Tay hắn lại có thể xuyên qua bản đồ một cách thần kỳ.
Bản đồ cổ như đang sống lại, bắt đầu vặn vẹo, liên hệ tinh thần với Từ Dạ lại càng thêm mạnh mẽ hơn, gần như đã đạt tới cực hạn.
Trong lúc vặn vẹo kịch liệt, bụi trên bản đồ cổ bay lên. Vọt vào trong mũi Từ Dạ.
“Ha…”
“Ha… Ha… Hắt xì---”
Ngay sau đó, bản đồ cổ vặn vẹo, hóa thành một vệt sáng chui thẳng vào mi tâm Từ Dạ, tiến vào thế giới tinh thần, biến mất không thấy gì nữa.
“???”
Từ Dạ mờ mịt nhìn xung quanh.
“Nó chạy đi đâu rồi?”
Mặc dù không hiểu rõ cái đồ chơi này có tác dụng gì, nhưng Từ Dạ đã dự cảm được, rất có thể thứ này là bảo bối khó gặp.
Hắn xuống giường, tìm trái tìm phải.
Cùng lúc đó, trên bầu trời vạn lý phía đông Thanh Hà quận, có một đám mây đen nhanh chóng tụ hội, một trận cuồng phong mãnh liệt cuốn ra mây đen cuộn cuộn đánh về phía Thanh Hà quận.
Ầm ầm!!
Cuồng phong gào thét, thế không thể đỡ lao thẳng xuống sông núi, đại địa.
Cát bụi tung bay, cuốn đầy trời đất.
…
Thanh Hà trấn.
Có tu hành giả bay lên giữa không trung quan sát dị động, thấy tình thế không ổn, hắn ta lập tức thổi kèn lệnh.
“Ô…”
Đội tuần tra Thanh Hà trấn bay về phía tường thành, nhìn lên bầu trời.
Nhìn bầu trời cuốn đầy cát bụi lẫn đồ vật, sắc mặt ai nấy đều rất ngưng trọng.
Đội trưởng đội thủ thành rút trường kiếm hướng thẳng lên trời, hô to: “Cẩn thận Phong yêu ma quấy phá! Chú ý phòng bị!”
“Phong yêu ma quấy phá, chú ý phòng bị!”
Lúc này, Triệu Thủ Kính - tu hành giả đệ thất cảnh tọa trấn Thanh Hà trấn – đang nhắm mắt đả tọa, chợt thấy cuồng phong mãnh liệt cuốn lên, rung động vù vù.
Triệu Thủ Kính giật mình mở mắt: “Có đại năng tới gần?”
Triệu Thủ Kính hóa thành một hư ảnh lướt đến giữa không trung, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía chân trời.
Mây đen cuốn tới.
Triệu Thủ Kính chắp tay với đám mây đen kia, nói: “Không biết là vị tiền bối nào, mong tiền bối hiện thân gặp mặt.”
Hắn ta chắp tay khom người thi lễ.
Cuồng phong cuốn mây đen xẹt qua đỉnh đầu Triệu Thủ Kính, bay về phía xa.
Triệu Thủ Kính nhìn mây đen đã đi xa, bất đắc dĩ than thầm một tiếng, sau đó truyền âm cho đội tuần tra: “Không cần hoang mang, cao nhân chỉ đi ngang qua.”
Binh sĩ và đội tuần tra ở Thanh Hà thành đều thở phào nhẹ nhõm.
Tình huống ở Thanh Hà quận rất không tốt. Nửa năm qua, hạn hán càng lúc càng nghiêm trọng, lương thực bách tính tồn trữ trong nhà gần như đã dùng hết, vài chỗ còn xuất hiện người chết đói.
Nếu lại bị yêu ma xâm lấn, chẳng khác gì họa vô đơn chí.
Từ Dạ cầm thứ kia ra, nhìn chăm chú.
“Bản đồ cổ?”
“ĐM!”
Đây chính là tấm bản đồ cổ hắn đã tìm được trong lúc thu dọn đồ đạc ở phòng cũ trước khi xuyên việt.
Cũng chính vì tấm bản đồ cổ này kích phát lực lượng thần bí, hút Từ Dạ tới trên người “Từ Dạ”.
Không nghĩ tới thứ này cũng xuyên việt tới đây.
Cái đồ chơi này rất tà môn.
Từ Dạ hơi kinh ngạc.
Xem xét một lát, hắn phát hiện đường vân phía trên vô cùng tinh xảo, đường cong ưu mỹ như một bức tranh sơn thủy vậy.
Trong sơn thủy còn có dính không ít bụi.
Có lẽ là vì nắm lực lượng của nguyên chủ trong tay, khi Từ Dạ tập trung tinh thần, tấm bản đồ cổ kia lại có thể ánh lên tia huỳnh quang.
Vèo!
Bản đồ cổ lơ lửng giữa trời, như được trải ra trước mặt hắn, lẳng lặng nằm đó tùy ý Từ Dạ thưởng thức.
Toàn bộ đường vân trên bản đồ cổ phát sáng lên, hệt như Thanh Minh Thượng Hà Đồ hắn từng thấy ở Viện Bảo Tàng Trung Quốc kiếp trước.
Trong lúc nhất thời, Từ Dạ sửng sốt.
Quan sát trong chốc lát, đột nhiên Từ Dạ cảm thấy quen thuộc.
“Đây là… Bản đồ Thanh Hà quận?”
Sơn thủy hiện ra trên bản đồ cổ chính là bản đồ Thanh Hà quận, có đường lớn dài mấy chục dặm cùng với Nguyên Thanh sơn mạch kéo dài hơn mười dặm, còn có ngàn mẫu ruộng cạn không một ngọn cỏ.
Sông núi, đồng ruộng, Thanh Hà thành đều xuất hiện trên bản đồ.
Thật lạ, vì sao thứ hắn thấy lần trước không phải bản đồ này?
“Lẽ nào nó có thể thay đổi dựa theo vị trí của mình sao?”
Từ Dạ hiếu kỳ, tới gần bản đồ, tỉ mỉ quan sát.
Hắn cảm thấy bản đồ cổ phát ra tia huỳnh quang này càng giống với bản đồ sa bàn nhỏ nhắn tinh xảo, tràn đầy cảm giác lập thể.
Khuyết điểm duy nhất của nó là nó quá nhỏ, rất khó nhìn rõ chi tiết cụ thể.
Từ Dạ lại nhích lại gần hơn. Tinh thần tập trung cao độ.
Cũng không biết vì sao, khi hắn bừng tỉnh đã cảm thấy tinh thần của mình như đã thành lập liên hệ nào đó với bản đồ cổ, phảng phất như hắn có thể cảm ứng được một loại lực lượng thần bí khó lường.
“Tình huống này là thế nào?”
Từ Dạ vươn tay ra, muốn chạm vào bản đồ kia.
Phù!
Tay hắn lại có thể xuyên qua bản đồ một cách thần kỳ.
Bản đồ cổ như đang sống lại, bắt đầu vặn vẹo, liên hệ tinh thần với Từ Dạ lại càng thêm mạnh mẽ hơn, gần như đã đạt tới cực hạn.
Trong lúc vặn vẹo kịch liệt, bụi trên bản đồ cổ bay lên. Vọt vào trong mũi Từ Dạ.
“Ha…”
“Ha… Ha… Hắt xì---”
Ngay sau đó, bản đồ cổ vặn vẹo, hóa thành một vệt sáng chui thẳng vào mi tâm Từ Dạ, tiến vào thế giới tinh thần, biến mất không thấy gì nữa.
“???”
Từ Dạ mờ mịt nhìn xung quanh.
“Nó chạy đi đâu rồi?”
Mặc dù không hiểu rõ cái đồ chơi này có tác dụng gì, nhưng Từ Dạ đã dự cảm được, rất có thể thứ này là bảo bối khó gặp.
Hắn xuống giường, tìm trái tìm phải.
Cùng lúc đó, trên bầu trời vạn lý phía đông Thanh Hà quận, có một đám mây đen nhanh chóng tụ hội, một trận cuồng phong mãnh liệt cuốn ra mây đen cuộn cuộn đánh về phía Thanh Hà quận.
Ầm ầm!!
Cuồng phong gào thét, thế không thể đỡ lao thẳng xuống sông núi, đại địa.
Cát bụi tung bay, cuốn đầy trời đất.
…
Thanh Hà trấn.
Có tu hành giả bay lên giữa không trung quan sát dị động, thấy tình thế không ổn, hắn ta lập tức thổi kèn lệnh.
“Ô…”
Đội tuần tra Thanh Hà trấn bay về phía tường thành, nhìn lên bầu trời.
Nhìn bầu trời cuốn đầy cát bụi lẫn đồ vật, sắc mặt ai nấy đều rất ngưng trọng.
Đội trưởng đội thủ thành rút trường kiếm hướng thẳng lên trời, hô to: “Cẩn thận Phong yêu ma quấy phá! Chú ý phòng bị!”
“Phong yêu ma quấy phá, chú ý phòng bị!”
Lúc này, Triệu Thủ Kính - tu hành giả đệ thất cảnh tọa trấn Thanh Hà trấn – đang nhắm mắt đả tọa, chợt thấy cuồng phong mãnh liệt cuốn lên, rung động vù vù.
Triệu Thủ Kính giật mình mở mắt: “Có đại năng tới gần?”
Triệu Thủ Kính hóa thành một hư ảnh lướt đến giữa không trung, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía chân trời.
Mây đen cuốn tới.
Triệu Thủ Kính chắp tay với đám mây đen kia, nói: “Không biết là vị tiền bối nào, mong tiền bối hiện thân gặp mặt.”
Hắn ta chắp tay khom người thi lễ.
Cuồng phong cuốn mây đen xẹt qua đỉnh đầu Triệu Thủ Kính, bay về phía xa.
Triệu Thủ Kính nhìn mây đen đã đi xa, bất đắc dĩ than thầm một tiếng, sau đó truyền âm cho đội tuần tra: “Không cần hoang mang, cao nhân chỉ đi ngang qua.”
Binh sĩ và đội tuần tra ở Thanh Hà thành đều thở phào nhẹ nhõm.
Tình huống ở Thanh Hà quận rất không tốt. Nửa năm qua, hạn hán càng lúc càng nghiêm trọng, lương thực bách tính tồn trữ trong nhà gần như đã dùng hết, vài chỗ còn xuất hiện người chết đói.
Nếu lại bị yêu ma xâm lấn, chẳng khác gì họa vô đơn chí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.