Vị Thầy Giáo Đáng Ghét Ấy Lại Là Sếp Của Tôi
Chương 36: Ngoại truyện 1: Cuối cùng cũng gặp được em (1)
Mộng Linh Chi Tuyết
03/05/2024
Khoảng năm năm trước, Trần Minh Viễn bắt đầu mở công ty riêng của mình với tên gọi Xwonder Games.
Anh cũng chẳng biết tại sao bản thân lại đặt cái tên này nữa, trong đầu tự dưng nảy ra ý nghĩ đặt tên như vậy thôi, với cả nghe cũng cảm thấy khá mượt tai nên anh đã đặt cái tên cho công ty như vậy.
Nói đến lịch sử thành lập của công ty thì phải kể đến chuyện hơn ba năm trước.
Ban đầu Trần Đức muốn anh kế thừa sản nghiệp của gia đình là tập đoàn Dương Trần nhưng anh lại không chịu. Vì tập đoàn chính là tâm huyết cả đời của ông nên khi bị anh từ chối, ông đã tức giận suốt mấy ngày qua khiến Dương Ninh Ninh đau đầu không thôi.
Cho đến một ngày, khi ông nghe tới việc Trần Minh Viễn muốn thành lập công ty của riêng mình thì ông đã mất hết kiên nhẫn, chỉ thẳng tay vào mặt anh nói: “Anh giỏi lắm, thế thì tự đi mà thành lập công ty riêng của anh đi, tiền vốn tự bỏ ra, đừng có tới đây cầu xin bố anh!”
Trần Minh Viễn cũng biết rõ bố mình đang rất tức giận nhưng biết làm sao được bây giờ, anh chẳng có chút hứng thú nào với tập đoàn Dương Trần nhà mình cả, chẳng thà sau này để cho em trai anh kế nghiệp thì hơn.
Nhưng một thời gian sau đó, khi Trần Minh Tiến biết được chuyện này cũng tức giận không thôi, năm đó cậu ta còn nhỏ tuổi nên chỉ biết ăn chơi với học hành, không có suy nghĩ sâu xa hơn.
Huống hồ năm cậu ta còn nhỏ tuổi đã có ước mơ trở thành một họa sĩ thực thụ. Trần Minh Tiến cứ ngỡ rằng anh trai sẽ tiếp quản tập đoàn của gia đình nên cậu ta nghĩ, sau này bản thân cứ yên bình mà sống với cái nghề này. Nhưng lại không ngờ rằng anh trai cũng vì theo đuổi ước mơ mà để Trần Đức biến cậu ta thành người kế nghiệp tiếp theo của tập đoàn. Từ ấy Trần Minh Tiến cạch mặt anh trai, không thèm nói chuyện với anh nữa.
Vì không nhận được bất cứ sự hỗ trợ nào từ gia đình nên anh chỉ có thể tự thân lập nghiệp, vào thời điểm đó anh chật vật tự kiếm tiền để có vốn riêng. Mọi công việc anh làm hầu như đều đã từng trải qua hết, giống như một người bình thường chứ không phải con trai cả của chủ tịch tập đoàn Dương Trần.
Dương Ninh Ninh khi biết con trai vất vả như vậy cũng rất thương con, bà thậm chí còn cho anh rất nhiều tiền để giúp đỡ con trai lập nghiệp nhưng ngược lại Trần Minh Viễn từ chối không nhận. Anh cho rằng mình cũng cần nếm trải sự vất vả ấy để có thể hiểu được ngày xưa bố mẹ đã vất vả gây dựng cơ nghiệp để có được tập đoàn Dương Trần ngày nay như thế nào.
Thậm chí đã có khoảng thời gian anh sang nước ngoài để kiếm tiền và xây dựng các mối quan hệ, cho đến gần ba năm sau mới trở về nước.
Khi số vốn đã đủ trong tay anh bắt đầu thành lập công ty nhỏ của mình, đặt cho nó một cái tên là Xwonder Games.
Lúc đó anh phải vất vả tìm kiếm các nhà đầu tư để có đủ số vốn tạo ra một tựa game online.
Với một công ty nhỏ mà làm game online cũng khá nguy hiểm, bởi tiền vận hành máy chủ và tiền để trả lương cho nhân viên, mọi thứ cũng đã rất tốn kém rồi. Nếu như tựa game không thành công thì có lẽ anh cũng buộc phải từ bỏ.
Lại nói, trước khi Trần Minh Viễn bắt đầu xây dựng cơ nghiệp, Trần Đức đã đưa ra một điều kiện với anh đó là, nếu như công ty riêng của anh thành công thì ông sẽ đầu tư rót vốn giúp anh, còn nếu không thì anh buộc phải trở về tập đoàn kế thừa sản nghiệp.
Tuy Trần Minh Viễn đã đồng ý với điều kiện trên nhưng thật không dễ dàng mà từ bỏ niềm đam mê của mình, suốt ba năm qua bản thân đã kiếm tiền vất vả để lập nghiệp thế nào anh đều biết. Nếu bây giờ mà thất bại thì sẽ đem lại cho anh nhiều sự tiếc nuối, nhưng đổi lại anh cũng đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc điều hành quản lý công ty. Nên nếu buộc phải quay về tiếp quản tập đoàn thì anh cũng đã có tự tin để có thể điều hành nó.
Chỉ là anh không muốn tiếp quản thôi.
Sau một thời gian dài, công ty đã cho ra mắt tựa game online đầu tiên có tên Du hành vũ trụ.
Vào thời điểm mới ra mắt chỉ có vỏn vẹn một vài người chơi, tuy anh cảm thấy hơi tủi thân nhưng vì trò chơi mới ra mắt, anh luôn an ủi chính mình rằng, rồi một ngày nào đó nó sẽ hot lên thôi.
Không chỉ phát triển trò chơi, thỉnh thoảng anh vẫn vào game với tư cách một người chơi bình thường, anh muốn chính mình trải nghiệm xem trò chơi có vấn đề gì không, sau đó ghi chép và sẽ điều chỉnh lại cùng với các nhân viên dưới trướng một thể.
Trong quá trình chơi thử, anh nhận được lời mời kết giao từ một người chơi, là nhân vật nữ.
Cái tên thật ấn tượng, “Ánh sao ban đêm.”
Còn tên anh đặt trong game là “Bóng tối.”
Vì đang thử hết các tính năng của trò chơi nên anh đã ấn đồng ý kết giao, dù sao Trần Minh Viễn cũng muốn biết xem những người chơi thật sự ở đây họ đã có một trải nghiệm chơi game như thế nào, có tốt hay không.
Ngay lúc đó Trần Minh Viễn nhận được lời mời vào đội, đắn đo một hồi mới quyết định ấn đồng ý, sau khi vào đội, tai nghe của anh phát ra giọng nói của một cô gái trẻ:
“Alo, đằng kia có nghe rõ tôi nói không vậy?”
Giọng nói ngọt ngào, trẻ trung và năng động cất lên, khiến con tim anh như hụt đi một nhịp vậy.
Đã lâu Trần Minh Viễn không nói chuyện riêng thế này với người khác phái nên có chút khó khăn mở miệng, lát sau đó mới có thể chậm rãi đáp lại: “A…alo?”
Khi giọng nói ồm ồm của người đàn ông thoáng cất lên, cô gái có tên “Ánh sao ban đêm” này đột nhiên ồ một tiếng: “Hóa ra là một anh trai à? Chào anh nhé!”
“Chào em.” Anh cũng đáp lại.
Ấn tượng đầu tiên của anh về cô gái này là một người năng động, giọng nói thanh thoát cất lên thực mê hoặc lòng người.
Nghe chừng có vẻ trẻ hơn anh rất nhiều tuổi.
Lại nghe thấy cô cất giọng: “Hay quá, em cũng mới chơi game này nè, mà chơi từ nãy tới giờ chẳng thấy ai hết ngoài NPC.” Song anh lại nghe thấy cô thở dài một tiếng: “May quá, rốt cuộc em cũng tìm được một player thật sự rồi.”
“Chính là anh đó!” Rồi lại nghe thấy cô cười một tiếng.
Thoạt nghe có vẻ hiểu rằng, trong trò chơi này dường như chẳng có lấy nổi một bóng người.
Vì đang đóng vai một người bình thường nên anh chỉ có thể nói: “Ừm, anh cũng thấy vậy.”
Trong lòng Trần Minh Viễn lúc này đã thật tan nát, thời gian tới anh nhất định phải cùng bộ phận PR cho quảng bá trò chơi nhiều nhất có thể để thu hút thêm người chơi mới được.
Vừa mới dứt câu thì đột nhiên anh nghe thấy cô hỏi mình: “Anh gì ơi, em có thể gọi anh là gì đây? Tên trong game hay là tên thật của anh?”
Trần Minh Viễn ngừng lại trong giây lát, nghĩ kỹ thì anh với cô có lẽ cũng chẳng gặp nhau hay có ý định quen biết gì cả. Đành chỉ có thể lợi dụng cô để giúp trò chơi của mình phát triển tốt hơn.
Anh trả lời, giọng nói vô cùng êm tai: “Gọi anh Bóng tối là được rồi.”
Mới đó đã hỏi tên thật của anh, cô gái này cũng năng động phết.
“Ừm ừm, anh Bóng tối, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Hỏi tuổi tác cho dễ xưng hô hơn? Cái này chắc có lẽ anh trả lời được.
“Hai mươi sáu tuổi.”
“Hai mươi sáu? Chúng ta cách nhau nhiều tuổi quá nhỉ? Năm nay em mới mười tám thôi!” Cô gái bên kia cười hì hì rồi lại nói tiếp: “Tên em là Lê Uyển Đình, thực sự em không quen được gọi tên trong game cho lắm, cho nên anh cứ gọi em là Uyển Đình đi nhé!”
Vậy mà cô nhóc này lại nói cho anh biết tên thật, Trần Minh Viễn không khỏi cảm thấy áy náy, nhưng vì ý định ban đầu nên anh cũng đành bỏ qua, không thể nói cho cô biết thêm gì về mình được.
Dẫu sao cũng chỉ là một người lạ quen qua mạng mà thôi, cũng đâu có gặp nhau ngoài đời thực đâu, đối với anh biết nhiều cũng chẳng để làm gì cả.
Anh mỉm cười: “Ừm, Uyển Đình, sau này anh sẽ gọi em như thế.”
Anh cũng chẳng biết tại sao bản thân lại đặt cái tên này nữa, trong đầu tự dưng nảy ra ý nghĩ đặt tên như vậy thôi, với cả nghe cũng cảm thấy khá mượt tai nên anh đã đặt cái tên cho công ty như vậy.
Nói đến lịch sử thành lập của công ty thì phải kể đến chuyện hơn ba năm trước.
Ban đầu Trần Đức muốn anh kế thừa sản nghiệp của gia đình là tập đoàn Dương Trần nhưng anh lại không chịu. Vì tập đoàn chính là tâm huyết cả đời của ông nên khi bị anh từ chối, ông đã tức giận suốt mấy ngày qua khiến Dương Ninh Ninh đau đầu không thôi.
Cho đến một ngày, khi ông nghe tới việc Trần Minh Viễn muốn thành lập công ty của riêng mình thì ông đã mất hết kiên nhẫn, chỉ thẳng tay vào mặt anh nói: “Anh giỏi lắm, thế thì tự đi mà thành lập công ty riêng của anh đi, tiền vốn tự bỏ ra, đừng có tới đây cầu xin bố anh!”
Trần Minh Viễn cũng biết rõ bố mình đang rất tức giận nhưng biết làm sao được bây giờ, anh chẳng có chút hứng thú nào với tập đoàn Dương Trần nhà mình cả, chẳng thà sau này để cho em trai anh kế nghiệp thì hơn.
Nhưng một thời gian sau đó, khi Trần Minh Tiến biết được chuyện này cũng tức giận không thôi, năm đó cậu ta còn nhỏ tuổi nên chỉ biết ăn chơi với học hành, không có suy nghĩ sâu xa hơn.
Huống hồ năm cậu ta còn nhỏ tuổi đã có ước mơ trở thành một họa sĩ thực thụ. Trần Minh Tiến cứ ngỡ rằng anh trai sẽ tiếp quản tập đoàn của gia đình nên cậu ta nghĩ, sau này bản thân cứ yên bình mà sống với cái nghề này. Nhưng lại không ngờ rằng anh trai cũng vì theo đuổi ước mơ mà để Trần Đức biến cậu ta thành người kế nghiệp tiếp theo của tập đoàn. Từ ấy Trần Minh Tiến cạch mặt anh trai, không thèm nói chuyện với anh nữa.
Vì không nhận được bất cứ sự hỗ trợ nào từ gia đình nên anh chỉ có thể tự thân lập nghiệp, vào thời điểm đó anh chật vật tự kiếm tiền để có vốn riêng. Mọi công việc anh làm hầu như đều đã từng trải qua hết, giống như một người bình thường chứ không phải con trai cả của chủ tịch tập đoàn Dương Trần.
Dương Ninh Ninh khi biết con trai vất vả như vậy cũng rất thương con, bà thậm chí còn cho anh rất nhiều tiền để giúp đỡ con trai lập nghiệp nhưng ngược lại Trần Minh Viễn từ chối không nhận. Anh cho rằng mình cũng cần nếm trải sự vất vả ấy để có thể hiểu được ngày xưa bố mẹ đã vất vả gây dựng cơ nghiệp để có được tập đoàn Dương Trần ngày nay như thế nào.
Thậm chí đã có khoảng thời gian anh sang nước ngoài để kiếm tiền và xây dựng các mối quan hệ, cho đến gần ba năm sau mới trở về nước.
Khi số vốn đã đủ trong tay anh bắt đầu thành lập công ty nhỏ của mình, đặt cho nó một cái tên là Xwonder Games.
Lúc đó anh phải vất vả tìm kiếm các nhà đầu tư để có đủ số vốn tạo ra một tựa game online.
Với một công ty nhỏ mà làm game online cũng khá nguy hiểm, bởi tiền vận hành máy chủ và tiền để trả lương cho nhân viên, mọi thứ cũng đã rất tốn kém rồi. Nếu như tựa game không thành công thì có lẽ anh cũng buộc phải từ bỏ.
Lại nói, trước khi Trần Minh Viễn bắt đầu xây dựng cơ nghiệp, Trần Đức đã đưa ra một điều kiện với anh đó là, nếu như công ty riêng của anh thành công thì ông sẽ đầu tư rót vốn giúp anh, còn nếu không thì anh buộc phải trở về tập đoàn kế thừa sản nghiệp.
Tuy Trần Minh Viễn đã đồng ý với điều kiện trên nhưng thật không dễ dàng mà từ bỏ niềm đam mê của mình, suốt ba năm qua bản thân đã kiếm tiền vất vả để lập nghiệp thế nào anh đều biết. Nếu bây giờ mà thất bại thì sẽ đem lại cho anh nhiều sự tiếc nuối, nhưng đổi lại anh cũng đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc điều hành quản lý công ty. Nên nếu buộc phải quay về tiếp quản tập đoàn thì anh cũng đã có tự tin để có thể điều hành nó.
Chỉ là anh không muốn tiếp quản thôi.
Sau một thời gian dài, công ty đã cho ra mắt tựa game online đầu tiên có tên Du hành vũ trụ.
Vào thời điểm mới ra mắt chỉ có vỏn vẹn một vài người chơi, tuy anh cảm thấy hơi tủi thân nhưng vì trò chơi mới ra mắt, anh luôn an ủi chính mình rằng, rồi một ngày nào đó nó sẽ hot lên thôi.
Không chỉ phát triển trò chơi, thỉnh thoảng anh vẫn vào game với tư cách một người chơi bình thường, anh muốn chính mình trải nghiệm xem trò chơi có vấn đề gì không, sau đó ghi chép và sẽ điều chỉnh lại cùng với các nhân viên dưới trướng một thể.
Trong quá trình chơi thử, anh nhận được lời mời kết giao từ một người chơi, là nhân vật nữ.
Cái tên thật ấn tượng, “Ánh sao ban đêm.”
Còn tên anh đặt trong game là “Bóng tối.”
Vì đang thử hết các tính năng của trò chơi nên anh đã ấn đồng ý kết giao, dù sao Trần Minh Viễn cũng muốn biết xem những người chơi thật sự ở đây họ đã có một trải nghiệm chơi game như thế nào, có tốt hay không.
Ngay lúc đó Trần Minh Viễn nhận được lời mời vào đội, đắn đo một hồi mới quyết định ấn đồng ý, sau khi vào đội, tai nghe của anh phát ra giọng nói của một cô gái trẻ:
“Alo, đằng kia có nghe rõ tôi nói không vậy?”
Giọng nói ngọt ngào, trẻ trung và năng động cất lên, khiến con tim anh như hụt đi một nhịp vậy.
Đã lâu Trần Minh Viễn không nói chuyện riêng thế này với người khác phái nên có chút khó khăn mở miệng, lát sau đó mới có thể chậm rãi đáp lại: “A…alo?”
Khi giọng nói ồm ồm của người đàn ông thoáng cất lên, cô gái có tên “Ánh sao ban đêm” này đột nhiên ồ một tiếng: “Hóa ra là một anh trai à? Chào anh nhé!”
“Chào em.” Anh cũng đáp lại.
Ấn tượng đầu tiên của anh về cô gái này là một người năng động, giọng nói thanh thoát cất lên thực mê hoặc lòng người.
Nghe chừng có vẻ trẻ hơn anh rất nhiều tuổi.
Lại nghe thấy cô cất giọng: “Hay quá, em cũng mới chơi game này nè, mà chơi từ nãy tới giờ chẳng thấy ai hết ngoài NPC.” Song anh lại nghe thấy cô thở dài một tiếng: “May quá, rốt cuộc em cũng tìm được một player thật sự rồi.”
“Chính là anh đó!” Rồi lại nghe thấy cô cười một tiếng.
Thoạt nghe có vẻ hiểu rằng, trong trò chơi này dường như chẳng có lấy nổi một bóng người.
Vì đang đóng vai một người bình thường nên anh chỉ có thể nói: “Ừm, anh cũng thấy vậy.”
Trong lòng Trần Minh Viễn lúc này đã thật tan nát, thời gian tới anh nhất định phải cùng bộ phận PR cho quảng bá trò chơi nhiều nhất có thể để thu hút thêm người chơi mới được.
Vừa mới dứt câu thì đột nhiên anh nghe thấy cô hỏi mình: “Anh gì ơi, em có thể gọi anh là gì đây? Tên trong game hay là tên thật của anh?”
Trần Minh Viễn ngừng lại trong giây lát, nghĩ kỹ thì anh với cô có lẽ cũng chẳng gặp nhau hay có ý định quen biết gì cả. Đành chỉ có thể lợi dụng cô để giúp trò chơi của mình phát triển tốt hơn.
Anh trả lời, giọng nói vô cùng êm tai: “Gọi anh Bóng tối là được rồi.”
Mới đó đã hỏi tên thật của anh, cô gái này cũng năng động phết.
“Ừm ừm, anh Bóng tối, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Hỏi tuổi tác cho dễ xưng hô hơn? Cái này chắc có lẽ anh trả lời được.
“Hai mươi sáu tuổi.”
“Hai mươi sáu? Chúng ta cách nhau nhiều tuổi quá nhỉ? Năm nay em mới mười tám thôi!” Cô gái bên kia cười hì hì rồi lại nói tiếp: “Tên em là Lê Uyển Đình, thực sự em không quen được gọi tên trong game cho lắm, cho nên anh cứ gọi em là Uyển Đình đi nhé!”
Vậy mà cô nhóc này lại nói cho anh biết tên thật, Trần Minh Viễn không khỏi cảm thấy áy náy, nhưng vì ý định ban đầu nên anh cũng đành bỏ qua, không thể nói cho cô biết thêm gì về mình được.
Dẫu sao cũng chỉ là một người lạ quen qua mạng mà thôi, cũng đâu có gặp nhau ngoài đời thực đâu, đối với anh biết nhiều cũng chẳng để làm gì cả.
Anh mỉm cười: “Ừm, Uyển Đình, sau này anh sẽ gọi em như thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.