Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến
Chương 49
Bất Gian Bất Giới
27/09/2022
Mặc dù kế hoạch du lịch lần này của Lệ Nam vô cùng đột ngột nhưng mẹ hắn vẫn không phụ sự mong đợi của mọi người biến ra một đống quả đào và nho từ trong nhà, bánh mì và bánh ngọt cung cấp dồi dào, cơn thèm ăn của
Phong Ly được đánh thức nó không biết xấu hổ đòi Lệ Nam cõng trên lưng,
kết quả bị Ngôn Hành Yến lạnh lùng nhét vào lồng thú cưng hóng mát.
Tốc độ internet trên đường sắt cao tốc luôn quá chậm khiến mọi người thắc mắc liệu có phải đoàn tàu đã ra khỏi phạm vi vệ tinh rồi hay không, Ngôn Hành Yến tải file word anh họ gửi đến suốt năm phút đồng hồ, đến khi mở ra chỉ có mấy chữ đơn giản, "Những thông tin đã biết về lệ quỷ: Nam giới, từng loanh quanh ở khu nghĩa trang phía nam thành phố và khu dân cư lân cận... hết rồi???"
Ngôn Hành Yến vuốt nửa ngày, ghét bỏ hừ một tiếng rồi nhắn tin trả lời Ngôn Hành Thiện: Làm màu nửa ngày cuối cùng chỉ có vài tin tức như vậy, các anh làm cái gì đấy hả?
Ngôn Hành Thiện: Thế mày làm đi, mày làm là được chứ gì? Trí lực của lệ quỷ không khác gì người bình thường, hình thái linh hồn có thể tự do biến đổi, còn có thể chiếm xác, ai biết hiện tại nó đang bám lên người nào, đang làm gì?
Ngôn Hành Yến: Sau khi bị chiếm xác không phải là cả người âm khí nồng nặc à? Các anh không nhận ra?
Ngôn Hành Thiện: Không có việc gì tự nhiên mày đang đi đường lại dán vào người khác xong ngửi người ta hả?
Lệ Nam ngồi bên lối đi, ngón tay đặt trên tay vịn gõ lúc có lúc không, lần thứ ba hắn quay đầu lại lặng lẽ nhìn về chỗ kết nối giữa hai toa tàu, nơi đó có một người khiến hắn rất để ý... hoặc có thể là quỷ.
Hầu hết những vị khách không mua được vé ngồi sẽ chọn vé đứng, trong toa của Lệ Nam và Ngôn Hành Yến có tổng cộng năm người không mua được vé ngồi, trong đó có ba người vừa nhìn là biết cùng một gia đình, đứa bé ngồi trên va li hành lý tập trung chơi điện thoại, bố mẹ dựa chung một chỗ thân mật nói chuyện với nhau; một vị khách nữ khác mặc quần áo trông có vẻ là sinh viên đại học, cô đội mũ lưỡi trai tựa lưng vào tường nghe nhạc.
Đối tượng cuối cùng chính là người khiến Lệ Nam chú ý, so với bốn vị khách kia bề ngoài của anh ta có vẻ không phù hợp, trời nóng ba mươi tám độ nhưng người đàn ông vẫn mặc quần dài và áo khoác dạ, tóc tai lộn xộn bết lại thành lọn dính đầy bụi bặm và những thứ gì đó vừa khô vừa đen.
Từ khi xuống xe Lệ Nam đã chú ý đến anh ta, khi đó người đàn ông đứng bên lề đường yên lặng nhìn chăm chú dòng xe cộ lướt qua, xung quanh là dòng người kéo vali túi lớn túi nhỏ, chỉ có anh ta tay không đứng một mình như một lãng tử cô độc không biết nhà ở chốn nào.
Rõ ràng quần áo rất kỳ quặc nhưng xung quanh không có ai chú ý đến anh ta, rất nhiều lữ khách coi anh ta như không khí không hề phát hiện chút khác lạ nào lướt qua người đàn ông.
Vào lúc đó Lệ Nam cũng đã có dự cảm, thứ này có lẽ không phải là người, nhưng trên đời quỷ hồn lang thang nhiều vô số, không cần... quá chú ý nên Lệ Nam trực tiếp đi ngang qua anh ta tiến vào check in, nhưng không ngờ trong lúc đợi tàu hắn lại thấy người đàn ông đó, anh ta đứng cạnh phòng trà nước trong một góc xa của sảnh chờ.
Sau khi soát vé lên tàu Lệ Nam lại một lần nữa quay đầu, quả nhiên vẫn thấy người đàn ông này, vẫn là khuôn mặt không cảm xúc, nhìn kỹ còn có chút ngỡ ngàng, cứ như vậy yên tĩnh đứng cách đó không xa.
"Cậu nghĩ chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn xuyên thấu nó à?" Ngôn Hành Yến chẳng biết đã thôi đấu võ mồm với anh họ từ lúc nào, y một tay chống cằm, dùng một con mắt đấu lại hai mắt của Lệ Nam, "Nhìn ra cái gì không?"
Cảm giác thầy giáo kiểm tra bài khiến sau lưng Lệ Nam căng thẳng, hắn vô thức thu lại ý cười chăm chú trả lời: "... Là quỷ."
Ngôn Hành Yến mím chặt môi dưới như đang chế giễu: "Nói nhảm sẽ làm cậu vui à?"
Lệ Nam đang trong quá trình kiểm tra nghiệp vụ vô cùng hồi hộp đương nhiên không rảnh để ý chút chế nhạo của Ngôn Hành Yến, "Quỷ, quỷ đi theo tôi, có thể duy trì khoảng cách tức là không có ác ý, thế nhưng bị máu Cùng Kỳ ảnh hưởng nên không dám đến gần, đi theo tôi... tức là có chuyện muốn nhờ vả? Tôi có thể tháo vào tay tiến vào giấc mộng của nó xem nó muốn gì."
Nói xong Lệ Nam mong đợi nhìn về phía Ngôn Hành Yến, muốn dựa vào nét mặt của y để xác định xem mình nói có đúng hay không nhưng không ngờ vừa quay lại đã thấy gương mặt của Ngôn Hành Yến: "..."
"Sao thế?" Lệ Nam mở nắp chai nước khoáng được nhà ga cung cấp miễn phí chậm rãi uống một ngụm, hầu kết nổi lên theo đó chuyển động, Ngôn Hành Yến dùng hết tự chủ mới có thể ép bản thân dời mắt khỏi chỗ đó.
"Tôi chỉ cần cậu trả lời đúng một câu: dã quỷ. Không ngờ cậu lại có nhiều phân tích khác như vậy." Ngôn Hành Yến lấy chai nước đã được Lệ Nam "hôn" từ trong tay hắn, vừa uống vừa nhìn sắc mặt của Lệ Nam, tên kia vẫn không có cảm giác gì, rũ mắt suy tư nói: "Dã quỷ?... Tôi vẫn chưa thấy loại này, dã quỷ là gì?"
Ngôn Hành Yến cố ý để dư lại một ngụm nước nhỏ rồi trả lại chai nước cho Lệ Nam, quả nhiên đối phương phản ứng như trong dự đoán của y: "Thừa lại có chút ít, sao cậu không uống hết đi hả?" Sau đó hắn mở nắp chai tùy ý uống hết chỗ nước còn lại sau đó vứt chai vào trong túi giấy đựng rác.
Tâm trạng Ngôn Hành Yến lập tức tốt đến không thể tốt hơn, y gần như là mỉm cười giải thích nghi hoặc cho Lệ Nam: "Người chết tha hương, vì vô cùng nhớ cố thổ không cam lòng mai táng ở bên ngoài mà hóa thành dã quỷ, thường lui tới lang thang ở ven đường."
"Đây chính là cô hồn dã quỷ?" Lệ Nam lần thứ tư quay đầu nhìn về phía dã quỷ, quỷ kia như một cái bóng dưới ánh mặt trời lặng im đứng bên góc tường, thiếu nữ nghe nhạc cách nó nửa cánh tay thỉnh thoảng vươn tay lấy đồ cánh tay sẽ xuyên thấu qua cơ thể nó.
"Chết vào mùa đông, ít nhất cũng nửa năm rồi." Lệ Nam gập cái bàn nhỏ trước ghế ngồi, luồn ngón trỏ vào cái vòng đỏ đeo trên cổ tay, "Giấc mơ của nó chắc là sẽ rõ ràng chút..."
Ngôn Hành Yến ngầm cho phép hành vi của hắn, chỉ lên tiếng nhắc nhở: "Đừng ôm hy vọng quá lớn, không khá hơn cô bé trong trường lúc trước là bao đâu."
Vòng dây đỏ chậm rãi rời khỏi cổ tay, Lệ Nam cất nó vào trong túi quần, hắn ngẩng đầu nghe tiếng tàu chạy trong lòng lặng lẽ đếm thời gian.
Một giây, hai giây... 98 giây... Hai trăm giây...
Sau ba phút hắn vẫn vững vàng ngồi trên ghế của mình, tàu ổn định tiến về phía trước, vì vừa mới rời ga nên loa phát thanh yên tĩnh lạ thường.
"Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào nó không có chuyện cần nói cho chúng ta biết..." Lệ Nam đứng bật dậy lui về phía sau xem kết quả bỗng nhiên bị Ngôn Hành Yến ấn vai về lại chỗ ngồi.
"Chúng ta đã ở trong quỷ mộng rồi." Ngôn Hành Yến báo cho Lệ Nam biết một tin tức vô cùng ngoài ý muốn. Mắt của y cũng đã đổi vị trí để lộ ra mắt quỷ đen kịt, tròng mắt đỏ máu tỏa ra khí tức quỷ dị, "Ngồi xuống, chúng ta đợi thêm hai phút nếu không có chuyện gì xảy ra chúng ta sẽ đi quanh toa tàu này một vòng."
"Không phải anh ta chết vì đàon tàu chệch đường ray chứ?" Tuy đây là quỷ mộng, mọi thứ đều là giả nhưng Lệ Nam không muốn trải nghiệm chết kiểu này đâu.
"Đừng nghĩ lung tung, đừng nói nửa năm trước, mười năm nay trong nước chưa từng phát sinh tai nạn tàu trật ray hay sự cố cháy nổ gì hết." Ngôn Hành Yến chắc chắn nói nhưng y vừa mới nói xong được một giây chỗ ngồi ngay phía trước bọn họ bùng lên một ngọn lửa lớn, kèm theo ngọn lửa hừng hực cháy là một hành khách trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Lệ Nam và Ngôn Hành Yến Ngôn ì ạch đứng lên nhao nhao nhìn về phía chỗ ngồi vẫn còn dấu vết bị đốt cháy, xảy ra náo loạn lớn như vậy nhưng hành khác trong toa tàu không hề có phản ứng, ngay cả hành khách ngồi gần đó nhất vẫn duy trì hành vi lúc trước.
Quan sát kỹ sẽ thấy những người trong mộng mỗi người một việc hoặc là ngủ, nói chuyện, ăn gì đó, nhưng những động tác này đều có tính lặp lại tựa như đang xem một đoạn phim ghi hình được replay nhiều lần,
Nhưng nếu là mộng có chút lỗi nhỏ này cũng có thể hiểu. Ngôn Hành Yến trực tiếp bước dài về phía cuối toa tàu, rất nhanh y liền quay người thông báo cho Lệ Nam biết giới hạn của giấc mơ là toa tàu này, những nơi còn lại đều là bóng tối hư vô.
Lệ Nam đi tới chỗ ngồi bên cạnh người vừa biến mất khi nãy, bên trái là một cô gái hơn hai mươi tuổi đang xem phim bằng điện thoại được đặt trên bàn nhỏ, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng cười; bên phải là một người đàn ông trung niên mặc âu phục đang gọi điện thoại, vì tín hiệu trên tàu không tốt nên không ngừng alô alô.
Về người biến mất, Lệ Nam có giỏi cũng không thể thu được tin tức gì từ một đống tro bụi.
Lại ba phút nữa trôi qua khóe mắt liếc qua Lệ Nam bỗng thấy một ánh lửa, phía đầu toa tàu lại xuất hiện ngọn lửa hừng hực, ngọn lửa màu quýt bao trùm một bóng người, chỉ mấy giây ngắn ngủi bóng người cũng hóa thành tro tàn.
Tự bốc cháy một cách đột ngột, biến mất cũng nhanh, chờ khi hắn và Ngôn Hành Yến chạy đến chỉ còn lại ghế ngồi trống không.
Lần này biến mất là một hành khách ngồi bên cửa sổ, bên phải là một phụ nũ mang thai ăn mặc rộng thùng thình, trong tay cầm điện thoại miệng lẩm bẩm miệng lẩm bẩm như đang đọc cẩm nang dưỡng thai.
"Tấn công khủng bố?" Lệ Nam chỉ có thể nghĩ tới chuyện này, hắn giải thích cho Ngôn Hành Yến, "Có thể tình huống thật sự không phát sinh trên tàu mà là xe bus hoặc một phương tiện giao thông với không gian khép kín nào đó, phần tử khủng bố ép buộc hành khách, mỗi ba đến năm phút sẽ giết chết một người."
"Rất có lý." Ngôn Hành Yến nhanh chóng quét mắt nhớ kỹ tướng mạo của mỗi người, "Nhưng rất có trật tự và phù hợp với tư duy logic của một người sống, điểm này khiến tôi nghi ngờ... Cậu đi từ dưới lên, tôi đi từ trên xuống, chúng ta phải biết ai là người chết."
"Ừ." Không cần Ngôn Hành Yến nói Lệ Nam đã sớm muốn làm chuyện này, tuy không đến mức vừa thấy sẽ không quên nhưng tốt xấu gì hắn cũng là sinh viên vừa đỗ đại học, hiện nay trí nhớ của Lệ Nam đang ở mức tốt nhất. Khoảnh khắc xuất hiện người thứ ba tự cháy lại vô cùng tài tình, đúng lúc Lệ Nam thấy cậu ta, chỉ trong nháy mắt hắn đã thốt ra: "Nam sinh viên đại học, mặc áo ngắn tay in hoa và quần jeans, đi giày thể thao, đeo túi đen, cô gái bên cạnh chắc là người yêu, khi nãy bọn họ còn nắm tay nhau nói chuyện trên trời dưới đất."
Bọn họ đi tới chỗ ngồi bên cạnh cậu sinh viên kia, tìm trái tìm phải xem có chỗ nào khác biệt không, cô gái ngồi bên cạnh không hề nhận ra bạn trai của mình đã biến thành tro bụi vẫn đang nói chuyện với không khí.
Tốc độ internet trên đường sắt cao tốc luôn quá chậm khiến mọi người thắc mắc liệu có phải đoàn tàu đã ra khỏi phạm vi vệ tinh rồi hay không, Ngôn Hành Yến tải file word anh họ gửi đến suốt năm phút đồng hồ, đến khi mở ra chỉ có mấy chữ đơn giản, "Những thông tin đã biết về lệ quỷ: Nam giới, từng loanh quanh ở khu nghĩa trang phía nam thành phố và khu dân cư lân cận... hết rồi???"
Ngôn Hành Yến vuốt nửa ngày, ghét bỏ hừ một tiếng rồi nhắn tin trả lời Ngôn Hành Thiện: Làm màu nửa ngày cuối cùng chỉ có vài tin tức như vậy, các anh làm cái gì đấy hả?
Ngôn Hành Thiện: Thế mày làm đi, mày làm là được chứ gì? Trí lực của lệ quỷ không khác gì người bình thường, hình thái linh hồn có thể tự do biến đổi, còn có thể chiếm xác, ai biết hiện tại nó đang bám lên người nào, đang làm gì?
Ngôn Hành Yến: Sau khi bị chiếm xác không phải là cả người âm khí nồng nặc à? Các anh không nhận ra?
Ngôn Hành Thiện: Không có việc gì tự nhiên mày đang đi đường lại dán vào người khác xong ngửi người ta hả?
Lệ Nam ngồi bên lối đi, ngón tay đặt trên tay vịn gõ lúc có lúc không, lần thứ ba hắn quay đầu lại lặng lẽ nhìn về chỗ kết nối giữa hai toa tàu, nơi đó có một người khiến hắn rất để ý... hoặc có thể là quỷ.
Hầu hết những vị khách không mua được vé ngồi sẽ chọn vé đứng, trong toa của Lệ Nam và Ngôn Hành Yến có tổng cộng năm người không mua được vé ngồi, trong đó có ba người vừa nhìn là biết cùng một gia đình, đứa bé ngồi trên va li hành lý tập trung chơi điện thoại, bố mẹ dựa chung một chỗ thân mật nói chuyện với nhau; một vị khách nữ khác mặc quần áo trông có vẻ là sinh viên đại học, cô đội mũ lưỡi trai tựa lưng vào tường nghe nhạc.
Đối tượng cuối cùng chính là người khiến Lệ Nam chú ý, so với bốn vị khách kia bề ngoài của anh ta có vẻ không phù hợp, trời nóng ba mươi tám độ nhưng người đàn ông vẫn mặc quần dài và áo khoác dạ, tóc tai lộn xộn bết lại thành lọn dính đầy bụi bặm và những thứ gì đó vừa khô vừa đen.
Từ khi xuống xe Lệ Nam đã chú ý đến anh ta, khi đó người đàn ông đứng bên lề đường yên lặng nhìn chăm chú dòng xe cộ lướt qua, xung quanh là dòng người kéo vali túi lớn túi nhỏ, chỉ có anh ta tay không đứng một mình như một lãng tử cô độc không biết nhà ở chốn nào.
Rõ ràng quần áo rất kỳ quặc nhưng xung quanh không có ai chú ý đến anh ta, rất nhiều lữ khách coi anh ta như không khí không hề phát hiện chút khác lạ nào lướt qua người đàn ông.
Vào lúc đó Lệ Nam cũng đã có dự cảm, thứ này có lẽ không phải là người, nhưng trên đời quỷ hồn lang thang nhiều vô số, không cần... quá chú ý nên Lệ Nam trực tiếp đi ngang qua anh ta tiến vào check in, nhưng không ngờ trong lúc đợi tàu hắn lại thấy người đàn ông đó, anh ta đứng cạnh phòng trà nước trong một góc xa của sảnh chờ.
Sau khi soát vé lên tàu Lệ Nam lại một lần nữa quay đầu, quả nhiên vẫn thấy người đàn ông này, vẫn là khuôn mặt không cảm xúc, nhìn kỹ còn có chút ngỡ ngàng, cứ như vậy yên tĩnh đứng cách đó không xa.
"Cậu nghĩ chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn xuyên thấu nó à?" Ngôn Hành Yến chẳng biết đã thôi đấu võ mồm với anh họ từ lúc nào, y một tay chống cằm, dùng một con mắt đấu lại hai mắt của Lệ Nam, "Nhìn ra cái gì không?"
Cảm giác thầy giáo kiểm tra bài khiến sau lưng Lệ Nam căng thẳng, hắn vô thức thu lại ý cười chăm chú trả lời: "... Là quỷ."
Ngôn Hành Yến mím chặt môi dưới như đang chế giễu: "Nói nhảm sẽ làm cậu vui à?"
Lệ Nam đang trong quá trình kiểm tra nghiệp vụ vô cùng hồi hộp đương nhiên không rảnh để ý chút chế nhạo của Ngôn Hành Yến, "Quỷ, quỷ đi theo tôi, có thể duy trì khoảng cách tức là không có ác ý, thế nhưng bị máu Cùng Kỳ ảnh hưởng nên không dám đến gần, đi theo tôi... tức là có chuyện muốn nhờ vả? Tôi có thể tháo vào tay tiến vào giấc mộng của nó xem nó muốn gì."
Nói xong Lệ Nam mong đợi nhìn về phía Ngôn Hành Yến, muốn dựa vào nét mặt của y để xác định xem mình nói có đúng hay không nhưng không ngờ vừa quay lại đã thấy gương mặt của Ngôn Hành Yến: "..."
"Sao thế?" Lệ Nam mở nắp chai nước khoáng được nhà ga cung cấp miễn phí chậm rãi uống một ngụm, hầu kết nổi lên theo đó chuyển động, Ngôn Hành Yến dùng hết tự chủ mới có thể ép bản thân dời mắt khỏi chỗ đó.
"Tôi chỉ cần cậu trả lời đúng một câu: dã quỷ. Không ngờ cậu lại có nhiều phân tích khác như vậy." Ngôn Hành Yến lấy chai nước đã được Lệ Nam "hôn" từ trong tay hắn, vừa uống vừa nhìn sắc mặt của Lệ Nam, tên kia vẫn không có cảm giác gì, rũ mắt suy tư nói: "Dã quỷ?... Tôi vẫn chưa thấy loại này, dã quỷ là gì?"
Ngôn Hành Yến cố ý để dư lại một ngụm nước nhỏ rồi trả lại chai nước cho Lệ Nam, quả nhiên đối phương phản ứng như trong dự đoán của y: "Thừa lại có chút ít, sao cậu không uống hết đi hả?" Sau đó hắn mở nắp chai tùy ý uống hết chỗ nước còn lại sau đó vứt chai vào trong túi giấy đựng rác.
Tâm trạng Ngôn Hành Yến lập tức tốt đến không thể tốt hơn, y gần như là mỉm cười giải thích nghi hoặc cho Lệ Nam: "Người chết tha hương, vì vô cùng nhớ cố thổ không cam lòng mai táng ở bên ngoài mà hóa thành dã quỷ, thường lui tới lang thang ở ven đường."
"Đây chính là cô hồn dã quỷ?" Lệ Nam lần thứ tư quay đầu nhìn về phía dã quỷ, quỷ kia như một cái bóng dưới ánh mặt trời lặng im đứng bên góc tường, thiếu nữ nghe nhạc cách nó nửa cánh tay thỉnh thoảng vươn tay lấy đồ cánh tay sẽ xuyên thấu qua cơ thể nó.
"Chết vào mùa đông, ít nhất cũng nửa năm rồi." Lệ Nam gập cái bàn nhỏ trước ghế ngồi, luồn ngón trỏ vào cái vòng đỏ đeo trên cổ tay, "Giấc mơ của nó chắc là sẽ rõ ràng chút..."
Ngôn Hành Yến ngầm cho phép hành vi của hắn, chỉ lên tiếng nhắc nhở: "Đừng ôm hy vọng quá lớn, không khá hơn cô bé trong trường lúc trước là bao đâu."
Vòng dây đỏ chậm rãi rời khỏi cổ tay, Lệ Nam cất nó vào trong túi quần, hắn ngẩng đầu nghe tiếng tàu chạy trong lòng lặng lẽ đếm thời gian.
Một giây, hai giây... 98 giây... Hai trăm giây...
Sau ba phút hắn vẫn vững vàng ngồi trên ghế của mình, tàu ổn định tiến về phía trước, vì vừa mới rời ga nên loa phát thanh yên tĩnh lạ thường.
"Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào nó không có chuyện cần nói cho chúng ta biết..." Lệ Nam đứng bật dậy lui về phía sau xem kết quả bỗng nhiên bị Ngôn Hành Yến ấn vai về lại chỗ ngồi.
"Chúng ta đã ở trong quỷ mộng rồi." Ngôn Hành Yến báo cho Lệ Nam biết một tin tức vô cùng ngoài ý muốn. Mắt của y cũng đã đổi vị trí để lộ ra mắt quỷ đen kịt, tròng mắt đỏ máu tỏa ra khí tức quỷ dị, "Ngồi xuống, chúng ta đợi thêm hai phút nếu không có chuyện gì xảy ra chúng ta sẽ đi quanh toa tàu này một vòng."
"Không phải anh ta chết vì đàon tàu chệch đường ray chứ?" Tuy đây là quỷ mộng, mọi thứ đều là giả nhưng Lệ Nam không muốn trải nghiệm chết kiểu này đâu.
"Đừng nghĩ lung tung, đừng nói nửa năm trước, mười năm nay trong nước chưa từng phát sinh tai nạn tàu trật ray hay sự cố cháy nổ gì hết." Ngôn Hành Yến chắc chắn nói nhưng y vừa mới nói xong được một giây chỗ ngồi ngay phía trước bọn họ bùng lên một ngọn lửa lớn, kèm theo ngọn lửa hừng hực cháy là một hành khách trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Lệ Nam và Ngôn Hành Yến Ngôn ì ạch đứng lên nhao nhao nhìn về phía chỗ ngồi vẫn còn dấu vết bị đốt cháy, xảy ra náo loạn lớn như vậy nhưng hành khác trong toa tàu không hề có phản ứng, ngay cả hành khách ngồi gần đó nhất vẫn duy trì hành vi lúc trước.
Quan sát kỹ sẽ thấy những người trong mộng mỗi người một việc hoặc là ngủ, nói chuyện, ăn gì đó, nhưng những động tác này đều có tính lặp lại tựa như đang xem một đoạn phim ghi hình được replay nhiều lần,
Nhưng nếu là mộng có chút lỗi nhỏ này cũng có thể hiểu. Ngôn Hành Yến trực tiếp bước dài về phía cuối toa tàu, rất nhanh y liền quay người thông báo cho Lệ Nam biết giới hạn của giấc mơ là toa tàu này, những nơi còn lại đều là bóng tối hư vô.
Lệ Nam đi tới chỗ ngồi bên cạnh người vừa biến mất khi nãy, bên trái là một cô gái hơn hai mươi tuổi đang xem phim bằng điện thoại được đặt trên bàn nhỏ, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng cười; bên phải là một người đàn ông trung niên mặc âu phục đang gọi điện thoại, vì tín hiệu trên tàu không tốt nên không ngừng alô alô.
Về người biến mất, Lệ Nam có giỏi cũng không thể thu được tin tức gì từ một đống tro bụi.
Lại ba phút nữa trôi qua khóe mắt liếc qua Lệ Nam bỗng thấy một ánh lửa, phía đầu toa tàu lại xuất hiện ngọn lửa hừng hực, ngọn lửa màu quýt bao trùm một bóng người, chỉ mấy giây ngắn ngủi bóng người cũng hóa thành tro tàn.
Tự bốc cháy một cách đột ngột, biến mất cũng nhanh, chờ khi hắn và Ngôn Hành Yến chạy đến chỉ còn lại ghế ngồi trống không.
Lần này biến mất là một hành khách ngồi bên cửa sổ, bên phải là một phụ nũ mang thai ăn mặc rộng thùng thình, trong tay cầm điện thoại miệng lẩm bẩm miệng lẩm bẩm như đang đọc cẩm nang dưỡng thai.
"Tấn công khủng bố?" Lệ Nam chỉ có thể nghĩ tới chuyện này, hắn giải thích cho Ngôn Hành Yến, "Có thể tình huống thật sự không phát sinh trên tàu mà là xe bus hoặc một phương tiện giao thông với không gian khép kín nào đó, phần tử khủng bố ép buộc hành khách, mỗi ba đến năm phút sẽ giết chết một người."
"Rất có lý." Ngôn Hành Yến nhanh chóng quét mắt nhớ kỹ tướng mạo của mỗi người, "Nhưng rất có trật tự và phù hợp với tư duy logic của một người sống, điểm này khiến tôi nghi ngờ... Cậu đi từ dưới lên, tôi đi từ trên xuống, chúng ta phải biết ai là người chết."
"Ừ." Không cần Ngôn Hành Yến nói Lệ Nam đã sớm muốn làm chuyện này, tuy không đến mức vừa thấy sẽ không quên nhưng tốt xấu gì hắn cũng là sinh viên vừa đỗ đại học, hiện nay trí nhớ của Lệ Nam đang ở mức tốt nhất. Khoảnh khắc xuất hiện người thứ ba tự cháy lại vô cùng tài tình, đúng lúc Lệ Nam thấy cậu ta, chỉ trong nháy mắt hắn đã thốt ra: "Nam sinh viên đại học, mặc áo ngắn tay in hoa và quần jeans, đi giày thể thao, đeo túi đen, cô gái bên cạnh chắc là người yêu, khi nãy bọn họ còn nắm tay nhau nói chuyện trên trời dưới đất."
Bọn họ đi tới chỗ ngồi bên cạnh cậu sinh viên kia, tìm trái tìm phải xem có chỗ nào khác biệt không, cô gái ngồi bên cạnh không hề nhận ra bạn trai của mình đã biến thành tro bụi vẫn đang nói chuyện với không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.