Chương 87
Tịch Ân
04/03/2024
Sau khi bác sĩ kiểm tra tình hình cho Uyển Ngưng xong, dì Trần vắt khăn để lên trán của Uyển Ngưng. Bác sĩ đứng một bên e dè nói: " Vì khi cơ thể tiểu thư tiếp xúc với nước nóng gây gia tăng nhiệt độ đột ngột sẽ khiến các mạch máu giãn ra. Các mạch máu giãn ra sẽ làm giảm lưu lượng máu giữa tim và não, dẫn đến tụt huyết và gây chóng mặt, buồn nôn hoặc ngất xỉu "
Sau khi báo cáo tình hình xong và đưa ra một số lời khuyên cho Uyển Ngưng, bác sĩ nhanh chóng rời đi. Dì Trần dán băng cá nhân vào trán cho Phong An Huy không khỏi nhấn một cái thật mạnh vào trán anh, rất may là Phong An Huy chỉ ngã một mình nếu Uyển Ngưng mà bị ngã thì có lẽ dì sẽ lột da của anh ra
Phong An Huy ngồi bên cạnh đưa tay lên sờ vào băng cá nhân ở giữa trán của mình không khỏi xuýt xoa, dì Trần thấy vậy liền đánh anh một cái: " cho chừa cái thói hậu đậu đi!! Có thế mà con cũng ngã được sao? "
- " do con bị vấp thôi mà..." Phong An Huy uất ức nói, dì Trần hừ lạnh một tiếng quay sang nhìn anh với ánh mắt giết người. Anh biết mình đã nói sai nên lập tức ngoan ngoãn không dám nói gì lặng yên ngồi bên cạnh cố
Chú Phong cúi xuống nhìn đồng hồ sau đó đi đến vỗ lên vai dì: " chúng ta về phòng thôi! Để cho An Huy chăm sóc con bé "
Dì Trần nhìn Phong An Huy một cái, vẻ mặt lộ rõ vẻ không tin tưởng vào anh: " hay anh về phòng trước đi! Hôm nay em sẽ ngủ cùng Uyển Ngưng chứ em không tin vào thằng nhóc này đâu "
Nghe câu nói của dì Trần mà anh đau nhói con tim, Phong An Huy nhíu mày lại vẻ mặt lộ rõ vẻ oan ức: " sao mẹ lại không tin con? "
- " hừ..ai bảo con chẳng thể làm được gì có ích!! Chỉ biết làm cản trở thôi hả!! " Dì Trần tức giận vươn người lên véo tai của anh.Phong An Huy lập tức kêu đau không ngừng kêu mẹ tha lỗi: " ah...mẹ!! Mẹ..con đau!! Mẹ mau bỏ tay ra ahhh..."
Dì Trần hừ lạnh một tiếng thả tay ra sau đó liếc xéo anh, dì cẩn thận đắp chăn lại cho Uyển Ngưng rồi rời khỏi giường: " mẹ đi ăn cơm trước!! Tí quay lại kiểm tra!! "
Thế là dì Trần và cả chú Phong cùng rời đi chỉ để lại Phong An Huy và Uyển Ngưng. Anh ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm không khỏi cảm thấy thương cho Uyển Ngưng, nếu biết xảy ra chuyện này thì anh đã chẳng đưa cô đến đây làm gì nữa
Cơm tối xong xuôi thì dì Trần lên chăm sóc Uyển Ngưng nhưng Phong An Huy nhất quyết không đi ăn.Dì Trần thấy vậy liền kéo cổ áo của anh ném cho chú Phong: " hai bố con đi ra ngoài tản bộ với nhau đi! Ở đây chỉ làm vướng chân người khác "
Chú Phong nghe xong liền đen mặt, đỡ anh ở phía sau lưng rồi lại lạnh lùng nắm lấy cổ áo kéo ra bên ngoài cửa.Chú Phong lạnh lùng nhìn Phong An Huy ở trước cửa phòng: "Đi đâu thì đi đi..Vướng chân!! "
-"
."
Bị cả ba lẫn mẹ cùng đuổi ra ngoài, Phong An Huy nhíu mày gương mặt lộ rõ vẻ không vui nhưng không thể làm trái lời ba được nên anh đã đi tìm cái gì đó cho
Uyển Ngưng ăn nếu cô tỉnh dậy và đói bụng
Sau khi lượn một vòng ở dưới nhà ăn, anh chọn cho cô một vài món rồi đem lên trên phòng.Vừa kéo cửa ra đã thấy Uyển Ngưng đang uống nước bên cạnh là mẹ và ba anh
- " Uyển Ngưng!! Em tỉnh rồi...có đói không? Anh đem cho em một ít đồ ăn này " Phong An Huy không giấu nổi sự vui mừng của mình, anh nhanh chóng chạy đến đem khay thức ăn đặt bên cạnh cô
Dì Trần đang cảm động khi thấy con trai mình đã trưởng thành và lo lắng cho bạn gái nhưng khi nhìn thấy thức ăn mà Phong An Huy đem lên.Dì không kìm nổi tức giận đứng sau lưng anh kéo tay áo lên đấm một cái vào đầu Phong An Huy
" ahhh..."" thằng con chết tiệt!! Uyển Ngưng mới tỉnh sao ăn được cá hồi hả!!"Phong An Huy ôm đầu gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn, Uyển Ngưng ở bên thì không khỏi lo lắng cho anh.Dì Trần mạnh bạo kéo Phong An Huy sang một bên để dạy dỗ lại, Uyền Ngưng e ngại nhìn về phía hai người
Chú Phong thì đút tay vào túi quần đứng mỉm cười nhìn dì Trần đang dạy dỗ con sau đó quay sang nhìn Uyển Ngưng : "Có thấy khó chịu trong người không?"
- " dạ! Con không sao đâu ạ! Có lẽ chỉ bị hạ huyết áp một tí thôi mà "
Chú Phong gật đầu vươn tay ra xoa đầu cô nhẹ giọng nói: " không sao là tốt rồi!! "
Phong An Huy quỳ dưới đất hai tay giơ lên cao uất ức vô tình, anh len lén nhìn dì Trần sau đó từ từ giải thích: " em ấy ăn cá hồi được mà..."
" Ai bảo con thế!! Ít nhất thì cũng nên gọi một phần cơm chứ...Sao lại đem thịt cá hồi lên đây!! Ai ăn ""con...tra trên mạng...thấy người ta bảo người hạ huyết áp nên ăn cá hồi " Phong An Huy khi thấy dì Trần giơ tay định đánh mình liền né sang một bên. Dì Trần nghe xong thì đơ ra một chút, dì vẫn không tin lời của anh nên đã tự rút điện thoại ra lên mạng tìm hiểu xem anh nói có đúng khôngNhìn thấy kết quả, dì Trần liền nở nụ cười thật tươi quay người đi nhanh đến bên cạnh Uyển Ngưng: " Uyển Ngưng!! Dì đã bảo người đem đồ ăn lên cho con rồi đó..ăn xong thì lập tức đi ngủ nghe chưa? "
- "ah...dạ vâng ạ!! " Cô cười ngượng len lén liếc nhìn Phong An Huy.Dì Trần sau khi dặn dò Uyển Ngưng xong liền quay sang nháy mắt với anh: " mẹ xin lỗi con trai yêu nha!! "
Nói xong lập tức kéo chú Phong rời đi không quên tặng Phong An Huy một nụ hôn gió đầy ngọt ngào nhưng anh chẳng thấy vui vẻ tí nào cả khi bị ăn đòn oan....
Sau khi báo cáo tình hình xong và đưa ra một số lời khuyên cho Uyển Ngưng, bác sĩ nhanh chóng rời đi. Dì Trần dán băng cá nhân vào trán cho Phong An Huy không khỏi nhấn một cái thật mạnh vào trán anh, rất may là Phong An Huy chỉ ngã một mình nếu Uyển Ngưng mà bị ngã thì có lẽ dì sẽ lột da của anh ra
Phong An Huy ngồi bên cạnh đưa tay lên sờ vào băng cá nhân ở giữa trán của mình không khỏi xuýt xoa, dì Trần thấy vậy liền đánh anh một cái: " cho chừa cái thói hậu đậu đi!! Có thế mà con cũng ngã được sao? "
- " do con bị vấp thôi mà..." Phong An Huy uất ức nói, dì Trần hừ lạnh một tiếng quay sang nhìn anh với ánh mắt giết người. Anh biết mình đã nói sai nên lập tức ngoan ngoãn không dám nói gì lặng yên ngồi bên cạnh cố
Chú Phong cúi xuống nhìn đồng hồ sau đó đi đến vỗ lên vai dì: " chúng ta về phòng thôi! Để cho An Huy chăm sóc con bé "
Dì Trần nhìn Phong An Huy một cái, vẻ mặt lộ rõ vẻ không tin tưởng vào anh: " hay anh về phòng trước đi! Hôm nay em sẽ ngủ cùng Uyển Ngưng chứ em không tin vào thằng nhóc này đâu "
Nghe câu nói của dì Trần mà anh đau nhói con tim, Phong An Huy nhíu mày lại vẻ mặt lộ rõ vẻ oan ức: " sao mẹ lại không tin con? "
- " hừ..ai bảo con chẳng thể làm được gì có ích!! Chỉ biết làm cản trở thôi hả!! " Dì Trần tức giận vươn người lên véo tai của anh.Phong An Huy lập tức kêu đau không ngừng kêu mẹ tha lỗi: " ah...mẹ!! Mẹ..con đau!! Mẹ mau bỏ tay ra ahhh..."
Dì Trần hừ lạnh một tiếng thả tay ra sau đó liếc xéo anh, dì cẩn thận đắp chăn lại cho Uyển Ngưng rồi rời khỏi giường: " mẹ đi ăn cơm trước!! Tí quay lại kiểm tra!! "
Thế là dì Trần và cả chú Phong cùng rời đi chỉ để lại Phong An Huy và Uyển Ngưng. Anh ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm không khỏi cảm thấy thương cho Uyển Ngưng, nếu biết xảy ra chuyện này thì anh đã chẳng đưa cô đến đây làm gì nữa
Cơm tối xong xuôi thì dì Trần lên chăm sóc Uyển Ngưng nhưng Phong An Huy nhất quyết không đi ăn.Dì Trần thấy vậy liền kéo cổ áo của anh ném cho chú Phong: " hai bố con đi ra ngoài tản bộ với nhau đi! Ở đây chỉ làm vướng chân người khác "
Chú Phong nghe xong liền đen mặt, đỡ anh ở phía sau lưng rồi lại lạnh lùng nắm lấy cổ áo kéo ra bên ngoài cửa.Chú Phong lạnh lùng nhìn Phong An Huy ở trước cửa phòng: "Đi đâu thì đi đi..Vướng chân!! "
-"
."
Bị cả ba lẫn mẹ cùng đuổi ra ngoài, Phong An Huy nhíu mày gương mặt lộ rõ vẻ không vui nhưng không thể làm trái lời ba được nên anh đã đi tìm cái gì đó cho
Uyển Ngưng ăn nếu cô tỉnh dậy và đói bụng
Sau khi lượn một vòng ở dưới nhà ăn, anh chọn cho cô một vài món rồi đem lên trên phòng.Vừa kéo cửa ra đã thấy Uyển Ngưng đang uống nước bên cạnh là mẹ và ba anh
- " Uyển Ngưng!! Em tỉnh rồi...có đói không? Anh đem cho em một ít đồ ăn này " Phong An Huy không giấu nổi sự vui mừng của mình, anh nhanh chóng chạy đến đem khay thức ăn đặt bên cạnh cô
Dì Trần đang cảm động khi thấy con trai mình đã trưởng thành và lo lắng cho bạn gái nhưng khi nhìn thấy thức ăn mà Phong An Huy đem lên.Dì không kìm nổi tức giận đứng sau lưng anh kéo tay áo lên đấm một cái vào đầu Phong An Huy
" ahhh..."" thằng con chết tiệt!! Uyển Ngưng mới tỉnh sao ăn được cá hồi hả!!"Phong An Huy ôm đầu gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn, Uyển Ngưng ở bên thì không khỏi lo lắng cho anh.Dì Trần mạnh bạo kéo Phong An Huy sang một bên để dạy dỗ lại, Uyền Ngưng e ngại nhìn về phía hai người
Chú Phong thì đút tay vào túi quần đứng mỉm cười nhìn dì Trần đang dạy dỗ con sau đó quay sang nhìn Uyển Ngưng : "Có thấy khó chịu trong người không?"
- " dạ! Con không sao đâu ạ! Có lẽ chỉ bị hạ huyết áp một tí thôi mà "
Chú Phong gật đầu vươn tay ra xoa đầu cô nhẹ giọng nói: " không sao là tốt rồi!! "
Phong An Huy quỳ dưới đất hai tay giơ lên cao uất ức vô tình, anh len lén nhìn dì Trần sau đó từ từ giải thích: " em ấy ăn cá hồi được mà..."
" Ai bảo con thế!! Ít nhất thì cũng nên gọi một phần cơm chứ...Sao lại đem thịt cá hồi lên đây!! Ai ăn ""con...tra trên mạng...thấy người ta bảo người hạ huyết áp nên ăn cá hồi " Phong An Huy khi thấy dì Trần giơ tay định đánh mình liền né sang một bên. Dì Trần nghe xong thì đơ ra một chút, dì vẫn không tin lời của anh nên đã tự rút điện thoại ra lên mạng tìm hiểu xem anh nói có đúng khôngNhìn thấy kết quả, dì Trần liền nở nụ cười thật tươi quay người đi nhanh đến bên cạnh Uyển Ngưng: " Uyển Ngưng!! Dì đã bảo người đem đồ ăn lên cho con rồi đó..ăn xong thì lập tức đi ngủ nghe chưa? "
- "ah...dạ vâng ạ!! " Cô cười ngượng len lén liếc nhìn Phong An Huy.Dì Trần sau khi dặn dò Uyển Ngưng xong liền quay sang nháy mắt với anh: " mẹ xin lỗi con trai yêu nha!! "
Nói xong lập tức kéo chú Phong rời đi không quên tặng Phong An Huy một nụ hôn gió đầy ngọt ngào nhưng anh chẳng thấy vui vẻ tí nào cả khi bị ăn đòn oan....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.