Chương 53: Hôn
Tịch Ân
26/02/2024
Uyển Ngưng đột nhiên quay sang nhìn anh, cả hai người im lặng trong giây lát sau đó ngượng ngùng quay đi chỗ khác
- " ờm…em đi mang đồ ra " Cô đứng dậy đi nhanh ra chiếc ô tô đỗ ở gần đó mở cốp ra lấy đồ, nhân cơ hội không có ai ở đây Uyển Ngưng đưa hai tay lên che mặt ngượng ngùng
Phong An Huy ở bên này cũng vô cùng xấu hổ, anh không nhịn được mà nhớ đến bờ môi của Uyển Ngưng: " ah…muốn hôn em ấy quá "
Cả hai cùng có suy nghĩ riêng của bản thân. Cuối cùng khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, Uyển Ngưng ném củi vào trong bếp lửa sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Phong An Huy.
- " cẩn thận đó!! "
Uyển Ngưng khẽ gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh anh cùng nhau ngắm hoàng hôn.Nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt, Uyển Ngưng không nhịn được quay sang nhìn Phong An Huy
Nào có ngờ, anh cũng đang nhìn cô.Cả hai dừng lại trong vài giây cảm nhận được hơi thở của đối phương, hai người đồng thời cùng tiến dịch lại gần nhau hơn chẳng cần phải ngỏ lời dường như họ đều hiểu bản thân muốn gì ở đối phương
Ánh bình minh chiếu vào bóng của đôi nam nữ đang chìm đắm trong nụ hôn nhẹ nhàng.Bầu không khí đang rất ngọt ngào chỉ mong được kéo dài thật lâu nhưng tiếng chuông điện thoại đã kéo hai người về thực tại
Uyển Ngưng hoàn hồn vội vàng đứng dậy lùi ra sau: " e…em đi nghe điện thoại "
Nói xong vội vàng đứng dậy đi ra chỗ khác, cô cần phải đi ra chỗ khác để giảm bớt đi sự xấu hổ của bản thân mình.Nghe điện thoại cứ kêu mãi, Uyển Ngưng mở điện thoại ra rồi trả lời giọng nói có phần gấp gáp: " sao tự dưng gọi làm gì? "
Giọng nói của Uyển Noãn vang lên ở đầu dây bên kia nhàn nhạt nói: " Ba hỏi chị bao giờ có thể về để đi mua quà sinh nhật!! mà chị đang làm gì ấy? "
- " Bảo cuối tháng chị sẽ về…à không! Đầu tháng sau " Dù sao chuyện cô là con gái thì Phong An Huy cũng đã biết rồi nên khi cuối tháng có lẽ sẽ không về nhà nữa
Bên Phong An Huy thì lúc này anh đã đỏ bừng mặt, anh không kìm được mà vuốt nhẹ môi của mình nhớ lại xúc cảm mềm mại khi tiếp xúc với môi của Uyển Ngưng.Đột nhiên anh ngẩng lên quay sang hướng bắc nhìn chằm chằm vào một chỗ
Trong một bụi rậm cách đó khá xa, có hai người đang núp ở đó dùng ống nhòm để quan sát hai người nhằm bảo vệ thiếu gia khỏi những tình huống nguy hiểm.Khi thấy Uyển Ngưng cùng Phong An Huy hôn nhau cả hai không khỏi ồ lên một tiếng nhỏ
- " mau báo cáo về cho bà chủ!! "
Người bên cạnh lại vỗ lên người vừa nói lười biếng trả lời: " một tí nữa!! "
Khi cả hai đang chăm chú quan sát, đột nhiên Phong An Huy quay lại về phía hướng bọn họ rồi nhìn chằm chằm vào cả hai.Chẳng biết vô tình hay gì mà bọn họ đã đụng phải ánh mắt của Phong An Huy khiến cả hai khiếp sợ vội vàng bỏ ống nhòm xuống
- " thật kinh khủng!! " Một người lên tiếng nói, nhớ đến ánh mắt cảnh cáo của thiếu gia thì họ không khỏi rùng mình.Rõ ràng cả hai đã chọn một vị trí trên cao và cách xa chỗ của thiếu gia nhưng không thể ngờ thiếu gia lại có thể phát hiện ra bọn họ thậm chí còn dùng ánh mắt để cảnh cáo
Bầu trời cũng đã tối hẳn, Uyển Ngưng phụ trách nướng thịt thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn trộm anh, Phong An Huy ngồi ở đối diện cũng ngượng ngùng không thôi.Cảm thấy trời hơi lạnh mà Uyển Ngưng chỉ mặc một chiếc áo, anh liền đứng dậy lấy cái chăn nhỏ ở trong lều đem ra.Bỏ qua tất cả ngượng ngùng, ngồi xuống bên cạnh rồi khoác chung chiếc chăn mỏng với Uyển Ngưng
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh sau đó đỏ mặt cúi xuống: " ừm…thịt chín rồi! anh mau ăn đi "
Cô cẩn thận gắp thịt ra đĩa cho anh rồi cầm lấy một ít gia vị đổ vào, Phong An Huy đỡ lấy cái bát sau đó gắp một miếng thịt còn nóng hổi.Sợ cô sẽ bị bỏng nên anh đã chu đáo thổi cho bớt nóng rồi mới đút cho Uyển Ngưng
- " anh muốn nướng thịt! Em cầm lấy đi " Thấy cô bận rộn nướng đồ mà bản thân không làm gì, Phong An Huy có chút ngại nên đã chủ động muốn làm thay cho cô.Uyển Ngưng nghe vậy liền mỉm cười ngẩng đầu lên hỏi anh: " anh có chắc không? "
Phong An Huy gật đầu rồi đưa bát thịt cho Uyển Ngưng, bản thân bắt đầu bận rộn với công việc nướng đồ ăn thỉnh thoảng lại được Uyển Ngưng đút ăn
- " ờm…em đi mang đồ ra " Cô đứng dậy đi nhanh ra chiếc ô tô đỗ ở gần đó mở cốp ra lấy đồ, nhân cơ hội không có ai ở đây Uyển Ngưng đưa hai tay lên che mặt ngượng ngùng
Phong An Huy ở bên này cũng vô cùng xấu hổ, anh không nhịn được mà nhớ đến bờ môi của Uyển Ngưng: " ah…muốn hôn em ấy quá "
Cả hai cùng có suy nghĩ riêng của bản thân. Cuối cùng khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, Uyển Ngưng ném củi vào trong bếp lửa sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh Phong An Huy.
- " cẩn thận đó!! "
Uyển Ngưng khẽ gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh anh cùng nhau ngắm hoàng hôn.Nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt, Uyển Ngưng không nhịn được quay sang nhìn Phong An Huy
Nào có ngờ, anh cũng đang nhìn cô.Cả hai dừng lại trong vài giây cảm nhận được hơi thở của đối phương, hai người đồng thời cùng tiến dịch lại gần nhau hơn chẳng cần phải ngỏ lời dường như họ đều hiểu bản thân muốn gì ở đối phương
Ánh bình minh chiếu vào bóng của đôi nam nữ đang chìm đắm trong nụ hôn nhẹ nhàng.Bầu không khí đang rất ngọt ngào chỉ mong được kéo dài thật lâu nhưng tiếng chuông điện thoại đã kéo hai người về thực tại
Uyển Ngưng hoàn hồn vội vàng đứng dậy lùi ra sau: " e…em đi nghe điện thoại "
Nói xong vội vàng đứng dậy đi ra chỗ khác, cô cần phải đi ra chỗ khác để giảm bớt đi sự xấu hổ của bản thân mình.Nghe điện thoại cứ kêu mãi, Uyển Ngưng mở điện thoại ra rồi trả lời giọng nói có phần gấp gáp: " sao tự dưng gọi làm gì? "
Giọng nói của Uyển Noãn vang lên ở đầu dây bên kia nhàn nhạt nói: " Ba hỏi chị bao giờ có thể về để đi mua quà sinh nhật!! mà chị đang làm gì ấy? "
- " Bảo cuối tháng chị sẽ về…à không! Đầu tháng sau " Dù sao chuyện cô là con gái thì Phong An Huy cũng đã biết rồi nên khi cuối tháng có lẽ sẽ không về nhà nữa
Bên Phong An Huy thì lúc này anh đã đỏ bừng mặt, anh không kìm được mà vuốt nhẹ môi của mình nhớ lại xúc cảm mềm mại khi tiếp xúc với môi của Uyển Ngưng.Đột nhiên anh ngẩng lên quay sang hướng bắc nhìn chằm chằm vào một chỗ
Trong một bụi rậm cách đó khá xa, có hai người đang núp ở đó dùng ống nhòm để quan sát hai người nhằm bảo vệ thiếu gia khỏi những tình huống nguy hiểm.Khi thấy Uyển Ngưng cùng Phong An Huy hôn nhau cả hai không khỏi ồ lên một tiếng nhỏ
- " mau báo cáo về cho bà chủ!! "
Người bên cạnh lại vỗ lên người vừa nói lười biếng trả lời: " một tí nữa!! "
Khi cả hai đang chăm chú quan sát, đột nhiên Phong An Huy quay lại về phía hướng bọn họ rồi nhìn chằm chằm vào cả hai.Chẳng biết vô tình hay gì mà bọn họ đã đụng phải ánh mắt của Phong An Huy khiến cả hai khiếp sợ vội vàng bỏ ống nhòm xuống
- " thật kinh khủng!! " Một người lên tiếng nói, nhớ đến ánh mắt cảnh cáo của thiếu gia thì họ không khỏi rùng mình.Rõ ràng cả hai đã chọn một vị trí trên cao và cách xa chỗ của thiếu gia nhưng không thể ngờ thiếu gia lại có thể phát hiện ra bọn họ thậm chí còn dùng ánh mắt để cảnh cáo
Bầu trời cũng đã tối hẳn, Uyển Ngưng phụ trách nướng thịt thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn trộm anh, Phong An Huy ngồi ở đối diện cũng ngượng ngùng không thôi.Cảm thấy trời hơi lạnh mà Uyển Ngưng chỉ mặc một chiếc áo, anh liền đứng dậy lấy cái chăn nhỏ ở trong lều đem ra.Bỏ qua tất cả ngượng ngùng, ngồi xuống bên cạnh rồi khoác chung chiếc chăn mỏng với Uyển Ngưng
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh sau đó đỏ mặt cúi xuống: " ừm…thịt chín rồi! anh mau ăn đi "
Cô cẩn thận gắp thịt ra đĩa cho anh rồi cầm lấy một ít gia vị đổ vào, Phong An Huy đỡ lấy cái bát sau đó gắp một miếng thịt còn nóng hổi.Sợ cô sẽ bị bỏng nên anh đã chu đáo thổi cho bớt nóng rồi mới đút cho Uyển Ngưng
- " anh muốn nướng thịt! Em cầm lấy đi " Thấy cô bận rộn nướng đồ mà bản thân không làm gì, Phong An Huy có chút ngại nên đã chủ động muốn làm thay cho cô.Uyển Ngưng nghe vậy liền mỉm cười ngẩng đầu lên hỏi anh: " anh có chắc không? "
Phong An Huy gật đầu rồi đưa bát thịt cho Uyển Ngưng, bản thân bắt đầu bận rộn với công việc nướng đồ ăn thỉnh thoảng lại được Uyển Ngưng đút ăn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.