Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 50: Bữa cơm

Xuân Phong Lựu Hỏa

03/06/2019

Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ dừng bước trong cuộc thi đấu hai người, nhưng mà chiến dịch CRLC vẫn hừng hực khí thế tiến hành như cũ, Nguyên Tu dẫn chiến đội X cầm được thành quả chiến đấu to lớn trong cuộc thi đấu nhóm, đặc biệt làm người khác chú ý.

Con ngừa đại ngốc: Chúc mừng ba Tu Tu thi đấu ăn gà [Rải hoa] [Rải hoa]

Con ngừa đại ngốc: Chúng mừng Tu Tu đoạt được danh hiệu đội trưởng đáng tin cậy nhất cùng tuyển thủ xuất sắc nhất, siêu lợi hại nha. [Đốt dây pháo]

Con lừa đại ngốc:...

Con lừa đại ngốc: Hết bạn bè sao? QAQ

Nguyên Tu:...

Con lừa đại ngốc: Rốt cuộc cũng trả lời tôi! [Mắt đầy sao]

Con lừa đại ngốc:...

Con lừa đại ngốc: Lại không trả lời QAQ

Con lừa đại ngốc: Tôi mời Tu Tu ăn gà chiên, có được hay không.

Nguyên Tu:.

***

Từ sau khi cuộc thi kết thúc, điện thoại của Lục Mạn Mạn chính là không có dừng lại, mỗi ngày đều có không ít chiến đội chuyên nghiệp mời cô gia nhập, thậm chí có một số gọi mấy cuộc cho cô trong một ngày.

Mà câu trả lời của Lục Mạn Mạn khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời, cô nói muốn thành lập chiến đội chuyên nghiệp.

Rất nhiều câu lạc bộ chuyên nghiệp chùn bước, cũng không ít đang giữ vững thái độ xem chừng, một ít giám đốc dựa vào một đôi ba tấc lưỡi [1], ý đồ thuyết phục Lục Mạn Mạn từ bỏ cái ý tưởng không thiết thực này.

[1] Một đôi ba tấc lưỡi (三寸不烂之舌): dùng để chỉ một người giỏi hùng biện và thuyết phục.

Người đầu tiên đưa ra quyết định là Dương Trầm.

Sau cuộc họp hội đồng quản trị anh ta trước tiên tìm Nguyên Tu, cùng anh nói ý tưởng của mình.

"Câu lạc bộ Tinh Thần của chúng ta trước mắt chỉ có chiến đội X, so với những câu lạc bộ nhiều đội khác mà nói, quy mô cũng không tính là lớn, nhưng lại trở thành câu lạc bộ hạng nhất trong nước, toàn dựa vào chiến đội X do cậu lãnh đạo."

Nguyên Tu ngồi dựa vào ghế, cười nhạt: "Phương diện tiền lương có thể cân nhắc tăng lên một tầng."

Dương Trầm khoát khoát tay: "Chuyện phương diện tiền lương lần sau nói, hôm nay tôi tới, có một việc khác."

"Tôi cảm thấy tiền lương là đại sự, các cậu thấy thế nào."

Nhâm Tường A Hoành đồng thời gật đầu: "Mỗi lần đều nói lần sau, nói tiền lương mãi mãi ở lần sau, vô cùng không phúc hậu!"

Dương Trầm hắng giọng một cái: "Bên hội đồng quản trị đã đồng ý, đầu tư một triệu tiền vốn, thành lập một chiến đội nữa."

Nghe vậy, trừ Nguyên Tu ra, Nhâm Tường và A Hoành thậm chí bao gồm Cố Chiết Phong, đồng thời ngẩng đầu lên: "Không, đúng, đi!"

Trên Weibo mời đầu tư của M4, nói mình muốn thành lập một nhánh chiến đội chuyên nghiệp, nếu như câu lạc bộ nào có hứng thú, hoan nghênh đầu tư.

Mọi người đều cho là cô nói đùa, không ai xem chuyện này là thật, nhưng mà Dương Trầm đột nhiên nói thành lập một nhánh chiến đội chuyên nghiệp thì...

Rõ ràng cho thấy muốn cùng M4 kẻ kêu người đáp.

Đúng như dự đoán, chỉ nghe anh ta nói: "Tôi chuẩn bị đầu tư vào M4, hội đồng quản tị cũng đã đồng ý, bây giờ chỉ kém bàn bạc với M4, chủ yếu có một vấn đề."

Anh ta nhìn về phía Nguyên TU: "Tôi và M4 trước đó bởi vì chuyện gia nhập đội, có một chút không vui, Nguyên Tu nếu như cậu chịu ra mặt hòa giải, chuyện này khẳng định sẽ ổn thỏa."

Nguyên Tu thản nhiên nói: "Anh là sợ sau khi tìm cô ấy, nếu cô ấy không lập tức trả lời, những câu lạc bộ chuyên nghiệp khác cũng sẽ cạnh tranh noi theo, mở ra càng nhiều điều kiện hấp dẫn cô ấy, đến lúc đó nếu như muốn bàn bạc lại, chỉ sợ còn phải tăng tiền đặt."

Dương Trầm nhếch mép, thật đúng là... cái gì cũng không gạt được con hồ ly Nguyên Tu này.

"Nguyên Tu, cậu không phải rất muốn cùng cô ấy họp thành đội đánh tranh giải sao, hỗ trợ một chút, đi nói với cô ấy một chút."

"Tôi với cô ấy không quen." Nguyên Tu nhàn nhạt nói.

Nhâm Tường liếc mắt, len lén nói với A Hoành: "Vẫn còn giận dỗi?"

A Hoành gật đầu: "Tâm tình vô cùng không tốt, mấy ngày nay không nên đi chọc cậu ta, coi chừng bị đánh."

Dương Trầm nói: "Như vậy, chỉ cần cậu chịu hỗ trợ hòa giải, chuyện tăng lương dễ thương lượng..."

Lời vừa nói ra, Nhâm Tường A Hoành đồng thời bổ nhào tới trước người Nguyên Tu: "Đại gia tôi đấm bóp chân cho ngài, ngài xem thoải mái không."

"Bả vai có phải cảm giác rất cứng ngắc hay không, tôi xoa bóp cho ngài."

"Ngài thoải mái rồi có thể hạ mình xuống đi nói chuyện thật tốt với M4 chứ!"

"Cô ấy nhất định nghe lời cậu bảo."



Nguyên Tu: "..."

Buổi tối, điện thoại của Lục Mạn Mạn rốt cuộc cũng nhận được một tin nhắn đến từ Nguyên Tu, trước đó, cô đã gửi cho anh hơn mười tin nhắn bán manh cầu xin tha thứ, toàn bộ đều là đá chìm đáy biển.

Nguyên Tu nói cuối tuần giám đốc hẹn gặp ăn cơm, muốn tới thì tới, không muốn tới cũng không sao.

Con lừa nhỏ ngốc: Tới!!!

Nguyên Tu:...

Con lừa nhỏ ngốc: [Mắt đầy sao]

Nguyên Tu: Nếu như cậu có ý định khác, có thể không cần tới, tôi sẽ nói với giám đốc, không cần miễn cưỡng.

Con lừa nhỏ ngốc: Hoàn toàn không miễn cưỡng, hoan toàn ojbk!

Nguyên Tu:...

***

Cuối tuần, Lục Mạn Mạn dắt người thân, xuất hiện ở cửa khách sạn Thế Kỷ.

Phong cách căn phòng lịch sự tao nhã, chính giữa bàn tròn lớn trồng cây xanh, xanh um tươi tốt, làm cầu nhỏ hòn non bộ, nước chảy róc rách, làm người ta cảnh đẹp ý vui.

Giám đốc Dương Trầm ngồi dựa vào phía trước cửa, cùng ngồi chính là bốn đội viên của chiến đội X, còn có hai vị thành viên hội đồng quản trị.

Lục Mạn Mạn không ngừng gắp thức ăn cho hai người bạn cùng phòng: "Ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút."

"Cái này là vi cá."

"Gà hạt dẻ ăn cũng tốt."

"Thức ăn Trung Quốc làm thật sự đẹp."

Lục Mạn Mạn thấy cái miệng nhỏ ham ăn của Trình Ngộ, thỉnh thoảng còn để đũa xuống dè dặt lau lau miệng, cô lập tức gắp cho cô ấy một miếng gạch cua đồng: "Chị Trình cậu gầy như vậy không cần giảm cân, ăn nhiều ăn nhiều."

Mắt trắng của Trình Ngộ cũng muốn lật đến trên trần nhà, Dương Trầm phía trước cười híp mắt nhìn các cô, rõ ràng bày xong tư thế muốn nói chuyện, thật sự mời các cô ăn cơm, còn người này thì thả cái bụng ăn.

Phụ nữ nước Mỹ này, thật không hiểu chuyện trên bàn cơm Trung Quốc.

Nhâm Tường vẫy Cố Chiết Phong đang ngồi bên cạnh Hạ Thiên, Cố Chiết Phong dùng tay ra hiệu diễn tả mật hiệu: "Em muốn《 Truyền thuyết về Zelda: Hơi thở hoang dã 》[2] của Nintendo [3] mới ra."

[2] Truyền thuyết về Zelda: Hơi thở hoang dã (The Legend of Zelda: Breath of the Wild) là trò chơi thuộc thể loại hành động khám phá được phát triển và phát hành bởi Nintendo. Trò chơi là một phần của series The Legend of Zelda, được phát hành trên hệ máy Nintendo Switch và Wii U vào ngày 3 tháng 3 năm 2017. Câu chuyện theo chân Link, người thức tỉnh khỏi một giấc ngủ một trăm năm bởi một giọng nói kì lạ dẫn lối cho cậu đánh bại Calamity Ganon trước khi hắn ta phá hủy vương quốc Hyrule.

[3] Nintendo là công ty phát triển video game lớn nhất của thế giới tính theo theo doanh thu.

Nhâm Tường nhìn cũng không hiểu cái động tác tay phức tạp kia là muốn cái gì, dù sao muốn cái gì cho cái đó: "Mua mua mua, mua cho cậu."

Vì vậy Cố Chiết Phong làm bộ té từ trên cái ghế, "Ôi" một tiếng, làm cũng đặc biệt vang dội: "Cái ghế này thật khó ngồi, anh Tường Tường, chúng ta đổi vị trí đi."

Nhâm Tường nói: "Như vậy à, vị trí của tôi rất thoải mái, không muốn đổi với cậu."

Cố Chiết Phong uốn éo người điên cuồng làm nũng: "Xin anh xin anh!"

Nhâm Tường đỡ trán, gắng gượng trả lời: "Này, thật không có biện pháp với cậu."

Anh và Cố Chiết Phong đổi vị trí, hài lòng ngồi bên cạnh Hạ Thiên, cố tình nhìn Dương Trầm lúng túng như tội phạm, đội bọn họ nuôi một đám diễn trò tốt nghiệp học viện bệnh tâm thần!

Trình Ngộ chú ý tới, sau khi Nhâm Tường qua ngồi, Hạ Thiên lập tức bớt phóng túng, thận trọng, thục nữ.

Biểu hiện của người này chính là ăn sườn, lại đặc biệt ngay cả xương cũng không nhả!

Trình Ngộ khó khăn nuốt nước bọt, trơ mắt nhìn Hạ Thiên cầm xương sườn nhai đi nhai lại, rồi nuốt xuống.

Sau đó cô ấy còn làm bộ lấy khăn giấy nhỏ phủ lên đống xương nhả ra trước đó.

Trình Ngộ khó tin mà lắc đầu một cái.

Hết thuốc chữa...

Lục Mạn Mạn toàn bộ quá trình ngoại trừ ăn cơm, chính là nhìn Nguyên Tu, Nguyên Tu nói cái gì, cô lập tức tâng bốc tiếp lời, muốn nói chuyện với anh.

Vì vậy mọi người rất hiểu chuyện mà không nói chuyện khi Nguyên Tu nói chuyện.

Nguyên Tu cũng không nói lời nào.

Dương Trầm chú ý tới, Lục Mạn Mạn hình như không thích vào lúc ăn cơm lại nói chuyện chính sự, mà càng muốn cùng bạn bè cười cười nói nói, cùng nhau trải qua khoảng thời gian dùng cơm vui vẻ, vì vậy anh ta chịu đựng tính tình, không có chủ động nói chuyện liên quan tới thành lập chiến đội mới.

Trong quá trình ăn cơm, Nguyên Tu mượn cớ đi vệ sinh, lúc đứng dậy ra cửa, quay đầu liếc Lục Mạn Mạn một cái.



Cái liếc ý vị sâu xa kia, Lục Mạn Mạn ngầm hiểu. Sau khi anh rời khỏi một phút, cô cũng rời đi đuổi theo.

Cuối hành lang, Nguyên Tu dựa vào cửa sổ bên cạnh, ánh mặt trời chiếu xéo, cả người anh ngập tràn trong ánh mặt trời, hạt bụi lờ mờ bồng bềnh.

Mà sau khi anh nhận ra được tiếng bước chân, liền ngược sáng nghiêng người đối mặt cô.

Gương mặt chôn trong bóng tối, không thấy rõ mặt.

Lục Mạn Mạn thấp thỏm đi tới bên người Nguyên Tu, thấp giọng nói: "Tu Tu cậu có lời nói với tôi."

Cô mặc dù không thông minh, có lúc còn thường xuyên ngốc nghếch, nhưng có thể xem hiểu ý tứ trong ánh mắt anh.

Anh đi thẳng vào vấn đề: "Dương Trầm mời cậu ăn cơm mục đích rất rõ ràng, chính cậu cân nhắc thật tốt, không nên bởi vì tôi gọi cậu, ngại mặt mũi hoặc là nguyên nhân gì khác, mà đưa ra lựa chọn trái với lòng."

Lục Mạn Mạn ngẩng đầu, thây Nguyên Tu cũng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hai người giao hội trong nháy mắt, cô bỗng nhiên cảm giác trong lòng cũng có ánh mặt trời chiếu vào, ấm áp.

Lục Mạn Mạn đương nhiên biết rõ bữa cơm này sẽ không ăn chùa, nhưng thật không ngờ lúc này Nguyên Tu còn gọi cô ra, để cho cô đi theo ý muốn lúc đầu, không nên nhìn mặt mũi của anh.

Cô vốn tưởng rằng Nguyên Tu sẽ đứng ở bên X cân nhắc, nhưng trên thực tế... Anh là đứng bên cô, là đang suy nghĩ vì cô.

Lục Mạn Mạn cúi đầu nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng mèo không rõ.

Nét mặt Nguyên Tu mất tự nhiên: "Cười cái gì."

Lục Mạn Mạn kéo kéo ngón áp út của anh: "Vậy cậu không giận tôi rồi."

Nguyên Tu quay lưng lại, tức giận nói: "Tôi đang cùng cậu nói chuyện chính sự."

"Đây chính là chính sự à." Cô cầm lấy ngón áp út của anh không buông ra: "Đừng nóng giận."

"Đừng đừng đừng nóng giận, mấy ngày nay cậu không để ý tới tôi, làm gì cũng không có tí sức lực nào."

Nguyên Tu mặc cho cô kéo đầu ngón tay anh, đầu ngón tay cô có vết chai, nhưng thịt lòng bàn tay lại rất mềm.

Anh rất thích bị cô nắm kéo như vậy.

"Để ý tôi như vậy, lúc thi đấu lại biến tôi làm kẻ ngốc."

"Thật xin lỗi." Lục Mạn Mạn vội vàng nói: "Bởi vì thời điểm lập ra kế hoạch chiến lược, không có cách nào không suy xét cho cậu vào, cậu là mối đe dọa lớn nhất của chúng tôi."

Thấy sắc mặt Nguyên Tu vẫn khó coi như cũ, Lục Mạn Mạn đành phải nói: "Như vậy đi, chúng ta một mình PK một trận, coi như là tôi nợ cậu, một mình PK tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó, có được không."

Nói như vậy, sắc mặt Nguyên Tu thoáng chuyển tốt: "Thật?"

"Ừ ừ!"

"Vậy được." Thời điểm Nguyên Tu đồng ý, ngón áp út tay trái không kìm lòng nổi mà ngoắc ngoắc, vẫn còn hoài niệm cảm giác mới vừa được cô nắm.

Ngay tại lúc này, Dương Trầm từ phòng ăn đi ra, nhìn thấy hai người, anh ta nôn nóng đi tới, vẫn còn giả bộ thờ ơ: "Đi ra hút điếu thuốc."

Nguyên Tu đương nhiên biết rõ anh ta không phải đi ra hút thuốc lá, hơn phân nữa là thấy anh và cô lâu như vậy cũng chưa về, rất sợ Nguyên Tu đưa cô ra chỗ này thổi ngọn gió quấy nhiễu sự việc, lúc này mới bận rộn gấp rút đi ra xoay chuyển cục diện.

Lục Mạn Mạn nói với Dương Trầm: "Giám đốc Dương, tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi đồng ý lời mời của ngài, chính thức gia nhập câu lạc bộ."

Sau bữa cơm, chuyện thảo luận việc gia nhập câu lạc bộ diễn ra thuận lợi, câu lạc bộ đầu tư thành lập một nhánh chiến đội mới tinh, lấy tên là W, ngang vai ngang vế với X, cùng nhau phục vụ câu lạc bộ, đội viên giữa hai nhánh chiến đội hòa hợp với nhau, có thể đan xen họp thành đội đánh tranh giải, bình thường huấn luyện cũng cùng một chỗ.

Bởi vì chiến đội W bây giờ đội viên ít, chỉ có hai người Trình Ngộ và Lục Mạn Mạn, Dương Trầm đề nghị ở tạm căn cứ biệt thự của chiến đội X.

Đề nghị kia được Nhâm Tường nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng lại gặp phải sự phản đối mãnh liệt của Cố Chiết Phong.

"Được!"

"No!!!!"

Cố Chiết Phong ôm đầu gào thét, một Lý Ngân Hách cậu đã không chịu được rồi, bây giờ lại thêm hai cô gái, đề nghị này đối với cậu mà nói qủa là ác mộng.

Dương Trầm mặc kệ Cố Chiết Phong phát bệnh động kinh gì, chỉ hỏi Lục Mạn Mạn: "Cô cảm cảm thấy thế nào?"

Lục Mạn Mạn nhìn về phía Trình Ngộ, hỏi ý cô ấy.

Trình Ngộ nhún vai: "Tôi không ý kiến, có phòng đơn là được."

Cô biết có thể cùng Lục Mạn Mạn sóng vai tới một bước ngày hôm nay, tương đối không dễ dàng, kén cá chọn canh cũng quá không thức thời rồi.

Lục Mạn Mạn lại nhìn về phía Nguyên Tu, anh là đội trưởng của X, muốn ở cùng một chỗ gì đấy, dĩ nhiên cảm giác của anh cũng rất quan trọng.

Nguyên Tu nói: "Biệt thự quá lớn, phòng cũng đủ, chỉ là con gái ít nhiều cũng có chút bất tiện, nếu như các cậu cảm thấy ok, tôi bên này không có vấn đề."

Lục Mạn Mạn hoàn toàn ok, dù sao thời điểm trước kia cô làm cho Queen, trên dưới toàn đội cũng không một người con gái, sớm đã thành thói quen.

Dương Trầm không yên tâm sợ dây cà ra dây muống, xế chiều hôm đó liền ký hợp đồng với Lục Mạn Mạn và Trình Ngộ, quyết định chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Tôi Là Tiên Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook