Chương 65: Cậu là heo sao
Xuân Phong Lựu Hỏa
03/06/2019
Chuyển ngữ: Puny
Trên bầu trời màu xám xanh, vẫn còn lưa thưa vài ngôi sao lấp lánh, ánh mặt trời ở sau lưng dãy núi, lại lười biếng không chịu mọc.
Chiến dịch hôm nay mới tờ mờ sáng đã phát hỏa rồi.
Ngày thứ năm thi đấu sinh tồn hoang dã, cũng là ngày cuối cùng. Đồng hồ thông báo số tuyển thủ may mắn còn sống, không vượt quá hai mươi người, mà con tin sống sót đến cuối cùng, chỉ có hai người.
Nguyên Tu và Cố Chiết Phong.
Chiến đội của Nhâm Tường áp dụng chiến thuật tương đối vững chắc, lấy phòng thủ làm chính, trọng điểm là bảo vệ Cố Chiết Phong.
Địa thế công sự trên sườn núi mà bọn họ chiếm giữ được rất tốt, ở chỗ này cố thủ hơn mấy tiếng, vô luận là đánh lén hay quang minh chính đại đối diện giết quân địch, cũng để cho cây súng của Nhâm Tường không chút lưu tình giải quyết hết.
Những năm nay, ánh đèn sân khấu của anh đã nhường cho Nguyên Tu và Cố Chiết Phong át đi không ít, bây giờ độc lập lãnh đạo một đơn vị chiến đội, đảm nhận thu phát, anh bắn trúng mục tiêu chuẩn xác, thân pháp linh hoạt nhanh nhẹn cùng với hỏa lực mạnh mẽ nghiền ép, còn có vẻ mặt kiên định bình tĩnh khi ứng chiến kia, khiến ánh hào quang của anh lại bắn ra bốn phía.
Trên chiến trường không có sinh tử mà có khói súng từ bốn phía, mỗi một người ở đây đều tỏa sáng, bởi vì súng trong tay bọn họ, là giấc mộng và tín ngưỡng của bọn họ.
Quy tắc thi đấu sống còn hoang dã, cùng với vòng tròn thi đấu chuyên nghiệp mà bọn họ đánh là giống nhau, ban đầu sẽ cung cấp cho tuyển thủ mảng lớn phạm vi hoạt động, nhưng khi thời gian trôi qua, phạm vi hoạt động sẽ không ngừng thu hẹp lại, cuối cùng vạch rõ một khu vực an toàn rất nhỏ.
Các tuyển thủ thông qua đồng hồ trên tay để biết được khu vực an toàn ở nơi nào, tuyển thủ vừa đúng ở bên trong khu vực thì khá may mắn, có thể ung dung yểm hộ bản thân vùng lên, mà tuyển thủ không ở bên trong khu vực, lại phải chạy nhanh đến khu an toàn.
Đồng hồ được trang bị hệ thống định vị và cảm biến, những tuyển thủ không tiến vào khu an toàn trong thời gian quy định được sẽ bị loại.
Mà cái gọi là khu vực an toàn, hoàn toàn là khu vực nguy hiểm nhất. Không đi vào sẽ chết, nhưng nếu đi vào sơ ý chủ quan, cũng sẽ chết, bởi vì tất cả tuyển thủ may mắn còn sống sót, cũng sẽ mai phục ở một cái xó xỉnh trong khu vực an toàn, chờ đợi con mồi.
Càng gần đến cuối cùng, phạm vi khu vực an toàn sẽ càng nhỏ, từ khoảng một trăm mét vuông, đến mười mét vuông, năm mét vuông sau cùng thu hẹp lại một mét vuông. Đề phòng tuyển thủ cứ trốn ở phía sau công sự che chắn không chịu ứng chiến chính diện.
Đây là cuộc đánh cờ giữa dũng cảm và hèn nhát, cũng là sự đối chọi giữa thông minh và ngu xuẩn.
Vị trí chỗ Nhâm Tường Trình Ngộ bọn họ, trước mắt nhận thấy là vị trí rất trung tâm ở khu an toàn, hơn nữa địa hình khá có lợi, ở vùng núi, tầm mắt rất tốt, trên sườn núi có pháo đài quân sự phòng ngự, có thể nói là vị trí mệnh trời.
Chiến đội có thể vững vững vàng vàng sống đến bây giờ, thực lực cũng sẽ không yếu, mỗi một bước của bọn họ, đều phải thật cẩn thận.
"Tôi đã đánh hơi được mùi lạnh lẽo của đội trưởng rồi, không giết chết cậu ta, tôi không thể an tâm." Nhâm Tường dựa lưng vào bao cát phòng ngự, nạp đạn cho súng mình: "Tôi đi dẫn một trận hỏa lực, các cậu bảo vệ nhi đồng của đội thật tốt."
Trình Ngộ lập tức giữ chặt anh: "Không phải nói đánh chiến phòng ngự sao."
"Phòng ngự nhưng không phải tùy tiện ở chỗ này làm con rùa đen rúc đầu." Nhâm Tường đi xuống núi quan sát: "Còn lại hai con tin, đội của chúng ta và M4, nhất định phải liều một mất một còn, ra tay trước thì chiếm được lợi thế."
"Vẫn là tôi nên đi." Trình Ngộ đeo súng lên, đè vành nón xuống: "Cậu và A Hoành bảo vệ Chiết Phong, tôi tương đối không quan trọng, chết cũng không có sao."
Nhâm Tường nhíu mày nhìn về phía cô, cô lấy vài quả bom khói [1] từ trong balo ra giắt sau lưng, vẻ mặt không giống giả bộ chút nào.
[1] Bom khói: Công dụng cơ bản nhất của bom khói là tạo ra chướng ngại vật trực quan cho kẻ thù. Nếu được sử dụng tốt, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho kẻ thù tấn công, bom khói cũng có thể được sử dụng để phòng thủ và trì hoãn. Qua đó mang lại tâm lý sợ hãi cho kẻ thù và những chướng ngại vật trong tầm nhìn.
Tương đối không quan trọng, chết cũng không có sao?
"Mỗi vị tuyển thủ trước khi gia nhập, đều sẽ có lời răn mình, lời răn mình của chị Trình đây chính là "Chết cũng không có sao" sao?"
Trình Ngộ hừ một tiếng: "Vậy là cậu không muốn nàng dâu rồi phải không."
"Này này, đừng như thế, tôi nói lung tung, đại nhân ngài không ghi nhớ tiểu nhân." Nhâm Tường không ngớt lời nói xin lỗi, lại nói: "Chết coi như không lấy được điểm tích lũy rồi."
Trình Ngộ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ chuyện nhiều điểm tích lũy: "Tôi cảm thấy đội chúng ta... Ừm, có lẽ không lấy được nhiều điểm tích lũy."
"Nói thật, tôi không thể không hoài nghi, cậu là đặc vụ nằm vùng cho tiểu tỷ tỷ M4 nhà các cậu."
Trình Ngộ thở dài một tiếng, bọn họ không biết, nhưng mà cô biết M4 chính là W, cô cũng không cho rằng bọn họ có bản lĩnh có thể chiến thắng W.
A Hoành đè bả vai của Trình Ngộ một cái, khích lệ nói: "Thành viên mới nhập đôi sẽ có đội viên cũ dẫn, chờ sau khi trở về tôi sẽ xin với lão Trầm, dẫn cậu đánh, nhất định phải uốn nắn cái tật xấu còn chưa đọ mà đã kinh sợ này."
Nếu như ban đầu đã nhận định mình thất bại, ai còn đánh thi đấu thật tốt nữa.
Trình Ngộ cũng cảm thấy, loại tâm thái này của mình là không đúng đắn, phải uốn nắn thật tốt.
Nghe được lời nói muốn dẫn người mới, Cố Chiết Phong vẫn luôn buồn rầu không lên tiếng cuộn tròn ở xó xỉnh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hai người một cái, trề đôi môi dày đỏ hồng một cái, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc không nói, vùi đầu.
Thời gian cậu gia nhập không lâu, nếu như nói dẫn người mới, khẳng định vẫn là A Hoành người gia nhập sớm nhất có tư cách hơn.
Trời ơi.
Cảm xúc là dễ lây lan nhất, Nhâm Tường đi tới đạp Cố Chiết Phong một đạp, nói: "Chưa thấy qua đội viên nào rầu như vậy, đều phấn chấn lên, chiến dịch cuối cùng, đánh đẹp một chút."
Cố Chiết Phong vỗ vỗ cái mông mình, sau đó nằm bên pháo đài quan sát quân địch, Trình Ngộ nhấc súng lên đi, Nhâm Tường lại bước trước cô một bước, chạy xuống phía dưới núi.
"Bảo vệ điểm tích lũy của chúng ta tốt." Anh quay đầu dặn dò Trình Ngộ: "Đừng để cho cậu ta chết, tôi trông cậy vào cậu ta để tăng lương đấy."
Trình Ngộ đi tới bên người Cố Chiết Phong, đè đầu cậu xuống: "Đã nghe được, đội trưởng tạm thời đã phân phó, tôi sẽ trông cậy vào cậu để tăng lương, kiềm chế một chút."
Cô đến gần, Cố Chiết Phong lập tức biết điều, ngoan ngoãn nghe lời, giống cún con ngồi bên người cô, nhìn cô không chớp mắt.
A Hoành còn cảm thấy thật thần kỳ, Cố Chiết Phong đời này ngoại trừ lời của đội trưởng là chịu nghe ra, thì lên trời xuống đất cũng không có người có thể trị được cậu.
Có lẽ người có tài đều có chứng hoang tưởng ảo giác [2], cậu ta cứng đầu giữ thái độ đối nhân xử thế của mình, chuyện tôi tôi làm.
[2] Hoang tưởng ảo giác hay hoang tưởng, bị ảo giác là một dạng triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt thể hoang tưởng (paranoid).
Không nghĩ tới lại còn có thể ngoan ngoãn nghe lời của Trình Ngộ như vậy, người con gái này đang nắm giữ tuyệt chiêu thuần phục cún sữa nhỏ gì đó sao?
Thần kỳ.
***
Trong rừng rậm phía đối diện, Nhâm Tường hệt như linh dương Tây Tạng nhảy qua nhảy lại, chạy nhanh trên vùng đất dốc cành lá mọc lung tung, tất cả vật cản đối với anh mà nói, đều không tính là vật cản.
Trong bụi cỏ, Nguyên Tu nói với Lục Mạn Mạn đang mở súng chăm chú nhìn người: "Hướng tây nam, lại tới một nhóm ba đầu người."
Lục Mạn Mạn phát hiện Nhâm Tường đang chạy nhanh như bay, không để tâm, tùy tiện gạt băng đạn, mặt không biểu cảm nói: "Đi dạo ở trước mặt tôi, đều phải chết."
Nhâm Tường bỗng nhiên vọt về phía sau cậy né tránh, chỉ có điều đạn phấn vẫn sượt qua vị trí sau lưng của anh tạo thành một vết tích màu vàng, nhưng không đến nổi trí mạng.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía đạn tới, vừa vặn mắt đối mắt với Lục Mạn Mạn.
Đôi mắt cô đen sâu thẳm, ánh mắt lạnh lung, một cái chớp mắt kia, dù là Nhâm Tường người đã quen thấy mưa gió trên con đường chuyên nghiệp nhiều năm như vậy, đáy lòng cũng không khỏi dâng lên mấy phần sợ hãi.
"Sợ cái rắm á." Anh thầm mắng mình, một nha đầu miệng còn hôi sữa, cho dù có thiên phú nữa, cũng là người mới, anh sợ cái rắm!
Nhâm Tường nâng súng lên hướng phía Lục Mạn Mạn một trận càn quét, giữa rừng súng mưa đạn, Lục Mạn Mạn đè đầu của Nguyên Tu vùi trong bụi cỏ. Mượn địa thế né tránh đạn.
Đống cành lá cỏ khô trước mắt bay tứ tung, đạn phấn tự do bay lên trời.
Lục Mạn Mạn đè Nguyên Tu nằm trong bụi cỏ, thở hổn hển ngẩng đầu lên, nhanh chóng nâng súng, tiếp tục đeo đuổi Nhâm Tường.
Cả người cô nằm trên người con tin, dùng mỗi một tấc da bảo vệ anh không bị đạn lạc ngộ thương.
Nguyên Tu vừa quay đầu lại, sóng mũi cao thẳng liền cọ đến ngực cô, ừm, rất mềm rất mềm.
Hít sâu, vừa mềm vừa thơm, mùi sữa của cô gái nhỏ.
Gò má anh không khỏi đỏ lên, vẫn là da mặt quá mỏng sao.
Vì vậy anh lại chen lách vào trong.
Giọng nói ẩn nhẫn của Lục Mạn Mạn truyền tới: "Cậu là heo sao?"
"Ừ..."
Người ta nói gì thì là cái đó, đều theo người ta đều là của người ta... Đầu óc Nguyên Tu lúc này lâng lâng, đã trống rỗng.
"Cậu lại nhiễu tôi nữa, tôi cũng sẽ không khách khí đâu."
Lục Mạn Mạn cũng không quá tức giận, chủ yếu anh quấy nhiễu cô như vậy, rất ảnh hưởng đến tao tác của cô. Thế giới của W, luôn ưu tiên thi đấu, lằng nhà lằng nhằng thân thiết cô không hề bài xích, nhưng mà tốt nhất là không nên ảnh hưởng cô thi đấu.
Hóng súng của cô để ở vị trí cổ Nguyên Tu, Nguyên Tu lập tức cách xa cô nửa centimet, đầu ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển họng súng ra, giọng nói trầm thấp: "Cẩn thận cướp cò, thật sự tức giận thì nghĩ về điểm tích lũy, điểm tích lũy gấp đôi..."
Lục Mạn Mạn dịch súng đi, cảm giác cơ thể tê dại còn chưa rút đi, Nguyên Tu vội vàng nhào tới đè đầu cô xuống, tránh đạn của Nhâm Tường.
Nguy hiểm thật.
Viên đạn kia bắn vào bụi cỏ bên cạnh hai người, bụi phấn bay lên.
"Đừng quá khinh địch." Nguyên Tu nhìn phía trước, trầm giọng nói: "Đừng thấy Nhâm Tường đánh phụ trợ, thật ra nếu phải làm, thu phát của cậu ta cũng rất mạnh."
Lục Mạn Mạn hoàn toàn không muốn để ý Nguyên Tu, vừa nãy hại cô thiếu chút nữa thất bại, bây giờ lại đứng đắn nói đạo lý lớn với cô, hừ, đáng giận.
Nhân lúc hỏa lực yếu bớt, Nhâm Tường đổi băng đạn không kích, Lục Mạn Mạn thò tay dùng sức véo cánh tay Nguyên Tu.
Nhưng mà chỉ véo đến cơ bắp rắn chắc.
Mẹ.
Nguyên Tu vén ống tay áo lên, đưa cánh tay mình tới: "Cắn một cái, hả giận."
Lục Mạn Mạn rủ mắt xuống, thoáng nhìn cánh tay màu lúa mạch của anh, chỗ cổ tay còn đeo một sợi dây đỏ.
Cô nhìn sợi dây đỏ kia một cái, sau đó ghét bỏ nói: "Cách tôi xa một chút."
Nguyên Tu bò ra xa một chút, trong lòng Lục Mạn Mạn tự nhủ bây giờ lại nghe lời như vậy.
Tóm lại trong lòng càng cảm thấy mấy hứng.
"Cậu... đừng đi quá xa."
Nguyên Tu không làm trái cô, di chuyển trở lại, dựa chung một chỗ với cô, giúp cô quan sát quân địch, nhân tiện phủ lên đầu mình một cái lá cây lớn chừng bàn tay.
Vốn Lục Mạn mạn đã thật sự rất tức giận, nhưng thấy Nguyên Tu mở to mắt trở lại, lửa giận của cô liền tan thành mây khói.
"Cậu phải nghe lời tôi, biết không."
Dẫn dắt từng bước.
"Ừ, đã biết."
Lục Mạn Mạn nhéo thịt lòng bàn tay của anh một cái: "Tôi sẽ bảo vệ cậu tốt."
Nhâm Tường không liều lĩnh nữa, mà là núp ở phía sau cây đại thu không chịu ra mặt, kỹ thuật bắn của M4 quá chính xác, vô luận anh né tránh như thế nào, trên người đều có dấu vết vết thương đạn phấn. Còn một phát súng nữa, anh sẽ bị loại khỏi ván cờ.
A Hoành không hổ là nhiều năm phối hợp với Nhâm Tường, một đường đi tới người hợp tác vàng, anh đã lặng lẽ sang đây, trước khi Nhâm Tường rơi vào cảnh rắc rối.
Nhâm Tường dùng cơ thể mình làm bại lộ vị trí của Lục Mạn Mạn, A Hoành cẩn thận từng li từng lần mò tới sau lưng Lục Mạn Mạn, nâng súng muốn bắn.
Ừm, bắn Nguyên Tu trước hay là M4?
Sau khi xoắn xuýt phút chốc, anh quyết đoán đưa ra quyết định, trước tiên giải quyết M4, dù sao con tin không thể cầm súng, không có bất kỳ sức chiến đấu nào, trước tiên giải quyết thu phát hỏa lực Lục Mạn Mạn, Nguyên Tu thì anh tùy ý xâu xé.
"Pằng" một tiếng, trong một chớp mắt viên đạn của A Hoành bay ra, Nguyên Tu nắm chặt tóc của Lục Mạn Mạn, đè cô xuống bùn.
Cả khuôn mặt của Lục Mạn Mạn vùi vào đất bùn, cô lập tức nhắm mắt lại, không kịp thét lên, Nguyên Tu đã lập tức níu chặt cô, giữ trước người mình.
Lục Mạn Mạn không hổ là tuyển thủ nhà nghề được huấn luyện chuyên nghiệp nhất, cô nhanh chóng phản ứng, trong lúc Nguyên Tu níu cô, cô nhắm ngay chỗ phía A Hoành, gần như không cần nhắm, pằng pằng mấy phát súng đi qua.
A Hoành không nghĩ tới Nguyên Tu sẽ làm một loạt thao tác như vậy, túm Lục Mạn Mạn lại làm bia đỡ đạn cho cô ấy, thật sự là đủ rồi.
Đợi anh phục hồi tinh thần lại, trên người đã bị đạn phấn đủ mọi màu sắc bao phủ.
Sau khi loại A Hoành ra, Lục Mạn Mạn hỏi Nguyên Tu: "Cậu làm sao biết cậu ta ở phía sau?"
"Đồng đội hợp tác đến hài hòa nhiều năm như vậy, cái mông Nhâm Tường vừa nhấc tôi liền biết A Hoành muốn kéo..."
Nguyên Tu ngậm miệng, trong lòng tự nhủ vẫn là không được nói lời thô thiển với cô, cô vốn chính là một cô gái tùy tùy tiện tiện, anh mà còn không kiêng dè chung sống với cô như vậy, không chừng vào một buổi sáng ngày nào đó, cô thật sự như Trình Ngộ mong muốn, trổ mã đại chít chít, vậy thì anh thật muốn khóc.
"Sao?" Lục Mạn Mạn còn đang chờ anh nói tiếp.
"Nhâm Tường không chịu xuất hiện, rõ ràng cho thấy đang đợi quân cứu viện, A Hoành cùng cậu ta phối hợp ngầm đợi sau khi Nhâm Tường để lộ vị trí của chúng ta, cậu ta cũng đã mò tới phía sau chúng ta."
Chỉ có điều nghìn tính vạn tính, cũng không tính đội trưởng nhà mình vào.
A Hoành bị chết không hề oan uổng.
Lại quay người lại, Nhâm Tường đã sớm không thấy bóng dáng.
Giữa công sự quân sườn núi, chỉ còn lại hai người Trình Ngộ với Cố Chiết Phong, bị cô lập từ bốn phía.
Trình Ngộ lại càng căng thẳng, tay cầm súng cũng không ngăn được run rẩy.
Bây giờ chỉ còn lại cô, chỉ còn lại cô bảo vệ Cố Chiết Phong tay không tấc sắt, xung quanh khắp nơi đều là tiếng súng, xung quanh đều là quân địch.
Không được, chắc chắn không được, cô không làm được...
Xung quanh rải rác các tuyển thủ nhà nghề chiến tích nổi bật, vô luận là ai cũng có thể dễ như trở bàn tay giải quyết cô.
Nhâm Tường giao Cố Chiết Phong cho cô, thật sự là sai hoàn toàn, cô căn bản không có thực lực có thể bảo vệ cậu ta, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ...
Cô chính là một lính mới, một lính mới cả thiên phú và sự cần cù cũng không đủ, Lục Mạn Mạn dẫn cô lên vị trí cao, mới có thể thuận lợi gia nhập, kỳ thực thì cô căn bản không đủ trình ngộ.
Tiếng súng không dứt bên tai quấy nhiễu suy nghĩ của Trình Ngộ.
Cô khẩn trương lại sợ hãi, cắn chặc môi dưới, môi thịt dần dần trắng bệch, trán cũng chảy ra một tầng mồ hơi mỏng.
Ngay tại lúc cô không biết làm sao, AWM [3] đeo sau lưng bị người khác lấy đi.
[3] AWM: là một loại súng trường bắn tỉa được dùng trong quân sự.
Trình Ngộ quay đầu lại, thấy Cố Chiết Phong thành thạo, thuần thục điều khiển khẩu súng.
Cậu ngước mắt nhìn cô, đồng tử đen sâu thẳm bình tĩnh không gợn sóng.
"Tới đây, tôi dạy cô bắn đánh lén như thế nào."
Đôi lời tâm tình của editor: Bạn Tu Tu của chúng ta ăn đậu hủ của con gái người ta kìa làng nước ơi...
Trên bầu trời màu xám xanh, vẫn còn lưa thưa vài ngôi sao lấp lánh, ánh mặt trời ở sau lưng dãy núi, lại lười biếng không chịu mọc.
Chiến dịch hôm nay mới tờ mờ sáng đã phát hỏa rồi.
Ngày thứ năm thi đấu sinh tồn hoang dã, cũng là ngày cuối cùng. Đồng hồ thông báo số tuyển thủ may mắn còn sống, không vượt quá hai mươi người, mà con tin sống sót đến cuối cùng, chỉ có hai người.
Nguyên Tu và Cố Chiết Phong.
Chiến đội của Nhâm Tường áp dụng chiến thuật tương đối vững chắc, lấy phòng thủ làm chính, trọng điểm là bảo vệ Cố Chiết Phong.
Địa thế công sự trên sườn núi mà bọn họ chiếm giữ được rất tốt, ở chỗ này cố thủ hơn mấy tiếng, vô luận là đánh lén hay quang minh chính đại đối diện giết quân địch, cũng để cho cây súng của Nhâm Tường không chút lưu tình giải quyết hết.
Những năm nay, ánh đèn sân khấu của anh đã nhường cho Nguyên Tu và Cố Chiết Phong át đi không ít, bây giờ độc lập lãnh đạo một đơn vị chiến đội, đảm nhận thu phát, anh bắn trúng mục tiêu chuẩn xác, thân pháp linh hoạt nhanh nhẹn cùng với hỏa lực mạnh mẽ nghiền ép, còn có vẻ mặt kiên định bình tĩnh khi ứng chiến kia, khiến ánh hào quang của anh lại bắn ra bốn phía.
Trên chiến trường không có sinh tử mà có khói súng từ bốn phía, mỗi một người ở đây đều tỏa sáng, bởi vì súng trong tay bọn họ, là giấc mộng và tín ngưỡng của bọn họ.
Quy tắc thi đấu sống còn hoang dã, cùng với vòng tròn thi đấu chuyên nghiệp mà bọn họ đánh là giống nhau, ban đầu sẽ cung cấp cho tuyển thủ mảng lớn phạm vi hoạt động, nhưng khi thời gian trôi qua, phạm vi hoạt động sẽ không ngừng thu hẹp lại, cuối cùng vạch rõ một khu vực an toàn rất nhỏ.
Các tuyển thủ thông qua đồng hồ trên tay để biết được khu vực an toàn ở nơi nào, tuyển thủ vừa đúng ở bên trong khu vực thì khá may mắn, có thể ung dung yểm hộ bản thân vùng lên, mà tuyển thủ không ở bên trong khu vực, lại phải chạy nhanh đến khu an toàn.
Đồng hồ được trang bị hệ thống định vị và cảm biến, những tuyển thủ không tiến vào khu an toàn trong thời gian quy định được sẽ bị loại.
Mà cái gọi là khu vực an toàn, hoàn toàn là khu vực nguy hiểm nhất. Không đi vào sẽ chết, nhưng nếu đi vào sơ ý chủ quan, cũng sẽ chết, bởi vì tất cả tuyển thủ may mắn còn sống sót, cũng sẽ mai phục ở một cái xó xỉnh trong khu vực an toàn, chờ đợi con mồi.
Càng gần đến cuối cùng, phạm vi khu vực an toàn sẽ càng nhỏ, từ khoảng một trăm mét vuông, đến mười mét vuông, năm mét vuông sau cùng thu hẹp lại một mét vuông. Đề phòng tuyển thủ cứ trốn ở phía sau công sự che chắn không chịu ứng chiến chính diện.
Đây là cuộc đánh cờ giữa dũng cảm và hèn nhát, cũng là sự đối chọi giữa thông minh và ngu xuẩn.
Vị trí chỗ Nhâm Tường Trình Ngộ bọn họ, trước mắt nhận thấy là vị trí rất trung tâm ở khu an toàn, hơn nữa địa hình khá có lợi, ở vùng núi, tầm mắt rất tốt, trên sườn núi có pháo đài quân sự phòng ngự, có thể nói là vị trí mệnh trời.
Chiến đội có thể vững vững vàng vàng sống đến bây giờ, thực lực cũng sẽ không yếu, mỗi một bước của bọn họ, đều phải thật cẩn thận.
"Tôi đã đánh hơi được mùi lạnh lẽo của đội trưởng rồi, không giết chết cậu ta, tôi không thể an tâm." Nhâm Tường dựa lưng vào bao cát phòng ngự, nạp đạn cho súng mình: "Tôi đi dẫn một trận hỏa lực, các cậu bảo vệ nhi đồng của đội thật tốt."
Trình Ngộ lập tức giữ chặt anh: "Không phải nói đánh chiến phòng ngự sao."
"Phòng ngự nhưng không phải tùy tiện ở chỗ này làm con rùa đen rúc đầu." Nhâm Tường đi xuống núi quan sát: "Còn lại hai con tin, đội của chúng ta và M4, nhất định phải liều một mất một còn, ra tay trước thì chiếm được lợi thế."
"Vẫn là tôi nên đi." Trình Ngộ đeo súng lên, đè vành nón xuống: "Cậu và A Hoành bảo vệ Chiết Phong, tôi tương đối không quan trọng, chết cũng không có sao."
Nhâm Tường nhíu mày nhìn về phía cô, cô lấy vài quả bom khói [1] từ trong balo ra giắt sau lưng, vẻ mặt không giống giả bộ chút nào.
[1] Bom khói: Công dụng cơ bản nhất của bom khói là tạo ra chướng ngại vật trực quan cho kẻ thù. Nếu được sử dụng tốt, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho kẻ thù tấn công, bom khói cũng có thể được sử dụng để phòng thủ và trì hoãn. Qua đó mang lại tâm lý sợ hãi cho kẻ thù và những chướng ngại vật trong tầm nhìn.
Tương đối không quan trọng, chết cũng không có sao?
"Mỗi vị tuyển thủ trước khi gia nhập, đều sẽ có lời răn mình, lời răn mình của chị Trình đây chính là "Chết cũng không có sao" sao?"
Trình Ngộ hừ một tiếng: "Vậy là cậu không muốn nàng dâu rồi phải không."
"Này này, đừng như thế, tôi nói lung tung, đại nhân ngài không ghi nhớ tiểu nhân." Nhâm Tường không ngớt lời nói xin lỗi, lại nói: "Chết coi như không lấy được điểm tích lũy rồi."
Trình Ngộ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ chuyện nhiều điểm tích lũy: "Tôi cảm thấy đội chúng ta... Ừm, có lẽ không lấy được nhiều điểm tích lũy."
"Nói thật, tôi không thể không hoài nghi, cậu là đặc vụ nằm vùng cho tiểu tỷ tỷ M4 nhà các cậu."
Trình Ngộ thở dài một tiếng, bọn họ không biết, nhưng mà cô biết M4 chính là W, cô cũng không cho rằng bọn họ có bản lĩnh có thể chiến thắng W.
A Hoành đè bả vai của Trình Ngộ một cái, khích lệ nói: "Thành viên mới nhập đôi sẽ có đội viên cũ dẫn, chờ sau khi trở về tôi sẽ xin với lão Trầm, dẫn cậu đánh, nhất định phải uốn nắn cái tật xấu còn chưa đọ mà đã kinh sợ này."
Nếu như ban đầu đã nhận định mình thất bại, ai còn đánh thi đấu thật tốt nữa.
Trình Ngộ cũng cảm thấy, loại tâm thái này của mình là không đúng đắn, phải uốn nắn thật tốt.
Nghe được lời nói muốn dẫn người mới, Cố Chiết Phong vẫn luôn buồn rầu không lên tiếng cuộn tròn ở xó xỉnh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hai người một cái, trề đôi môi dày đỏ hồng một cái, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc không nói, vùi đầu.
Thời gian cậu gia nhập không lâu, nếu như nói dẫn người mới, khẳng định vẫn là A Hoành người gia nhập sớm nhất có tư cách hơn.
Trời ơi.
Cảm xúc là dễ lây lan nhất, Nhâm Tường đi tới đạp Cố Chiết Phong một đạp, nói: "Chưa thấy qua đội viên nào rầu như vậy, đều phấn chấn lên, chiến dịch cuối cùng, đánh đẹp một chút."
Cố Chiết Phong vỗ vỗ cái mông mình, sau đó nằm bên pháo đài quan sát quân địch, Trình Ngộ nhấc súng lên đi, Nhâm Tường lại bước trước cô một bước, chạy xuống phía dưới núi.
"Bảo vệ điểm tích lũy của chúng ta tốt." Anh quay đầu dặn dò Trình Ngộ: "Đừng để cho cậu ta chết, tôi trông cậy vào cậu ta để tăng lương đấy."
Trình Ngộ đi tới bên người Cố Chiết Phong, đè đầu cậu xuống: "Đã nghe được, đội trưởng tạm thời đã phân phó, tôi sẽ trông cậy vào cậu để tăng lương, kiềm chế một chút."
Cô đến gần, Cố Chiết Phong lập tức biết điều, ngoan ngoãn nghe lời, giống cún con ngồi bên người cô, nhìn cô không chớp mắt.
A Hoành còn cảm thấy thật thần kỳ, Cố Chiết Phong đời này ngoại trừ lời của đội trưởng là chịu nghe ra, thì lên trời xuống đất cũng không có người có thể trị được cậu.
Có lẽ người có tài đều có chứng hoang tưởng ảo giác [2], cậu ta cứng đầu giữ thái độ đối nhân xử thế của mình, chuyện tôi tôi làm.
[2] Hoang tưởng ảo giác hay hoang tưởng, bị ảo giác là một dạng triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt thể hoang tưởng (paranoid).
Không nghĩ tới lại còn có thể ngoan ngoãn nghe lời của Trình Ngộ như vậy, người con gái này đang nắm giữ tuyệt chiêu thuần phục cún sữa nhỏ gì đó sao?
Thần kỳ.
***
Trong rừng rậm phía đối diện, Nhâm Tường hệt như linh dương Tây Tạng nhảy qua nhảy lại, chạy nhanh trên vùng đất dốc cành lá mọc lung tung, tất cả vật cản đối với anh mà nói, đều không tính là vật cản.
Trong bụi cỏ, Nguyên Tu nói với Lục Mạn Mạn đang mở súng chăm chú nhìn người: "Hướng tây nam, lại tới một nhóm ba đầu người."
Lục Mạn Mạn phát hiện Nhâm Tường đang chạy nhanh như bay, không để tâm, tùy tiện gạt băng đạn, mặt không biểu cảm nói: "Đi dạo ở trước mặt tôi, đều phải chết."
Nhâm Tường bỗng nhiên vọt về phía sau cậy né tránh, chỉ có điều đạn phấn vẫn sượt qua vị trí sau lưng của anh tạo thành một vết tích màu vàng, nhưng không đến nổi trí mạng.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía đạn tới, vừa vặn mắt đối mắt với Lục Mạn Mạn.
Đôi mắt cô đen sâu thẳm, ánh mắt lạnh lung, một cái chớp mắt kia, dù là Nhâm Tường người đã quen thấy mưa gió trên con đường chuyên nghiệp nhiều năm như vậy, đáy lòng cũng không khỏi dâng lên mấy phần sợ hãi.
"Sợ cái rắm á." Anh thầm mắng mình, một nha đầu miệng còn hôi sữa, cho dù có thiên phú nữa, cũng là người mới, anh sợ cái rắm!
Nhâm Tường nâng súng lên hướng phía Lục Mạn Mạn một trận càn quét, giữa rừng súng mưa đạn, Lục Mạn Mạn đè đầu của Nguyên Tu vùi trong bụi cỏ. Mượn địa thế né tránh đạn.
Đống cành lá cỏ khô trước mắt bay tứ tung, đạn phấn tự do bay lên trời.
Lục Mạn Mạn đè Nguyên Tu nằm trong bụi cỏ, thở hổn hển ngẩng đầu lên, nhanh chóng nâng súng, tiếp tục đeo đuổi Nhâm Tường.
Cả người cô nằm trên người con tin, dùng mỗi một tấc da bảo vệ anh không bị đạn lạc ngộ thương.
Nguyên Tu vừa quay đầu lại, sóng mũi cao thẳng liền cọ đến ngực cô, ừm, rất mềm rất mềm.
Hít sâu, vừa mềm vừa thơm, mùi sữa của cô gái nhỏ.
Gò má anh không khỏi đỏ lên, vẫn là da mặt quá mỏng sao.
Vì vậy anh lại chen lách vào trong.
Giọng nói ẩn nhẫn của Lục Mạn Mạn truyền tới: "Cậu là heo sao?"
"Ừ..."
Người ta nói gì thì là cái đó, đều theo người ta đều là của người ta... Đầu óc Nguyên Tu lúc này lâng lâng, đã trống rỗng.
"Cậu lại nhiễu tôi nữa, tôi cũng sẽ không khách khí đâu."
Lục Mạn Mạn cũng không quá tức giận, chủ yếu anh quấy nhiễu cô như vậy, rất ảnh hưởng đến tao tác của cô. Thế giới của W, luôn ưu tiên thi đấu, lằng nhà lằng nhằng thân thiết cô không hề bài xích, nhưng mà tốt nhất là không nên ảnh hưởng cô thi đấu.
Hóng súng của cô để ở vị trí cổ Nguyên Tu, Nguyên Tu lập tức cách xa cô nửa centimet, đầu ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển họng súng ra, giọng nói trầm thấp: "Cẩn thận cướp cò, thật sự tức giận thì nghĩ về điểm tích lũy, điểm tích lũy gấp đôi..."
Lục Mạn Mạn dịch súng đi, cảm giác cơ thể tê dại còn chưa rút đi, Nguyên Tu vội vàng nhào tới đè đầu cô xuống, tránh đạn của Nhâm Tường.
Nguy hiểm thật.
Viên đạn kia bắn vào bụi cỏ bên cạnh hai người, bụi phấn bay lên.
"Đừng quá khinh địch." Nguyên Tu nhìn phía trước, trầm giọng nói: "Đừng thấy Nhâm Tường đánh phụ trợ, thật ra nếu phải làm, thu phát của cậu ta cũng rất mạnh."
Lục Mạn Mạn hoàn toàn không muốn để ý Nguyên Tu, vừa nãy hại cô thiếu chút nữa thất bại, bây giờ lại đứng đắn nói đạo lý lớn với cô, hừ, đáng giận.
Nhân lúc hỏa lực yếu bớt, Nhâm Tường đổi băng đạn không kích, Lục Mạn Mạn thò tay dùng sức véo cánh tay Nguyên Tu.
Nhưng mà chỉ véo đến cơ bắp rắn chắc.
Mẹ.
Nguyên Tu vén ống tay áo lên, đưa cánh tay mình tới: "Cắn một cái, hả giận."
Lục Mạn Mạn rủ mắt xuống, thoáng nhìn cánh tay màu lúa mạch của anh, chỗ cổ tay còn đeo một sợi dây đỏ.
Cô nhìn sợi dây đỏ kia một cái, sau đó ghét bỏ nói: "Cách tôi xa một chút."
Nguyên Tu bò ra xa một chút, trong lòng Lục Mạn Mạn tự nhủ bây giờ lại nghe lời như vậy.
Tóm lại trong lòng càng cảm thấy mấy hứng.
"Cậu... đừng đi quá xa."
Nguyên Tu không làm trái cô, di chuyển trở lại, dựa chung một chỗ với cô, giúp cô quan sát quân địch, nhân tiện phủ lên đầu mình một cái lá cây lớn chừng bàn tay.
Vốn Lục Mạn mạn đã thật sự rất tức giận, nhưng thấy Nguyên Tu mở to mắt trở lại, lửa giận của cô liền tan thành mây khói.
"Cậu phải nghe lời tôi, biết không."
Dẫn dắt từng bước.
"Ừ, đã biết."
Lục Mạn Mạn nhéo thịt lòng bàn tay của anh một cái: "Tôi sẽ bảo vệ cậu tốt."
Nhâm Tường không liều lĩnh nữa, mà là núp ở phía sau cây đại thu không chịu ra mặt, kỹ thuật bắn của M4 quá chính xác, vô luận anh né tránh như thế nào, trên người đều có dấu vết vết thương đạn phấn. Còn một phát súng nữa, anh sẽ bị loại khỏi ván cờ.
A Hoành không hổ là nhiều năm phối hợp với Nhâm Tường, một đường đi tới người hợp tác vàng, anh đã lặng lẽ sang đây, trước khi Nhâm Tường rơi vào cảnh rắc rối.
Nhâm Tường dùng cơ thể mình làm bại lộ vị trí của Lục Mạn Mạn, A Hoành cẩn thận từng li từng lần mò tới sau lưng Lục Mạn Mạn, nâng súng muốn bắn.
Ừm, bắn Nguyên Tu trước hay là M4?
Sau khi xoắn xuýt phút chốc, anh quyết đoán đưa ra quyết định, trước tiên giải quyết M4, dù sao con tin không thể cầm súng, không có bất kỳ sức chiến đấu nào, trước tiên giải quyết thu phát hỏa lực Lục Mạn Mạn, Nguyên Tu thì anh tùy ý xâu xé.
"Pằng" một tiếng, trong một chớp mắt viên đạn của A Hoành bay ra, Nguyên Tu nắm chặt tóc của Lục Mạn Mạn, đè cô xuống bùn.
Cả khuôn mặt của Lục Mạn Mạn vùi vào đất bùn, cô lập tức nhắm mắt lại, không kịp thét lên, Nguyên Tu đã lập tức níu chặt cô, giữ trước người mình.
Lục Mạn Mạn không hổ là tuyển thủ nhà nghề được huấn luyện chuyên nghiệp nhất, cô nhanh chóng phản ứng, trong lúc Nguyên Tu níu cô, cô nhắm ngay chỗ phía A Hoành, gần như không cần nhắm, pằng pằng mấy phát súng đi qua.
A Hoành không nghĩ tới Nguyên Tu sẽ làm một loạt thao tác như vậy, túm Lục Mạn Mạn lại làm bia đỡ đạn cho cô ấy, thật sự là đủ rồi.
Đợi anh phục hồi tinh thần lại, trên người đã bị đạn phấn đủ mọi màu sắc bao phủ.
Sau khi loại A Hoành ra, Lục Mạn Mạn hỏi Nguyên Tu: "Cậu làm sao biết cậu ta ở phía sau?"
"Đồng đội hợp tác đến hài hòa nhiều năm như vậy, cái mông Nhâm Tường vừa nhấc tôi liền biết A Hoành muốn kéo..."
Nguyên Tu ngậm miệng, trong lòng tự nhủ vẫn là không được nói lời thô thiển với cô, cô vốn chính là một cô gái tùy tùy tiện tiện, anh mà còn không kiêng dè chung sống với cô như vậy, không chừng vào một buổi sáng ngày nào đó, cô thật sự như Trình Ngộ mong muốn, trổ mã đại chít chít, vậy thì anh thật muốn khóc.
"Sao?" Lục Mạn Mạn còn đang chờ anh nói tiếp.
"Nhâm Tường không chịu xuất hiện, rõ ràng cho thấy đang đợi quân cứu viện, A Hoành cùng cậu ta phối hợp ngầm đợi sau khi Nhâm Tường để lộ vị trí của chúng ta, cậu ta cũng đã mò tới phía sau chúng ta."
Chỉ có điều nghìn tính vạn tính, cũng không tính đội trưởng nhà mình vào.
A Hoành bị chết không hề oan uổng.
Lại quay người lại, Nhâm Tường đã sớm không thấy bóng dáng.
Giữa công sự quân sườn núi, chỉ còn lại hai người Trình Ngộ với Cố Chiết Phong, bị cô lập từ bốn phía.
Trình Ngộ lại càng căng thẳng, tay cầm súng cũng không ngăn được run rẩy.
Bây giờ chỉ còn lại cô, chỉ còn lại cô bảo vệ Cố Chiết Phong tay không tấc sắt, xung quanh khắp nơi đều là tiếng súng, xung quanh đều là quân địch.
Không được, chắc chắn không được, cô không làm được...
Xung quanh rải rác các tuyển thủ nhà nghề chiến tích nổi bật, vô luận là ai cũng có thể dễ như trở bàn tay giải quyết cô.
Nhâm Tường giao Cố Chiết Phong cho cô, thật sự là sai hoàn toàn, cô căn bản không có thực lực có thể bảo vệ cậu ta, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ...
Cô chính là một lính mới, một lính mới cả thiên phú và sự cần cù cũng không đủ, Lục Mạn Mạn dẫn cô lên vị trí cao, mới có thể thuận lợi gia nhập, kỳ thực thì cô căn bản không đủ trình ngộ.
Tiếng súng không dứt bên tai quấy nhiễu suy nghĩ của Trình Ngộ.
Cô khẩn trương lại sợ hãi, cắn chặc môi dưới, môi thịt dần dần trắng bệch, trán cũng chảy ra một tầng mồ hơi mỏng.
Ngay tại lúc cô không biết làm sao, AWM [3] đeo sau lưng bị người khác lấy đi.
[3] AWM: là một loại súng trường bắn tỉa được dùng trong quân sự.
Trình Ngộ quay đầu lại, thấy Cố Chiết Phong thành thạo, thuần thục điều khiển khẩu súng.
Cậu ngước mắt nhìn cô, đồng tử đen sâu thẳm bình tĩnh không gợn sóng.
"Tới đây, tôi dạy cô bắn đánh lén như thế nào."
Đôi lời tâm tình của editor: Bạn Tu Tu của chúng ta ăn đậu hủ của con gái người ta kìa làng nước ơi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.