Chương 38: Hạ Thiên x Nhâm Tường
Xuân Phong Lựu Hỏa
03/06/2019
Chuyển ngữ: Puny
Kể từ lần Lục Mạn Mạn nói, chuyện mẹ âm thầm quan sát cô ấy và Chu Diễn cầm tay đi dạo, Hạ Thiên và Chu Diễn dường như không gặp mặt lại, mặc dù nhắn tin điện thoại vẫn còn duy trì liên lạc, nhưng rất rõ ràng, nhiệt độ dần dần giảm đi.
Chu Diễn rất ít khi chủ động liên lạc cô ấy, dĩ nhiên cô ấy cũng hiểu, anh ta ban ngày bận rộn chuyện đĩa hát, buổi tối còn phải đến quán bar hát.
Dĩ nhiên Hạ Thiên bận rộn hơn, chuẩn bị thi cuối kỳ.
Thỉnh thoảng WeChat nói chuyện phiếm, trong câu chữ của Chu Diễn dường như... so với thời gian mới qua lại yêu nhau cuồng nhiệt lời nói mập mờ vừa dỗ ngon dỗ ngọt, thì gần đây dễ nhận thấy đã bắt đầu trở nên qua loa lấy lệ và lạnh nhạt.
Cho dù Hạ Thiên thần kinh thô hơn nữa, bản năng trời sinh của con gái vẫn khiến cho cô sinh lòng bất an.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Một đêm trước khi bước qua năm, cô ấy đến quán bar tìm Chu Diễn.
Dưới thời tiết âm mấy độ cô trang điểm, mặc váy ngắn chất cotton cùng giày cao gót, mà trước khi yêu đương với Chu Diễn, cô từng là người con gái mặc ba cái quần dài.
Hạ Thiên đi vào quán bar xa hoa trụy lạc, bên trong phòng hệ thống suởi ấm mở rất đầy đủ, trên sân khấu DJ cảm xúc mạnh mẽ phát ra bốn phía, nam nữ nhảy những điệu nhảy cuồng nhiệt, cùng với trời đông tuyết phủ xơ xác tiêu điều bên ngoài, hoàn toàn là hai thế giới.
Chu Diễn ở trong trạng thái nửa say nửa tỉnh, cùng một nhóm fans hâm mộ ăn mặc thời thượng ngồi trên ghế, nâng ly cạn chén.
Lại là chụp hình chung, lại là mở TikTok quay video, cười toét miệng.
Hạ Thiên thật vất vả mới chen vào, kéo tay áo của anh một cái, Chu Diễn quay đầu thấy cô, thuận tay ôm vai của cô, nói với mọi người: "Xin lỗi, có chút việc."
"Anh Chu, ai đây à?"
"Em gái anh."
"Em gái thật nhiều nha."
"Lăn đi."
Anh kéo Hạ Thiên đi ra đại sảnh quán bar ồn ào, đi tới hành lang yên tĩnh.
Hạ Thiên đang muốn hỏi anh tại sao nói cô là em gái anh ấy, nhưng Chu Diễn lại mở miệng trước: "Mẹ em tới tìm anh."
Anh đi thẳng vào vấn đề nói ra lời này, Hạ Thiên trợn to hai mắt, không thể tin, mẹ lại lướt qua cô trực tiếp tìm Chu Diễn!
"Bà ấy... đi tìm anh?"
"Đơn giản mà nói, chính là để cho anh không được dây dưa với em, nếu không bảo anh sẽ không thể lăn lộn ở chốn thủ đô này."
Hạ Thiên vẫn còn lờ mờ.
Chu Diễn phách lối càn quấy cười một tiếng: "Anh nói với bà ấy, sẽ khiến cho em go away, cút xa chừng nào tốt chừng nấy, không ưa nhất chính là loại người có tiền có thế, cho rằng lão tử dễ dàng bắt nạt, còn lăn lộn không được, em coi là cái gì chứ!"
Anh uống say rồi, hơn nữa say không nhẹ.
"Lại để cho công ty đơn phương hủy bỏ hợp đồng, diễn xuất cá nhân cũng quấy rối [1], đều nói là không thể trêu vào người tai to mặt lớn, thật là muốn cắt đứt con đường phía trước của anh."
[1] Nguyên văn là Giảo hoàng (搅黄) có nghĩa là sự tình hoặc kế hoạch bị nhiễu loạn quấy rối, cho nên thất bại hoặc không thể thực hiện được.
"Phải, thật xin lỗi, em thật sự không biết mẹ sẽ làm như vậy..." Nước mắt của Hạ Thiên đều chảy ra: "Em đi nói với mẹ, bà ấy sẽ không như vậy!"
Chu Diễn đưa tay đè sau ót Hạ Thiên, cúi người kề sát vào cô, mắt say lờ mờ mông lung, đặc biệt câu người.
Hô hấp đan xem, một hồi dồn dập, một hồi nhẹ nhàng.
"Biết không, anh vẫn rất thích tiểu nha đầu em, đặc biệt đơn thuần, lại khiến cho anh có cảm giác yêu đương cấp ba, em muốn xuất ngoại, ok, anh cũng có thể chờ em."
Hạ Thiên siết chặc góc áo của anh, khóe mắt có nước mắt chớp động, đặc biệt điềm đạm đáng yêu.
"Nhưng anh là người trưởng thành, anh cũng có nhu cầu của mình."
Hạ Thiên từ trong đôi mắt của anh trong nháy mắt liền hiểu cái gọi là "Nhu cầu" là chỉ cái gì.
"Chu Diễn, chúng ta quen biết vẫn chưa tới ba tháng..."
"Cho nên nói em vẫn là tiểu nha đầu thuần khiết." Chu Diễn cười nói: "Anh thật sự... đặc biệt quý trọng em, nhưng em dù sao cũng phải cho anh một chút hy vọng."
Hạ Thiên không kìm hãm được cúi đầu xuống, đỏ mặt, cô biết rõ, cái gọi là "Hy vọng" chỉ cái gì.
"Tùy anh vậy."
Bật lửa răng rắc một tiếng, anh nghiêng người đốt điếu thuốc, nhìn phía cô: "Anh không ép em, chuyện mẹ em, anh tự nhận xui xẻo."
Giọng Hạ Thiên run rẩy: "Cái kia... Chúng ta..."
Chu Diễn hút sâu vài hơi khói, lông mày rậm nhíu lại: "Anh thật sự không thể trêu vào các người."
"Em sẽ nói với mẹ, bà ấy sẽ không làm khó anh nữa!"
Chu Diễn cười lạnh một tiếng, lắc đầu một cái, rời đi.
Hạ Thiên gấp gáp, đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô khẩn thiết mở rộng cánh cửa lòng như vậy: "Em thật sự, em.. em rất thích anh, em sẽ cố gắng, vì chúng ta..."
Chu Diễn đưa tay vê tàn thuốc lên tường, xoay người rời đi: "Không còn sớm, mau trở về thôi cô bé nhỏ, ký túc phải đóng cửa."
"Chu Diễn!"
Chu Diễn cũng không quay đầu lại, Hạ Thiên nhìn bóng lưng anh biến mất ở cuối hành lang, nước mắt không chút kiêng kỵ chảy ra.
Cô quyết định chắc chắn, cắn răng đuổi theo.
...
Nửa giờ sau, hai người xuất hiện ở trước cửa nhà khách.
"Anh có... có cái đó không?"
Hạ Thiên vẫn rất hiểu kiến thức sinh lý, biết cần phải bảo vệ mình như thế nào.
Chu Diễn kéo cô muốn vào nhà khách, thờ ơ nói: "Không sao, không cần."
Hạ Thiên không di chuyển bước chân.
Chu Diễn thấy cô bất động, lại giải thích: "Lần một lần hai, không dễ dàng trúng mục tiêu như vậy đâu, nếu thật sự sợ thì ngày mai còn có thể uống thuốc."
Những lời này thu hút sự chú ý của Teddy Tường ở ven đường.
Nhâm Tường đang mua thuốc lá tại cửa hàng thực phẩm, nghe được câu này, trong lòng tự nhủ lời như vậy mà tên cặn bã nào cũng có thể mở miệng được, ánh mắt em gái kia chẳng lẽ là mù sao.
Anh xoay người lại nhìn về phía hai người.
Cô gái nhăn nhăn nhó nhó, sắc mặt đỏ bừng, cắn chặt răng không chịu di chuyển bước chân, người con trai đang lôi kéo cô.
Gặp qua ở đâu chứ?
Nhớ ra rồi, đây không phải em gái bạn cùng phòng của người bạn nhỏ Lục Mạn Mạn sao, ngoan ngoãn nhanh nhẹn kia, em gái thiên tài chỉ tính nhẩm cũng tính chính xác giá của tất cả mỹ phẩm dưỡng da sao.
Anh đối với cô có ấn tượng rất sâu sắc.
Anh dừng bước chân lại.
Em gái Hạ Thiên này thật đúng là cùng tên kia vào nhà khách, có thể nói rất ngay thẳng rồi, như vậy mà cũng có thể để cho anh ta lừa dối dắt vào.
Anh rất muốn nhắc nhở, cho dù người trẻ tuổi chơi, thì các biện pháp bảo vệ cần thiết thì cũng phải làm, đừng nói tạo ra sinh mạng, cho dù cân nhắc từ góc độ sức khỏe, cũng không thể chơi như vậy.
"Ôi."
"Hạ Thiên đúng không."
Hạ Thiên xoay người lại, thấy Nhâm Tường dựa tường ở chỗ bóng tối, cả người mặc chiếc áo khoác giản dị sáng màu, cho dù lối ăn mặt xấu, nhưng mà dáng vẻ cười rất giống ánh sáng mặt trời.
"Anh là ai." Chu Diễn rất không kiên nhẫn: "Có chuyện gì sao?"
Hạ Thiên vội vàng nói: "Anh ta, anh ta là bạn em."
Chính xác mà nói hẳn là bạn của bạn của bạn, mối quan hệ cách một trăm ngàn vặn trượng núi.
Nhâm Tường nói chuyện cũng không để thừa lại cái gì: "Anh trai, không mang theo như vậy là lừa dối em gái nhỏ đấy, nói phải nói trái, người ta là em gái nhỏ thuần khiết sạch sẽ, anh cũng không được để cho nhà chồng tương lai nhận chuyện xấu nha."
Lời này vừa nói ra Chu Diễn liền bùng nổ.
"Con mẹ nó mày muốn chết phải không!" Anh ta tiến lên níu lấy cổ áo anh, cùng anh động thủ, nhưng mà Chu Diễn nào là đối thủ của Nhâm Tường chứ, trên người của người thi đấu người thật ai không có chút tài năng, vật lộn đánh cận chiến là kiến thức cơ bản.
Nhâm Tường chỉ vài phút liền quật ngã Chu Diễn xuống đất.
Hạ Thiên bị dọa sợ lúng túng, cô chỉ sống một cuộc đời học tập đơn điệu, còn chưa trải qua cảnh kích thích như vậy, bị dọa đến răng phát run.
"Đừng, đừng đánh nhau!"
Nhâm Tường buông Chu Diễn, hô hấp bình tĩnh.
"Anh trai, không phải tôi muốn làm xấu chuyện tốt của anh, chẳng qua là hành động cùng lời nói anh mới nói, cũng quá là cặn bã đi, mặc dù lão tử được mệnh danh là nam thần thi đấu cặn bã, nhưng so với anh vẫn là phải tự ti à. Nhìn bộ dáng anh như vậy, làm nghệ thuật à, không có ý định chịu trách nhiệm với người ta, cũng đừng làm ra chuyện đó với cô gái nhỏ."
Chu Diễn bị Nhâm Tường đánh một trận, giờ phút này dĩ nhiên không còn hứng thú gì, lại nhìn Hạ Thiên, sắc mặt tái nhợt rúc sau lưng anh ta, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, anh lại không còn cảm thấy ý nghĩa.
Chu Diễn lắc đầu một cái, trong miệng mắng mẹ, xoay người rời đi.
Hạ Thiên muốn đuổi theo lại bị Nhâm Tường kéo lại: "Nha đầu cô trái tim to nha, người đàn ông như vậy mà cô cũng hẹn..."
"Anh ấy là bạn trai tôi."
"Ách, vậy là tôi nhiều chuyện rồi." Nhâm Tường nhún nhún vai: "Xin lỗi, nhìn bộ dáng không kiên nhẫn kia tôi cho rằng các người là lần đầu tiên, nếu là trước kia đã làm qua, xác định không có tai họa thì tốt, nhưng mà nhất định phải nhớ uống thuốc sau đó."
Mặt Hạ Thiên đỏ thành quả anh đào, hé miệng không nói.
"Nhưng mà thuốc này cũng uống ít thôi, đối với cơ thể con gái có ảnh hưởng, tốt nhất chính là dùng bao cao su, nam không vui, em phải kiên trì nha, đây là nguyên tắc cũng là ranh giới cuối cùng, biết không?"
"Này này, em gái, em khóc cái gì, em đừng khóc, có phải tôi nói sai rồi hay không."
Hạ Thiên ngồi xổm xuống bắt đầu khóc nức nở lau nước mắt, Nhâm Tường không biết làm sao cũng ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng cô: "Là tôi xen vào việc của người khác, như vậy, tôi đuổi theo cậu ta đem về, được không, em đừng khóc mà, tôi không chịu được nhất là em gái khóc trước mặt tôi."
Anh đứng dậy muốn đi, Hạ Thiên liều chết nắm ống tay áo anh: "Anh đừng, đừng đuổi theo anh ấy."
Nhâm Tường quay đầu, nhân viên quầy lễ tân nhà khách đang tò mò đánh giá bọn họ.
"Có muốn tôi gọi điện cho Lục Mạn Mạn không?"
"Không, không cần, các cậu ấy nhất định đều đã ngủ."
Hạ Thiên thút thít đứng lên, ống tay áo khoác màu trắng dùng sức lau sạch nước mắt: "Không sao, tôi vừa nãy quá xúc động, thật may..."
Nhâm Tường nhìn khóe mắt đỏ ửng của cô, sinh lòng thương cảm, ôn nhu nói: "Phải, người trẻ tuổi thường xuyên không khống chế được, rất bình thường."
Hạ Thiên vốn muốn nói không phải vì cái đó, nhưng nhìn Nhâm Tường lải nhải muốn phổ cập kiến thức sinh lý cho cô, cô cũng chỉ yên lặng không có lên tiếng.
"Nhất định phải đeo bao cao su nha, đây là vì tốt cho hai người, nhưng mà hai người nếu là một đôi thì lời này xem như tôi chưa nói, dù sao chính em phải biết bảo vệ mình, con gái mà, dù sao cũng thiệt thòi một chút."
Nhâm Tường dẫn Hạ Thiên đi ra khỏi nhà khách, đêm đã khuya, trên đường luôn có tiếng xe cộ rít lên, một trận gió lạnh lướt qua, lạnh lẽo thấu xương.
Hạ Thiên kéo cái mũ của áo khoác đội lên đầu, bước chân đi thong thả, tâm tình sa sút.
"Xe tôi ở phía trước, đưa em về trường."
Hạ Thiên buồn bực nói: "Bây giờ ký túc đã không vào được rồi."
Nhâm Tường đứng trước BMW 520 của anh, nhấn chìa khóa, đèn xe sáng lên.
"Nghe Lục Mạn Mạn nói em là người thủ đô, anh đưa em về nhà."
Nghĩ đến những chuyện Chu Diễn nói mẹ cô làm với anh, Hạ Thiên lắc đầu liên tục, kiên quyết nói: "Tôi không đi về!"
"Sao?"
Hạ Thiên cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Tôi muốn đến bờ sông."
Nhâm Tường rủ mắt, khẽ mỉm cười: "Nói đùa sao, trời rất lạnh, đến bờ sông gió thổi lạnh không sợ cảm mạo sao?"
"Hôm nay cám ơn anh, chính tôi đi, anh về nhà đi." Cô nói xong xoay người rời đi.
Nhâm Tường nhìn bóng người lủi thủi một mình trên phố, cuối cùng vẫn là không yên lòng.
Bờ sông gió thổi lạnh, không phải cái lại gió lạnh mát mát, mà là gió lớn quất vào mặt như dao con đánh.
Cỏ dại mọc hoang bị gió lớn thổi ngã trái ngã phải, tay Hạ Thiên đút túi, đứng bên bờ sông.
Nhâm Tường bên cạnh cầm điếu thuốc trong tay, mặc gió cầm bật lửa đốt điếu thuốc, đánh mấy cái, lửa không có, gió quá lớn.
"A a a a!"
Đột nhiên xuất hiện tiếng kêu gào, Nhâm Tường bị dọa sợ đến bật lửa trong tay cũng rơi xuống đất.
Anh ngẩng đầu nhìn về Hạ Thiên, nha đầu này đang hướng về phía gợn sóng lăn tăn trên mặt sông khàn cả giọng hô to.
"A a a a a a a!"
"A a a a a a a a a!"
Cô gái này bình thường thoạt nhìn khôn khéo lanh lợi, nói chuyện cũng là giọng điệu nhỏ nhẹ rất ôn nhu, không nghĩ tới lại có sức lực lớn mạnh như vậy.
Mặt sông có một chiếc du thuyền chậm rãi chạy qua, Hạ Thiên nhặt từ dưới đất lên một cục đá, đập về phía mặt sông.
"A a a đáng ghét! Đáng ghét đáng ghét!"
Nhâm Tường lui tới bên người cô, chân mày nhíu chặt, nhìn về mặt sông bao la: "Tiểu khả ái, anh dạy em làm sao phát tiết."
Tay anh làm hình cái loa, hướng về phía mặt sông hô to: "Tôi ghét nhất buổi sáng sáu giờ phải thức dậy huấn luyện, rất lạnh!"
"Nguyên Tu, cậu có biết cậu rất đáng ghét hay không! Tôi ghét nhất cậu tùy tiện ném đồ chơi của tôi! Đội trưởng không nổi!"
Anh quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên: "Thử một chút."
Hạ Thiên cắn môi dưới, giọng cô nhỏ nhỏ hướng phía mặt hồ hô: "Tôi ghét buổi sáng sáu giờ phải thức dậy học từ đơn, rất lạnh!"
Nhâm Tường hé miệng cười: "Thật sự rất lạnh rất lạnh!"
"Tôi không thích đọc sách, mới không muốn làm học phách, ghét nhất chính là kiểm tra, NCRE [2] cái gì, CCIE [3] cao cấp cái gì, ORALCE [4] cái gì, thi nhiều giấy chứng nhận như vậy, nhưng mà tôi một chút cũng không thích, một chút cũng không vui vẻ! Bà Phương Thành khôn ngoan đức hạnh bà có biết không, con thật sự rất ghét tiếng Anh, Harvard là yêu cầu của bà đối với con, nhưng mà bà có hỏi qua con có muốn hay không!"
[2] NCRE (National Competitive Recruitment Examination) hay United Nations Competitive Recruitment Examination: Kỳ thi tuyển dụng cạnh tranh của Liên hợp quốc là một phần của quy trình tuyển chọn ba bước cho vị trí cố định ở Liên hợp quốc bao gồm: kiểm tra viết, phỏng vấn và hai năm thử việc.
[3] CCIE (Cisco Certified Internetwork Expert) là chứng chỉ mạng máy tính danh giá và khó đạt được nhất trong hệ thống chứng chỉ của Cisco với hệ thống chuyên môn đa dạng mà các chuyên gia CNTT cần phải nắm vững - đặc biệt là những người mong muốn làm việc như quản trị mạng.
[4] Chứng chỉ ORALCE gồm các chứng chỉ OCA được thiết kế cho các chuyên gia CNTT mới bắt đầu làm việc với các công nghệ Oracle. (Oracle Database 11g), chứng chỉ phù hợp với các quản trị viên Database mức cơ bản, nhiệm vụ để bảo trì một cơ sở dữ liệu Oracle, hoặc làm việc với một đội ngũ quản lý các hệ quản trị CSDL ORACLE (DBMS) trong một môi trường kinh doanh và chứng chỉ OCA có thể được sử dụng như là một quản trị viên cơ sở dữ liệu cấp cơ bản, chứng chỉ OCA là bắt buộc để đạt được mức độ chứng chỉ cao hơn của Oracle – Oracle Certified Professional (OCP).
Nhâm Tường nghiêng đầu nhìn về phía cô, cô bởi vì kích động, mà gương mặt đỏ bừng, trên mặt còn đánh phấn lót, đường kẻ mắt vô cùng rõ ràng, cảm giác trang điểm rất đậm, hẳn là mới vừa bắt đầu học trang điểm.
Còn là một tiểu nha đầu.
Anh lại tiếp tục hướng giữa hồ hô: "Tôi muốn giành giải vô địch thi đấu người thật thế giới, tôi muốn trở thành người phụ trợ mạnh nhất toàn thế giới!"
Hạ Thiên kinh ngạc chốc lát, cũng học anh, hướng giữa hồ hô to: "Tôi muốn làm chuyện mình thích, không bị trói buộc, tôi muốn tự do tự tại, tôi phải làm toàn bộ chuyện trước kia không làm, chuyện trước kia không dám làm!"
Nhâm Tường miệng thở hổn hển, gật đầu: "Rất thoải mái!"
"Chính là như vậy, đem toàn bộ chuyện không vui nói ra, toàn bộ ném ra mặt hồ, ngày mai bắt đầu, lại là một ngày mới."
"Ừ!"
Anh vỗ lưng cô một cái: "Đi, đưa em về, nếu không ngày mai thật sự sẽ cảm mạo."
Đi đến bên đường, Nhâm Tường kéo cửa xe ra cho Hạ Thiên ngồi vào.
Tối nay không trăng, cảnh đêm rất dày rất sâu.
Hạ Thiên tựa vào cửa sổ bên ghế phó lái, cơn buồn ngủ dần dâng lên, Nhâm Tường chuyển âm nhạc sang một kênh nhẹ nhàng hơn.
Giai điệu nhạc nhẹ ôn hòa làm yên lòng.
"Cảm ơn, anh Nhâm Tường." Cô nhắm mắt lại, giọng nói dịu dàng.
Nhâm Tường thụ sủng nhược kinh: "Em nhớ tên tôi?"
"Tôi đã nghe qua, thì sẽ không quên."
Khóe miệng anh khẽ cong lên, nghiêng đầu nhìn về phía cô, đèn đường vì chạy nhanh mà chiếu lên gương mặt mơ hồ của cô những ánh sáng loang lổ.
Đôi mắt cô bị giam hãm, lông mi khẽ run, nói những lời giống như nói mớ.
Không biết như thế nào, lòng Nhâm Tường, lại yên bình và ôn hòa trước giờ chưa từng có, loại cảm giác này giống như... trong ánh sáng mặt trời lơ lửng một hạt vật chất, trong nháy mắt hạt bụi rơi xuống.
Đôi lời tâm tình của editor: Tui không nói nhiều, chỉ 3 chữ: Một cặp mới!!!
Kể từ lần Lục Mạn Mạn nói, chuyện mẹ âm thầm quan sát cô ấy và Chu Diễn cầm tay đi dạo, Hạ Thiên và Chu Diễn dường như không gặp mặt lại, mặc dù nhắn tin điện thoại vẫn còn duy trì liên lạc, nhưng rất rõ ràng, nhiệt độ dần dần giảm đi.
Chu Diễn rất ít khi chủ động liên lạc cô ấy, dĩ nhiên cô ấy cũng hiểu, anh ta ban ngày bận rộn chuyện đĩa hát, buổi tối còn phải đến quán bar hát.
Dĩ nhiên Hạ Thiên bận rộn hơn, chuẩn bị thi cuối kỳ.
Thỉnh thoảng WeChat nói chuyện phiếm, trong câu chữ của Chu Diễn dường như... so với thời gian mới qua lại yêu nhau cuồng nhiệt lời nói mập mờ vừa dỗ ngon dỗ ngọt, thì gần đây dễ nhận thấy đã bắt đầu trở nên qua loa lấy lệ và lạnh nhạt.
Cho dù Hạ Thiên thần kinh thô hơn nữa, bản năng trời sinh của con gái vẫn khiến cho cô sinh lòng bất an.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Một đêm trước khi bước qua năm, cô ấy đến quán bar tìm Chu Diễn.
Dưới thời tiết âm mấy độ cô trang điểm, mặc váy ngắn chất cotton cùng giày cao gót, mà trước khi yêu đương với Chu Diễn, cô từng là người con gái mặc ba cái quần dài.
Hạ Thiên đi vào quán bar xa hoa trụy lạc, bên trong phòng hệ thống suởi ấm mở rất đầy đủ, trên sân khấu DJ cảm xúc mạnh mẽ phát ra bốn phía, nam nữ nhảy những điệu nhảy cuồng nhiệt, cùng với trời đông tuyết phủ xơ xác tiêu điều bên ngoài, hoàn toàn là hai thế giới.
Chu Diễn ở trong trạng thái nửa say nửa tỉnh, cùng một nhóm fans hâm mộ ăn mặc thời thượng ngồi trên ghế, nâng ly cạn chén.
Lại là chụp hình chung, lại là mở TikTok quay video, cười toét miệng.
Hạ Thiên thật vất vả mới chen vào, kéo tay áo của anh một cái, Chu Diễn quay đầu thấy cô, thuận tay ôm vai của cô, nói với mọi người: "Xin lỗi, có chút việc."
"Anh Chu, ai đây à?"
"Em gái anh."
"Em gái thật nhiều nha."
"Lăn đi."
Anh kéo Hạ Thiên đi ra đại sảnh quán bar ồn ào, đi tới hành lang yên tĩnh.
Hạ Thiên đang muốn hỏi anh tại sao nói cô là em gái anh ấy, nhưng Chu Diễn lại mở miệng trước: "Mẹ em tới tìm anh."
Anh đi thẳng vào vấn đề nói ra lời này, Hạ Thiên trợn to hai mắt, không thể tin, mẹ lại lướt qua cô trực tiếp tìm Chu Diễn!
"Bà ấy... đi tìm anh?"
"Đơn giản mà nói, chính là để cho anh không được dây dưa với em, nếu không bảo anh sẽ không thể lăn lộn ở chốn thủ đô này."
Hạ Thiên vẫn còn lờ mờ.
Chu Diễn phách lối càn quấy cười một tiếng: "Anh nói với bà ấy, sẽ khiến cho em go away, cút xa chừng nào tốt chừng nấy, không ưa nhất chính là loại người có tiền có thế, cho rằng lão tử dễ dàng bắt nạt, còn lăn lộn không được, em coi là cái gì chứ!"
Anh uống say rồi, hơn nữa say không nhẹ.
"Lại để cho công ty đơn phương hủy bỏ hợp đồng, diễn xuất cá nhân cũng quấy rối [1], đều nói là không thể trêu vào người tai to mặt lớn, thật là muốn cắt đứt con đường phía trước của anh."
[1] Nguyên văn là Giảo hoàng (搅黄) có nghĩa là sự tình hoặc kế hoạch bị nhiễu loạn quấy rối, cho nên thất bại hoặc không thể thực hiện được.
"Phải, thật xin lỗi, em thật sự không biết mẹ sẽ làm như vậy..." Nước mắt của Hạ Thiên đều chảy ra: "Em đi nói với mẹ, bà ấy sẽ không như vậy!"
Chu Diễn đưa tay đè sau ót Hạ Thiên, cúi người kề sát vào cô, mắt say lờ mờ mông lung, đặc biệt câu người.
Hô hấp đan xem, một hồi dồn dập, một hồi nhẹ nhàng.
"Biết không, anh vẫn rất thích tiểu nha đầu em, đặc biệt đơn thuần, lại khiến cho anh có cảm giác yêu đương cấp ba, em muốn xuất ngoại, ok, anh cũng có thể chờ em."
Hạ Thiên siết chặc góc áo của anh, khóe mắt có nước mắt chớp động, đặc biệt điềm đạm đáng yêu.
"Nhưng anh là người trưởng thành, anh cũng có nhu cầu của mình."
Hạ Thiên từ trong đôi mắt của anh trong nháy mắt liền hiểu cái gọi là "Nhu cầu" là chỉ cái gì.
"Chu Diễn, chúng ta quen biết vẫn chưa tới ba tháng..."
"Cho nên nói em vẫn là tiểu nha đầu thuần khiết." Chu Diễn cười nói: "Anh thật sự... đặc biệt quý trọng em, nhưng em dù sao cũng phải cho anh một chút hy vọng."
Hạ Thiên không kìm hãm được cúi đầu xuống, đỏ mặt, cô biết rõ, cái gọi là "Hy vọng" chỉ cái gì.
"Tùy anh vậy."
Bật lửa răng rắc một tiếng, anh nghiêng người đốt điếu thuốc, nhìn phía cô: "Anh không ép em, chuyện mẹ em, anh tự nhận xui xẻo."
Giọng Hạ Thiên run rẩy: "Cái kia... Chúng ta..."
Chu Diễn hút sâu vài hơi khói, lông mày rậm nhíu lại: "Anh thật sự không thể trêu vào các người."
"Em sẽ nói với mẹ, bà ấy sẽ không làm khó anh nữa!"
Chu Diễn cười lạnh một tiếng, lắc đầu một cái, rời đi.
Hạ Thiên gấp gáp, đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô khẩn thiết mở rộng cánh cửa lòng như vậy: "Em thật sự, em.. em rất thích anh, em sẽ cố gắng, vì chúng ta..."
Chu Diễn đưa tay vê tàn thuốc lên tường, xoay người rời đi: "Không còn sớm, mau trở về thôi cô bé nhỏ, ký túc phải đóng cửa."
"Chu Diễn!"
Chu Diễn cũng không quay đầu lại, Hạ Thiên nhìn bóng lưng anh biến mất ở cuối hành lang, nước mắt không chút kiêng kỵ chảy ra.
Cô quyết định chắc chắn, cắn răng đuổi theo.
...
Nửa giờ sau, hai người xuất hiện ở trước cửa nhà khách.
"Anh có... có cái đó không?"
Hạ Thiên vẫn rất hiểu kiến thức sinh lý, biết cần phải bảo vệ mình như thế nào.
Chu Diễn kéo cô muốn vào nhà khách, thờ ơ nói: "Không sao, không cần."
Hạ Thiên không di chuyển bước chân.
Chu Diễn thấy cô bất động, lại giải thích: "Lần một lần hai, không dễ dàng trúng mục tiêu như vậy đâu, nếu thật sự sợ thì ngày mai còn có thể uống thuốc."
Những lời này thu hút sự chú ý của Teddy Tường ở ven đường.
Nhâm Tường đang mua thuốc lá tại cửa hàng thực phẩm, nghe được câu này, trong lòng tự nhủ lời như vậy mà tên cặn bã nào cũng có thể mở miệng được, ánh mắt em gái kia chẳng lẽ là mù sao.
Anh xoay người lại nhìn về phía hai người.
Cô gái nhăn nhăn nhó nhó, sắc mặt đỏ bừng, cắn chặt răng không chịu di chuyển bước chân, người con trai đang lôi kéo cô.
Gặp qua ở đâu chứ?
Nhớ ra rồi, đây không phải em gái bạn cùng phòng của người bạn nhỏ Lục Mạn Mạn sao, ngoan ngoãn nhanh nhẹn kia, em gái thiên tài chỉ tính nhẩm cũng tính chính xác giá của tất cả mỹ phẩm dưỡng da sao.
Anh đối với cô có ấn tượng rất sâu sắc.
Anh dừng bước chân lại.
Em gái Hạ Thiên này thật đúng là cùng tên kia vào nhà khách, có thể nói rất ngay thẳng rồi, như vậy mà cũng có thể để cho anh ta lừa dối dắt vào.
Anh rất muốn nhắc nhở, cho dù người trẻ tuổi chơi, thì các biện pháp bảo vệ cần thiết thì cũng phải làm, đừng nói tạo ra sinh mạng, cho dù cân nhắc từ góc độ sức khỏe, cũng không thể chơi như vậy.
"Ôi."
"Hạ Thiên đúng không."
Hạ Thiên xoay người lại, thấy Nhâm Tường dựa tường ở chỗ bóng tối, cả người mặc chiếc áo khoác giản dị sáng màu, cho dù lối ăn mặt xấu, nhưng mà dáng vẻ cười rất giống ánh sáng mặt trời.
"Anh là ai." Chu Diễn rất không kiên nhẫn: "Có chuyện gì sao?"
Hạ Thiên vội vàng nói: "Anh ta, anh ta là bạn em."
Chính xác mà nói hẳn là bạn của bạn của bạn, mối quan hệ cách một trăm ngàn vặn trượng núi.
Nhâm Tường nói chuyện cũng không để thừa lại cái gì: "Anh trai, không mang theo như vậy là lừa dối em gái nhỏ đấy, nói phải nói trái, người ta là em gái nhỏ thuần khiết sạch sẽ, anh cũng không được để cho nhà chồng tương lai nhận chuyện xấu nha."
Lời này vừa nói ra Chu Diễn liền bùng nổ.
"Con mẹ nó mày muốn chết phải không!" Anh ta tiến lên níu lấy cổ áo anh, cùng anh động thủ, nhưng mà Chu Diễn nào là đối thủ của Nhâm Tường chứ, trên người của người thi đấu người thật ai không có chút tài năng, vật lộn đánh cận chiến là kiến thức cơ bản.
Nhâm Tường chỉ vài phút liền quật ngã Chu Diễn xuống đất.
Hạ Thiên bị dọa sợ lúng túng, cô chỉ sống một cuộc đời học tập đơn điệu, còn chưa trải qua cảnh kích thích như vậy, bị dọa đến răng phát run.
"Đừng, đừng đánh nhau!"
Nhâm Tường buông Chu Diễn, hô hấp bình tĩnh.
"Anh trai, không phải tôi muốn làm xấu chuyện tốt của anh, chẳng qua là hành động cùng lời nói anh mới nói, cũng quá là cặn bã đi, mặc dù lão tử được mệnh danh là nam thần thi đấu cặn bã, nhưng so với anh vẫn là phải tự ti à. Nhìn bộ dáng anh như vậy, làm nghệ thuật à, không có ý định chịu trách nhiệm với người ta, cũng đừng làm ra chuyện đó với cô gái nhỏ."
Chu Diễn bị Nhâm Tường đánh một trận, giờ phút này dĩ nhiên không còn hứng thú gì, lại nhìn Hạ Thiên, sắc mặt tái nhợt rúc sau lưng anh ta, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, anh lại không còn cảm thấy ý nghĩa.
Chu Diễn lắc đầu một cái, trong miệng mắng mẹ, xoay người rời đi.
Hạ Thiên muốn đuổi theo lại bị Nhâm Tường kéo lại: "Nha đầu cô trái tim to nha, người đàn ông như vậy mà cô cũng hẹn..."
"Anh ấy là bạn trai tôi."
"Ách, vậy là tôi nhiều chuyện rồi." Nhâm Tường nhún nhún vai: "Xin lỗi, nhìn bộ dáng không kiên nhẫn kia tôi cho rằng các người là lần đầu tiên, nếu là trước kia đã làm qua, xác định không có tai họa thì tốt, nhưng mà nhất định phải nhớ uống thuốc sau đó."
Mặt Hạ Thiên đỏ thành quả anh đào, hé miệng không nói.
"Nhưng mà thuốc này cũng uống ít thôi, đối với cơ thể con gái có ảnh hưởng, tốt nhất chính là dùng bao cao su, nam không vui, em phải kiên trì nha, đây là nguyên tắc cũng là ranh giới cuối cùng, biết không?"
"Này này, em gái, em khóc cái gì, em đừng khóc, có phải tôi nói sai rồi hay không."
Hạ Thiên ngồi xổm xuống bắt đầu khóc nức nở lau nước mắt, Nhâm Tường không biết làm sao cũng ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng cô: "Là tôi xen vào việc của người khác, như vậy, tôi đuổi theo cậu ta đem về, được không, em đừng khóc mà, tôi không chịu được nhất là em gái khóc trước mặt tôi."
Anh đứng dậy muốn đi, Hạ Thiên liều chết nắm ống tay áo anh: "Anh đừng, đừng đuổi theo anh ấy."
Nhâm Tường quay đầu, nhân viên quầy lễ tân nhà khách đang tò mò đánh giá bọn họ.
"Có muốn tôi gọi điện cho Lục Mạn Mạn không?"
"Không, không cần, các cậu ấy nhất định đều đã ngủ."
Hạ Thiên thút thít đứng lên, ống tay áo khoác màu trắng dùng sức lau sạch nước mắt: "Không sao, tôi vừa nãy quá xúc động, thật may..."
Nhâm Tường nhìn khóe mắt đỏ ửng của cô, sinh lòng thương cảm, ôn nhu nói: "Phải, người trẻ tuổi thường xuyên không khống chế được, rất bình thường."
Hạ Thiên vốn muốn nói không phải vì cái đó, nhưng nhìn Nhâm Tường lải nhải muốn phổ cập kiến thức sinh lý cho cô, cô cũng chỉ yên lặng không có lên tiếng.
"Nhất định phải đeo bao cao su nha, đây là vì tốt cho hai người, nhưng mà hai người nếu là một đôi thì lời này xem như tôi chưa nói, dù sao chính em phải biết bảo vệ mình, con gái mà, dù sao cũng thiệt thòi một chút."
Nhâm Tường dẫn Hạ Thiên đi ra khỏi nhà khách, đêm đã khuya, trên đường luôn có tiếng xe cộ rít lên, một trận gió lạnh lướt qua, lạnh lẽo thấu xương.
Hạ Thiên kéo cái mũ của áo khoác đội lên đầu, bước chân đi thong thả, tâm tình sa sút.
"Xe tôi ở phía trước, đưa em về trường."
Hạ Thiên buồn bực nói: "Bây giờ ký túc đã không vào được rồi."
Nhâm Tường đứng trước BMW 520 của anh, nhấn chìa khóa, đèn xe sáng lên.
"Nghe Lục Mạn Mạn nói em là người thủ đô, anh đưa em về nhà."
Nghĩ đến những chuyện Chu Diễn nói mẹ cô làm với anh, Hạ Thiên lắc đầu liên tục, kiên quyết nói: "Tôi không đi về!"
"Sao?"
Hạ Thiên cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Tôi muốn đến bờ sông."
Nhâm Tường rủ mắt, khẽ mỉm cười: "Nói đùa sao, trời rất lạnh, đến bờ sông gió thổi lạnh không sợ cảm mạo sao?"
"Hôm nay cám ơn anh, chính tôi đi, anh về nhà đi." Cô nói xong xoay người rời đi.
Nhâm Tường nhìn bóng người lủi thủi một mình trên phố, cuối cùng vẫn là không yên lòng.
Bờ sông gió thổi lạnh, không phải cái lại gió lạnh mát mát, mà là gió lớn quất vào mặt như dao con đánh.
Cỏ dại mọc hoang bị gió lớn thổi ngã trái ngã phải, tay Hạ Thiên đút túi, đứng bên bờ sông.
Nhâm Tường bên cạnh cầm điếu thuốc trong tay, mặc gió cầm bật lửa đốt điếu thuốc, đánh mấy cái, lửa không có, gió quá lớn.
"A a a a!"
Đột nhiên xuất hiện tiếng kêu gào, Nhâm Tường bị dọa sợ đến bật lửa trong tay cũng rơi xuống đất.
Anh ngẩng đầu nhìn về Hạ Thiên, nha đầu này đang hướng về phía gợn sóng lăn tăn trên mặt sông khàn cả giọng hô to.
"A a a a a a a!"
"A a a a a a a a a!"
Cô gái này bình thường thoạt nhìn khôn khéo lanh lợi, nói chuyện cũng là giọng điệu nhỏ nhẹ rất ôn nhu, không nghĩ tới lại có sức lực lớn mạnh như vậy.
Mặt sông có một chiếc du thuyền chậm rãi chạy qua, Hạ Thiên nhặt từ dưới đất lên một cục đá, đập về phía mặt sông.
"A a a đáng ghét! Đáng ghét đáng ghét!"
Nhâm Tường lui tới bên người cô, chân mày nhíu chặt, nhìn về mặt sông bao la: "Tiểu khả ái, anh dạy em làm sao phát tiết."
Tay anh làm hình cái loa, hướng về phía mặt sông hô to: "Tôi ghét nhất buổi sáng sáu giờ phải thức dậy huấn luyện, rất lạnh!"
"Nguyên Tu, cậu có biết cậu rất đáng ghét hay không! Tôi ghét nhất cậu tùy tiện ném đồ chơi của tôi! Đội trưởng không nổi!"
Anh quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên: "Thử một chút."
Hạ Thiên cắn môi dưới, giọng cô nhỏ nhỏ hướng phía mặt hồ hô: "Tôi ghét buổi sáng sáu giờ phải thức dậy học từ đơn, rất lạnh!"
Nhâm Tường hé miệng cười: "Thật sự rất lạnh rất lạnh!"
"Tôi không thích đọc sách, mới không muốn làm học phách, ghét nhất chính là kiểm tra, NCRE [2] cái gì, CCIE [3] cao cấp cái gì, ORALCE [4] cái gì, thi nhiều giấy chứng nhận như vậy, nhưng mà tôi một chút cũng không thích, một chút cũng không vui vẻ! Bà Phương Thành khôn ngoan đức hạnh bà có biết không, con thật sự rất ghét tiếng Anh, Harvard là yêu cầu của bà đối với con, nhưng mà bà có hỏi qua con có muốn hay không!"
[2] NCRE (National Competitive Recruitment Examination) hay United Nations Competitive Recruitment Examination: Kỳ thi tuyển dụng cạnh tranh của Liên hợp quốc là một phần của quy trình tuyển chọn ba bước cho vị trí cố định ở Liên hợp quốc bao gồm: kiểm tra viết, phỏng vấn và hai năm thử việc.
[3] CCIE (Cisco Certified Internetwork Expert) là chứng chỉ mạng máy tính danh giá và khó đạt được nhất trong hệ thống chứng chỉ của Cisco với hệ thống chuyên môn đa dạng mà các chuyên gia CNTT cần phải nắm vững - đặc biệt là những người mong muốn làm việc như quản trị mạng.
[4] Chứng chỉ ORALCE gồm các chứng chỉ OCA được thiết kế cho các chuyên gia CNTT mới bắt đầu làm việc với các công nghệ Oracle. (Oracle Database 11g), chứng chỉ phù hợp với các quản trị viên Database mức cơ bản, nhiệm vụ để bảo trì một cơ sở dữ liệu Oracle, hoặc làm việc với một đội ngũ quản lý các hệ quản trị CSDL ORACLE (DBMS) trong một môi trường kinh doanh và chứng chỉ OCA có thể được sử dụng như là một quản trị viên cơ sở dữ liệu cấp cơ bản, chứng chỉ OCA là bắt buộc để đạt được mức độ chứng chỉ cao hơn của Oracle – Oracle Certified Professional (OCP).
Nhâm Tường nghiêng đầu nhìn về phía cô, cô bởi vì kích động, mà gương mặt đỏ bừng, trên mặt còn đánh phấn lót, đường kẻ mắt vô cùng rõ ràng, cảm giác trang điểm rất đậm, hẳn là mới vừa bắt đầu học trang điểm.
Còn là một tiểu nha đầu.
Anh lại tiếp tục hướng giữa hồ hô: "Tôi muốn giành giải vô địch thi đấu người thật thế giới, tôi muốn trở thành người phụ trợ mạnh nhất toàn thế giới!"
Hạ Thiên kinh ngạc chốc lát, cũng học anh, hướng giữa hồ hô to: "Tôi muốn làm chuyện mình thích, không bị trói buộc, tôi muốn tự do tự tại, tôi phải làm toàn bộ chuyện trước kia không làm, chuyện trước kia không dám làm!"
Nhâm Tường miệng thở hổn hển, gật đầu: "Rất thoải mái!"
"Chính là như vậy, đem toàn bộ chuyện không vui nói ra, toàn bộ ném ra mặt hồ, ngày mai bắt đầu, lại là một ngày mới."
"Ừ!"
Anh vỗ lưng cô một cái: "Đi, đưa em về, nếu không ngày mai thật sự sẽ cảm mạo."
Đi đến bên đường, Nhâm Tường kéo cửa xe ra cho Hạ Thiên ngồi vào.
Tối nay không trăng, cảnh đêm rất dày rất sâu.
Hạ Thiên tựa vào cửa sổ bên ghế phó lái, cơn buồn ngủ dần dâng lên, Nhâm Tường chuyển âm nhạc sang một kênh nhẹ nhàng hơn.
Giai điệu nhạc nhẹ ôn hòa làm yên lòng.
"Cảm ơn, anh Nhâm Tường." Cô nhắm mắt lại, giọng nói dịu dàng.
Nhâm Tường thụ sủng nhược kinh: "Em nhớ tên tôi?"
"Tôi đã nghe qua, thì sẽ không quên."
Khóe miệng anh khẽ cong lên, nghiêng đầu nhìn về phía cô, đèn đường vì chạy nhanh mà chiếu lên gương mặt mơ hồ của cô những ánh sáng loang lổ.
Đôi mắt cô bị giam hãm, lông mi khẽ run, nói những lời giống như nói mớ.
Không biết như thế nào, lòng Nhâm Tường, lại yên bình và ôn hòa trước giờ chưa từng có, loại cảm giác này giống như... trong ánh sáng mặt trời lơ lửng một hạt vật chất, trong nháy mắt hạt bụi rơi xuống.
Đôi lời tâm tình của editor: Tui không nói nhiều, chỉ 3 chữ: Một cặp mới!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.