Chương 16
Meii Hoàng
22/12/2023
Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này Châu Nghi đành phải mở lời "Tôi muốn nhờ mấy anh cho phép tiểu An được sờ thử mấy con cá heo kia. Được chứ?"
Nghe thấy lời này của cô vị huấn luyện viên Sở kia không ngần ngại mà gật đầu đáp ứng luôn, anh chàng nhau nhảu đáp lại "Tất nhiên là được, giao lưu với cá heo cũng là một trong những nội dung của thủy cung chúng tôi mà."
"Nào lại đây, để tôi gọi chúng lên bờ." Vị huấn luyện viên Trương cũng không thua kém gì đồng nghiệp của mình, anh chàng quay đi gọi hai chú cá heo vào gần bờ.
Thấy bạn nhỏ vẫn còn núp sau lưng Bạch Quân đành xuống nước dỗ dành, lời nói nhẹ nhàng, hành động ân cần chăm sóc hệt như cô gà mẹ chăm sóc gà con.
Nhận thấy sẽ được sờ vào cá heo Dạ An vui lắm, bạn nhỏ ngoan ngoãn đi theo hai vị huấn luyện viên, tay nhỏ khẽ xoa xoa sờ sờ vào hai chú cá heo, tiếng cười khúc khích trong trẻo cũng từ đấy mà vang lên.
Nhắm thấy cơ hội đã đến Bạch Quân và Châu Nghi như những người làm nghề chuyên nghiệp rút ra mỗi người một cái điện thoại không ngừng nháy đúp chụp khiến hai vị huấn luyện viên nhìn thấy còn hoang mang không hiểu chuyện gì.
Vì sợ Dạ An dính nước lâu quá sẽ bị ốm nên hai người chỉ để bạn nhỏ chơi một lúc thôi, khoảng tầm 15 phút này là cùng. Chào tạm biệt hai vị huấn luyện viên và hai chú cá heo xong bạn nhỏ lại được thay một bộ đồ khác, sau được đưa đến công ty hắn chơi, mục đích của việc này chính là để cho Bạch Quân và Châu Nghi có điều kiện để bàn luận trực tiếp về mấy tấm hình với anh lớn của họ.
Đến công ty của Tô Minh Viễn, bạn nhỏ chính là bị nơi này làm cho choáng ngợp, đôi mắt to tròn tò mò nhìn toà công ty cao đồ sộ trước mặt, miệng nhỏ cũng không nhịn được mà hé mở ra. Vào bên trong tiền sảnh bạn nhỏ lại bị doạ sợ bởi nhóm nhân viên đang tấp nập bên dưới, người nào người nấy trên tay cũng là một tập tài liệu điên cuồng chạy xung quanh làm việc hết công suất.
Biết bạn nhỏ bị doạ sợ hai người nhanh chóng đưa người đi nhanh, vì là cổ đông lớn của công ty nên Châu Nghi và Bạch Quân đều không bị ai ngăn chặn, chỉ là họ có chút tò mò về cậu bé nhỏ xinh mi nhon đang đi giữa hai người thôi, bạn nhỏ chỉ cao có hơn 1m5 còn cả hai người họ người thì cao 1m75, người còn lại thì tận 1m88, điều này chính là đã khiến sự hiếu kì tò mò nổi dậy trong lòng nhân viên a.
Bước vào thang máy riêng dành cho các cổ đông Dạ An lại bị thu hút bởi dãy số ở trên cánh cửa, những con số thay nhau phát sáng khiến cậu hết sức tò mò. Dáng vẻ tìm hiểu khám phá xung quanh này của bạn nhỏ cũng thực cưng làm sao hại những người nào đấy lại phải dơ điện thoại ra bắt chọn từng khoảnh khắc.
Cửa thang máy dừng ở tầng cao nhất của công ty, bước ra khỏi thang máy đi thêm một vài mét là tới căn phòng riêng của giám đốc điều hành _ Tô Minh Viễn, bảng tên hắn được gắn to đùng phía ngoài cửa, hơn nữa còn được mạ vàng hẳn hoi.
"Tiểu An, em vào bên trong đi, anh Tô đang ở trong đợi em rồi." Bạch Quân nhẹ mở lời, một tay hắn đặt ra sau vỗ nhẹ tấm lưng mảnh khảnh của bạn nhỏ, tay còn lại chỉ vào căn phòng trước mặt.
Dạ An bị lạ lẫm với không gian mới, lúc nghe anh chàng nói đi vào bên trong bạn nhỏ liền lắc đầu kịch liệt, hai bàn tay nhỏ bấu chặt dây quần yếm bò biểu thị không muốn.
Nhận thấy điều này Châu Nghi cũng xuống nước dỗ dành "Tiểu An ngoan, bên trong anh Tô đã chờ sẵn rồi mà, chẳng lẽ em không muốn gặp anh Tô sao?"
"Muốn... muốn Viễn a." Dạ An nhanh chóng đáp lời, ai nói bạn nhỏ không muốn gặp hắn chứ, phải là ngược lại a, rất rất rất muốn gặp nha. Thấy câu trả lời vừa ý Châu Nghi đành nói tiếp "Vậy em mau vào đi, phải vào mới gặp được anh Tô chứ. Bọn bị sẽ ở ngoài này đợi nha."
"..... Vâng ạ." Im lặng một chút lát sau bạn nhỏ liền ngoan ngoãn nghe theo, trước khi vào còn không quên dặn dò hai người nhớ phải ở ngoài này đợi mình "An... An vào, chị với anh nhớ... đợi ạ."
"Ừ, sẽ đợi mà." Bạch Quân đành đáp lời qua loa, còn lâu hai người họ mới đợi, thể nào bạn nhỏ này cũng bị anh Tô của họ đè ra ôm ôm hôn hôn dán chặt lên người rồi sẽ sớm quên mất rằng còn có người đang đợi ở ngoài nữa. Vậy nên cách tốt nhất vẫn là để người vào trong sau đó chuồn đi nhanh.
"An vào ạ." Dạ An vẫn quay lại nói lời nữa, khi nhìn thấy hai người cười cười gật đầu bạn nhỏ mới đành mở cửa đi vào.
Bạch Quân cùng Châu Nghi không hẹn mà nhìn nhau sau lại cùng một lúc mà thở dài, việc đi chơi hôm nay coi như là xong, đã hoàn toàn đảm bảo bạn nhỏ của hắn một cọng tóc cũng không bị mất, vậy là tính mạng này của họ đã toàn vẹn rồi.
Nghe thấy lời này của cô vị huấn luyện viên Sở kia không ngần ngại mà gật đầu đáp ứng luôn, anh chàng nhau nhảu đáp lại "Tất nhiên là được, giao lưu với cá heo cũng là một trong những nội dung của thủy cung chúng tôi mà."
"Nào lại đây, để tôi gọi chúng lên bờ." Vị huấn luyện viên Trương cũng không thua kém gì đồng nghiệp của mình, anh chàng quay đi gọi hai chú cá heo vào gần bờ.
Thấy bạn nhỏ vẫn còn núp sau lưng Bạch Quân đành xuống nước dỗ dành, lời nói nhẹ nhàng, hành động ân cần chăm sóc hệt như cô gà mẹ chăm sóc gà con.
Nhận thấy sẽ được sờ vào cá heo Dạ An vui lắm, bạn nhỏ ngoan ngoãn đi theo hai vị huấn luyện viên, tay nhỏ khẽ xoa xoa sờ sờ vào hai chú cá heo, tiếng cười khúc khích trong trẻo cũng từ đấy mà vang lên.
Nhắm thấy cơ hội đã đến Bạch Quân và Châu Nghi như những người làm nghề chuyên nghiệp rút ra mỗi người một cái điện thoại không ngừng nháy đúp chụp khiến hai vị huấn luyện viên nhìn thấy còn hoang mang không hiểu chuyện gì.
Vì sợ Dạ An dính nước lâu quá sẽ bị ốm nên hai người chỉ để bạn nhỏ chơi một lúc thôi, khoảng tầm 15 phút này là cùng. Chào tạm biệt hai vị huấn luyện viên và hai chú cá heo xong bạn nhỏ lại được thay một bộ đồ khác, sau được đưa đến công ty hắn chơi, mục đích của việc này chính là để cho Bạch Quân và Châu Nghi có điều kiện để bàn luận trực tiếp về mấy tấm hình với anh lớn của họ.
Đến công ty của Tô Minh Viễn, bạn nhỏ chính là bị nơi này làm cho choáng ngợp, đôi mắt to tròn tò mò nhìn toà công ty cao đồ sộ trước mặt, miệng nhỏ cũng không nhịn được mà hé mở ra. Vào bên trong tiền sảnh bạn nhỏ lại bị doạ sợ bởi nhóm nhân viên đang tấp nập bên dưới, người nào người nấy trên tay cũng là một tập tài liệu điên cuồng chạy xung quanh làm việc hết công suất.
Biết bạn nhỏ bị doạ sợ hai người nhanh chóng đưa người đi nhanh, vì là cổ đông lớn của công ty nên Châu Nghi và Bạch Quân đều không bị ai ngăn chặn, chỉ là họ có chút tò mò về cậu bé nhỏ xinh mi nhon đang đi giữa hai người thôi, bạn nhỏ chỉ cao có hơn 1m5 còn cả hai người họ người thì cao 1m75, người còn lại thì tận 1m88, điều này chính là đã khiến sự hiếu kì tò mò nổi dậy trong lòng nhân viên a.
Bước vào thang máy riêng dành cho các cổ đông Dạ An lại bị thu hút bởi dãy số ở trên cánh cửa, những con số thay nhau phát sáng khiến cậu hết sức tò mò. Dáng vẻ tìm hiểu khám phá xung quanh này của bạn nhỏ cũng thực cưng làm sao hại những người nào đấy lại phải dơ điện thoại ra bắt chọn từng khoảnh khắc.
Cửa thang máy dừng ở tầng cao nhất của công ty, bước ra khỏi thang máy đi thêm một vài mét là tới căn phòng riêng của giám đốc điều hành _ Tô Minh Viễn, bảng tên hắn được gắn to đùng phía ngoài cửa, hơn nữa còn được mạ vàng hẳn hoi.
"Tiểu An, em vào bên trong đi, anh Tô đang ở trong đợi em rồi." Bạch Quân nhẹ mở lời, một tay hắn đặt ra sau vỗ nhẹ tấm lưng mảnh khảnh của bạn nhỏ, tay còn lại chỉ vào căn phòng trước mặt.
Dạ An bị lạ lẫm với không gian mới, lúc nghe anh chàng nói đi vào bên trong bạn nhỏ liền lắc đầu kịch liệt, hai bàn tay nhỏ bấu chặt dây quần yếm bò biểu thị không muốn.
Nhận thấy điều này Châu Nghi cũng xuống nước dỗ dành "Tiểu An ngoan, bên trong anh Tô đã chờ sẵn rồi mà, chẳng lẽ em không muốn gặp anh Tô sao?"
"Muốn... muốn Viễn a." Dạ An nhanh chóng đáp lời, ai nói bạn nhỏ không muốn gặp hắn chứ, phải là ngược lại a, rất rất rất muốn gặp nha. Thấy câu trả lời vừa ý Châu Nghi đành nói tiếp "Vậy em mau vào đi, phải vào mới gặp được anh Tô chứ. Bọn bị sẽ ở ngoài này đợi nha."
"..... Vâng ạ." Im lặng một chút lát sau bạn nhỏ liền ngoan ngoãn nghe theo, trước khi vào còn không quên dặn dò hai người nhớ phải ở ngoài này đợi mình "An... An vào, chị với anh nhớ... đợi ạ."
"Ừ, sẽ đợi mà." Bạch Quân đành đáp lời qua loa, còn lâu hai người họ mới đợi, thể nào bạn nhỏ này cũng bị anh Tô của họ đè ra ôm ôm hôn hôn dán chặt lên người rồi sẽ sớm quên mất rằng còn có người đang đợi ở ngoài nữa. Vậy nên cách tốt nhất vẫn là để người vào trong sau đó chuồn đi nhanh.
"An vào ạ." Dạ An vẫn quay lại nói lời nữa, khi nhìn thấy hai người cười cười gật đầu bạn nhỏ mới đành mở cửa đi vào.
Bạch Quân cùng Châu Nghi không hẹn mà nhìn nhau sau lại cùng một lúc mà thở dài, việc đi chơi hôm nay coi như là xong, đã hoàn toàn đảm bảo bạn nhỏ của hắn một cọng tóc cũng không bị mất, vậy là tính mạng này của họ đã toàn vẹn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.