Chương 8: Về Thành Phố
Meii Hoàng
22/12/2023
Biết tin nhóm người Tô Minh Viễn hôm nay sẽ trở về thành phố nhóm người ở đây đã nhanh chóng chạy đến tiến người. Bọn họ ai nấy cũng làm vẻ mặt buồn rầu, người nào muốn nổi trội hơn thì gắng gượng rơm rớm nước mắt để có đất diễn.
Lúc đến ba người, lúc về bốn người, mà điều mà bọn người ở đây không ngờ chính là tiểu ngốc mà họ ngày ngày khinh miệt giờ lại trở thành người của Tô Minh Viễn, nhìn thấy điều này ai nấy cũng tạch lưỡi một cái, một số bất bình hơn thì nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Tính cách của hắn từ trước đã không thích nhiều lời với mấy kẻ như này nên sau khi nhận lời chào tạm biệt của người đứng đầu xong hắn đã ôm theo tiểu cưng của mình lên xe ngồi để lại mọi việc giao cho hai vị họ Bạch nói nốt.
" A cá, mèo nè." Dạ An ngồi ngoan trên đùi hắn xem phim hoạt hình thiếu nhi trên iPad, đây là lần thứ hai mà cậu được xem trên thiết bị có màn hình nhỏ như vậy đấy, đã thế thứ này còn có nhiều cái vui hơn là cái máy ở bữa tiệc chào mừng bọn họ hôm nọ a.
Nhìn nhóc nhỏ trong vòng tay đang mải mê xem phim hoạt hình thiếu nhi lâu lâu lại phát ra tiếng cười khanh khách khiến cho trái tim hắn mềm nhũn cả ra, gương mặt liệt thường ngày cũng trở nên có niềm vui hơn, đôi lông mày mọi khi cứ nhăn vào giờ cũng đã giãn đôi chút " Tôi mở cho em video khác nha, còn nhiều cái hay lắm."
Giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng của hắn phát ra, ngón tay dài từ từ gõ trên màn hình iPad, chỉ ít phút sau từ một video ban đầu đã chuyển thành rất nhiều video thiếu nhi đầy sức sống động.
Đôi mắt tròn của Dạ An liền sáng lên khi nhìn thấy những video hiện trên màn hình iPad, bàn tay nhỏ nắm lại chỉ để ra ngón trỏ vuốt lên vuốt xuống chọn video để xem. Tô Minh Viễn nhìn cảnh này trong thâm tâm liền chỉ muốn nuốt trọn đối phương, tiểu cưng của hắn cũng quá dễ thương rồi đi, cứ cái đà này lỡ mà để lạc là chắc chắn sẽ bị người khác ôm đi vì độ dễ thương rồi.
_Cạch_ Cánh cửa hai bên ghế lái đóng vào, hai vị họ Bạch người nào người nấy vẻ mặt khó ở ban đầu giờ đã chuyển thành vẻ mặt tươi rói rạng ngời.
"Anh Tô, Tiểu An, để hai người phải đợi rồi, chúng ta khởi hành thôi." Bạch Khải tươi cười nhìn hai người qua kính chiếu hậu.
Chiếc xe dần lăn bánh rời khỏi vùng quê để trở về thành phố xa hoa nhộn nhịp. Dạ An lần đầu được ngồi trên xe ô tô nên cậu nhóc rất thích thú với phương tiện di chuyển này. Cậu nhóc cứ nhìn đông ngó tây mãi, hai mắt to tròn nhìn ngắm mọi thứ quanh xe cũng như cảnh vật bên ngoài, môi nhỏ chúm chín, hai má hồng hào, bàn tay nhỏ còn không quên nắm lấy tay hắn _ người mà cậu nhóc tin tưởng.
Tô Minh Viễn dựa người vào ghế đưa mắt nhìn tiểu cưng của mình đang khám phá môi trường mới, đôi môi khẽ nhếch lên hiện ý cười trước hành động của tiểu cưng. Bàn tay to lớn rắn chắc cũng phối hợp mà nắm lấy tay nhỏ của cậu.
Hai người họ nếu để so sánh về màu da thì có thể dùng từ là "cà phê sữa", tiểu ngốc thì có làn da rất trắng, mặc dù là ở vùng quê thường xuyên chạy nhong nhong ngoài đường nhưng da của cậu nhóc vẫn rất trắng, chẳng đen đi tí nào. Còn hắn thì ngược lại trước thường xuyên ra ngoài làm việc, trải đời từ sớm nên làn da liền theo thời gian mà trở nên ngăm đi, hoàn toàn trái ngược với tiểu cưng của hắn.
Hai vị họ Bạch ngồi trên ghế lái nhìn qua gương chiếu hậu cũng có thể thấy được gương mặt tươi vui này của anh trai lớn, trước nay số lần nhìn thấy vẻ tươi vui này của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần này vẻ tươi vui còn hơn cả trước, đã thế họ còn được chứng kiến cảnh đôi lông mày thường ngày dán chặt vào nhau nay đã tách nhau ra rồi, thật là chuyện có một không hai, sau khi về thành phố phải đi loan tin mới được.
Rời khỏi vùng quê là lúc gần trưa, vì Dạ An không có đồ đạc gì nên bọn họ cũng không cần phải nán lại lâu nữa, trực tiếp ôm người khởi hành rời đi.
"Viễn a." Giọng ngọt của Dạ An cất lên gọi hắn khi bọn họ rời khỏi ngọn núi xuống đến đường cao tốc. Tô Minh Viễn nghe thấy người trong vòng tay gọi mình hắn liền cúi xuống đáp "Tiểu cưng sao vậy? Em khó chịu sao?"
"Măm măm, đói a." Cậu nhóc nhanh chóng đáp lại lời của hắn, lúc nói còn không quên đưa tay xoa bụng để diễn tả.
Nhìn thấy tiểu cưng nói đói bụng hắn liền theo ý lấy sẵn đồ ăn đã chuẩn bị từ trước ra "Sáng nay ăn ít quá nên giờ đói bụng rồi sao. Chụt... Em ăn bánh đi." Hắn đưa tay gạt cái bàn được dấu ở ghế, đặt bánh cùng với hộp sữa lên bàn, sau mới sắp xếp chỗ ngồi ngay ngắn cho tiểu cưng ngồi.
Chứng kiến hành động ngắn đầy sự nhẹ nhàng dịu dàng vừa rồi hai vị họ Bạch còn cứ tưởng bản thân bị hoa mắt, họ không ngờ anh lớn của mình còn có thể hành động như vậy. Xem ra chỉ có tiểu An mới là người nhận được những cử chỉ như vậy thôi.
Lúc đến ba người, lúc về bốn người, mà điều mà bọn người ở đây không ngờ chính là tiểu ngốc mà họ ngày ngày khinh miệt giờ lại trở thành người của Tô Minh Viễn, nhìn thấy điều này ai nấy cũng tạch lưỡi một cái, một số bất bình hơn thì nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Tính cách của hắn từ trước đã không thích nhiều lời với mấy kẻ như này nên sau khi nhận lời chào tạm biệt của người đứng đầu xong hắn đã ôm theo tiểu cưng của mình lên xe ngồi để lại mọi việc giao cho hai vị họ Bạch nói nốt.
" A cá, mèo nè." Dạ An ngồi ngoan trên đùi hắn xem phim hoạt hình thiếu nhi trên iPad, đây là lần thứ hai mà cậu được xem trên thiết bị có màn hình nhỏ như vậy đấy, đã thế thứ này còn có nhiều cái vui hơn là cái máy ở bữa tiệc chào mừng bọn họ hôm nọ a.
Nhìn nhóc nhỏ trong vòng tay đang mải mê xem phim hoạt hình thiếu nhi lâu lâu lại phát ra tiếng cười khanh khách khiến cho trái tim hắn mềm nhũn cả ra, gương mặt liệt thường ngày cũng trở nên có niềm vui hơn, đôi lông mày mọi khi cứ nhăn vào giờ cũng đã giãn đôi chút " Tôi mở cho em video khác nha, còn nhiều cái hay lắm."
Giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng của hắn phát ra, ngón tay dài từ từ gõ trên màn hình iPad, chỉ ít phút sau từ một video ban đầu đã chuyển thành rất nhiều video thiếu nhi đầy sức sống động.
Đôi mắt tròn của Dạ An liền sáng lên khi nhìn thấy những video hiện trên màn hình iPad, bàn tay nhỏ nắm lại chỉ để ra ngón trỏ vuốt lên vuốt xuống chọn video để xem. Tô Minh Viễn nhìn cảnh này trong thâm tâm liền chỉ muốn nuốt trọn đối phương, tiểu cưng của hắn cũng quá dễ thương rồi đi, cứ cái đà này lỡ mà để lạc là chắc chắn sẽ bị người khác ôm đi vì độ dễ thương rồi.
_Cạch_ Cánh cửa hai bên ghế lái đóng vào, hai vị họ Bạch người nào người nấy vẻ mặt khó ở ban đầu giờ đã chuyển thành vẻ mặt tươi rói rạng ngời.
"Anh Tô, Tiểu An, để hai người phải đợi rồi, chúng ta khởi hành thôi." Bạch Khải tươi cười nhìn hai người qua kính chiếu hậu.
Chiếc xe dần lăn bánh rời khỏi vùng quê để trở về thành phố xa hoa nhộn nhịp. Dạ An lần đầu được ngồi trên xe ô tô nên cậu nhóc rất thích thú với phương tiện di chuyển này. Cậu nhóc cứ nhìn đông ngó tây mãi, hai mắt to tròn nhìn ngắm mọi thứ quanh xe cũng như cảnh vật bên ngoài, môi nhỏ chúm chín, hai má hồng hào, bàn tay nhỏ còn không quên nắm lấy tay hắn _ người mà cậu nhóc tin tưởng.
Tô Minh Viễn dựa người vào ghế đưa mắt nhìn tiểu cưng của mình đang khám phá môi trường mới, đôi môi khẽ nhếch lên hiện ý cười trước hành động của tiểu cưng. Bàn tay to lớn rắn chắc cũng phối hợp mà nắm lấy tay nhỏ của cậu.
Hai người họ nếu để so sánh về màu da thì có thể dùng từ là "cà phê sữa", tiểu ngốc thì có làn da rất trắng, mặc dù là ở vùng quê thường xuyên chạy nhong nhong ngoài đường nhưng da của cậu nhóc vẫn rất trắng, chẳng đen đi tí nào. Còn hắn thì ngược lại trước thường xuyên ra ngoài làm việc, trải đời từ sớm nên làn da liền theo thời gian mà trở nên ngăm đi, hoàn toàn trái ngược với tiểu cưng của hắn.
Hai vị họ Bạch ngồi trên ghế lái nhìn qua gương chiếu hậu cũng có thể thấy được gương mặt tươi vui này của anh trai lớn, trước nay số lần nhìn thấy vẻ tươi vui này của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần này vẻ tươi vui còn hơn cả trước, đã thế họ còn được chứng kiến cảnh đôi lông mày thường ngày dán chặt vào nhau nay đã tách nhau ra rồi, thật là chuyện có một không hai, sau khi về thành phố phải đi loan tin mới được.
Rời khỏi vùng quê là lúc gần trưa, vì Dạ An không có đồ đạc gì nên bọn họ cũng không cần phải nán lại lâu nữa, trực tiếp ôm người khởi hành rời đi.
"Viễn a." Giọng ngọt của Dạ An cất lên gọi hắn khi bọn họ rời khỏi ngọn núi xuống đến đường cao tốc. Tô Minh Viễn nghe thấy người trong vòng tay gọi mình hắn liền cúi xuống đáp "Tiểu cưng sao vậy? Em khó chịu sao?"
"Măm măm, đói a." Cậu nhóc nhanh chóng đáp lại lời của hắn, lúc nói còn không quên đưa tay xoa bụng để diễn tả.
Nhìn thấy tiểu cưng nói đói bụng hắn liền theo ý lấy sẵn đồ ăn đã chuẩn bị từ trước ra "Sáng nay ăn ít quá nên giờ đói bụng rồi sao. Chụt... Em ăn bánh đi." Hắn đưa tay gạt cái bàn được dấu ở ghế, đặt bánh cùng với hộp sữa lên bàn, sau mới sắp xếp chỗ ngồi ngay ngắn cho tiểu cưng ngồi.
Chứng kiến hành động ngắn đầy sự nhẹ nhàng dịu dàng vừa rồi hai vị họ Bạch còn cứ tưởng bản thân bị hoa mắt, họ không ngờ anh lớn của mình còn có thể hành động như vậy. Xem ra chỉ có tiểu An mới là người nhận được những cử chỉ như vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.