Chương 14: 13: Bị tập kích
Cảnh Hành
09/09/2016
Khi chạng vạng phong vân đột biến, ban đầu mặt trời còn nóng rát trong nháy mắt bị mây đen che lại, bầu trời tối tăm âm trầm dọa người, gió lạnh
rít gào thổi qua, cuốn lấy cát trên đất, Vị Vãn nằm sấp trên lưng ngựa
gần như không mở mắt ra được.
Nhìn sắc trời này có lẽ là bão tuyết, may mắn đi thêm một đoạn nữa có thể đến khách điếm bên cạnh sa mạc, nàng ra sức đánh roi, để con ngựa chạy nhanh hơn một chút.
Nói là khách điếm, thực ra là một nhà đất cũ nát, ban đêm có gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, trong phòng vẫn lạnh lẽo bức người.
Vị Vãn cuộn tròn ở trong chăn mê man ngủ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí, vốn ngủ không yên ổn nàng nhất thời cả kinh, đột ngột ngồi dậy trên giường.
Lại khôi phục yên tĩnh, bóng đêm đen đặc, xung quanh đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ nghe thấy cuồng phong gào thét ngoài cửa sổ, bông tuyết rơi trên cửa sổ phát ra tiếng.
Nàng có chút tâm thần không yên, rõ ràng xuống giường chuẩn bị đốt nến lại đụng phải bàn.
Ánh nến vừa vụt sáng trong nháy mắt, Vị Vãn chỉ cảm thấy sau lưng tràn tới một cơn lạnh lẽo, ánh sáng trắng thoáng qua trước mắt, nhảy ra hai gã áo đen cầm kiếm -- bọn họ đều che mặt, nhìn không được gương mặt thật, ánh mắt lại đều lộ ra vẻ độc ác.
"Các ngươi là ai?" Vị Vãn kiềm chế sợ hãi trong lòng lên tiếng hỏi. Tay phải đã cầm ngân châm để trong ống tay áo.
"Thì ra là một nữ tử." Một người trong đó cười lạnh một tiếng, dường như thả lỏng cảnh giác, chậm rãi ép tới gần nàng: "Nói với ta, ngày hôm qua ngươi có cứu một người phải không?"
Vị Vãn suy nghĩ, không phủ nhận: "Đúng vậy."
"Người thế nào?"
"Nam nhân trẻ tuổi, diện mạo tuấn tú lịch sự." Nàng dừng một chút. "Trước ngực có ngọc bội khắc rồng bay."
Quả nhiên không thoát khỏi dự đoán của nàng, bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa đắc ý.
"Coi như cô nương thức thời." Tên áo đen kia mở miệng. "Thương thế của hắn thế nào?"
"Rất nghiêm trọng, ám khí đi vào ngực gần nửa tấc, muốn khỏi hẳn phải phí chút thời gian, nếu tĩnh dưỡng không tốt có khả năng sẽ để lại bệnh căn."
"Tốt lắm." Người áo đen nhe răng cười. "Như vậy cô nương cũng có thể yên tâm ra đi được rồi ---"
Trong nháy mắt kiếm trong tay gã đâm tới, Vị Vãn lắc mình một cái, ngân châm trong tay bắn về phía yết hầu của gã, hơn nữa khoảng cách quá gần nên hoàn toàn không đoán trước nàng sẽ phản kích, người nọ không thể tin được trừng lớn hai mắt ngã xuống đất.
Vị Vãn tóm lấy kiếm trong tay gã, sau đó ngăn chặn tiến công của người mặc áo đen còn lại phía sau, nhưng mà mấy chiêu sau nàng đã dần dần cố hết sức -- hai người này tuyệt đối là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, võ công cao cường hơn nàng rất nhiều, nếu không phải đã giải quyết được một người, vừa rồi nàng đã bị mất mạng.
Trường kiếm trong tay người kia múa tung bay, như rắn độc quấn chặt kiếm trong tay nàng, theo sát sau hắn ta là đánh tới một chưởng, Vị Vãn chỉ cảm thấy cánh tay trái đau đớn dữ dội, rốt cuộc giơ lên không được.
Ngay sau đó kiếm của nàng đã bị hắn ta đánh bay, cả người bị ép đến bên giường.
"Cô nương thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Lấy kiếm để trên cổ nàng, người kia trào phúng mở miệng."
"Đúng vậy, mọi người đều sợ chết." Giọng nói của Vị Vãn khẽ run, đôi mắt sạch sẽ nhìn hắn ta. "Phải như thế nào ngươi mới buông tha cho ta?"
"Đáng tiếc, thật đúng là một mỹ nhân khó gặp --" Câu nói dâm tục bật ra khỏi miệng, ngườii kia nhìn nàng nâng tay phải lên, mũi kiếm nhất thời đưa lên trước: "Ngươi muốn làm gì?"
Ở trong ánh mắt kinh ngạc hắn ta, Vị Vãn tháo nút buộc xiêm y ra, nhất thời bầu ngực tuyết trắng với một cái túi màu tím đồng thời đều lộ ra ở trong không khí, ở dưới ánh nến màu vàng lóng lánh sáng bóng mê người.
Hầu kết nam nhân kia vừa động, kiếm trong tay chậm rãi dời xuống, chạm vào dây buộc mỏng manh của cái túi.
Vị Vãn ngừng thở.
"Thân thể này quả thật làm người mất hồn," Ánh mắt si mê của nam nhân kia nháy mắt chuyển sang lạnh lẽo: "Đáng tiếc cô nương vẫn nên --"
Chữ "chết" chưa ra khỏi miệng, hai cây ngân châm đã chia nhau cắm vào yếu hầu và ngực của hắn ta!
Vị Vãn nhìn hắn ta ngã xuống đất không còn hơi thở, bỗng chốc ngồi sững trên giường, trong tay nắm chặt túi ngân châm vừa mới lấy từ dưới gối ra.
May mắn nàng không hy sinh sắc đẹp vô ích, chính trong nháy mắt hắn ta thất thần, cũng đủ làm nàng chớp được tiên cơ, nhưng nhớ đến ánh mắt đáng khinh vừa rồi của người kia, nàng có cảm giác buồn nôn.
Chính vào lúc này, cửa sổ vốn đang khép chặt đột ngột bị người đẩy ra, một cái bóng bay vào phòng, đảo mắt đã ở trước mặt nàng.
Vị Vãn tuyệt vọng nhắm mắt lại, biết lúc này đây chạy cũng không thoát.
Thật lâu sau, trong phòng cũng không có động tĩnh gì.
Nàng chần chờ, chậm rãi mở mắt ra, chống lại đôi mắt màu xanh sắc bén -- đúng là Tạ Khâm!
"Lộ như vậy, không sợ cảm lạnh sao?"
Khóe miệng của y chứa một chút ý cười nghiền ngẫm, ánh mắt cực nóng không kiêng nể gì đánh giá bờ vai và bầu ngực lõa lồ của nàng, Vị Vãn hít một hơi khí lạnh, lập tức kéo áo mình lên, xấu hổ nhìn chằm chằm y.
"Đáng tiếc, ta còn chưa nhìn đủ." Y vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt bức người dừng ở trên hai gò má đỏ bừng của nàng. "Hào phóng với người khác như vậy, sao lại keo kiệt với ta như thế, thật sự không công bằng."
"Ngươi đều biết toàn bộ? Ngươi ở bên ngoài khoanh tay đứng nhìn?" Vị Vãn nghe ra tin tức khác trong câu nói của y, nhất thời tức giận chất vấn.
"Ta biết thì như thế nào? Thấy thì đã sao?" Y lạnh lùng mở miệng, kiêu căng nhìn nàng: "Cô nương là gì của ta, dựa vào gì mà muốn ta cứu cô nương?
Vị Vãn im bặt, chỉ có thể không làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn y -- nam nhân lãnh huyết vô tình bỉ ổi này!
"Vậy hiện tại ngươi xông vào làm cái gì? Đây là phòng của ta!" Nàng phản bác, trong lòng vô cùng oán hận.
"Có người khác quan tâm cô nương." Y nhàn nhạt mở miệng.
Vị Vãn ngớ ra, đã không phải là y, như vậy người "quan tâm" nàng chính là Dung Trạm rồi.
Chỉ là thái độ kiêu ngạo của người nam nhân trước mặt này làm trong lòng nàng rất buồn bực, giống như giờ phút này y bị buộc ở cùng nàng là có bao nhiêu không tình nguyện.
"Ngươi thật nghe lời, đi lại một chuyến dưới gió tuyết này." Nàng châm chọc. "Đáng tiếc là việc hoàn toàn không quan trọng."
"Chuyện này là đương nhiên, cô nương cũng có nhiều bản lĩnh, đến một người giết một người, đừng nói giết mấy nam nhân, mười vạn đại quân cũng không thành vấn đề." Y nhìn nàng lạnh lùng phản kích.
"Ngươi ---" Vị Vãn cắn răng, tức giận đến nói không ra lời.
Y lại xem như không thấy, chân đá thi thể bên cạnh: "Thật sự mất hứng, đều bị ngươi giết, nếu không thì giữ lại một nhân chứng sống để trở về báo tin cũng được."
Thật hiển nhiên, y biết hai người mặc áo đen này tới điều tra Dung Trạm.
"Cô nương nhanh chóng thu dọn một chút, chúng ta phải lập tức đi khỏi nơi này." Y ra lệnh cho nàng.
"Vì sao ta phải nghe lời ngươi?" Tuy rằng rất muốn lập tức rời khỏi nơi kỳ quái có hai cỗ thi thể này, nhưng Vị Vãn vẫn quật cường tranh cãi lại.
"Không muốn chết, tốt nhất hiện tại bắt đầu làm theo lời ta nói." Y nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm trang lạnh lùng.
Cắn môi trầm ngâm trong một lát, Vị Vãn đứng lên: "Đợi một chút."
"Cô nương lề mề cái gì, ngân châm vứt đi còn là bảo bối sao?" Y không kiên nhẫn nhìn nàng rút ba cây châm từ trên thi thể của hai người áo đen lên.
Nàng không nói --- túi châm kia là Tuyên Dương đưa cho nàng.
Trầm mặc dưới cái bóng đen che phủ, y cúi người không để ý kháng nghị của nàng một phen vác nàng lên nhảy ra khỏi cửa sổ.
Nhìn sắc trời này có lẽ là bão tuyết, may mắn đi thêm một đoạn nữa có thể đến khách điếm bên cạnh sa mạc, nàng ra sức đánh roi, để con ngựa chạy nhanh hơn một chút.
Nói là khách điếm, thực ra là một nhà đất cũ nát, ban đêm có gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, trong phòng vẫn lạnh lẽo bức người.
Vị Vãn cuộn tròn ở trong chăn mê man ngủ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí, vốn ngủ không yên ổn nàng nhất thời cả kinh, đột ngột ngồi dậy trên giường.
Lại khôi phục yên tĩnh, bóng đêm đen đặc, xung quanh đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ nghe thấy cuồng phong gào thét ngoài cửa sổ, bông tuyết rơi trên cửa sổ phát ra tiếng.
Nàng có chút tâm thần không yên, rõ ràng xuống giường chuẩn bị đốt nến lại đụng phải bàn.
Ánh nến vừa vụt sáng trong nháy mắt, Vị Vãn chỉ cảm thấy sau lưng tràn tới một cơn lạnh lẽo, ánh sáng trắng thoáng qua trước mắt, nhảy ra hai gã áo đen cầm kiếm -- bọn họ đều che mặt, nhìn không được gương mặt thật, ánh mắt lại đều lộ ra vẻ độc ác.
"Các ngươi là ai?" Vị Vãn kiềm chế sợ hãi trong lòng lên tiếng hỏi. Tay phải đã cầm ngân châm để trong ống tay áo.
"Thì ra là một nữ tử." Một người trong đó cười lạnh một tiếng, dường như thả lỏng cảnh giác, chậm rãi ép tới gần nàng: "Nói với ta, ngày hôm qua ngươi có cứu một người phải không?"
Vị Vãn suy nghĩ, không phủ nhận: "Đúng vậy."
"Người thế nào?"
"Nam nhân trẻ tuổi, diện mạo tuấn tú lịch sự." Nàng dừng một chút. "Trước ngực có ngọc bội khắc rồng bay."
Quả nhiên không thoát khỏi dự đoán của nàng, bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa đắc ý.
"Coi như cô nương thức thời." Tên áo đen kia mở miệng. "Thương thế của hắn thế nào?"
"Rất nghiêm trọng, ám khí đi vào ngực gần nửa tấc, muốn khỏi hẳn phải phí chút thời gian, nếu tĩnh dưỡng không tốt có khả năng sẽ để lại bệnh căn."
"Tốt lắm." Người áo đen nhe răng cười. "Như vậy cô nương cũng có thể yên tâm ra đi được rồi ---"
Trong nháy mắt kiếm trong tay gã đâm tới, Vị Vãn lắc mình một cái, ngân châm trong tay bắn về phía yết hầu của gã, hơn nữa khoảng cách quá gần nên hoàn toàn không đoán trước nàng sẽ phản kích, người nọ không thể tin được trừng lớn hai mắt ngã xuống đất.
Vị Vãn tóm lấy kiếm trong tay gã, sau đó ngăn chặn tiến công của người mặc áo đen còn lại phía sau, nhưng mà mấy chiêu sau nàng đã dần dần cố hết sức -- hai người này tuyệt đối là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, võ công cao cường hơn nàng rất nhiều, nếu không phải đã giải quyết được một người, vừa rồi nàng đã bị mất mạng.
Trường kiếm trong tay người kia múa tung bay, như rắn độc quấn chặt kiếm trong tay nàng, theo sát sau hắn ta là đánh tới một chưởng, Vị Vãn chỉ cảm thấy cánh tay trái đau đớn dữ dội, rốt cuộc giơ lên không được.
Ngay sau đó kiếm của nàng đã bị hắn ta đánh bay, cả người bị ép đến bên giường.
"Cô nương thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Lấy kiếm để trên cổ nàng, người kia trào phúng mở miệng."
"Đúng vậy, mọi người đều sợ chết." Giọng nói của Vị Vãn khẽ run, đôi mắt sạch sẽ nhìn hắn ta. "Phải như thế nào ngươi mới buông tha cho ta?"
"Đáng tiếc, thật đúng là một mỹ nhân khó gặp --" Câu nói dâm tục bật ra khỏi miệng, ngườii kia nhìn nàng nâng tay phải lên, mũi kiếm nhất thời đưa lên trước: "Ngươi muốn làm gì?"
Ở trong ánh mắt kinh ngạc hắn ta, Vị Vãn tháo nút buộc xiêm y ra, nhất thời bầu ngực tuyết trắng với một cái túi màu tím đồng thời đều lộ ra ở trong không khí, ở dưới ánh nến màu vàng lóng lánh sáng bóng mê người.
Hầu kết nam nhân kia vừa động, kiếm trong tay chậm rãi dời xuống, chạm vào dây buộc mỏng manh của cái túi.
Vị Vãn ngừng thở.
"Thân thể này quả thật làm người mất hồn," Ánh mắt si mê của nam nhân kia nháy mắt chuyển sang lạnh lẽo: "Đáng tiếc cô nương vẫn nên --"
Chữ "chết" chưa ra khỏi miệng, hai cây ngân châm đã chia nhau cắm vào yếu hầu và ngực của hắn ta!
Vị Vãn nhìn hắn ta ngã xuống đất không còn hơi thở, bỗng chốc ngồi sững trên giường, trong tay nắm chặt túi ngân châm vừa mới lấy từ dưới gối ra.
May mắn nàng không hy sinh sắc đẹp vô ích, chính trong nháy mắt hắn ta thất thần, cũng đủ làm nàng chớp được tiên cơ, nhưng nhớ đến ánh mắt đáng khinh vừa rồi của người kia, nàng có cảm giác buồn nôn.
Chính vào lúc này, cửa sổ vốn đang khép chặt đột ngột bị người đẩy ra, một cái bóng bay vào phòng, đảo mắt đã ở trước mặt nàng.
Vị Vãn tuyệt vọng nhắm mắt lại, biết lúc này đây chạy cũng không thoát.
Thật lâu sau, trong phòng cũng không có động tĩnh gì.
Nàng chần chờ, chậm rãi mở mắt ra, chống lại đôi mắt màu xanh sắc bén -- đúng là Tạ Khâm!
"Lộ như vậy, không sợ cảm lạnh sao?"
Khóe miệng của y chứa một chút ý cười nghiền ngẫm, ánh mắt cực nóng không kiêng nể gì đánh giá bờ vai và bầu ngực lõa lồ của nàng, Vị Vãn hít một hơi khí lạnh, lập tức kéo áo mình lên, xấu hổ nhìn chằm chằm y.
"Đáng tiếc, ta còn chưa nhìn đủ." Y vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt bức người dừng ở trên hai gò má đỏ bừng của nàng. "Hào phóng với người khác như vậy, sao lại keo kiệt với ta như thế, thật sự không công bằng."
"Ngươi đều biết toàn bộ? Ngươi ở bên ngoài khoanh tay đứng nhìn?" Vị Vãn nghe ra tin tức khác trong câu nói của y, nhất thời tức giận chất vấn.
"Ta biết thì như thế nào? Thấy thì đã sao?" Y lạnh lùng mở miệng, kiêu căng nhìn nàng: "Cô nương là gì của ta, dựa vào gì mà muốn ta cứu cô nương?
Vị Vãn im bặt, chỉ có thể không làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn y -- nam nhân lãnh huyết vô tình bỉ ổi này!
"Vậy hiện tại ngươi xông vào làm cái gì? Đây là phòng của ta!" Nàng phản bác, trong lòng vô cùng oán hận.
"Có người khác quan tâm cô nương." Y nhàn nhạt mở miệng.
Vị Vãn ngớ ra, đã không phải là y, như vậy người "quan tâm" nàng chính là Dung Trạm rồi.
Chỉ là thái độ kiêu ngạo của người nam nhân trước mặt này làm trong lòng nàng rất buồn bực, giống như giờ phút này y bị buộc ở cùng nàng là có bao nhiêu không tình nguyện.
"Ngươi thật nghe lời, đi lại một chuyến dưới gió tuyết này." Nàng châm chọc. "Đáng tiếc là việc hoàn toàn không quan trọng."
"Chuyện này là đương nhiên, cô nương cũng có nhiều bản lĩnh, đến một người giết một người, đừng nói giết mấy nam nhân, mười vạn đại quân cũng không thành vấn đề." Y nhìn nàng lạnh lùng phản kích.
"Ngươi ---" Vị Vãn cắn răng, tức giận đến nói không ra lời.
Y lại xem như không thấy, chân đá thi thể bên cạnh: "Thật sự mất hứng, đều bị ngươi giết, nếu không thì giữ lại một nhân chứng sống để trở về báo tin cũng được."
Thật hiển nhiên, y biết hai người mặc áo đen này tới điều tra Dung Trạm.
"Cô nương nhanh chóng thu dọn một chút, chúng ta phải lập tức đi khỏi nơi này." Y ra lệnh cho nàng.
"Vì sao ta phải nghe lời ngươi?" Tuy rằng rất muốn lập tức rời khỏi nơi kỳ quái có hai cỗ thi thể này, nhưng Vị Vãn vẫn quật cường tranh cãi lại.
"Không muốn chết, tốt nhất hiện tại bắt đầu làm theo lời ta nói." Y nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm trang lạnh lùng.
Cắn môi trầm ngâm trong một lát, Vị Vãn đứng lên: "Đợi một chút."
"Cô nương lề mề cái gì, ngân châm vứt đi còn là bảo bối sao?" Y không kiên nhẫn nhìn nàng rút ba cây châm từ trên thi thể của hai người áo đen lên.
Nàng không nói --- túi châm kia là Tuyên Dương đưa cho nàng.
Trầm mặc dưới cái bóng đen che phủ, y cúi người không để ý kháng nghị của nàng một phen vác nàng lên nhảy ra khỏi cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.