Chương 9: 8: Đừng nhớ
Cảnh Hành
09/09/2016
Cửa gỗ khắc hoa bị người từ bên ngoài đẩy ra, tiếp đó một bóng dáng màu
xanh thẫm vội vã vào trong phòng, rồi vội vã đi ra khỏi phòng.
Trong phòng không có một người, chỉ có mùi thuốc quen thuộc như có như không tràn ngập.
Giờ phút này, y đi nơi nào rồi?
Vị Vãn thất thần ngồi xuống bên giường, vô ý thức ngắm nhìn tua trên màn che rơi xuống, trên mặt xuất hiện vẻ hiu quạnh.
Tầm mắt nhìn khắp nơi, dừng ở trên bàn - nàng bỗng dưng đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ.
Đồ chặn giấy và bút mực y thích nhất đều biến mất.
Những thứ đó dù y có đi khắp thiên hạ cũng sẽ mang theo bên người.
Ngay sau đó nàng chạy tới phía trước tủ quần áo, đột nhiên kéo cửa tủ ra, nhất thời cả người lạnh như băng - mấy bộ y phục ngày thường mặc cũng không thấy đâu.
"Bộ Thiên Thanh!" Nàng chạy ra khỏi phòng kêu gào không ngừng.
"Tiểu thư ----" Nghe tiếng mà đến là quản gia, ông do dự nhìn nàng, lúng túng lên tiếng: "Gia và Bộ công tử đều đi rồi."
"Đi rồi?" Vị Vãn biến sắc. "Có ý gì? Bọn họ đi chỗ nào?"
"Gia không nói, chỉ để lại cho tiểu thư một phong thư." Quản gia thấy vẻ mặt nàng lạnh lùng, nơm nớp lo sợ đưa thư cho nàng.
Vị Vãn nhận lấy, bàn tay run nhẹ. Hít sau một hơi, nàng hung hăng xé chỗ mở phong thư.
"Bảo trọng.
Đừng nhớ."
Một tờ giấy màu trắng, chỉ viết bốn chữ.
Nàng cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, gần như đứng không vững.
"Tiểu thư?" Quản gia thân thiết hỏi.
"Ông... Để ta bình tĩnh một chút." Nàng chống vào cột trụ bên cạnh, dùng hết tất cả sức lực nói ra một câu.
Tiếng bước chân xa dần, bốn phía yên tĩnh lại. Bóng đêm nặng nề, màn sương biểu thị trời đang lạnh, cơn lạnh xâm nhập vào bên trong tay chân, đến lục phủ ngũ tạng cũng gần như ngưng thành băng, giống như chỉ cần động một chút, đều sẽ tan thành mảnh nhỏ.
Y có ý gì? Rốt cuộc y đang tính toán gì?
Nước mắt trong mắt cuồn cuộn, nàng cho rằng bản thân sẽ rơi lệ, kết quả bên miệng lại nở nụ cười lạnh - ngu ngốc cũng nhìn ra được, nàng bị bỏ, giống như đứa ngốc, một mình ở lại tại chỗ hoảng hốt lúng túng.
Sáu năm trước, y cứu nàng ra khỏi ngọn lửa địa ngục, sáu năm sau, y lại tự tay đẩy nàng vào bên trong vực sâu không đáy, thủ đoạn thong dong thoải mái giống nhau, đều - tuyệt tình.
Bảo trong? Nàng không khỏi cười lạnh -- đã lựa chọn rời đi, cần gì phải làm bộ làm tịch?
Đừng nhớ? Y đoán được nàng ngu xuẩn lại không có thuốc chữa để suy nghĩ tình hình hiện tại sao? Sợ nàng thương tâm khổ sở hay sợ nàng cố ý dây dưa?
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
"Tiểu thư, ngài muốn làm gì? Tiểu thư ---" Đám nha hoàn thấy nàng rút kiếm đi ra từ trong phòng, sợ tới mức kêu lên không ngừng, lại không dám bước lên ngăn cản.
Đi qua hành lang, bước chân của nàng gấp gáp. Khi thì mây trôi khi thì ánh trăng, lúc sáng lúc tối làm sắc mặt nàng có vẻ đặc biệt âm trầm.
Ánh sáng màu trắng chợt hiện, vài nhánh bông hoa màu đỏ rực như lửa rơi xuống, trên đất đầy một vùng hoa đỏ rực.
Vì sao? Vì sao đi như vậy? Cho dù muốn đi cũng phải là ta đi, dựa vào cái gì là ngài chứ?
Cuối cùng vẫn để lại một mình ta, lúc trước cần gì cứu ta, thu nhận ta làm gì?
Luôn là ngài đưa ra quyết định, luôn là ngài định đoạt, đối với ngài mà nói, ta là một sủng vật mà thôi, cao hứng đến đùa một chút, mất hứng đẩy ta ra bước đi?
Những hoa Anh Túc này, là ngài vì ta mà trồng, ngài đã nói ngài có thể gieo trồng chúng nó, cũng có thể hủy chúng nó, ngài đã không cần, ta cần gì phải đau lòng? Không bằng để tự tay ta hủy, từ đây sạch sẽ một chút cũng không vướng bận!
-- Hai mắt đẫm lệ nhìn không rõ, đau đớn dưới đáy lòng kêu gào, nàng lại gắt gao cắn môi, một chữ cũng không nói.
Cánh hoa rơi lả tả như mưa, không tiếng động rơi xuống đất, cho dù tình yêu của nàng, ngay cả cơ hội thương tiếc cũng không có.
Mùi dầu lửa gay mũi bay tới, ngọn lửa điên cuồng cắn nuốt những nhánh hoa thảm bại không chịu nổi, cánh hoa khoe màu đua sắc ở trong biển lửa hóa thành tro tàn, một làn gió thổi qua, khói đặc cùng với ánh lửa xông lên giữa không trung, dây dưa nhau hóa thành điệu múa tuyệt đẹp.
Bắt đầu từ một trận cháy, cũng kết thúc từ một trận cháy.
Về lý do ngài rời đi, ta sẽ không truy cứu nữa, nếu không có ngài, sáu năm trước ta đã không có ở nhân gian.
Mà ta khổ sở, nếu không thương ta, sẽ không nên dẫn đường sai cho ta, hà cớ gì cho ta hạnh phúc ảo.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....
Ánh trắng bạc như lưỡi câu, ánh trăng lạnh lùng chiếu vào trên mái hiên cao ngất của lầu gác, một bóng dáng đứng hờ hững.
Ánh lửa mờ ảo phía xa ánh vào bên trong đôi mắt thâm trầm như mực, y lẳng lặng nhìn nhếch môi mỏng.
"Gia......." Bộ Thiên Thanh phi thân lên, đứng ở bên cạnh y muốn nói lại thôi.
"Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi." Tuyên Dương lên tiếng, vẫn giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ chân thật trong lòng của y.
"Vì sao?" Trong giọng nói của Bộ Thiên Thanh có chút không đành lòng.
Trả lời cho hắn là im lặng dài dằng dặc.
Lúc hắn gần như muốn buông bỏ vấn đề này, thì giọng nói trầm thấp mang theo một chút đè nén, từ từ vang lên ở bên tai: "Trên lưng Vãn Nhi có một cái bớt hình cánh hoa màu tím."
Cả người Bộ Thiên Thanh chấn động, bỗng nhưng nhìn về phía y, lại nhìn thấy một chút chua xót trong mắt của y.
"Hy vọng nàng đừng luẩn quẩn trong lòng." Nhìn ánh lửa xa phía chân trời kia, Bộ Thiên Thanh không nhịn được than nhẹ.
"Ngươi xem hiện tại nàng đang làm gì? Nàng sẽ không luẩn quẩn trong lòng, cũng đánh nát không quấn quýt." Tuyên Dương mỉm cười, vẻ mặt đau đớn cùng với ấm áp chồng lên nhau. "Tuy rằng thương tâm là khó tránh khỏi, nhưng nàng kiêu ngạo như thế, tính tình lại hư hỏng như vậy, sẽ không cho phép bản thân yếu đuối."
"Nhưng mà.... .... Nàng sẽ hận ngài."
"Hận sao? Cũng tốt....... Hận đơn giản hơn yêu, khi yêu một người luôn hy vọng đối phương cũng yêu bản thân, khi hận một người thì đối phương cũng không nhất định phải hận mình."
Ánh lửa trong tầm mắt dần dần nhỏ xuống, bóng đêm lại xâm nhập vào lúc đó một lần nữa, y nhớ tới ánh trăng sáng đêm hôm đó, nàng chỉ cao tới ngực y, một đôi mắt khóc đến đỏ bừng, trên gương mặt nhỏ nhỏ lại tràn đầy quật cường.
truyện chỉ đăng duy nhất tại .
Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn y nói, ngài bảo vệ ta.
Y hỏi, bao lâu?
Nàng đáp, chờ khi ta cũng mạnh như ngài.
Y cười mà không nói.
-- Tha thứ cho ta, rời khỏi nàng sớm như vậy.
Bởi vì, ta muốn bảo vệ nàng.
Trong phòng không có một người, chỉ có mùi thuốc quen thuộc như có như không tràn ngập.
Giờ phút này, y đi nơi nào rồi?
Vị Vãn thất thần ngồi xuống bên giường, vô ý thức ngắm nhìn tua trên màn che rơi xuống, trên mặt xuất hiện vẻ hiu quạnh.
Tầm mắt nhìn khắp nơi, dừng ở trên bàn - nàng bỗng dưng đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ.
Đồ chặn giấy và bút mực y thích nhất đều biến mất.
Những thứ đó dù y có đi khắp thiên hạ cũng sẽ mang theo bên người.
Ngay sau đó nàng chạy tới phía trước tủ quần áo, đột nhiên kéo cửa tủ ra, nhất thời cả người lạnh như băng - mấy bộ y phục ngày thường mặc cũng không thấy đâu.
"Bộ Thiên Thanh!" Nàng chạy ra khỏi phòng kêu gào không ngừng.
"Tiểu thư ----" Nghe tiếng mà đến là quản gia, ông do dự nhìn nàng, lúng túng lên tiếng: "Gia và Bộ công tử đều đi rồi."
"Đi rồi?" Vị Vãn biến sắc. "Có ý gì? Bọn họ đi chỗ nào?"
"Gia không nói, chỉ để lại cho tiểu thư một phong thư." Quản gia thấy vẻ mặt nàng lạnh lùng, nơm nớp lo sợ đưa thư cho nàng.
Vị Vãn nhận lấy, bàn tay run nhẹ. Hít sau một hơi, nàng hung hăng xé chỗ mở phong thư.
"Bảo trọng.
Đừng nhớ."
Một tờ giấy màu trắng, chỉ viết bốn chữ.
Nàng cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, gần như đứng không vững.
"Tiểu thư?" Quản gia thân thiết hỏi.
"Ông... Để ta bình tĩnh một chút." Nàng chống vào cột trụ bên cạnh, dùng hết tất cả sức lực nói ra một câu.
Tiếng bước chân xa dần, bốn phía yên tĩnh lại. Bóng đêm nặng nề, màn sương biểu thị trời đang lạnh, cơn lạnh xâm nhập vào bên trong tay chân, đến lục phủ ngũ tạng cũng gần như ngưng thành băng, giống như chỉ cần động một chút, đều sẽ tan thành mảnh nhỏ.
Y có ý gì? Rốt cuộc y đang tính toán gì?
Nước mắt trong mắt cuồn cuộn, nàng cho rằng bản thân sẽ rơi lệ, kết quả bên miệng lại nở nụ cười lạnh - ngu ngốc cũng nhìn ra được, nàng bị bỏ, giống như đứa ngốc, một mình ở lại tại chỗ hoảng hốt lúng túng.
Sáu năm trước, y cứu nàng ra khỏi ngọn lửa địa ngục, sáu năm sau, y lại tự tay đẩy nàng vào bên trong vực sâu không đáy, thủ đoạn thong dong thoải mái giống nhau, đều - tuyệt tình.
Bảo trong? Nàng không khỏi cười lạnh -- đã lựa chọn rời đi, cần gì phải làm bộ làm tịch?
Đừng nhớ? Y đoán được nàng ngu xuẩn lại không có thuốc chữa để suy nghĩ tình hình hiện tại sao? Sợ nàng thương tâm khổ sở hay sợ nàng cố ý dây dưa?
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
"Tiểu thư, ngài muốn làm gì? Tiểu thư ---" Đám nha hoàn thấy nàng rút kiếm đi ra từ trong phòng, sợ tới mức kêu lên không ngừng, lại không dám bước lên ngăn cản.
Đi qua hành lang, bước chân của nàng gấp gáp. Khi thì mây trôi khi thì ánh trăng, lúc sáng lúc tối làm sắc mặt nàng có vẻ đặc biệt âm trầm.
Ánh sáng màu trắng chợt hiện, vài nhánh bông hoa màu đỏ rực như lửa rơi xuống, trên đất đầy một vùng hoa đỏ rực.
Vì sao? Vì sao đi như vậy? Cho dù muốn đi cũng phải là ta đi, dựa vào cái gì là ngài chứ?
Cuối cùng vẫn để lại một mình ta, lúc trước cần gì cứu ta, thu nhận ta làm gì?
Luôn là ngài đưa ra quyết định, luôn là ngài định đoạt, đối với ngài mà nói, ta là một sủng vật mà thôi, cao hứng đến đùa một chút, mất hứng đẩy ta ra bước đi?
Những hoa Anh Túc này, là ngài vì ta mà trồng, ngài đã nói ngài có thể gieo trồng chúng nó, cũng có thể hủy chúng nó, ngài đã không cần, ta cần gì phải đau lòng? Không bằng để tự tay ta hủy, từ đây sạch sẽ một chút cũng không vướng bận!
-- Hai mắt đẫm lệ nhìn không rõ, đau đớn dưới đáy lòng kêu gào, nàng lại gắt gao cắn môi, một chữ cũng không nói.
Cánh hoa rơi lả tả như mưa, không tiếng động rơi xuống đất, cho dù tình yêu của nàng, ngay cả cơ hội thương tiếc cũng không có.
Mùi dầu lửa gay mũi bay tới, ngọn lửa điên cuồng cắn nuốt những nhánh hoa thảm bại không chịu nổi, cánh hoa khoe màu đua sắc ở trong biển lửa hóa thành tro tàn, một làn gió thổi qua, khói đặc cùng với ánh lửa xông lên giữa không trung, dây dưa nhau hóa thành điệu múa tuyệt đẹp.
Bắt đầu từ một trận cháy, cũng kết thúc từ một trận cháy.
Về lý do ngài rời đi, ta sẽ không truy cứu nữa, nếu không có ngài, sáu năm trước ta đã không có ở nhân gian.
Mà ta khổ sở, nếu không thương ta, sẽ không nên dẫn đường sai cho ta, hà cớ gì cho ta hạnh phúc ảo.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....
Ánh trắng bạc như lưỡi câu, ánh trăng lạnh lùng chiếu vào trên mái hiên cao ngất của lầu gác, một bóng dáng đứng hờ hững.
Ánh lửa mờ ảo phía xa ánh vào bên trong đôi mắt thâm trầm như mực, y lẳng lặng nhìn nhếch môi mỏng.
"Gia......." Bộ Thiên Thanh phi thân lên, đứng ở bên cạnh y muốn nói lại thôi.
"Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi." Tuyên Dương lên tiếng, vẫn giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ chân thật trong lòng của y.
"Vì sao?" Trong giọng nói của Bộ Thiên Thanh có chút không đành lòng.
Trả lời cho hắn là im lặng dài dằng dặc.
Lúc hắn gần như muốn buông bỏ vấn đề này, thì giọng nói trầm thấp mang theo một chút đè nén, từ từ vang lên ở bên tai: "Trên lưng Vãn Nhi có một cái bớt hình cánh hoa màu tím."
Cả người Bộ Thiên Thanh chấn động, bỗng nhưng nhìn về phía y, lại nhìn thấy một chút chua xót trong mắt của y.
"Hy vọng nàng đừng luẩn quẩn trong lòng." Nhìn ánh lửa xa phía chân trời kia, Bộ Thiên Thanh không nhịn được than nhẹ.
"Ngươi xem hiện tại nàng đang làm gì? Nàng sẽ không luẩn quẩn trong lòng, cũng đánh nát không quấn quýt." Tuyên Dương mỉm cười, vẻ mặt đau đớn cùng với ấm áp chồng lên nhau. "Tuy rằng thương tâm là khó tránh khỏi, nhưng nàng kiêu ngạo như thế, tính tình lại hư hỏng như vậy, sẽ không cho phép bản thân yếu đuối."
"Nhưng mà.... .... Nàng sẽ hận ngài."
"Hận sao? Cũng tốt....... Hận đơn giản hơn yêu, khi yêu một người luôn hy vọng đối phương cũng yêu bản thân, khi hận một người thì đối phương cũng không nhất định phải hận mình."
Ánh lửa trong tầm mắt dần dần nhỏ xuống, bóng đêm lại xâm nhập vào lúc đó một lần nữa, y nhớ tới ánh trăng sáng đêm hôm đó, nàng chỉ cao tới ngực y, một đôi mắt khóc đến đỏ bừng, trên gương mặt nhỏ nhỏ lại tràn đầy quật cường.
truyện chỉ đăng duy nhất tại .
Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn y nói, ngài bảo vệ ta.
Y hỏi, bao lâu?
Nàng đáp, chờ khi ta cũng mạnh như ngài.
Y cười mà không nói.
-- Tha thứ cho ta, rời khỏi nàng sớm như vậy.
Bởi vì, ta muốn bảo vệ nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.