Chương 66: Mưa xuân
Cảnh Hành
25/12/2016
Một năm sau.
Mưa phùn triền miên, mang theo ẩm ướt, gió xuân từ từ thổi lá cây liễu bay lất phất trên bờ đê, hơi nước mờ mịt tung bay trên sóng biển, trong mơ hồ có tiếng trúc truyền đến, nghe không rõ, lại có loại mềm mại kiều diễm động lòng người.
"Tuyên gia, ngài nếm thử hồng trà thiếp pha đi ạ, tính trà ôn nhuận, đúng lúc thích hợp uống vào lúc này." Thân thể nhu nhược không xương dựa vào trong lồng ngực rộng lớn của nam nhân, mỹ nhân dịu dàng lấy lòng.
"Được." Trên gương mặt tuấn tú hiện lên nụ cười tà mị mê hoặc lòng người, Tuyên Dương đưa môi tới bên chén sứ uống một hớp trà, ngẩng đầu nhìn nam nhân nhảy vào thuyền hoa, "Chuyện gì?"
"Hiền vương đăng cơ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước." Bộ Thiên Thanh đáp.
"Ừm, chuyện trong dự đoán." Tuyên Dương cười nhẹ, "Nếu không phải Vãn Nhi cho y một phong thư báo trước, khi đó y chưa hẳn ứng phó thong dong như thế."
"Còn có một việc." Bộ Thiên Thanh nhìn y muốn nói lại thôi.
"Nói."
"Dung Uyển mất tích rồi."
"Đã biết rồi." Trong con ngươi đen thoáng qua một chút cảm xúc, nhanh đến mức Bộ Thiên thanh không thể nào bắt được.
Nhưng mà mỹ nhân trong lòng Tuyên Dương dẩu môi duyên dáng gọi to: "Tuyên gia, ngài nhẹ tay một chút, làm thiếp đau..."
"Xin lỗi, ngoan." Ngả ngớn in xuống trên má của nàng một nụ hôn, Tuyên Dương mỉm cười nhìn về phía Bộ Thiên Thanh, "Không có việc gì ngươi đi đi."
"Tuyên Dương!" Chân trước Bộ Thiên Thanh mới vừa đi, một tiếng kêu to trong trẻo đã truyền vào trong khoang thuyền.
Màn tơ tằm vừa vén lên, một bóng dáng thon dài xinh đẹp tiến vào.
"Sao vậy, Tiểu Vãn Nhi?" Bên miệng chứa nụ cười lười nhác, y ngẩng đầu nhìn mỹ nhân nam trang anh khí xinh đẹp.
"Mảnh đất mà ta nhìn trúng rất lâu, hôm nay bị người mua đi rồi!" Vị Vãn tức giận nhìn y, phát tiết không thoải mái trong lòng.
"Ồ, có loại chuyện này?" Tuyên Dương có chút ngoài ý muốn nhíu mày, "Ở Hàng Châu còn có người nào dám tranh đoạt buôn bán với con? Người khác đều biết đến con là tam tiểu thư Dương gia mà."
"Đúng vậy, quả thực gặp quỷ, vốn đang bàn thảo rất tốt, không ngờ nửa đường đã bị người khác đoạt trước một bước, tức chết ta rồi!" Vị Vãn tức giận bất bình nói xong, nhìn thấy nữ tử trong lòng Tuyên Dương làm nũng, càng cảm thấy phiền lòng, tiến lên kéo nữ tử kia xuống, "Ngươi tránh ra, cả ngày bám lấy trên người hắn có phiền hay không, đi đi đi!"
"Tuyên Dương..." Mỹ nhân vừa giãy dụa vừa cầu cứu.
"Lan Nhi ngoan, buổi tối ta lại đi tìm nàng." Tuyên Dương tiêu sái cười, thoải mái nhìn tiết mục hai người dây dưa trước mặt
"Buổi tối lại đi tìm ả?" Vị Vãn khinh bỉ trừng mắt nhìn y, "Dựa vào cái gì ngươi có thể ôm ấp mỹ nhân dâm loạn cả ngày, chỉ có ta số khổ ở bên ngoài bôn ba?"
"Bởi vì ta là nhị thúc của con." Tuyên Dương không hề áy náy cười nói, "Vãn Nhi ngoan, sự nghiệp huy hoàng của Dương gia toàn bộ đều dựa vào con, hiện tại con vừa mới bắt đầu, bận rộn một chút là phải."
"Ta phi." Vị Vãn tức giận liếc y, "Ngươi chỉ biết dỗ ta, vậy ít nhất ngươi cũng thu liễm một chút, cả ngày tìm những loại mặt hàng ngực to nhưng không có đầu óc, thành Hàng Châu ai chẳng biết tên Tuyên gia ngươi, ta bị ngươi làm mất mặt hết rồi."
"Không có biện pháp, ai biểu trên đời nữ tử vừa có ngực lại vừa có đầu óc như con quá ít." Tuyên Dương tiếc hận thở dài.
Vị Vãn đỏ mặt, nheo mắt lại nguy hiểm nhìn y: "Ngươi đang đùa giỡn ta sao, nhị thúc?"
Con ngươi đen thật sâu nhìn chằm chằm nàng, Tuyên Dương chỉ cười không nói.
Một bàn tay trắng như bạch ngọc bỗng nhiên một phen nắm cằm với đường cong hoàn mỹ của y, Vị Vãn dựa sát vào y nghiến răng nghiến lợi: "Thật sự là đáng tiếc, bộ dạng của ngươi thật sự đẹp mắt, nếu ngươi không phải nhị thúc ta, ta đã sớm ném ngươi xuống dưới sàn nhà đùa giỡn rồi."
Gương mặt khôi ngô nhất thời cứng đờ, sau một lúc lâu y thở dài: "Vãn Nhi, không thể có suy nghĩ như thế với nam nhân."
"Aizz, không nói với ngươi những lời kia thì thôi, hiện tại ta chỉ quan tâm đến mảnh đất kia!" Nới ra kiềm chế y, vẻ mặt Vị Vãn phiền chán trèo lên nhuyễn tháp ngồi cạnh y.
"Vậy con đi điều tra rốt cuộc là ai mua mảnh đất kia." Ngón tay thon dài nhẹ nhàng quấn lấy sợ tóc mềm mại của nàng, Tuyên Dương nhìn nàng, ánh mắt sủng nịch.
"Đã sớm cho người đi thăm dò rồi." Vị Vãn thuận thế tựa vào trên vai y, "Rất mệt, có chút mệt nhọc."
"Hôm nay uống thuốc chưa?" Y nhẹ giọng hỏi.
"Uống rồi." Vị Vãn thoải mái nhắm mắt lại, "Hiện tại ta đã không đau đầu nữa, có thể đừng uống thuốc nữa không?"
"Cố gắng một chút nữa, không phải có rất nhiều chuyện không nhớ gì sao?"
"Ừ, không sao, không nhớ ra thì thôi." Cơn buồn ngủ dần dần vây quanh nàng, "Nhất định là không có chuyện gì quan trọng, mới có thể ngã đến quên mất."
Môi mỏng bật ra hơi thở rất nhỏ, y cúi đầu chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp ngủ thật say trong lòng.
Vĩnh viễn nàng sẽ không biết, mấy chuyện này không phải không quan trọng, mà là quan trọng đến mức sẽ cướp đi tất cả dũng khí và sức lực sống ở trên đời này của nàng.
- - nếu ta có gì bất trắc, ngươi giúp ta, làm nàng quên con người của ta.
Y thực hiện lời hứa ngày đó với Tạ Khâm.
Một chén thuốc rồi một chén thuốc, dần dần hòa tan bóng dáng quen thuộc trong trí nhớ của nàng, còn có tất cả chuyện cũ yêu điên cuồng đã trôi qua.
Vĩnh viễn nàng sẽ không biết nàng là người duy nhất sống sót trong họa diệt môn, vĩnh viễn sẽ không biết một đoạn tình yêu cấm kỵ gây cho nàng bao nhiêu đau khổ, cũng vĩnh viễn sẽ không biết từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm cùng với một người.
Nàng chỉ sẽ biết, nàng là tiểu thư Dương gia, có y là nhị thúc, năm trước cưỡi ngựa vấp ngã, mất đi rất nhiều trí nhớ... Giống như y nói cho nàng biết.
--- ------ ------ -----
"Tra không ra bối cảnh?" Vị Vãn trừng mắt nhìn thuộc hạ đến báo cáo, không khỏi vừa giận vừa tức, "Chẳng lẽ người này là từ trên trời rớt xuống?"
"Tiểu thư, không phải chúng thuộc hạ hành sự bất lực, mà là người này thật sự giống như từ trên trời giáng xuống, ai cũng không biết lai lịch của hắn thế nào, chỉ biết là tiền bạc trong tay hắn hùng hậu, liên tiếp mua mấy cửa hàng ở trong thành, buôn bán cũng càng ngày càng phát triển, rất có xu thế quật khởi, chẳng qua hắn là người thần bí, ngay cả thuộc hạ dưới tay hắn cũng chưa từng thấy qua bộ dạng thật sự của hắn, nhưng thân thể người này dường như không được tốt, ngày thường cũng không gặp khách." Người làm mặt mày ủ rũ báo cáo với nàng, "Nếu không ngài chờ một chút, chúng ta tiếp tục điều tra nữa."
"Thôi, ta tự đi." Vị Vãn cười khinh miệt, đôi mắt như làn nước sáng ngời, "Ta thấy không phải là một người bệnh tật thì chính là người bị hỏng đầu óc, giả thần giả quỷ, ngược lại ta muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh đấu với ta không."
Lúc chạng vạng mưa lại rơi, Vị Vãn đi từ trong thư trai ra nhìn thế mưa lớn dần không khỏi nhíu nhíu mày - nhìn trời sắc, tạm thời sẽ không ngừng.
Đang muốn xông ra ngoài, sách trên tay lại rơi ra, nàng cuống quít ngồi xổm xuống lấy lại, một đôi tay nhanh hơn nàng, nhặt sách lên trước nàng.
Mùi thuốc nhàn nhạt xông vào hô hấp, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, là một người nam nhân mặc y phục màu đen, đầu đội nón phủ lụa đen.
Cách lụa đen, nàng thấy không rõ diện mạo của y, chỉ cảm thấy y rất cao lớn, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách vô hình.
"Cảm ơn." Nàng nhận quyển sách từ trên tay y cúi đầu kiểm tra, có chút ảo não thở nhẹ, quyển《mai đàm tiểu trát》còn sót lại trong thư phòng cố tình lại dính nước bùn, có chút không sạch sẽ không chịu nổi.
Người nọ luôn lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, không nói gì.
Không biết vì sao, cho dù cách mạng che mặt, Vị Vãn có thể cảm giác được ánh mắt của y, y đang đánh giá nàng.
Trong lòng có loại cảm giác không được tự nhiên, nàng ôm sách tiếp tục chạy về phía màn mưa.
"Vị cô nương này." Bỗng nhiên, người nọ mở miệng gọi nàng lại.
Vị Vãn dừng bước xoay người, kinh ngạc nhìn y.
Nàng kinh ngạc, là vì tiếng nói cực kỳ khàn khàn của người kia, như bị cát đá mài qua, thô ráp mà khàn.
Y nâng tay, đưa một cây dù về phía nàng.
"Ta có người đưa." Y nói.
"Cảm ơn." Vị Vãn do dự một chút, nhận lấy dù, "Vậy ta sẽ trả ngươi thế nào?"
"Không cần trả." Y đáp.
Vị Vãn run một cái, lại cảm ơn y một lần nữa, sau đó mở dù bước nhanh đi về nhà.
Người nọ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng nàng đi xa, thật lâu chưa động.
Mưa phùn triền miên, mang theo ẩm ướt, gió xuân từ từ thổi lá cây liễu bay lất phất trên bờ đê, hơi nước mờ mịt tung bay trên sóng biển, trong mơ hồ có tiếng trúc truyền đến, nghe không rõ, lại có loại mềm mại kiều diễm động lòng người.
"Tuyên gia, ngài nếm thử hồng trà thiếp pha đi ạ, tính trà ôn nhuận, đúng lúc thích hợp uống vào lúc này." Thân thể nhu nhược không xương dựa vào trong lồng ngực rộng lớn của nam nhân, mỹ nhân dịu dàng lấy lòng.
"Được." Trên gương mặt tuấn tú hiện lên nụ cười tà mị mê hoặc lòng người, Tuyên Dương đưa môi tới bên chén sứ uống một hớp trà, ngẩng đầu nhìn nam nhân nhảy vào thuyền hoa, "Chuyện gì?"
"Hiền vương đăng cơ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước." Bộ Thiên Thanh đáp.
"Ừm, chuyện trong dự đoán." Tuyên Dương cười nhẹ, "Nếu không phải Vãn Nhi cho y một phong thư báo trước, khi đó y chưa hẳn ứng phó thong dong như thế."
"Còn có một việc." Bộ Thiên Thanh nhìn y muốn nói lại thôi.
"Nói."
"Dung Uyển mất tích rồi."
"Đã biết rồi." Trong con ngươi đen thoáng qua một chút cảm xúc, nhanh đến mức Bộ Thiên thanh không thể nào bắt được.
Nhưng mà mỹ nhân trong lòng Tuyên Dương dẩu môi duyên dáng gọi to: "Tuyên gia, ngài nhẹ tay một chút, làm thiếp đau..."
"Xin lỗi, ngoan." Ngả ngớn in xuống trên má của nàng một nụ hôn, Tuyên Dương mỉm cười nhìn về phía Bộ Thiên Thanh, "Không có việc gì ngươi đi đi."
"Tuyên Dương!" Chân trước Bộ Thiên Thanh mới vừa đi, một tiếng kêu to trong trẻo đã truyền vào trong khoang thuyền.
Màn tơ tằm vừa vén lên, một bóng dáng thon dài xinh đẹp tiến vào.
"Sao vậy, Tiểu Vãn Nhi?" Bên miệng chứa nụ cười lười nhác, y ngẩng đầu nhìn mỹ nhân nam trang anh khí xinh đẹp.
"Mảnh đất mà ta nhìn trúng rất lâu, hôm nay bị người mua đi rồi!" Vị Vãn tức giận nhìn y, phát tiết không thoải mái trong lòng.
"Ồ, có loại chuyện này?" Tuyên Dương có chút ngoài ý muốn nhíu mày, "Ở Hàng Châu còn có người nào dám tranh đoạt buôn bán với con? Người khác đều biết đến con là tam tiểu thư Dương gia mà."
"Đúng vậy, quả thực gặp quỷ, vốn đang bàn thảo rất tốt, không ngờ nửa đường đã bị người khác đoạt trước một bước, tức chết ta rồi!" Vị Vãn tức giận bất bình nói xong, nhìn thấy nữ tử trong lòng Tuyên Dương làm nũng, càng cảm thấy phiền lòng, tiến lên kéo nữ tử kia xuống, "Ngươi tránh ra, cả ngày bám lấy trên người hắn có phiền hay không, đi đi đi!"
"Tuyên Dương..." Mỹ nhân vừa giãy dụa vừa cầu cứu.
"Lan Nhi ngoan, buổi tối ta lại đi tìm nàng." Tuyên Dương tiêu sái cười, thoải mái nhìn tiết mục hai người dây dưa trước mặt
"Buổi tối lại đi tìm ả?" Vị Vãn khinh bỉ trừng mắt nhìn y, "Dựa vào cái gì ngươi có thể ôm ấp mỹ nhân dâm loạn cả ngày, chỉ có ta số khổ ở bên ngoài bôn ba?"
"Bởi vì ta là nhị thúc của con." Tuyên Dương không hề áy náy cười nói, "Vãn Nhi ngoan, sự nghiệp huy hoàng của Dương gia toàn bộ đều dựa vào con, hiện tại con vừa mới bắt đầu, bận rộn một chút là phải."
"Ta phi." Vị Vãn tức giận liếc y, "Ngươi chỉ biết dỗ ta, vậy ít nhất ngươi cũng thu liễm một chút, cả ngày tìm những loại mặt hàng ngực to nhưng không có đầu óc, thành Hàng Châu ai chẳng biết tên Tuyên gia ngươi, ta bị ngươi làm mất mặt hết rồi."
"Không có biện pháp, ai biểu trên đời nữ tử vừa có ngực lại vừa có đầu óc như con quá ít." Tuyên Dương tiếc hận thở dài.
Vị Vãn đỏ mặt, nheo mắt lại nguy hiểm nhìn y: "Ngươi đang đùa giỡn ta sao, nhị thúc?"
Con ngươi đen thật sâu nhìn chằm chằm nàng, Tuyên Dương chỉ cười không nói.
Một bàn tay trắng như bạch ngọc bỗng nhiên một phen nắm cằm với đường cong hoàn mỹ của y, Vị Vãn dựa sát vào y nghiến răng nghiến lợi: "Thật sự là đáng tiếc, bộ dạng của ngươi thật sự đẹp mắt, nếu ngươi không phải nhị thúc ta, ta đã sớm ném ngươi xuống dưới sàn nhà đùa giỡn rồi."
Gương mặt khôi ngô nhất thời cứng đờ, sau một lúc lâu y thở dài: "Vãn Nhi, không thể có suy nghĩ như thế với nam nhân."
"Aizz, không nói với ngươi những lời kia thì thôi, hiện tại ta chỉ quan tâm đến mảnh đất kia!" Nới ra kiềm chế y, vẻ mặt Vị Vãn phiền chán trèo lên nhuyễn tháp ngồi cạnh y.
"Vậy con đi điều tra rốt cuộc là ai mua mảnh đất kia." Ngón tay thon dài nhẹ nhàng quấn lấy sợ tóc mềm mại của nàng, Tuyên Dương nhìn nàng, ánh mắt sủng nịch.
"Đã sớm cho người đi thăm dò rồi." Vị Vãn thuận thế tựa vào trên vai y, "Rất mệt, có chút mệt nhọc."
"Hôm nay uống thuốc chưa?" Y nhẹ giọng hỏi.
"Uống rồi." Vị Vãn thoải mái nhắm mắt lại, "Hiện tại ta đã không đau đầu nữa, có thể đừng uống thuốc nữa không?"
"Cố gắng một chút nữa, không phải có rất nhiều chuyện không nhớ gì sao?"
"Ừ, không sao, không nhớ ra thì thôi." Cơn buồn ngủ dần dần vây quanh nàng, "Nhất định là không có chuyện gì quan trọng, mới có thể ngã đến quên mất."
Môi mỏng bật ra hơi thở rất nhỏ, y cúi đầu chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp ngủ thật say trong lòng.
Vĩnh viễn nàng sẽ không biết, mấy chuyện này không phải không quan trọng, mà là quan trọng đến mức sẽ cướp đi tất cả dũng khí và sức lực sống ở trên đời này của nàng.
- - nếu ta có gì bất trắc, ngươi giúp ta, làm nàng quên con người của ta.
Y thực hiện lời hứa ngày đó với Tạ Khâm.
Một chén thuốc rồi một chén thuốc, dần dần hòa tan bóng dáng quen thuộc trong trí nhớ của nàng, còn có tất cả chuyện cũ yêu điên cuồng đã trôi qua.
Vĩnh viễn nàng sẽ không biết nàng là người duy nhất sống sót trong họa diệt môn, vĩnh viễn sẽ không biết một đoạn tình yêu cấm kỵ gây cho nàng bao nhiêu đau khổ, cũng vĩnh viễn sẽ không biết từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm cùng với một người.
Nàng chỉ sẽ biết, nàng là tiểu thư Dương gia, có y là nhị thúc, năm trước cưỡi ngựa vấp ngã, mất đi rất nhiều trí nhớ... Giống như y nói cho nàng biết.
--- ------ ------ -----
"Tra không ra bối cảnh?" Vị Vãn trừng mắt nhìn thuộc hạ đến báo cáo, không khỏi vừa giận vừa tức, "Chẳng lẽ người này là từ trên trời rớt xuống?"
"Tiểu thư, không phải chúng thuộc hạ hành sự bất lực, mà là người này thật sự giống như từ trên trời giáng xuống, ai cũng không biết lai lịch của hắn thế nào, chỉ biết là tiền bạc trong tay hắn hùng hậu, liên tiếp mua mấy cửa hàng ở trong thành, buôn bán cũng càng ngày càng phát triển, rất có xu thế quật khởi, chẳng qua hắn là người thần bí, ngay cả thuộc hạ dưới tay hắn cũng chưa từng thấy qua bộ dạng thật sự của hắn, nhưng thân thể người này dường như không được tốt, ngày thường cũng không gặp khách." Người làm mặt mày ủ rũ báo cáo với nàng, "Nếu không ngài chờ một chút, chúng ta tiếp tục điều tra nữa."
"Thôi, ta tự đi." Vị Vãn cười khinh miệt, đôi mắt như làn nước sáng ngời, "Ta thấy không phải là một người bệnh tật thì chính là người bị hỏng đầu óc, giả thần giả quỷ, ngược lại ta muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh đấu với ta không."
Lúc chạng vạng mưa lại rơi, Vị Vãn đi từ trong thư trai ra nhìn thế mưa lớn dần không khỏi nhíu nhíu mày - nhìn trời sắc, tạm thời sẽ không ngừng.
Đang muốn xông ra ngoài, sách trên tay lại rơi ra, nàng cuống quít ngồi xổm xuống lấy lại, một đôi tay nhanh hơn nàng, nhặt sách lên trước nàng.
Mùi thuốc nhàn nhạt xông vào hô hấp, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, là một người nam nhân mặc y phục màu đen, đầu đội nón phủ lụa đen.
Cách lụa đen, nàng thấy không rõ diện mạo của y, chỉ cảm thấy y rất cao lớn, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách vô hình.
"Cảm ơn." Nàng nhận quyển sách từ trên tay y cúi đầu kiểm tra, có chút ảo não thở nhẹ, quyển《mai đàm tiểu trát》còn sót lại trong thư phòng cố tình lại dính nước bùn, có chút không sạch sẽ không chịu nổi.
Người nọ luôn lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, không nói gì.
Không biết vì sao, cho dù cách mạng che mặt, Vị Vãn có thể cảm giác được ánh mắt của y, y đang đánh giá nàng.
Trong lòng có loại cảm giác không được tự nhiên, nàng ôm sách tiếp tục chạy về phía màn mưa.
"Vị cô nương này." Bỗng nhiên, người nọ mở miệng gọi nàng lại.
Vị Vãn dừng bước xoay người, kinh ngạc nhìn y.
Nàng kinh ngạc, là vì tiếng nói cực kỳ khàn khàn của người kia, như bị cát đá mài qua, thô ráp mà khàn.
Y nâng tay, đưa một cây dù về phía nàng.
"Ta có người đưa." Y nói.
"Cảm ơn." Vị Vãn do dự một chút, nhận lấy dù, "Vậy ta sẽ trả ngươi thế nào?"
"Không cần trả." Y đáp.
Vị Vãn run một cái, lại cảm ơn y một lần nữa, sau đó mở dù bước nhanh đi về nhà.
Người nọ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng nàng đi xa, thật lâu chưa động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.