Chương 77: Ngoại truyện: Gặp đàn lang lầm cả đời (2)
Cảnh Hành
23/01/2017
Từ sau đêm đó, Tuyên Dương có một tháng không tới tìm ta, ta giống như
một con chim hoàng yến, được y nuôi ở trong biệt viện thành Nam, đãi ngộ cuộc sống tinh xảo, không chút nào kém cuộc sống ở hoàng cung
Uống tổ yến nha hoàn bưng tới, ta nhìn chén sứ viền vàng cười tự giễu, nhớ tới ngày ấy cùng sóng vai tản bộ với y ở Ngự hoa viên, ta từng tha thiết nhìn y, chàng ở lại, không được sao?
Y không nói chuyện, chỉ như gió thoảng mây trôi cười một cái.
Khi đó ta không hiểu, sau này mới hiểu được y không phải nam tử tầm thường, công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý cũng không ở trong mắt y, nhị thiếu gia Dương phủ từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, tao nhã và tự phụ là khí chất bẩm sinh của y. Nhưng làm ta mê luyến, chẳng phải những chuyện đó, đối với người được sinh ra trong hoàng tộc như ta đây đã từng thấy quá nhiều hoàng tôn hậu duệ quý tộc nhưng lại không có ai như y, như hoa sen trong bóng đêm, phong nhã thoát tục, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hiện tại nghĩ đến, nụ cười nhàn nhạt bên miệng y ngày xưa, là đang cười sự hồn nhiên và ngu dại của ta?
Tuyên, Dương.
Hai chữ đơn giản, mỗi một lần đọc lên, trái tim càng đau thêm một phần.
Chưa thấy đàn lang cả đời lầm, vừa thấy đàn lang lầm cả đời.
Trong cuồn cuộc hồng trần, ta không biết gặp một người nam nhân như vậy kết quả là duyên hay kiếp.
"Tỷ tỷ thật sự là có phúc khí." Hồng Đậu chải tóc cho ta, "Tuyên gia tuấn tú dịu dàng, gia đình lại là nhà giàu có hơn quốc gia, em từ nhỏ lớn lên ở Hàng Châu, chưa từng nghe thấy ngài ấy thu nhận cô nương nhà ai cả."
Ta cười nhàn nhạt, trên gương mặt lại chưa từng hiện lên sắc mặt vui mừng - có lẽ y phát hiện ta là thanh quan (bán nghệ không bán thân vẫn còn trong sạch), chỉ chịu trách nhiệm với ta mà thôi, đối với nữ nhân, từ trước đến nay y luôn tao nhã hữu lễ, trong thành Hàng Châu mặc kệ là nữ nhi tầm thường, hay nữ tử phong trần, nhắc tới y đều lòng tràn đầy hâm mộ, những chuyện đó, ta đã sớm nghe thấy.
Ta nhịn không được tưởng tượng, nếu ta tháo khăn che mặt, có phải y sẽ lập tức bỏ chạy đi không?
"Gia." Trong viện truyền đến tiếng bước chân, có hạ nhân cung kính kêu.
Thân thể ta run lên, trên đầu truyền đến một trận đau đớn.
"Á." Hồng Đậu đang cài trâm cho ta than nhẹ, "Tỷ tỷ có đau không?"
Ta hoảng loạn lắc đầu, nàng ấy nhẹ buông tay, búi tóc dài vừa mới búi lên lại rũ xuống, phủ ở trên vai.
Rèm châu vang lên tiếng nhỏ, có người đi vào phòng, ta ngửi thấy mùi thuốc nhẹ, có chút luống cuống quay đầu: "Thiếp thức dậy trễ."
Ta cảm giác mình giống tiểu hài tử làm chuyện xấu bị người bắt, trên mặt nóng lên.
"Là ta tới sớm." Y nhìn ta lạnh nhạt mở miệng, không biết có phải cảm giác sai lầm hay không, dường như ta thấy khóe miệng y cong lên.
Trong con ngươi đen trong trẻo kia, hai gò má đỏ bừng, tóc rối tung, ta liếc tầm mắt sang một bên, càng thêm lúng túng.
"Tiếp tục đi." Y phân phó Hồng Đậu, ngồi vào sập phía trước cửa sổ cầm lấy quyển sách trên bàn xem.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào, chiếu lên người y một tầng ánh vàng, hôm nay y mặc áo bào tơ màu xám, bên hông buộc bạch ngọc, cả người thoạt nhìn phá lệ nhẹ nhàng khoan khoái.
Ta nhìn ngón tay thon dài của y nhẹ nhàng lật trang giấy, nhưng lại kìm lòng không đậu nhớ tới đầu ngón tay cực nóng của y lưu luyến ở trên da thịt của ta đêm đó, loại cảm giác này làm cả người ta nổi lên một trận khô nóng.
Ta nhất định điên rồi.
Kéo suy nghĩ thoát khỏi những suy nghĩ kiều diễm kia, ta ảo não cắn môi, chỉ trong chớp mắt, lại thẳng tắp chống lại tầm mắt của y.
Trong một khắc kia trái tim gần như ngừng đập, ta sững sờ một lúc lâu, mới hoảng loạn rũ mắt xuống.
Y nhìn ta đã bao lâu rồi?
"Chàng đã dùng bữa sáng chưa?" Vì để mình tự nhiên một chút, ta thử bắt chuyện.
"Chưa." Y lắc đầu, "Đánh cờ với bằng hữu cả một đêm, thuận tiện đến đây xem nàng."
"À, vậy ăn ở trong này luôn." Ta mỉm cười, kềm chế lại suy nghĩ muốn hỏi y vì sao lại là "thuận tiện" đến xem ta, hơn nữa còn là cách một tháng mới nghĩ đến "thuận tiện".
Bởi vì hiện tại ta không phải công chúa, mà là thị thiếp của Tuyên gia y, hơn nữa là nữ tử phong trần may mắn được bao dưỡng, hẳn là cảm động đến rơi nước mắt, dịu dàng báo đáp quý nhân như y.
"Gia, những thứ này đều là tỷ tỷ làm, ngài phải ăn nhiều một chút." Hồng Đậu ở bên cạnh chia thức ăn nhiệt tâm đề cử."Nàng làm?" Trong con ngươi thoáng qua kinh ngạc, dường như y thật sự ngoài ý muốn nhìn ta.
Ta gật đầu, có chút hoang mang với phản ứng của y, nếu y biết hiện tại người đối diện với mình là Dung Uyển, y nên ngoài ý muốn mới đúng, trước kia ta sống cuộc sống y phục đưa đến tận tay cơm đưa đến tận miệng, cho tới bây giờ đều chưa từng xuống bếp. Thời gian này rất rảnh rỗi, mới bắt đầu nghiên cứu trù nghệ, lại phát hiện dường như bản thân rất có thiên phú.
"Thế nào?" Ta mong chờ nhìn y ăn một ngụm, lại có chút khẩn trương.
"Rất không tệ." Y mỉm cười, trong giọng nói khó nén khen ngợi.
"Vậy sau này một ngày ba bữa, còn có bữa ăn khuya của chàng, đều để thiếp phụ trách được không?" Có lẽ quá mức cao hứng, lời nói không suy nghĩ đã bật thốt ra khỏi miệng, ta nhất thời giật mình tại chỗ, cảm giác được trên mặt mất hết màu máu (ý là trắng bệch), tay chân lạnh lẽo.
Quả nhiên động tác cầm thìa của y hơi ngưng lại, sau đó buông tay lẳng lặng nhìn ta.
Ta phạm vào một sai lầm nghiêm trọng, khẩn cấp tuyên bố ham muốn chiếm hữu của ta với y, mà điều này là điều y phản cảm nhất.
Ta nhớ tới ngày đó ta giơ kiếm để ở trên cổ y nói với y, ta không cho chàng rời khỏi ta, ta muốn chàng thích ta.
Y mỉm cười, vì sao?
Bởi vì không có người dám không nghe mệnh lệnh của ta, ta nhìn y, ta muốn chàng làm Phò mã của ta.
Y vẫn nở nụ cười, cười tự phụ mà tiêu sái, làm ta rung động thật sâu.
Nàng không thể ra lệnh cho ta, y nói, ta không thuộc về nàng, cho dù nàng là công chúa. Nếu ta muốn đi, không ai có thể ngăn cản được ta.
Giờ phút này ta nhìn y, có chút hoảng hốt.
Mà trong con ngươi đen quen thuộc kia, dường như vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nhưng mà y không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục dùng đồ ăn, chỉ là làm người hít thở không thông im lặng bắt đầu tràn ngập ở trong không khí.
"Cảm ơn bữa sáng của nàng." Y nhận lấy khăn Hồng Đậu đưa tới lau khóe miệng, thản nhiên nói, "Ta hồi phủ nghỉ ngơi, hôm nay còn có chút việc."
Đây là chỗ của y, ta là nữ nhân được y nuôi dưỡng, ăn dùng đều là tiền của y, mà y lại khách khí nói cám ơn với ta.
Ta khổ sở muốn rơi lệ, lại gắt gao cắn môi, không để đau đớn trong lòng lộ ra ngoài mặt nửa phần.
Ta đi theo phía sau y ra phòng khách, xuyên qua hoa viên, hành lang gấp khúc, trung đình, mãi cho đến cửa lớn.
Bước chân của y không nhanh không chậm, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Y cố ý, biết rõ ta đi theo ở phía sau.
"Sáng sớm còn lạnh, nàng trở về đi." Bước vào kiệu, y mới xoay người lạnh nhạt mở miệng.
Ta gật đầu, nhìn y không chút nào lưu luyến vén rèm mà vào, biến mất ở trong tầm mắt ta.
Ta mất hồn mất vía chậm rãi đi thong thả trở về viện, trong lòng đau đớn đến cực điểm.
Dưới chân vấp phải tảng đá, ta ngã sấp xuống ở trên con đường mòn, đá cuội nổi lên trên mặt đường làm cẳng chân ta đau thấu xương.
Ủy khuất mang theo đau đớn bùng nổ, nước mắt ta không thể kiềm chế được chảy ra, dần dần biến thành khóc không khống chế được.
Dè dặt cẩn trọng, ẩn nhẫn che giấu như vậy, lại vẫn không có biện pháp tới gần trái tim y.
Mặc kệ là Dung Uyển trước kia, hay Phượng Nhi hiện tại, ở trong mắt y đều không đáng gì.
Bước chân của y, đều luôn dừng lại vì một mình Dương Vị Vãn, nàng ấy là kiếp nạn cả đời này y đều không thể đào thoát được, vì thế người yêu y nhất định chôn cùng theo y.
Ta khóc đến không kềm chế được, ngồi dưới đất ôm lấy hai tay, ôm chặt lấy mình, giống như làm như vậy, mới có thể xua đuổi tuyệt vọng trong lòng.
Một tiếng thở dài khẽ vang lên ở trên đỉnh đầu, ta nặng nề mở mắt ra, trong tầm mắt xuất hiện một đôi ủng quen thuộc.
Uống tổ yến nha hoàn bưng tới, ta nhìn chén sứ viền vàng cười tự giễu, nhớ tới ngày ấy cùng sóng vai tản bộ với y ở Ngự hoa viên, ta từng tha thiết nhìn y, chàng ở lại, không được sao?
Y không nói chuyện, chỉ như gió thoảng mây trôi cười một cái.
Khi đó ta không hiểu, sau này mới hiểu được y không phải nam tử tầm thường, công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý cũng không ở trong mắt y, nhị thiếu gia Dương phủ từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, tao nhã và tự phụ là khí chất bẩm sinh của y. Nhưng làm ta mê luyến, chẳng phải những chuyện đó, đối với người được sinh ra trong hoàng tộc như ta đây đã từng thấy quá nhiều hoàng tôn hậu duệ quý tộc nhưng lại không có ai như y, như hoa sen trong bóng đêm, phong nhã thoát tục, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hiện tại nghĩ đến, nụ cười nhàn nhạt bên miệng y ngày xưa, là đang cười sự hồn nhiên và ngu dại của ta?
Tuyên, Dương.
Hai chữ đơn giản, mỗi một lần đọc lên, trái tim càng đau thêm một phần.
Chưa thấy đàn lang cả đời lầm, vừa thấy đàn lang lầm cả đời.
Trong cuồn cuộc hồng trần, ta không biết gặp một người nam nhân như vậy kết quả là duyên hay kiếp.
"Tỷ tỷ thật sự là có phúc khí." Hồng Đậu chải tóc cho ta, "Tuyên gia tuấn tú dịu dàng, gia đình lại là nhà giàu có hơn quốc gia, em từ nhỏ lớn lên ở Hàng Châu, chưa từng nghe thấy ngài ấy thu nhận cô nương nhà ai cả."
Ta cười nhàn nhạt, trên gương mặt lại chưa từng hiện lên sắc mặt vui mừng - có lẽ y phát hiện ta là thanh quan (bán nghệ không bán thân vẫn còn trong sạch), chỉ chịu trách nhiệm với ta mà thôi, đối với nữ nhân, từ trước đến nay y luôn tao nhã hữu lễ, trong thành Hàng Châu mặc kệ là nữ nhi tầm thường, hay nữ tử phong trần, nhắc tới y đều lòng tràn đầy hâm mộ, những chuyện đó, ta đã sớm nghe thấy.
Ta nhịn không được tưởng tượng, nếu ta tháo khăn che mặt, có phải y sẽ lập tức bỏ chạy đi không?
"Gia." Trong viện truyền đến tiếng bước chân, có hạ nhân cung kính kêu.
Thân thể ta run lên, trên đầu truyền đến một trận đau đớn.
"Á." Hồng Đậu đang cài trâm cho ta than nhẹ, "Tỷ tỷ có đau không?"
Ta hoảng loạn lắc đầu, nàng ấy nhẹ buông tay, búi tóc dài vừa mới búi lên lại rũ xuống, phủ ở trên vai.
Rèm châu vang lên tiếng nhỏ, có người đi vào phòng, ta ngửi thấy mùi thuốc nhẹ, có chút luống cuống quay đầu: "Thiếp thức dậy trễ."
Ta cảm giác mình giống tiểu hài tử làm chuyện xấu bị người bắt, trên mặt nóng lên.
"Là ta tới sớm." Y nhìn ta lạnh nhạt mở miệng, không biết có phải cảm giác sai lầm hay không, dường như ta thấy khóe miệng y cong lên.
Trong con ngươi đen trong trẻo kia, hai gò má đỏ bừng, tóc rối tung, ta liếc tầm mắt sang một bên, càng thêm lúng túng.
"Tiếp tục đi." Y phân phó Hồng Đậu, ngồi vào sập phía trước cửa sổ cầm lấy quyển sách trên bàn xem.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào, chiếu lên người y một tầng ánh vàng, hôm nay y mặc áo bào tơ màu xám, bên hông buộc bạch ngọc, cả người thoạt nhìn phá lệ nhẹ nhàng khoan khoái.
Ta nhìn ngón tay thon dài của y nhẹ nhàng lật trang giấy, nhưng lại kìm lòng không đậu nhớ tới đầu ngón tay cực nóng của y lưu luyến ở trên da thịt của ta đêm đó, loại cảm giác này làm cả người ta nổi lên một trận khô nóng.
Ta nhất định điên rồi.
Kéo suy nghĩ thoát khỏi những suy nghĩ kiều diễm kia, ta ảo não cắn môi, chỉ trong chớp mắt, lại thẳng tắp chống lại tầm mắt của y.
Trong một khắc kia trái tim gần như ngừng đập, ta sững sờ một lúc lâu, mới hoảng loạn rũ mắt xuống.
Y nhìn ta đã bao lâu rồi?
"Chàng đã dùng bữa sáng chưa?" Vì để mình tự nhiên một chút, ta thử bắt chuyện.
"Chưa." Y lắc đầu, "Đánh cờ với bằng hữu cả một đêm, thuận tiện đến đây xem nàng."
"À, vậy ăn ở trong này luôn." Ta mỉm cười, kềm chế lại suy nghĩ muốn hỏi y vì sao lại là "thuận tiện" đến xem ta, hơn nữa còn là cách một tháng mới nghĩ đến "thuận tiện".
Bởi vì hiện tại ta không phải công chúa, mà là thị thiếp của Tuyên gia y, hơn nữa là nữ tử phong trần may mắn được bao dưỡng, hẳn là cảm động đến rơi nước mắt, dịu dàng báo đáp quý nhân như y.
"Gia, những thứ này đều là tỷ tỷ làm, ngài phải ăn nhiều một chút." Hồng Đậu ở bên cạnh chia thức ăn nhiệt tâm đề cử."Nàng làm?" Trong con ngươi thoáng qua kinh ngạc, dường như y thật sự ngoài ý muốn nhìn ta.
Ta gật đầu, có chút hoang mang với phản ứng của y, nếu y biết hiện tại người đối diện với mình là Dung Uyển, y nên ngoài ý muốn mới đúng, trước kia ta sống cuộc sống y phục đưa đến tận tay cơm đưa đến tận miệng, cho tới bây giờ đều chưa từng xuống bếp. Thời gian này rất rảnh rỗi, mới bắt đầu nghiên cứu trù nghệ, lại phát hiện dường như bản thân rất có thiên phú.
"Thế nào?" Ta mong chờ nhìn y ăn một ngụm, lại có chút khẩn trương.
"Rất không tệ." Y mỉm cười, trong giọng nói khó nén khen ngợi.
"Vậy sau này một ngày ba bữa, còn có bữa ăn khuya của chàng, đều để thiếp phụ trách được không?" Có lẽ quá mức cao hứng, lời nói không suy nghĩ đã bật thốt ra khỏi miệng, ta nhất thời giật mình tại chỗ, cảm giác được trên mặt mất hết màu máu (ý là trắng bệch), tay chân lạnh lẽo.
Quả nhiên động tác cầm thìa của y hơi ngưng lại, sau đó buông tay lẳng lặng nhìn ta.
Ta phạm vào một sai lầm nghiêm trọng, khẩn cấp tuyên bố ham muốn chiếm hữu của ta với y, mà điều này là điều y phản cảm nhất.
Ta nhớ tới ngày đó ta giơ kiếm để ở trên cổ y nói với y, ta không cho chàng rời khỏi ta, ta muốn chàng thích ta.
Y mỉm cười, vì sao?
Bởi vì không có người dám không nghe mệnh lệnh của ta, ta nhìn y, ta muốn chàng làm Phò mã của ta.
Y vẫn nở nụ cười, cười tự phụ mà tiêu sái, làm ta rung động thật sâu.
Nàng không thể ra lệnh cho ta, y nói, ta không thuộc về nàng, cho dù nàng là công chúa. Nếu ta muốn đi, không ai có thể ngăn cản được ta.
Giờ phút này ta nhìn y, có chút hoảng hốt.
Mà trong con ngươi đen quen thuộc kia, dường như vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nhưng mà y không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục dùng đồ ăn, chỉ là làm người hít thở không thông im lặng bắt đầu tràn ngập ở trong không khí.
"Cảm ơn bữa sáng của nàng." Y nhận lấy khăn Hồng Đậu đưa tới lau khóe miệng, thản nhiên nói, "Ta hồi phủ nghỉ ngơi, hôm nay còn có chút việc."
Đây là chỗ của y, ta là nữ nhân được y nuôi dưỡng, ăn dùng đều là tiền của y, mà y lại khách khí nói cám ơn với ta.
Ta khổ sở muốn rơi lệ, lại gắt gao cắn môi, không để đau đớn trong lòng lộ ra ngoài mặt nửa phần.
Ta đi theo phía sau y ra phòng khách, xuyên qua hoa viên, hành lang gấp khúc, trung đình, mãi cho đến cửa lớn.
Bước chân của y không nhanh không chậm, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Y cố ý, biết rõ ta đi theo ở phía sau.
"Sáng sớm còn lạnh, nàng trở về đi." Bước vào kiệu, y mới xoay người lạnh nhạt mở miệng.
Ta gật đầu, nhìn y không chút nào lưu luyến vén rèm mà vào, biến mất ở trong tầm mắt ta.
Ta mất hồn mất vía chậm rãi đi thong thả trở về viện, trong lòng đau đớn đến cực điểm.
Dưới chân vấp phải tảng đá, ta ngã sấp xuống ở trên con đường mòn, đá cuội nổi lên trên mặt đường làm cẳng chân ta đau thấu xương.
Ủy khuất mang theo đau đớn bùng nổ, nước mắt ta không thể kiềm chế được chảy ra, dần dần biến thành khóc không khống chế được.
Dè dặt cẩn trọng, ẩn nhẫn che giấu như vậy, lại vẫn không có biện pháp tới gần trái tim y.
Mặc kệ là Dung Uyển trước kia, hay Phượng Nhi hiện tại, ở trong mắt y đều không đáng gì.
Bước chân của y, đều luôn dừng lại vì một mình Dương Vị Vãn, nàng ấy là kiếp nạn cả đời này y đều không thể đào thoát được, vì thế người yêu y nhất định chôn cùng theo y.
Ta khóc đến không kềm chế được, ngồi dưới đất ôm lấy hai tay, ôm chặt lấy mình, giống như làm như vậy, mới có thể xua đuổi tuyệt vọng trong lòng.
Một tiếng thở dài khẽ vang lên ở trên đỉnh đầu, ta nặng nề mở mắt ra, trong tầm mắt xuất hiện một đôi ủng quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.