Chương 57: Nhìn trộm
Cảnh Hành
10/12/2016
"Ồ... Không sao, ta biết." Giống như đọng lại trong không khí, nhẹ nhàng bay tới một câu.
Tạ Khâm nhíu mày nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp của nàng: "Nàng biết cái gì?"
"Ta chỉ là, ta có nghĩ tới ngươi sẽ không nói lời tin tình cảm linh tinh gì đó, có thể tích cách của người, kinh nghiệm trôi qua không vui trong quá khứ là nguyên nhân, nhưng ta có thể khẳng định chuyện kia chẳng quan hệ tới ta, cho nên ta hi vọng lời ta vừa mới nói sẽ không tạo thành quấy nhiễu gì với ngươi."
"Nàng cảm thấy lời nói của nàng sẽ tạo thành quấy nhiễu gì với ta?" Y nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, đột nhiên có chút căm tức.
Vị Vãn cắn môi, mơ hồ cảm thấy bi thương, lại vẫn kiên trì phán đoán của bản thân: "Lần trước ta nhìn thấy Thiệu Lan, trên người nàng có ít vết bầm, có lẽ nàng sống cũng không tốt, có lẽ nàng có nỗi khổ gì đó, có lẽ nàng vẫn yêu ngươi... Ngươi không thể bởi vì đã từng suy sụp mà hoàn toàn phủ nhận tình cảm."
"Nàng đang dạy ta sao?" Tạ Khâm không kiên nhẫn mở miệng, chăm chú nhìn nàng trong đôi mắt xanh hiện lên ngọn lửa hung ác nham hiểm, "Nếu yêu thực sự vĩ đại như nàng nói, vậy vì sao nàng đột nhiên buông tha tình cảm kiên trì nhiều năm trên người Tuyên Dương mà chuyển dời đến trên người ta?"
Sắc mặt Vị Vãn nhất thời trắng xanh, đôi mắt như làn nước ngạc nhiên mà xấu hổ trừng mắt y, hốc mắt hơi phiếm hồng, lại không biết giờ phút này trong lòng y cũng kích động vạn phần, ngôn ngữ khó có thể diễn đạt.
Vừa nói ra khỏi miệng, y đã hối hận rồi.
Tạ Khâm bực mình đanh mặt, lại tự ái không mở miệng bù đắp lại sự tổn thương của nàng.
"Ta buông tha cho y, không phải chuyện đột nhiên trong lúc đó, ta thích ngươi, cũng không phải một sớm một chiều đã bắt đầu." Cổ họng nàng khẽ nghẹn ngào, "Ta thừa nhận, Tuyên Dương đối với ta mà nói là người thường thậm chí không thể thay thế được, ở thời điểm ta cô đơn bất lực nhất, là y thu dưỡng ta, để ta cơm áo không lo, dạy ta công phu, y thuật, học thức, làm nam nhân, không hề nghi ngờ là y nổi bật, từ mười hai tuổi, trong sinh mệnh của ta ngưỡng mộ và hết lòng yêu mến cũng chỉ có y, ta đã từng cho rằng, cả đời đều sẽ như vậy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, ngay cả bản thân ta không phát hiện, trong lòng ta đã có một người khác tiến vào chiếm giữ..."
Nàng bình tĩnh thong dong nói ra những lời này, vì sao giọng nói của nàng giờ phút này lại không có tiền đồ mà run rẩy, trong mắt toan nóng không chịu nổi?
"Tuyên Dương không chấp nhận ta, nhất định có lý do của y, chính như ngươi không tin tình cảm, cũng có nguyên nhân của ngươi, ta không phải vì buông tha cho y mà lựa chọn ngươi, mà là ta không thể nào lựa chọn, ngươi có thể lựa chọn coi thường, nhưng ta không muốn lừa gạt bản thân - "
"Không cần nói nữa." Ngón tay dài phủ lên môi của nàng, trong đôi mắt màu xanh của y trở nên thâm sâu, "Ta hiểu rõ."
Y không nên trêu chọc nàng, đều đẩy hai bên vào khốn cảnh, đối với tình cảm, nàng luôn đơn thuần giống như thủy tinh trong sáng, xinh đẹp lại dễ vỡ, mà nàng như vậy, tình cảm như vậy, làm y sợ hãi.
"Nhưng mà ta không rõ." Nàng lắc đầu, dũng cảm đưa tay nâng khuôn mặt y lên nhìn thẳng vào y, "Chàng từng nói qua, chàng thích ta, hi vọng ta có thể dựa vào chàng, ỷ lại chàng, nói hết tất cả vui buồn với chàng, không phải chàng không có tình cảm với ta, chỉ là chàng không dám đi đối mặt, bằng không, chàng đi mưa suốt đêm tới đây làm gì?"
"Nếu chàng luôn không đồng ý tin tưởng tình cảm, tin tưởng lẫn nhau, như vậy hiện tại xin mời chàng rời đi, ta sẽ xem như đêm qua chàng không tới, lời ngon tiếng ngọt mà chàng nói cũng chưa từng nói ra." Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt y, gằn từng tiếng ra, nụ cười lại đặc biệt vui vẻ ngọt ngào.
Y ngẩn ra, bàn tay to nắm vai nàng, nhất thời khó có thể tin nàng có thể nói lời quyết đoán quyết tuyệt kia.
"Nàng đang đuổi ta?"
Nàng dịu dàng cười, không trả lời, nhẹ nhàng mà từ trong ngực y tránh ra xuống giường: "Chàng rửa mặt trước, ta đi làm đồ ăn sáng."
Bóng dáng thướt tha ở chỗ quẹo bên cửa biến mất không thấy, trong không khí lại còn giữ hương thơm nhàn nhạt.
Tạ Khâm cứng ngắc ngồi ở trên giường thật lâu, biểu cảm âm trầm.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Một tiếng thét kinh hãi kèm với tiếng đồ sứ vỡ, cắt qua không khí yên tĩnh vào sáng sớm.
Thư Nhi tỉnh lại từ trong mơ gần như từ trên giường bật dậy, phủ thêm áo khoác lập tức chạy ra bên ngoài.
Chờ nàng đến phòng bếp, Tạ Khâm đã sớm ở nơi đó, cẩn thận kiểm tra Vị Vãn có bị gì hay không.
"Sao vậy, tỷ tỷ?"
Đồng thời khi Thư Nhi đặt câu hỏi, Tạ Khâm cũng lấy ánh mắt hỏi cùng đợi câu trả lời của nàng.
"Ta cảm giác ngoài cửa sổ có bóng đen chợt lóe lên." Vị Vãn thử hít thở lấy bình tĩnh, "Ta có thể khẳng định, đó là bóng người."
"Tỷ nói có người ở đây với chúng ta?" Thư Nhi sợ tới mức mặt không có chút máu.
“Hi vọng chỉ là trùng hợp.” Vị Vãn từ từ mở miệng, ở trong mắt Tạ Khâm thấy ý tưởng giống vậy, sắc mặt người nào đó, lạnh lùng giống như phủ một tầng sương lạnh.
"Hôm nay các nàng lập tức chuyển đi." Y lưu loát kết luận.
"Nhưng mà dọn đi đâu?" Thư Nhi nhịn không được xen mồm vào.
"Muội có muốn chuyển đến một nơi có ăn ngon có phong cảnh đẹp, còn có người hầu hạ không?" Vị Vãn khẽ mỉm cười.
"A? Nơi như vậy tốn biết bao nhiêu tiền chứ." Thư Nhi lập tức ước mơ lại hoài nghi.
"Yên tâm." Vị Vãn gõ bôm bốp lên trên trán nàng, "Tỷ tỷ của muội là ta nghèo đến chỉ còn tiền mà thôi."
Không phải vạn bất đắc dĩ, nàng không muốn làm cho người ta biết đến Câu Hoan Nhan là địa bàn của nàng, mà nàng muốn dọn đi đúng là nơi đó, một nơi tốt xấu lẫn lộn, nhìn như náo nhiệt thực ra là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt.
Ngẩng đầu nhìn nam nhân ở trước mắt, nàng lại bỗng dưng ngây ngẩn cả người - y đang lẳng lặng nhìn nàng, biểu cảm kia lại âm trầm làm cho người ta cả người rét run, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng.
"Ngươi..."
"Thu thập đồ đạc, nhanh đi." Y lạnh nhạt mở miệng, không một chút kéo dài thời gian.
"Nhưng mà, chàng còn chưa nói cho ta đáp án của chàng." Trước một khắc nàng dịch bước chân, quật cường chăm chú nhìn đôi mắt màu xanh sâu không lường được kia.
"Nàng không cần thiết phải biết." Y lãnh khốc mà ngắn gọn trả lời, không khỏi có chút nổi giận – cũng thời điểm một sống một còn, có bảo vệ được cái đầu nhỏ xinh đẹp của nàng hay không còn chưa biết, nàng còn rảnh rỗi hỏi y lời vô nghĩa kia?
"Chàng sợ trả lời - "
"Cút!" Y bỗng dưng quay đầu tức giận, "Lập tức cút vào trong phòng nàng đi thu dọn đồ đạc ngay!"
Vị Vãn bị lời nói dữ dằn hiếm thấy của y làm sợ hãi, sau đó mới phẫn nộ chạy về phía phòng của mình.
Y sợ trả lời? Trong đầu của nàng chứa thứ gì, từ nơi nào đưa ra kết luận buồn cười như vậy? Y sợ hãi...
Đúng vậy, giờ phút này y có một loại cảm giác rất xấu, giống như có một đôi tay vô hình đang kéo bọn y về phía vực sâu, hoặc là nói, là nàng, Vị Vãn.
Y muốn như thế nào, mới có thể mang nàng tránh khỏi trận gió này?
Tạ Khâm nhíu mày nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp của nàng: "Nàng biết cái gì?"
"Ta chỉ là, ta có nghĩ tới ngươi sẽ không nói lời tin tình cảm linh tinh gì đó, có thể tích cách của người, kinh nghiệm trôi qua không vui trong quá khứ là nguyên nhân, nhưng ta có thể khẳng định chuyện kia chẳng quan hệ tới ta, cho nên ta hi vọng lời ta vừa mới nói sẽ không tạo thành quấy nhiễu gì với ngươi."
"Nàng cảm thấy lời nói của nàng sẽ tạo thành quấy nhiễu gì với ta?" Y nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, đột nhiên có chút căm tức.
Vị Vãn cắn môi, mơ hồ cảm thấy bi thương, lại vẫn kiên trì phán đoán của bản thân: "Lần trước ta nhìn thấy Thiệu Lan, trên người nàng có ít vết bầm, có lẽ nàng sống cũng không tốt, có lẽ nàng có nỗi khổ gì đó, có lẽ nàng vẫn yêu ngươi... Ngươi không thể bởi vì đã từng suy sụp mà hoàn toàn phủ nhận tình cảm."
"Nàng đang dạy ta sao?" Tạ Khâm không kiên nhẫn mở miệng, chăm chú nhìn nàng trong đôi mắt xanh hiện lên ngọn lửa hung ác nham hiểm, "Nếu yêu thực sự vĩ đại như nàng nói, vậy vì sao nàng đột nhiên buông tha tình cảm kiên trì nhiều năm trên người Tuyên Dương mà chuyển dời đến trên người ta?"
Sắc mặt Vị Vãn nhất thời trắng xanh, đôi mắt như làn nước ngạc nhiên mà xấu hổ trừng mắt y, hốc mắt hơi phiếm hồng, lại không biết giờ phút này trong lòng y cũng kích động vạn phần, ngôn ngữ khó có thể diễn đạt.
Vừa nói ra khỏi miệng, y đã hối hận rồi.
Tạ Khâm bực mình đanh mặt, lại tự ái không mở miệng bù đắp lại sự tổn thương của nàng.
"Ta buông tha cho y, không phải chuyện đột nhiên trong lúc đó, ta thích ngươi, cũng không phải một sớm một chiều đã bắt đầu." Cổ họng nàng khẽ nghẹn ngào, "Ta thừa nhận, Tuyên Dương đối với ta mà nói là người thường thậm chí không thể thay thế được, ở thời điểm ta cô đơn bất lực nhất, là y thu dưỡng ta, để ta cơm áo không lo, dạy ta công phu, y thuật, học thức, làm nam nhân, không hề nghi ngờ là y nổi bật, từ mười hai tuổi, trong sinh mệnh của ta ngưỡng mộ và hết lòng yêu mến cũng chỉ có y, ta đã từng cho rằng, cả đời đều sẽ như vậy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, ngay cả bản thân ta không phát hiện, trong lòng ta đã có một người khác tiến vào chiếm giữ..."
Nàng bình tĩnh thong dong nói ra những lời này, vì sao giọng nói của nàng giờ phút này lại không có tiền đồ mà run rẩy, trong mắt toan nóng không chịu nổi?
"Tuyên Dương không chấp nhận ta, nhất định có lý do của y, chính như ngươi không tin tình cảm, cũng có nguyên nhân của ngươi, ta không phải vì buông tha cho y mà lựa chọn ngươi, mà là ta không thể nào lựa chọn, ngươi có thể lựa chọn coi thường, nhưng ta không muốn lừa gạt bản thân - "
"Không cần nói nữa." Ngón tay dài phủ lên môi của nàng, trong đôi mắt màu xanh của y trở nên thâm sâu, "Ta hiểu rõ."
Y không nên trêu chọc nàng, đều đẩy hai bên vào khốn cảnh, đối với tình cảm, nàng luôn đơn thuần giống như thủy tinh trong sáng, xinh đẹp lại dễ vỡ, mà nàng như vậy, tình cảm như vậy, làm y sợ hãi.
"Nhưng mà ta không rõ." Nàng lắc đầu, dũng cảm đưa tay nâng khuôn mặt y lên nhìn thẳng vào y, "Chàng từng nói qua, chàng thích ta, hi vọng ta có thể dựa vào chàng, ỷ lại chàng, nói hết tất cả vui buồn với chàng, không phải chàng không có tình cảm với ta, chỉ là chàng không dám đi đối mặt, bằng không, chàng đi mưa suốt đêm tới đây làm gì?"
"Nếu chàng luôn không đồng ý tin tưởng tình cảm, tin tưởng lẫn nhau, như vậy hiện tại xin mời chàng rời đi, ta sẽ xem như đêm qua chàng không tới, lời ngon tiếng ngọt mà chàng nói cũng chưa từng nói ra." Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt y, gằn từng tiếng ra, nụ cười lại đặc biệt vui vẻ ngọt ngào.
Y ngẩn ra, bàn tay to nắm vai nàng, nhất thời khó có thể tin nàng có thể nói lời quyết đoán quyết tuyệt kia.
"Nàng đang đuổi ta?"
Nàng dịu dàng cười, không trả lời, nhẹ nhàng mà từ trong ngực y tránh ra xuống giường: "Chàng rửa mặt trước, ta đi làm đồ ăn sáng."
Bóng dáng thướt tha ở chỗ quẹo bên cửa biến mất không thấy, trong không khí lại còn giữ hương thơm nhàn nhạt.
Tạ Khâm cứng ngắc ngồi ở trên giường thật lâu, biểu cảm âm trầm.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Một tiếng thét kinh hãi kèm với tiếng đồ sứ vỡ, cắt qua không khí yên tĩnh vào sáng sớm.
Thư Nhi tỉnh lại từ trong mơ gần như từ trên giường bật dậy, phủ thêm áo khoác lập tức chạy ra bên ngoài.
Chờ nàng đến phòng bếp, Tạ Khâm đã sớm ở nơi đó, cẩn thận kiểm tra Vị Vãn có bị gì hay không.
"Sao vậy, tỷ tỷ?"
Đồng thời khi Thư Nhi đặt câu hỏi, Tạ Khâm cũng lấy ánh mắt hỏi cùng đợi câu trả lời của nàng.
"Ta cảm giác ngoài cửa sổ có bóng đen chợt lóe lên." Vị Vãn thử hít thở lấy bình tĩnh, "Ta có thể khẳng định, đó là bóng người."
"Tỷ nói có người ở đây với chúng ta?" Thư Nhi sợ tới mức mặt không có chút máu.
“Hi vọng chỉ là trùng hợp.” Vị Vãn từ từ mở miệng, ở trong mắt Tạ Khâm thấy ý tưởng giống vậy, sắc mặt người nào đó, lạnh lùng giống như phủ một tầng sương lạnh.
"Hôm nay các nàng lập tức chuyển đi." Y lưu loát kết luận.
"Nhưng mà dọn đi đâu?" Thư Nhi nhịn không được xen mồm vào.
"Muội có muốn chuyển đến một nơi có ăn ngon có phong cảnh đẹp, còn có người hầu hạ không?" Vị Vãn khẽ mỉm cười.
"A? Nơi như vậy tốn biết bao nhiêu tiền chứ." Thư Nhi lập tức ước mơ lại hoài nghi.
"Yên tâm." Vị Vãn gõ bôm bốp lên trên trán nàng, "Tỷ tỷ của muội là ta nghèo đến chỉ còn tiền mà thôi."
Không phải vạn bất đắc dĩ, nàng không muốn làm cho người ta biết đến Câu Hoan Nhan là địa bàn của nàng, mà nàng muốn dọn đi đúng là nơi đó, một nơi tốt xấu lẫn lộn, nhìn như náo nhiệt thực ra là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt.
Ngẩng đầu nhìn nam nhân ở trước mắt, nàng lại bỗng dưng ngây ngẩn cả người - y đang lẳng lặng nhìn nàng, biểu cảm kia lại âm trầm làm cho người ta cả người rét run, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng.
"Ngươi..."
"Thu thập đồ đạc, nhanh đi." Y lạnh nhạt mở miệng, không một chút kéo dài thời gian.
"Nhưng mà, chàng còn chưa nói cho ta đáp án của chàng." Trước một khắc nàng dịch bước chân, quật cường chăm chú nhìn đôi mắt màu xanh sâu không lường được kia.
"Nàng không cần thiết phải biết." Y lãnh khốc mà ngắn gọn trả lời, không khỏi có chút nổi giận – cũng thời điểm một sống một còn, có bảo vệ được cái đầu nhỏ xinh đẹp của nàng hay không còn chưa biết, nàng còn rảnh rỗi hỏi y lời vô nghĩa kia?
"Chàng sợ trả lời - "
"Cút!" Y bỗng dưng quay đầu tức giận, "Lập tức cút vào trong phòng nàng đi thu dọn đồ đạc ngay!"
Vị Vãn bị lời nói dữ dằn hiếm thấy của y làm sợ hãi, sau đó mới phẫn nộ chạy về phía phòng của mình.
Y sợ trả lời? Trong đầu của nàng chứa thứ gì, từ nơi nào đưa ra kết luận buồn cười như vậy? Y sợ hãi...
Đúng vậy, giờ phút này y có một loại cảm giác rất xấu, giống như có một đôi tay vô hình đang kéo bọn y về phía vực sâu, hoặc là nói, là nàng, Vị Vãn.
Y muốn như thế nào, mới có thể mang nàng tránh khỏi trận gió này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.