Chương 41: Trải qua
Cảnh Hành
25/10/2016
- - Cô nương có biết đi ra khỏi sa mạc này, cô nương sẽ đối mặt với cái gì không?
- - Là một sa mạc rất vô tình lớn hơn nữa.
Đột nhiên, nàng nhớ lại lời nói của y đêm đó.
Có lẽ, tại đây ở trong phủ đệ khổng lồ phồn hoa này, thứ tử huyết thống không thuần như y cũng không thể tìm được nhiều ấm áp hơn so với nàng cửa nát nhà tan.
Mặc kệ là Mạc Bắc rét cắt da cắt thịt, hay thâm cung từng bước kinh hãi, y đều thành thạo, cố tình ở trong nhà mình lại khó qua như thế, ngay cả nàng người ngoài nhìn cũng cảm thấy vất vả.
Một miếng bánh trung thu hoa sen được đặt ở trên đồ sứ Thanh Hoa trên bàn, nàng sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới chần chờ nhìn phía y.
"Nhìn ta làm gì? Cả đêm cũng chưa ăn gì, nàng không đói bụng sao?" Y mỉm cười, ánh mắt ôn nhu như nước lưu lại ở trên mặt nàng.
Nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, đột nhiên Vị Vãn có một loại cảm giác khổ sở nói không nên lời.
Chỉ có nàng thấy, trong đôi mắt màu xanh thâm thúy kia, không thấy rõ sương mù gọi nàng, mà y đã thật sự vững vàng giấu mình ở phía sau trong đoàn sương mù kia.
"Đúng vậy, đói bụng, nhưng bánh lớn như vậy một mình thiếp ăn không hết." Nàng cười, chia bánh trung thu thành hai, tiện tay đưa cho y nửa miếng, "Này, thưởng cho Quân một nửa ánh trăng."
Từng cái giơ tay nhấc chân của nàng đều tồn tại phóng khoáng và quyến rũ, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của một bàn người vào trên người hai bọn họ. Tạ Khâm cảm giác được vài tầm mắt phẫn nộ, bên miệng không khỏi hiện lên một nụ cười lạnh mơ hồ.
Vạt áo đột nhiên bị người kéo nhẹ, y nghiêng đầu, lại thấy nàng để sát vào ở bên tai y nói nhỏ: "Tất cả đã có ta ở đây, tiếp đến cùng."
Mang theo hơi thở là hương thơm nhàn nhạt phất qua gò má, nói không rõ là vì cái gì, bàn tay cầm ly rượu của y khẽ run lên, suy nghĩ có một khắc ngưng trệ.
"Đại thiếu gia!" Giọng nói thất kinh truyền đến, một nha hoàn vội vàng chạy vội tới bên cạnh Tạ Huyễn, sắc mặt tái nhợt, "Đại thiếu gia, phu nhân giống như không được tốt..."
"Có ý gì, sao không được tốt, nói rõ ràng!" Vẻ mặt Tạ Huyễn thay đổi.
"Phu nhân chảy máu..." Nha hoàn nóng vội giải thích.
"Cái gì?" Đại phu nhân kêu lên, mọi người cũng bất an đứng lên.
"Mau gọi đại phu!" Tạ Chú trầm giọng phân phó.
"Ta đi." Vị Vãn mở miệng, thoáng nhìn biểu cảm đen tối không rõ của Tạ Khâm.
Trước khi Tạ Huyễn còn chưa kịp nói gì, Tạ Chú đã lên tiếng: "Vậy làm phiền Ngụy cô nương rồi."
Dáng người bé bỏng nhu nhược, tóc đen như mây phủ trên đầu vai, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết mà tái nhợt là một đôi đồng tử như làn nước mùa thu mang theo điềm đạm đáng yêu sợ hãi và lo âu... Hóa ra, đây là nữ nhân Tạ Khâm thích.
Vị Vãn bắt đầu kéo tay áo của nàng, chuẩn bị bắt mạch cho nàng ấy. Tầm mắt dừng ở trên cổ tay mảnh khảnh trắng noãn, nàng ngẩn ra, lập tức thần thái tự nhiên dời tầm mắt.
Cảm giác được ánh mắt của Tạ Huyễn bên cạnh, nghi vấn trong lòng nàng càng sâu – trên cổ tay trắng noãn này đều bị bầm tím, thật sự giống người khác gây nên... Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
"Ngụy cô nương, tình huống của phu nhân ta như thế nào?" Tạ Huyễn bỗng nhiên nhìn chằm chằm nàng mở miệng hỏi.
"Mạch đập lưu loát, cũng không lo ngại, ta sẽ kê thuốc dưỡng thai, sau này cẩn thận điều dưỡng." Nàng giương mắt trả lời, cũng không quá thích tên nam nhân quần áo hoa lệ, thần thái ngạo mạn này.
Ngạo khí giống vậy, có một số người làm cho người ta cảm thấy ngưỡng mộ kính sợ, mà một số người lại làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái, Tạ Huyễn thuộc loại người phía sau.
"Ngụy cô nương vất vả rồi, chắc chắn tại hạ sẽ dâng hậu lễ." Hắn cảm ơn, trong giọng nói lại nghe không ra thành phần thành khẩn, đôi mắt Vị Vãn nhìn thấy hắn mới vừa tới gần bên cạnh, nàng ấy lại hất mặt xoay vào bên trong, làm như không muốn gặp hắn.
"Chỉ một cái nhấc tay mà thôi, đại thiếu gia không cần khách khí." Nàng kìm lại hoài nghi trong lòng cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn nha hoàn nói: "Phiền toái cô nương mang ta trở về."
Chưa đến Trúc Viên, đã thấy một mình Tạ Khâm đứng ở đình hóng mát, nàng bảo nha hoàn đi về phía mọi người báo bình an, rồi lập tức đi về phía y.
"Đang đợi ta?" Nàng mỉm cười, ánh mắt trong suốt dừng ở trên người y.
Mặt y không biểu cảm nhìn nàng, dường như có lời muốn nói, lại vẫn im lặng.
"Nàng không có việc gì." Vị Vãn có chút chế nhạo mở miệng, "Đã không bỏ được nàng, sao còn giả bộ thờ ơ?"
Sắc mặt Tạ Khâm trầm xuống, môi nhếch lên.
Vị Vãn nhìn y cười nhẹ một tiếng, không nói rõ được cảm giác trong lòng lúc này là gì. Gió nổi lên, lá sen trên mặt hồ cố tình lay động, sóng lăn tăn đánh nát trăng tròn trong nước, không bao giờ quay trở lại hoàn toàn được nữa.
"Nghe nói nhà này gọi đồ đều là của tửu lâu Câu Hoan Nhan kinh thành đấy, có một loại rượu rất đặc biệt, uống rượu quá ba tuần, tuyệt không quay đầu lại, tên gọi ‘quay đầu’ quá khó khăn." Vị Vãn nhìn y hỏi, "Ngươi đã uống chưa?"
"Chưa." Tạ Khâm lắc đầu, lạnh lùng trả lời.
"Ta cũng chưa." Vị Vãn khẽ cười, "Nói vậy hẳn không sai. Tối thiểu tên bắt đầu rất khá – đời người như rượu, không sợ quay đầu đã trễ, chỉ sợ quay đầu quá khó khăn. Nước đã đổ đi khó hốt lại, còn khó hơn quay đầu lại, không bằng cứ như vậy mà quên đi, sau một cơn say, mộng cũ cũng biến mất không dấu vết."
Có khi sum vầy, có khi ly tán, có khi phồn hoa, có khi xuống dốc... Có lẽ nhiều khi vận mệnh đã định trước, con người chỉ làm chút chuyện mượn nước đẩy thuyền.
"Cô nương muốn nói gì?" Y đột nhiên nâng đôi mắt màu xanh lên, lạnh lẽo mà phòng bị ngăn lại câu nói của nàng.
Vị Vãn nhớ tới điều mình mắt thấy tai nghe ở trong phòng phu thê Tạ Huyễn vừa nãy, do dự rất lâu, rốt cuộc chỉ than nhẹ một tiếng: "Chuyện quá khứ cứ để nó đi qua đi, nàng đã làm vợ người khác..."
"Cô nương có thể đừng tự cho là đúng như thế được không?" Lời nói đả thương người khác như hạt châu lạnh lẽo từ trong miệng Tạ Khâm bắn ra, y nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt âm trầm, "Cô nương cho rằng cô nương là ai? Cô nương có tư cách gì hỏi đến chuyện của ta? Vẫn nên quản chính mình trước đi!"
Sắc mặt Vị Vãn nhất thời trắng xanh.
Nàng phạm vào một sai lầm buồn cười nhất - nàng dựa vào cái gì mà cho rằng bản thân có tư cách đi an ủi y, phân tích tâm trạng của y? Dựa vào cái gì cho rằng y nhất định sẽ vui vẻ nhận khuyên bảo và quan tâm của nàng chứ? Là nàng ngây thơ, cũng tự mình đa tình, đêm nay ở trong cung y thay nàng giải vây, mang nàng về nhà, lời nói dịu dàng và hành động này chỉ là diễn trò mà thôi, nàng lại váng đầu, không biết đúng mực bước vào lãnh địa của y... Nàng thật sự là... Quá buồn cười rồi... Khó trách y sẽ chịu không nổi mà tức giận.
"Rất xin lỗi." Nàng xin lỗi, ngẩng đầu nhìn y, biểu cảm bình tĩnh.
Y nhìn nàng không nói tiếng nào - tuy rằng nàng nhìn y, nhưng ánh mắt của nàng lại giống xuyên qua y, đứng ở một chỗ xa xôi nào đó.
Vẻ mặt nàng mơ hồ mà xa cách làm y cảm thấy nặng nề, y không thích loại cảm giác này, lại không biết là vì sao.
"Cáo từ, tóm lại, hôm nay cám ơn ngươi." Nàng nhẹ giọng mở miệng, "Còn có, rất xin lỗi."
Nàng cúi đầu xoay người rời đi, trong nháy mắt thoáng qua, y liếc nhìn nàng rũ mắt xuống thoáng có chứa ánh sáng rung động.
Hít thở y cứng lại, cảm thấy ngực có chút không thoải mái.
- - Là một sa mạc rất vô tình lớn hơn nữa.
Đột nhiên, nàng nhớ lại lời nói của y đêm đó.
Có lẽ, tại đây ở trong phủ đệ khổng lồ phồn hoa này, thứ tử huyết thống không thuần như y cũng không thể tìm được nhiều ấm áp hơn so với nàng cửa nát nhà tan.
Mặc kệ là Mạc Bắc rét cắt da cắt thịt, hay thâm cung từng bước kinh hãi, y đều thành thạo, cố tình ở trong nhà mình lại khó qua như thế, ngay cả nàng người ngoài nhìn cũng cảm thấy vất vả.
Một miếng bánh trung thu hoa sen được đặt ở trên đồ sứ Thanh Hoa trên bàn, nàng sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới chần chờ nhìn phía y.
"Nhìn ta làm gì? Cả đêm cũng chưa ăn gì, nàng không đói bụng sao?" Y mỉm cười, ánh mắt ôn nhu như nước lưu lại ở trên mặt nàng.
Nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, đột nhiên Vị Vãn có một loại cảm giác khổ sở nói không nên lời.
Chỉ có nàng thấy, trong đôi mắt màu xanh thâm thúy kia, không thấy rõ sương mù gọi nàng, mà y đã thật sự vững vàng giấu mình ở phía sau trong đoàn sương mù kia.
"Đúng vậy, đói bụng, nhưng bánh lớn như vậy một mình thiếp ăn không hết." Nàng cười, chia bánh trung thu thành hai, tiện tay đưa cho y nửa miếng, "Này, thưởng cho Quân một nửa ánh trăng."
Từng cái giơ tay nhấc chân của nàng đều tồn tại phóng khoáng và quyến rũ, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của một bàn người vào trên người hai bọn họ. Tạ Khâm cảm giác được vài tầm mắt phẫn nộ, bên miệng không khỏi hiện lên một nụ cười lạnh mơ hồ.
Vạt áo đột nhiên bị người kéo nhẹ, y nghiêng đầu, lại thấy nàng để sát vào ở bên tai y nói nhỏ: "Tất cả đã có ta ở đây, tiếp đến cùng."
Mang theo hơi thở là hương thơm nhàn nhạt phất qua gò má, nói không rõ là vì cái gì, bàn tay cầm ly rượu của y khẽ run lên, suy nghĩ có một khắc ngưng trệ.
"Đại thiếu gia!" Giọng nói thất kinh truyền đến, một nha hoàn vội vàng chạy vội tới bên cạnh Tạ Huyễn, sắc mặt tái nhợt, "Đại thiếu gia, phu nhân giống như không được tốt..."
"Có ý gì, sao không được tốt, nói rõ ràng!" Vẻ mặt Tạ Huyễn thay đổi.
"Phu nhân chảy máu..." Nha hoàn nóng vội giải thích.
"Cái gì?" Đại phu nhân kêu lên, mọi người cũng bất an đứng lên.
"Mau gọi đại phu!" Tạ Chú trầm giọng phân phó.
"Ta đi." Vị Vãn mở miệng, thoáng nhìn biểu cảm đen tối không rõ của Tạ Khâm.
Trước khi Tạ Huyễn còn chưa kịp nói gì, Tạ Chú đã lên tiếng: "Vậy làm phiền Ngụy cô nương rồi."
Dáng người bé bỏng nhu nhược, tóc đen như mây phủ trên đầu vai, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết mà tái nhợt là một đôi đồng tử như làn nước mùa thu mang theo điềm đạm đáng yêu sợ hãi và lo âu... Hóa ra, đây là nữ nhân Tạ Khâm thích.
Vị Vãn bắt đầu kéo tay áo của nàng, chuẩn bị bắt mạch cho nàng ấy. Tầm mắt dừng ở trên cổ tay mảnh khảnh trắng noãn, nàng ngẩn ra, lập tức thần thái tự nhiên dời tầm mắt.
Cảm giác được ánh mắt của Tạ Huyễn bên cạnh, nghi vấn trong lòng nàng càng sâu – trên cổ tay trắng noãn này đều bị bầm tím, thật sự giống người khác gây nên... Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
"Ngụy cô nương, tình huống của phu nhân ta như thế nào?" Tạ Huyễn bỗng nhiên nhìn chằm chằm nàng mở miệng hỏi.
"Mạch đập lưu loát, cũng không lo ngại, ta sẽ kê thuốc dưỡng thai, sau này cẩn thận điều dưỡng." Nàng giương mắt trả lời, cũng không quá thích tên nam nhân quần áo hoa lệ, thần thái ngạo mạn này.
Ngạo khí giống vậy, có một số người làm cho người ta cảm thấy ngưỡng mộ kính sợ, mà một số người lại làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái, Tạ Huyễn thuộc loại người phía sau.
"Ngụy cô nương vất vả rồi, chắc chắn tại hạ sẽ dâng hậu lễ." Hắn cảm ơn, trong giọng nói lại nghe không ra thành phần thành khẩn, đôi mắt Vị Vãn nhìn thấy hắn mới vừa tới gần bên cạnh, nàng ấy lại hất mặt xoay vào bên trong, làm như không muốn gặp hắn.
"Chỉ một cái nhấc tay mà thôi, đại thiếu gia không cần khách khí." Nàng kìm lại hoài nghi trong lòng cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn nha hoàn nói: "Phiền toái cô nương mang ta trở về."
Chưa đến Trúc Viên, đã thấy một mình Tạ Khâm đứng ở đình hóng mát, nàng bảo nha hoàn đi về phía mọi người báo bình an, rồi lập tức đi về phía y.
"Đang đợi ta?" Nàng mỉm cười, ánh mắt trong suốt dừng ở trên người y.
Mặt y không biểu cảm nhìn nàng, dường như có lời muốn nói, lại vẫn im lặng.
"Nàng không có việc gì." Vị Vãn có chút chế nhạo mở miệng, "Đã không bỏ được nàng, sao còn giả bộ thờ ơ?"
Sắc mặt Tạ Khâm trầm xuống, môi nhếch lên.
Vị Vãn nhìn y cười nhẹ một tiếng, không nói rõ được cảm giác trong lòng lúc này là gì. Gió nổi lên, lá sen trên mặt hồ cố tình lay động, sóng lăn tăn đánh nát trăng tròn trong nước, không bao giờ quay trở lại hoàn toàn được nữa.
"Nghe nói nhà này gọi đồ đều là của tửu lâu Câu Hoan Nhan kinh thành đấy, có một loại rượu rất đặc biệt, uống rượu quá ba tuần, tuyệt không quay đầu lại, tên gọi ‘quay đầu’ quá khó khăn." Vị Vãn nhìn y hỏi, "Ngươi đã uống chưa?"
"Chưa." Tạ Khâm lắc đầu, lạnh lùng trả lời.
"Ta cũng chưa." Vị Vãn khẽ cười, "Nói vậy hẳn không sai. Tối thiểu tên bắt đầu rất khá – đời người như rượu, không sợ quay đầu đã trễ, chỉ sợ quay đầu quá khó khăn. Nước đã đổ đi khó hốt lại, còn khó hơn quay đầu lại, không bằng cứ như vậy mà quên đi, sau một cơn say, mộng cũ cũng biến mất không dấu vết."
Có khi sum vầy, có khi ly tán, có khi phồn hoa, có khi xuống dốc... Có lẽ nhiều khi vận mệnh đã định trước, con người chỉ làm chút chuyện mượn nước đẩy thuyền.
"Cô nương muốn nói gì?" Y đột nhiên nâng đôi mắt màu xanh lên, lạnh lẽo mà phòng bị ngăn lại câu nói của nàng.
Vị Vãn nhớ tới điều mình mắt thấy tai nghe ở trong phòng phu thê Tạ Huyễn vừa nãy, do dự rất lâu, rốt cuộc chỉ than nhẹ một tiếng: "Chuyện quá khứ cứ để nó đi qua đi, nàng đã làm vợ người khác..."
"Cô nương có thể đừng tự cho là đúng như thế được không?" Lời nói đả thương người khác như hạt châu lạnh lẽo từ trong miệng Tạ Khâm bắn ra, y nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt âm trầm, "Cô nương cho rằng cô nương là ai? Cô nương có tư cách gì hỏi đến chuyện của ta? Vẫn nên quản chính mình trước đi!"
Sắc mặt Vị Vãn nhất thời trắng xanh.
Nàng phạm vào một sai lầm buồn cười nhất - nàng dựa vào cái gì mà cho rằng bản thân có tư cách đi an ủi y, phân tích tâm trạng của y? Dựa vào cái gì cho rằng y nhất định sẽ vui vẻ nhận khuyên bảo và quan tâm của nàng chứ? Là nàng ngây thơ, cũng tự mình đa tình, đêm nay ở trong cung y thay nàng giải vây, mang nàng về nhà, lời nói dịu dàng và hành động này chỉ là diễn trò mà thôi, nàng lại váng đầu, không biết đúng mực bước vào lãnh địa của y... Nàng thật sự là... Quá buồn cười rồi... Khó trách y sẽ chịu không nổi mà tức giận.
"Rất xin lỗi." Nàng xin lỗi, ngẩng đầu nhìn y, biểu cảm bình tĩnh.
Y nhìn nàng không nói tiếng nào - tuy rằng nàng nhìn y, nhưng ánh mắt của nàng lại giống xuyên qua y, đứng ở một chỗ xa xôi nào đó.
Vẻ mặt nàng mơ hồ mà xa cách làm y cảm thấy nặng nề, y không thích loại cảm giác này, lại không biết là vì sao.
"Cáo từ, tóm lại, hôm nay cám ơn ngươi." Nàng nhẹ giọng mở miệng, "Còn có, rất xin lỗi."
Nàng cúi đầu xoay người rời đi, trong nháy mắt thoáng qua, y liếc nhìn nàng rũ mắt xuống thoáng có chứa ánh sáng rung động.
Hít thở y cứng lại, cảm thấy ngực có chút không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.