Chương 47: Uyển Nhi
Cảnh Hành
12/11/2016
Trời cao mây thưa, cảnh đẹp ngày thu chưa giảm lướt qua giữa khe hở cành
cây, chùm tia sáng lộng lẫy như ánh vàng từ phía chân trời bao phủ khắp
nơi, lớp cỏ khẽ trở mình, chiết xạ ra từng gợn sóng ánh vàng, các cờ xí
đủ màu phần phật đón gió, phấp phới ở trong ánh sáng chói mắt.
Đại điển đi săn thú mỗi năm, ý chỉ biểu hiện rõ uy nghiêm, đoàn kết lòng người, cũng là một cơ hội tốt để hoàng tộc, dòng dõi quý tộc thể hiện mình.
Giờ phút này nữ quyến ngồi trên chiếu, nữ tử giỏi về cưỡi ngựa săn bắn tính toán thử một lần cũng không nhiều, đa số nhân cơ hội tìm kiếm phu quân con rể tốt, từng tốp từng đám kích động chỉ trỏ, thỉnh thoảng phát ra từng trận tiếng cười duyên.
"Này, ngươi muốn tham gia săn bắn sao?" Giọng nói trong trẻo vang lên từ sau lưng, có người khẽ vỗ bả vai Vị Vãn.
Nàng quay đầu lại, đã thấy một cô gái thân hình nhỏ nhắn nháy mắt với nàng, thanh trên khuôn mặt xinh đẹp không dính bụi trần mang biểu cảm đáng yêu.
"Ta là đại phu." Vị Vãn đáp, cười thản nhiên.
"Ồ." Rõ ràng cô gái có chút thất vọng, "Ta thấy một mình ngươi ở trong này, cũng không nói chuyện với những nữ nhân kia, cho rằng ta có thể kết bạn nữa chứ."
"Ngươi muốn tham gia?" Vị Vãn có chút kinh ngạc đánh giá dáng người nhanh nhẹn của nàng ấy – thoạt nhìn nàng ấy chỉ là một cô gái mảnh mai nhỏ nhắn mà thôi.
"Ừ, đương nhiên, ta đã đợi thật lâu rồi!" Cô gái hào khí ngất trời tuyên bố, lại lập tức lại lộ ra một nụ cười thần bí, "Hơn nữa, ta muốn để cho một người thấy."
"Công chúa!" Có tiếng cung nữ vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói, "Vừa nãy Ngũ công chúa sai người truyền tin, nói thân thể ngài ấy không thoải mái, cho nên hôm nay không thể cùng tham gia với ngài được."
"Hả?" Lông mày xinh đẹp nhíu lại, cô gái trừng lớn đôi mắt, "Sao đột nhiên tỷ ấy bị bệnh rồi, có nặng lắm không? Hiện tại thảm rồi, một mình ta chơi không đủ sức."
"Tứ công chúa?" Vị Vãn do dự mở miệng, nhìn thấy cô gái gật đầu, thì lập tức cúi người thi lễ: "Thái Y Viện Vị Vãn ra mắt công chúa, đã đắc tội rồi."
Dung Uyển khoát tay: "Ta cũng không tự xưng 'bản cung', chính là không muốn nhiều người chú ý, bằng không cũng sẽ không thể chạy đến nơi hẻo lánh này, tới rồi, bằng không để những nữ nhân kia nhìn thấy rồi ào ào thi lễ, là khó thoát thân được."
Giọng nói của nàng ấy nhẹ nhàng trong trẻo như tiếng chuông ngân, trong đôi mắt to long lanh như làn nước ẩn chứa ý cười vui vẻ, cả người trong veo như suối ngày hè, làm cho người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hóa ra, đây là người được chọn cho vị trí thê tử tương lai của Tạ Khâm.
Vị Vãn có chút ngơ ngác nhìn nàng ấy - mặc dù cách danh hiệu công chúa, nàng ấy cũng là một người động lòng người trong muôn người.
"Ngươi có thể cưỡi ngựa săn bắn không?" Dung Uyển hưng phấn kéo tay nàng, "Thế này nhé, ngươi theo giúp ta được không?"
Vị Vãn nhìn nụ cười chân thành nhiệt tình của nàng ấy, kìm lòng không đậu gật đầu.
- - -
Trên chỗ ngồi cho lễ săn bắn, các thành viên hoàng thất cùng với các quan lại nóng lòng muốn thử các tình hình khác biệt, dưới mui xe màu vàng sáng tràn ngập một cỗ không khí khẩn trương.
"Thời gian không sai biệt lắm, sao còn chưa bắt đầu?" Ngồi ở chính giữa, hoàng đế nhàn nhạt mở miệng, vuốt ve ly rượu bạch ngọc trong tay.
"Phụ hoàng, nhị đệ còn chưa đến, có phải đợi đệ ấy thêm một lát nữa không?" Dung Thao liếc nhìn chỗ trống đối diện, tinh tế đánh giá vẻ mặt hoàng đế.
Hoàng đế khẽ hừ một tiếng: "Mặt mũi của nó thật lớn nhỉ."
"Phụ hoàng, bình thường nhị đệ sẽ không như vậy, nhất định có việc gì gấp trì hoãn rồi." Dung Trạm vội mở miệng.
"Chuyện của nó còn nhiều hơn cả trẫm?" Ngược lại hoàng đế càng không vui, sắc mặt trầm xuống, "Chẳng lẽ còn muốn trẫm chờ nó?"
"Phụ hoàng bớt giận, vậy nhi thần tuyên bố săn bắn bắt đầu."
Dung Trạm đi đến chỗ chủ trì săn bắn, một thân mãng bào màu trắng thêu ngũ trảo tơ vàng lóa mắt, chỉ thấy y ngửa mặt lên trời giương cung, nháy mắt tên màu đen phá không, đánh vào mặt mười chiêng trống, tiếng kèn to rõ bay thẳn đến chân trời, mà bên trong khu vực săn bắn ngàn kỵ chỉnh tề, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc.
Dung Uyển quát một tiếng, đã thúc ngựa chạy ra ngoài mấy trượng, ngay khi Vị Vãn giơ roi chạy hướng bãi săn, tiếng ngựa hí sắc bén truyền vào trong tai, con ngựa mà Dung Uyển cưỡi phía trước đột nhiên bị giật mình, giơ cao hai vó lên làm nàng ấy suýt chút nữa ngã ngựa, may mà thuật cưỡi ngựa của nàng ấy rất tốt mới không té ngựa, nhưng con ngựa bị hoảng sợ bay nhanh như mũi tên rời khỏi cung tên, chạy thẳng về phía Tây bãi săn.
Vị Vãn biết tình thế không ổn lập tức giơ roi nhanh chóng đuổi, muốn đuổi theo cứu Dung Uyển trước khi nàng ấy bị ngựa ném xuống, nhưng bên tai vang lên tiếng xé gió của một vũ khí sắc bén rất nhỏ lướt qua, con ngựa nàng đang cưỡi cũng đột ngột cất vó chạy nhanh trong tiếng rên rỉ, sau đó cũng chạy trốn điên cuồng.
- - là ám khí, có người ám toán nàng!
Trong nháy mắt, trong đầu nhảy ra một câu này, nhưng trong xóc nảy dữ dội nàng lại không rảnh suy xét, chỉ có thể dốc hết toàn lực nắm chặt dây cương, dựa gần sát lưng ngựa, ý đồ làm con ngựa dưới người dừng lại, nhưng con ngựa bị thương giống như bởi vì quá đau đớn mà gần như điên cuồng, một mặt chạy băng băng về phía trước.
Tiếng gió ở bên tai gào thét mà qua, đánh vào mặt làm đau, sức lực trên tay lại từng chút từng chút bị lấy đi, cứ chạy như vậy, nhất định nàng sẽ té ngựa, hậu quả sẽ không chịu nổi... Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mi mắt nửa khép của nàng, lộn xộn như tiếng vó ngựa như đang dẫm nát những hình ảnh ngày xưa ở trong lòng thành những mảnh nhỏ.
Giờ khắc này, chuyện cũ trước kia từng chút hiện ra, chồng lên nhau trong lòng - đại hỏa, Giang Nam, Mạc Bắc, Kinh Thành... Cả đời này của nàng dữ dội mà ngắn ngủi, có lẽ hôm nay sẽ kết thúc, thù lớn chưa trả, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm, cũng không biết, nếu nàng chết, ai sẽ thương tâm khổ sở...
Bỗng nhiên một bàn tay gắt gao vây quanh vòng eo của nàng, ở trong gió lao nhanh như tên nàng được người ra sức kéo từ lưng ngựa tới một lồng ngực rộng lớn.
Tốc độ dần dần chậm lại làm ý thức của Vị Vãn trở về, nàng nhìn chằm chằm bàn tay to ôm chặt trên lưng gần như làm nàng khó thở, kinh ngạc ngẩng đầu, thì chạm phải một đôi con ngươi đen sâu thẳm.
Tình cảm nồng nàn sửng sốt chợt lóe lên trên gương mặt tuấn tú, người nọ lập tức hồi phục vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là ai?"
Áp lực trên lưng chợt tan mất, Vị Vãn đã hoàn toàn không cảm giác được hơi thở lo âu gấp gáp điên cuồng trên người nọ như vừa rồi.
Y không biết nàng, cho nên hoàn toàn không cần phải vì nàng lo lắng như vậy, cũng không cần lo lắng cứu lại như thế. Như vậy chỉ có một khả năng, là y nhận sai người.
Nàng bất động thanh sắc nhìn y: "Đa tạ ân cứu mạng của các hạ, tại hạ Ngụy Vãn của Thái Y Viện, xin hỏi tính danh của ân nhân."
"Dung Thanh." Y lạnh lùng nói một câu, xoay người xuống ngựa, vẻ mặt có lo lắng.
Vị Vãn chấn động cả người, xuống ngựa hành lễ: "Đa tạ Hiền vương."
Y chỉ đáp một tiếng, giao roi ngựa cho tùy tùng, trực tiếp đi đến chỗ ngồi.
- - -
"Truyền thái y!" Giọng nói hoảng hốt lo sợ của cung nữ truyền đến.
"Không cần truyền! Đã nói bản cung không có việc gì rồi!"
Vị Vãn theo tiếng nhìn lại, cách đó không xa Tạ Khâm xuống ngựa, lập tức đưa tay ôm Dung Uyển xuống dưới.
Hóa ra là y cứu Dung Uyển.
Chỉ là, tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân này, y không phải nhân vật chính còn có thể là ai?
Người bên cạnh cũng ào ào tiến lên nhìn tình hình của công chúa, chỉ có nàng kinh ngạc đứng tại chỗ, hai chân nặng như bị đúc bằng chì, không có biện pháp di chuyển bước chân, chỉ có thể từ xa nhìn bóng dáng dựa sát vào nhau.
- - ngươi chưa thử qua, sao biết ta không thích?
- - ngươi có thể thích đến mức nào?
Thật không tốt, trong lòng quanh quẩn câu đối thoại ngày đó.
Lúc đó y không trả lời, mà hiện tại nàng đã biết. Là khi nàng và Dung Uyển đồng thời gặp nạn, lựa chọn của y chính là đáp án tốt nhất.
Mà nếu Dung Thanh không nhận sai người, hiện tại có phải nàng đã sớm mất mạng không?
Gió vào thu đặc biệt lạnh, nàng bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh như băng.
Đang muốn xoay người bước đi, một tầm mắt lại gắt gao khóa nàng lại.
Ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh quen thuộc từ đám người lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt y, giống như cất giấu rất nhiều cảm xúc, nàng xem không hiểu, cũng có sức phân biệt.
Ánh mắt của y lại làm nàng khó có thể kìm nén cơn đau trong tim.
Y nhìn nàng như vậy làm cái gì? Nàng muốn cười lạnh, hốc mắt lại phiếm nóng, thời khắc kiên quyết xoay người đó tim như bị đao cắt, cũng bởi vì gương mặt tái xanh.
Nàng thấy thế nào? Nàng tự hỏi, suy nghĩ như tê dại, hoảng loạn mà hoảng sợ.
- - -
"Cảm ơn." Dung Uyển có chút không được tự nhiên nhìn nam tử mang vẻ mặt hờ hững trước mặt, không biết vì sao, nàng đối mặt với y luôn cảm thấy gò bó, có thể là tính tình lạnh lùng của y thật sự không hợp với nàng.
"Đây là chuyện mà thần phải làm." Tạ Khâm hờ hững mở miệng, ánh mắt từ trên bóng dáng cô đơn phía xa thu hồi lại.
"Này... Ta đi trước." Dung Uyển thử nói.
"Công chúa, xin cứ tự nhiên." Lời nói của y khách khí hữu lễ, lại luôn có loại hơi thở xa cách.
Dung Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay lưng lại hoạt bát lè lưỡi, lập tức vội vàng rời đi.
Tuyên Dương thối tha, quỷ chán ghét!
Tìm một góc yên lặng, nàng nhíu mày nhìn đám người, ý đồ tìm kiếm bóng dáng tao nhã.
"Uyển Nhi." Giọng nói ôn nhu mà trầm thấp vang lên ở bên tai.
Nàng quay đầu, người ngày nhớ đêm mong đã đứng ở đối diện, áo bào tơ tằm màu thiên thanh khẽ bay theo gió, nụ cười của y như sương sớm lờ mờ mới lên, yên tĩnh mê người.
"Huynh đã nói hôm nay sẽ đến xem ta tham gia săn bắn." Nàng oán giận nói, cái miệng nhỏ nhắn không vui vểnh lên, "Kết quả ta luôn tìm không thấy người của huynh."
"Có chút việc đã tới chậm." Tuyên Dương nhìn nàng, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa như nước, "Xin lỗi."
"Huynh không thấy cảnh tượng vừa rồi nhỉ." Nàng có chút xấu hổ đỏ mặt, "Ta suýt chút ngã ngựa, quá mất mặt."
"Không thấy." Lông mày của y khẽ chau lại, "Sao không cẩn thận như vậy."
Quan tâm trong lời nói của y làm nàng tươi cười rạng rỡ, "Nếu huynh ở đây, chắc chắn sẽ cứu ta phải hay không?"
Y mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại lướt qua đầu vai nàng dừng ở phía xa.
Thực ra vừa rồi cùng với Hiền vương đi đến bãi săn, y thấy một màn mạo hiểm này, y dùng toàn bộ sức lực mới ngăn trở bản thân thúc ngựa đuổi theo, người mà y muốn cứu, chẳng phải Dung Uyển nàng, mặc dù gọi nàng là "Uyển Nhi", nhưng mà, Uyển này không phải Vãn.
Đại điển đi săn thú mỗi năm, ý chỉ biểu hiện rõ uy nghiêm, đoàn kết lòng người, cũng là một cơ hội tốt để hoàng tộc, dòng dõi quý tộc thể hiện mình.
Giờ phút này nữ quyến ngồi trên chiếu, nữ tử giỏi về cưỡi ngựa săn bắn tính toán thử một lần cũng không nhiều, đa số nhân cơ hội tìm kiếm phu quân con rể tốt, từng tốp từng đám kích động chỉ trỏ, thỉnh thoảng phát ra từng trận tiếng cười duyên.
"Này, ngươi muốn tham gia săn bắn sao?" Giọng nói trong trẻo vang lên từ sau lưng, có người khẽ vỗ bả vai Vị Vãn.
Nàng quay đầu lại, đã thấy một cô gái thân hình nhỏ nhắn nháy mắt với nàng, thanh trên khuôn mặt xinh đẹp không dính bụi trần mang biểu cảm đáng yêu.
"Ta là đại phu." Vị Vãn đáp, cười thản nhiên.
"Ồ." Rõ ràng cô gái có chút thất vọng, "Ta thấy một mình ngươi ở trong này, cũng không nói chuyện với những nữ nhân kia, cho rằng ta có thể kết bạn nữa chứ."
"Ngươi muốn tham gia?" Vị Vãn có chút kinh ngạc đánh giá dáng người nhanh nhẹn của nàng ấy – thoạt nhìn nàng ấy chỉ là một cô gái mảnh mai nhỏ nhắn mà thôi.
"Ừ, đương nhiên, ta đã đợi thật lâu rồi!" Cô gái hào khí ngất trời tuyên bố, lại lập tức lại lộ ra một nụ cười thần bí, "Hơn nữa, ta muốn để cho một người thấy."
"Công chúa!" Có tiếng cung nữ vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói, "Vừa nãy Ngũ công chúa sai người truyền tin, nói thân thể ngài ấy không thoải mái, cho nên hôm nay không thể cùng tham gia với ngài được."
"Hả?" Lông mày xinh đẹp nhíu lại, cô gái trừng lớn đôi mắt, "Sao đột nhiên tỷ ấy bị bệnh rồi, có nặng lắm không? Hiện tại thảm rồi, một mình ta chơi không đủ sức."
"Tứ công chúa?" Vị Vãn do dự mở miệng, nhìn thấy cô gái gật đầu, thì lập tức cúi người thi lễ: "Thái Y Viện Vị Vãn ra mắt công chúa, đã đắc tội rồi."
Dung Uyển khoát tay: "Ta cũng không tự xưng 'bản cung', chính là không muốn nhiều người chú ý, bằng không cũng sẽ không thể chạy đến nơi hẻo lánh này, tới rồi, bằng không để những nữ nhân kia nhìn thấy rồi ào ào thi lễ, là khó thoát thân được."
Giọng nói của nàng ấy nhẹ nhàng trong trẻo như tiếng chuông ngân, trong đôi mắt to long lanh như làn nước ẩn chứa ý cười vui vẻ, cả người trong veo như suối ngày hè, làm cho người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hóa ra, đây là người được chọn cho vị trí thê tử tương lai của Tạ Khâm.
Vị Vãn có chút ngơ ngác nhìn nàng ấy - mặc dù cách danh hiệu công chúa, nàng ấy cũng là một người động lòng người trong muôn người.
"Ngươi có thể cưỡi ngựa săn bắn không?" Dung Uyển hưng phấn kéo tay nàng, "Thế này nhé, ngươi theo giúp ta được không?"
Vị Vãn nhìn nụ cười chân thành nhiệt tình của nàng ấy, kìm lòng không đậu gật đầu.
- - -
Trên chỗ ngồi cho lễ săn bắn, các thành viên hoàng thất cùng với các quan lại nóng lòng muốn thử các tình hình khác biệt, dưới mui xe màu vàng sáng tràn ngập một cỗ không khí khẩn trương.
"Thời gian không sai biệt lắm, sao còn chưa bắt đầu?" Ngồi ở chính giữa, hoàng đế nhàn nhạt mở miệng, vuốt ve ly rượu bạch ngọc trong tay.
"Phụ hoàng, nhị đệ còn chưa đến, có phải đợi đệ ấy thêm một lát nữa không?" Dung Thao liếc nhìn chỗ trống đối diện, tinh tế đánh giá vẻ mặt hoàng đế.
Hoàng đế khẽ hừ một tiếng: "Mặt mũi của nó thật lớn nhỉ."
"Phụ hoàng, bình thường nhị đệ sẽ không như vậy, nhất định có việc gì gấp trì hoãn rồi." Dung Trạm vội mở miệng.
"Chuyện của nó còn nhiều hơn cả trẫm?" Ngược lại hoàng đế càng không vui, sắc mặt trầm xuống, "Chẳng lẽ còn muốn trẫm chờ nó?"
"Phụ hoàng bớt giận, vậy nhi thần tuyên bố săn bắn bắt đầu."
Dung Trạm đi đến chỗ chủ trì săn bắn, một thân mãng bào màu trắng thêu ngũ trảo tơ vàng lóa mắt, chỉ thấy y ngửa mặt lên trời giương cung, nháy mắt tên màu đen phá không, đánh vào mặt mười chiêng trống, tiếng kèn to rõ bay thẳn đến chân trời, mà bên trong khu vực săn bắn ngàn kỵ chỉnh tề, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc.
Dung Uyển quát một tiếng, đã thúc ngựa chạy ra ngoài mấy trượng, ngay khi Vị Vãn giơ roi chạy hướng bãi săn, tiếng ngựa hí sắc bén truyền vào trong tai, con ngựa mà Dung Uyển cưỡi phía trước đột nhiên bị giật mình, giơ cao hai vó lên làm nàng ấy suýt chút nữa ngã ngựa, may mà thuật cưỡi ngựa của nàng ấy rất tốt mới không té ngựa, nhưng con ngựa bị hoảng sợ bay nhanh như mũi tên rời khỏi cung tên, chạy thẳng về phía Tây bãi săn.
Vị Vãn biết tình thế không ổn lập tức giơ roi nhanh chóng đuổi, muốn đuổi theo cứu Dung Uyển trước khi nàng ấy bị ngựa ném xuống, nhưng bên tai vang lên tiếng xé gió của một vũ khí sắc bén rất nhỏ lướt qua, con ngựa nàng đang cưỡi cũng đột ngột cất vó chạy nhanh trong tiếng rên rỉ, sau đó cũng chạy trốn điên cuồng.
- - là ám khí, có người ám toán nàng!
Trong nháy mắt, trong đầu nhảy ra một câu này, nhưng trong xóc nảy dữ dội nàng lại không rảnh suy xét, chỉ có thể dốc hết toàn lực nắm chặt dây cương, dựa gần sát lưng ngựa, ý đồ làm con ngựa dưới người dừng lại, nhưng con ngựa bị thương giống như bởi vì quá đau đớn mà gần như điên cuồng, một mặt chạy băng băng về phía trước.
Tiếng gió ở bên tai gào thét mà qua, đánh vào mặt làm đau, sức lực trên tay lại từng chút từng chút bị lấy đi, cứ chạy như vậy, nhất định nàng sẽ té ngựa, hậu quả sẽ không chịu nổi... Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mi mắt nửa khép của nàng, lộn xộn như tiếng vó ngựa như đang dẫm nát những hình ảnh ngày xưa ở trong lòng thành những mảnh nhỏ.
Giờ khắc này, chuyện cũ trước kia từng chút hiện ra, chồng lên nhau trong lòng - đại hỏa, Giang Nam, Mạc Bắc, Kinh Thành... Cả đời này của nàng dữ dội mà ngắn ngủi, có lẽ hôm nay sẽ kết thúc, thù lớn chưa trả, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm, cũng không biết, nếu nàng chết, ai sẽ thương tâm khổ sở...
Bỗng nhiên một bàn tay gắt gao vây quanh vòng eo của nàng, ở trong gió lao nhanh như tên nàng được người ra sức kéo từ lưng ngựa tới một lồng ngực rộng lớn.
Tốc độ dần dần chậm lại làm ý thức của Vị Vãn trở về, nàng nhìn chằm chằm bàn tay to ôm chặt trên lưng gần như làm nàng khó thở, kinh ngạc ngẩng đầu, thì chạm phải một đôi con ngươi đen sâu thẳm.
Tình cảm nồng nàn sửng sốt chợt lóe lên trên gương mặt tuấn tú, người nọ lập tức hồi phục vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là ai?"
Áp lực trên lưng chợt tan mất, Vị Vãn đã hoàn toàn không cảm giác được hơi thở lo âu gấp gáp điên cuồng trên người nọ như vừa rồi.
Y không biết nàng, cho nên hoàn toàn không cần phải vì nàng lo lắng như vậy, cũng không cần lo lắng cứu lại như thế. Như vậy chỉ có một khả năng, là y nhận sai người.
Nàng bất động thanh sắc nhìn y: "Đa tạ ân cứu mạng của các hạ, tại hạ Ngụy Vãn của Thái Y Viện, xin hỏi tính danh của ân nhân."
"Dung Thanh." Y lạnh lùng nói một câu, xoay người xuống ngựa, vẻ mặt có lo lắng.
Vị Vãn chấn động cả người, xuống ngựa hành lễ: "Đa tạ Hiền vương."
Y chỉ đáp một tiếng, giao roi ngựa cho tùy tùng, trực tiếp đi đến chỗ ngồi.
- - -
"Truyền thái y!" Giọng nói hoảng hốt lo sợ của cung nữ truyền đến.
"Không cần truyền! Đã nói bản cung không có việc gì rồi!"
Vị Vãn theo tiếng nhìn lại, cách đó không xa Tạ Khâm xuống ngựa, lập tức đưa tay ôm Dung Uyển xuống dưới.
Hóa ra là y cứu Dung Uyển.
Chỉ là, tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân này, y không phải nhân vật chính còn có thể là ai?
Người bên cạnh cũng ào ào tiến lên nhìn tình hình của công chúa, chỉ có nàng kinh ngạc đứng tại chỗ, hai chân nặng như bị đúc bằng chì, không có biện pháp di chuyển bước chân, chỉ có thể từ xa nhìn bóng dáng dựa sát vào nhau.
- - ngươi chưa thử qua, sao biết ta không thích?
- - ngươi có thể thích đến mức nào?
Thật không tốt, trong lòng quanh quẩn câu đối thoại ngày đó.
Lúc đó y không trả lời, mà hiện tại nàng đã biết. Là khi nàng và Dung Uyển đồng thời gặp nạn, lựa chọn của y chính là đáp án tốt nhất.
Mà nếu Dung Thanh không nhận sai người, hiện tại có phải nàng đã sớm mất mạng không?
Gió vào thu đặc biệt lạnh, nàng bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh như băng.
Đang muốn xoay người bước đi, một tầm mắt lại gắt gao khóa nàng lại.
Ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh quen thuộc từ đám người lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt y, giống như cất giấu rất nhiều cảm xúc, nàng xem không hiểu, cũng có sức phân biệt.
Ánh mắt của y lại làm nàng khó có thể kìm nén cơn đau trong tim.
Y nhìn nàng như vậy làm cái gì? Nàng muốn cười lạnh, hốc mắt lại phiếm nóng, thời khắc kiên quyết xoay người đó tim như bị đao cắt, cũng bởi vì gương mặt tái xanh.
Nàng thấy thế nào? Nàng tự hỏi, suy nghĩ như tê dại, hoảng loạn mà hoảng sợ.
- - -
"Cảm ơn." Dung Uyển có chút không được tự nhiên nhìn nam tử mang vẻ mặt hờ hững trước mặt, không biết vì sao, nàng đối mặt với y luôn cảm thấy gò bó, có thể là tính tình lạnh lùng của y thật sự không hợp với nàng.
"Đây là chuyện mà thần phải làm." Tạ Khâm hờ hững mở miệng, ánh mắt từ trên bóng dáng cô đơn phía xa thu hồi lại.
"Này... Ta đi trước." Dung Uyển thử nói.
"Công chúa, xin cứ tự nhiên." Lời nói của y khách khí hữu lễ, lại luôn có loại hơi thở xa cách.
Dung Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay lưng lại hoạt bát lè lưỡi, lập tức vội vàng rời đi.
Tuyên Dương thối tha, quỷ chán ghét!
Tìm một góc yên lặng, nàng nhíu mày nhìn đám người, ý đồ tìm kiếm bóng dáng tao nhã.
"Uyển Nhi." Giọng nói ôn nhu mà trầm thấp vang lên ở bên tai.
Nàng quay đầu, người ngày nhớ đêm mong đã đứng ở đối diện, áo bào tơ tằm màu thiên thanh khẽ bay theo gió, nụ cười của y như sương sớm lờ mờ mới lên, yên tĩnh mê người.
"Huynh đã nói hôm nay sẽ đến xem ta tham gia săn bắn." Nàng oán giận nói, cái miệng nhỏ nhắn không vui vểnh lên, "Kết quả ta luôn tìm không thấy người của huynh."
"Có chút việc đã tới chậm." Tuyên Dương nhìn nàng, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa như nước, "Xin lỗi."
"Huynh không thấy cảnh tượng vừa rồi nhỉ." Nàng có chút xấu hổ đỏ mặt, "Ta suýt chút ngã ngựa, quá mất mặt."
"Không thấy." Lông mày của y khẽ chau lại, "Sao không cẩn thận như vậy."
Quan tâm trong lời nói của y làm nàng tươi cười rạng rỡ, "Nếu huynh ở đây, chắc chắn sẽ cứu ta phải hay không?"
Y mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại lướt qua đầu vai nàng dừng ở phía xa.
Thực ra vừa rồi cùng với Hiền vương đi đến bãi săn, y thấy một màn mạo hiểm này, y dùng toàn bộ sức lực mới ngăn trở bản thân thúc ngựa đuổi theo, người mà y muốn cứu, chẳng phải Dung Uyển nàng, mặc dù gọi nàng là "Uyển Nhi", nhưng mà, Uyển này không phải Vãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.