Chương 6: Chuyển Mình.
Alissa
18/10/2021
Sau giờ ăn trưa, các bé theo sắp xếp của giáo viên thu dọn lại chỗ thức ăn và dụng cụ lại cho vào túi của bản thân rồi đi rửa tay. Sau đó các em sẽ được chia theo từng lớp, dưới sự quản lý của giáo viên chủ nhiệm các em sẽ tới một căn phòng ngủ trưa tại dãy nhà B đối diện nhà văn. Các bé được ngủ 45 phút, bé nào không ngủ có thể ngồi nghịch đồ chơi nhưng không được làm phiền tới bạn khác. Vi Vi không thích ngủ trưa thường hay xin cô giáo tới căn teen của trường mua quà bánh ăn vặt, lắm lúc mua kem, hoặc đá bào siro, bánh tráng trộn, bò viên chiên để ăn. Những thứ này ở trung tâm học thêm bán rất rẻ và đã được kiểm định vệ sinh an toàn thực phẩm, các bé cũng chỉ được mua số lượng ít, vì bên trên menu bán theo combo. Ví dụ hai cây bò viên sẽ kèm với một ly kem nhỏ là hết một combo, mỗi bé chỉ được mua một phần. Trước khi mua phải quét mã, đó là bản tên treo trên áo của các bé, gồm có tên và số thứ tự trong lớp của bé theo lớp học nên chẳng bé nào mua được hai phần đâu, nếu muốn ăn hai phần thì đi lấy bản tên của bạn học khác.
Vi Vi vừa tới nơi thì đã thấy Hoài An ngồi một gốc bàn ở đó, trên bàn không có đồ ăn, có lẽ chưa mua. Vi Vi nghĩ cậu ta chắc không được dì Lan cho tiền, thế là bé đi lại chỗ cậu ta trước.
"Cậu không mua à?" Bé rất tinh tế, dù nghĩ một đường lại nhỏ nhẹ hỏi một nẻo.
Hoài An tất nhiên không nói là mình trốn theo cô nhóc này, vì cậu không thích ở trong phòng đầy con nít đang ngủ kia, ngồi ở đây thoải mái hơn nhiều. Buổi trưa căn teen rất vắng, các học sinh học ở trung tâm này là từ lớp 1 tới lớp 6, sau giờ ăn trưa các anh chị lớp 5 và 6 sẽ bị bắt đi học vẽ và hát tùy các em đăng ký chỉ còn lớp 1 tới lớp 4 bị ép đi ngủ trưa.
"Tui quên đem theo tiền." Hoài An nhìn thẳng vào mắt bé.
Vi Vi đảo mắt nghĩ gì đó nói, "Tui cho cậu mượn tiền. Nhưng cậu phải cho lại tui một phần đồ ăn. Oki không?"
"Được." Hoài An không nhiều lời, đưa tay tháo bản tên ra và giao cho cô bé. Vi Vi cầm lấy bản tên nhỏ vừa tiện tay tháo xuống cái của mình. Bản tên được đính lên là nhờ có nam châm, trên quần áo được thêu một đường vải hình chữ nhật dài ba centimet, chỉ cần để một mảnh nam châm bên dưới và cái bản tên bên trên là chúng có thể được đính lên dễ dàng, cũng rất dễ gỡ xuống.
Cô nhóc không biết cậu bé thích ăn gì nên hỏi, "Cậu muốn ăn gì?"
Mỗi bàn đều có một cái menu, trên menu có nhiều món ăn được sắp xếp theo combo có giá, tên và ảnh minh họa, bé nào chưa đọc được chữ thì sẽ nhìn hình rồi đi tới trước quầy, ở đó cũng có một tấm menu đặt hướng ra, chỉ cần chỉ vào đấy đưa bản tên cho nhân viên bán sau khi nhân viên kiểm tra bản tên giao lại rồi sẽ bắt đầu làm món ăn. Hoài An liếc nhìn không nói chỉ vào một phần combo có snack và nước mía. Vi Vi nhìn theo rồi quay người đi tới trước quầy bán.
"Cho cháu combo số 4 và 11." Số bốn là của Hoài An số 11 là của Vi Vi, gồm có một ly kem và vài quả dây tây ướp lạnh ăn với sữa đặc. Vi Vi rất thích ăn ngọt.
Ở đây có bán kẹo lẻ, các bé có thể mua thêm. Thế là Vi Vi mua thêm một phần kẹo lẻ. Trả tiền xong xuôi.
Sau đó bé quay lại bàn, đưa một phần combo 4 cho Hoài An. "Của cậu này."
Hoài An nhận lấy, "Cậu muốn lấy phần nào?"
"Tui không cần, xem như cậu nợ tui, lần sau cậu mời tui nhé." Vi Vi mỉm cười, ngồi xuống ghế đối diện cậu.
Tiếng ve trên một cây cổ thụ cao to xum xuê bè lá nào đó đang kêu râm rang, mùa hè oi bức hơn mọi người tưởng, cái nắng vàng gay gắt như đốt cháy nền sân xi măng xám trắng phản xạ vào mắt khiến người ta chói mắt. Trung tâm như là một thế giới yên tĩnh, một vài nhóm học sinh lớp lớn lấy cớ đi vệ sinh trốn đi mua đồ ăn vặt, những đứa nhóc nhỏ hơn đang ngủ trưa dưới làn gió lạnh mát từ máy điều hòa, đâu đó có hai chiếc bóng kéo dài trên sân đang di chuyển chầm chậm nép theo những bóng cây phượng vĩ, cây bàng về lại dãy lầu B.
Sau những ngày hè năm 2018, đốt cháy những khoảng không mờ ảo, thêu đốt từng bức tranh phượng vĩ đỏ thẳm trong lòng mỗi cô cậu bé học trò. Vi Vi và Hoài An đã có những bước chuyển mình, hai người thân nhau hơn, đôi lúc như chó với mèo trêu chọc đối phương, cùng trượt đuổi nhau trên con đường lát gạch trong khu chung cư, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm và trò chuyện, Hoài An lắm lúc sẽ dùng tên của mình mua đồ ăn vặt mà Vi Vi thích
Vi Vi vừa tới nơi thì đã thấy Hoài An ngồi một gốc bàn ở đó, trên bàn không có đồ ăn, có lẽ chưa mua. Vi Vi nghĩ cậu ta chắc không được dì Lan cho tiền, thế là bé đi lại chỗ cậu ta trước.
"Cậu không mua à?" Bé rất tinh tế, dù nghĩ một đường lại nhỏ nhẹ hỏi một nẻo.
Hoài An tất nhiên không nói là mình trốn theo cô nhóc này, vì cậu không thích ở trong phòng đầy con nít đang ngủ kia, ngồi ở đây thoải mái hơn nhiều. Buổi trưa căn teen rất vắng, các học sinh học ở trung tâm này là từ lớp 1 tới lớp 6, sau giờ ăn trưa các anh chị lớp 5 và 6 sẽ bị bắt đi học vẽ và hát tùy các em đăng ký chỉ còn lớp 1 tới lớp 4 bị ép đi ngủ trưa.
"Tui quên đem theo tiền." Hoài An nhìn thẳng vào mắt bé.
Vi Vi đảo mắt nghĩ gì đó nói, "Tui cho cậu mượn tiền. Nhưng cậu phải cho lại tui một phần đồ ăn. Oki không?"
"Được." Hoài An không nhiều lời, đưa tay tháo bản tên ra và giao cho cô bé. Vi Vi cầm lấy bản tên nhỏ vừa tiện tay tháo xuống cái của mình. Bản tên được đính lên là nhờ có nam châm, trên quần áo được thêu một đường vải hình chữ nhật dài ba centimet, chỉ cần để một mảnh nam châm bên dưới và cái bản tên bên trên là chúng có thể được đính lên dễ dàng, cũng rất dễ gỡ xuống.
Cô nhóc không biết cậu bé thích ăn gì nên hỏi, "Cậu muốn ăn gì?"
Mỗi bàn đều có một cái menu, trên menu có nhiều món ăn được sắp xếp theo combo có giá, tên và ảnh minh họa, bé nào chưa đọc được chữ thì sẽ nhìn hình rồi đi tới trước quầy, ở đó cũng có một tấm menu đặt hướng ra, chỉ cần chỉ vào đấy đưa bản tên cho nhân viên bán sau khi nhân viên kiểm tra bản tên giao lại rồi sẽ bắt đầu làm món ăn. Hoài An liếc nhìn không nói chỉ vào một phần combo có snack và nước mía. Vi Vi nhìn theo rồi quay người đi tới trước quầy bán.
"Cho cháu combo số 4 và 11." Số bốn là của Hoài An số 11 là của Vi Vi, gồm có một ly kem và vài quả dây tây ướp lạnh ăn với sữa đặc. Vi Vi rất thích ăn ngọt.
Ở đây có bán kẹo lẻ, các bé có thể mua thêm. Thế là Vi Vi mua thêm một phần kẹo lẻ. Trả tiền xong xuôi.
Sau đó bé quay lại bàn, đưa một phần combo 4 cho Hoài An. "Của cậu này."
Hoài An nhận lấy, "Cậu muốn lấy phần nào?"
"Tui không cần, xem như cậu nợ tui, lần sau cậu mời tui nhé." Vi Vi mỉm cười, ngồi xuống ghế đối diện cậu.
Tiếng ve trên một cây cổ thụ cao to xum xuê bè lá nào đó đang kêu râm rang, mùa hè oi bức hơn mọi người tưởng, cái nắng vàng gay gắt như đốt cháy nền sân xi măng xám trắng phản xạ vào mắt khiến người ta chói mắt. Trung tâm như là một thế giới yên tĩnh, một vài nhóm học sinh lớp lớn lấy cớ đi vệ sinh trốn đi mua đồ ăn vặt, những đứa nhóc nhỏ hơn đang ngủ trưa dưới làn gió lạnh mát từ máy điều hòa, đâu đó có hai chiếc bóng kéo dài trên sân đang di chuyển chầm chậm nép theo những bóng cây phượng vĩ, cây bàng về lại dãy lầu B.
Sau những ngày hè năm 2018, đốt cháy những khoảng không mờ ảo, thêu đốt từng bức tranh phượng vĩ đỏ thẳm trong lòng mỗi cô cậu bé học trò. Vi Vi và Hoài An đã có những bước chuyển mình, hai người thân nhau hơn, đôi lúc như chó với mèo trêu chọc đối phương, cùng trượt đuổi nhau trên con đường lát gạch trong khu chung cư, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm và trò chuyện, Hoài An lắm lúc sẽ dùng tên của mình mua đồ ăn vặt mà Vi Vi thích
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.