Chương 35: Sắp đặt (4)
Tg Mậu Quyên
28/11/2020
“Anh có vợ rồi? Thật sự?”
“Ai nói với cô?”
“Cô gái đưa rổ thổ sản đến cho tôi. Cô ấy nói cô ấy là vợ anh, nói tôi không biết xấu hổ, nói tôi cướp người đàn ông của người khác.”
Đàm Phương thoáng trầm ngâm: “Cô có nhìn thấy kiểu tóc của em ấy không? Là tóc búi hay tóc tết?”
Nam Nhất nghĩ thế nào cũng không nhớ ra, bực dọc nói: “Sao mà tôi biết được, tôi vốn đâu có để ý.”
“Không phải em ấy tết tóc đuôi sam sao? Em ấy vẫn còn là con gái, là người chuyên mật báo tin tức trong núi, sao có thể là vợ tôi… Tôi nói cô lại không vui, cô thế này không phải là không có mắt thì là gì?”
Hắn còn chưa nói hết, Nam Nhất đã nhào vào lòng hắn, áp mặt lên lồng ngực hắn, tay ôm thật chặt. Cô cảm thấy mình lạnh quá, cảm thấy người này thật ấm áp. Cô muốn ôm chết hắn, hai tay càng siết càng chặt, chặt đến nỗi chính mình cũng không thở được. Nam Nhất rầu rầu lúng búng nói: “Em biết cô ấy bịp em mà. Em…em nói cho anh hay, người…người Nhật đi cùng em ở rạp hát hôm đó không có quan hệ gì với em hết, anh ấy là bạn của bạn em.”
Đàm Phương nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Tôi biết mà, tôi đã biết từ sớm rồi…”
Cánh tay Nam Nhất ôm hắn càng chặt hơn, ho khan vài tiếng.
Đàm Phương cười rộ, nói trên đầu cô: “Em xem, chúng ta đều thích nói dối, đều thích diễn kịch. Nhưng có một câu này là nói thật, em ấy đã giúp tôi mang cho em chưa?”
Nam Nhất nghĩ ngợi hồi lâu, chậm rãi từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, chần chừ hỏi: “Câu nào?”
“Sau này em đừng quay lại gặp tôi nữa. Muốn gì thì để lại giấy nhắn ở quán ăn này, không đến hai ngày tôi sẽ nhờ người đưa qua cho em. Chỉ là sau này em đừng nghĩ đến tôi nữa, coi như chưa từng quen biết tôi. Tự sống cuộc sống của mình cho tốt, thấy thế nào tự tại thì sống thế đó, đừng tiếp tục làm những chuyện ngốc nghếch như nửa đêm chờ trong tuyết lớn thế này…”
Chính Nam Nhất cũng không biết nước mắt mình đã bật tuôn ra thế nào, cảm giác thỏa mãn mới rồi hệt như hơi nước bốc lên từ nồi nước sôi, bay biến mất sạch không còn tăm tích. Cô nhè nhẹ lắc vai hắn: “Vì sao? Đang yên đang lành kia mà, vì sao?”
Tay Đàm Phương ôm lấy vành tai tròn trịa đáng yêu và bờ vai của cô, cau mày nhìn cô như không rõ gì đó: “Cô gái, em ngốc thật hay sao thế? Em thật sự không biết hay là sốt ruột quá nên quên mất tôi làm gì rồi? Tôi giết người cướp của, mưu tài hại mạng, tôi là thổ phỉ đấy!”
“Dạy em đi, cho em nhập bọn với.” Nam Nhất nói thật nhanh.
“Tôi ra vào rừng sâu núi thẳm.”
“Em cũng đi! Em không sợ lạnh, không sợ khổ, em đã sớm căm ghét nơi này rồi.”
“Cha mẹ em thì phải làm sao?”
“Em còn chị mà. Với lại ai bảo họ không sinh con trai!”
“Em đúng là cái đồ không lương tâm!”
“Lương tâm của em bị anh trộm mất rồi!”
Nam Nhất ngửa đầu, hết câu này đến câu khác vùn vụt quyết liệt tranh luận với Đàm Phương. Nhưng hốt nhiên, không biết là ở câu nào, hai người họ cùng ngậm miệng, giằng co. Họ nhận ra cuộc tranh luận này thật hoang đường và thiếu sức thuyết phục. Họ nhìn nhau, khó mà tin nổi: Từ bao giờ ta lại quen người trước mắt này? Từ bao giờ ta lại biến thành thế này?
Tay Nam Nhất trượt xuống, cúi thấp đầu im lặng hồi lâu, vừa mệt vừa nhếch nhách lại không biết phải làm thế nào. Đàm Phương nhặt khăn quàng cổ cô để trên cái ghế bên cạnh lên, đeo vào cổ cho cô, quấn từng vòng từng vòng: “Giờ là lúc nào rồi? Em có biết không?”
“Không biết.”
“Quá nửa đêm rồi.”
“…”
“Tôi đưa em về nhà nhé?”
“Ừ.”
“Mũ em đâu?”
“Không biết.”
Hắn bèn lấy mũ của mình xuống, đội lên đầu cô. Nam Nhất bị viền mũ lông chồn che mất mắt, cô kéo vành mũ ra sau, ngửi thấy mùi tóc hắn tươi mát, lại muốn rơi nước mắt. Nam Nhất dụi mạnh mắt, sụt sùi nói: “Em nói với anh chuyện này, anh tin hay không cũng được.”
“Ừ.”
“Gặp nhau tổng cộng cũng không được mấy lần, nhưng trong lòng em đã có anh rồi.”
Gã thổ phỉ cầm lấy tay cô, nắm trong lòng bàn tay mình, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì để nói cả, chỉ nắm tay cô thật chặt, giữa đêm tối rét lạnh, từng bước từng bước dắt cô về nhà.
Nam Nhất về đến nhà, vừa vào cửa đã bị mẹ mắng xối xả, trên vai sau lưng trúng liền mấy đòn, nhưng vẫn ngoan cố không rên một tiếng. Ông Lưu xưa nay vẫn văn minh nhã nhặn thấy con gái quá nửa đêm mới về nhà cũng phải nổi giận, vợ xuống tay đánh ông cũng không cản, chỉ đuổi theo sau chất vấn: “Con đã ở cùng ai?! Mũ này là của ai? Con làm sao thế hả? Nam Nhất, cha mẹ đang hỏi con cơ mà!”
Nam Nhất về phòng mình, đóng cửa đánh rầm một tiếng, mặc nguyên quần áo vùi mình trong chăn, đậy mũ lên mặt, định từ nay về sau không tỉnh lại nữa.
Ông bà Lưu đứng ngoài cửa phòng nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau, phát hiện ra trước nay đã quên mất một chuyện: Đứa nhỏ này lớn rồi, nói thế nào thì cũng đã đến lúc phải tìm một người tốt.
Hằng năm, từ hai mươi tháng Chạp đến mười lăm tháng Giêng là lúc nhà nhà chuẩn bị đón Tết, cũng là thời điểm Lý Bá Phương và Đại Triệu quản lý sự vụ trong ngoài vương phủ bận rộn nhất. Tá điền, môn khách, bạn bè thân thiết từ khắp nơi lục tục gửi quà tới, quà các đem tặng dưới danh nghĩa Ái Tân Giác La Hiển Sướng cũng cần sắp xếp theo cấp bậc cao thấp, quan hệ thân sơ, phái người gửi đi. Hóa đơn tiêu phí suốt một năm của vương phủ cũng nhất nhất gửi tới, cái nào tới càng chậm thì con số càng lớn, có đơn khoản kinh phí thực sự rất cao, Lý Bá Phương ký tên không ổn, phải đích thân vương gia ký mới được. Đó là một chiếc xe Đức do Thải Châu đặt hàng, xe đặt vào đầu năm, chế tạo mất chín tháng, tháng Mười gửi hàng, cập bến ở Thượng Hải rồi vận chuyển thẳng đến phủ em trai cô ở Sơn Tây.
Người phòng kế toán lén bảo nhau, chiếc xe đó có khi còn tốt hơn cả hai cái xe của vương gia nhà mình. Phu nhân thật đúng là biết cách phung phí! Một nhân viên kế toán khác nói, thế này đã là gì? Hai viên ngọc lục bảo năm ngoái phu nhân muốn còn đắt giá hơn cái xe này ấy chứ, còn cả mấy tòa lầu vương gia đặc biệt cải tạo cho phu nhân nữa…
Hóa đơn được đưa tới chỗ Hiển Sướng, chàng đang đánh bóng bàn với Minh Nguyệt, xem cũng chẳng buồn xem, chỉ hỏi là đồ gì mua cho ai rồi không nói hai lời hạ bút ký liền.
Đám kẻ dưới lại bàn tán, chủ tử đối đãi với phụ nữ hào phóng rộng rãi thật, chưa nói đến phu nhân chính thức, suốt cả năm qua không phải cũng tặng cho mấy cô tình nhân kia không ít son phấn, trang sức, quần áo sao?
Có người tò mò: Vậy Minh Nguyệt cô nương mà chủ tử tâm tâm niệm niệm yêu chiều hết mực đã tiêu tốn bao nhiêu tiền nhỉ? Họ muốn tra cũng rất dễ dàng, lập tức mở sổ sách ra xem: Cô nương lĩnh phần tiền được phân cho mỗi tuần, sau khi vào thu đã mua vài cái áo khoác ngoài, vài đôi giày, đồ trang sức, đồng hồ đeo tay, đồ trang trí trong nhà không có mua mới, xe đạp nàng đi vẫn là cái xe dùng từ trước khi đi Nhật Bản, đôi lúc ra ngoài, nếu tiện vương gia sẽ đưa nàng một đoạn đường.
À, sáng nay cô nương có đến nhà kho lấy một thùng hoa quả chuyển từ phía Nam tới, đó là khoản chi tiêu gần đây nhất của nàng.
Minh Nguyệt mang hoa quả đến thăm Nam Nhất ốm. Bà Lưu mở cửa ra thấy cô, lòng thầm kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn niềm nở: “Chao, là cháu à, đi Nhật về rồi? Nào, mau vào đi.”
Nữ giúp việc mới tới lấy từng món hoa quả Minh Nguyệt mang đến ra, đem rửa rồi cắt thành miếng, bày ra đĩa, hỏi bà chủ: “Bà chủ, người tới là ai vậy? Sao mùa này lại có thể có dưa hấu và dâu? Cả quả này nữa, đến tôi cũng không biết là quả gì.”
Bà Lưu đã sớm hết giận: “Cô xem xem, Lưu Nam Nhất suốt ngày chơi chung với loại thần tiên gì thế không biết? Tôi còn có một cô cả vất va vất vưởng trên Thượng Hải nữa kìa, tôi mà không bị chị em nó làm cho tức ốm thì thật có lỗi với chúng nó.” Nói làm nữ giúp việc phải che miệng bật cười.
Bà Lưu tự mình mang đĩa hoa quả lên phòng Nam Nhất, cười tủm tỉm nói: “Nam Nhất, con bé dở hơi này, còn chưa chịu dậy đi à, nhìn xem Minh Nguyệt mang đồ ăn ngon gì đến cho con này.”
Nam Nhất tựa vào đầu giường, không chút biểu cảm.
Bà Lưu ngại ngùng nhìn Minh Nguyệt ngồi ở mép giường: “Cô ra ngoài trước, hai đứa trò chuyện đi.” Minh Nguyệt đứng dậy gật đầu, đợi bà Lưu ra ngoài rồi, cô quay người lại nhìn Nam Nhất: “Cậu…còn khỏe không?”
Nam Nhất đáp: “Mình như chết rồi ấy, chôn mình trên núi đi.”
“Nam Nhất, cậu chỉ bị cảm thôi.”
“Cảm cũng chết người được mà.”
“Không phải cậu uống thuốc rồi à?”
“Chết trong lòng! Chết trong lòng!”
Minh Nguyệt chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, dùng nĩa xiên một miếng dưa hấu đưa cho Nam Nhất: “Nào, ăn đi cho hạ sốt.”
Nam Nhất nhìn nàng, rầu rĩ hồi lâu: “Tại…tại cậu cả.”
“Tại mình cái gì?”
Nam Nhất cứ nghĩ mãi: Nếu như ngay từ đầu, cô chọn một lựa chọn khác, cô sẽ không nhũn tay nhũn chân đổ bệnh ra thế này đâu phải không? Nếu cô không đặt tay lên tay Shuji, cô sẽ không phải sốt ruột đi giải thích với Đàm Phương. Nếu cô không chờ hắn, trông ngóng hắn giữa đêm đông giá rét, có lẽ cô đã chẳng phát sốt bị cảm rồi; chút nhớ nhung mây gió cô dành cho Đàm Phương sẽ không trở nên mãnh liệt, biến thành liều lĩnh thề non hẹn biển như thế; cô sẽ không phải nghe câu nói tuyệt tình kia, về sau có khi vẫn có thể gặp lại được hắn. Ừ, đúng vậy, tại Uông Minh Nguyệt hết.
Cô không nói gì, ánh mắt hậm hực đã hắt hết tất cả oán giận lên mặt Minh Nguyệt. Minh Nguyệt không hiểu ra sao nhưng đã sớm dưỡng thành thói quen, gật đầu, ngoan ngoãn, cam tâm tình nguyện nói: “Ừ đúng, tại mình hết. Đều tại mình không tốt.”
Nàng vừa nói vậy, Nam Nhất lập tức nản lòng, nhận lấy dưa hấu trong tay Minh Nguyệt, bỏ vào miệng: “Mắc mớ gì đến cậu? Cậu không phải chỗ nào?! Là mình ngu ngốc, nếu sớm đó mình không đào hắn ra khỏi tuyết thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi. Cho hắn cóng chết…” Cô nói đến chữ “chết”, nhận ra mình phạm vào kiêng kỵ, lập tức ngậm miệng lại, mắt liếc sang Uông Minh Nguyệt: Nàng vẫn luôn như vậy, lúc nào không nên nghe thì sẽ không nghe.
Nam Nhất ăn miếng dưa hấu, cảm thấy đầu và bụng thoải mái hơn đôi chút, bèn hỏi Minh Nguyệt: “Cậu thì sao? Gần đây có khỏe không? Chân khỏi chưa?”
“Khỏi rồi, chỉ bị trẹo thôi, dán cao thuốc vài ngày là hết.”
“Hôm đó ở rạp hát, người ấy,” Nam Nhất liếm môi, ý cô là Hiển Sướng, “Hung dữ quay trở vào hỏi mình, anh người Nhật là ai, mình nói đó là bạn mình.”
“Mình biết rồi, cảm ơn cậu đã giải vây cho mình.”
“Nói thật.” Nam Nhất gãi đầu, “Mình cảm thấy hắn căn bản là không tin.”
Minh Nguyệt cúi đầu: “Không biết nữa.” Nàng mím mím môi, “Hôm đó đi vội vã nên chưa nói cho cậu biết, Azuma tiên sinh là anh trai của bạn học đại học của mình.”
“Hai người biết nhau từ trước rồi?”
“Từng gặp ở Nhật Bản.”
“Đơn giản có vậy thôi, sao cậu lại không dám nói cho người kia?”
Câu hỏi của Nam Nhất khiến Minh Nguyệt ngây ngẩn.
“Ai nói với cô?”
“Cô gái đưa rổ thổ sản đến cho tôi. Cô ấy nói cô ấy là vợ anh, nói tôi không biết xấu hổ, nói tôi cướp người đàn ông của người khác.”
Đàm Phương thoáng trầm ngâm: “Cô có nhìn thấy kiểu tóc của em ấy không? Là tóc búi hay tóc tết?”
Nam Nhất nghĩ thế nào cũng không nhớ ra, bực dọc nói: “Sao mà tôi biết được, tôi vốn đâu có để ý.”
“Không phải em ấy tết tóc đuôi sam sao? Em ấy vẫn còn là con gái, là người chuyên mật báo tin tức trong núi, sao có thể là vợ tôi… Tôi nói cô lại không vui, cô thế này không phải là không có mắt thì là gì?”
Hắn còn chưa nói hết, Nam Nhất đã nhào vào lòng hắn, áp mặt lên lồng ngực hắn, tay ôm thật chặt. Cô cảm thấy mình lạnh quá, cảm thấy người này thật ấm áp. Cô muốn ôm chết hắn, hai tay càng siết càng chặt, chặt đến nỗi chính mình cũng không thở được. Nam Nhất rầu rầu lúng búng nói: “Em biết cô ấy bịp em mà. Em…em nói cho anh hay, người…người Nhật đi cùng em ở rạp hát hôm đó không có quan hệ gì với em hết, anh ấy là bạn của bạn em.”
Đàm Phương nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Tôi biết mà, tôi đã biết từ sớm rồi…”
Cánh tay Nam Nhất ôm hắn càng chặt hơn, ho khan vài tiếng.
Đàm Phương cười rộ, nói trên đầu cô: “Em xem, chúng ta đều thích nói dối, đều thích diễn kịch. Nhưng có một câu này là nói thật, em ấy đã giúp tôi mang cho em chưa?”
Nam Nhất nghĩ ngợi hồi lâu, chậm rãi từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, chần chừ hỏi: “Câu nào?”
“Sau này em đừng quay lại gặp tôi nữa. Muốn gì thì để lại giấy nhắn ở quán ăn này, không đến hai ngày tôi sẽ nhờ người đưa qua cho em. Chỉ là sau này em đừng nghĩ đến tôi nữa, coi như chưa từng quen biết tôi. Tự sống cuộc sống của mình cho tốt, thấy thế nào tự tại thì sống thế đó, đừng tiếp tục làm những chuyện ngốc nghếch như nửa đêm chờ trong tuyết lớn thế này…”
Chính Nam Nhất cũng không biết nước mắt mình đã bật tuôn ra thế nào, cảm giác thỏa mãn mới rồi hệt như hơi nước bốc lên từ nồi nước sôi, bay biến mất sạch không còn tăm tích. Cô nhè nhẹ lắc vai hắn: “Vì sao? Đang yên đang lành kia mà, vì sao?”
Tay Đàm Phương ôm lấy vành tai tròn trịa đáng yêu và bờ vai của cô, cau mày nhìn cô như không rõ gì đó: “Cô gái, em ngốc thật hay sao thế? Em thật sự không biết hay là sốt ruột quá nên quên mất tôi làm gì rồi? Tôi giết người cướp của, mưu tài hại mạng, tôi là thổ phỉ đấy!”
“Dạy em đi, cho em nhập bọn với.” Nam Nhất nói thật nhanh.
“Tôi ra vào rừng sâu núi thẳm.”
“Em cũng đi! Em không sợ lạnh, không sợ khổ, em đã sớm căm ghét nơi này rồi.”
“Cha mẹ em thì phải làm sao?”
“Em còn chị mà. Với lại ai bảo họ không sinh con trai!”
“Em đúng là cái đồ không lương tâm!”
“Lương tâm của em bị anh trộm mất rồi!”
Nam Nhất ngửa đầu, hết câu này đến câu khác vùn vụt quyết liệt tranh luận với Đàm Phương. Nhưng hốt nhiên, không biết là ở câu nào, hai người họ cùng ngậm miệng, giằng co. Họ nhận ra cuộc tranh luận này thật hoang đường và thiếu sức thuyết phục. Họ nhìn nhau, khó mà tin nổi: Từ bao giờ ta lại quen người trước mắt này? Từ bao giờ ta lại biến thành thế này?
Tay Nam Nhất trượt xuống, cúi thấp đầu im lặng hồi lâu, vừa mệt vừa nhếch nhách lại không biết phải làm thế nào. Đàm Phương nhặt khăn quàng cổ cô để trên cái ghế bên cạnh lên, đeo vào cổ cho cô, quấn từng vòng từng vòng: “Giờ là lúc nào rồi? Em có biết không?”
“Không biết.”
“Quá nửa đêm rồi.”
“…”
“Tôi đưa em về nhà nhé?”
“Ừ.”
“Mũ em đâu?”
“Không biết.”
Hắn bèn lấy mũ của mình xuống, đội lên đầu cô. Nam Nhất bị viền mũ lông chồn che mất mắt, cô kéo vành mũ ra sau, ngửi thấy mùi tóc hắn tươi mát, lại muốn rơi nước mắt. Nam Nhất dụi mạnh mắt, sụt sùi nói: “Em nói với anh chuyện này, anh tin hay không cũng được.”
“Ừ.”
“Gặp nhau tổng cộng cũng không được mấy lần, nhưng trong lòng em đã có anh rồi.”
Gã thổ phỉ cầm lấy tay cô, nắm trong lòng bàn tay mình, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì để nói cả, chỉ nắm tay cô thật chặt, giữa đêm tối rét lạnh, từng bước từng bước dắt cô về nhà.
Nam Nhất về đến nhà, vừa vào cửa đã bị mẹ mắng xối xả, trên vai sau lưng trúng liền mấy đòn, nhưng vẫn ngoan cố không rên một tiếng. Ông Lưu xưa nay vẫn văn minh nhã nhặn thấy con gái quá nửa đêm mới về nhà cũng phải nổi giận, vợ xuống tay đánh ông cũng không cản, chỉ đuổi theo sau chất vấn: “Con đã ở cùng ai?! Mũ này là của ai? Con làm sao thế hả? Nam Nhất, cha mẹ đang hỏi con cơ mà!”
Nam Nhất về phòng mình, đóng cửa đánh rầm một tiếng, mặc nguyên quần áo vùi mình trong chăn, đậy mũ lên mặt, định từ nay về sau không tỉnh lại nữa.
Ông bà Lưu đứng ngoài cửa phòng nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau, phát hiện ra trước nay đã quên mất một chuyện: Đứa nhỏ này lớn rồi, nói thế nào thì cũng đã đến lúc phải tìm một người tốt.
Hằng năm, từ hai mươi tháng Chạp đến mười lăm tháng Giêng là lúc nhà nhà chuẩn bị đón Tết, cũng là thời điểm Lý Bá Phương và Đại Triệu quản lý sự vụ trong ngoài vương phủ bận rộn nhất. Tá điền, môn khách, bạn bè thân thiết từ khắp nơi lục tục gửi quà tới, quà các đem tặng dưới danh nghĩa Ái Tân Giác La Hiển Sướng cũng cần sắp xếp theo cấp bậc cao thấp, quan hệ thân sơ, phái người gửi đi. Hóa đơn tiêu phí suốt một năm của vương phủ cũng nhất nhất gửi tới, cái nào tới càng chậm thì con số càng lớn, có đơn khoản kinh phí thực sự rất cao, Lý Bá Phương ký tên không ổn, phải đích thân vương gia ký mới được. Đó là một chiếc xe Đức do Thải Châu đặt hàng, xe đặt vào đầu năm, chế tạo mất chín tháng, tháng Mười gửi hàng, cập bến ở Thượng Hải rồi vận chuyển thẳng đến phủ em trai cô ở Sơn Tây.
Người phòng kế toán lén bảo nhau, chiếc xe đó có khi còn tốt hơn cả hai cái xe của vương gia nhà mình. Phu nhân thật đúng là biết cách phung phí! Một nhân viên kế toán khác nói, thế này đã là gì? Hai viên ngọc lục bảo năm ngoái phu nhân muốn còn đắt giá hơn cái xe này ấy chứ, còn cả mấy tòa lầu vương gia đặc biệt cải tạo cho phu nhân nữa…
Hóa đơn được đưa tới chỗ Hiển Sướng, chàng đang đánh bóng bàn với Minh Nguyệt, xem cũng chẳng buồn xem, chỉ hỏi là đồ gì mua cho ai rồi không nói hai lời hạ bút ký liền.
Đám kẻ dưới lại bàn tán, chủ tử đối đãi với phụ nữ hào phóng rộng rãi thật, chưa nói đến phu nhân chính thức, suốt cả năm qua không phải cũng tặng cho mấy cô tình nhân kia không ít son phấn, trang sức, quần áo sao?
Có người tò mò: Vậy Minh Nguyệt cô nương mà chủ tử tâm tâm niệm niệm yêu chiều hết mực đã tiêu tốn bao nhiêu tiền nhỉ? Họ muốn tra cũng rất dễ dàng, lập tức mở sổ sách ra xem: Cô nương lĩnh phần tiền được phân cho mỗi tuần, sau khi vào thu đã mua vài cái áo khoác ngoài, vài đôi giày, đồ trang sức, đồng hồ đeo tay, đồ trang trí trong nhà không có mua mới, xe đạp nàng đi vẫn là cái xe dùng từ trước khi đi Nhật Bản, đôi lúc ra ngoài, nếu tiện vương gia sẽ đưa nàng một đoạn đường.
À, sáng nay cô nương có đến nhà kho lấy một thùng hoa quả chuyển từ phía Nam tới, đó là khoản chi tiêu gần đây nhất của nàng.
Minh Nguyệt mang hoa quả đến thăm Nam Nhất ốm. Bà Lưu mở cửa ra thấy cô, lòng thầm kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn niềm nở: “Chao, là cháu à, đi Nhật về rồi? Nào, mau vào đi.”
Nữ giúp việc mới tới lấy từng món hoa quả Minh Nguyệt mang đến ra, đem rửa rồi cắt thành miếng, bày ra đĩa, hỏi bà chủ: “Bà chủ, người tới là ai vậy? Sao mùa này lại có thể có dưa hấu và dâu? Cả quả này nữa, đến tôi cũng không biết là quả gì.”
Bà Lưu đã sớm hết giận: “Cô xem xem, Lưu Nam Nhất suốt ngày chơi chung với loại thần tiên gì thế không biết? Tôi còn có một cô cả vất va vất vưởng trên Thượng Hải nữa kìa, tôi mà không bị chị em nó làm cho tức ốm thì thật có lỗi với chúng nó.” Nói làm nữ giúp việc phải che miệng bật cười.
Bà Lưu tự mình mang đĩa hoa quả lên phòng Nam Nhất, cười tủm tỉm nói: “Nam Nhất, con bé dở hơi này, còn chưa chịu dậy đi à, nhìn xem Minh Nguyệt mang đồ ăn ngon gì đến cho con này.”
Nam Nhất tựa vào đầu giường, không chút biểu cảm.
Bà Lưu ngại ngùng nhìn Minh Nguyệt ngồi ở mép giường: “Cô ra ngoài trước, hai đứa trò chuyện đi.” Minh Nguyệt đứng dậy gật đầu, đợi bà Lưu ra ngoài rồi, cô quay người lại nhìn Nam Nhất: “Cậu…còn khỏe không?”
Nam Nhất đáp: “Mình như chết rồi ấy, chôn mình trên núi đi.”
“Nam Nhất, cậu chỉ bị cảm thôi.”
“Cảm cũng chết người được mà.”
“Không phải cậu uống thuốc rồi à?”
“Chết trong lòng! Chết trong lòng!”
Minh Nguyệt chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, dùng nĩa xiên một miếng dưa hấu đưa cho Nam Nhất: “Nào, ăn đi cho hạ sốt.”
Nam Nhất nhìn nàng, rầu rĩ hồi lâu: “Tại…tại cậu cả.”
“Tại mình cái gì?”
Nam Nhất cứ nghĩ mãi: Nếu như ngay từ đầu, cô chọn một lựa chọn khác, cô sẽ không nhũn tay nhũn chân đổ bệnh ra thế này đâu phải không? Nếu cô không đặt tay lên tay Shuji, cô sẽ không phải sốt ruột đi giải thích với Đàm Phương. Nếu cô không chờ hắn, trông ngóng hắn giữa đêm đông giá rét, có lẽ cô đã chẳng phát sốt bị cảm rồi; chút nhớ nhung mây gió cô dành cho Đàm Phương sẽ không trở nên mãnh liệt, biến thành liều lĩnh thề non hẹn biển như thế; cô sẽ không phải nghe câu nói tuyệt tình kia, về sau có khi vẫn có thể gặp lại được hắn. Ừ, đúng vậy, tại Uông Minh Nguyệt hết.
Cô không nói gì, ánh mắt hậm hực đã hắt hết tất cả oán giận lên mặt Minh Nguyệt. Minh Nguyệt không hiểu ra sao nhưng đã sớm dưỡng thành thói quen, gật đầu, ngoan ngoãn, cam tâm tình nguyện nói: “Ừ đúng, tại mình hết. Đều tại mình không tốt.”
Nàng vừa nói vậy, Nam Nhất lập tức nản lòng, nhận lấy dưa hấu trong tay Minh Nguyệt, bỏ vào miệng: “Mắc mớ gì đến cậu? Cậu không phải chỗ nào?! Là mình ngu ngốc, nếu sớm đó mình không đào hắn ra khỏi tuyết thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi. Cho hắn cóng chết…” Cô nói đến chữ “chết”, nhận ra mình phạm vào kiêng kỵ, lập tức ngậm miệng lại, mắt liếc sang Uông Minh Nguyệt: Nàng vẫn luôn như vậy, lúc nào không nên nghe thì sẽ không nghe.
Nam Nhất ăn miếng dưa hấu, cảm thấy đầu và bụng thoải mái hơn đôi chút, bèn hỏi Minh Nguyệt: “Cậu thì sao? Gần đây có khỏe không? Chân khỏi chưa?”
“Khỏi rồi, chỉ bị trẹo thôi, dán cao thuốc vài ngày là hết.”
“Hôm đó ở rạp hát, người ấy,” Nam Nhất liếm môi, ý cô là Hiển Sướng, “Hung dữ quay trở vào hỏi mình, anh người Nhật là ai, mình nói đó là bạn mình.”
“Mình biết rồi, cảm ơn cậu đã giải vây cho mình.”
“Nói thật.” Nam Nhất gãi đầu, “Mình cảm thấy hắn căn bản là không tin.”
Minh Nguyệt cúi đầu: “Không biết nữa.” Nàng mím mím môi, “Hôm đó đi vội vã nên chưa nói cho cậu biết, Azuma tiên sinh là anh trai của bạn học đại học của mình.”
“Hai người biết nhau từ trước rồi?”
“Từng gặp ở Nhật Bản.”
“Đơn giản có vậy thôi, sao cậu lại không dám nói cho người kia?”
Câu hỏi của Nam Nhất khiến Minh Nguyệt ngây ngẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.