Vị Vương Gia Này Tránh Xa Ta Chút!
Chương 44: Cháo
Nguyệt Bách
16/09/2023
Chiều tối, Thẩm Nhạn nghĩ ngủ nguyên ngày hôm nay đến không đau vai cũng đau cơ mông.
Mở bừng mắt ra, y nghĩ bản thân không chịu nổi nữa rồi nằm hoài cả một ngày như người thực vật vậy!
Lê lết cơ thể ngồi dậy, thì vai trái lại đau nhói: "Ui,..."
Làm sao mà đau dữ vậy, cũng không phải bị xuyên qua vai chỉ là cắm vào một phát thôi mà nhỉ? Không phải y vẫn còn sống sao. Đều này chứng minh rằng mũi tên cắm không sâu nên y không chết mà không chết nhưng sao lại đau dữ như vậy? Thẩm Nhạn ngủ xong ngu ngang suy nghĩ…càng nghĩ càng thấy đúng.
"Tiểu Thúy –----." Hô ra phía ngoài lêu trại gọi Tiểu Thúy, cũng không biết nàng ta đi đâu rồi.
"A, nghe đây ạ." Tiểu Thúy bên ngoài đáp lời xô mành chạy vào.
"Sao công tử ngồi dậy rồi?! Mau mau nằng xuống ngủ tiếp đi ạ." Tiểu Thúy tiến đến chu mỏ la quát lên hỏi tội y cứ như y đã làm chuyện gì kinh khủng lắm vậy.
"Ngủ cả ngày rồi, có gì ăn không?." Thẩm Nhạn không chịu ngủ tiếp, không no bụng khó lòng nghỉ ngơi lắm nha.
"Có ạ, nhiều lắm. Cháo trắng, cháo trăng thêm hành, cháo trắng thêm bánh quẩy, cháo trắng với rau xanh, còn có cháo trắng trộn rau dại nấu với nấm ạ. Công tử muốn ăn gì?." Tiểu Thúy hăng say kể ra thực đơn, các nàng đã chuẩn bị rất lâu để nấu nồi cháo này chỉ chờ công tử tỉnh dậy ăn thôi.
Thẩm Nhạn: "........"
Nói thật đi, có phải ngươi cố ý chờ ta hỏi hay không hả?!
"Ta muốn ăn thịt." Trầm mặc kết luận ra một câu, y đang thiếu máu cần tịnh dưỡng phải cho ăn thịt cá mới mau khỏe chứ, ăn mấy món nàng ta kể chắc không lâu sau y thành bộ xương mất.
"Cháo thịt ạ?." Tiểu Thúy đáp lời.
Hít hà một hơi thật sâu Thẩm Nhạn nói với bản thân phải bình tĩnh đã, không được nóng giận nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết mất. Y rất nghiêm túc nói lại: " Là thịt, không phải cháo."
Nàng ta có thể bỏ từ cháo ra khỏi thực đơn hôm nay hay không?! Ta đang lạt miệng chỉ muốn ăn thịt! Là thịt đấy!
"Công tử, ngươi không nên ăn thịt sống đâu sẽ đau bụng ạ." Tiểu Thúy đảo đảo con mắt đen láy sau đó nói với Thẩm Nhạn.
Đây chắc chắn là cố ý! Nhìn xem, nói chuyện không dám nhìn thẳng vào mắt ta kia kìa, ngươi bị lộ rồi.
"Công tử, vết thương người mới băng bó nên ăn thức ăn dễ tiêu hóa đi ạ." Tiểu Mai từ phía sau mở mành cửa đi vào nói, rất bình tĩnh như biết Thẩm Nhạn sẽ nói lời này.
Thẩm Nhạn:"......." Gặp Tiểu Mai thì khó rồi đây…
"Được rồi, cháo thịt đi." Ít ra cũng là thịt bâm nhuyễn, có đỡ hơn không a.
Tiểu Thúy bụm miệng cười cười đáp lời: "Dạ."
Nàng đi ra ngoài lều lấy cháo vào cho y, như chuẩn bị từ trước sẵn rồi, mới vừa đi ra đã mang một tô cháo bước vào ngay.
Vậy là từ nãy đến giờ các ngươi đang chơi ta đúng không?!(ꐦ ´͈ ᗨ `͈ )
"Cháo nóng lắm ạ, để nô tì đút người ăn nhé." Quậy quậy bát cháo Tiểu Thúy vừa thổi vừa nói với Thẩm Nhạn, chăm sóc cực kì tận tình chu đáo.
"Nào, nói a đi. A –---." Tiểu Thúy múc một muỗng đầy cháo không biết là vô tình hay cố ý mà không dính một miếng thịt nào trong muỗng, đưa lên miệng thổi thổi sau đó nói với Thẩm Nhạn.
Thẩm Nhạn:"........"
Ta không phải trẻ con! Từ chối cách đút này!
"Để ta tự ăn thì hơn." Thẩm Nhạn né muống cháo đó đưa tay ra muốn đỡ đáy bát thì vai trái theo cử động của y liền đau nhói lên.
"Ư,..." Thẩm Nhạn nhíu mi.
"Công tử, vẫn là để nô tì đút cho người ăn. Nói a đi." Tiểu Thúy nghiêm túc nói, làm ra vẻ hiền mẫu nhìn y.
Không cần đâu, tránh xa ta chút đi…
"Đưa ta." Giọng nói trầm tháp vang lên, một cánh tay đưa đến lấy đi bát cháo, không biết Diệp Chấn bước vào khi nào Thẩm Nhạn và bọn Tiểu Thúy Tiểu Mai không hay không biết.
Tiểu Thúy ngoan ngoãn đưa ra bát cháo sau đó cùng Tiểu Mai hiểu ý lui ra.
Diệp Chấn tự nhiên ngồi xuống mép giường đưa tay khuấy khuấy bát cháo.
"Ngươi không sao chứ? Chuyện hôm qua…." Thẩm Nhạn lo lắng hỏi.
"Không sao, ta sẽ giải quyết. Ngươi an tâm nghỉ ngơi đi." Diệp Chấn đánh gãy lời y, đưa muỗng cháo đã thổi vào kế miệng y.
"Để ta tự ăn, không cần đút đâu." Thẩm Nhạn đỏ tai lên nói, y thực sự lớn rồi mà.
"Ăn nhanh, nếu không thích dùng tay đút thì ta dùng miệng thử xem sao." Diệp Chấn mặt không biểu tình nói, ảnh mắt đặt biệt chờ mong.
Thẩm Nhạn:"........"
Tên biến thái.
Mở bừng mắt ra, y nghĩ bản thân không chịu nổi nữa rồi nằm hoài cả một ngày như người thực vật vậy!
Lê lết cơ thể ngồi dậy, thì vai trái lại đau nhói: "Ui,..."
Làm sao mà đau dữ vậy, cũng không phải bị xuyên qua vai chỉ là cắm vào một phát thôi mà nhỉ? Không phải y vẫn còn sống sao. Đều này chứng minh rằng mũi tên cắm không sâu nên y không chết mà không chết nhưng sao lại đau dữ như vậy? Thẩm Nhạn ngủ xong ngu ngang suy nghĩ…càng nghĩ càng thấy đúng.
"Tiểu Thúy –----." Hô ra phía ngoài lêu trại gọi Tiểu Thúy, cũng không biết nàng ta đi đâu rồi.
"A, nghe đây ạ." Tiểu Thúy bên ngoài đáp lời xô mành chạy vào.
"Sao công tử ngồi dậy rồi?! Mau mau nằng xuống ngủ tiếp đi ạ." Tiểu Thúy tiến đến chu mỏ la quát lên hỏi tội y cứ như y đã làm chuyện gì kinh khủng lắm vậy.
"Ngủ cả ngày rồi, có gì ăn không?." Thẩm Nhạn không chịu ngủ tiếp, không no bụng khó lòng nghỉ ngơi lắm nha.
"Có ạ, nhiều lắm. Cháo trắng, cháo trăng thêm hành, cháo trắng thêm bánh quẩy, cháo trắng với rau xanh, còn có cháo trắng trộn rau dại nấu với nấm ạ. Công tử muốn ăn gì?." Tiểu Thúy hăng say kể ra thực đơn, các nàng đã chuẩn bị rất lâu để nấu nồi cháo này chỉ chờ công tử tỉnh dậy ăn thôi.
Thẩm Nhạn: "........"
Nói thật đi, có phải ngươi cố ý chờ ta hỏi hay không hả?!
"Ta muốn ăn thịt." Trầm mặc kết luận ra một câu, y đang thiếu máu cần tịnh dưỡng phải cho ăn thịt cá mới mau khỏe chứ, ăn mấy món nàng ta kể chắc không lâu sau y thành bộ xương mất.
"Cháo thịt ạ?." Tiểu Thúy đáp lời.
Hít hà một hơi thật sâu Thẩm Nhạn nói với bản thân phải bình tĩnh đã, không được nóng giận nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết mất. Y rất nghiêm túc nói lại: " Là thịt, không phải cháo."
Nàng ta có thể bỏ từ cháo ra khỏi thực đơn hôm nay hay không?! Ta đang lạt miệng chỉ muốn ăn thịt! Là thịt đấy!
"Công tử, ngươi không nên ăn thịt sống đâu sẽ đau bụng ạ." Tiểu Thúy đảo đảo con mắt đen láy sau đó nói với Thẩm Nhạn.
Đây chắc chắn là cố ý! Nhìn xem, nói chuyện không dám nhìn thẳng vào mắt ta kia kìa, ngươi bị lộ rồi.
"Công tử, vết thương người mới băng bó nên ăn thức ăn dễ tiêu hóa đi ạ." Tiểu Mai từ phía sau mở mành cửa đi vào nói, rất bình tĩnh như biết Thẩm Nhạn sẽ nói lời này.
Thẩm Nhạn:"......." Gặp Tiểu Mai thì khó rồi đây…
"Được rồi, cháo thịt đi." Ít ra cũng là thịt bâm nhuyễn, có đỡ hơn không a.
Tiểu Thúy bụm miệng cười cười đáp lời: "Dạ."
Nàng đi ra ngoài lều lấy cháo vào cho y, như chuẩn bị từ trước sẵn rồi, mới vừa đi ra đã mang một tô cháo bước vào ngay.
Vậy là từ nãy đến giờ các ngươi đang chơi ta đúng không?!(ꐦ ´͈ ᗨ `͈ )
"Cháo nóng lắm ạ, để nô tì đút người ăn nhé." Quậy quậy bát cháo Tiểu Thúy vừa thổi vừa nói với Thẩm Nhạn, chăm sóc cực kì tận tình chu đáo.
"Nào, nói a đi. A –---." Tiểu Thúy múc một muỗng đầy cháo không biết là vô tình hay cố ý mà không dính một miếng thịt nào trong muỗng, đưa lên miệng thổi thổi sau đó nói với Thẩm Nhạn.
Thẩm Nhạn:"........"
Ta không phải trẻ con! Từ chối cách đút này!
"Để ta tự ăn thì hơn." Thẩm Nhạn né muống cháo đó đưa tay ra muốn đỡ đáy bát thì vai trái theo cử động của y liền đau nhói lên.
"Ư,..." Thẩm Nhạn nhíu mi.
"Công tử, vẫn là để nô tì đút cho người ăn. Nói a đi." Tiểu Thúy nghiêm túc nói, làm ra vẻ hiền mẫu nhìn y.
Không cần đâu, tránh xa ta chút đi…
"Đưa ta." Giọng nói trầm tháp vang lên, một cánh tay đưa đến lấy đi bát cháo, không biết Diệp Chấn bước vào khi nào Thẩm Nhạn và bọn Tiểu Thúy Tiểu Mai không hay không biết.
Tiểu Thúy ngoan ngoãn đưa ra bát cháo sau đó cùng Tiểu Mai hiểu ý lui ra.
Diệp Chấn tự nhiên ngồi xuống mép giường đưa tay khuấy khuấy bát cháo.
"Ngươi không sao chứ? Chuyện hôm qua…." Thẩm Nhạn lo lắng hỏi.
"Không sao, ta sẽ giải quyết. Ngươi an tâm nghỉ ngơi đi." Diệp Chấn đánh gãy lời y, đưa muỗng cháo đã thổi vào kế miệng y.
"Để ta tự ăn, không cần đút đâu." Thẩm Nhạn đỏ tai lên nói, y thực sự lớn rồi mà.
"Ăn nhanh, nếu không thích dùng tay đút thì ta dùng miệng thử xem sao." Diệp Chấn mặt không biểu tình nói, ảnh mắt đặt biệt chờ mong.
Thẩm Nhạn:"........"
Tên biến thái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.