Vị Vương Gia Này Tránh Xa Ta Chút!
Chương 31: "Đoán Xem."
Nguyệt Bách
05/09/2023
"Tiểu Thúy, ai đưa ta về vậy?" Tựa lưng vào gối, đưa tay xoa xoa cổ đau nhứt Thẩm Nhạn hỏi.
"Tất nhiên là Vương gia rồi ạ, còn có thể là ai." Tiểu Thúy nói như điều tất nhiên.
"Hôm trước Vương gia ôm người về đấy ạ, người đã hôn mê hai ngày rồi thái y nói là do người đánh ra tay quá nặng làm xương cổ của người có chút ảnh hường đó ạ." Tiểu Thúy ai oán kể ra, không biết tên nào lại ác như vậy công tử mềm yếu như thế mà dám ra tay như vậy, thật ác độc. Đừng để nàng biết là ai nếu không nàng sẽ "bẻ" hắn lại cho biết mùi!
"Hai ngày rồi sao? Tên kia có sao không?" Đã hai ngày sau vụ đó rồi sao, không biết Diệp Chấn có bị thương không.
"Vương gia ạ? Ngài ấy lúc đưa người về trên người có rất nhiều máu a! Nhìn rất dọa người. Sau khi thái y khám xong chỉ nói có vết thương nhỏ trên vai còn máu là của kẻ địch đấy ạ.!" Tiểu Thúy nhớ lại đêm ấy mà rùng mình, mặt Vương gia lạnh tanh trên người còn đầy mùi máu.
"Thế, thế đã điều tra ra là ai làm chưa?." Thẩm Nhạn có chút chột dạ hỏi. Y không dám nói với Diệp Chấn là do Thẩm Khâu làm, nếu nói ra y sợ Diệp Chấn sẽ không tin y mạng nhỏ còn gặp nguy hiểm nữa. Phải tìm cách che dấu chuyện này, nhưng phải làm sao đây? Đến lúc săn bắt đầu xuân thì kế hoạch của Thẩm Khâu đã giàn sẵn, chắc chắn Diệp Chấn sẽ bị liên lụy vào.
"Vẫn chưa ạ, nghe bảo là không tìm thấy dấu vết gì trên người bọn hắc y kia, bọn chúng thà chết chứ không khai ra ai là người đứng sau. Hai ngày nay Vương gia cùng Tôn tướng quân không ngừng điều tra, không khí trong phủ rất căng thẳng ạ." Tiểu Thúy nói, mấy hôm nay mặt ai cũng hầm hầm ngay cả Tiểu Mai cũng nghiêm túc hơn bình thường bảo nàng phải chăm sóc để ý đến công tử.
"Vậy à." Thở phào một cái, thật may mắn quá vẫn chưa biết a. Đúng là Thẩm Khâu có chuẩn bị trước khi đến nên mới tự tin như vậy.
"Vâng, công tử mau uống thuốc để nguội rồi sẽ mất công hiệu." Tiểu Thúy tiến lại bàn bưng bát thuốc khuấy khuấy lại thổi vài hơi rồi đưa bát cho Thẩm Nhạn.
Oa đắng quá, Thẩm Nhạn nhăn mi uống hết bát thuốc đen thui kia vào bụng rồi đưa tay lấy mứt ngọt Tiểu Thúy đưa đến ngậm vào miệng xua đi vị đắng kia.
Uống xong lại nằm xuống nghĩ ngơi, cổ y không ổn nên lúc nằm trên gối được lót thêm vài tấm nệm vải bông mềm mại làm cho cổ đỡ đau hơn. Thuốc phát huy công dụng, rất nhanh y liền ngủ say.
_ _ _
"Đã kiếm tra, không thấy bất kì thứ gì trên người chúng cho biết thân phận kẻ đứng sau." Tôn Tường đứng kế bên Diệp Chấn mặt nghiêm túc nhìn hắn nói.
"......Ừm, tiếp tục điều tra đi." Diệp Chấn chấp tay ra sau, ánh mắt liếc về phía đồi núi xa xa nói. Trong lòng hắn cũng đã có đáp án kẻ đứng sau lưng kia, chỉ là muốn biết mục đích xâu xa của kẻ đấy là gì.
Đêm ấy, lúc hắn đến một đám hắc y không ngừng dồn đòn đánh hắn nếu không phải nội lực lẫn võ công cao có khi hắn đã trọng thương tệ hơn còn bỏ mạng, đám người Tôn Tường đến tiếp viện rất nhanh liền diệt sạch chúng chỉ là không tìm thấy bất kì thứ gì khả nghi. Cứ như chúng tự làm nên, không có người chủ mưu phía sau.
"Rốt cuộc là kẻ nào, là muốn lợi dụng Tiểu mỹ nhân để giết ngươi." Tôn Tường nhăn mi nói, thật thâm hiểm.
"E là còn có mục đích khác." Diệp Chấn xoay người rời khỏi vách đá, leo lên ngựa chầm chậm đi về.
"Vậy mục đích của chúng là gì?." Tôn Tường leo lên ngựa bám theo phía sau hỏi Diệp Chấn.
"Đoán xem." Diệp Chấn cười cười quay đầu nói một câu rồi phi ngựa nhanh chóng xuống núi trở về Ung phủ.
"Ể? Làm sao ta đoán được a!." Tôn Tường nhanh chân đuổi theo phía sau.
"Tất nhiên là Vương gia rồi ạ, còn có thể là ai." Tiểu Thúy nói như điều tất nhiên.
"Hôm trước Vương gia ôm người về đấy ạ, người đã hôn mê hai ngày rồi thái y nói là do người đánh ra tay quá nặng làm xương cổ của người có chút ảnh hường đó ạ." Tiểu Thúy ai oán kể ra, không biết tên nào lại ác như vậy công tử mềm yếu như thế mà dám ra tay như vậy, thật ác độc. Đừng để nàng biết là ai nếu không nàng sẽ "bẻ" hắn lại cho biết mùi!
"Hai ngày rồi sao? Tên kia có sao không?" Đã hai ngày sau vụ đó rồi sao, không biết Diệp Chấn có bị thương không.
"Vương gia ạ? Ngài ấy lúc đưa người về trên người có rất nhiều máu a! Nhìn rất dọa người. Sau khi thái y khám xong chỉ nói có vết thương nhỏ trên vai còn máu là của kẻ địch đấy ạ.!" Tiểu Thúy nhớ lại đêm ấy mà rùng mình, mặt Vương gia lạnh tanh trên người còn đầy mùi máu.
"Thế, thế đã điều tra ra là ai làm chưa?." Thẩm Nhạn có chút chột dạ hỏi. Y không dám nói với Diệp Chấn là do Thẩm Khâu làm, nếu nói ra y sợ Diệp Chấn sẽ không tin y mạng nhỏ còn gặp nguy hiểm nữa. Phải tìm cách che dấu chuyện này, nhưng phải làm sao đây? Đến lúc săn bắt đầu xuân thì kế hoạch của Thẩm Khâu đã giàn sẵn, chắc chắn Diệp Chấn sẽ bị liên lụy vào.
"Vẫn chưa ạ, nghe bảo là không tìm thấy dấu vết gì trên người bọn hắc y kia, bọn chúng thà chết chứ không khai ra ai là người đứng sau. Hai ngày nay Vương gia cùng Tôn tướng quân không ngừng điều tra, không khí trong phủ rất căng thẳng ạ." Tiểu Thúy nói, mấy hôm nay mặt ai cũng hầm hầm ngay cả Tiểu Mai cũng nghiêm túc hơn bình thường bảo nàng phải chăm sóc để ý đến công tử.
"Vậy à." Thở phào một cái, thật may mắn quá vẫn chưa biết a. Đúng là Thẩm Khâu có chuẩn bị trước khi đến nên mới tự tin như vậy.
"Vâng, công tử mau uống thuốc để nguội rồi sẽ mất công hiệu." Tiểu Thúy tiến lại bàn bưng bát thuốc khuấy khuấy lại thổi vài hơi rồi đưa bát cho Thẩm Nhạn.
Oa đắng quá, Thẩm Nhạn nhăn mi uống hết bát thuốc đen thui kia vào bụng rồi đưa tay lấy mứt ngọt Tiểu Thúy đưa đến ngậm vào miệng xua đi vị đắng kia.
Uống xong lại nằm xuống nghĩ ngơi, cổ y không ổn nên lúc nằm trên gối được lót thêm vài tấm nệm vải bông mềm mại làm cho cổ đỡ đau hơn. Thuốc phát huy công dụng, rất nhanh y liền ngủ say.
_ _ _
"Đã kiếm tra, không thấy bất kì thứ gì trên người chúng cho biết thân phận kẻ đứng sau." Tôn Tường đứng kế bên Diệp Chấn mặt nghiêm túc nhìn hắn nói.
"......Ừm, tiếp tục điều tra đi." Diệp Chấn chấp tay ra sau, ánh mắt liếc về phía đồi núi xa xa nói. Trong lòng hắn cũng đã có đáp án kẻ đứng sau lưng kia, chỉ là muốn biết mục đích xâu xa của kẻ đấy là gì.
Đêm ấy, lúc hắn đến một đám hắc y không ngừng dồn đòn đánh hắn nếu không phải nội lực lẫn võ công cao có khi hắn đã trọng thương tệ hơn còn bỏ mạng, đám người Tôn Tường đến tiếp viện rất nhanh liền diệt sạch chúng chỉ là không tìm thấy bất kì thứ gì khả nghi. Cứ như chúng tự làm nên, không có người chủ mưu phía sau.
"Rốt cuộc là kẻ nào, là muốn lợi dụng Tiểu mỹ nhân để giết ngươi." Tôn Tường nhăn mi nói, thật thâm hiểm.
"E là còn có mục đích khác." Diệp Chấn xoay người rời khỏi vách đá, leo lên ngựa chầm chậm đi về.
"Vậy mục đích của chúng là gì?." Tôn Tường leo lên ngựa bám theo phía sau hỏi Diệp Chấn.
"Đoán xem." Diệp Chấn cười cười quay đầu nói một câu rồi phi ngựa nhanh chóng xuống núi trở về Ung phủ.
"Ể? Làm sao ta đoán được a!." Tôn Tường nhanh chân đuổi theo phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.