Vị Vương Gia Này Tránh Xa Ta Chút!
Chương 51: Đồng Phạm
Nguyệt Bách
26/09/2023
Trong thư Thẩm Khâu viết.
[ Nhân lúc Hoàng đế Diệp Quốc trọng thương chưa tỉnh, ngươi tìm cách lẫn vào hoàng cung lấy trộm Ngọc Tỷ.*
Ba hôm sau sẽ có người đến viện trợ. ]
Thẩm Nhạn:"........"
Ngươi cút. Bảo ta trộm Ngọc Tỷ khác nào bảo ta đi chết hả!
Mới đọc đoạn đầu của bức thư là thấy không có điều gì tốt lành rồi. Lướt mắt xuống nhìn đoạn tiếp theo của bức thư phong ba này:
[ Không làm cũng được, nhưng ngươi đoán xem Diệp Chấn có tra ra được ngươi cũng liên quan đến chuyện này hay không? Nếu hắn biết ngươi cố tình dấu diếm hắn kế hoạch ám sát lần này ngươi nghĩ mình còn mạng?
Dù hắn có muốn bảo vệ ngươi chăng nữa, nhưng trước văn võ bá quan Diệp Quốc hắn há lại có thể chọn ngươi?
Nếu hắn biết là do ta chủ mưu, ngươi là hoàng đệ ta có sống yên ổn được? Ngươi đã là đồng phạm ám sát hoàng huynh hắn.
Tiểu Thất ngoan, ba ngày sau ca đến đón ngươi. Quyết định phụ thuộc vào ngươi, tin ta hoặc tin hắn, ngươi suy nghĩ cho kĩ vào.
^^^Thẩm Khâu. ] ^^^
Thẩm Nhạn đọc hết bức thư trầm mặt xuống, việc này nằm ngoài dự liệu của y mất rồi.
Nhưng, giữa ngươi và Diệp Chấn ta không thể nói tin ai cả. Một người là hoàng huynh trên danh nghĩa lợi dụng nguyên thân cũng không biết có thật lòng hay không, một người đến hiện tại chỉ xem ta là nam sủng ngay cả một thân phận "trong sạch" cũng không thể cho ta, thế tại sao ta phải có lòng tin với các ngươi.
Dù nghĩ là nghĩ thế nhưng y vẫn hướng về phía Diệp Chấn hơn, ở cùng xem như cũng lâu Diệp Chấn đối xử với y không bạc. Có lẽ, nên đợi hắn trở về phủ rồi ngồi xuống nói chuyện. Y phải cược một ván, xem xem hắn có thể tin tưởng y hay không.
Đến cuối cùng vẫn là lựa chọn nói ra mọi chuyện về kế hoạch ám sát này cho hắn biết.
Haiz, nhứt cái đầu rồi đấy.
Cốc cốc –-----
"Công tử, người có trong phòng không? Tiểu Thúy vào đưa thuốc ạ." Tiểu Thúy bên ngoài gõ cửa phòng nhỏ giọng hỏi, sợ y đã ngủ nên không dám tạo tiếng động lớn.
"A? Chờ ta một chút ta ra ngay." Loạt soạt giấu bức thư vào dưới gối dùng chăn che kín lại, sau đó chỉnh chỉnh lại y phục một hơi bước ra mở cửa cho Tiểu Thúy như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Thúy bưng bát thuốc vào trong phòng, đặt lên bàn trà. Quay người nói với y :"Công tử, người không sao chứ ạ? Sắc mặt người tái xanh hết rồi." Tiểu Thúy nhìn sắc mặt y lo lắng hỏi thăm.
"Hả? Có, có hả. Chắc tại ta hơi chóng mặt đấy." Thẩm Nhạn chột dạ nói, ánh mắt liếc qua chỗ vừa giấu bức thư, lát nữa phải đem đi đốt chúng nếu không sẽ để lại mầm họa.
"Hửm? Công tử đói ạ? Nếu vậy người mau uống hết bát thuốc đi, Tiểu Thúy đi lấy chút đồ ăn cho người."
"A, được, được chứ." Thẩm Nhạn đi nhanh đến hai ba bước, nhanh tay cầm bát thuốc đen đắt ngắt một hai hớp ực vào trong bụng hết.
"Khụ, khụ, –---." Eo, đắng quá đi mất.
"Công tử từ từ thôi, sao nay lại uống nhanh như vậy." Tiểu Thúy lo lắng tiến đến vỗ vỗ lưng y rất cẩn thận tránh né vết thương trên vai. Lấy trong áo ra một viên kẹo đường chuẩn bị từ trước đưa cho y.
"Mau, ngậm vào sẽ bớt đắng." Tiếu Thúy đưa kẹo qua.
Thẩm Nhạn nói đa tạ, rồi gỡ giấy bọc kẹo ra đưa vào miệng, vị ngọt lập tức xâm chiếm khoang miệng lấn áp lại vị đắng trước đó.
Phù, đỡ hơn rồi.
"A, Tiểu Thúy chúng ta mau đi kiếm thứ gì đó ăn đi." Thẩm Nhạn sợ Tiểu Thúy tinh mắt sẽ phát hiện ra bức thư kia liền tìm cớ lôi người đi ra, nếu tìm cách đuổi Tiểu Thúy đi e là nàng ta sẽ nghi ngờ vì bình thường y cũng không làm như vậy, chỉ còn cách đi theo nàng. Đợi xong việc sẽ đốt bức thư đó tránh hậu họa về sau.
"A? Công tử, từ từ thôi cần thận vết thương." Tiểu Thúy bị đẩy đi chẳng hiểu mô tê gì, sợ trúng vết thương của y nên theo đà bị đẩy ra khỏi phòng. Hai người đi đến nhà bếp tìm đồ ăn lấp đầy cái bụng.
Đợi hai người đi xa, một cái bóng đen tiến đến trước cửa phòng Thẩm Nhạn, nhìn ngang ngó dọc. Xác nhận không có người liền tiến vào trong.
...____________________...
(*) Ngọc tỷ (玉璽) của Hoàng đế là vật tượng trưng cho quyền lực tối thượng của chính bản thân Hoàng đế. Ngọc tỷ còn là được coi là Quốc bảo, nên được cất giữ tôn trọng truyền từ đời này sang đời khác. Muốn củng cố tư cách Hoàng đế của mình, các vua chúa dù là cướp ngôi hay được nhường ngôi, thường tìm cách chiếm cho được "Ngọc tỷ truyền quốc".
(Nguồn: Google)
[ Nhân lúc Hoàng đế Diệp Quốc trọng thương chưa tỉnh, ngươi tìm cách lẫn vào hoàng cung lấy trộm Ngọc Tỷ.*
Ba hôm sau sẽ có người đến viện trợ. ]
Thẩm Nhạn:"........"
Ngươi cút. Bảo ta trộm Ngọc Tỷ khác nào bảo ta đi chết hả!
Mới đọc đoạn đầu của bức thư là thấy không có điều gì tốt lành rồi. Lướt mắt xuống nhìn đoạn tiếp theo của bức thư phong ba này:
[ Không làm cũng được, nhưng ngươi đoán xem Diệp Chấn có tra ra được ngươi cũng liên quan đến chuyện này hay không? Nếu hắn biết ngươi cố tình dấu diếm hắn kế hoạch ám sát lần này ngươi nghĩ mình còn mạng?
Dù hắn có muốn bảo vệ ngươi chăng nữa, nhưng trước văn võ bá quan Diệp Quốc hắn há lại có thể chọn ngươi?
Nếu hắn biết là do ta chủ mưu, ngươi là hoàng đệ ta có sống yên ổn được? Ngươi đã là đồng phạm ám sát hoàng huynh hắn.
Tiểu Thất ngoan, ba ngày sau ca đến đón ngươi. Quyết định phụ thuộc vào ngươi, tin ta hoặc tin hắn, ngươi suy nghĩ cho kĩ vào.
^^^Thẩm Khâu. ] ^^^
Thẩm Nhạn đọc hết bức thư trầm mặt xuống, việc này nằm ngoài dự liệu của y mất rồi.
Nhưng, giữa ngươi và Diệp Chấn ta không thể nói tin ai cả. Một người là hoàng huynh trên danh nghĩa lợi dụng nguyên thân cũng không biết có thật lòng hay không, một người đến hiện tại chỉ xem ta là nam sủng ngay cả một thân phận "trong sạch" cũng không thể cho ta, thế tại sao ta phải có lòng tin với các ngươi.
Dù nghĩ là nghĩ thế nhưng y vẫn hướng về phía Diệp Chấn hơn, ở cùng xem như cũng lâu Diệp Chấn đối xử với y không bạc. Có lẽ, nên đợi hắn trở về phủ rồi ngồi xuống nói chuyện. Y phải cược một ván, xem xem hắn có thể tin tưởng y hay không.
Đến cuối cùng vẫn là lựa chọn nói ra mọi chuyện về kế hoạch ám sát này cho hắn biết.
Haiz, nhứt cái đầu rồi đấy.
Cốc cốc –-----
"Công tử, người có trong phòng không? Tiểu Thúy vào đưa thuốc ạ." Tiểu Thúy bên ngoài gõ cửa phòng nhỏ giọng hỏi, sợ y đã ngủ nên không dám tạo tiếng động lớn.
"A? Chờ ta một chút ta ra ngay." Loạt soạt giấu bức thư vào dưới gối dùng chăn che kín lại, sau đó chỉnh chỉnh lại y phục một hơi bước ra mở cửa cho Tiểu Thúy như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Thúy bưng bát thuốc vào trong phòng, đặt lên bàn trà. Quay người nói với y :"Công tử, người không sao chứ ạ? Sắc mặt người tái xanh hết rồi." Tiểu Thúy nhìn sắc mặt y lo lắng hỏi thăm.
"Hả? Có, có hả. Chắc tại ta hơi chóng mặt đấy." Thẩm Nhạn chột dạ nói, ánh mắt liếc qua chỗ vừa giấu bức thư, lát nữa phải đem đi đốt chúng nếu không sẽ để lại mầm họa.
"Hửm? Công tử đói ạ? Nếu vậy người mau uống hết bát thuốc đi, Tiểu Thúy đi lấy chút đồ ăn cho người."
"A, được, được chứ." Thẩm Nhạn đi nhanh đến hai ba bước, nhanh tay cầm bát thuốc đen đắt ngắt một hai hớp ực vào trong bụng hết.
"Khụ, khụ, –---." Eo, đắng quá đi mất.
"Công tử từ từ thôi, sao nay lại uống nhanh như vậy." Tiểu Thúy lo lắng tiến đến vỗ vỗ lưng y rất cẩn thận tránh né vết thương trên vai. Lấy trong áo ra một viên kẹo đường chuẩn bị từ trước đưa cho y.
"Mau, ngậm vào sẽ bớt đắng." Tiếu Thúy đưa kẹo qua.
Thẩm Nhạn nói đa tạ, rồi gỡ giấy bọc kẹo ra đưa vào miệng, vị ngọt lập tức xâm chiếm khoang miệng lấn áp lại vị đắng trước đó.
Phù, đỡ hơn rồi.
"A, Tiểu Thúy chúng ta mau đi kiếm thứ gì đó ăn đi." Thẩm Nhạn sợ Tiểu Thúy tinh mắt sẽ phát hiện ra bức thư kia liền tìm cớ lôi người đi ra, nếu tìm cách đuổi Tiểu Thúy đi e là nàng ta sẽ nghi ngờ vì bình thường y cũng không làm như vậy, chỉ còn cách đi theo nàng. Đợi xong việc sẽ đốt bức thư đó tránh hậu họa về sau.
"A? Công tử, từ từ thôi cần thận vết thương." Tiểu Thúy bị đẩy đi chẳng hiểu mô tê gì, sợ trúng vết thương của y nên theo đà bị đẩy ra khỏi phòng. Hai người đi đến nhà bếp tìm đồ ăn lấp đầy cái bụng.
Đợi hai người đi xa, một cái bóng đen tiến đến trước cửa phòng Thẩm Nhạn, nhìn ngang ngó dọc. Xác nhận không có người liền tiến vào trong.
...____________________...
(*) Ngọc tỷ (玉璽) của Hoàng đế là vật tượng trưng cho quyền lực tối thượng của chính bản thân Hoàng đế. Ngọc tỷ còn là được coi là Quốc bảo, nên được cất giữ tôn trọng truyền từ đời này sang đời khác. Muốn củng cố tư cách Hoàng đế của mình, các vua chúa dù là cướp ngôi hay được nhường ngôi, thường tìm cách chiếm cho được "Ngọc tỷ truyền quốc".
(Nguồn: Google)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.