Chương 11
Dương Linh
23/09/2013
Hà Nội trời chiều thu… gió thổi man mát và trời trong đến kì lạ. Mai học Mỹ thuật và cô quá bận rộn với những bài vẽ, Thủy hầu như chẳng bao giờ rảnh mà rời tay ở quán nước làm thêm, Ly một mình thả bộ lặng lẽ trong khuôn viên trường. Đôi mắt đen sâu thẳm vẫn hướng về phía trước, nhưng lại đang nhìn về một nơi xa xôi nào đó. Hít một hơi thật dài bầu không khí trong lành, cô bỗng dừng bước, cúi người xuống. Ly luôn thể hiện mình mạnh mẽ hơn cả con trai, nhưng đôi khi vẫn không thể giấu được những điều mỏng manh và tinh tế của một người con gái. Cô thích ngắm hoa, nhưng không phải những bó hoa sặc sỡ đem cho không hết mỗi dịp Valentine, hay 8-3… đơn giản là cô thích những gì tự mình tìm thấy. Ly cúi người xuống, đôi mắt long lanh nhìn bông hoa tóc tiên cuối mùa dưới một gốc cây phượng. Màu tím dịu nhẹ thanh khiết làm cho bông hoa trở nên đẹp lạ mặc dù chỉ là một cây tóc tiên mọc dại. Chỉ trong phút chốc Ly như trở thành người khác, ngây thơ như một cô nhóc. Cô cảm thấy mình thật may mắn khi được ngắm một bông hoa dại cuối mùa, đôi mắt long lanh nhìn bông hoa nhỏ trìu mến và đôi môi mím lại, nở một nụ cười đẹp như thiên thần.
Nụ cười trẻ thơ?
Có một đôi mắt khác đang nhìn đôi mắt ấy, đôi môi ấy, nụ cười ấy…..
-Lớn vậy rồi mà vẫn thích chơi hoa sao? Cô bé? – Việt cất tiếng làm Ly giật mình, đôi mắt lại rủ xuống, buồn bã và sâu thẳm như mọi ngày.
-Đâu có… - Ly bối rối phủ nhận như kiểu bị bắt quả tang
-Đâu có gì là không tốt khi yêu một bông hoa? – nói rồi anh nhẹ ngắt bông hoa nhỏ, đưa nó lại gần mặt nhìn ngắm rồi quay sang Ly, mỉm cười. Nụ cười nhẹ dịu dàng nhưng tỏ rõ cho người ta thấy chủ nhân của nó đáng tin và tốt bụng tới nhường nào.
Ly không ác cảm với con người này. Dường như cô khá ấn tượng với anh, dĩ nhiên không chỉ bởi gương mặt đẹp có chút sang trọng của những thiếu gia.
-Tôi không yêu hoa – cô đáp gọn lỏn.
-Vậy à? Thế mà anh cứ tưởng là đã tìm được người chung sở thích cùng mình đấy.
Ly không thể phủ nhận sức hút của Việt. Nhưng cô nhanh chóng gạt nó ra khỏi đầu. Từ lâu trong cô đã tin vào một khái niệm duy nhất : tình yêu chỉ là hư ảo.
-Không phải em đang phủ nhận cảm xúc của mình sao? – Việt nhìn thẳng vào mắt cô. Anh luôn biết có những gì trong mắt của người đối diện
Ly bất giác đỏ mặt. Cô bất ngờ, một phần vì ngượng ngùng bởi cảm giác đó, nhưng còn kinh ngạc hơn bởi khả năng của anh chàng kì lạ kia. Và cô không nói thêm được gì.
Nhưng sự im lặng nãy giờ của Ly cũng làm Việt khá ngượng ngùng, anh nhắc khéo:
-Trời, nãy giờ mình vô duyên quá, toàn độc thoại thôi…
Ly lại đỏ mặt. Trong cô có một cảm giác gì đó rất lạ. “Người con trai này muốn gì ở mình đây?”. Một cơn gió thổi ào. Bụi cuốn mù làm tóc dài xõa tung. Lá rụng lả tả. Mưa nhanh quá!
Việt không do dự nắm lấy tay Ly và chạy. Rất lạ, Ly cũng không muốn vẫy ra khỏi bàn tay đó.
Anh nhanh chóng đưa cô vào một quán trà bên kia đường trước khi cơn mưa ập xuống thực sự. Dù vậy tóc Ly vẫn hơi ướt. trông cô có vẻ hiền hơn với mái tóc rối vì nước mưa.
Quán trà khá yên tĩnh, mặc dù bên kia lớp kính trong suốt, mưa đang ào ào trên mặt đường.
-Anh chị dùng gì? – cậu nhân viên nhã nhặn yêu cầu.
Giọng nói của anh ta làm Ly giật mình. Một xung thần kinh mạnh mẽ xộc thằng lên đầu.
Tim đập mạnh, cô tròn mắt ngước lên, đôi môi khẽ mở ra vì quá kinh ngạc.
Cậu bồi bàn cũng không kém phần hơn. Rất ngạc nhiên, hai người nhìn nhau chằm chặp không nói gì. Bao nhiêu cảm xúc cất giấu trong lòng cả hai người như muốn vỡ òa, trào ngược lên, nhưng bị chặn ứ lại ở cổ họng. Ngạt thở.
Rồi đôi mắt Hoàng cũng dịu xuống khi nhận ra bên cạnh Ly còn một chàng trai khác. Lấy lại bình tĩnh, anh lại nhẹ nhàng lặp lại câu hỏi:
-Anh chị dùng gì?
Việt hiểu rõ tất cả những gì mình đang chứng kiến. Anh thấy rõ một nút thắt đang thít lại trong tim mình. Anh cũng không dám tin…
-Cảm ơn cậu. Chúng tôi sẽ gọi sau – Việt bắt đầu thấy ghét sự hiện diện của Hoàng nơi đây.
Nụ cười trẻ thơ?
Có một đôi mắt khác đang nhìn đôi mắt ấy, đôi môi ấy, nụ cười ấy…..
-Lớn vậy rồi mà vẫn thích chơi hoa sao? Cô bé? – Việt cất tiếng làm Ly giật mình, đôi mắt lại rủ xuống, buồn bã và sâu thẳm như mọi ngày.
-Đâu có… - Ly bối rối phủ nhận như kiểu bị bắt quả tang
-Đâu có gì là không tốt khi yêu một bông hoa? – nói rồi anh nhẹ ngắt bông hoa nhỏ, đưa nó lại gần mặt nhìn ngắm rồi quay sang Ly, mỉm cười. Nụ cười nhẹ dịu dàng nhưng tỏ rõ cho người ta thấy chủ nhân của nó đáng tin và tốt bụng tới nhường nào.
Ly không ác cảm với con người này. Dường như cô khá ấn tượng với anh, dĩ nhiên không chỉ bởi gương mặt đẹp có chút sang trọng của những thiếu gia.
-Tôi không yêu hoa – cô đáp gọn lỏn.
-Vậy à? Thế mà anh cứ tưởng là đã tìm được người chung sở thích cùng mình đấy.
Ly không thể phủ nhận sức hút của Việt. Nhưng cô nhanh chóng gạt nó ra khỏi đầu. Từ lâu trong cô đã tin vào một khái niệm duy nhất : tình yêu chỉ là hư ảo.
-Không phải em đang phủ nhận cảm xúc của mình sao? – Việt nhìn thẳng vào mắt cô. Anh luôn biết có những gì trong mắt của người đối diện
Ly bất giác đỏ mặt. Cô bất ngờ, một phần vì ngượng ngùng bởi cảm giác đó, nhưng còn kinh ngạc hơn bởi khả năng của anh chàng kì lạ kia. Và cô không nói thêm được gì.
Nhưng sự im lặng nãy giờ của Ly cũng làm Việt khá ngượng ngùng, anh nhắc khéo:
-Trời, nãy giờ mình vô duyên quá, toàn độc thoại thôi…
Ly lại đỏ mặt. Trong cô có một cảm giác gì đó rất lạ. “Người con trai này muốn gì ở mình đây?”. Một cơn gió thổi ào. Bụi cuốn mù làm tóc dài xõa tung. Lá rụng lả tả. Mưa nhanh quá!
Việt không do dự nắm lấy tay Ly và chạy. Rất lạ, Ly cũng không muốn vẫy ra khỏi bàn tay đó.
Anh nhanh chóng đưa cô vào một quán trà bên kia đường trước khi cơn mưa ập xuống thực sự. Dù vậy tóc Ly vẫn hơi ướt. trông cô có vẻ hiền hơn với mái tóc rối vì nước mưa.
Quán trà khá yên tĩnh, mặc dù bên kia lớp kính trong suốt, mưa đang ào ào trên mặt đường.
-Anh chị dùng gì? – cậu nhân viên nhã nhặn yêu cầu.
Giọng nói của anh ta làm Ly giật mình. Một xung thần kinh mạnh mẽ xộc thằng lên đầu.
Tim đập mạnh, cô tròn mắt ngước lên, đôi môi khẽ mở ra vì quá kinh ngạc.
Cậu bồi bàn cũng không kém phần hơn. Rất ngạc nhiên, hai người nhìn nhau chằm chặp không nói gì. Bao nhiêu cảm xúc cất giấu trong lòng cả hai người như muốn vỡ òa, trào ngược lên, nhưng bị chặn ứ lại ở cổ họng. Ngạt thở.
Rồi đôi mắt Hoàng cũng dịu xuống khi nhận ra bên cạnh Ly còn một chàng trai khác. Lấy lại bình tĩnh, anh lại nhẹ nhàng lặp lại câu hỏi:
-Anh chị dùng gì?
Việt hiểu rõ tất cả những gì mình đang chứng kiến. Anh thấy rõ một nút thắt đang thít lại trong tim mình. Anh cũng không dám tin…
-Cảm ơn cậu. Chúng tôi sẽ gọi sau – Việt bắt đầu thấy ghét sự hiện diện của Hoàng nơi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.