Vị Yêu - Hoa Mong Manh

Chương 20

Dương Linh

23/09/2013

Ly thắc mắc nhưng Việt đã đi rồi. Cũng chẳng sao, đối với cô ăn gì cũng được. Điều duy nhất đang choán khắp tâm trí Ly lúc này là sự tò mò muốn biết tiếp câu chuyện về Huy.

Việt mang ra hai phần nước và hai phần bánh. Trông cả hai thứ đều rất lạ, chắc chắn cô chưa từng nhìn qua. Quả đúng như thế, bánh bông lan không hề có vị ngọt như thường thấy, thay vào đó là một vị ngọt khác rất thanh, nhẹ, phảng phất vị chua mà hơi chát của một loại quả gì đó mà cô không tài nào nhớ ra.

-Đồ ăn anh gọi khá đấy chứ? Anh tin là em sẽ thích.

-Vâng. Rất ngon. Nhưng bánh này có vị của quả gì đó đúng không?

-Là táo xanh kết hợp với hương trà xanh đó em. Một sự kết hợp kì lạ đúng không?

Ly tròn mắt. kết hợp giữa táo xanh và trà xanh sao? Lại là trong bánh ngọt nữa. Quả thật rất kì lạ. Nhưng không thể phủ nhận sự thơm ngon đặc biệt của nó.

Nước uống thì cô có thể nhận ra. Là mùi vị của kiwi?

-Kiwi à? – Cô hỏi và tự tin là vị giác của mình không thể nhầm một lần nữa.

-Ồ không. Vẫn là táo xanh, nhưng kết hợp cùng một chút rượu mạnh và một số hương liệu khác.

Tẽn tò. Ly không thể tin được tại sao cái gì cũng liên quan tới thứ quả đó mà lại không hề giống một chút nào. Có lẽ hương vị đặc biệt và độc nhất vô nhị này giải thích cho việc tất cả các bàn trong quán đều chật kín.

-Anh hâm mộ quả táo ư?

-Có lẽ thế. Chắc tại anh quá ngưỡng mộ Ipad của Apple chăng?

-Thật thế ư? Em không ngờ là thích một nhãn hàng lại lây sang được khẩu vị cơ đấy.



Việt ngẩn người. Anh không thể tin được Ly lại ngây thơ tới mức tin vào câu nói quá sức vớ vẩn đó. Nhưng thay vì mắt chữ A miệng chữ O nhìn cô, anh lại gật gù cười bí hiểm, cứ như kiểu điều này là một chân lí, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

-Ly này, em sinh nhật em là 8-2 đúng không?

-Dạ đúng. Ơ nhưng sao anh lại biết?

-Cung bảo bình… tính cách nóng nảy, có thể đoán biết ý người khác. Nhìn vẻ ngoài có vẻ tinh tường song bên trong lại khờ khạo. Đặc biệt có chỉ số ngây thơ bằng 90… Em quả là một nữ Bảo Bình kiểu mẫu đấy.

-Trời ơi anh mà cũng thích xem bói toán ư?

-Đây có phải bói toán đâu, là tử vi thôi, haha

-Hahaha – Ly cười tươi, có cảm giác như nắng ngoài kia thêm rực rỡ hơn.

Việt thấy khó thở. Tim anh đập nhanh, loạn nhịp.

-Ly này… Anh… Anh…

-Anh sao thế? Khó chịu ở đâu à? – Cô tỏ vẻ lo lắng.

“Ở tim anh đây này. Sao em không thể hiểu anh yêu em nhiều tới mức nào sao?”

-Anh Việt!

Việt giật mình. Thì ra nãy giờ toàn nói ở trong đầu, chưa nói ra được từ gì hay ho cả…



-À không có gì đâu. Mai trường nghỉ đấy, có định đi đâu không?

-Không. Ở nhà với Mai có khi hay hơn.

“Lại là Mai”.. – Việt nghĩ thầm, hơi ngao ngán rồi anh nói:

– Vậy mai đi cùng anh tới một chỗ nhé, đưa cả Mai đi cũng được.

*

Tối. Ly nằm mà nghĩ mãi về buối chiều hôm nay. Cô nhớ lại từng giây phút khi ở Vincom cùng Việt. Cô nhớ nụ cười của anh, và cả của mình nữa. Nghĩ lại mà cô cảm thấy lạ quá. Không hiểu cô trong lúc chơi đùa gào thét bên anh trông như thế nào, có giống một đứa con nít ? Bỗng Ly bật cười. Bên anh cô thay đổi nhiều quá, chẳng kiêu kì chảnh chọe như thường nữa. Nhất là mỗi khi anh nắm tay cô, chỉ cô cách chơi này chơi kia, thật ấm áp và an toàn tới mức nào.

Còn một điều nữa mà cô không thể không nghĩ tới là Huy. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với anh ta? Theo cách mà Việt nói thì trước đây anh cũng tử tế lắm, nhưng vì chuyện đó mà trở nên khinh ghét phụ nữ… Là ai khiến anh ta như vậy? Còn cả việc anh ta hẹn hò với Thủy nữa. Con người này thật khó hiểu!

*

Dương Mai nghe thấy nói là đi với Việt thì đồng ý ngay lập tức, không hỏi thêm gì. Từ sáng sớm cả hai đã chuẩn bị xong xuôi ở nhà Ly, chỉ chờ Việt tới đón. Gần 8 giờ, tiếng chuông cổng vang lên. Ly đoán chắc là Việt, kéo mạnh rèm tầng hai nhìn ra ngoài, nhưng chỉ thấy có chiếc ô tô trắng bạc mà không phải xe máy của Việt. Chắc đó là một người bạn cũ của bố cô, không biết ông đã chuyển đi tới căn nhà khác sống cùng với dì.

Cô Vân giúp việc cũng xin nghỉ về quê vài ngày. Thế là đích thân Ly phải chạy xuống mở cổng.



Không. Cô không hề nhầm. Đó không phải ai mà chính là một chàng trai lịch thiệp đang đứng chờ ngoài cổng với nụ cười tỏa nắng ấm áp ấy. Việt. Chẳng lẽ anh ấy đi taxi tới đây?

Cho tới tận khi hai cô gái ngồi trong chiếc xe sang trọng này và một bản nhạc êm dịu được bật lên, hai cô vẫn không thể tin được đây là xe của Việt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Yêu - Hoa Mong Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook