Chương 18: Cậu nghĩ gì thế
Hatsune Miku
09/04/2020
- Phòng nhìn cũng không đến nỗi nào. Nhưng nó sẽ tuyệt hơn khi không phải ở cũng một đứa thiếu não như cô
- Anh bảo ai thiếu não vậy hả
- Tôi bảo cô đấy
- Anh muốn chết không hả
Không như mọi lần, Dương Thiên không cãi nhau đến cũng với Phi Yên:
- Thôi hôm nay tôi không muốn cãi nhau. Tôi mệt mỏi lắm rồi tôi đi nghĩ đây
Nói rồi cậu để vali sang một bên rồi phi lên giường ngủ một mạch. Hình như cậu mơ thấy gì đó không được vui cho lắm:
-Mày nên nhớ mày chỉ là một đứa con riêng. Mày chỉ là con của một đứa người hầu thấp kém. Mà chắc gì mày là con của ông ta...
Đột nhiên một giọng nói vang lên làm cậu tỉnh giấc. Đôi mắt lờ mờ chưa tỉnh ngủ. Bên tai loáng thoáng nghe được một giọng nói ngọt ngào vô cùng quen thuộc:
- Dương Thiên à dậy thôi
- Ai vậy??
Cậu đưa tay lên dụi dụi mắt, tiện thể ngáp thêm một cái rồi nhìn lại. Thì ra là Phi Yên cơ mà sao nay cậu ấy nhìn khác quá. Cậu ta mặc một chiếc váy dày qua đầu gối, mái tóc không còn cột đuôi ngựa mà thả xõa bay bay trong gió, đôi mắt long lanh trong ánh nắng: Sao hôm nay mình lại cảm thấy cậu ta đẹp thế nhỉ. Không thể nào!! Không thể nào! Mình đang nằm mơ phải không ta. Tỉnh lại đi Dương Thiên ơi!!!. Cậu vỗ vỗ vào mặt vài cái:
- Phi Yên, cậu đnag mặc cái quái gì thế hả
- Cái này hả, tại hồi nãy mình tính đi tắm cơ mà mở vali ra phát hiện không thấy một bộ quần áo nào. Đang loay hoay tính lấy đồ cậu mặc thì Dương Lâm đi vào kéo mình đi đưa cho mình bộ này cũng chả còn cách nào nên mặc đại vào thôi
- Thì ra là vậy. Hôm nay nhìn cậu khá là lạ
- Lạ hả, đúng từ cái lúc mặc cái bộ này vào cứ cảm thấy thoáng thoáng mát mát không quen lắm
- Bộ cậu chưa mặc váy bao giờ hả
- Đương nhiên là chưa rồi
- Anh bảo ai thiếu não vậy hả
- Tôi bảo cô đấy
- Anh muốn chết không hả
Không như mọi lần, Dương Thiên không cãi nhau đến cũng với Phi Yên:
- Thôi hôm nay tôi không muốn cãi nhau. Tôi mệt mỏi lắm rồi tôi đi nghĩ đây
Nói rồi cậu để vali sang một bên rồi phi lên giường ngủ một mạch. Hình như cậu mơ thấy gì đó không được vui cho lắm:
-Mày nên nhớ mày chỉ là một đứa con riêng. Mày chỉ là con của một đứa người hầu thấp kém. Mà chắc gì mày là con của ông ta...
Đột nhiên một giọng nói vang lên làm cậu tỉnh giấc. Đôi mắt lờ mờ chưa tỉnh ngủ. Bên tai loáng thoáng nghe được một giọng nói ngọt ngào vô cùng quen thuộc:
- Dương Thiên à dậy thôi
- Ai vậy??
Cậu đưa tay lên dụi dụi mắt, tiện thể ngáp thêm một cái rồi nhìn lại. Thì ra là Phi Yên cơ mà sao nay cậu ấy nhìn khác quá. Cậu ta mặc một chiếc váy dày qua đầu gối, mái tóc không còn cột đuôi ngựa mà thả xõa bay bay trong gió, đôi mắt long lanh trong ánh nắng: Sao hôm nay mình lại cảm thấy cậu ta đẹp thế nhỉ. Không thể nào!! Không thể nào! Mình đang nằm mơ phải không ta. Tỉnh lại đi Dương Thiên ơi!!!. Cậu vỗ vỗ vào mặt vài cái:
- Phi Yên, cậu đnag mặc cái quái gì thế hả
- Cái này hả, tại hồi nãy mình tính đi tắm cơ mà mở vali ra phát hiện không thấy một bộ quần áo nào. Đang loay hoay tính lấy đồ cậu mặc thì Dương Lâm đi vào kéo mình đi đưa cho mình bộ này cũng chả còn cách nào nên mặc đại vào thôi
- Thì ra là vậy. Hôm nay nhìn cậu khá là lạ
- Lạ hả, đúng từ cái lúc mặc cái bộ này vào cứ cảm thấy thoáng thoáng mát mát không quen lắm
- Bộ cậu chưa mặc váy bao giờ hả
- Đương nhiên là chưa rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.