Chương 4: Liệu cậu biết quá khứ của mình thì hai chúng ta còn là bạn?
Hatsune Miku
24/08/2019
Vẫn như mọi ngày, Nguyệt Phi Yên- con lợn lười này ko thể nào dậy sớm hơn 7h dù chỉ 1 phút. Cô phi đến trường với 1 tốc độ bàn thờ xém xíu nữa là cày mặt xuống đường. Đến lớp cô mở cửa nhẹ nhàng len lén đi vào bên trong một cách từ từ. Thầy giáo đứng trên bảng viết bài nói:
- Nguyệt Phi Yên, cô lại đến lớp muộn nữa phải ko
- Dạ*giật bắn mình*em.....
- Ra ngoài hành lang đứng cho tôi, cuối giờ ở lại trực nhật
Cô lủi thủi ra ngoài đứng một mình. Cái tật ngủ lười của cô khó mà bỏ được. Tiếng chuông reo lên, giờ giải lao đã đến, cô vẫn đứng ở đó mọi người đi qua đều bịt miệng cười làm cô xấu hổ gần chết: ông thầy đáng chết đó. Đột nhiên, một đám con trai ko biết từ đâu chui ra, ko biết lượng sức mình trêu tức cô
- Nè sâu lười lại ngủ nướng, xong đến muộn nên bị thầy giáo phạt hả
- Kệ tôi
- Tụi này ko thích đấy thì làm sao
-*mặt đen 3 vạch* muốn biết hả
Cô đưa chân lên đạp cho mỗi đứa một nhát, chúng nó bẹp dí vào tường. Chưa đầy 5 phút bọn chúng đã nằm dưới đất.Và tất nhiên sau đó cô được vinh dự mời lên uống nước chè với thầy hiệu trưởng. Ra khỏi phòng ai cũng đồn ầm lên qúa khứ của cô rằng khi xưa cô từng làm cho đám con trai nhập viện. Điều này ko tốt cho cô chút nào cả đặc biệt là đối với những người bạn ghét bạo lực như Dương Lâm. Khó khăn lắm cô mới có được một người bạn vậy mà nếu cậu ta biết rằng cô từng có một quá khứ ko tốt đẹp j thì liệu cậu còn là bạn của cô nữa hay ko. Cuối ngày hôm đó khi lớp chỉ còn mình cô và Dương Lâm:
- Dương Lâm à, mình hỏi cậu một điều có được ko??
- Cậu hỏi đi
- Cậu đã nghe những lời đồn về tớ cả ngày nay rồi phải ko. Hãy nói cho tớ biết cậu có còn muốn làm bạn với một người hung hăng như mình hay ko
-*suy nghĩ*
-Cậu nói đi
- Tất nhiên là có rồi. Mình luôn được chỉ rằng phải trân trọng nững người bạn của mình dù họ có như thế nào đi nữa
-Cảm ơn cậu, cảm ơn rất nhiều
Lúc ấy nhìn hai người đẹp hơn bao giờ hết. Cảnh tượng ấy khiến cho con người ta phải say đắm
- Nguyệt Phi Yên, cô lại đến lớp muộn nữa phải ko
- Dạ*giật bắn mình*em.....
- Ra ngoài hành lang đứng cho tôi, cuối giờ ở lại trực nhật
Cô lủi thủi ra ngoài đứng một mình. Cái tật ngủ lười của cô khó mà bỏ được. Tiếng chuông reo lên, giờ giải lao đã đến, cô vẫn đứng ở đó mọi người đi qua đều bịt miệng cười làm cô xấu hổ gần chết: ông thầy đáng chết đó. Đột nhiên, một đám con trai ko biết từ đâu chui ra, ko biết lượng sức mình trêu tức cô
- Nè sâu lười lại ngủ nướng, xong đến muộn nên bị thầy giáo phạt hả
- Kệ tôi
- Tụi này ko thích đấy thì làm sao
-*mặt đen 3 vạch* muốn biết hả
Cô đưa chân lên đạp cho mỗi đứa một nhát, chúng nó bẹp dí vào tường. Chưa đầy 5 phút bọn chúng đã nằm dưới đất.Và tất nhiên sau đó cô được vinh dự mời lên uống nước chè với thầy hiệu trưởng. Ra khỏi phòng ai cũng đồn ầm lên qúa khứ của cô rằng khi xưa cô từng làm cho đám con trai nhập viện. Điều này ko tốt cho cô chút nào cả đặc biệt là đối với những người bạn ghét bạo lực như Dương Lâm. Khó khăn lắm cô mới có được một người bạn vậy mà nếu cậu ta biết rằng cô từng có một quá khứ ko tốt đẹp j thì liệu cậu còn là bạn của cô nữa hay ko. Cuối ngày hôm đó khi lớp chỉ còn mình cô và Dương Lâm:
- Dương Lâm à, mình hỏi cậu một điều có được ko??
- Cậu hỏi đi
- Cậu đã nghe những lời đồn về tớ cả ngày nay rồi phải ko. Hãy nói cho tớ biết cậu có còn muốn làm bạn với một người hung hăng như mình hay ko
-*suy nghĩ*
-Cậu nói đi
- Tất nhiên là có rồi. Mình luôn được chỉ rằng phải trân trọng nững người bạn của mình dù họ có như thế nào đi nữa
-Cảm ơn cậu, cảm ơn rất nhiều
Lúc ấy nhìn hai người đẹp hơn bao giờ hết. Cảnh tượng ấy khiến cho con người ta phải say đắm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.