Vị Yêu

Chương 3: Học sinh mới mà cũ

Winny

14/08/2014

-Sao? Maria Ngọc? Định tiếp bước Maria Ozawa thánh nữ hả?- Ngọc Lan khoanh tay cười cợt.

- Cô… Cô…- Cánh tay Ngọc vung lên định tát con bé nhưng Lan đã cầm cái tay cứng ngắt không thể nhúc nhích.

…………………………………………………………………………………………………..

- Con đi học đây, không cần đưa rước! Con tự đi!- Con bé vừa thắt dây giày vừa nói vọng vào. Nam chống nạnh đứng từ phía trên nhìn xuống con bé, nắm chiếc ba lô nó đang đeo:

- Không ăn sáng sao?

- Không, trễ mất thôi!- Con bé ngước nhìn, vẻ mặt hấp tấp.

- Không đợi anh đi sao? Mình chung trường đó!- Nam nhìn con bé nghiêng đầu.

- Anh ăn sáng đi!- Con bé phủi tay anh ra khỏi ba lô.

- Không, trễ mất thôi!- Nam nheo mắt cười. Con bé bĩu môi rồi đứng dậy định chạy đến phía trước nhưng… tay Nam vẫn đang kéo chiếc ba lô đeo trên vai của con bé, mất đà con bé ngã về sau, thật may là không tiếp đất bằng nửa người sau. Con bé nghe rõ mồm một tiếng tim anh đập. Là con bé đang tựa vào người anh! Con bé cảm thấy 2 má đang ấm dần lên, sao anh này cao thế chứ? Cô nàng đã 1m60 nhưng có vẻ chỉ ngang vai anh.

Ngưng đọng 10 giây sau đó, con bé đứng thẳng dậy rồi quay đầu chào anh chạy biến. Nam đứng đó xoa cằm mỉm cười, đúng là như anh dự đoán, con bé thích anh. Con bé làm anh kìm nén muốn phát điên, nỗi nhớ đúng là nỗi nhớ! Tại sao lại yêu nghề nghiệp đến mức du học nay mới về chứ! Quá đáng lắm, làm anh nhớ muốn chết, muốn ngây, muốn dại rồi.

Con bé nhắm mắt chạy bán sống bán chết. Khổ quá! Làm tiểu thư sung sướng có xe ô tô đưa đón không chịu, thích vận động cơ thể lã mồ hôi mới sướng hơn cơ chứ! Giờ thì con bé hối hận rồi, 4 năm du học, họ đã kéo con đường đến trường dài ra thêm mấy chục kí lô mét rồi. Giờ thì chẳng còn hơi sức đâu để chạy nhảy đá chân sáo miệng véo von, trễ học rồi mà vẫn có đứa vớ vẩn đòi “cân hải”… chẳng thèm xe ô tô. God ơi, nếu giờ trước mặt con xuất hiện 1 tên con trai lịch lãm, đẹp từng milimet, đứng bên cạnh chiếc xe gắn máy hoặc ô tô, tất nhiên là cùng trường với con, con bé yêu người đó suốt đời. Con bé cầu thầm trong bụng.

Chẳng biết là ông trời mới đánh răng rửa mặt đặc biệt tỉnh táo hay sao mà cho ngay lời nó ước nguyện. 1 tên… thư sinh, đang đeo cái kính râm, tóc tạo kiểu thời trang, bên cạnh là 1 chiếc xe tay ga đời mới cực sang trọng. Thêm một chuyện quan trọng đáng nói là… friend finaly school ( tạm dịch friend là bạn. finaly là cuối cùng (có chữ cùng được rồi ^^). school là trường).

Dáng đứng cũng cực kì lãng tử, body đẹp thôi rồi. Không biết cái chứng mê trai của nàng ta có tái bệnh hay không mà đường không mưa… có 1 vũng nước. (miếng). Cái dáng và con xe này có vẻ quen, hình như là gặp đâu rồi thì phải. Con bé cho tay xoăn xoăn lọn tóc, môi mím lại suy nghĩ, quen lắm nha. Cậu bạn “thư sinh” xoay người về phía sau, con bé nhìn quanh đâu đó tỏ ra không quen biết và chỉ là 1 con nai tơ tình cờ đi ngang thôi. Đôi mày rậm nhíu lại, hắn rít qua kẽ răng:

- Lại là con nhỏ rắc rối này rồi!

*If you know what i mean, bạn biết đó là chưa? Chính là… lãng tử phiêu bồng Kiệt nhà ta.

Con bé nhún nhún chân 1 chút rồi nghiêng đầu nhìn kĩ, quen thật, cực quen, con xe cũng quen cực >.< Ai vậy ta! Đột nhiên trong đầu vang lên giọng nói của bác Vân : ” Con dì đó cháu!” Con bé trấn tỉnh ngay. Giờ xin đi nhờ có sao không ta? Kiệt rất là “khốn nạn”, lúc trước thì không. Nhưng biết đâu trong lúc này lại mềm lòng với con gái thì sao! Con bé đi lại phía Kiệt, cúi đầu, chân day day trên nền đất:



- Kiệt ơi, cho tớ đi nhờ với, nhà tớ hôm nay… không có xe!

- 1 người 1 chiếc lambogini nên không đủ hả? Tôi đi xe này sao tiểu thư có thể đi nhờ được!- Kiệt quay mặt sang hướng khác giọng điệu không muốn giúp đỡ.

Kiềm nén cục tức sắp trào ra khỏi cổ, vẫn mềm mỏng như… thủy tinh lung linh dễ vỡ:

- Tớ đi được, chỉ có cậu là công tử thôi chứ mình hổng phải tiểu thư.

- Cô…- Kiệt quay người lại, tưởng chơi con bé được 1 vố ai ngờ lại thua nó 1 cách đau đớn thế này! Được, kẻ bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, quay lại 1 câu thẳng thừng, Kiệt đáp:

- NO, NEVER AND NEVER!!!

Sức chịu đựng mong manh đã bị phá hủy, con bé khoanh tay ngước nhìn:

- Biết được bao nhiêu chữ tiếng Anh mà bày đặt Né vơ với cả nô!

- Giỏi hơn cô!- Đúng, cậu là học sinh thiên tài của trường kia mà!

- Tôi ở Mĩ 4 năm! Stupid!- Con bé nói xong thì phóng thẳng lên yên sau chẳng thèm đôi co nữa. Cầm chiếc mũ bảo hiểm trên yên xe, con bé đội ngay vào đầu rồi giật giật áo Kiệt:

- Tới luôn bác tài ơi!

- Tôi có phải là tài xế cho cô đâu, muốn đi thì tự đi bằng 2 chân của mình ấy! Đi xuống.- Cánh tay cậu dùng 1 lực mạnh không thương tiếc gạt phăng cô gái bé nhỏ trên xe xuống.

Con bé mất thăng bằng phóng xuống như cánh tay trái bị trúng 1 lực lớn do cái hất tay của Kiệt làm đau. Con bé bặm môi, đau muốn khóc nhưng nước mắt chỉ ứa ra rồi nghẹn lại. Con bé hét lớn:

- CẬU GHÉT TỚ VÀ TỚ CŨNG GHÉT CẬU, TỚ TỰ ĐI LÀ ĐƯỢC CHỨ GÌ! CẬU LUÔN MẠNH TAY VỚI CON GÁI THẾ SAO? ĐỒ KHỐN!

Nói rồi con bé sải bước thật nhanh qua mặt cậu. Trong phút chốc, lòng cậu nhẹ bâng như có gì đó đã biến mất, tim cậu như có 1 vết xước ngang. Có 1 chiếc ô tô chạy lên sát bên vỉa hè, Nam ló người qua cửa sổ xe:

- Lên đi Lan, ngốc quá!



Nhìn bóng con bé lên xe rồi, Kiệt nhíu mày. Lan sao? Hôm qua Thành có nhắc đến thì phải!

Ngồi trong xe, con bé chống tay nhìn ra ngoài. Kiệt đã từng… mạnh tay bao giờ chưa? CHắc hẳn là chưa, bây giờ cậu ta đẹp trai, tốt thôi. Giờ cậu ta về là học sinh xuất sắc, tuyệt mà. Nhưng tại sao lại tệ như thế? Hàng trăm câu hỏi mọc lên như nấm mùa mưa trong đầu con bé. Nam đưa chiếc khăn lạnh cho Lan:

- Tay sưng rồi kìa, đắp vào!

Chỉ nhẹ nhàng thế thôi nhưng ấm áp, thật sự ấm. COn bé đưa tay nhận lấy chiếc khăn lạnh mà tưởng khăn nóng 100 độ. Nhiệt độ trong xe tăng bất thường rồi. Con bé cúi đầu che đôi má ửng hồng.

Nam đã dừng xe ở phía sau và coi sự việc diễn ra. Lúc Kiệt đẩy Lan thì anh cũng có chút xót xa. Nhưng anh cần phải cho Lan từ bỏ. Cô chưa bao giờ xem Kiệt là bạn thân… dù trong lòng cô không biết. Anh có thể cảm nhận. Tóm lại, tim cô chỉ dành cho anh 1 khoảng trống 50% mà thôi.

Bước xuống xe, Lan chỉ gật đầu chào anh 1 cái rồi đi vào lớp bảo là sẽ không đi chung đường nên muốn lên lớp làm quen trước. Làm quen gì mà làm quen chứ? Toàn bộ là học sinh cũ của ngôi trường Minh Đăng này, lúc cô đi hình như là vừa vào lớp 8. Được vào trường này không phải là dễ nên chẳng ai ngu dại gì mà chuyển đi.

Theo ý Lan, ba cô đã sắp xếp cho cô cùng lớp với Kiệt là 11A2. Con bé bước chân vào lớp nhìn 1 lượt những ánh mắt đang hướng về mình rồi ung dung tự toại đi về phía bàn cuối góc cạnh cửa sổ ngồi đấy. 1 cô gái đi lại tay để lên bàn tay kia chống nạnh, giọng nói hách dịch:

- Chịu về rồi sao? Cứ tưởng chết ở đất khách quê người rồi!

Con bé ngẩn đầu lên, thì ra là Bích Ngọc. V~ con này, lâu ngày không chữi nhau vừa vào đã kiếm chuyện. Con bé đứng lên:

- Về nước là cái tội hả? Sao thích ganh đua và kiếm chuyện với tôi vậy!

- Thì sao nào? Mà từ giờ gọi tôi là Maria Ngọc đi. Tôi chẳng thèm cái tên thuần Việt cũ rích ấy đâu.

-Sao? Maria Ngọc? Định tiếp bước Maria Ozawa thánh nữ hả?- Ngọc Lan khoanh tay cười cợt.

- Cô… Cô…- Cánh tay Ngọc vung lên định tát con bé nhưng Lan đã cầm cái tay cứng ngắt không thể nhúc nhích.

Con bé hất văng tay ra:

- Đừng hòng đụng vào 1 cái móng của tôi, 4 năm trước cũng vậy và vĩnh viễn cũng vậy!

Đúng lúc đó, Kiệt đi vào. Ánh mắt khẽ dừng trên người cô gái tóc vàng rồi di chuyển nhanh chóng vào chỗ ngồi của mình. Vừa thấy Kiệt, Ngọc đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh nũng nịu. Quả là mọi thứ rất khác, khác đến nỗi không nhận ra… cũng có ngày Kiệt lại chấp nhận 1 đứa chuyên hùa theo bắt nạt mình. Lan nhếch mép đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook